Chương 2
Hôm nay JungMin sẽ có một buổi tiệc nhỏ cùng bạn bè nên chuyến nghỉ dưỡng của cả nhà sẽ tiến hành vào ngày mai. Jungkook cũng tranh thủ hoàn thành hết những cuộc họp để có thể du lịch cùng với gia đình. -Đêm nay anh sẽ về trễ một chút, bảo bối của anh cứ ngủ trước, anh sẽ tự mở cửa được, không có thức mà chờ anh đó.-Ngày mai chúng ta sẽ bay sớm, Jungkook không ở nhà với em sao?-Công việc hai tuần anh đều gói gọn vào hôm nay, không đi sẽ không được, bảo bối hiểu mà đúng không?Jimin buồn bã gật đầu, em hiểu hơn ai hết về sự vất vả của hắn. Hai cô gái nhỏ từ sớm đã tự xếp quần áo vào vali của riêng mình. Jungkook đi làm rồi, em cũng tranh thủ xếp quần áo của cả hai, không quên mang theo cả hồ sơ bệnh án vì Jungkook đã bảo sẽ đưa em đến phòng khám của NamJoon kiểm tra sức khỏe mà.-Papa ơi.-JungMin sao, vào đi con.JungMin cũng đã xếp quần áo cho chuyến du lịch rồi, nhưng vì bữa tiệc nên chưa thể đi ngay được.-Papa, con tự lái xe đi đến bữa tiệc có được không?-Không được, ba Jungkook mà biết là sẽ mắng đó.-Nhưng là tiệc đêm mà, chú tài xế nhà chúng ta, papa cũng cho về quê nghỉ ngơi trong khi gia đình ta đi du lịch còn gì, đến lúc ấy con làm sao về được đây.-Thế papa nhờ ba Jungkook đi đón con nhé.JungMin băn khoăn không dám xin phép Jimin, em nhìn con trai cứ như có tâm sự gì liền mỉm cười mà mở lời trước.-Làm sao thế, nói papa nghe nào.-Dạ, thật ra thì tụi con cũng đã mười tám tuổi rồi, cứ để ba đưa rước mãi con cũng ngại.Jimin mỉm cười đến ngây ngất, em quên mất con mình đã là thanh niên rồi, không còn muốn ở trong vòng tay bảo bọc của em mãi. Jimin xoa đầu JungMin một cái đầy cưng chiều, mới đó mà giờ JungMin cũng đã lớn mất rồi.-Phải làm sao đây nhỉ?-Tối con về với bạn cũng được, con sẽ tự mở cửa, papa ngủ sớm đi đó nha.Hai cha con nhà này ngộ thật, cứ tưởng chừng Jimin mới là em bé vậy, cứ nhắc chừng em mãi không thôi.–----Hai cô công chúa nhỏ ăn tối xong thì phải ngủ ngay đấy, ngày mai sáu giờ là phải dậy rồi đó.-Papa ơi, sao con không thấy ba Jungkook và anh hai vậy, họ lén đi trước bỏ chúng ta ở nhà sao.-Ji Eun không được nói bậy, chị đã bảo là ba phải đi làm còn anh hai thì có việc mà, nói mãi không nghe.-Thôi mà MinJi, chị ba nói đúng đấy, một xíu nữa là họ sẽ về, nếu Ji Eun không ngủ sớm, ba Jungkook sẽ la đó, có biết chưa.Hai cô công chúa nhỏ hoàn thành bữa ăn rồi cũng đi vào giấc ngủ. Dặn là dặn thế nhưng Jimin làm sao mà có thể yên giấc khi hai người kia vẫn chưa về nhà cơ chứ.-Anh ấy vẫn còn đang làm việc sao thư kí Jung?"Vâng ạ, chủ tịch đang họp online cùng đối tác nước ngoài, lịch trình vẫn còn khá nhiều, có thể đến hai giờ sáng mới xong ạ. Chủ tịch có dặn không ai được làm phiền nên em không dám nhắc nhở chủ tịch về sớm"-À không sao, anh gọi hỏi thế thôi, vất vả cho thư kí Jung quá."Lương nhân ba mà ạ, vất vả xíu cũng không sao. Anh cũng mau ngủ sớm đi nhé, chủ tịch biết lại lo, không chuyên tâm làm việc được."-Anh hiểu rồi, có gì thì gọi báo anh nhé, cảm ơn em.Mối quan hệ của Jimin và nhân viên trong công ty khá tốt. Em chẳng ỷ quyền mình là người của chủ tịch mà lên mặt, họ đi làm và em cũng đi làm, cứ cư xử như bình thường, mọi thứ sẽ cảm thấy thoải mái hơn.Đã mười một giờ đêm mà JungMin vẫn chưa về, Jimin đắn đo có nên gọi cho con trai không nhỉ, vì em quên mất phải hỏi xem ai là người đưa con trai về rồi. Sự lo lắng đã dẫn đến quyết định rằng em sẽ gọi hỏi thay vì cứ ngồi chờ đợi thế này."Papa ơi…"-Con vẫn chưa về sao, đã trễ lắm rồi."Con nói cái này, papa không được la con đó nha…"-Sao thế JungMin?"Papa, con xin lỗi, chúng con lúc nãy có uống rượu, tụi bạn con say cả rồi, con cũng choáng váng quá đi mất"Jimin nghe dứt câu liền lo lắng vô cùng, chẳng phải nếu đang say mà lái xe thì sẽ rất nguy hiểm sao, vả lại nếu Jungkook biết JungMin say rượu, hắn nhất định sẽ không để JungMin yên đâu.-Hay con ngủ lại nhà bạn đi nhé."Chúng con vẫn còn ở nhà hàng, con phải về nhà, ngày mai chẳng phải sẽ bay sớm sao, hai em mong chờ lắm, con không thể trì hoãn thêm được, bạn con sẽ đưa con về mà."-Không, con đang ở nhà hàng nào, papa đến đón con."Được không ạ, con đang ở nhà hàng X, papa đến đón con nha."Jimin không nghĩ nhiều mà cầm chìa khóa xe rời khỏi nhà, hắn đã dạy em chạy xe từ lâu rồi nhưng em thì không thường sử dụng xe lắm vì phần lớn sẽ là do hắn chở hoặc tài xế riêng của gia đình.Jimin khá căng thẳng do lâu rồi không lái xe, nhưng em cũng chẳng thể chần chừ, JungMin đang say, lỡ đi ra đường sẽ rất nguy hiểm, nếu em không đến sớm, Jungkook về đến nơi mà thấy con trai say khướt thế này cũng sẽ lớn chuyện. Em không còn sự lựa chọn nào khác đâu.Jimin đi theo hướng dẫn của bản đồ trên xe vì em không biết nhà hàng mà JungMin nói ở đâu cả. Trời về đêm cũng không có nhiều xe, nhưng cũng vì thế mà phần lớn những người đi giờ này sẽ phóng rất nhanh và chạy rất ẩu. Jimin mắt vừa nhìn bản đồ, vừa phải nhìn xung quanh để lái xe an toàn. Việc đi xe hơi một mình thế này là lần đầu tiên em làm đấy.-Không biết có đúng đường không mà vắng thế này, mình lo cho JungMin quá đi mất.Jimin vừa tự nói vừa tăng tốc lên đôi chút, JungMin chưa bao giờ say, không biết khi say sẽ làm gì nữa, em không thể nào ngưng lo lắng được. Đường chỉ có vài chiếc ô tô qua lại và cũng khá tối khiến em hơi sợ hãi mà tăng ga, không lẽ đã đi lạc đường mất rồi.Tiếng chuông điện thoại vang lên, có lẽ JungMin cũng sốt ruột nên gọi cho em thì phải, Jimin với tay lấy điện thoại nhưng lại bất cẩn làm nó rơi xuống sàn. Em hơi khom người xuống nhặt điện thoại, ánh mắt vẫn quan sát đường đi để tránh xảy ra chuyện không hay. Nhưng điện thoại lại rơi xa tầm tay của em, Jimin với mãi chẳng đến, em buộc phải rời mắt để xác định vị trí điện thoại để nhặt và cũng ngay lập tức nhấn vào nút nghe máy.Có lẽ số phận đã an bài, Jimin chỉ lơ là vài giây thôi, chỉ vài giây ngắn ngủi đã làm mọi thứ rời khỏi tầm kiểm soát của em vĩnh viễn. Chiếc xe từ hướng bên phải đang từ từ tiến đến và em thì mãi tập trung vào điện thoại mà chẳng để ý đến bên ngoài. Và rồi, cuộc va chạm rất lớn đã xảy ra, mở đầu cho những nỗi đau đớn phải đến với gia đình nhỏ này.---Hihi đi ngủ đây 👋
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz