Forbidden Secretary
Wonwoo mặc sơ mi đen cài kín cổ, mắt đeo kính mảnh lạnh lùng bước vào phòng họp của tập đoàn cùng Vernon. Hai người đàn ông đứng đầu những giao dịch hàng đầu trong giới đá quý và tài chính quốc tế, hôm nay lại cùng ngồi lại để bàn bạc một bản hợp đồng phân phối hàng hóa chiến lược. Không khí nghiêm túc, từng lời trao đổi ngắn gọn và sắc bén, nhưng không hề thiếu sự ăn ý.“Chúng ta sẽ ký giai đoạn hai trong tuần sau.” Vernon nói, đưa tập hồ sơ sang phía Wonwoo.Wonwoo gật đầu: “Tôi đã chuẩn bị mọi thứ. Nhớ kiểm tra lô hàng sáng mai.”“Anh yên tâm.”Cả hai im lặng vài giây trước khi ánh mắt có chút xao động. Nhưng rồi như hiểu nhau, họ nhanh chóng rời khỏi phòng họp, mỗi người quay về với... những người đang khiến cuộc sống của họ thêm rối tung.Trong khi đó, ở một góc khác của thành phố, Seungcheol với áo sơ mi mỏng gấp gọn, đeo kính râm và khẩu trang kéo Chan ra khỏi nhà. Cậu em út vẫn còn ngái ngủ, tóc rối, càm ràm: “Hyung, ít nhất cũng để em uống ngụm nước đã chứ.”“Đi lẹ. Hôm nay anh cần trốn khỏi ánh mắt suốt ngày soi mói của Vernon. Và anh biết em cũng vậy với tên Wonwoo đáng ghét.” Seungcheol cười ranh mãnh.“Wonwoo là cấp trên của em, hyung.” Chan nhăn mặt chỉnh lại cổ áo. “...Dù đúng là hắn đáng ghét thật.”Hai người đến quán café cũ – nơi từng là điểm tụ họp bí mật của Seungcheol và Chan trước khi cả hai rơi vào mớ bòng bong tình cảm. Quán vẫn vậy: bàn gỗ cũ, ánh đèn vàng ấm, âm nhạc nhẹ và góc quen thuộc.Seungcheol đặt hai ly Americano lên bàn, tháo kính và khẩu trang, cười như vừa thoát nạn. “Giải thoát. Đúng là giải thoát.”Chan dựa vào ghế, lén kéo cổ áo lên khoe một dấu đỏ rõ ràng trên cổ. “Hyung, anh có biết che thế nào không? Em phải makeup dày mấy lớp mà nó vẫn lộ!”Seungcheol nhìn, rồi cười như điên, đập tay xuống bàn: “Trời đất, em định hù chết anh à? Mà sao lại là cổ? Thằng đó... chơi mạnh tay dữ.”Chan trề môi: “Wonwoo đúng là điên mà. Em chỉ cãi nhẹ một câu, hắn cắn như kiểu tuyên bố chủ quyền luôn.”Cả hai cười rôm rả, đến mức bà chủ quán quay lại nhìn. Seungcheol đập tay Chan một cái: “Nè, lấy giấy bút ra. Anh có ý này.”Chan tròn mắt. “Ý gì?”“Chúng ta sẽ... bỏ trốn.” Seungcheol thì thầm. “Đi một vòng quanh Hàn Quốc. Giả stress. Vừa giải tỏa, vừa khiến hai tên đó phát điên vì không kiểm soát được chúng ta.”Chan sáng mắt, lôi ngay sổ tay nhỏ từ balo. “Nói đi hyung! Chỗ nào đầu tiên?”“Busan. Ăn sashimi. Tắm biển. Chụp hình sống ảo.”“Rồi đến Jeonju! Mặc hanbok. Ăn bánh gạo nướng. Ngắm hoàng hôn.”Seungcheol viết vào: “Đà Lạt phiên bản Hàn Quốc. Đà Nẵng thì thôi, để lúc trốn ra nước ngoài.”Cả hai cười rộn ràng, giống như hai đứa trẻ trốn học. Nhưng trong ánh mắt, có chút lấp lánh của sự tự do – dù ngắn ngủi – vẫn đáng giá.Tất nhiên, họ không biết rằng... phía bên kia, Vernon và Wonwoo – với khả năng truy vết thuộc hàng thượng thừa – đã sớm lên kế hoạch đối phó với hai kẻ nổi loạn này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz