ZingTruyen.Xyz

Forbidden Secretary

Một buổi sáng sớm mù sương, tại một quán cà phê nhỏ ở Cairo…

“Vé chiều nay về Seoul.”
Seungcheol đặt tấm vé lên bàn. Chan đang nhấm nháp bánh ngọt, nghển cổ nhìn sang.

“Về thật à?”

“Ừ, trốn đủ rồi. Còn vài nơi nữa, nhưng…” Anh khẽ cười, “Hôm nay mình đi Busan. Cho tròn giấc mơ.”

Chan chống cằm. “Ý anh là… nơi cuối cùng, rồi chia tay chuyến đi?”

Seungcheol không trả lời. Anh chỉ nhìn Chan, đầy trìu mến. Có lẽ chính anh cũng không biết: rốt cuộc, thứ gì là chuyến đi — và thứ gì là khởi đầu.

**

Cùng lúc đó, ở Seoul.

Vernon quẳng tập hồ sơ lên bàn, ánh mắt sắc lạnh.

“Họ không ở Tokyo. Không còn ở Ai Cập. Mọi lộ trình bị xoá sạch.”
Anh quay sang Wonwoo, người vừa trở về từ buổi điều tra ở sân bay.

“Cậu chắc họ chưa quay lại Hàn?”

“Không chắc.”
Wonwoo đưa cho Vernon một mẩu ảnh từ camera an ninh Cairo.

Chan đội mũ, tay cầm hộp bánh mì Việt Nam. Còn Seungcheol thì kéo vali in hình con cá voi.

“Cái vali đó—” Vernon gằn giọng. “Là của tôi mua cho cậu ta.”

“Và cậu ta đã dùng nó để trốn anh.”

Căn phòng chìm trong im lặng. Một phút. Hai phút.

Đột nhiên, Vernon bật dậy.

“Chuẩn bị trực thăng. Tôi sẽ đi Busan.”

“Busan?”

“Họ sẽ không quay lại Seoul ngay. Nếu là Seungcheol, nơi cuối cùng trước khi trở về… sẽ là nơi cậu ta luôn nhớ về.”

**

Chiều cùng ngày – Sân ga Busan, ánh nắng đổ xuống mái tóc bạc nhẹ của Chan khi cậu bước xuống cùng Seungcheol.

“Hôm nay trời đẹp ghê á.”

“Ừ.” Seungcheol kéo kính râm, quay sang cậu em, “Chỗ này đẹp, đủ để kết thúc chuyến đi.”

“Và bắt đầu cái mới?”

Seungcheol không trả lời.

Họ thuê một căn homestay nhỏ sát biển Haeundae, nơi Seungcheol từng nói: nếu được sống lần nữa, anh muốn thức dậy tại đây, mỗi sáng.

Tối đến, hai anh em ngồi trên cát, nhìn pháo hoa bắn bên kia vịnh.

“Anh,” Chan lên tiếng. “Mình… nói chia tay với chuyến đi ở đây đi.”

Seungcheol gật.
“Và chờ người ta đến bắt tụi mình à?”

Chan cười.
“Ít nhất là mình được sống như ý.”

**

Ở một bãi đáp riêng gần cảng, Vernon bước xuống trực thăng, trong tay vẫn cầm chiếc bật lửa Seungcheol từng để quên ở nhà.

“Chúng ta ở cùng bãi biển.”
Wonwoo nói, nhìn vào điện thoại – GPS đã bắt được tín hiệu quen thuộc từ thiết bị ẩn cài trong thẻ ngân hàng Chan vừa dùng để đặt homestay.

“Còn chờ gì nữa?” Vernon gằn giọng.

**

Khi pháo hoa cuối cùng rực sáng trên bầu trời đêm Busan…
Hai bóng người đang tiến về phía hai kẻ từng trốn chạy khỏi tất cả.

Lần gặp tới, sẽ là gì? Một cái ôm — hay là còng số 8?

Không ai biết.
Chỉ biết rằng... cuộc đuổi bắt này chưa bao giờ chỉ là một trò chơi.

---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz