Fanfic Vcv Ban Cung Vien Chuy Tam Loan
Cung Thượng Giác hành lễ với Nguyệt trưởng lão: "Ta không có ý muốn chất vấn sự quyết định của ba vị trưởng lão. Gia quy Cung thị, bất kỳ ai cũng không thể làm trái. Nhưng mà, Cung Tử Vũ thật sự phù hợp sao?"
Đối với sự chất vấn của Cung Thượng Giác, Cung Tử Vũ không thể nhịn được nữa, gia quy tổ huấn, hắn luôn nhớ kỹ trong lòng, thế là hắn cắn răng nói lên ba cái điều kiện.
Đợi Cung Tử Vũ nói xong câu cuối cùng, Cung Thượng Giác cuối cùng cũng có biểu tình, khóe miệng lộ ra ý cười
"Tự ngươi cũng đếm qua rồi, phải phù hợp bốn điều kiện."Cung Tử Vũ: "Làm gì có thứ tư? Lễ nhược quán, đang ở Cung Môn, là nam, tổng cộng ba điều kiện, ta không hợp cái nào?"Cung Thượng Giác có ý riêng.
"Trọng điểm của điều kiện thứ ba không phải là đang ở Cung Môn, mà là hậu nhân Cung Môn."
Ba vị trưởng lão cũng ý thức được hắn đang nói cái gì, sắc mặt nhất thời ngưng trọng, nhìn lẫn nhau.Cung Tử Vũ giận sôi máu.
"Ngươi muốn nói cái gì?"Cung Viễn Chủy nãy giờ không nói lời nào như là hào hứng, thay Cung Thượng Giác nói.
"Ca ca muốn nói, nếu ngươi không phải hậu nhân Cung Môn, thì tư cách kế thừa này đúng là hoang đường..."
Vân Thường thấy tình hình càng ngày càng loạn.Thân thế chính là vảy ngược của Cung Tử Vũ.Cô e là Cung Tử Vũ bình tĩnh rất mau không có.
Cung Môn từ lâu đã có lời đồn Cung Tử Vũ không phải con ruột của lão Chấp Nhẫn, tuy chưa từng được chứng thực, nhưng mọi suy đoán cùng hoài nghi cũng là không có lửa làm sao có khói. Nhiều năm như vậy, đến bản thân Cung Tử Vũ thỉnh thoảng cũng nghi ngờ thân thế của mình. Nhưng đoạn quan hệ này bị vạch trần trước mọi người, trong lòng Cung Tử Vũ không tránh được dao động và run rẩy.Cung Tử Vũ giận dữ trừng mắt với Cung Thượng Giác, còn chưa nói gì, Kim Phồn đã không nhịn được tức giận."Viễn Chủy thiếu gia! Sao ngài có thể nói lời như vậy!"Cung Viễn Chủy khoanh tay, tiếp tục không nhanh không chậm đưa ra chất vấn.
"Ta nghĩ, rất nhiều người ở đây đều biết Cung Tử Vũ hoài thai không đủ mười tháng liền sinh non. Lan phu nhân trước khi gả vào Cung Môn được đồn rằng đã có người trong lòng lưu luyến không rời, cho nên, Cung Tử Vũ sinh non hay là sinh đủ tháng... thật sự không dễ nói."Cung Tử Vũ nổi giận, ra tay với Cung Viễn Chủy, nhưng Cung Viễn Chủy nhanh tay lẹ mắt, đỡ được một kích của Cung Tử Vũ. Hai người không ai nhường ai, tiếp tục xuất chiêu.Vân Thường đều hoảng sợ rồi, nhào đến muốn kéo Cung Tử Vũ ra liền bị Kim Phồn nắm lại.
"Chấp Nhẫn mất bình tĩnh,Muội vào đó chỉ chuốc thêm hoạ cho bản thân."
Vân Thường lo lắng ra mặt.
"Chẳng lẽ chúng ta khoanh tay đứng nhìn bọn họ đánh nhau."
Kim Phồn một tay ôm kiếm, một tay giữ Vân Thường cánh tay.
"Đúng vậy."Nhất thời hai người đánh nhau giữa đại điện, chỉ có ống tay áo phát ra tiếng gió.Các trưởng lão thấy thế, giận dữ mắng.Tuyết trưởng lão.
"Chấp Nhẫn !"Nguyệt trưởng lão nhìn Cung Thượng Giác.
"Ẩu đả trên đại điện, Thượng Giác, ngươi cứ để mặc đệ đệ ngươi làm loạn vậy sao?"Cung Thượng Giác lách mình đến giữa hai người, hắn nội lực thâm hậu, hai người lúc này bị tách ra. Cung Thượng Giác nâng tay, đánh Cung Viễn Chủy một bạt tay, dùng lực rất mạnh, không vì đó là đệ đệ mình mà thủ hạ lưu tình, đánh cho Cung Viễn Chủy xoay đầu qua. Nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng xoay người, trở tay muốn đánh Cung Tử Vũ, nhưng hắn vẫn dừng lại một giây, trong nháy mắt, thấy hai mắt Cung Tử Vũ phẫn nộ nhìn hằm hằm, Cung Thượng Giác vốn đã dừng tay lại đánh xuống không do dự.Bốp một tiếng, vang dội cả đại điện trống trải.Cung Tử Vũ bị đánh đến choáng váng, sỉ nhục xấu hổ giận dữ trong nháy mắt xông thẳng lên đầu, hắn đứng yên tại chỗ.
Cung Viễn Chủy sờ mặt mình, đứng sau lưng Cung Thượng Giác, nhưng hắn không thấy giận chút nào, ngược lại còn hả hê nhìn Cung Tử Vũ bị chọc giận. Bản thân chịu cái bạt tay này, tiện thể cũng khiến Cung Tử Vũ ăn một đòn, cũng đáng.Hoa trưởng lão vỗ bàn đứng dậy, tức giận đến run rẩy.
"Đủ rồi! Hoang đường!"
Cung Thượng Giác giáo huấn hai người: "Các ngươi bình thường miệt thị gia quy, vô pháp vô thiên thì cũng thôi đi, hôm nay ba vị trưởng lão có mặt, các ngươi cũng dám động thủ. Cung Viễn Chủy còn chưa thành niên, lỗ mãng vô tri, không tính toán với nó."
Hắn xoay đầu, ánh mắt lạnh như băng. "Nhưng mà ngươi, Cung Tử Vũ, hiện tại mỗi tiếng đều tự xưng Chấp Nhẫn, lại động thủ với người nhà mình, ngươi từ thân phận, năng lực, đức tính cái gì cũng không đủ, dựa vào cái gì nghĩ bản thân có thể đảm nhận nổi vị trí này?"Trong đôi mắt đen nhánh của Cung Tử Vũ toàn là lửa giận, Cung Thượng Giác nói toàn lời lẽ chính nghĩa, nhưng Cung Tử Vũ có thể nghe ra trong đó chỉ có lời đùa cợt lạnh lùng. Hắn không để ý tới Cung Thượng Giác hùng hổ dọa người, trừng mắt với Cung Viễn Chủy.
"Người độc hại phụ thân và ca ca ta, sớm muộn ta cũng sẽ giết hắn!"Hoa trưởng lão bất ngờ với lý do thoái thác của hắn, lập tức cất lời.
"Chấp Nhẫn nếu không có chứng cứ, thì đừng nói nặng lời như vậy!"
Mưu phản Cung Môn chính là trọng tội, Cung Viễn Chủy không dám tin Cung Tử Vũ có thể nói như vậy.Cung Thượng Giác nghiêm nghị nhìn chằm chằm Cung Tử Vũ.
"Không bằng không chứng liền ngậm máu phun người, ngươi không xứng làm Chấp Nhẫn !"Trong lòng Cung Tử Vũ bình tĩnh lại, từng câu từng chữ nói
"Chứng cứ, tất nhiên ta có."
Lại xoay người nhìn Cung Thượng Giác. "Còn có ngươi, ngươi cũng không phải không có liên quan."Cung Thượng Giác hỏi ngược lại.
"Ta làm sao?"Cung Tử Vũ đem nghi hoặc trong lòng nói ra miệng
"Đêm đó người cuối cùng phụ thân và ca ca gặp là ngươi! Các ngươi đã nói gì? Vì sao lại rời đi vội vã như vậy, thậm chí còn không kịp đợi trời sáng, bắt buộc phải đi trong đêm? Ngươi đi đâu, làm gì, có ai biết không? Ngươi có thể nói rõ không?"Cung Thượng Giác không nhượng bộ cái nhìn của Cung Tử Vũ, ép gần hắn: "Đương nhiên nói rõ, tất nhiên cũng có người biết. Nhưng đây chuyện là cơ mật, là nhiệm vụ mà đích thân Chấp Nhận hạ lệnh. Ta không cần phải báo cáo với ngươi."Cung Tử Vũ.
"Ta chính là Chấp Nhận! Ta lệnh ngươi bây giờ phải báo cáo với ta."Cung Thượng Giác đột nhiên bật cười, khinh miệt hất cằm lên.Cung Tử Vũ bị nụ cười của hắn chọc giận: "Nếu không báo cáo với ta, ngươi và Cung Viễn Chủy đều là nghi phạm mưu đồ bí mật sát hại phụ thân và ca ca ta!"Đối mặt với sự mất khống chế của Cung Tử Vũ, Cung Thượng Giác thu hồi lại thần sắc giương cung bạt kiếm, cả người khôi phục lại sự bình tĩnh và hờ hững
"Nếu như ta thật sự có lòng mưu hại soán quyền, thì tối đó ta nhất định phải ở lại giữ Cung Môn, nếu như ta ở trong Cung Môn, vị trí Chấp Nhận sao có thể đến phiên ngươi ngồi?"
Cung Thượng Giác hừ lạnh, nói.
"Không làm được việc, thì tự giúp mình. Ngươi không gánh nổi vị trí Chấp Nhận, cũng đừng nói bừa người khác mưu phản."
Cung Tử Vũ ánh mắt tràn đầy quyết tâm, nghiêm nghị nói.
"Ta nhất định sẽ để cho ngươi xem, rốt cuộc ta có gánh nổi vị trí Chấp Nhận không!"Hắn quay qua Vân Thường giọng nói liền hạ xuống.
"A Thường chúng ta đi."
Nói xong liền kéo tay người đi.Cung Viễn Chủy nhìn một màn này đến gai mắt.
Cung Thượng Giác mặt không cảm xúc, không nói lời nào nhìn bóng lưng kia đang rời đi, kỳ quái chính là, người đó trước nay là một người vô dụng mà trong khoảnh khắc khi nãy, trên mặt lại đầy sự kiên định và ương ngạnh.Đêm trăng, trong ánh sáng rực rỡ có mang theo sự cô tịch nhàn nhạt, giống như mùi hương của ngọn nến trong không khí chưa tan hết.Cung Tử Vũ ngồi trong phòng uống một chén lại một chén giải sầu, đã hơi say, nhưng trên mặt không ửng đỏ, ngược lại còn tái nhợt. Bởi vì trong lòng phiền muộn, uống rượu vào hắn cũng không thấy ấm lên, mà còn thấy quanh người lạnh như băng.
Kim Phồn đứng trước cửa, ít khi thấy hắn sa sút tinh thần thế này, không dám vào chọc hắn.Một lúc sau, Cung Tử Thương và Vân Thường cũng đến. Nàng thấy Kim Phồn đang đứng trước cửa, vừa lộ ra nụ cười, liền nhìn thấy Cung Tử Vũ đen mặt trong phòng.Cung Tử Thương nhỏ giọng thầm thì.
"Ta đã nghe nói rồi... Hai huynh đệ nhà kia quá đáng thật... Để ta khuyên hắn..."Nói xong, Cung Tử Thương chạy đến ngồi xuống cạnh Cung Tử Vũ, rót cho mình một chén rượu.Nàng nghiêm túc an ủi.
"Đệ đừng giận nữa, từ nhỏ đến lớn, đệ cũng không phải không biết đức hạnh thối tha của hai huynh đệ hắn... Tên lớn thì mặt cá chết, tên nhỏ thì mắt cá chết, hừ!"Cung Tử Vũ học theo nàng.
"Hừ!"Cung Tử Thương chép miệng, thưởng thức rượu ngon trong miệng, phát ra âm thanh hưởng thụ.
"Ừm..."Đang nói chuyện, một thị vệ trước cửa bước vào, thấp giọng nói chuyện với Kim Phồn.
Kim Phồn dừng một chút, bẩm báo, "Người mà lúc trước ta nói có thể giúp chúng ta phân rõ dược liệu đã tới rồi..."Cung Tử Vũ buông chén rượu xuống: "Ừm."
Cung Tử Vũ thấy Kim Phồn do dự, không nhịn được kỳ quái mà hỏi.
"Còn có thể từ đâu đến được, Cung Môn chỉ có nhiêu đấy, hắn không phải đến từ y quán, thì đến từ Chủy Cung của Cung Viễn Chủy. Nhanh bảo hắn vào đi."Kim Phồn thở dài, xoay người đi đón.Cung Tử Thương chậc chậc hai tiếng sau lưng hắn. "Lần đầu tiên ta phát hiện hắn nói chuyện lải nhải như vậy."
Nàng vuốt ngực.
"Đột nhiên cảm thấy hơi mất hứng với hắn rồi."Cung Tử Vũ trả lời nàng
"Tỷ cứ đến thị vệ doanh lén nhìn Kim Phồn tắm hai lần, bảo đảm rất nhanh sẽ lại mất hứng."Cung Tử Thương thẹn quá hoá giận.
"Đệ đúng là ngậm máu phun người mà! Rõ ràng ta chỉ lén nhìn có một lần! Ở đây còn trẻ nhỏ,đệ ngậm miệng lại đi."
Vân Thường bị điểm tên nuốt xuống cái bánh.
Hai người đang đấu võ mồm ta một câu ngươi một câu, một giọng nói êm tai vang lên ngoài cửa."Chấp Nhẫn đại nhân."Cung Tử Thương ngoảnh lại, bốn mắt nhìn nhau, nàng đột nhiên cảm thấy mặt đỏ tim run.
"Tiểu Thường Tỷ lại có hứng thú mới rồi."Kim Phồn dẫn một nam tử mặc trường bào màu xanh nhạt bước vào, bước chân thanh tao nho nhã, tóc xám trắng, nhưng gương mặt lại vô cùng trẻ trung tuấn tú. Ánh trăng ngoài cửa chiếu ánh sáng dịu dàng xuống trên người hắn, tay áo bồng bềnh, tựa như trích tiên mang theo khí tức linh hoạt kỳ ảo. Hắn không cảm xúc đứng ở đó, ngoại trừ cúi đầu hành lễ, cái gì cũng không làm, nhưng lại cho người ta có cảm giác người này khó đoán như hồ nước sâu.Cung Tử Vũ lập tức giật mình, hắn chưa từng gặp người này ở Cung Môn, thế là quên mất lời nhắc nhở của Kim Phồn: "Ngươi là?"Kim Phồn dùng sức nháy mắt, nhỏ giọng lầm bầm.
"Đã nói là không hỏi rồi mà?"Nam tử kia cũng không để ý, dùng giọng nói nhã nhặn trả lời
"Chấp Nhận đại nhân, ta họ Nguyệt."
Cung Tử Vũ gật đầu.
"Nguyệt công tử."Cung Tử Thương nũng nịu nói.
"Nguyệt ca ca."Nụ cười của Nguyệt công tử ôn nhuận như ngọc.
"Sợ là tuổi tác của ta già hơn nhiều so với ca ca của cô."
Một hồi xem xét liền có kết quả.Quả nhiên Chủy Cung không thoát khỏi liên quan, thần sắc Cung Tử Vũ trầm xuống.Cung Tử Thương tức giận đấm tay: "Quả nhiên là Chủy Cung giở trò quỷ!"Nguyệt công tử thấy tình hình như vậy, không tiện nghe bọn họ nghị luận, chắp tay nói.
"Nếu đã giải được nghi hoặc của Chấp Nhận đại nhân, vậy ta về trước.""Đợi một chút."
Cung Tử Vũ gọi hắn lại.Nguyệt công tử quay đầu.
"Chấp Nhận đại nhân, còn có phân phó gì sao?"Cung Tử Vũ vẫn không nhịn được mà hỏi.
"Ngươi nói quay về, vậy ngươi đến từ đâu?"Kim Phồn nháy mắt ra hiệu, thấp giọng lẩm bẩm.
"Đã nói là không hỏi rồi mà, cái đồ lừa đảo!"Nguyệt công tử nhìn Cung Tử Vũ, nụ cười nhàn nhạt mà thuần khiết như ánh trăng
"Chấp Nhẫn đại nhân, ta nghĩ, chúng ta sẽ rất nhanh lại gặp mặt thôi. Lúc đó, nhất định ngài sẽ biết ta là ai. Cáo từ."Điều này càng khiến Cung Tử Vũ tò mò về hắn, nhìn bóng lưng yếu ớt mà nhanh nhẹn kia.Cung Tử Thương đột nhiên thò đầu ra: "Nguyệt Công Tử? Cần ta đưa về không?"Không ai trả lời, Cung Tử Thương đi trên con đường nhỏ, đuổi theo Nguyệt công tử ra ngoài.Vân Thường xách váy chạy theo.
Đối với sự chất vấn của Cung Thượng Giác, Cung Tử Vũ không thể nhịn được nữa, gia quy tổ huấn, hắn luôn nhớ kỹ trong lòng, thế là hắn cắn răng nói lên ba cái điều kiện.
Đợi Cung Tử Vũ nói xong câu cuối cùng, Cung Thượng Giác cuối cùng cũng có biểu tình, khóe miệng lộ ra ý cười
"Tự ngươi cũng đếm qua rồi, phải phù hợp bốn điều kiện."Cung Tử Vũ: "Làm gì có thứ tư? Lễ nhược quán, đang ở Cung Môn, là nam, tổng cộng ba điều kiện, ta không hợp cái nào?"Cung Thượng Giác có ý riêng.
"Trọng điểm của điều kiện thứ ba không phải là đang ở Cung Môn, mà là hậu nhân Cung Môn."
Ba vị trưởng lão cũng ý thức được hắn đang nói cái gì, sắc mặt nhất thời ngưng trọng, nhìn lẫn nhau.Cung Tử Vũ giận sôi máu.
"Ngươi muốn nói cái gì?"Cung Viễn Chủy nãy giờ không nói lời nào như là hào hứng, thay Cung Thượng Giác nói.
"Ca ca muốn nói, nếu ngươi không phải hậu nhân Cung Môn, thì tư cách kế thừa này đúng là hoang đường..."
Vân Thường thấy tình hình càng ngày càng loạn.Thân thế chính là vảy ngược của Cung Tử Vũ.Cô e là Cung Tử Vũ bình tĩnh rất mau không có.
Cung Môn từ lâu đã có lời đồn Cung Tử Vũ không phải con ruột của lão Chấp Nhẫn, tuy chưa từng được chứng thực, nhưng mọi suy đoán cùng hoài nghi cũng là không có lửa làm sao có khói. Nhiều năm như vậy, đến bản thân Cung Tử Vũ thỉnh thoảng cũng nghi ngờ thân thế của mình. Nhưng đoạn quan hệ này bị vạch trần trước mọi người, trong lòng Cung Tử Vũ không tránh được dao động và run rẩy.Cung Tử Vũ giận dữ trừng mắt với Cung Thượng Giác, còn chưa nói gì, Kim Phồn đã không nhịn được tức giận."Viễn Chủy thiếu gia! Sao ngài có thể nói lời như vậy!"Cung Viễn Chủy khoanh tay, tiếp tục không nhanh không chậm đưa ra chất vấn.
"Ta nghĩ, rất nhiều người ở đây đều biết Cung Tử Vũ hoài thai không đủ mười tháng liền sinh non. Lan phu nhân trước khi gả vào Cung Môn được đồn rằng đã có người trong lòng lưu luyến không rời, cho nên, Cung Tử Vũ sinh non hay là sinh đủ tháng... thật sự không dễ nói."Cung Tử Vũ nổi giận, ra tay với Cung Viễn Chủy, nhưng Cung Viễn Chủy nhanh tay lẹ mắt, đỡ được một kích của Cung Tử Vũ. Hai người không ai nhường ai, tiếp tục xuất chiêu.Vân Thường đều hoảng sợ rồi, nhào đến muốn kéo Cung Tử Vũ ra liền bị Kim Phồn nắm lại.
"Chấp Nhẫn mất bình tĩnh,Muội vào đó chỉ chuốc thêm hoạ cho bản thân."
Vân Thường lo lắng ra mặt.
"Chẳng lẽ chúng ta khoanh tay đứng nhìn bọn họ đánh nhau."
Kim Phồn một tay ôm kiếm, một tay giữ Vân Thường cánh tay.
"Đúng vậy."Nhất thời hai người đánh nhau giữa đại điện, chỉ có ống tay áo phát ra tiếng gió.Các trưởng lão thấy thế, giận dữ mắng.Tuyết trưởng lão.
"Chấp Nhẫn !"Nguyệt trưởng lão nhìn Cung Thượng Giác.
"Ẩu đả trên đại điện, Thượng Giác, ngươi cứ để mặc đệ đệ ngươi làm loạn vậy sao?"Cung Thượng Giác lách mình đến giữa hai người, hắn nội lực thâm hậu, hai người lúc này bị tách ra. Cung Thượng Giác nâng tay, đánh Cung Viễn Chủy một bạt tay, dùng lực rất mạnh, không vì đó là đệ đệ mình mà thủ hạ lưu tình, đánh cho Cung Viễn Chủy xoay đầu qua. Nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng xoay người, trở tay muốn đánh Cung Tử Vũ, nhưng hắn vẫn dừng lại một giây, trong nháy mắt, thấy hai mắt Cung Tử Vũ phẫn nộ nhìn hằm hằm, Cung Thượng Giác vốn đã dừng tay lại đánh xuống không do dự.Bốp một tiếng, vang dội cả đại điện trống trải.Cung Tử Vũ bị đánh đến choáng váng, sỉ nhục xấu hổ giận dữ trong nháy mắt xông thẳng lên đầu, hắn đứng yên tại chỗ.
Cung Viễn Chủy sờ mặt mình, đứng sau lưng Cung Thượng Giác, nhưng hắn không thấy giận chút nào, ngược lại còn hả hê nhìn Cung Tử Vũ bị chọc giận. Bản thân chịu cái bạt tay này, tiện thể cũng khiến Cung Tử Vũ ăn một đòn, cũng đáng.Hoa trưởng lão vỗ bàn đứng dậy, tức giận đến run rẩy.
"Đủ rồi! Hoang đường!"
Cung Thượng Giác giáo huấn hai người: "Các ngươi bình thường miệt thị gia quy, vô pháp vô thiên thì cũng thôi đi, hôm nay ba vị trưởng lão có mặt, các ngươi cũng dám động thủ. Cung Viễn Chủy còn chưa thành niên, lỗ mãng vô tri, không tính toán với nó."
Hắn xoay đầu, ánh mắt lạnh như băng. "Nhưng mà ngươi, Cung Tử Vũ, hiện tại mỗi tiếng đều tự xưng Chấp Nhẫn, lại động thủ với người nhà mình, ngươi từ thân phận, năng lực, đức tính cái gì cũng không đủ, dựa vào cái gì nghĩ bản thân có thể đảm nhận nổi vị trí này?"Trong đôi mắt đen nhánh của Cung Tử Vũ toàn là lửa giận, Cung Thượng Giác nói toàn lời lẽ chính nghĩa, nhưng Cung Tử Vũ có thể nghe ra trong đó chỉ có lời đùa cợt lạnh lùng. Hắn không để ý tới Cung Thượng Giác hùng hổ dọa người, trừng mắt với Cung Viễn Chủy.
"Người độc hại phụ thân và ca ca ta, sớm muộn ta cũng sẽ giết hắn!"Hoa trưởng lão bất ngờ với lý do thoái thác của hắn, lập tức cất lời.
"Chấp Nhẫn nếu không có chứng cứ, thì đừng nói nặng lời như vậy!"
Mưu phản Cung Môn chính là trọng tội, Cung Viễn Chủy không dám tin Cung Tử Vũ có thể nói như vậy.Cung Thượng Giác nghiêm nghị nhìn chằm chằm Cung Tử Vũ.
"Không bằng không chứng liền ngậm máu phun người, ngươi không xứng làm Chấp Nhẫn !"Trong lòng Cung Tử Vũ bình tĩnh lại, từng câu từng chữ nói
"Chứng cứ, tất nhiên ta có."
Lại xoay người nhìn Cung Thượng Giác. "Còn có ngươi, ngươi cũng không phải không có liên quan."Cung Thượng Giác hỏi ngược lại.
"Ta làm sao?"Cung Tử Vũ đem nghi hoặc trong lòng nói ra miệng
"Đêm đó người cuối cùng phụ thân và ca ca gặp là ngươi! Các ngươi đã nói gì? Vì sao lại rời đi vội vã như vậy, thậm chí còn không kịp đợi trời sáng, bắt buộc phải đi trong đêm? Ngươi đi đâu, làm gì, có ai biết không? Ngươi có thể nói rõ không?"Cung Thượng Giác không nhượng bộ cái nhìn của Cung Tử Vũ, ép gần hắn: "Đương nhiên nói rõ, tất nhiên cũng có người biết. Nhưng đây chuyện là cơ mật, là nhiệm vụ mà đích thân Chấp Nhận hạ lệnh. Ta không cần phải báo cáo với ngươi."Cung Tử Vũ.
"Ta chính là Chấp Nhận! Ta lệnh ngươi bây giờ phải báo cáo với ta."Cung Thượng Giác đột nhiên bật cười, khinh miệt hất cằm lên.Cung Tử Vũ bị nụ cười của hắn chọc giận: "Nếu không báo cáo với ta, ngươi và Cung Viễn Chủy đều là nghi phạm mưu đồ bí mật sát hại phụ thân và ca ca ta!"Đối mặt với sự mất khống chế của Cung Tử Vũ, Cung Thượng Giác thu hồi lại thần sắc giương cung bạt kiếm, cả người khôi phục lại sự bình tĩnh và hờ hững
"Nếu như ta thật sự có lòng mưu hại soán quyền, thì tối đó ta nhất định phải ở lại giữ Cung Môn, nếu như ta ở trong Cung Môn, vị trí Chấp Nhận sao có thể đến phiên ngươi ngồi?"
Cung Thượng Giác hừ lạnh, nói.
"Không làm được việc, thì tự giúp mình. Ngươi không gánh nổi vị trí Chấp Nhận, cũng đừng nói bừa người khác mưu phản."
Cung Tử Vũ ánh mắt tràn đầy quyết tâm, nghiêm nghị nói.
"Ta nhất định sẽ để cho ngươi xem, rốt cuộc ta có gánh nổi vị trí Chấp Nhận không!"Hắn quay qua Vân Thường giọng nói liền hạ xuống.
"A Thường chúng ta đi."
Nói xong liền kéo tay người đi.Cung Viễn Chủy nhìn một màn này đến gai mắt.
Cung Thượng Giác mặt không cảm xúc, không nói lời nào nhìn bóng lưng kia đang rời đi, kỳ quái chính là, người đó trước nay là một người vô dụng mà trong khoảnh khắc khi nãy, trên mặt lại đầy sự kiên định và ương ngạnh.Đêm trăng, trong ánh sáng rực rỡ có mang theo sự cô tịch nhàn nhạt, giống như mùi hương của ngọn nến trong không khí chưa tan hết.Cung Tử Vũ ngồi trong phòng uống một chén lại một chén giải sầu, đã hơi say, nhưng trên mặt không ửng đỏ, ngược lại còn tái nhợt. Bởi vì trong lòng phiền muộn, uống rượu vào hắn cũng không thấy ấm lên, mà còn thấy quanh người lạnh như băng.
Kim Phồn đứng trước cửa, ít khi thấy hắn sa sút tinh thần thế này, không dám vào chọc hắn.Một lúc sau, Cung Tử Thương và Vân Thường cũng đến. Nàng thấy Kim Phồn đang đứng trước cửa, vừa lộ ra nụ cười, liền nhìn thấy Cung Tử Vũ đen mặt trong phòng.Cung Tử Thương nhỏ giọng thầm thì.
"Ta đã nghe nói rồi... Hai huynh đệ nhà kia quá đáng thật... Để ta khuyên hắn..."Nói xong, Cung Tử Thương chạy đến ngồi xuống cạnh Cung Tử Vũ, rót cho mình một chén rượu.Nàng nghiêm túc an ủi.
"Đệ đừng giận nữa, từ nhỏ đến lớn, đệ cũng không phải không biết đức hạnh thối tha của hai huynh đệ hắn... Tên lớn thì mặt cá chết, tên nhỏ thì mắt cá chết, hừ!"Cung Tử Vũ học theo nàng.
"Hừ!"Cung Tử Thương chép miệng, thưởng thức rượu ngon trong miệng, phát ra âm thanh hưởng thụ.
"Ừm..."Đang nói chuyện, một thị vệ trước cửa bước vào, thấp giọng nói chuyện với Kim Phồn.
Kim Phồn dừng một chút, bẩm báo, "Người mà lúc trước ta nói có thể giúp chúng ta phân rõ dược liệu đã tới rồi..."Cung Tử Vũ buông chén rượu xuống: "Ừm."
Cung Tử Vũ thấy Kim Phồn do dự, không nhịn được kỳ quái mà hỏi.
"Còn có thể từ đâu đến được, Cung Môn chỉ có nhiêu đấy, hắn không phải đến từ y quán, thì đến từ Chủy Cung của Cung Viễn Chủy. Nhanh bảo hắn vào đi."Kim Phồn thở dài, xoay người đi đón.Cung Tử Thương chậc chậc hai tiếng sau lưng hắn. "Lần đầu tiên ta phát hiện hắn nói chuyện lải nhải như vậy."
Nàng vuốt ngực.
"Đột nhiên cảm thấy hơi mất hứng với hắn rồi."Cung Tử Vũ trả lời nàng
"Tỷ cứ đến thị vệ doanh lén nhìn Kim Phồn tắm hai lần, bảo đảm rất nhanh sẽ lại mất hứng."Cung Tử Thương thẹn quá hoá giận.
"Đệ đúng là ngậm máu phun người mà! Rõ ràng ta chỉ lén nhìn có một lần! Ở đây còn trẻ nhỏ,đệ ngậm miệng lại đi."
Vân Thường bị điểm tên nuốt xuống cái bánh.
Hai người đang đấu võ mồm ta một câu ngươi một câu, một giọng nói êm tai vang lên ngoài cửa."Chấp Nhẫn đại nhân."Cung Tử Thương ngoảnh lại, bốn mắt nhìn nhau, nàng đột nhiên cảm thấy mặt đỏ tim run.
"Tiểu Thường Tỷ lại có hứng thú mới rồi."Kim Phồn dẫn một nam tử mặc trường bào màu xanh nhạt bước vào, bước chân thanh tao nho nhã, tóc xám trắng, nhưng gương mặt lại vô cùng trẻ trung tuấn tú. Ánh trăng ngoài cửa chiếu ánh sáng dịu dàng xuống trên người hắn, tay áo bồng bềnh, tựa như trích tiên mang theo khí tức linh hoạt kỳ ảo. Hắn không cảm xúc đứng ở đó, ngoại trừ cúi đầu hành lễ, cái gì cũng không làm, nhưng lại cho người ta có cảm giác người này khó đoán như hồ nước sâu.Cung Tử Vũ lập tức giật mình, hắn chưa từng gặp người này ở Cung Môn, thế là quên mất lời nhắc nhở của Kim Phồn: "Ngươi là?"Kim Phồn dùng sức nháy mắt, nhỏ giọng lầm bầm.
"Đã nói là không hỏi rồi mà?"Nam tử kia cũng không để ý, dùng giọng nói nhã nhặn trả lời
"Chấp Nhận đại nhân, ta họ Nguyệt."
Cung Tử Vũ gật đầu.
"Nguyệt công tử."Cung Tử Thương nũng nịu nói.
"Nguyệt ca ca."Nụ cười của Nguyệt công tử ôn nhuận như ngọc.
"Sợ là tuổi tác của ta già hơn nhiều so với ca ca của cô."
Một hồi xem xét liền có kết quả.Quả nhiên Chủy Cung không thoát khỏi liên quan, thần sắc Cung Tử Vũ trầm xuống.Cung Tử Thương tức giận đấm tay: "Quả nhiên là Chủy Cung giở trò quỷ!"Nguyệt công tử thấy tình hình như vậy, không tiện nghe bọn họ nghị luận, chắp tay nói.
"Nếu đã giải được nghi hoặc của Chấp Nhận đại nhân, vậy ta về trước.""Đợi một chút."
Cung Tử Vũ gọi hắn lại.Nguyệt công tử quay đầu.
"Chấp Nhận đại nhân, còn có phân phó gì sao?"Cung Tử Vũ vẫn không nhịn được mà hỏi.
"Ngươi nói quay về, vậy ngươi đến từ đâu?"Kim Phồn nháy mắt ra hiệu, thấp giọng lẩm bẩm.
"Đã nói là không hỏi rồi mà, cái đồ lừa đảo!"Nguyệt công tử nhìn Cung Tử Vũ, nụ cười nhàn nhạt mà thuần khiết như ánh trăng
"Chấp Nhẫn đại nhân, ta nghĩ, chúng ta sẽ rất nhanh lại gặp mặt thôi. Lúc đó, nhất định ngài sẽ biết ta là ai. Cáo từ."Điều này càng khiến Cung Tử Vũ tò mò về hắn, nhìn bóng lưng yếu ớt mà nhanh nhẹn kia.Cung Tử Thương đột nhiên thò đầu ra: "Nguyệt Công Tử? Cần ta đưa về không?"Không ai trả lời, Cung Tử Thương đi trên con đường nhỏ, đuổi theo Nguyệt công tử ra ngoài.Vân Thường xách váy chạy theo.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz