ZingTruyen.Xyz

Fanfic Tam Sinh Tam The Phat Linh Hoa Duyen

Đương khi Chiết Nhan theo Mặc Uyên trở lại Côn Luân hư, vừa lúc thấy Bạch Cổn Cổn đang luyện kiếm, một đầu mái tóc dài màu bạc trắng, đáng yêu mà lại không mất đi nét ổn trọng trên khuôn mặt, lại một thân áo tím, Thương Hà thập bát thức vũ ra dáng ra hình, trông rất giống Đông Hoa Đế Quân. "Mặc Uyên, hiện tại thấy Cổn Cổn như vậy ta lại nghĩ Đông Hoa Đế Quân nếu trở về ta sẽ tìm lí do gì để giấu ngài ấy, cũng không biết sẽ giấu được bao lâu...." Chiết Nhan không cấm lo lắng lên.

"Phượng Cửu nữ quân sẽ có cách, ngài yên tâm đi! Đi, chúng ta đi xem Tiên Thân Đông Hoa." Mặc Uyên nhìn Chiết Nhan nói.

"Ừ, từ khi nguyên thần ngài ấy tiêu tán đến nay ta cũng rất lâu không gặp rồi. Tiểu Cửu thật sự vẫn luôn không đến gặp Đế Quân sao?"

"Nàng tâm đã trang ở Đông Hoa, gặp hay không gặp đối với nàng cũng không khác nhau là bao, huống chi bây giờ còn có Cổn Cổn....." Mặc Uyên nói rồi phi thân xuống đáy cốc Côn Luân hư, Chiết Nhan cũng theo sau y.

Chiết Nhan nhìn trên Phục Hy cầm thấy những hơi tán nguyên thần chi lực thì nhíu mày: "Xem ra ta phải vì ngài mà đàn một khúc để tăng tiến nguyên thần chi lực ngưng tụ."

"Ngài xem chiếc nhẫn kia, chính là nó đã dẫn nguyên thần chi lực tới, trước kia tinh tinh điểm điểm, tự nhẫn phóng tới trên người ngài ấy vô số kể tinh tuyến bay tới càng ngày càng nhiều" Mặc Uyên chỉ cho Chiết Nhan xem.

"Ta hiện tại sẽ đàn một khúc đem nguyên thần chi lực này ổn định xuống....Ngài tạm thời cởi bỏ kết giới trước đã, ta xem thử nguyên thần chi lực ngưng tụ trên đàn có thể đi vào trong thân thể ngài ấy không đã." Mặc Uyên nghe như vậy liền đem toàn bộ kết giới trên người Đông Hoa Đế Quân hủy đi, Chiết Nhan lại chậm rãi tấu lên một khúc《 biệt ly lại tương nhớ 》rất cảm hoài. Lại thấy nguyên thần chi lực trên Phục Hy cầm như những vì sao rơi xuống nhanh chóng phi vào trong thân thể Đông Hoa Đế Quân, trên ngực Đông Hoa Đế Quân lóe lên kim sắc quang mang, vầng sáng chiếu đầy toàn thân chàng.

"Ngài không cần bày kết giới nữa, ta thấy tinh tuyến này đều sẽ tự mình tiến vào cơ thể ngài ấy, đợi đến ngày toàn bộ nguyên thần chi lực tụ lại hoàn toàn chính là lúc ngài ấy trở về." Chiết Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Không nghĩ được là Đông Hoa lợi hại như thế, năm đó ta cũng là dùng bảy vạn năm mới nguyên thần quy vị, mà ngài ấy ta thấy ba vạn năm hẳn là không sai biệt lắm."

"Vạn sự cũng tùy vào duyên pháp, cũng có nguyên thần tiêu tán thân về hỗn độn, lúc trước chính ngài ấy cũng không thể khẳng định nguyên thần có thể quy vị hay không, mấy năm nay Tiên Thân ngài ấy tại Côn Luân hư lấy long khí tẩm bổ, cũng coi như là về đến này sở." Chiết Nhan nói rồi lại thấy ngày càng nhiều tiên khí màu vàng bay lại đây, rõ ràng nguyên thần chi lực ngưng tụ sau lại dần dần tăng tốc độ hấp thu.

"Đúng rồi, ta tính ra Cổn Cổn sẽ phi thăng thượng tiên vào một tháng sau." Mặc Uyên nhìn Chiết Nhan.

"Một tháng sau? Cổn Cổn chưa tới hơn hai vạn tuổi, sao lại nhanh như vậy? Ngài đương là sư phụ không phải lại tưởng thế thằng bé tiếp hôm nay cướp đi?"

"Khả năng Cổn Cổn có khác với những người khác, hơn nữa tốc độ tu hành của nó quá nhanh, bào đệ Dạ Hoa của ta không phải cũng là hai vạn tuổi phi thăng thượng tiên sao? Hẳn là không kỳ quái."

"Ý của ngài là Cổn Cổn có thể tự mình nhận ba đạo thiên lôi?" Chiết Nhan kinh ngạc nhìn Mặc Uyên.

"Ừ, nó thể chất có khác với thường nhân, thân thể vì thần ma cùng thể, máu còn lại là cửu vĩ linh hồ nhất tộc máu, hơn nữa trong tay nó còn có Thương Hà kiếm, thiên kiếp này với nó mà nói sẽ không có trở ngại gì. Hơn nữa đứa nhỏ này quá mức trầm ổn, phi thường có thể ẩn nhẫn, rất có phong phạm của Đông Hoa Đế Quân."

"Lợi hại như vậy? Kia không thành quái thai? Đông Hoa đã làm ta cảm thấy là quái thai, giờ đến con trai của ngài ấy tương lai chẳng phải thành tựu sẽ trên cả ngài ấy hay sao?" Chiết Nhan nở nụ cười.

Mặc Uyên xem xét Chiết Nhan, dường như sáng tỏ: "Lời này của ngài nếu để Đế Quân biết thì ta xem ngài sẽ làm sao bây giờ....."

Sau khi từ đáy cốc Côn Luân hư đi lên, Chiết Nhan gọi Bạch Cổn Cổn tới bên cạnh mình, Cổn Cổn bèn nhìn Mặc Uyên, không biết phải xưng hô thế nào. "Vị này chính là Chiết Nhan thượng thần, là trưởng bối của mẫu thân con." Mặc Uyên từ tốn giải thích cho Cổn Cổn.

"Cổn Cổn bái kiến Chiết Nhan thượng thần." Nói rồi Bạch Cổn Cổn khom người chắp tay thi lễ với Chiết Nhan.

"Ừm, thật là một hài tử lễ phép, một chút đều không giống Tiểu Cửu....." Chiết Nhan cẩn thận nhìn Bạch Cổn Cổn.

"Cửu Cửu nói Cổn Cổn nhất định phải tôn trọng trưởng bối, không thể làm loạn lễ nghĩa." Bạch Cổn Cổn trầm ổn trả lời.

"Ha ha ha ha..... Mẫu thân con dạy dỗ con không ngờ lại quên mất chính mình khi còn nhỏ......" Chiết Nhan nhớ tới Phượng Cửu khi còn nhỏ nghịch ngợm như vậy, không khỏi phá lên cười.

"Chiết Nhan thượng thần biết Cửu Cửu khi còn nhỏ ạ? Vậy Chiết Nhan thượng thần có biết cha của Cổn Cổn không ạ? Cửu Cửu chưa bao giờ cùng Cổn Cổn nói về chuyện của cha, Cổn Cổn chỉ biết cha là đại anh hùng, thế nhân đều có cha, con lại không có....." Nói rồi đôi mắt Cổn Cổn trở nên ảm đạm.

"Cha con là đại anh hùng, điểm này hoàn toàn xứng đáng. Ngài tâm hệ thiên hạ thương sinh, thục đọc Phật lý, phong tư tuyệt hoa, vì để Cổn Cổn có thể sống bình mà đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện." Chiết Nhan vuốt tóc Bạch Cổn Cổn nói.

"Thật sự sao? Oa...... Cửu Cửu chỉ nói cha so với sư phụ lợi hại hơn một chút, vậy Chiết Nhan thượng thần thì sao ạ?" Cổn Cổn vẫn luôn tưởng tượng rồi tự khắc trong lòng ra dáng vẻ phụ thân.

"Cha con so với ta cũng lợi hại, ngài ấy lòng mang càng không phải chúng ta có khả năng làm được....." Chiết Nhan nhìn Bạch Cổn Cổn.

"Vâng, Cổn Cổn cũng muốn học tập theo cha." Bạch Cổn Cổn khẳng định nói.

Chiết Nhan nhìn Bạch Cổn Cổn, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác an ủi.

Một tháng sau, Mặc Uyên gọi Bạch Cổn Cổn tới đại điện, trên điện là các vị sư huynh đang nhìn tiểu sư đệ của mình. Mặc Uyên nói: "Hôm nay tiểu sư đệ này của các con sẽ phi thăng thượng tiên, ba đạo thiên lôi." Các đệ tử kinh ngạc nhìn Cổn Cổn. "Cuồn cuộn, con nghĩ mình có khả năng tự vượt qua thiên lôi kiếp này được không?"

"Đồ nhi có thể, mong sư phụ yên tâm." Bạch Cổn Cổn kiên định trả lời nói.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz