ZingTruyen.Xyz

Fanfic Zootopia Dan Cao Vao Nha

Mặt trời ban trưa phả vào người ấm áp, cơn gió đầu thu thổi tới mơn trớn khuôn mặt. Đứng cùng Nick ở nơi giao nhau  giữa cánh đồng cà rốt và việt quất, mùi đất và mùi cỏ thanh mát hòa vào nhau, ào vào trong lồng ngực.

"Em không hiểu, Nick." Judy nhìn trân trân vào khuôn mặt trông có vẻ ngốc nghếch của mình trong đôi mắt của Nick. "Em không có gì thú vị?" 

"Em ngốc thật hay sao?" Nick đi từng bước về phía cô, tim Judy cũng đập thình thịch theo nhịp chân anh.

"Anh cũng rất lo lắng, thật đó." Anh đứng trước mặt Judy, tóc mai rũ xuống vì vừa chạy của anh làm cô thỏ không rời mắt nổi.

"Có ai tin tưởng câu yêu của cáo chứ? Bọn anh trời sinh đã là kẻ lăng nhăng." Nick buồn rầu nhếch khóe miệng, "Nhưng anh không muốn giấu đi trái tim nhớ em nhớ muốn phát điên đi được này."

Anh vươn đôi tay ấm áp mà chắc chắn đặt ở trên vai cô, "Judy, anh nghĩ rằng, anh yêu em."

...

"Vì sao giờ mới nói..."

"Vì sao?" Câu hỏi bé như muỗi của Judy làm Nick khó hiểu, anh mở to đôi mắt, vểnh tai lên, cúi đầu xuống để nhìn rõ biểu cảm của Judy.

"Em hỏi anh vì sao giờ mới nói a a a a a." Judy húc đầu vào cằm của Nick, làm cho chàng cáo yếu ớt ngã lăn trên cánh đồng việt quất.

"Ôi..." Nick nắm mũi để cho máu mũi không chảy ra, sợ hết hồn, "Em sắp tiến hóa à, cô thỏ nhảy."

Vừa mới đứng lên, anh đã bị cô thỏ nhào đến, ngã lăn lại trên đất. Nick nghĩ bụng, xương của mình chắc sắp gãy đến nơi.

"Vì sao giờ anh mới nói! Vì sao! Vì sao vì sao! Em cứ cho rằng! Em cứ  cho rằng..." Judy rúc đầu trong ngực của Nick kêu rên, nửa câu sau của cô như nghẹn lại trong cổ họng.

Nick đau lòng và bất đắc dĩ ôm lấy cô, vừa xoa dịu cô vừa nói, "Cô thỏ này đúng là thích nghĩ nhiều, nào, để anh Nick ôm nhé."

"Em cứ cho rằng đã mất anh..."

Câu nói này, Judy nói như muỗi kêu và nhẹ như gió, nhưng vẫn bị Nick nghe thấy.

"Anh cũng thế."

Anh cũng thế, sợ mất em hơn bất kỳ ai.

Sợ sau khi bộc lộ tình cảm của mình thì tình bạn này cũng tan nát, sợ em không tin tưởng, sợ bản thân trở thành câu chuyện cười, sợ phải rời xa em. Thực ra, anh còn hèn nhát hơn trong tưởng tượng. Người như anh, phải may mắn lắm mới không bỏ lỡ em.

"Nick?"

"Sao thế?"

Judy ngẩng đầu, hôn anh, "Em yêu anh."




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz