Forbidden Secretary
Biển đêm Busan gió lộng. Cát dưới chân còn vương mùi pháo hoa. Seungcheol vẫn còn đang lim dim nhắm mắt thưởng gió thì bỗng bị kéo mạnh về phía chiếc xe van nhỏ đang đậu ở góc phố.“Lên xe.”
Giọng Chan nghiêm lại, tay cậu siết chặt cổ tay anh trai mình.“Gì vậy? Chan, anh còn chưa uống hết ly sữa hạt—”“Logo.”
Chan chỉ về phía xa, nơi ánh đèn của một chiếc xe tải đang lướt qua. Bên hông, mờ mờ ẩn hiện là biểu tượng của tập đoàn WON Group.“Lô hàng.” Chan gằn giọng. “Hắn đang vận chuyển gì đó tại đây. Nếu để Vernon và Wonwoo tìm ra, mình tiêu.”Seungcheol ngay lập tức hiểu.Anh không cần hỏi gì thêm.Xe lao đi như bay. Bánh xe nghiến trên mặt đường tạo nên âm thanh ken két đặc trưng. Đèn đường vụt qua như những mảnh ký ức bị xé toạc. Chan siết chặt vô-lăng, mắt đan xen giữa gương chiếu hậu và ánh sáng phía trước.Phía sau — ba chiếc xe lạ vừa nhập làn.“Đoán xem.”
Chan liếc ngang. “Ba phút thôi.”Seungcheol đã rút khẩu súng ngắn giấu dưới ngăn ghế.
“Anh cài thiết bị đánh lừa định vị. Chỉ cần đến cầu vượt, bẻ lái gấp và nhảy ga xuống cao tốc hướng ngược lại, mình sẽ cắt đuôi.”“Còn sau đó?”Seungcheol mỉm cười. “Vé một chiều. Seoul. Nhà mới. Không ai tìm được.”Chan nhìn anh, đôi mắt sáng rực giữa ánh đèn.
“Vậy còn chờ gì nữa?”**Cuộc rượt đuổi diễn ra như cảnh phim hành động:
– Giao lộ đông người.
– Xe phanh cháy đường.
– Một cú drift hoàn hảo.
– Và hai bóng người cười như điên trên con đường vắng, gió lùa tung mái tóc.Tại trạm trung chuyển ở rìa thành phố, họ thay xe, đổi sim, thay thẻ ngân hàng. Họ đã luyện tập điều này không biết bao nhiêu lần trong quá khứ.Lần này — là vì tự do.**Khi Vernon và Wonwoo đuổi tới, tất cả chỉ còn là dấu vết mờ nhạt.
Chiếc xe vô danh. Một vết trượt nhẹ bánh trên đường.
Và… một tấm danh thiếp cũ của Seungcheol, để lại trên gương chiếu hậu xe.Mặt sau có ghi một dòng chữ tay:> “Tìm được thì cũng muộn rồi. Hai đứa nhóc này biết cách chơi trò trốn tìm mà.”
— S.C.
**Tại một căn hộ cao cấp ở khu phía Nam Seoul — không có tên trên bất kỳ hệ thống nào, không camera, không giám sát —
Seungcheol bước vào phòng khách với một cốc rượu vang đỏ, trong khi Chan vừa ngả lưng xuống ghế sofa, tay vẫn cầm remote tìm phim.“Chúng ta sẽ sống bao lâu ở đây?”
Chan hỏi khi bật sang một bộ phim Hàn sướt mướt.“Bao lâu cũng được.”
Seungcheol đáp, mắt khẽ nheo lại. “Miễn là đừng để lộ. Ngay cả với tình yêu.”“Ừ…” Chan cười nhẹ. “Còn lâu mới về với hai ông kia.”**Ngoài ban công, gió Seoul về đêm mát rượi.
Hai đứa nhóc đang sống như thể thế giới không thể chạm đến họ.Nhưng — ai biết được?
Có khi Vernon và Wonwoo cũng đang ngồi ở đâu đó, cốc rượu trên tay, ánh mắt nhìn về Seoul với một ý nghĩ duy nhất:> “Lần tới... không để tụi nó trốn được nữa.”
---
Giọng Chan nghiêm lại, tay cậu siết chặt cổ tay anh trai mình.“Gì vậy? Chan, anh còn chưa uống hết ly sữa hạt—”“Logo.”
Chan chỉ về phía xa, nơi ánh đèn của một chiếc xe tải đang lướt qua. Bên hông, mờ mờ ẩn hiện là biểu tượng của tập đoàn WON Group.“Lô hàng.” Chan gằn giọng. “Hắn đang vận chuyển gì đó tại đây. Nếu để Vernon và Wonwoo tìm ra, mình tiêu.”Seungcheol ngay lập tức hiểu.Anh không cần hỏi gì thêm.Xe lao đi như bay. Bánh xe nghiến trên mặt đường tạo nên âm thanh ken két đặc trưng. Đèn đường vụt qua như những mảnh ký ức bị xé toạc. Chan siết chặt vô-lăng, mắt đan xen giữa gương chiếu hậu và ánh sáng phía trước.Phía sau — ba chiếc xe lạ vừa nhập làn.“Đoán xem.”
Chan liếc ngang. “Ba phút thôi.”Seungcheol đã rút khẩu súng ngắn giấu dưới ngăn ghế.
“Anh cài thiết bị đánh lừa định vị. Chỉ cần đến cầu vượt, bẻ lái gấp và nhảy ga xuống cao tốc hướng ngược lại, mình sẽ cắt đuôi.”“Còn sau đó?”Seungcheol mỉm cười. “Vé một chiều. Seoul. Nhà mới. Không ai tìm được.”Chan nhìn anh, đôi mắt sáng rực giữa ánh đèn.
“Vậy còn chờ gì nữa?”**Cuộc rượt đuổi diễn ra như cảnh phim hành động:
– Giao lộ đông người.
– Xe phanh cháy đường.
– Một cú drift hoàn hảo.
– Và hai bóng người cười như điên trên con đường vắng, gió lùa tung mái tóc.Tại trạm trung chuyển ở rìa thành phố, họ thay xe, đổi sim, thay thẻ ngân hàng. Họ đã luyện tập điều này không biết bao nhiêu lần trong quá khứ.Lần này — là vì tự do.**Khi Vernon và Wonwoo đuổi tới, tất cả chỉ còn là dấu vết mờ nhạt.
Chiếc xe vô danh. Một vết trượt nhẹ bánh trên đường.
Và… một tấm danh thiếp cũ của Seungcheol, để lại trên gương chiếu hậu xe.Mặt sau có ghi một dòng chữ tay:> “Tìm được thì cũng muộn rồi. Hai đứa nhóc này biết cách chơi trò trốn tìm mà.”
— S.C.
**Tại một căn hộ cao cấp ở khu phía Nam Seoul — không có tên trên bất kỳ hệ thống nào, không camera, không giám sát —
Seungcheol bước vào phòng khách với một cốc rượu vang đỏ, trong khi Chan vừa ngả lưng xuống ghế sofa, tay vẫn cầm remote tìm phim.“Chúng ta sẽ sống bao lâu ở đây?”
Chan hỏi khi bật sang một bộ phim Hàn sướt mướt.“Bao lâu cũng được.”
Seungcheol đáp, mắt khẽ nheo lại. “Miễn là đừng để lộ. Ngay cả với tình yêu.”“Ừ…” Chan cười nhẹ. “Còn lâu mới về với hai ông kia.”**Ngoài ban công, gió Seoul về đêm mát rượi.
Hai đứa nhóc đang sống như thể thế giới không thể chạm đến họ.Nhưng — ai biết được?
Có khi Vernon và Wonwoo cũng đang ngồi ở đâu đó, cốc rượu trên tay, ánh mắt nhìn về Seoul với một ý nghĩ duy nhất:> “Lần tới... không để tụi nó trốn được nữa.”
---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz