ZingTruyen.Xyz

First Love Chaelisa

Điện thoại tắt ngúm từ cái ngày tớ về nhà, ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba... cho tới khi tớ không còn có thể đếm được nữa. Tớ chỉ nhớ rằng mình đã nhắm mắt ở trên chiếc giường của mình, nhưng rồi lại tỉnh dậy trên giường bệnh viện.

Tớ không đếm nữa, thay vào đó được thông báo rằng tớ đã nhịn đói nguyên năm ngày. Cơ thể rệu rã, kể cả khi lấy lại được ý thức, tớ cũng chẳng buồn cử động.












Hai ngày.














Một tuần.











Tớ được ra viện.











Cuối cùng tớ cũng có thể mở được điện thoại lên và đập vào mắt tớ là hơn chục cuộc gọi nhỡ của Lisa, kèm theo một tin nhắn của bạn bè Áo Da, tớ chỉ đọc một cái duy nhất.

Họ nói rằng Áo Da tự sát vào trước đêm Giáng Sinh, đến lúc phát hiện ra thì đã quá muộn.

Tớ bắt đầu thấy sợ, cổ họng ngứa ngáy tưởng như sắp nôn mửa tới nơi. Tớ đặt điện thoại xuống và bước ra ngoài.

Con ngõ nhỏ quen thuộc, nơi từng có tiếng xe đạp của Lisa ngang qua mỗi sáng. Ánh đèn đường lạnh lẽo, tớ đạp vào một chiếc lá khô gãy vụn dưới chân.

Dạo quanh một vòng thị trấn, nhận ra đã không có ít thứ thay đổi, triền đê cũ năm xưa nơi tớ hay lăn lộn ở đó cho tới khi nhăn nhúm bộ đồng phục nay đã trở thành một khu nhà mới, ngôi trường cũng đã được tu sửa lại, có những thứ đã không còn ở đó nữa. Những mảnh kí ức trong tớ cứ bị lấy đi dần dần, đến mức tớ không còn nhớ nổi là mình từng dành cả tuổi thơ ở thị trấn này.

Càng bước đi, tớ chỉ càng thấy bế tắc, sự hèn nhát lôi kéo bước chân tớ quay trở lại hướng về nhà. Mặc dù trong lòng chỉ muốn đi thật xa và biến mất mãi mãi.

Về tới đầu ngõ, một khoảng kí ức hiện lên, ở nơi cổng nhà đã từng có hình bóng của Lisa đứng đợi tớ như thế, lúc nào cũng là cậu, mảnh ghép quan trọng nhất của cuộc đời tớ.

Chỉ khác là, đây chẳng phải là hồi ức, cậu quay đầu lại khi nghe thấy tớ đang tiến lại gần. Tớ có thể bừng tỉnh khỏi cơn mơ nhờ hơi ấm của cậu. Lisa quay lại nhìn tớ, đôi mắt cậu giăng kín mỏi mệt và trách móc. Cậu cất giọng, đó là lúc tớ nhận ra sự tồn tại của bản thân.

-Chaeyoung...

-

Một tối bố mẹ tớ không ở nhà, họ gọi về để kiểm tra thì tớ khai thẳng ra là Lisa đã tới. Cậu quay về thị trấn sau bao nhiêu năm trời chỉ để đi tìm tớ, tớ tưởng rằng cậu đã khẳng định nơi này chẳng còn gì để níu kéo cậu nữa. Rót cho cậu một tách trà ấm và ngồi xuống đối diện trên bàn ăn, tớ không buồn giấu đi nỗi đau đớn đã dày vò bao ngày qua.

-Sao cậu không nghe điện thoại của tớ? -Lisa hỏi, tớ không ngước lên nhìn cậu.

-Tớ tắt điện thoại suốt nhiều ngày.

-Vậy sao khi mở lên rồi, cậu vẫn không gọi lại? Có biết tớ lo lắng đến mức nào không?

Tại sao đến giờ cậu mới lo lắng? Tớ đã ở ngay cạnh cậu, âm thầm cầu cứu suốt ba năm trời, sao lúc đó cậu không lo lắng cho tớ?

Tớ cảm giác tớ còn nhớ kĩ tấm lưng của cậu hơn là gương mặt cậu, Lisa ạ.

-Tớ đã không nghĩ kĩ, xin lỗi. -Tớ đáp một cách khô khốc.

Lisa nuốt nước bọt, chần chừ trước câu trả lời của tớ.

Tớ nghĩ chuyện giữa hai ta đã chẳng thể cứu vãn được nữa.

Không cần chờ nó hoàn thiện, cậu đã lấy đi cả bức tranh đang dang dở và để lại cho tớ chiếc khung rỗng tuếch.

-Những cuộc gọi nhỡ của cậu giờ đây còn nhiều hơn số cuộc gọi trong suốt ba năm qua. -Tớ nhìn xuống chiếc điện thoại trên mặt bàn, chua chát mở lời bộc bạch. -Cậu có nhìn ra được vấn đề không, Lisa? Lí do mà chuyện hai ta lại bị đẩy đến nước này?

-Tớ không hiểu cậu đang nói gì cả. -Lisa đáp lại nhạt thếch, đay nghiến vết thương trong tớ.

Tớ đã luôn giữ chặt lấy những lời muốn nói, sợ rằng một ngày tớ sẽ phải hối hận. Hối hận chồng thêm hối hận, cả cuộc đời tớ đã là một sai lầm. Tớ không muốn mất cậu, Lisa, nhưng cậu liên tục đẩy tớ ra xa, đó là sự thật cay đắng mà tớ buộc phải chấp nhận.

-Tớ đã cần cậu, suốt ba năm qua... không, suốt cả cuộc đời tớ. Nếu như những cuộc gọi cậu gọi cho tớ cũng nhiều như những cuộc gọi nhỡ này thì đáng ra chúng ta đã có thể cứu vãn được điều gì đó. Kể từ lúc mua điện thoại, số lần chúng ta nói chuyện còn ít hơn cả những lần viết thư. Tớ bận rộn là một mặt, cậu cũng chẳng buồn chủ động gọi cho tớ. Tớ hỏi thật, cậu có cần tớ như tớ cần cậu không vậy, Lisa?

Lisa cứng họng trước những lời trách móc của tớ như giọt nước tràn ly. Tớ tưởng rằng cậu đã biết nhưng cố tình làm ngơ, nhưng thật bất ngờ là cậu còn thấy ngạc nhiên trước sự tức giận của tớ.

-Tớ tưởng cậu chỉ coi tớ là một người bạn...? -Cậu còn có thể hỏi tớ câu này được ư?

Tớ hít vào một hơi thật sâu, đứng bật dậy khỏi bàn, phải mất một lúc để có thể ngăn cho nước mắt không rơi. Quay lưng về phía Lisa và ôm chặt lấy bản thân mình, tớ đã phải tự an ủi bản thân nhiều năm rồi, tại sao đến giờ việc đó vẫn khó khăn tới vậy?

-Cậu thật ích kỷ. -Tớ nhắm mắt lại, chất giọng run rẩy, chẳng phải vì trời lạnh. -Tớ đã cần cậu, với tư cách một người bạn, một người lạ, gì cũng được, bất cứ ai cậu có thể trở thành. Nhưng không, cậu còn chẳng ở đó. Tớ đã đau đớn tột cùng...

Tới được câu cuối là cả một nỗ lực to lớn, tớ tự tay phá bỏ vỏ bọc của mình và tan vỡ ngay tại đó, nước mắt tuôn trào như mưa, vì tủi hờn, vì đau đớn cho tất cả mọi chuyện trong cuộc đời này.

Tớ nghĩ rằng đó cũng không phải một việc làm vô ích, để cho Lisa thấy được tớ đã hoàn toàn bị phá hủy và đổi lại được sự thức tỉnh của cậu.

Tiếng chân ghế kéo lê trên sàn nhà, tiếng bước chân dồn dập của cậu lớn dần, tớ chẳng thể tránh né, Lisa vòng tay ôm lấy tớ, để cho tớ khóc thật lớn trên bờ vai cậu lần đầu tiên trong đời.

-Tớ xin lỗi, Chaeyoung... tớ xin lỗi... tớ chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi... tớ xin lỗi, Chaeyoung. -Giọng của cậu mơ hồ sau làn nước mắt. Tớ gần như khuỵu hẳn xuống. Thay vì đỡ lấy và nâng tớ dậy, cậu quỳ xuống cùng tớ, vẫn giữ chặt tớ trong vòng tay.

Chúng ta cùng khóc, thật mừng vì cậu cũng đã khóc, tớ biết cậu cũng đã cố kiềm chế cả một thời gian dài, gần như là suốt cả cuộc đời. Ước gì cậu có thể khóc sớm hơn và không để tớ phải khóc một mình mãi như vậy.

Mãi cho tới tận đêm, tớ tưởng như mình đã khóc hết nước mắt, hai mắt tớ đau nhức, nhưng đến khi nằm trong vòng tay Lisa trên giường, tớ vẫn khóc rấm rứt.

-Sao cậu khóc nhiều thế...? -Lisa trầm giọng hỏi, ống tay áo ướt sũng vì phải lau nước mắt cho tớ.

-Tớ còn có thể làm gì ngoài khóc được đây...? -Tớ nghẹn ngào trả lời.

Tớ đã kể cho Lisa về chuyện của Áo Da, toàn bộ từ khởi đầu tới kết thúc, cái kết tự tay cậu ấy đơn phương đặt dấu chấm hết. Lấy đi một phần linh hồn tớ mà biến mất mãi mãi. Tớ đã chẳng nhận ra chính cậu ấy cũng đã bám vào tớ như chiếc phao cứu sinh. Hai chúng tớ cứ lổi lềnh bềnh trên mặt biển ở nơi hư vô, mãi mãi chẳng với tới đất liền. Cả hai chỉ có thể tìm được hạnh phúc nếu như cùng phải buông nhau ra và tự bơi vào bờ.

-Lisa, cậu biết không, con người khi chết, họ sẽ nhẹ đi hai mươi mốt gam đấy. -Tớ để cho một giọt nước mắt cuối cùng lăn xuống gối. -Cậu có nghĩ trong hai mươi mốt gam đó, có phần nào là nỗi đau tớ đã để lại cho cậu ấy không?

Tớ nuốt xuống cái nghẹn ở họng.

-Khi tớ chết đi, thì nỗi đau trong tớ liệu có vơi bớt dù chỉ là hai mươi mốt gam không...?

Lisa đặt tay lên má tớ, sự đau đớn hiện hữu rõ rệt trong đôi mắt đen láy của cậu. Cậu ôm tớ vào lòng, khiến cho mặt biển dữ dội trong lòng tớ rơi vào lặng yên.

Những giọt nước mắt của tớ chẳng còn là phung phí nữa khi mà lúc này đã được lòng bàn tay của Lisa hứng trọn, tớ chẳng cần phải trôi nổi vô định trên mặt biển nữa khi mà bến bờ đã ở ngay trước mắt. Có Lisa đứng đó, chờ tớ, cậu dang rộng vòng tay và đón tớ vào lòng.

-Tớ sẽ không để cậu phải khóc một mình nữa. -Cậu thì thầm. Và sau cả chục năm trời lạc lõng lang thang, tớ cuối cùng cũng tìm được chốn nghỉ chân.

.

Chap sau là chap cuối rồi yay yay

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz