Forbidden Secretary
Phòng điều khiển an ninh, 2h43 sáng.Vernon lặng lẽ đứng trong góc khuất, ánh sáng xanh của màn hình an ninh chiếu lên gương mặt lạnh như băng. Camera góc khu C – nơi lưu trữ tài liệu mật nhất tập đoàn – đột nhiên hiện bóng dáng quen thuộc: thư ký Choi Seungcheol.Một chiếc mũ hoodie kéo thấp, đôi găng tay mỏng, từng bước chân gần như không phát ra tiếng động. Nhưng Vernon nhận ra anh ngay. Nhận ra từ cách bước đi, từ bóng lưng, từ… ánh mắt liếc về camera trước khi vô hiệu hóa nó.Anh không báo bảo vệ. Anh muốn tự mình giải quyết.
---3h17 sáng – Căn hộ penthouseSeungcheol đẩy cửa, chưa kịp cởi áo khoác thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo ngược lại, lưng va vào tường kính lạnh buốt.> “Tưởng tôi không nhận ra à?” – Giọng Vernon trầm và nguy hiểm sát tai anh.
Seungcheol sững người.> “Tôi có lý do riêng—”
> “Câm miệng.”
Vernon không hét. Anh thấp giọng, đều và sắc như lưỡi dao trượt dọc sống lưng người nghe. Trong đôi mắt nâu lạnh là thứ gì đó không thể định nghĩa — giận dữ, phản bội, đam mê, tất cả trộn lẫn.> “Em đã theo tôi từ đầu đúng không? Làm thư ký chỉ để tiếp cận, để lấy dữ liệu từ hệ thống an ninh?”
Seungcheol quay đầu, thở dốc. Chiếc áo sơ mi trắng nhàu nhĩ, cổ áo mở cúc vì chạy trốn vội vã, mồ hôi chảy nhẹ trên xương quai xanh.> “Tôi không muốn tổn thương ai… nhất là anh.”
Vernon siết chặt cổ tay anh. Cảm giác nóng rực lan dọc sống lưng.> “Đừng nói là em quan tâm tôi.”
Không gian im lặng trong vài nhịp tim.Rồi Vernon cúi đầu xuống, rất chậm rãi.Đôi môi anh lướt nhẹ trên tai Seungcheol, không hôn – chỉ là hơi thở, và lời thì thầm.> “Nếu em thực sự quan tâm, vậy chịu trách nhiệm với tôi đi.”
---Chiếc áo sơ mi rơi xuống sàn. Đêm dài. Mọi lý do, mọi bí mật tạm thời bị thiêu cháy bởi một thứ khác – không phải hận, mà là ham muốn từ cả hai phía.Giữa ánh đèn mờ của tầng thượng, Seungcheol lần đầu tiên để lộ dáng vẻ hoàn toàn trần trụi – không phải vì anh bị bắt gặp, mà vì… anh chọn để Vernon thấy.
---
---3h17 sáng – Căn hộ penthouseSeungcheol đẩy cửa, chưa kịp cởi áo khoác thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo ngược lại, lưng va vào tường kính lạnh buốt.> “Tưởng tôi không nhận ra à?” – Giọng Vernon trầm và nguy hiểm sát tai anh.
Seungcheol sững người.> “Tôi có lý do riêng—”
> “Câm miệng.”
Vernon không hét. Anh thấp giọng, đều và sắc như lưỡi dao trượt dọc sống lưng người nghe. Trong đôi mắt nâu lạnh là thứ gì đó không thể định nghĩa — giận dữ, phản bội, đam mê, tất cả trộn lẫn.> “Em đã theo tôi từ đầu đúng không? Làm thư ký chỉ để tiếp cận, để lấy dữ liệu từ hệ thống an ninh?”
Seungcheol quay đầu, thở dốc. Chiếc áo sơ mi trắng nhàu nhĩ, cổ áo mở cúc vì chạy trốn vội vã, mồ hôi chảy nhẹ trên xương quai xanh.> “Tôi không muốn tổn thương ai… nhất là anh.”
Vernon siết chặt cổ tay anh. Cảm giác nóng rực lan dọc sống lưng.> “Đừng nói là em quan tâm tôi.”
Không gian im lặng trong vài nhịp tim.Rồi Vernon cúi đầu xuống, rất chậm rãi.Đôi môi anh lướt nhẹ trên tai Seungcheol, không hôn – chỉ là hơi thở, và lời thì thầm.> “Nếu em thực sự quan tâm, vậy chịu trách nhiệm với tôi đi.”
---Chiếc áo sơ mi rơi xuống sàn. Đêm dài. Mọi lý do, mọi bí mật tạm thời bị thiêu cháy bởi một thứ khác – không phải hận, mà là ham muốn từ cả hai phía.Giữa ánh đèn mờ của tầng thượng, Seungcheol lần đầu tiên để lộ dáng vẻ hoàn toàn trần trụi – không phải vì anh bị bắt gặp, mà vì… anh chọn để Vernon thấy.
---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz