Trò đùa
Cre: https://archiveofourown.org/works/41330406?view_adult=true
Author: byxx
*Hướng thực tế
*Đừng reup
*16+
1.
Vương Dịch và Châu Thi Vũ là bạn rất tốt.
Nhưng vì những tương tác thông thường của họ được thảo luận và diễn giải theo nhiều cách khác nhau một cách không thể giải thích được nên mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Đây là lần đầu tiên Châu Thi Vũ và Vương Dịch tiếp xúc với lĩnh vực "CP". Trên thực tế, trước đây họ đã từng là như vậy, nhưng mọi người chỉ coi đây là biệt danh cho một bộ đôi được hình thành bởi hai người. Một tình bạn hiếm có và được người hâm mộ của họ công nhận.
Tuy nhiên, việc giao tiếp hàng ngày với bạn bè đã trở nên mơ hồ trong mắt một số người, hai người bắt đầu có những ý nghĩ sâu xa và cả hai đều ngầm hiểu đó là gì.
Có thể vì cả hai đều thích con gái cũng có thể vì họ rất hạnh phúc khi chung sống với nhau.
Với ý định trở thành bạn tốt, tóm lại, họ bắt đầu tương tác với nhau nhiều hơn và việc họ sống cùng nhau trong ký túc xá riêng cũng là điều đương nhiên.
2.
"Hôm nay chị định ăn gì?" Vương Dịch tỉnh dậy, lăn lộn trên giường vừa quấn chăn vừa hỏi.
"Tiểu long bao?" Châu Thi Vũ cũng đang duyệt qua app mua đồ ăn, thuận miệng nêu tên một món ăn mà mình nhìn thấy.
"Được." Cô nhấc chăn lên
...
Cô không đứng dậy được, Châu Thi Vũ liếc nhìn cô một cái, liền xuống giường tắm rửa.
Khoảng nửa giờ sau khi đặt hàng, người giao hàng đã gọi đến, nàng khéo léo nói: "Cô có thể để đồ ở đó, cảm ơn cô." Sau đó ra ngoài lấy đồ.
Khi quay lại, Vương Dịch đã ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng động, cô đặt điện thoại di động xuống, cười với nàng bằng hàm răng trắng muốt.
"Chuyện gì làm em vui như vậy?" Châu Thi Vũ hỏi.
Vương Dịch giả vờ bí ẩn, nói: "Đoán xem."
Châu Thi Vũ từ trong túi lấy ra cái hộp, mở ra nói: "Không biết."
Vương Dịch mỉm cười đến gần nàng, trả lời: "Tuần sau em sẽ đến công diễn team chị đó. Em đang trực cho đội."
Châu Thi Vũ cảm thấy cô ngốc ngốc nhưng không khỏi bị nụ cười của cô thu hút, nàng đưa một cái bánh bao vào miệng cô, Vương Dịch há miệng cắn một cái rồi cong mắt nhìn nàng.
Dù sao thì Châu Thi Vũ cũng rất dễ ngại, bị bạn cùng phòng ngốc nghếch của mình tỏ vẻ đáng yêu như vậy, tim nàng đập thình thịch, mặt đỏ bừng.
Sau khi nói lời chúc mừng, liền ngồi xuống bên cạnh cô, cùng nhau ăn sáng.
3.
Về cơ bản mọi người biết Vương Dịch là thành viên HII mới đến nhưng không quen cô nên cô cứ bám lấy Châu Thi Vũ ở hậu trường.
Cô nói rằng rất lo lắng và lo lắng rằng mình sẽ không thể nhảy tốt trong buổi biểu diễn đầu tiên mà cô cùng Châu Thi Vũ đảm nhận.
Nàng không còn cách nào khác ngoài xoa đầu cô và trấn an cô rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Khi các thành viên đang thay quần áo, nhìn thấy cảnh này, họ liếc nhìn nhau, tiếp tục âm thầm quan sát. Lúc đầu, họ tưởng rằng hai người này chỉ là CP nhưng vừa rồi mọi người đều tự hiểu. Cũng không ai muốn đề cập đến việc này.
............
Màn công diễn đầu tiên diễn ra suôn sẻ, nhưng...Vương Dịch lúc làm MC sẽ bắt đầu nhìn xung quanh.
Cô sẽ dừng lại khi nhìn thấy Châu Thi Vũ, sau đó lặng lẽ đi đến bên cạnh nàng, thỉnh thoảng nắm tay nàng một lúc.
Trong một khoảnh khắc, cô dường như chỉ cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy và ở bên cạnh Châu Thi Vũ.
Tiểu hài dính người.
Một biệt danh khác do Châu Thi Vũ đặt cho Vương Dịch.
4.
Không biết từ bao giờ, họ đã quen với việc mua những đồ dùng của cặp đôi như bàn chải đánh răng, khăn tắm, dép lê...
Thỉnh thoảng khi các thành viên đến thăm, Vương Dịch sẽ luôn cười và nói rằng mấy thứ này đẹp và chúng sẽ rẻ hơn khi mua, rồi cô mỉm cười hài lòng với những món đồ đôi nho nhỏ mà không ai để ý.
Châu Thi Vũ phát hiện.
Thực ra nàng biết Vương Dịch có tình cảm với mình nhiều hơn mức bình thường, nhưng nàng cũng không biết phải làm sao nên đã cố gắng hết sức để đáp lại Vương Dịch một cách có chừng mực nhất.
Giữa hai người như có một miếng giấy mỏng, chỉ cần động là sẽ thủng, còn nàng lại cố duy trì tờ giấy này, cũng như duy trì khoảng cách giữa cả hai.
Đây là vấn đề - hai người bọn họ đã cãi nhau.
Nguyên nhân là Vương Dịch muốn mua giày đôi. Châu Thi Vũ nói đùa rằng chuyện này có hơi quá giới hạn, nàng cũng không nghiêm túc nghe cô nói chuyện, Vương Dịch chỉ ừm một tiếng.
Buổi tối Châu Thi Vũ đi tắm cũng không nghe cô nói gì nữa, cô đi ra ngoài không nói một lời, mãi đến nửa đêm mà không quay lại.
Châu Thi Vũ trằn trọc trên giường không ngủ được. Cảm thấy khó chịu và tự trách, giày vò bản thân một hồi, nàng liền không ngủ nữa mà đi ra ngoài tìm người.
Quả nhiên là trong phòng Thẩm Mộng Dao, khi nàng mở cửa bước vào, thấy Vương Dịch đang ngồi trên ghế sofa, mắt mũi đỏ bừng vì khóc. Nàng muốn về phòng với cô nên định bước tới kéo cô nhưng lại bị tránh đi.
Vương Dịch cúi đầu không nói gì, mở điện thoại lướt weibo, hoàn toàn không để ý tới Châu Thi Vũ vì lo lắng mà chạy tới. Sau đó, nàng cảm thấy bụng dưới đau dữ dội, nàng hơi cúi xuống, dùng tay che bụng trước khi đi ra ngoài.
Kết quả là cả hai đều không nói được lời nào. Áp suất không khí trong phòng cực kỳ thấp, khiến Thẩm Mộng Dao hắt hơi, chị ngồi xuống chỗ cũ và tiếp tục trò chuyện với Vương Dịch về Châu Thi Vũ.
Vương Dịch rõ ràng là lơ đãng hơn trước.
Cô đang nhắm mắt hồi tưởng lại, nhìn thấy bộ dáng khó chịu của Châu Thi Vũ, trong lòng lo lắng.
Thẩm Mộng Dao nhìn thấy, cố ý nói:
"Hình như cậu ấy bị đau bụng kinh à? Trước đó chị xem tin tức nói có một cô gái bị đau bụng kinh cố đun một ấm nước nóng nhưng bị trượt tay, ngã xuống đất, kết quả là chân cô ấy bỏng nặng."
Vương Dịch nghe xong, sợ quá nói "Em về đây" rồi vội vã bỏ đi.
Châu Thi Vũ buồn bực úp mặt vào tường, ôm bụng, may mắn thay, nàng nghe thấy tiếng mở cửa, nàng bắt đầu giả vờ ngủ.
Vương Dịch biết nàng chưa ngủ nên nhanh chóng tắm rửa, thay bộ đồ ngủ rồi leo lên giường, sau một lúc vẫn không có động tĩnh gì. Châu Thi Vũ cho rằng cô còn tức giận không biết nên nói cái gì, nên chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ.
Một lúc sau, Châu Thi Vũ đang chuẩn bị ngủ thì cảm thấy Vương Dịch ngập ngừng đưa tay ra chạm vào mình, nàng giật mình một chút, nhưng không hề cử động hay phản ứng gì.
Cô thở ra, cử động cơ thể mình rồi ôm lấy nàng từ phía sau, đặt lòng bàn tay cô lên mu bàn tay nàng và ấn nhẹ.
Châu Thi Vũ không hiểu sao muốn khóc, đành nhượng bộ, khụt khịt rồi lùi lại, rúc vào vòng tay Vương Dịch, dán chặt vào người cô.
Vương Nghị dùng cằm xoa xoa đỉnh tóc của nàng, nhẹ giọng nói: "Bỏ tay ra."
Châu Thi Vũ nghe lời rút tay ra, nhưng nàng không nói gì cả. Thấy nàng không phản kháng, Vương Dịch chắp bốn ngón tay lại xoa xoa theo chiều kim đồng hồ, sau đó nhẹ nhàng hỏi:
"Em dùng tay xoa chỗ bị đau đấy, đỡ hơn rồi phải không?"
Lòng Châu Thi Vũ dường như được xoa dịu, nhưng miệng thì vẫn lạnh lùng: "Muộn lắm rồi, đi ngủ đi."
Vương Dịch cười thở dài, lại xoa đầu nàng. Cô gật đầu nói: "Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Châu Thi Vũ toàn thân đau nhức trong kỳ kinh nguyệt, một lúc sau nàng rất mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Cô cúi đầu hôn lén nàng, siết chặt cánh tay, nhắm mắt lại và ngừng xoa bóp sau khi chìm vào giấc ngủ hoàn toàn.
5.
Vương Dịch bị đánh thức bởi những chuyển động trong vòng tay của cô, cô tưởng Châu Thi Vũ sắp tỉnh lại, đang định quay đi, không ngờ nàng cử động, ậm ừ hai tiếng, xoay người vùi mình vào hõm cổ cô rồi nằm xuống.
Lại ngủ.
Giống như một chú heo con.
Vương Dịch mỉm cười, dụi trán vào tóc nàng, cẩn thận thay đổi tư thế để Châu Thi Vũ ngủ thoải mái hơn.
Cô nhìn đồng hồ, lấy điện thoại ra đặt nước đường nâu nóng, cháo và sữa đậu nành cho nàng. Cô chọn cách một giờ nữa sẽ bắt đầu giao hàng, ôm Châu Thi Vũ tiếp tục ngủ.
Châu Thi Vũ ngủ rất thoải mái, khi mở mắt ra, nàng mới nhận ra mình đang nằm trong vòng tay của Vương Dịch. Tư thế này còn quá mờ ám...
Nàng đỏ mặt, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Vương Dịch, cô cúi xuống, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, hỏi: "Còn đau không?"
"Hiện tại không còn đau nữa." Nàng không dám ngẩng đầu lên, sợ Vương Dịch nhận ra nàng đang đỏ mặt.
Vương Dịch ậm ừ nằm xuống một lúc mới xuống giường tắm rửa xong, cô xem điện thoại, thấy thời gian giao hàng thực sự rất chính xác, cô bảo Châu Thi Vũ mình sẽ lấy đồ ăn đi rồi ôm nàng một cái, sau đó đi ra ngoài.
Nàng quấn chăn thật chặt, ừm, vẫn vậy. Với hơi ấm còn sót lại của Vương Dịch, sau đó lại đỏ mặt khi nhận ra mình đang làm gì.
Nàng nhanh chóng đứng dậy và chạy vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh. Sau khi đánh răng, nàng lại rửa mặt lần nữa. Vương Dịch vừa lúc mở cửa quay lại.
Châu Thi Vũ trước tiên nhìn đi chỗ khác, cầm lấy vật trong tay cô, Vương Dịch thay giày rồi cùng nàng đi tới mở đồ ăn. Cô mỉm cười.
Châu Thi Vũ dùng thìa múc cháo, nhấp từng ngụm nhỏ, Vương Dịch giả vờ đi lấy đồ, nhưng thực ra lại lén chụp cảnh này, nhìn vào ảnh rồi cười nhẹ.
Châu Thi Vũ nhìn thấy không khỏi bật cười, cô giống như một kẻ ngốc, làm sao có người chụp lén mà lại lộ liễu như vậy, nhưng nàng lại không vạch trần mà tiếp tục ăn.
Châu Thi Vũ thấy Vương Dịch cuối cùng cũng đặt điện thoại di động xuống, nói với cô: "Lát nữa chúng ta ra ngoài mua giày đi. Tốt nhất là nên mua giày ở cửa hàng bên ngoài."
Vương Dịch cảm thấy trong lòng có chút vui mừng.
6.
Trên đường đi, Vương Dịch cố ý đi chậm lại vì sợ Châu Thi Vũ đi quá nhanh sẽ bị đau. Mối quan hệ hiện tại của hai người có chút kỳ quái, cô không dám nắm tay Châu Thi Vũ ,chỉ có thể đi chậm.
Điều không tốt tiếp theo là vòng eo của Châu Thi Vũ sẽ hơi đau sau khi đi bộ một thời gian dài trong thời kỳ kinh nguyệt, mặc dù đã cố nhịn nhưng Vương Dịch đã nhìn thấy và đưa nàng vào quán trà sữa rồi gọi cho nàng một ly nước nóng.
Trong khi họ đang ngồi đợi, một cô gái nóng bỏng bước về phía họ, mặc bộ quần áo mát mẻ, dáng người đẹp, ngồi trước mặt họ vài giây, Vương Dịch nhìn cô ta một chút rồi nghe thấy Châu Thi Vũ gọi cô.
"Vương Dịch."
"Hả?" Cô lập tức thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng dậy, lập tức sửa lại tầm mắt của mình.
Thấy Châu Thi Vũ không có gì để nói, vẫn nhìn điện thoại, lại liếc nhìn cô một cái.
"Đẹp không?" Châu Thi Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình hỏi.
Tiếng chuông báo động trong nội tâm của Vương Dịch đang vang lên, cô nhất định phải tiếp tục giả ngu đến cùng!
"Cái gì đẹp?"
"Em đang nhìn cái gì?" Châu Thi Vũ tắt màn hình điện thoại.
"Không... Em... Em đang nhìn cửa hàng ngoài cửa." Vương Dịch có chút lắp bắp nói, vì khát vọng sống sót mãnh liệt, đưa ra một lý do.
Châu Thi Vũ ngẩng đầu cười lạnh: "Đó không phải là cửa hàng thú cưng sao?"
"Đúng vậy... Em thích động vật nhỏ."
"Chị thì nghĩ em thích bị đánh."
Vương Dịch chắp hai tay lại xoa xoa lên xuống, miệng mím lại, chớp mắt điên cuồng, trông vô cùng đáng thương.
Châu Thi Vũ cuối cùng cũng buông tha cho cô, Vương Dịch nịnh nọt nói vào tai nàng: "Em sai rồi, chị xinh đẹp nhất."
Châu Thi Vũ hừ lạnh một tiếng, đang định đứng dậy đi lấy nước, lại bị Vương Dịch kéo lại. Cô dùng một lực nhỏ nhanh chóng cầm lấy ống hút, cắm vào ly của mình rồi đưa cho Châu Thi Vũ, tiếp tục cư xử thật tốt ở bên cạnh nàng.
Châu Thi Vũ gần như nghẹn lại trước nụ cười đột ngột của cô, trừng mắt nhìn Vương Dịch đang cười một cách nịnh nọt, gãi gãi vào lòng bàn tay nàng.
Trẻ con.
.........
Cuối cùng cũng chọn được hai đôi giày, hai đôi cùng kiểu dáng, Vương Dịch một tay cầm túi giày nhảy lên nhảy xuống, một tay cầm tay Châu Thi Vũ.
Vương Dịch với tâm hồn trong sáng, hoàn toàn không thể che giấu được tâm trạng của mình.
Họ lại đi ngang qua cửa hàng thú cưng, Vương Dịch quay đầu lại nhìn, Châu Thi Vũ không thể không nhìn theo hướng nhìn của cô.
"Sau này chúng ta nuôi một con đi."
Vương Dịch phục hồi tinh thần lại, cười với Châu Thi Vũ ngượng ngùng quay đầu lại.
Vương Dịch ôm chặt nàng, nhấm nháp chữ 'Sau này' của nàng trong lúc bước đi. Trái tim cô liền cảm thấy ngọt ngào.
7.
"Vương Dịch!"
Vương Dịch nghe thấy tiếng hét liền hoảng sợ ném điện thoại di động ra và lao ra cửa nhà vệ sinh.
"Sao vậy?!"
"Chị bị va vào mũi." Châu Thi Vũ rút tay ra, sống mũi có một vết đỏ. Nước mắt không ngừng rơi do phản ứng sinh lý, lông mày nhíu lại.
Vương Dịch đau lòng đến mức nhanh chóng đến cạnh nàng, dùng ngón tay cái chạm vào mũi nàng, tay còn lại lau nước mắt cho nàng.
"Làm sao lại va vào?" Vương Dịch hỏi. Châu Thi Vũ chỉ vào vòi nước. Vương Dịch nghe xong, đập mạnh vào chậu rửa mặt, lẩm bẩm, khiến Châu Thi Vũ bật cười.
"Một lát nữa sẽ ổn thôi."
Vương Dịch vừa nói vừa tiến lại gần để thổi cho nàng, hôn lên sống mũi nàng như thể vẫn chưa đủ đau lòng... không gian chật chội trở thành một nơi khó chịu.
Bởi vì thái độ của cô có chút căng thẳng, Châu Thi Vũ cũng không để ý đến sự đau lòng, xoa dịu bầu không khí nói:
"Sao chị có cảm giác như em đang nịnh nọt chị?"
"Sao có thể như vậy được!..."
Vương Dịch cảm thấy áy náy. Cô bước ra xa một chút, rút ra mấy mảnh giấy, ngâm vào nước lạnh rồi nhẹ nhàng dán lên sống mũi Châu Thi Vũ.
Châu Thi Vũ quay người ấn khăn giấy lên đầu cô: "Ra ngoài đi, chị rửa mặt."
"Vậy thì cẩn thận chút."
Vương Dịch nói xong liền đi ra ngoài, tìm chiếc điện thoại di động bị ném trên mặt đất, mở APP và mua cho nàng một ít thuốc chữa sống mũi.
Châu Thi Vũ nhìn chằm chằm chiếc khăn giấy ấm áp trong tay mình, cảm giác muốn khóc. Nàng thực sự rất trân trọng tình cảm của cô.
Nàng có vẻ thích và dựa dẫm vào Vương Dịch nhiều hơn chính nàng nghĩ.
8.
Hôm nay là sinh nhật của một hậu bối trong Team H. Sau buổi biểu diễn, cô ấy muốn đãi mọi người ở hậu trường một bữa, mong mọi người sẽ quan tâm đến cô sau này.
Vương Dịch vốn muốn về sớm, nhưng cảm thấy từ chối lời mời của người khác là không tốt, may mắn thay, cô đã gọi điện cho Châu Thi Vũ hỏi xem có thời gian không, đồng thời còn hỏi đám hậu bối có thể thêm người hay không.
Cả hai bên đều đồng ý, cô gửi địa chỉ khách sạn cho Châu Thi Vũ.
Sau bữa tối, có người đề nghị hát một số bài hát thiếu nhi. Những người khác cũng không phản đối, Vương Dịch dùng ánh mắt gật đầu hỏi Châu Thi Vũ, mọi người di chuyển đến KTV gần nhất.
Không khí rất tốt, phòng riêng rộng rãi vô cùng sôi động, có người nói ca hát nhàm chán nên gọi hai thùng rượu chiêu đãi, vừa uống vừa chơi, trong đó có trò Poker King và tung xúc xắc.
Vương Dịch và Châu Thi Vũ tuy uống rượu không giỏi nhưng không muốn phụ lòng của mọi người nên cười nói tham gia. Những người có mặt cũng rất hiểu chuyện, nói chỉ cần uống nửa cốc là được.
Vương Dịch tránh Châu Thi Vũ rồi gửi tin nhắn cho tất cả bạn bè quen thuộc có mặt: Nếu có cơ hội, tôi hy vọng mọi người có thể giúp hai người chúng tôi trở nên thân mật hơn!
Mọi người đều trả lời "Được" sau khi nhận được tin nhắn. Mọi người đều biết rằng Vương Dịch thích Châu Thi Vũ nên chỉ có thể cố gắng hết sức để giúp đỡ.
............
Trong ván Poker thứ sáu, cơ hội cuối cùng đã đến.
Người chia bài nhận thấy quân bài trên tay Châu Thi Vũ có những nếp gấp do ai đó cố tình để lại ở hai lần trước, liền giao cho Thẩm Mộng Dao và những người khác.
Cả đội nhìn nhau, mọi người khẽ gật đầu và thành công chuyển lá tiểu vương cho Vương Dịch.
"Quốc vương và tiểu vương hôn nhau nửa phút."
Một người hít một hơi, sau đó kêu lên: "Chuyện lớn như vậy sao?!"
Những người khác ở một bên không tham gia trò chơi đang trò chuyện đã chứng kiến mọi chuyện.
Quả nhiên, họ cũng đã nhận được lời cảnh báo trong mắt những người đang chơi trò chơi và một tin nhắn WeChat
[Giúp đỡ người khác là niềm vui!]
Chỉ có Châu Thi Vũ cái gì cũng không biết, giống như một con cừu non chờ bị làm thịt, hết lần này đến lần khác tìm kiếm tiểu vương.
Vương Dịch nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Châu Thi Vũ, lật bài lên giơ tay nói em là tiểu vương, Châu Thi Vũ thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
Rõ ràng năm nhiệm vụ đầu tiên không phải như thế này, nhưng suy nghĩ của nàng lập tức bị những tiếng la ó cắt đứt.
Mọi người như đang xem náo nhiệt. Châu Thi Vũ dù xấu hổ đến đâu cũng không nhịn được, nghiến răng đứng dậy, xoay người ôm Vương Dịch lại, cố ý vén tóc ra sau tai.
Hai ngón tay duỗi ra, vừa đủ che khuất gần hết tầm nhìn, Vương Dịch ngẩng đầu nhìn nàng, không ngừng nuốt nước bọt.
Cuối cùng, Châu Thi Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng, chậm rãi cúi đầu, cho đến khi mái tóc che kín khuôn mặt của Vương Dịch.
Có người cảm thấy thật kích thích, liền mở điện thoại di động ra quay lại với vẻ thích thú.
..................
Rõ ràng là môi họ chỉ chạm vào nhau nhưng Vương Dịch lại cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô mở mắt ra lợi dụng tầm nhìn hạn hẹp của Châu Thi Vũ để ra hiệu cho Thẩm Mộng Dao bấm giờ.
Thẩm Mộng Dao lấy điện thoại ra đặt ba mươi giây, ấn đếm ngược rồi giơ lên cho cô xem. Nàng gần như không nhận ra, sau khi run rẩy một lúc, Vương Dịch duỗi tay ra vòng qua eo nàng, tay nàng lại vòng qua cổ cô.
Tại sao ba mươi giây lại dài thế?
Châu Thi Vũ cảm giác bọn họ đã hôn gần hơn một phút, nhưng... nàng không muốn tách ra, lặng lẽ liếc nhìn Vương Dịch. Sao lông mi của em lại dài như vậy...
"Tới giờ rồi."
Châu Thi Vũ nghe được thanh âm này thì giật mình, vội vàng đẩy vai Vương Dịch ra, sau đó kiễng chân đứng dậy, ngồi trở lại trên ghế sô pha.
Bầu không khí hiện tại... rất kỳ lạ và mơ hồ.
Hai người đỏ mặt, mọi người lập tức phản ứng, không chú ý đến bọn họ nữa để bắt đầu trò chơi tiếp theo.
May mắn thay, cả hai đều không bị gọi trong ba ván bài liên tiếp. Tới ván thứ tư,
"4 bích và 4 rô ăn pocky đến một centimet. Nếu vượt quá một centimet, uống một ly, Nếu vượt quá hai centimet, uống hai ly,...."
Vương Dịch nhìn quân 4 rô trong tay, sau đó nhìn những người xung quanh không có phản ứng gì. Vương Dịch chọc chọc Thẩm Mộng Dao, đưa thẻ cho chị xem.
Thẩm Mộng Dao và những người bên cạnh nháy mắt: "4 bích ở đâu?" ! '
Mọi người đều lắc đầu.
Người nhận được thẻ là... cô bé hậu bối tổ chức sinh nhật. Cô bé này cũng là một trong số ít người có mặt trong trò chơi nhưng không được nhận được tin nhắn cảnh báo của Vương Dịch. Và cũng là người duy nhất không biết chuyện Vương Dịch thích Châu Thi Vũ.
Khi Thẩm Mộng Dao chuẩn bị hy sinh mạng sống để đổi bài với cô, tình cờ bị hậu bối phát hiện, cô bé hồn nhiên ngạc nhiên hỏi: "Tiền bối Vương Dịch, chẳng lẽ chị là quân 4 rô sao?"
Vì không được đổi bài nên cô cố gắng mỉm cười gật đầu, hậu bối hào hứng xé gói pocky vị matcha và vẫy tay với cô.
Sắc mặt Châu Thi Vũ đã có chút u ám, Vương Dịch uống xong liền choáng váng, cô cũng không để ý, lúc này muốn ăn pocky... thì cứ ăn đi!
Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là cô cắn đứt cái bánh lúc nó chưa đủ ngắn rồi uống thêm hai ly rượu nữa cũng không sao mà.
Khi cô ngồi xuống cạnh hậu bối, cô chợt nhớ ra điều gì đó, đặc biệt là Châu Thi Vũ đang nhìn cô, đôi mắt dần dần đỏ lên, sau đó cụp mắt xuống, không dám nhìn sang nữa.
Lúc cô tỉnh ngộ, chiếc pocky đã được đưa cho cô, ngoại trừ cô bé hậu bối trông có vẻ mong đợi, tất cả mọi người có mặt đều tỏ ra lo lắng.
Chiếc pocky trong tay cô như một cây kim độc, Vương Dịch thật sự muốn vứt nó đi, nhưng hôm nay là sinh nhật của người khác, làm mất mặt người ta như vậy là không tốt...
Cô đau lòng, cắn một đầu, miếng còn lại đưa cho người bên kia, khi miếng bánh được đưa đến miệng đàn em, Châu Thi Vũ quay đầu nhìn cô, không nói một lời cũng không biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào.
Cuối cùng, Vương Dịch cắn một miếng, đẩy xuống, bẻ gãy rồi lấy miếng bánh ra khỏi miệng cô trước ánh mắt bối rối của đàn em. Sau đó, mọi người đo lại miếng bánh, 9 cm không lệch một chút nào.
Vương Dịch cầm lấy chai rượu đã mở ra, trực tiếp uống.
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz