(Fanfic/TCF) 1000 năm cuộc đời *Edit/Chuyển Ngữ*
Phần I: Chương 1
Choi Han mở cửa trước của biệt thự Super Rock. Anh phủi lớp tuyết bám trên tóc rồi mới bước vào bên trong. Choi Han thở phào nhẹ nhõm khi thứ chào đón anh đầu tiên là bầu không khí ấm áp trong biệt thự.Anh vừa ra ngoài để mua một số đồ dùng. Nghe nói đêm nay có một trận bão tuyết sẽ ập đến với lượng tuyết dày đặc, các cửa hàng lúc đó bắt buộc sẽ phải đóng cửa. "Ồ, anh vẫn ở nhà à?" Anh có thể nhìn thấy một người đàn ông với mái tóc và đôi mắt nâu đang ở trong phòng, ngay sau quầy bếp. Với cặp mắt khôn ngoan, người đàn ông đó rất giống một người lớn đáng tin cậy. Những nếp nhăn mờ trên khóe mắt vô tình khiến anh ta trông già hơn. Alberu Crossman, đó là tên của anh ta, Choi Han mỉm cười với anh. Alberu đi ra từ trong phòng bếp, tay anh cầm hai chiếc cốc và đặc lên bàn."Muốn uống trà nóng không?"Choi Han im lặng một lúc trước khi trả lời."Cale-nim đâu rồi?" Alberu thở dài."Sân sau.""Trong thời tiết lạnh giá thế này sao?""Raon-nim đang ở cùng em ấy.""Tôi sẽ đi mang cậu ấy vào trong."Choi Han thực ra không cần phải lo lắng. Anh biết Cale đang có Raon bên cạnh, mùa đông lạnh giá chẳng là gì cả. Nhưng anh không muốn bất cứ chuyện gì có thể xảy ra với Cale-nim của mình, vì vậy anh đã có ý định đưa Cale-nim vào nhà ngay lập tức. Tuy nhiên, ý định đó của anh đã tan biến ngay lập tức sau khi anh mở cửa ra, anh nhìn vào người đàn ông đang ngồi trên mặt đất. Người đàn ông đang ngồi trên mặt đất có mái tóc màu xám đỏ, đáng chú ý là người đó có vẻ nhợt nhạt và mỏng manh. Người được gọi là Cale-nim đang cúi người ngồi trên mặc đất, bên cạnh là một con rồng chỉ bằng khúc cây, còn trước mặt là một vài viên đá đang cắm xuống tuyết, chúng đều được xếp thành hàng."Nhân loại, là Choi Han kìa!" Cale quay lại khi con rồng, Raon, hét lên. "Cậu đã quay trở lại."Choi Han gật đầu và đến gần Cale."Cậu đang làm gì vậy, Cale-nim? Bên ngoài trời lạnh lắm."Cale nở một nụ cười nhẹ. Anh ra hiệu cho Choi Han nhìn vào thứ gì đó trên mặt đất, ở đó có hai hòn đá đang đứng cạnh nhau.Còn có một số hình được vẽ trên tuyết. Choi Han có thể đoán được đó là gì. Hai con mèo, một con rồng, ba con heo đất và năm người tuyết. "On và Hong giống như tuyết vậy. Chúng rất thích chơi với tuyết và thường xuyên làm người tuyết."Choi Han có thể thấy nụ cười nhẹ trên môi Cale."Vâng, đúng vậy." Choi Han nói, phủi phủi tuyết dính trên hai hòn đá. Anh nhớ lại ngày ông Hong qua đời ở tuổi 93. Chú mèo lông đỏ đã nói rằng ông rất vui vì sắp được đoàn tụ với chị gái của mình, rồi nhắm mắt ra đi một cách thanh thản. Kể từ đó, chỉ còn lại bốn người họ."Điện hạ đang chuẩn bị trà. Cậu nên vào trong đi." "Choi Han nói đúng đấy, nhân loại! Vào trong thôi?"Cale nhìn những hình vẽ trên tuyết thêm một lần nữa rồi mới gật đầu.Nhưng ngay sau đó, anh thấy hối hận về sự lựa chọn của mình.Lúc anh mở cửa ra, thứ chào đón anh chính là gương mặt lạnh lùng của Alberu Crossman."Đồ điên này." Anh ta nói. "Mới mấy hôm trước vừa mới hết cảm lạnh rồi giờ em lại đi chơi với tuyết à?!" Cale mím môi. Bây giờ anh đã 138 tuổi và anh thường cảm thấy đau buồn. Bởi vì càng lớn tuổi, anh càng không thể làm bất cứ việc gì theo ý mình cả. Anh biết Alberu và Choi Han lo lắng cho anh. Giờ đây, cơ thể của anh già đi gần như giống với một người bình thường, nhưng thể chất của anh thì vẫn suy yếu chậm hơn người thường một chút. Mỗi buổi sáng khi thức dậy anh thường phải trải qua những cơn đau lưng và nhức mỏi toàn thân. Mấy ngày nay ngay cả việc nhai cũng đã trở nên khó khăn đối với anh. Tuy nhiên, nghiêm túc mà nói thì anh - Kim Rok Soo, không bao giờ giỏi trong việc nghe lệnh người khác cả. "Chỉ có một lát mà thôi. Raon đã sử dụng ma thuật sưởi ấm lên người em. Không có vấn đề gì cả. Em chỉ muốn làm vài người tuyết thôi, nó gợi lại những kỉ niệm khi bọn em chơi tuyết với On và Hong."Alberu chỉ biết thở dài."Được, nhưng chỉ lần này thôi. Mau đến ăn tối đi."Nụ cười nổi tiếng của Cale hiện lên trên gương mặt của anh ấy; nụ cười đó chưa bao giờ cũ cả."Raon, đi rửa chân đi.""Được rồi, nhân loại!" Trong khi Raon bay vào phòng tắm, hai người còn lại và một Dark Elf thì ngồi vào chỗ. Raon, 124 tuổi đã thi triển một ma thuật làm cơ thể mình nhỏ lại, từ một con rồng to lớn trở thành một con rồng nhỏ 6 tuổi. Đó là cách duy nhất để Raon có thể đi vào biệt thự. Một lúc sau, khi kim đồng hồ chỉ đến số 8, Cale đẩy bát súp đang ăn dở của mình sang một bên. Hành động đó khiến Alberu trừng mắt nhìn Cale."Em no rồi và khá là buồn ngủ. Em đi ngủ đây." Alberu lắc đầu rồi ra hiệu bảo Cale quay lại chỗ ngồi và ăn hết bữa ăn của mình."Em cũng đã không ăn hết bữa sáng với bữa trưa.""Em không đói."Cale đang nói sự thật. Máy ngày qua anh thực sự không muốn ăn gì cả. Cả ngày anh gần như chỉ buồn ngủ mà thôi, nhưng cho dù anh có ngủ một giấc dài đi chăng nữa, thì lúc thức dậy, cơ thể anh vẫn đau nhức như chưa từng được nghỉ ngơi."Choi Han, giúp tôi."Choi Han lập tức đứng dậy và đỡ Cale đứng dậy. Người đàn ông tóc đỏ cảm ơn anh và đi vào phòng ngủ của mình, bây giờ nó đang nằm ở tầng một.Khi không còn Cale nữa, Raon đẩy chiếc đĩa đã trống rỗng của mình ra."Mấy ngày nay nhân loại đều ăn rất ít, ngày càng ngủ nhiều hơn..." Raon nói ra nhận xét, thu hút sự chú ý của hai người còn lại. "Với lại... ta cảm thấy sức khỏe của nhân loại đã yếu đi rất nhiều, nó đang cạn kiệt từng ngày! Thái tử, nhân loại... nhân loại có phải đang bị bệnh không?"Alberu, thực ra là cựu quốc vương nhưng Raon vẫn thường gọi anh là thái tử, anh khẽ ậm ừ. Anh cũng nhận ra là Cale đang già đi từng ngày. Mặc dù mấy năm trước, tốc độ phát triển của Cale không có gì đáng chú ý cả. Năng lượng của Cale, mặc dù thường bị coi là yếu, nhưng Cale vẫn duy trì hình dáng ở mức trung bình như những năm 30 tuổi mặc dù lúc đó anh đã 100. Nhưng khi Cale lên đến 120, cơ thể anh bắt đầu suy yếu. Nếp nhăn lộ rõ; đau lưng kéo dài; dễ bị cảm lạnh và nhiều thứ khác nữa."Ngay cả khi ta biết..." Con rồng tiếp tục. "Nhân loại sẽ là người ra đi đầu tiên trong số chúng ta." Raon gục đầu xuống. Anh biết rất rõ. Bởi vì anh luôn ở bên cạnh nhân loại của mình, nhìn thấy tuổi tác đang dần ăn mòn và hạ gục nhân loại của anh như thế nào. Anh nhận ra quá rõ ràng, quá rõ đến mức không thể nào tin được. Anh đã chứng kiến rất nhiều thành viên trong gia đình mình qua đời, từng người, từng người một.Người đầu tiên là ông nội Ron, sau đó là Cổ Long, cha mẹ của Cale, Jopis, Toonka, Litana, Hannah, Jack, nữ thần quang Cage, Clopeh Sekka, Taylor Stan, Bud Illis... cuối cùng là Beacrox, Rosalyn, Lock, Mary, vv... và nhiều hơn nữa.Cho đến những thành viên cuối cùng, On và Hong.Anh đã phải đối mặt với quá nhiều cái chết của gia đình mình. Anh cho rằng anh đã quen với cái chết nên khi đối mặt với chúng, thì cũng không phải vấn đề gì lớn nữa. Anh sẽ chỉ buồn trong hai ba ngày rồi quay lại cuộc sống bình thường cùng với nhân loại của mình.Nhưng mà...Con rồng 124 tuổi không thể tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ như thế nào khi không còn Cale nữa. Sẽ có quá nhiều khoảng trống trong cuộc đời của anh nếu không còn nhân loại ở đây nữa. Ai sẽ thỉnh thoảng vỗ đầu anh? Anh sẽ phải âu yếm cùng ai? Còn khi anh buồn thì sao? Ai sẽ ôm và ngủ cùng anh?Anh là một con rồng vĩ đại và dũng mãnh giống như anh luôn nói. Thế giới này sẽ rất dễ dàng lọt vào tầm ngắm của anh.Nhưng thế giới của anh vẫn luôn tập trung vào nhân loại mà anh tôn thờ. Đối với anh thì Cale là cả thế giới."Ta vẫn chưa sẵn sàng để mất nhân loại..." Raon cắn chặt môi, giọng anh run lên. Mặc dù năm nay anh đã 124 tuổi rồi, nhưng những giọt nước mắt vẫn giàn giụa trên khóe mắt anh. Raon đã trưởng thành, anh không còn là chú rồng nhỏ sẽ khóc nức nở mỗi khi Cale ngất nữa. Cale bảo là anh rất mạnh mẽ. Dù sao thì anh cũng là chúa tể rồng mà. Anh lẽ ra không nên khóc mới phải. Alberu và Choi Han cau mày nhìn nhau. Họ đều nhận ra là Raon đang cố kìm nén. "Raon-nim, chúng ta sẽ không bao giờ sẵn sàng để mất một ai đó cả. Kể cả tôi và Choi Han cũng chưa sẵn sàng. Cho nên, khóc lóc và buồn bã cũng chẳng sao cả. Cho dù cậu là rồng, cổ long hay chúa tể rồng đi chăng nữa, thì cũng vậy thôi. Cậu hiểu chứ?"Raon chậm rãi gật đầu. Những giọt nước mắt của anh rơi xuống bàn, đó là khi Raon bọc lộ cảm xúc của mình.
_____________
Sau nữa đêm, Alberu mở cửa phòng Cale. Đó là thói quen của anh, Alberu thường đến để kiểm tra xem Cale đang làm gì, đảm bảo nhiệt độ phòng của Cale có quá cao hay không. Bởi vì lần trước Cale bị cảm lạnh là vì máy sưởi trong phòng bị hỏng, nhiệt độ thì ngày một hạ xuống. Anh kiểm tra máy sưởi rồi gật đầu. Lò sưởi đang làm rất tốt nhiệm vụ của nó. Sau đó, anh nhìn sang Cale, người còn đang ngủ trên chiếc giường êm ái của mình. Dưới ánh đèn mờ ảo người đàn ông tóc đỏ nhìn rất nhợt nhạt. Mái tóc đã chuyển sang sắc xám khiến anh trông gầy yếu hơn bao giờ hết. Alberu cảm thấy ngực mình đau nhói. Anh nhớ lại hình ảnh chàng trai tóc đỏ ho ra máu nhưng vẫn đứng yên, chiến đấu bằng tất cả sức lực của mình. Anh cũng nhớ đến những lúc chàng trai tóc đỏ đó ngủ lại phòng của anh, nói với anh những thông tin mới và sẵn tiện ăn một ít bánh quy. Chàng trai tóc đỏ mà anh đang nhớ lại chính là người đàn ông đang nằm trên chiếc giường này, trông anh ấy thật mỏng manh và dễ dàng sụp đổ kể cả khi không người chạm đến. Anh đã từng cảm thấy rất khó chịu mỗi khi Cale xuất hiện với bộ đồ đẩm máu. Nhưng bây giờ, anh lại hy vọng Cale có thể đi đến một nơi nào đó thật xa, chiến đấu và trở về với bộ quần áo đầy máu, thà như vậy còn tốt hơn bây giờ. Việc đó tốt hơn là để Cale cứ mãi nằm một chỗ cả ngày, nhưng anh sẽ không bao giờ có thể lấy lại được sức sống nữa. Những thay đổi từng ngày của Cale đã cho thấy ngày đó đã cận kề. Anh không thích ý nghĩ đó chút nào. Alberu nắm lấy bàn tay gầy guộc của Cale, thật nhẹ nhàng. "Chúng tôi vẫn chưa sẵn sàng, em trai..."______________
Lại nhiều tháng trôi qua. Những thay đổi trên cơ thể của Cale khiến việc di chuyển của anh càng trở nên khó khăn hơn. Anh thậm chí còn không thể đứng trong một thời gian dài, bước đi của anh ngày càng trở nên chậm chạp. Trước khi kịp nhận ra, thì anh đã sử dụng xe lăn rồi. Giờ đã là mùa thu, Cale ngồi trên chiếc xe lăn của mình và nhìn chằm chằm vào khoảng không, anh nói: "Raon, chúng ta ra sân sau đi." "Huh? Sắp đến giờ ăn trưa rồi, nhân loại! Ngươi phải ăn nhiều vào!""Chỉ một lúc thôi, chúng ta sẽ trở lại trước bữa trưa mà, được không?"Raon cau mày không đồng ý. Nhưng anh vẫn đẩy Cale đến sân sau, đó là nơi đặc mộ phần của gia đình họ. Khi chiếc xe của Cale đến trước những viên đá, Raon mới dừng lại. Cơ thể 6 tuổi của Raon bay đến ngồi vào lòng Cale. Cale vỗ về Raon theo thói quen. "Em có nhớ họ không, Raon?" Raon khẽ gật đầu. "Dù vậy, nhưng ta không sao đâu! Ta vẫn còn nhân loại, Choi Han và thái tử nữa mà!"Cale mỉm cười. "Đúng vậy, em còn có họ." Raon không trả lời. Anh nhìn xuống nơi Cale đang nhìn. Đó là ngôi mộ đầu tiên ở đây. Viên đá đó viết tên, Ron Molan. "Ron thường pha nước chanh cho tôi. Tôi không thích nước chanh, nhưng không hiểu sao tôi lại quen với nó."Đôi mắt của Cale di chuyển sang viên đá bên cạnh. "Beacrox luôn làm ra những món ăn rất ngon. Anh ấy rất quan tâm đến bữa ăn và thời gian nghỉ ngơi của tất cả mọi người."Cale tiếp tục. Raon chỉ lắng nghe rồi nghĩ về khoảng thời gian mà mọi người vẫn còn sống khỏe mạnh và vui vẻ. Đó là những kỷ niệm thật tươi đẹp. Bằng cách lắng nghe Cale nói về những kỉ niệm, bằng cách nào đó, anh đã có thể lấy lại cảm giác như những ngày đầu. Mùi nước chanh như thế nào, những món ăn của Beacrox, bùn đất của Lock và lũ trẻ tộc Sói, độc dược và những phát minh của Rosalyn..."On, Hong và em đã từng chiếm giường của tôi, khiến cho tôi kẹp giữa ba đứa." Câu nói đó kết thúc bằng một tiếng cười khúc khích. Raon cũng nhớ lại những điều nhỏ nhặt đó. Sau khi White Star bị đánh bại, họ đã có những ngày tháng thật yên bình. Trong những ngày đó, Cale thường chơi với On và Hong, cho đến khi họ làm bẩn cả quần áo và bị Beacrox la mắng, họ không được phép bước chân vào nhà bếp hay phòng ăn cho đến khi tắm rửa sạch sẽ. Sau khi tắm rửa xong, họ sẽ cùng nhau ăn trong phòng ngủ của Cale hoặc là trong phòng ăn, Cale sẽ lau miệng cho từng đứa một. Cho đến cuối ngày, họ sẽ cuộn tròn bên nhau mà ngủ. Những kí ức đó chứa đựng những khoảnh khắc bình thường, đó chỉ là những chuyện họ trải qua hằng ngày mà thôi. Nhưng những khoảnh khắc đó, những điều không quan trọng đó lại khiến ngực anh đau nhói mỗi khi nhớ lại. Anh nhớ những ngày đó.Anh nhớ tất cả."Tôi rất nhớ họ, Raon."Con rồng nhỏ nhìn lên. Cale gục đầu xuống, nhìn anh với nụ cười buồn.Nếu Raon còn thật thà như trước đây, anh sẽ bảo anh thích nụ cười xấu xa của Cale hơn là nụ cười chân thành nhưng buồn bã lúc này. Nó thực sự rất buồn. Raon úp mặt vào lòng Cale. Bàn chân của anh nắm chặt lấy áo len của Cale như thể làm vậy thì nụ cười buồn kia sẽ biến mất. Anh hy vọng việc này sẽ hiệu quả với nhân loại của mình. Mỗi khi anh buồn, Cale luôn ôm anh. Hơi ấm mà anh cảm nhận được từ cơ thể của Cale, những cái vỗ về nhẹ nhàng xuống lưng và đầu, tất cả đều khiến anh bình tĩnh lại.Vậy thì có lẽ, nếu được anh ôm, thì nỗi buồn của Cale cũng sẽ biến mất."Ta- ta cũng nhớ họ! Nhưng ngươi biết đấy nhân loại, ta không cô đơn! Ta có ngươi, Choi Han, thái tử! Ta không buồn! Ta- Đó là lý do lại sao, nhân loại, ngươi không thể-" Lúc đó, Raon nhìn lên lần nữa, đôi mắt của anh trở nên mờ ảo.Hai mắt của Cale đang nhắm nghiền, trước mắt anh.Raon siết chặt quần áo của Cale. Anh cảm thấy trong mình đang có một cảm giác gì đó rất kì lạ.Sợ hãi.Toàn thân anh run lên vì sợ hãi."N- nhân loại?"Raon thì thầm yếu ớt. Giọng anh phát ra không còn được ổn định nữa. Anh sợ. Anh vô cùng sợ hãi. "Nhân loại... Th- thức dậy đi... Nhân loại?"Raon lay nhẹ cơ thể Cale. Cale nhìn như là đang ngủ. Nhưng anh ấy thở ngày càng sâu và nông, việc đó khiến Raon lo lắng."Không... không...nhân loại... làm ơn... không?" Raon úp mặt vào lòng Cale. Anh ôm Cale, cơ thể Cale lạnh cóng. Hơi ấm mà anh luôn tìm kiếm nay đã sắp không còn nữa. "Rao-... vào?"Nhưng sau đó, giọng nói yếu ớt của Cale lại khiến anh phải ngước lên. "Nhân loại! Nhân loại! Ngươi không sao chứ? Ta có nên-""Kh- khó. Thở. Tôi không thể- huh..."Thời gian của nhân loại không còn nhiều nữa. Con rồng nhỏ biết điều đó. Đây sẽ là. Một lời chào từ biệt."Không... không, nhân loại...kh- đợi đã! Chỉ một chút nữa thôi! Một chút nữa! Ngươi- ngươi phải... Ngươi cũng phải nói tạm biệt với Choi Han và thái tử nữa! Chờ đã!""Tôi... trông cậy vào em Raon." Raon lập tức sử dụng ma thuật khiến Cale bay lên cùng với anh đi vào biệt thự. Anh đảm bảo là mình đủ nhanh, nhưng không gây ảnh hưởng đến nhân loại của mình.RẦM!"Choi Han! Nhân loại! Nhân loại sắ-"Choi Han đang xem lại mấy món đồ lập tức mở bật cửa, Alberu đang chuẩn bị bữa trưa cũng chạy đến. Chẳng mấy chốc, khi họ nhìn thấy Raon đang mang theo Cale bằng phép thuật bay thì vẻ mặt ngạc nhiên của họ đã biến thành chết lặng, khuôn mặt của Cale tái nhợt, trông khi đó mắt của anh nhắm nghiền."Cale-nim!""Cale!"Choi Han đỡ lấy Cale rồi gục đầu xuống ngực anh. Thình thịch.Nhịp tim của Cale lúc này rất chậm và yếu. Bất giác, tay anh ôm chặt lấy cơ thể Cale."Đặt Cale lên giường đi."Alberu đi về phía đối diện rồi giúp Choi Han mở cửa phòng Cale. Choi Han lập tức đặc Cale xuống giường."Hyung."Alberu vuốt vài sợi tóc màu đỏ xám trên trán Cale ra. Giọng nói của Cale hiện giờ đã rất yếu ớt, việc đó khiến lòng anh đau nhói. Anh biết, không sớm thì muộn, họ cũng phải nói lời tạm biệt. Nhưng mà... Lúc này...."Em phải đi ngay bây giờ sao?"Sau khi nói lời này, giọng Alberu gần như nghẹn lại, nhưng anh vẫn muốn cố gắng thêm nữa.Anh không phải người lớn tuổi nhất ở đây, cũng không phải người thông minh nhất. Nhưng vì một lý do nào đó, anh cảm thấy mình cần phải giữ bình tĩnh, bởi vì Choi Han và Raon không thể làm như vậy được. Anh phải làm chỗ dựa cho cả hai người.Cale không trả lời mà quay đến nơi khác, đó là hướng của Choi Han.Choi Han đang đứng ở bên chân anh, đối diện với Alberu. Cánh tay run rẩy của Choi Han nắm lấy tay Cale. Cale có thể cảm nhận được thứ gì đó ẩm ướt đang rơi trên tay mình; Choi Han đã bắt đầu khóc. Lúc này, tay còn lại của anh đang đặc trên đầu một con bò sát, con vật đó đang nằm trên bụng anh; Đó là Raon, rồng nhỏ đang ôm anh bật khóc.Anh cố gắng cười khúc khích mặc dù việc này hiện tại rất khó khăn."Raon... tôi có... một yêu cầu. E- Em có thể nghe tôi nói không?"Raon đang nằm trên bụng Cale gật gật đầu; anh sẵn sàng làm bất cứ việc gì mà nhân loại của anh muốn. "Biến về đi. Tôi muốn nhìn thấy phong thái của em năm 124 tuổi."Raon lại gật đầu. Anh luồn ra khỏi tay Cale rồi bay về phía cửa sổ. Raon mở toang cửa sổ và bay ra ngoài.Cale cảm nhận được bàn tay đang vuốt ve tóc mình của Alberu, nhưng đôi mắt của anh vẫn không rời khỏi hình bóng của con rồng nhỏ. Lúc Raon bay ra khỏi phòng Cale bỗng có chút mất mát. Khi đã ra ngoài, cơ thể của Raon được bao phủ bởi ma thuật đen. Xung quanh Raon tối sầm lại y như bầu trời những đêm không trăng không sao. Nhưng nó không đáng sợ mà ngược lại còn rất đẹp.Chẳng bao lâu sau, cơ thể đang phát sáng của Raon lớn lên cho đến khi bằng với kích thước của một cây cổ thụ. Những chiếc vảy đen bóng cùng với cặp sừng bạc của Raon tỏa sáng như những tia nắng mặt trời. Thân hình mũm mĩm của Raon từ từ cúi xuống. Mặc dù khuôn mặt của anh đang buồn bã còn đôi mắt xanh lục thì ướt át, nhưng anh thực sự là một con rồng đen tuyệt đẹp.Cale mỉm cười.Hoá ra chú rồng của anh đã lớn đến mức này rồi. Thật không thể tin được, nghĩ lại thì nếu Raon giữ hình dạng này thì làm sao anh mới có thể ôm Raon bằng cả hai tay, bế rồng nhỏ đi xung quanh hay để đứa trẻ này lẻn vào chăn anh lúc nửa đêm.Chú rồng của anh rất tốt bụng và mạnh mẽ. Không ai có thể nghĩ rằng con rồng này đã từng bị tra tấn trong một hang động nhỏ hẹp, thậm chí nó còn không thể dang rộng đôi cánh bé nhỏ của mình. Anh rất vui khi thấy Raon trở nên mạnh mẽ như thế này. Nhưng anh cũng cảm thấy thất vọng, bởi vì, anh không thể nhìn thấy Raon lớn lên thêm một chút nữa. Raon thò đầu của mình vào cửa sổ, nhẹ nhàng đặc đầu mình xuống người Cale. Cale lại cười khúc khích. Chú rồng của anh là một con vật hiền lành thân thiện, biết quan tâm đến người khác và còn rất vui vẻ. Vết tích của một con rồng ích kỷ, tự cho mình là trung tâm của thế giới, không biết chia sẻ đồ ăn của mình đã không còn xuất hiện trên người Raon nữa. Đây là, rồng của anh."Raon Miru, chú rồng của tôi."Cale đưa cánh tay yếu ớt ra vỗ về cái đầu to lớn của Raon. Thời gian trôi qua. Cái đầu tròn trịa ngày nào của Raon đã chuyển dần sang thành hơi nhọn. Từ đáng yêu biến thành mạnh mẽ. Khoảng thời gian đã qua đó, chính là thời gian mà anh đã ở bên cạnh Raon. Nước mắt của Cale chảy dài trên gò má. Anh không phải người sống tình cảm. Bởi vì kiếp trước của anh, khi anh còn là Kim Rok Soo, anh đã phải chứng kiến cảnh thế giới đảo lộn trước mắt mình. Nhưng mà..."Raon Miru, em đã trưởng thành rồi."Đứa con của anh đã lớn đến nhường này khiến anh cảm thấy rất hạnh phúc."Tôi xin lỗi... Raon. Tôi không thể tiếp tục nhìn em lớn lên nữa rồi. Tôi muốn. Tôi thực sự... muốn thấy em trưởng thành hơn nữa. Tôi thực sự muốn ở bên cạnh em nhiều hơn nữa. Tôi xin lỗi, Raon. Tôi chỉ có thể nhìn em lớn đến chừng này mà thôi." Raon khóc nức nở khi chà mặt mình xuống bàn tay của Cale. Ah...anh thực sự rất yêu đôi tay này của Cale.Dù sao thì đây cũng là đôi bàn tay đã giúp anh lần đầu tiên được nhìn thấy bầu trời.Alberu không thể rời mắt khỏi cảnh này được nữa."Hyung... Alberu hyung-nim.""Anh ở đây."Alberu cắn chặt môi và kề trán mình lên môi Cale. Bàn tay anh không ngừng vuốt ve mái tóc đỏ xám của Cale.Vì khuôn mặt của Alberu đang ở rất gần nên Cale có thể nhìn thấy anh rất rõ. Alberu đang cố kìm nén nước mắt mình. Alberu rốt cuộc vẫn là Alberu. Anh luôn cố tỏ ra mình ổn trước mặt mọi người. Cale biết hai người họ rất giống nhau. Anh biết vì anh chính là em trai của Alberu. "Hyung... khóc cũng không sao đâu. Anh có thể dựa... vào vai Choi Han với Raon."Sau đó, Alberu cuối cùng cũng để nước mắt mình rơi xuống. Đôi môi anh run rẩy mà hôn lên trán Cale."Em trai... Em trai của anh."Anh ôm Cale vào lòng.Mặc dù Cale là anh hùng của đế quốc Roan nhưng anh vẫn luôn cảm thấy Cale rất mỏng manh. Dù là người đã mang lại hòa bình cho toàn thế giới, Cale vẫn luôn giả vờ không biết mình đã đổ máu nhiều như thế nào trong suốt trận chiến đó. Anh ấy là một người luôn trân trọng người khác. Và anh là Cale Henituse.'Định mệnh của ngài là ở đây.'Đây là người đã khiến anh tự tin với cuộc tranh đấu của mình.'Hãy trở thành hoàng đế.'Đây là người đã giúp anh trở thành hoàng đế.'Hyung-nim.'Đây là đứa em trai quý giá, vô cùng quý giá của anh. "Hyung-nim."Alberu nhìn xuống khi Cale vừa gọi anh."Cảm ơn vì anh đã là hyung của em."Alberu lắc đầu. Anh mới là người phải cảm ơn Cale mới đúng.Choi Han nắm chặt tay Cale mạnh hơn một chút. Động tác đó làm Cale gọi anh."Choi Han.""Vâng... Cale-nim."A... liệu anh còn có thể nghe Cale gọi tên mình bao nhiêu lần nữa đây?"Choi Han. Cảm ơn vì tất cả."'Cậu ấy đang nói cái gì vậy? Mình mới là người cần phải nói cảm ơn cậu ấy mới phải chứ.' "Cậu đã bảo vệ tôi rất nhiều lần... còn quan tâm đến tôi, Raon và cả bọn trẻ nữa."Choi Han lắc đầu. Cale đã từng làm rất nhiều điều cho anh. Cale đã cứu mạng anh khi anh gần chết đói. Cale đã cho anh một ngôi nhà mới. Và cả một gia đình mới nữa. "Nghe đây. Cậu- nhà của cậu ở đây. Đừng nhìn về quá khứ. Cậu vẫn còn Raon... Cả hyung-nim nữa. Cậu vẫn an toàn và hạnh phúc tại nơi này."Những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt của Choi Han chảy dài trên tay Cale. Anh đã rất vui. Anh thực sự cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh gia đình của mình. Anh cũng hạnh phúc khi ở bên Raon và Alberu. Nhưng..."Cale-nim... cậu chính là gia đình của tôi."Cale mỉm cười yếu ớt rồi lau nước mắt trên má Choi Han. Cho dù anh đã từng nhìn thấy một lần, nhưng anh không bao giờ muốn nhìn thấy Choi Han khóc nữa. Nhưng bây giờ, Choi Han đang khóc vì anh. Anh không thích việc này chút nào.Không chỉ Choi Han. Anh cũng không muốn thấy Raon khóc nấc lên vì mình, và cả Alberu nữa, Alberu nhìn rất đau khổ. Việc này là thật sao...'Mình đã từng muốn thoát khỏi họ.'Cale nhớ lại việc đầu tiên anh muốn làm khi vừa đến thế giới này. Choi Han. Anh muốn tránh xa Choi Han, bởi vì Choi Han sẽ đánh anh một trận nhừ tử. Anh muốn đưa Choi Han đến thủ đô để số lần họ gặp nhau sẽ giảm xuống mức thấp nhất có thể. Raon.Con rồng đen lẽ ra sẽ giết rất nhiều người ở thủ đô. Anh đã từng rất sợ con rồng này. Alberu.Thái tử có tài ăn nói; Alberu là người giống với anh. Anh đã từng ghét Alberu chỉ vì họ rất giống nhau. Nhưng bây giờ...Kế hoạch của anh luôn suôn sẻ vì có sự giúp đỡ của Choi Han.Raon là một đứa trẻ đáng yêu và biết quan tâm đến người khác.Và anh sẽ không thể làm rất nhiều việc nếu không có sự giúp đỡ từ hyung của mình.Những người anh từng không muốn có bất cứ liên hệ nào.Những người anh từng rất sợ hãi.Giờ đây..."Cảm ơn... thực sự, cảm ơn mọi người vì đã ở bên tôi."Anh thực sự, thực sự rất biết ơn khi được ở bên cạnh họ. Họ đã trở thành gia đình quý giá của anh. Họ chính là những người mà anh yêu thương nhất. Họ lấp đầy khoảng trống mà Kim Rok Soo đã đánh mất."Cảm ơn mọi người..."Cale cười trong im lặng. Anh có thể nghe thấy ba người họ đang gọi anh bằng những cách gọi khác nhau, nhưng họ đều có chung một cảm xúc. Kim Rok Soo, trong hình dáng của Cale, không phải một người dễ xúc động.Anh luôn bình tĩnh và tự chủ.Anh là một con người lý trí.Nhưng giờ đây..."Thực sự, tôi thực sự muốn ở lại lâu hơn chút nữa."Anh biết mình đang nói những điều vô lý.Anh ngày càng buồn ngủ, buồn ngủ hơn nữa khi thời gian dần trôi qua. Anh cảm thấy ý thức của mình có thể biến mất bất cứ lúc nào, để lại tất cả ở phía sau.Bỏ lại những người mà anh đã dành cả cuộc đời để ở bên họ.Những người anh yêu thương nhất.Đó là lý do tại sao... trước khi tất cả ý thức của anh hoàn toàn biến mất...Trước khi mắt anh nhắm lại mãi mãi...Trước khi quá muộn...Anh cần phải nói với họ rằng anh đã rất vui. Anh rất hạnh phúc. Anh biết ơn mọi người rất nhiều. Và anh sẽ không bao giờ quên họ. Bởi vì đối với anh, họ quý giá hơn bất cứ điều gì. Anh cần phải nói cho họ nghe."Tôi thực sự yêu tất cả mọi người rất nhiều..." Sau câu nói đó, Cale từ từ nhắm mắt.Anh khép đôi mắt màu nâu đỏ của mình lại, và không bao giờ mở ra nữa._______________
Hôm đó...khi đã đến mùa thu, từng cơn gió êm ả thổi qua như thể đưa tiễn cho vị anh hùng vĩ đại. Alberu. Choi Han và Raon vẫn đứng yên tại chỗ. Họ ngồi sụp xuống xung quanh cơ thể lạnh lẽo của người mình yêu. Họ không muốn rời xa cái người đã ra đi với một nụ cười trên môi đấy. Họ ở đó cho đến tận trưa ngày hôm sau.Sau đó, họ chôn thi thể của Cale phía trước những ngôi mộ của các thành viên còn lại trong gia đình. Sau đó họ đặc bộ đồng phục chỉ huy của Cale về lại căn phòng ban đầu mà Cale từng ở.
______________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz