ZingTruyen.Xyz

Fanfic Vcv Ban Cung Vien Chuy Tam Loan

Rất nhanh lễ kế vị đã đến, Cung Tử Vũ chính thức mặc vào Chấp Nhẫn y phục, hoa lệ áo bào.
Phía sau núi mọi người cũng đang khẩn trương chuẩn bị.Tuyết Trùng Tử cùng Tuyết Công tử tựa hồ tại đem thứ gì cất vào một cái nhìn quen mắt hộp sắt.
Mà Hoa cung bên trong, Hoa công tử thần bí khó lường, chỉ huy hạ nhân đem pháo hoa ống từng dãy cất vào hòm gỗ bên trong,hướng đến phía trước núi.
Hoa công tử đứng tại Hoa cung trong đình viện, nhìn phía trước núi phương hướng, lẩm bẩm nói.
"Người có thể trong thời gian ngắn như vậy thông qua tam vực thí luyện, lão Chấp Nhẫn dưới suối vàng có biết, nhất định phi thường kiêu ngạo đi. . . Ta lúc nào mới có thể để cho phụ thân kiêu ngạo một lần đâu?"
Hắn từ tiểu sinh lớn lên ở nơi này, có rộng lớn chí khí, nhưng lại chưa bao giờ từng được tán dương.Hoa Công Tử trong đầu hiện lên một lấm tấm hồi nhỏ ký ức.

Hoa Công Tử từ trong hồi ức lấy lại tinh thần.Nắm chặt trong tay pháo đã cùng Cung Tử Thương nghiên cứu.
"Hi vọng cố gắng của ta có thể tại hôm nay phát huy được tác dụng, chân chính giúp đỡ mọi người."

Phía sau núi Hoa cung, Bi Húc cẩn thận từng li từng tí hướng rễ cây quấn quanh bàn thờ Phật đi qua. Kết quả phát hiện nguyên bản gác Vô Lượng Lưu Hỏa bản vẽ địa phương không có vật gì.

Hoa công tử thanh âm sau lưng hắn truyền đến.
"Hoa trong gương, trăng dưới nước, phí công chi vật."
Bi Húc quay đầu, nhìn thấy kéo lấy một thanh trường đao Hoa công tử xuất hiện sau lưng hắn, uy phong lẫm liệt.
"Ta đã đợi đợi ngươi đã lâu, ngươi so ta tưởng tượng bên trong tới chậm một chút."
"Ta không phải là tới tìm ngươi."
Hoa công tử trêu chọc nói.
"A, đúng! Ngươi là đến tìm Vô Lượng Lưu Hỏa bản vẽ! Làm sao bây giờ? Nó nghe nói các ngươi muốn tới, sợ hãi đến trốn đi."
"Nói ra Vô Lượng Lưu Hỏa chỗ để,ta có thể tha cho ngươi mạng sống."

Hoa công tử ra vẻ trầm tư nói.
"Việc quan hệ sinh tử a, ngươi phải làm cho ta suy nghĩ thật kỹ. . . Ách, bản vẽ hiện tại khả năng phía trước núi. . . Cũng có thể là trong tay Cung Tử Vũ, cũng có thể là trên người ta."

Bi Húc trên mặt lộ ra dữ tợn cười một tiếng.
"Ngươi thật có ý tứ."
Nói xong, xuất kiếm tiến công. Hoa công tử giơ đao lên, nghênh đón Bi Húc công kích, hai người một đường đánh đi ra, đánh tới bảy tòa điêu khắc vị trí.
Bi Húc càng đánh càng hăng, Hoa công tử liên tục bại lui, một cái giao thủ, đao trong tay lại bị kiếm của đối phương chặt đứt.

"Thật là lợi hại kiếm. . ."

Bi Húc trên mặt lộ ra một loại thương cảm, giống như là vô địch thiên hạ cô đơn.
"Lợi hại không phải là kiếm, là người. Kiếm thuật cao thủ không ở tại kiếm. Cành hoa,thân trúc đều có thể làm kiếm, trong tay có kiếm, trong nội tâm không có kiếm. Trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm."

"Ta cũng không như ngươi vậy cao cảnh giới. Ta người không lợi hại, nhưng ta chỗ này đao rất lợi hại. Đây là chúng ta đời đời kiếp kiếp rèn đúc tâm huyết, ta muốn dùng bọn chúng đem ngươi chém giết nơi này!"

"Đáng tiếc."

"Không hề đáng tiếc. Đao đoạn mất lại đúc thành , Vô Phong một ngày chưa trừ diệt, Hoa gia đều vĩnh viễn đúc đao."

"Ngươi vẫn là nghe không hiểu, ta xưa nay sẽ không đáng tiếc đao kiếm, thiên hạ vạn vật trong mắt ta đều là đao kiếm. Ta đáng tiếc là ngươi này cá nhân. Hỏi ngươi một vấn đề: Ngươi chết rồi, có người sẽ vì ngươi thương tâm sao?"

Hoa công tử lau đi máu trên khóe miệng, vứt xuống trong tay đao gãy, đem cuối cùng một cây đao từ điêu khắc bên trong rút ra, thở hổn hển nói:.
"Đáng tiếc núi phá vỡ đều bị chuyển tới phía trước núi."

"Xác thực đáng tiếc. . . Ngươi biết ngươi không có cơ hội thắng ta đi?"

"Ta biết ngươi chỉ dùng chưa đủ năm phần công lực."

"Ba phần."

Hoa công tử vô lại cười một tiếng.
"Ta quản ngươi mấy phần!"

"Năng lực của ngươi dùng hết, sự kiên nhẫn của ta cũng sử dụng hết."

Nói xong, Bi Húc thế công trở nên phi thường lăng lệ, Hoa công tử vốn là thân chịu trọng thương, mà lại đã chiến đấu đã lâu, khí lực tiêu hao hầu như không còn, nháy mắt bị đánh bay.

Bi Húc mũi kiếm sắp rơi xuống, đột nhiên bị một thanh kiếm chống chọi.Ngân quang chợt lóe,ánh lên đôi mắt của nàng.Trâm cài hơi rung động bay lên kêu lên vài tiếng.Thiếu Nữ hiện thân,ngăn trước mắt Hoa Công Tử.
Hắn bất ngờ thu kiếm lùi về sau.Chính là cảnh giác vừa mới xong vào Thiếu Nữ.
"Ngươi là?"
Nàng nâng mắt nhìn hắn,môi đỏ khẽ cong lên.Gương mặt xinh đẹp ngẩn lên,lộ ra ánh sáng dung nhan như ngọc.
"Nữ nhi của Cố Yên.Cố Vân Tường."
Bi Húc nghiềm ngẫm,nhớ ra một đoạn ký ức.
"Là năm xưa nữ hài bị vức bỏ à.Ta sớm quên ngươi rồi, không ngờ nhiều năm vậy vẫn còn gặp, Tiểu Hài Tử đáng thương."
Vân Thường tay khẽ vẽ vòng tròn,nhẹ nhàng vuốt mái tóc.Nâng kiếm chỉa về phía hắn.
"Hôm nay chúng ta tính hết nợ cũ.Năm xưa ngươi bắt cóc ta,hại tộc của Mẫu Thân chết thảm.Ta bây giờ đều tính hết với ngươi."
Bi Húc hoàn toàn không có đem Thiếu Nữ để vào mắt.Hắn giọng nói đầy thương tiếc.
"Ta để ý rồi ngươi toàn thân không có nội lực lấy gì đánh với ta đây.Tiểu Hài Tử tốt nhất về nhà đi,ta có thể bắt ngươi một lần cũng có thể bắt ngươi lần thứ hai."
Vân Thường đạp chân xong đến.Một thân hắc y đen xen đỏ như Miêu Yêu nhanh nhẹn đánh tới.Nàng tuy rằng võ công không cao nhưng mỗi lần ra chiêu đều là ở chỗ hiểm đánh tới.
"Vậy chưa chắc."
Bi Húc sơ ý bị quẹt một đường kiếm nhỏ ngang mặt.
"Đây là Công pháp gì vậy?"
Vân Thường động tác uyển chuyển như múa đánh tới.
" Chính là công pháp của tộc Hắc Miêu."
Vân Thường toàn lực công kích, liền đâm vài kiếm. Bi Húc vận nội lực, biến ảo thân hình, dương ra sơ hở, sau đó xuất kỳ bất ý chế địch.Chỉ chờ giờ phút này,cô liền huy động cổ trùng bám lên người hắn ta.
Bi Húc nâng tay chưởng lên bụng Thiếu Nữ,hắn vẫn muốn nàng sống cũng không dùng lực quá mạnh.Vân Thường bị đánh bay thẳng vào vách đá cô lòm còm bò dậy,miệng phun ra một ngụm máu.Máu tươi bắn lên nền, không ít còn dính trên miệng chưa kịp lau.Hoa công tử giãy dụa đứng dậy.
"Vân Thường."
Bi Húc đi đến nâng mặt của nàng lên.Đập vào mắt là đôi mắt lưu ly màu đỏ xinh đẹp như một con Miêu Yêu.
"Thật tiếc cho gương mặt xinh đẹp này.Ngươi và Mẫu Thân ngươi thật giống nhau đều cố chấp.Nhưng mà so với Nữ Tử kia ngươi thông minh,tài giỏi hơn nhiều."
"Ta nghe Thượng Quan Thiển nói qua ngươi rất được Cung Môn coi trọng.Chi bằng bắt ngươi về cùng nhau xem Tô Gia và Cung Môn đấu đá."
Vân Thường tránh né khỏi tay hắn.
"Ngươi nằm mơ."
Bi Húc cười lớn.
"Tiểu Cô Nương nên biết tốt xấu, không phải ngươi còn giá trị ta sớm đã tiễn ngươi về với nữ nhân ngu ngốc kia rồi."
Đang nói hắn cảm thấy cơ thể mình không ổn,nâng tay bóp lấy cổ nàng.Hai mắt trừng như dã thú.
"Nói ngươi đã làm gì ta?"
Vân Thường phun ra máu,máu tươi chảy xuống dính vào lòng bàn tay hắn.Cô cười điên.
"Ngươi nói xem Mẫu Thân ta là người Miêu Tộc ta là gì? Haha ta nói rồi luận về võ công ta thua ngươi nhưng luận về ám khí ta chắc chắn sẽ thắng."
Hoa Công Tử bổ đao xuống,Bi Húc chỉ có thể quăng ngã Vân Thường tránh đi.Thân thể lăn vài vòng trên đất,trang sức trên đầu lung tung cài cằm.
Vân Thường ôm cổ mình lung lay đứng lên.Cô nâng tay ở chính túi nhỏ bên hông lấy ra một chiếc hộp.Theo vòng tay bạc lắc hàng vạn côn trùng nhỏ chi chích bò ra.
"Bi Húc hôm nay chính là ngày chết của ngươi."
Bi Húc quay một vòng đánh bay Hoa Công Tử đối phó với nhóm côn trùng.Hắn đốt trong tay cây gỗ nhỏ, Vân Thường cũng biết đó là vật mà Mẫu Thân bị ép làm.Hoa Công Tử nhìn Vân Thường, gương mặt dính đầy vết dơ.
"Muội sợ không?"
Vân Thường nhìn hắn, ở vị trí hiện tại cô rất gần với hố đã đào sẵn.
"Không sợ."
Bi Húc đã sớm chuẩn bị,hắn biết bản thân mình không đấu lại độc của đám côn trùng lắc lư thân hình, theo sát chuẩn bị ra. Hoa công tử cũng phán đoán Bi Húc ý định, lập tức đóng lại Vân Thường theo đó thu lại côn trùng.

Sau lưng tảng đá lớn buông xuống. Bi Húc tập trung nhìn vào, chung quanh sớm đã bố trí thuốc nổ. Hắn ngược lại nhìn về phía Hoa công tử, nhìn chằm chằm Hoa công tử trên tay bó đuốc, lạnh lùng nói.
"Nếu là bạo phát, ngươi cũng đi không được. Ngươi hù dọa không được ta, tranh thủ thời gian giao ra đi."
Sau đó nhìn Thiếu Nữ bên kia.
"Ngươi nỡ để nàng chết à."

Hoa công tử nói.
"Ta vốn là không có ý định đi.Và Muội ấy chắc chắn không chết."
Xác thực, hắn đã sớm ôm định lòng quyết muốn chết.Hắn cũng chừa một đường sống cho Vân Thường rồi,chỉ cần Muội ấy chạy theo đường hắn chỉ dẫn chắc chắn sẽ an toàn thoát ra ngoài.Hắn làm sao có thể kéo Tiểu Cô Nương nhà mình vào vũng lầy này được chứ.
Bi Húc mắt thấy tên này điên rồi nhanh chân chạy.Hoa Công Tử nhắm mắt, buông tay ra.Theo bó đuốc rơi xuống, một bàn tay vươn đến chụp lấy ném ra xa.
Hắn cả thân mình liền bị kéo đi,đẩy xuống, một trận nổ kinh thiên vang lên,bụi bặm nổi lên bốn phía,nổ vang liên thanh.Hoa Công Tử lấy được ý thức,nhanh tay ôm cái Thiếu Nữ vào lòng, bọn họ rơi xuống cái hố đã đào sẵn.Hố đá đào ra cũng là nhờ thuốc nổ, lúc đầu hắn không không biết làm gì.Giờ cũng minh bạch rồi.
Trên miệng hố cây ngã xuống chắn đá,tuy nhiên vẫn có vài cục lăn xuống.Hoa Công Tử bị nện đến đau thấu xương,cắn răng không lên tiếng.Hắn đơn giản xem xét người dưới thân Trước mắt hoa lên,do vừa bị nội thương thêm một trận vừa rồi chống đỡ đến bây giờ đã là cực hạn.
"May quá, Muội không sao? Ngốc quá ta đã kêu Muội chạy trốn theo lối bí mật mà,ai kêu Muội ở cùng chứ."
Nói rồi hắn từ từ nhắm mắt,tuy nhiên vẫn giữ tư thế đí bảo vệ Tiểu Cô Nương trong lòng mình.
Vân Thường hoảng hốt đưa tay lay người trên mình,tay chạm vào một mảnh ướt át,sềch sệch.Mùi máu cùng thuốc nổ hoà vào nhau.Mọi thứ tối lại,không gian phút chốc chỉ có vài tia sáng lọt qua kẻ đá soi Vân Thường run rẩy đưa tay lên nhìn lòng bàn tay đen đúa thẩm đẫm máu.
"Tiểu Hắc."
Không một tiếng đáp lại.Vân Thường sợ hãi lay nhẹ hắn,cô không dám đụng mạnh sợ trúng vào vết thương càng làm hắn thêm khó chịu.Giọng nói đầy đau đớn vang lên.Cô chỉ có thể liên tục gọi hắn trong bất lực.
"Tiểu Hắc."
"Tiểu Hắc Huynh nói gì đi!"
"Tiểu Hắc Huynh dậy đi."
"Ta cầu xin.Tiểu Hắc Huynh tỉnh dậy đi."
Vân Thường chạm vào mặt hắn.Cô đã làm hết mình rồi,sao mọi chuyện vẫn như vậy .
Vân Thường nhìn quanh, không một lối nào để bọn họ thoát ra.Bất lực lan tràn.Tại sao lại như vậy, rõ ràng cô đã cố gắng rồi sao mọi thứ vẫn không thay đổi.Ông trời sao ông lại bất công vậy,hắn có làm gì nên tội mà phải như vậy.
"Tiểu Hắc Huynh nhìn ta này."
"Huynh không được chết trước mặt ta."
Vân Thường vừa khóc, vừa nói.Cô ôm hắn vào lòng, tay cào lên đá cố gắng tìm đường sống.
"Có ai không cứu với.Cứu Tiểu Hắc đi mà,cứu Tiểu Hắc."
Tiếng thét đầy đau đớn vang lên ở không gian đổ nát.

Mặc Kỳ Ai làm một cái động tác giả, tìm được thời cơ, phi liềm hướng Tuyết Trùng Tử điểm yếu. Tuyết công tử lập tức ngăn tại Tuyết Trùng Tử trước người.Giây phút đó hắn tưởng mình đã trúng,thanh kiếm đã ngăn lại.
Thiếu Niên kiếm xé gió chăn trước mặt hai người.Mũ trúc tung bay bộ dạng lãnh khốc.
"Tưởng Vân ngươi đang làm cái quái gì vậy?Ngươi muốn phản bội Vô Phong."
Tưởng Vân nâng kiếm.
"Ta trước giờ đâu phải người Vô Phong đâu phản bội.Tưởng Vân là người của Vân Thường Cô Nương."
Nói rồi hắn kiếm quang chớp động, thẳng đến Mặc Kỳ Ai.Tuyết Công Tử cướp được vũ khí của hắn. Mất đi vũ khí Mặc Kỳ Ai chiến lực giảm lớn, bị Tuyết Trùng Tử Phất Tuyết Tam Thức chém giết, hắn trên mặt đất giãy dụa chốc lát liền khí tuyệt bỏ mình.
Tuyết Công Tử nhịn đau đứng lên muốn cảm tạ bị áp sát tới.
"Tiểu Thư đang ở đâu?"
"Muội ấy ở Nguyệt Cung cùng mọi người ."

Nguyệt Cung.
Xong vào đám người, Thiếu Niên hoảng hốt.
"Vân Thường Tiểu Thư đâu?"
Cung Tử Thương băng bó Kim Phồn.
"Muội ấy nói buồn ngủ đang ở gian trong.Các người nhỏ tiếng chút đi, Tiểu Cô Nương nhà chúng ta chỉ mới ngủ."
Cung Viễn Chuỷ chạy vào xem, trên giường trống trơn không có một bóng người.Hắn chạy ra ngoài.
"Không có người ở trong."
Một câu nói thành công khiến cho mọi người đang bình tĩnh dậy sóng.
"Vậy muội ấy ở đâu được."
"Phải làm sao bây giờ,ta chỉ có Muội ấy là Muội Muội."
Cung Viễn Chuỷ cố gắng nhớ.
"Là Hoa Cung.Mau đi Hoa Cung."

(Mọi người đoán xem kết sẽ như thế nào)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz