ZingTruyen.Xyz

Fanfic Tam Sinh Tam The Phat Linh Hoa Duyen

Đông Hoa Đế Quân đi vào Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính, lại thấy tam độc trọc khí vừa điều phục hai ngày trước nay lại có dấu hiệu đang tràn ra ngoài: "Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính càng ngày không ổn định, trước kia một tháng điều phục một lần, nay chỉ mấy ngày đã phải điều phục một lần, liệu sắp sụp đổ rồi sao?" Đông Hoa Đế Quân nghĩ. Lập tức ngồi xuống điều động tiên lực của mình tiên lực hướng về phía Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính trấn áp. "Cứ như vậy không phải cách tốt, nhất định phải kéo dài tới sau đại hôn của ta cùng Cửu Nhi." Quanh người Đông Hoa Đế Quân bỗng xuất hiện Tiên Trạch màu đỏ rực, sau đó chàng lập tức phi thân vào Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính. Trọc khí tựa hồ cảm nhận được luồng Tiên Trạch to lớn liền yếu dần xuống, lùi sâu vào trong Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính. Đông Hoa thi pháp quyết, bày ra trận pháp ba mươi sáu đạo kim cương trước mắt, bỗng nghe từ nơi sâu trong truyền đến một thanh âm quyến rũ: "Đông Hoa Đế Quân, ngươi sẽ không thể giữ ta ở đây bao lâu nữa, ta đã biết được suy nghĩ trong lòng ngươi, ngươi đã không còn là Đông Hoa Đế Quân của trước kia... Ha ha ha... Ngươi cuối cùng vẫn bị kéo vào hồng trần vạn trượng... Ha ha ha..." Đông Hoa Đế Quân thủ trong gương ba ngày, thấy không còn đáng ngại nữa mới ra ngoài.

"Đã rời Thái Thần Cung bốn ngày, không biết Cửu Nhi có lo lắng không?" Đông Hoa trong lòng nghĩ rồi lập tức vội vàng quay về hướng Thái Thần Cung.

Đông Hoa đi vào Thái Thần Cung thấy Trọng Lâm cùng Ti Mệnh đứng ở cửa liền tiến lên hỏi: "Chuyện gì?"

"Đế Quân, Đế Hậu... Đế Hậu ở tẩm điện... Đã có ba ngày không ăn uống gì, Đế Hậu đem tất cả mọi người đuổi ra tới, không ai được vào..."

Đông Hoa Đế Quân nhăn mày, vội vàng đi tới tẩm điện thì thấy Phượng Cửu tiều tụy cúi mặt trên bàn, khóe mắt còn vương nước mắt. Đông Hoa nhẹ nhàng bế nàng lên đặt trên giường, lau hàng nước mắt trên mắt nàng rồi đắp chăn cho nàng. Đông Hoa chính mình cũng ba ngày rồi không chợp mắt, có chút mỏi mệt ôm nàng nặng nề ngủ. "Đông Hoa... Đông Hoa... Đừng đi... Đừng đi..." Phượng Cửu nói mớ trong mộng gắt gao ôm lấy eo Đông Hoa, Đông Hoa mở to mắt nhìn Phượng Cửu run rẩy, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng ngực, hôn lên trán nàng. Thấy nàng đã từ từ thả lỏng lại, đôi tay lại ôm nàng ngủ.

Buổi sáng ngày thứ hai, Phượng Cửu tỉnh lại thấy vẻ mặt Đông Hoa mệt mỏi, đang ôm nàng ngủ say, tiếng hít thở đều đều, mái tóc bạc sớm đã tản ra trên người. Chàng mặc một bộ y phục màu trắng sam, mơ hồ có thể thấy được vết thương trên ngực. Ban đầu Phượng Cửu còn cho rằng chàng đang giả bộ ngủ, bởi vì chàng thường xuyên giả bộ ngủ để ngắm nhìn nàng, nhưng lần này Đông Hoa tựa hồ thật sự ngủ rồi... Phượng Cửu không đành lòng đánh thức chàng, bởi vì nhìn ra được chàng thật sự rất mệt...rất mệt... Phượng Cửu đành hóa thành nguyên thân hồ ly nhảy xuống giường đi đến phòng bếp. Ba người Liên Tống, Trọng Lâm và Ti Mệnh đứng ở cửa thư phòng thấy nàng liền đi đến dò hỏi: "Đế hậu... Đế Quân không có chuyện gì chứ..." Trọng Lâm lo lắng hỏi. Hai người kia cũng cùng chung biểu tình.

"Chàng hình như rất mệt, còn đang ngủ, các ngươi đừng quấy rầy..."

"Còn ngủ?" Trọng Lâm nóng nảy.

"Ừ, làm sao vậy?" Phượng Cửu nhìn biểu tình Trọng Lâm sốt ruột.

Liên Tống vội vàng nói: "Chuyện này không phải chuyện tốt... Ngày xưa ngài ấy chinh chiến khắp Tứ Hải Bát Hoang cũng không giống vậy, thế mà Đế hậu rời đi ngài ấy cũng không biết, chẳng lẽ là tru tâm kiếp..."

"Cái gì tru tâm kiếp? Ta thấy trên ngực chàng có một vết thương, tuy đã khỏi hẳn, nhưng miệng vết thương lại vẫn như cũ." Phượng Cửu nhìn ba người.

"Cái này Đế Hậu liền đừng hỏi chúng ta, chúng ta cũng không biết trả lời như thế nào, tóm lại hy vọng Đế hậu về sau đừng lại giận dỗi mà nên đối tốt với Đế Quân." Trong mắt Trọng Lâm tựa hồ có ánh lệ, cuối cùng xoay người rời đi.

"Liên Tống, Ti Mệnh, các ngươi có phải biết cái gì không? Nói cho ta." Phượng Cửu nhìn Trọng Lâm rời đi lập tức bắt lấy ống tay áo Ti Mệnh cùng Liên Tống.

"Về sau Đế Hậu sẽ biết, Đế Quân đối với Đế Hậu có thể nói là tình thâm như biển, không phải tiên nhân tầm thường có thể làm được." Tư Mệnh dứt lời cũng rời đi.

"Phượng Cửu, người thật sự một chút cũng không hiểu Đế Quân a..." Liên Tống dứt lời cũng đi.

Phượng Cửu nhìn bóng dáng ba người rời đi, ngây ngốc đứng ở cửa thư phòng nửa ngày, trong đầu nghĩ: "Rốt cuộc sao lại thế này? Rốt cuộc sao lại thế này?" Cả người lảo đảo đến phòng bếp mà rơi nước mắt bắt đầu làm đồ ăn sáng. Đến khi Phượng Cửu làm xong đồ ăn sáng đưa vào tẩm điện, thấy Đông Hoa Đế Quân vẫn còn đang ngủ. Nàng không đánh thức, liền như vậy ngồi bên cái bàn nhìn chàng, nghĩ: "Ta thật sự không hiểu chàng sao?" Nghĩ rồi liền rơi vào trầm tư.

Đến giữa trưa, Đông Hoa Đế Quân vẫn không tỉnh, Phượng Cửu đem đồ ăn sáng mang đi, lại ở phòng bếp bắt đầu làm cơm trưa. Làm xong cơm trưa, lại đem vào tẩm điện đặt trên bàn rồi nhìn chàng, chỉ thấy đôi mắt chàng tựa hồ khẽ động một chút, sau đó chậm rãi mở ra. Cửu Nhi đi qua gắt gao ôm lấy Đông Hoa Đế Quân, vùi mặt vào ngực chàng khóc nấc lên. Đông Hoa Đế Quân nhìn Phượng Cửu rồi đưa tay ra xoa đầu nàng hỏi: "Cửu Nhi sao vậy?"

"Đông Hoa, ta rất sợ... Sợ chàng vẫn chưa tỉnh lại..." Phượng Cửu gắt gao bắt lấy áo trong Đông Hoa mà khóc lóc.

"Cửu Nhi, ta không sao, chỉ là có chút mệt......." Đông Hoa an ủi Phượng Cửu.

Phượng Cửu lau nước mắt nơi khóe mắt: "Ừm, ta vừa làm đồ ăn cho chàng, chàng tới ăn đi."

"Ừ. Cửu Nhi cũng cùng ăn." Đông Hoa khoác một lớp áo ngoài màu tím rồi đi đến bên cạnh bàn cùng Phượng Cửu ăn.

Đông Hoa Đế Quân ăn được một nửa liền dừng một chút nói: "Cửu Nhi, nếu nàng muốn biết chuyện trước kia, mồng chín tháng sau có thể đi tìm Linh Bảo Thiên Tôn, ngài ấy biết làm như thế nào. Nhưng ta hy vọng nàng không được quên chúng ta đã có hôn ước..." Đông Hoa Đế Quân nhìn chén đồ ăn trong tay, vừa ăn vừa bình tĩnh nói.

Phượng Cửu nhìn Đông Hoa Đế Quân, đột nhiên phát hiện chàng tựa hồ thayđổi, tuy nói hai người ba tháng sau sẽ thành thân, nhưng nàng đột nhiên phát hiệnchàng không giống trước kia đối với nàng luôn sủng nịch yêu thương, cảm giác xalạ rất nhiều. Phượng Cửu đột nhiên bắt lấy tay Đông Hoa Đế Quân: "Phu quân..." Cả người Đông Hoa run lên, nhìn Phượng Cửu rồi nhẹ nhàng vuốt ve trán nàng, sau đó lại vỗ vỗ vào cánh tay Phượng Cửu đang bắt lấy tay mình tay nói: "Ngày mai ta sẽ bắt đầu bế quan đến mồng một ba tháng sau, Cửu Nhi cứ nghĩ kĩ lại một chút xem có thật sự muốn gả cho ta không. Ta không nghĩ sẽ lại giấu nàng chuyện gì, chỉ hy vọng Cửu Nhi hiểu rõ, trong lòng ta từ đầu chỉ có một mình nàng." Phượng Cửu thấp thỏm nhìn ánh mắt thương cảm của Đông Hoa, Đông Hoa đem nàng gắt gao ôm vào lòng.

Đông Hoa Đế Quân đi đến của Thượng Thanh Cảnh, xoay người nhìn Phượng Cửu phía sau đang đi theo mình, đi đến trước mặt nàng dùng tay vuốt ve trán nàng: "Ta đi đây!" Chàng nhìn Phượng Cửu, tiêu tan ánh cười, ngay sau đó xoay người đi vào Thượng Thanh Cảnh bế quan. Phượng Cửu khẽ sờ trán mình, một chút cảm giác quen thuộc cuối cùng cũng quay về...

Phượng Cửu vẫn ở lại Thái Thần Cung, xử lý những chuyện nhỏ nhặt ở đây. Chớpmắt một tháng đã qua đi, hôm nay chính là mồng chín, Phượng Cửu do dự không muốnđi tìm Linh Bảo Thiên Tôn nhưng cuối cùng vẫn là đi tới Ngọc Thanh Cảnh. Tiêntướng canh cửa Ngọc Thanh Cảnh cũng không cản nàng, giống như biết nàng sẽ tới.Phượng Cửu gặp được Linh Bảo Thiên Tôn, chỉ nghe thấy Linh Bảo Thiên Tôn thởdài một hơi nói: "Nữ Quân chung quy vẫn là tới... Mời đi theo ta..." Nói rồi dẫnPhượng Cửu đi tới Ngọc Thanh trì, chỉ thấy trên núi giả nàng đã từng nàng thấykia xuất hiện một cây hoa Phượng Vũ đã hoàn toàn nở rộ, lửa đỏ trên cánh hoa theo tiên khí trong ao mà vũ động. Phượng Cửu nghi hoặc nhìn Linh Bảo Thiên Tôn. Linh Bảo Thiên Tôn ở trên không bày ra tiên chướng xung quanh Ngọc Thanh trì, đem tiên lực truyền đến cây Phượng Vũ, lập tức hoa Phượng Vũ bay lả tả đầy trời Ngọc Thanh trì. "Nữ quân chỉ cần ở Ngọc Thanh trì tắm gội, trong chốc lát liền có thể nhớ ra. Nữ Quân yên tâm, bản tôn đã thiết hạ tiên chướng, sẽ không có người tới quấy rầy." Dứt lời liền xoay người rời đi.

Phượng Cửu nhìn cánh hoa Phượng Vũ rồi cởi bỏ y phục đi vào Ngọc Thanh trì, cánh hoa từ từ hướng vào vào trong ao tụ lại bên người Phượng Cửu, lúc từng mảnh cánh hoa bay vào giữa trán Phượng Cửu liền sẽ có một đoạn ngắn kí ức hiện lên trong đầu Phượng Cửu, Phượng Cửu bị cánh hoa đánh vào trán rồi dần dần hôn mê...

Phượng Cửu chậm rãi mở mắt, cái bớt hình hoa Phượng Vũ giữa trán đã xuất hiện trở lại, nàng đã nhớ ra, hết thảy mọi việc trước kia nàng đều đã nhớ... Phượng Cửu đứng dậy, từ Ngọc Thanh trì đi ra, vung tay lên đem bộ hồng y bên cạnh ao đổi thành y phục màu trắng rồi mặc lên người, chậm rãi ra khỏi Ngọc Thanh Cảnh. "Đông Hoa... Chàng nếu đã cưới Cơ Hoành, cớ gì còn muốn cưới ta? Cơ Hoành đâu? Chàng là đối với việc ta nhảy Tru Tiên Đài nên thẹn trong lòng mà bỏ quên Cơ Hoành sao? Cho nên về sau mới luôn đối tốt với ta như vậy. Đây là đang thương hại ta sao?" Phượng Cửu nghĩ rồi không về Thái Thần Cung nữa mà quay về Thanh Khâu Ly Lâm. (Chuyện Thần Ma đại chiến ở Nam Hoang, bởi vì Phượng Cửu nhảy Tru Tiên Đài về sau ngủ say nên cũng không biết).

Phượng Cửu trở lại Ly Lâm rồi đi tới bên cạnh Ly Tuyết, biến ra trên tay một bình rượu hoa đào rồi nằm xuống một cành của Ly Tuyết uống. "Kiếp này tình duyên kiếp đã tận, đời này không cần gặp nhau nữa, không còn gì nhung nhớ! Đông Hoa, chàng nói ta phải gả cho chàng như thế nào đây?" Mọi người ở Thanh Khâu đều tất bật chuẩn bị cho hôn lễ của Phượng Cửu cùng Đông Hoa Đế Quân, không biết Phượng Cửu đã về tới Ly Lâm hơn một tháng. Phượng Cửu cười ngớ ngẩn, cảm thấy mình thật nực cười, trước kia điên cuồng yêu chàng, chàng lại cự tuyệt, cuối cùng chàng cưới Cơ Hoành công chúa, còn mình uống nước vong tình rồi cửu tử nhất sinh nhảy Tru Tiên Đài. Về sau chàng lại đối tốt với mình như vậy, là muốn đền bù sao? Vẫn là đối với nàng là hổ thẹn trong lòng? Vẫn là nàng đáng thương? Nàng như thế nào lại sa đọa đến nông nỗi này... Phượng Cửu lại uống rượu, nhìn chiếc nhẫn Phượng Vũ Cửu Thiên trên tay, bất giác lại nghĩ tới lời Đông Hoa Đế Quân từng nói: "Ta không nghĩ lại giấu nàng chuyện gì, chỉ hy vọng Cửu Nhi hiểu rõ, trong lòng ta từ đầu chỉ có một mình nàng."

"Từ đầu chỉ có mình ta thì chàng vì cái gì còn muốn cưới Cơ Hoành?! Vì cái gì còn muốn thương hại ta như vậy?! Vì cái gì đến cuối cùng còn muốn tránh đi ta đi bế quan?" Phượng Cửu tuy đã say nhưng vẫn tiếp tục uống rượu ở Ly Lâm đến hơn một tháng nay.

Đại hôn của Đông Hoa Đế Quân cùng Thanh Khâu Nữ Quân chỉ còn tám ngày nữa là đến, Đông Hoa Đế Quân xuất quan. Sau khi chàng về tới Thái Thần Cung, biết Phượng Cửu không ở đây, liền nghĩ chắc hẳn đã phát sinh sự việc gì. Hơn một tháng nay yêu tôn trong Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính hình như đã phá tan phong ấn kim cương trận, Đông Hoa ở bên trong vừa bế quan vừa trấn thủ trong Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính hơn một tháng. Ở đây hơn một tháng Đông Hoa Đế Quân cũng đã nhìn ra một chút quy luật của tam độc chi khí, khiến mình không chịu nổi bị tam độc chi khí xâm nhập đồng thời lại dùng tiên lực lại lần nữa gia cố Diệu Nghĩa Tuệ Minh Kính, đến lúc này mới có thể xuất quan. Đông Hoa ở Thái Thần Cung nhắm mắt cảm nhận chiếc nhẫn mà mình dùng nửa tâm để chế tạo đưa cho Phượng Cửu, trong chốc lát liền biết nàng ở Ly Lâm, liền vội vàng chạy tới Thanh Khâu Ly Lâm.

Đông Hoa Đế Quân nhìn Phượng Cửu đã trở về một thân bạch y, đang uống đến say mèm, cúi đầu trên bàn đá lẩm bẩm nói: "Đông Hoa..... Nếu ngài thật sự ngay từ đầu đã yêu ta thì vì cái gì lại muốn cưới Cơ Hoành? Vì cái gì Cơ Hoành không còn nữa ngài lại muốn cưới ta?" Đông Hoa Đế Quân đi đến bế nàng lên đi về trúc lâu. Chàng đặt Phượng Cửu trên giường rồi sau đó lẳng lặng dùng tay vuốt ve Phượng Vũ hoa giữa trán nàng. "Cửu Nhi... Trên thế gian này người ta nhớ mong duy nhất chính là nàng, nếu hận có thể khiến nàng bình yên sống, có lẽ... ta còn có thể làm nàng càng hận ta thêm một ít......" Đông Hoa ngồi bên cạnh cẩn thận nghĩ.

Ngày thứ hai Phượng Cửu tỉnh lại thì thấy Đông Hoa Đế Quân đang ngồi bên mép giường, Đông Hoa nhìn nàng, nàng cũng nhìn Đông Hoa, hai người trầm mặc nhìn nhau hồi lâu, chợt Đông Hoa mở miệng nói: "Cửu Nhi, nàng còn nguyện ý gả cho ta? Ta chỉ cần một câu của Cửu Nhi."

"Ta không biết... Ngài đừng hỏi ta..." Phượng Cửu bỗng rơi nước mắt...

"Nàng hiện tại rất hận ta, đúng không?" Đông Hoa đứng lên đi tới chỗ cửa sổ nhìn về phía Ly Lâm bên ngoài trúc lâu. "Nếu nàng hận ta thì cứ hận đi... Ta cũng không còn cách nào. Nếu nàng không muốn gả, vậy không gả nữa, ta sẽ cho người của Bạch gia người một công đạo. Nàng chỉ cần nói ta biết nàng có gả nữa hay không..."

"Không gả...." Phượng Cửu nói. Khúc mắc trong lòng nàng... nếu ngày nào chưa cởi bỏ được, nàng quyết không nghĩ tới chuyện sẽ thành thân, nếu thế thì sau này khi ở chung liệu rằng sẽ như thế nào.

"Được." Nói rồi Đông Hoa Đế Quân không nhìn nàng nữa, trực tiếp đi đến Động Hồ Li. Đông Hoa Đế Quân gặp người nhà Bạch gia đang bận rộn trong ngoài sắp xếp xử lý hôn sự, nơi nơi trong Động Hồ Li đều đã được đổi sang màn lụa màu đỏ. Người nhà Bạch gia thấy Đông Hoa Đế Quân đến vội vàng ra tiếp đón thì lại thấy Đông Hoa nhìn Hồ Đế, Hồ Hậu, vợ chồng Bạch Dịch thượng thần, lãnh đạm nói: "Ta muốn từ hôn." Tất cả mọi người giật mình sôi nổi dò hỏi sao lại thế này.

"Cửu Nhi không liên quan gì trong chuyện này, không cần trách cứ nàng, là ta không suy nghĩ chu toàn." Đông Hoa Đế Quân ánh mắt thâm thúy, gương mặt không có chút biểu tình gì nói. Hồ Đế như sét đánh giữa trời quang, hắn cùng Đông Hoa Đế Quân tương giao mấy chục vạn năm, nhưng lần này không thể để qua chuyện như vậy bèn nói: "Lúc trước là Đế Quân chủ động tới cửa cầu hôn, còn nói ta tạm chấp nhận một chút, vậy tại sao bây giờ lại lật lọng, hôn sự này muốn hủy là hủy như vậy sao, ngài làm như vậy thì Tiểu Cửu về sau phải như thế nào?"

"Ta nói hủy là hủy, không có gì phải giải thích." Dứt lời toàn thân Đông Hoa Đế Quân bỗng thoát ẩn thoắt hiện Tiên Trạch xích hồng rồi trong nháy mắt lại biến mất, Đông Hoa lập tức dùng thuật tiên độn trở về Thái Thần Cung.

"Trọng Lâm, Ti Mệnh, khoảng thời gian rất lâu tới ta sẽ không ở đây, Trọng Lâm ngươi đi Bích Hải Thương Linh chờ ta. Còn Thái Thần Cung này... Ti Mệnh, ngươi đi báo cho Dạ Hoa một tiếng nói bắt đầu từ ngày mai sẽ đóng cửa, nói ta có chuyện quan trọng phải làm. Hôn sự ở Thanh Khâu ta đã hủy rồi..." Đông Hoa Đế Quân đứng dưới bóng cây Phật Linh nói.

"Đế Quân... Không biết Đế Quân khi nào trở về?" Trọng Lâm sốt ruột.... Ti Mệnh cũng luống cuống.

"Ta cũng không biết, nếu việc đã định, không thể nào tránh được, thì việc dù không muốn tới trước sau cũng sẽ tới... Các ngươi lui xuống hết đi, ta muốn một mình yên lặng một chút."

Trọng Lâm cùng Ti Mệnh lui ra tới cửa thì gặp Bạch Thiển đang nổi giận đùng đùng đi tới. Cả hai muốn ngăn lại nhưng về thân phận lại không có cách ngăn cản. Bạch Thiển nhanh chóng bước vào Thái Thần Cung thì thấy Đông Hoa Đế Quân đang đứng dưới cây Phật Linh, cũng không hành lễ, tức giận đi đến: "Đế Quân đây là đang diễn trò gì? Bạch Thiển không hiểu, thỉnh Đế Quân chỉ giáo!"

Đông Hoa Đế Quân nhìn bộ dáng không sợ gì của Bạch Thiển, không tức giận cũng không đáp lại lời Bạch Thiển.

"Đế Quân thật sự muốn từ hôn?" Bạch Thiển không buông tha hỏi.

"Phải..."

"Ngài! Ngài coi Thanh Khâu chúng ta là nơi nào? Ngài nghĩ Tiểu Cửu là cái gì?" Bạch Thiển tức giận, dáng vẻ của một Tân Thiên Hậu đã hoàn toàn biến mất.

"Chuyện riêng của bản quân không cần Thiên Hậu nhọc lòng." Đông Hoa Đế Quân nói.

"Ngài! Ngài cho rằng từng là Thiên Địa Cộng Chủ thì có thể muốn làm gì thì làm sao?" Bạch Thiển chất vấn.

"Phải, bản quân luôn luôn thích hành sự theo ý thích của mình."

Dạ Hoa vừa được Tư Mệnh tới báo chuyện Đế Quân phân phó sau lại biết Bạch Thiển đã tới Thái Thần Cung, lập tức vội vàng tới đó. Vừa vào cửa liền thấy cảnh này.

"Đợi đã, nàng không thể vô lễ như vậy đối Đế Quân!" Dạ Hoa lập tức cắt ngang Bạch Thiển.

"Hừ! Vô lễ? Vậy phải nói đến Đông Hoa Đế Quân! Ngài nói xem Tiểu Cửu về sau sẽ gặp ngài ấy như thế nào! Hay chàng nói thử xem!" Bạch Thiển nhìn Đông Hoa Đế Quân rồi lại nhìn Dạ Hoa hỏi.

"Cùng ta về Tẩy Ngô Cung, không thể lại ở đây làm loạn!" Dạ Hoa kéo tay Bạch Thiển trở về Tẩy Ngô Cung.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz