ZingTruyen.Xyz

Fanfic Kaiyuan Co Vo Len Co Thai Cua Tong Giam Doc Ba Dao

Bên kia, những chiếc máy bay tư nhân vừa xuất hiện, Cụ Duệ Tương cùng phi cơ dò tìm đầu mối của Vương Tuấn Khải, bắt đầu tìm kiếm dưới vách núi.

Bọn họ thông qua điện thoại của Vương Tuấn Khải liền định vị được chỗ anh, tìm được chiếc xe trên đỉnh núi, thông qua vách đá, Vương Tuấn Khải cố ý ném đồng hồ đeo tay lại, để cho bọn họ biết anh đã rơi xuống vách đá.

"Y Thiêu Thiên, bên cậu có phát hiện gì không?" Giọng nói của Cụ Duệ Tương truyền tới.

Mỗi khung máy bay của bọn họ đều có thiết bị định vị tiên tiến nhất thế giới, máy dò tìm tín hiệu bằng led, đèn laze cũng tham gia, tuỳ thời cho máy bay, bay ở cự ly một trăm mét, tai nghe có thể ra lệch trực tiếp với nhân viên.

Lúc Y Thiêu Thiên muốn đáp lời, nhìn thấy màn hình quét qua một chỗ, loáng thoáng nhìn thấy bóng hai người: "Cụ Duệ Tương, tớ nhìn thấy bọn họ, cậu xem một chút đi."

"Đáng chết, hiện tại mới xuất hiện, tốc độ thật là chậm." Vương Tuấn Khải không ngẩng đầu lên, không thèm cảnh giác, đã sớm biết Cụ Duệ Tương cùng Y Thiêu Thiên đang đến, tốc độ bọn họ thật là khiến Vương Tuấn Khải chán ghét.

Vương Nguyên lại không phản ứng kịp, ý tứ trong lời nói Vương Tuấn Khải là gì, thì đã nhìn thấy tiếng huyên náo đến đỉnh đầu, một vài chiếc máy bay đến gần bọn họ, cậu khẩn trương nắm lấy tay Vương Tuấn Khải.

Câuh sợ rằng đó là đám người mới bắn nhau vừa rồi lại đến tìm bọn họ.

"Không sao, không cần phải sợ!" Vương Tuấn Khải khẽ ôm Vương Nguyên , cưng chiều an ủi.

Y Thiêu Thiên cho máy quét thấp xuống nhìn thấy một đôi tình lữ ân ái phía dưới, bên môi mấp máy, trong mắt loé lên một cỗ cười gian: "Cụ Duệ Tương, xem ra chúng ta tới không đúng lúc rồi, người ta là uyên ương nghịch nước, cần thời gian dài."

Cụ Duệ Tương trừng mắt nhảy lên, đã xuống máy bay rồi, không nhận được lời nói của Y Thiêu Thiên.

Y Thiêu Thiên thức thời im lặng, đi theo xuống máy bay.

"Các người làm việc chậm như thế sao." Giọng nói Vương Tuấn Khải không mang theo một chút cảm xúc, tay lại không rời khỏi cơ thể Vương Nguyên , giống như đó là chuyện đương nhiên.

"Hạo, ông chủ Trần tới sẽ không để ông ta sống ra khỏi nước ta đâu." Cụ Duệ Tương trịnh trọng nói, anh nhìn cơ thể đầy máu me của Vương Tuấn Khải, nhìn ra Vương Tuấn Khải bị thương không tính là nhẹ.

Vương Nguyên nghe đoạn đối thoại của bọn họ, thì ra là Vương Tuấn Khải đã sớm biết sẽ có người tới cứu bọn họ, mới vừa rồi là anh khi dễ cậu.

Cậu nhảy ra khỏi lòng ngực anh, đứng ở một nơi xa, chỉ trích anh: "Anh biết sẽ có người đến cứu chúng ta, vậy sao còn hù doạ khiến tôi sợ?"

"Thì anh bảo em đần đó thôi? Em chạy xa như thế làm cái gì? Tới đây." Vương Tuấn Khải nhìn cậu cách anh mấy bước, hướng về phía cậu đưa tay ra, sau đó ra lệnh, giọng nói lại mềm mại, nhưng có thể nghe ra không thể để cho người khác cự tuyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz