[Fanfic-Edit][AKB48] Wall, eye, knee (Mayuki)
Chương 2
Kashiwagi đang định về nhà thì bị mấy lão sư kéo ra ngoài uống vài ly, hiện tại chính là ngà ngà say mông lung đi về nhà. Dọc theo đường đi cảm giác có người theo dõi, thế nhưng mỗi lần quay đầu nhìn lại không thấy ai
Đi qua con đường này trước mặt sẽ có nơi có thể đón xe, hơn nữa dòng người cũng sẽ nhiều, nàng cước bộ nhanh hướng đến nơi nhiều người đang đi đến.
"A?!" Lúc đi qua một cái hẻm nhỏ, Kashiwagi đột nhiên bị người từ phía sau lôi vào trong."Các người muốn làm gì? !" Choáng váng, Kashiwagi ngã trên mặt đất, men say nhất thời giảm hơn phân nửa, dưới ánh trăng lộ ra trước mặt mấy tên du côn, trong lòng liền cảm thấy bất ổn
"Haha...Mấy khi gặp được cô em xinh đẹp độc thân như vậy..." Một tên trong đó dẫn đầu đám du côn, trong tay cầm điếu thuốc, khuôn mặt nở nụ cười kinh tởm
"Buông ra!" Kashiwagi đẩy tên chuẩn bị đụng vào mình, vẻ mặt chán ghét nhìn chúng
"Ai ya, đừng nổi nóng như vậy a, tụi anh không làm gì em hết, miễn là đi theo anh vui chơi một chút là được rồi." Thêm một tên hướng nàng đi tới, như nhau bị Yuki kịch liệt phản kháng đẩy ra, tên dẫn đầu không nén được tức giận."Anh xem cưng là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Anh em đem nó trói trước cho tao"
Ra lệnh một tiếng, mấy tên khác nhanh chóng lấy ra sợi dây, dù nàng giãy dụa thế nào đi nữa cũng không tránh được sức lực của mấy người, cuối cùng hai tay bị trói phía sau. "Tên khốn!"
"Cưng còn chừa chút hơi sức để la a! Ha ha ha ha!" Tên cầm đầu ngồi xổm trước mặt Kashiwagi, đưa tay gỡ nút áo sơ mi của nàng, Yuki giãy dụa không cho hắn làm được, đối phương mất kiên trì trực tiếp lấy tay kéo ra.
Một nút
Cứu...
Hai nút
Ai cũng được...
Ba nút
Cứu tôi...
Lạch cạch,
Trong con hẻm an tĩnh vang lên tiếng bước chân.
Lạch cạch,
"Là ai! Ở chỗ nào!" Tiếng bước chân thành công hấp dẫn lực chú ý tên cầm đầu, hắn ngẩng đầu nhìn phía sau Yuki, trong con hẻm đen kịt, tiếng bước chân dường như từ nơi đó truyền tới
Một đôi mắt xanh biếc xuất hiện trong bóng tối
Lạch cạch,
"Quỷ a! ! !" Vài người thấy cặp mắt kia quát to một tiếng nhất thời chạy biến
Lạch cạch.
Kashiwagi hiện tại có thể cảm thấy được có người đứng phía sau mình, nàng không biết mấy người kia nhìn thấy gì toàn bộ bị dọa cho sợ, cho dù không biết sau lưng là người hay quỷ, nhưng có thể dọa mấy tên đó sợ khẳng định không phải đơn giản là người hay vật gì
Sợi dây phía sau buộc chặt được người sau lưng cởi ra, cảm nhận được hơi ấm từ tay người đó
"Lão sư." Thanh âm êm tai lại quen thuộc khiến Kashiwagi trong nháy mắt ôm lấy người phía sau, ở trên vai người kia nhỏ giọng khóc.
"Ổn rồi, không sao rồi" Watanabe nhẹ giọng an ủi nàng. Không biết khóc bao lâu, Watanabe chỉ cảm thấy vai của mình đều tê rần, hóa ra làm vai người khác dựa vào là cảm giác này
"Xin lỗi...Tôi lại trước mặt học sinh thất thố..." Tiếp nhận khăn tay Watanabe đưa tới lau nước mắt mới phát hiện, ướt lớp trang điểm rồi, hiện tại mình khẳng định rất chật vật
"Không sao, lão sư cũng là người cũng sẽ có chuyện sợ hãi." Nhờ ánh trăng, Mayu lấy ra tờ khăn giấy sạch, thay nàng lau khô lớp trang điểm còn đọng trên mặt, không đến mức chật vật như vậy. Tuy rằng Watanabe không thấy rõ biểu tình của nàng, nhưng Kashiwagi có thể cảm giác được mặt mình lúc ngón tay Mayu chạm vào, trong nháy mắt có một chút nóng lên
Đều là con gái thì đỏ mặt cái gì a! Kashiwagi trong lòng chửi thẳng mình không có tiền đồ
So với Kashiwagi, Watanabe trái lại không suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua cảm thấy đều là nữ nhân sờ mặt cũng sẽ không có gì, hơn nữa bản thân cũng không hề thất lễ.
"Meo meo ~" Con mèo nhỏ vẫn ngồi ở một bên kêu một tiếng, nếu không có cặp mắt phát sáng của nó thật đúng là không thể xác định được vị trí.
"Mèo của em nuôi?"
Watanabe chỉ vào sâu trong hẻm: "Không phải, về nhà thì đi ngang qua thấy liền mua ít đồ cho nó, nghe được tiếng của lão sư"
"Chỉ một mình em? Lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ!"
"Vây lão sư muốn em mặc kệ bỏ đi sao?" Giọng Watanabe hiển nhiên có chút mất hứng
"...Cảm ơn"
"Được rồi, về nhà đi." Watanabe vứt chiếc khăn trong tay, đứng lên nhìn về phía Kashiwagi mà nói
"Ừ. Ah!" Vừa đứng lên liền cảm thấy chân phải một trận đau nhức, thiếu chút nữa lại ngã xuống đất, Watanabe nhanh tay đỡ lấy nàng. "Chân bị thương?"
"Ừ, có thể vừa mới té..."
"Nhà của em gần đây, nếu không thì tới đó trước đi'
"Đến nhà em? Không sao à?"
"Không sao, em ở một mình"
"...Làm phiền rồi"
"Meo meo ~" Mèo con giống như là chào hỏi, một tiếng " Meo meo" hướng vào con hẻm rồi chạy về "nhà"
Watanabe dọc đường đỡ Kashiwagi mang nàng đi về phòng trọ
Nhà trọ Watanabe rất rộng lại thoáng, từ đồ nội thất đều mới, vừa nhìn chắc là mới dọn đến không lâu. Đem Kashiwagi đến ghế salon, Watanabe từ phòng ngủ tìm được một cái váy ngủ mới đưa nàng "Quần áo của em lão sư hẳn là mặc không vừa, váy ngủ này chắc được rồi, lão sư tắm trước đi"
Bị Watanabe nhắc nhở, Kashiwagi theo bản năng cúi đầu nhìn trang phục của mình. Nguyên bản áo sơ mi dính không ít bụi, mà ngực lại lộ ra, cảnh xuân như ẩn như hiện, nàng bất giác đỏ mặt
"Nước đã được làm ấm rồi, em giúp lão sư đi." Watanabe rất tự nhiên đỡ nàng dậy, mang Yuki tới trong phòng tắm. "Cái này...lão sư cũng không có vấn đề chứ?"
"Ừ, tôi tự mình làm được rồi"
"Vậy có chuyện cứ gọi, em ở bên ngoài." Watanabe nói xong rời đi, tiện thể đóng cửa lại.
Kashiwagi tắm xong đi ra ngồi ở ghế salon, Watanabe từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc, ở bên trong tìm kiếm một hồi lấy ra một bình thuốc nhỏ, tên thuốc Kashiwagi xem không biết, thoạt nhìn có vẻ rất đắt tiền.
"Thất lễ." Watanabe ngồi chồm hổm dưới đất, đổ thuốc vào lòng bàn tay chà xát, sau đó đặt lên cổ chân Kashiwagi. Trên cổ chân đã sưng lên, xanh tím một khối lớn. Thuốc sát trên cổ chân lành lạnh, có lẽ động tác Mayu quá mức dịu dàng, Kashiwagi liền cảm thấy buồn ngủ. Nàng quan sát bốn phía phòng khách, cuối cùng nhìn vào giá vẽ sát cửa sổ. Bức tranh trên kệ vẽ cảnh đêm, từ ghế salon vừa vặn có thể thấy ánh trăng từ bên ngoài ban công, trong tranh có lẽ từ đây nhìn thấy
"Bạn học Mayu đúng rất thích vẽ a"
Watanabe ngẩng đầu nhìn theo hướng Kashiwagi, tiếp tục động tác trên tay: "Ừ, bởi vì cha mẹ đều là nghệ sĩ, từ nhỏ đã mang em đi xem triển lãm tranh các loại, dần dần bắt đầu thích vẽ"
"Bạn học Mayu, sau này em nhất định có thể trở thành họa sĩ." Kashiwagi khẽ cười
Watanabe nghe nói như thế biểu tình trên mặt có chút lãnh đạm, chỉ là nàng cúi đầu, Kashiwagi không hề chú ý tới
Sau đó...
"Cảm ơn, lão sư là người đầu tiên nói như vậy."
"Eh...Thật sao?"
"Ừ. Em từ nhỏ thân thể không tốt, ngoại trừ baba mama mang em đi ra ngoài hầu hết đều ở nhà, ngay cả học hành đều là mời gia sư. Vẫn muốn trải qua cuộc sống trường học nên mới đến trường, bất quá so với trí tưởng tượng của em thật buồn chán"
"Tôi nghĩ thử nói chuyện nhiều với bạn bè không phải chuyện gì xấu a, em xem những đứa trẻ đó, đều là người rất tốt, sao không ngại thử một chút?"
"Họ quá ồn ào, em không thích. Hơn nữa. . ."
"Hơn nữa cái gì?"
"Không có gì. Ừm, máu bầm tan rồi, ngủ một giấc sẽ ổn thôi." Watanabe đem thuốc bỏ lại hộp, dọn dẹp xong để lại chỗ cũ
"A, khuya lắm rồi, tôi cũng phải về nhà" Kashiwagi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, , đã mười giờ tối rồi
"A, lão sư đi về em không có ý kiến. Bất quá nhất định sẽ mặc như vậy mà đi sao?" Watanabe liếc nhìn nàng, đồ ngủ trên người chỉ là vừa vặn qua mông một chút, lộ ra đôi chân dài mảnh khảnh, mặc như vậy đi trên đường không muốn người khác phạm tội cũng khó
Mặt Kashiwagi lộ vẻ xấu hổ, nhíu mày hai tay chắp trước ngực: "Xin em cho tôi ở lại một đêm đi!"
Watanabe dẫn nàng vào phòng ngủ, thừa lúc Mayu đang trải chăn Yuki ở trong phòng nhìn trái nhìn phải. Trên giá sách đặt vài tập tranh cùng những quyển sách khác, tầng cao nhất trên giá sách đều là figure, lớn nhỏ đều có rất nhiều, có mấy cái đều là Akiyama Mio*. Trên bàn học cũng có vài figure, tất cả đều là Akiyama Mio
"Không nhìn ra bạn học Mayu còn là Mangaka"
"Ô oa! Mio của ta!" Watanabe trên giường chuyên chú trải chăn, nghe tiếng Kashiwagi ngẩng đầu, nhìn thấy Akiyama Mio từ trong tay nàng, nhanh chóng từ giường nhảy dựng lên, một phát nhào tới trên người Kashiwagi
"Như vậy làm gì, tôi có ăn nó đâu." Kashiwagi bất mãn bĩu môi, biểu tình Watanabe quả thực giống như một tên nhóc.
"Cái này em tìm lâu lắm mới có được, chỉ có một thôi, những thứ khác lão sư tùy ý" Watanabe dừng một chút, nhìn figure trong tay một cái rồi đối diện Kashiwagi, sau đó nói "Lão sư với Mio rất giống nhau"
"Giống chỗ nào?" Chắc chắn không phải là kích thước
"Uhm...Tóc đen"
"Ha...Cái này?" Kashiwagi buồn ngủ ngáp một cái
"Vất vả rồi, lão sư đi ngủ đi, giường em đã trải xong rồi"
"Em đi đâu?"
Watanabe từ tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ "Em muốn đi tắm a."
"Nga. . ."
Kashiwagi nằm trên chiếc giường đủ cho ba người, bên cạnh đều là mùi hương của Watanabe, cảm thấy rất an tâm. Kashiwagi có một chút sạch sẽ, không thích cùng người khác ngủ chung một giường, bất quá bây giờ nàng tựa hồ cũng không bài xích. Watanabe tắm xong trở lại phòng, Kashiwagi đã ngủ mất, rón rén kéo chăn tắt đèn. Hóa ra bên người có thêm một ai đó, đối với nàng cũng không ảnh hưởng gì. Rất nhanh, cũng nhẹ nhàng thiếp đi.
Nửa đêm, Watanabe ôm ngực ngồi dậy. Trong nháy mắt trên trán thấm đầy mồ hôi, bước ra ngoài phòng ngủ trong ngăn kéo lấy ra mấy viên thuốc uống vào, dựa lưng vào tường ngồi dưới đất, như là muốn giảm bớt cơn đau, tay gắt gao ôm chặt lấy ngực, trên trán mồ hôi lớn như hạt đậu đọng lại trên sàn, trong phòng khách tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng thở nặng nề của Watanabe. Qua thật lâu, nàng mới từ dưới đất đứng lên. Đi vào phòng tắm tắm sạch một lần nữa, nhìn sắc mặt tái nhợt trong gương bản thân Watanabe khổ sở nở nụ cười. Vừa nằm lại trên giường, người bên cạnh đột nhiên ôm lấy nàng, Watanabe cho là nàng tỉnh theo bản năng quay đầu. Kashiwagi hai mắt đóng chặt, đều đều hô hấp. Watanabe nhẹ nhõm thở một hơi, hai tay Kashiwagi đem nàng ôm như một cái gối vào lòng
Cảm thấy nàng xem mình như gối ôm...
Trong lòng Kashiwagi, Watanabe nghe được mùi hương nhàn nhạt, không giống mùi nước hoa thường ngày của nàng, mà giống như... mùi phấn thơm?
Thực sự là rất giống một đứa trẻ, Watanabe khóe môi cong lên, ở trong lòng Kashiwagi thiếp đi.
*Akiyama Mio: nhân vật trong anime K-on
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz