5
---
Tôi hẹn Yoko ra thư viện gần trường của em, con bé xin phép Narwin và nói dối rằng đi học nhóm, ông ta đã vui vẻ đồng ý ngay mà không nghĩ nhiều.
Sở dĩ tôi hẹn em ra đây là chỉ vì muốn được nhìn thấy Yoko. Cuộc sống của tôi đang đảo lộn vì món nợ khổng lồ kia, tôi cũng không biết phải chia sẻ thế nào với em.
"Mặt chị làm sao thế này!?"
Yoko quýnh quáng rờ lấy một bên má tím bầm của tôi, con bé lo lắng hỏi han.
"Chị không sao đâu, em ngồi xuống đi đã."
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy P'Fai?"
Tôi đóng sách lại và để qua một bên, vết thương trên mặt không là gì so với vết thương đang rỉ máu trong lòng tôi.
"Mẹ chị đang nợ một số tiền lớn."
"Khoảng bao nhiêu ạ?"
"Cả gốc lẫn lãi đã lên tới gần 300 nghìn baht."
Yoko ngơ ngác nhìn tôi, có lẽ do được sống trong nhung lụa từ bé nên em sẽ không hiểu được với tôi số tiền đó lớn thế nào. Với lại em cũng chỉ là một học sinh cấp ba, em cũng không thể giúp được tôi. Tôi nói ra chỉ vì muốn lòng mình nhẹ bớt mà thôi.
"Vì không có tiền trả nên chủ nợ mới đánh mẹ con chị ra nông nỗi này."
"Em... Em có thể giúp gì cho chị không?"
Tôi cười buồn và lắc đầu.
"Hay là chị hỏi mượn ba mẹ em đi?"
"Số tiền lớn như thế sao họ dám cho chị mượn được. Với lại chị nói ra chuyện này là vì muốn chia sẻ thôi, chị không cần em giúp."
"Em xin lỗi vì đã không thể giúp được chị."
Tôi xoa đầu Yoko, tôi thật sự nhớ cô bé này. Vì em tự ôn bài dạo gần đây nên có những câu bài tập em không thể hiểu. Chúng tôi học cùng nhau một lúc trong thư viện rồi cùng nhau đi ăn.
Tôi không thể nuốt ngon được bất cứ thứ gì, vì giờ lòng tôi đang lo lắng không yên. Thật sự tôi không nghĩ ra cách gì để xoay 300 nghìn baht trong vòng một tuần. Không có bạn bè thật sự rất tệ, nhất là khi tôi cần tiền thế này.
"Chị vẫn lo về số tiền kia sao?"
"Ừm."
"Hay chị thử hỏi mượn ba mẹ em đi, em nói thật đấy. Ba em rất giàu, nếu em nói giúp chị biết đâu đấy."
"Chị có nên làm vậy không?"
"Có chứ."
Tôi có hơi phân vân vì dù sao tôi cũng không muốn dính dáng tới Narwin. Dù cho bây giờ chuyện tôi học ở Chulalongkorn là giả bị phát hiện cũng chẳng sao, vì tôi đã không còn làm gia sư cho Yoko. Chỉ là tôi vẫn thấy phân vân.
"Chứ không chị định tìm 300 nghìn baht ở đâu ra?"
"Nhưng..."
Tôi buồn bã cúi đầu xuống, tôi đã nghĩ đến việc đi vay nợ chỗ khác. Nhưng làm gì có chỗ nào đồng ý cho tôi vay số tiền lớn như thế trong khi tôi không có gì trong tay, chỉ trừ những chỗ có lãi cắt cổ.
Cũng như Narwin, sao ông ta lại có thể đồng ý cho tôi vay số tiền lớn như thế chỉ vì tôi đã từng là gia sư của Yoko. Người có óc kinh doanh như Narwin sẽ không đổ tiền cho tôi mượn.
"Mai ba mẹ em về rồi, chị qua nhà nhé?" Con bé chọt má tôi khi tôi đang thẫn ra nghĩ cách.
"Để chị suy nghĩ đã."
"Mà có phải đây là vấn đề chị đã gặp phải hôm bữa không?"Ừ là nó.""Vậy chị định xin thận em để bán kiếm tiền sao?""Không có."Một suy nghĩ dại dột xuất hiện trong đầu tôi. Ừ phải, nếu tôi không thể kiếm tiền từ bên ngoài nhanh chóng, tôi có thể kiếm tiền từ bên trong mình mà.Nhưng tôi cũng vẫn chưa dám chắc chắn về ý định điên rồ đó. Có lẽ tôi sẽ đến vay tiền Narwin thử, biết đâu ông ta lại đồng ý giúp."Trễ rồi, để chị đưa em về."Tôi nắm lấy tay Yoko cùng đi lên xe bus. Chúng tôi chọn ngồi hàng ghế gần cuối, Yoko có vẻ khá kiệt sức vì mấy ngày ôn thi qua. Con bé dựa vào vai tôi ngắm đường phố bên ngoài, chốc lát đã ngủ gật vì mệt.Tôi không động đậy, chỉ khẽ nhìn Yoko đang ngủ trên vai mình. Tôi khẽ vén tóc em sang một bên, gương mặt xinh đẹp đó, tôi nào có thể cầm lòng được.Nếu chúng tôi sinh ra ở một thế giới khác, nơi không có quá nhiều bất hạnh và nỗi đau, thì liệu chúng tôi sẽ yêu nhau chứ?
---
"P'Fai, em không thấy chị ở cửa hàng tiện lợi, chị cũng không liên lạc lại với em. Chị đang ở đâu? Chị ổn chứ? Em rất lo cho chị, hãy liên lạc lại với em khi chị thấy tin thoại này nhé."
Tôi ôm bụng mình vào trong phòng và nằm vật vã trên giường, mẹ tôi đã đi làm giờ này nên chỉ có tôi ở nhà. Tôi thẫn thờ nhìn những tin nhắn khác của Yoko, nhưng tôi không còn hơi sức nào để trả lời.Tôi đã bán thận của mình.Vì tôi đã hết cách. Ngày hôm ấy, Narwin thật sự không cho tôi mượn tiền, và tôi phải ôm bộ mặt nhục nhã trở về. Tôi ghét cái cách ông ta nhìn tôi khi tôi thốt ra những lời ấy, như thể chẳng còn gì thấp kém hơn.Tôi không tin kì tích xuất hiện, nên tôi đã làm liều dù tôi biết nếu xảy ra sai sót gì, tôi có thể sẽ đánh đổi bằng cả mạng sống của mình. Nhưng tất cả đã qua, tôi đã có một số tiền lớn và trả hết những số nợ lớn nhỏ của mẹ mình. Tôi lại bật khóc, vì biết rằng bản thân đã mất đi một phần trong cơ thể. Tôi có thể sẽ sống cả phần đời còn lại với bệnh tật và sự yếu ớt, mà cũng có khi tôi sẽ chết yểu.Tôi không thể sống trong căn nhà này được nữa. Dù có thế nào, tôi cũng không thể nhìn mặt người mẹ đã khiến tôi ra nông nỗi này. Tôi sẽ để lại cho bà ấy một bức thư và số tiền đủ nhiều để trang trải, số còn lại tôi sẽ giữ. Xong xuôi, vừa hay tiếng chuông điện thoại reo lên. Yoko gọi cho tôi, chắc hẳn là con bé đã rất lo lắng."Chị chịu nghe máy rồi."Tôi nghe thấy tiếng xụt xịt của Yoko, tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng trông Yoko không ổn tí nào cả."P'Fai, em cần chị bây giờ.""Có chuyện gì đã xảy ra sao?"Yoko bắt đầu khóc nấc lên, tôi quýnh quáng hỏi em đã có chuyện gì xảy ra nhưng Yoko lại không nói gì cả."Bây giờ em đang ở đâu?""Em ở công viên gần nhà sách.""Đợi chị, chị sẽ đến đó ngay."Tôi cúp máy và vội xách balo lên, vì vết thương vẫn chưa lành hẳn nên khiến tôi đau đớn. Tôi uống vài viên thuốc giảm đau rồi nhìn căn nhà hoang tàn này thêm một lần nữa, và dứt áo ra đi.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz