ZingTruyen.Xyz

Fanfic Du Chau Ma Ca Rong Dang Yeu

   Anh kéo cậu ra xe đẩy vào và đóng sầm cửa lại. Nghe tiếng đóng cửa cậu mới giật mình tỉnh táo lại nãy giờ đầu óc đang lơ mơ ở chỗ nhà hàng.
 
- "Cô gái lúc nãy là ai thế?"

- "Em không cần phải quan tâm"

- "Tại sao chứ? Hồi nãy rõ ràng em nghe cô ta nói muốn dành lại anh anh là người yêu của cô ta... Rốt cuộc là sao?"

  Cảnh Du nhìn cái mỏ chu lên giận dỗi của cậu nhìn cậu nhõng nhẽo sao mà đáng yêu thế mọi bực dọc trôi hết bây giờ anh chỉ hận không thể cắn vào cái má phúng phính kia.

- "Em muốn anh giải thích sao?" Anh leo xuống hàng ghế sau. Thấy mùi nguy hiểm nên cậu lùi lại nhưng mà anh là ai chứ? Cậu càng lùi anh càng tiến đến khi hai người chỉ cách nhau có vài mi li mét thì anh dừng lại đưa ngón tay vuốt lên khuôn mặt trắng hồng của cậu sau đó nói nhỏ vào tai cậu

- "Em muốn giải thích thế nào hay ta làm hành động cụ thể nhé?" Nghe câu nói của anh cậu điếng người. Hành động cụ thể...là cái gì chứ?

Anh nhìn cái vẻ mặt sợ hãi của cậu thì phải phì cười hôn nhẹ một cái vào môi cậu rồi thả cậu ra.

- "Haha..anh chưa làm gì mà đã sợ xanh mặt ra rồi sao? Không muốn giải thích nữa à?"

- "Chưa làm gì?... Làm gì là làm gì chứ?" Giải thích kiểu của anh thì ai mà chẳng sợ.

- "Thôi được rồi bé cưng của anh à nghe nói này cô ta không có quan hệ gì với anh cả chỉ là có thể trở thành vợ tương lai của anh thôi"

- "Cái gì? Vậy mà không có quan hệ gì sao?" Cậu hét lên.

- "Sao em hoảng hốt thế?"

- "Em...em không hoảng hốt được sao? Người kia là...vợ tương lai của anh" Cậu thu mình thành một cục tròn vo trên ghế mắt dâng dâng nước môi chu chu giận dỗi thật sự làm ai kia chết đi sống lại.

- "Thế thì sao?"

- "Vậy mà không sao ư? Nếu cô ta là vợ anh thì em là ai?"

- "Haha thì cưới cả hai"

- "Không em không muốn! Anh là của riêng em"

  Thật sự anh cũng bất ngờ vì câu trả lời của cậu nhưng mà trong lòng cảm thấy vui lắm.

- "Em ghen à" Cậu gật đầu cúi mặt xuống nhìn chằm chằm mặt đất.

- "Ngốc ạ anh đùa thôi tất nhiên anh chỉ của riêng em thôi"

- "Còn cô ta thì sao?"

- "Cô ta sao? Mặc kệ! Anh chỉ yêu em thôi"

  Phải rồi sao cậu phải lo lắng chứ? Anh là ai nào? Là người của cậu của riêng một mình cậu mà.

- "Được rồi bây giờ quên chuyện đó đi. Chúng ta phải tận hưởng sinh nhật của em chứ"

  Anh chở cậu đến một khu chợ tấp nập. Đây là nơi thường diễn ra lễ hội chợ đêm lúc ấy người ta thường thả đèn lồng lên bầu trời để cầu mong điều tốt lành. Cậu hay thấy những chiếc đèn lồng sặc sỡ đó nhưng chưa bao giờ được thả cả.

  Anh dắt tay cậu đi vào chợ. Bây giờ vẫn còn hơi sớm nên cậu tranh thủ kéo anh đến mấy gian hàng ăn uống. Dù là sớm nhưng gian hàng nào cũng chật ních toàn người với người cậu và anh chen chúc mãi mới mua được vài cái bánh cá đậu đen nóng hổi. Cậu cầm một cái đưa lên miệng cắn nhai ngon lành đậu đen dính đầy miệng. Anh cười đưa tay lên lau vết đậu đen cho cậu. Không biết Cảnh Du là người yêu hay là bảo mẫu của cậu nữa đây.

  Ăn no nê lại kéo anh đến mấy gian trò chơi. Cậu kéo anh đến một gian bắn súng. Nguỵ Châu bắn thử 5 phát chả trúng phát nào. Đến lượt anh

"Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!" Năm phát súng vang lên đồng nghĩa với năm cái lon méo mó nằm lăn lóc trên mặt đất. Tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn anh riêng cậu cũng không ngoại lệ. Trò bắn súng ở đây các lon được đặt theo một hình thù đặc biệt khó ai mà bắn trúng hết được nhưng ngày hôm nay đã có một chàng trai trẻ đã bắn bách phát bách trúng lấy về một con gấu bông cỡ siêu bự cho chàng trai bên cạnh. Nguỵ Châu ôm con gấu bông mà chẳng thấy đường đi nữa gấu gì mà bự thế không biết?

- "Đưa đây anh cầm cho" Cảnh Du nói sau đó vác con gấu lên vai nhẹ nhàng như thể chẳng có gì.

- "Này rốt cuộc anh là cái thể loại gì vậy? Đâu phải con người?"

- "Thì ngay từ đầu anh đâu phải con người" Cảnh Du cúi xuống tai cậu nói nhỏ

- "Anh là ma cà rồng mà! Tưởng em biết chứ?"

  Phải cậu biết nhưng cậu đã hoàn toàn quên mất tiêu rồi giờ nhớ ra sao thấy lạnh sống lưng vậy.

  Chơi một hồi cậu đang ngồi trong một hàng nước còn anh bận đi "giải quyết tâm sự". Bỗng có một bàn tay đặt lên vai cậu quay lại thì thấy ngay thằng bạn thân Trần Ổn. Trần Ổn sốt sắng lắc lắc vai nó hỏi dồn dập

- "Châu! Sao hôm nay cậu nghỉ? Cậu có biết tớ cất công chuẩn bị quà cho cậu không hả? Mà cậu đi đâu đây?"

- "Hở? Cậu chuẩn bị quà cho tớ à? Xin lỗi nhé tớ lại nghỉ mất"

- "Nhưng rốt cuộc cậu đi đâu?"

- "Ờ thì đi...chơi"

- "Đi chơi với ai?"

- ...
 
Cậu đang định nói thêm thì có giọng anh chen vào.

- "Đi với tôi"

  Trần Ổn nhìn Cảnh Du trợn to hai mắt miệng há hốc. Không thể nào đây chính là Cảnh Du thần tượng của cậu ư? Không tin được! Nhưng sao lại ở đây? Lại còn... đi chung với Nguỵ Châu nữa?

- "Này! Cậu sao vậy?" Tiếng gọi của Nguỵ Châu dẫn Trần Ổn về hiện tại.

- "Tớ không sao? Nhưng tớ không hiểu rốt cuộc hai người có quan hệ gì?"

- "Cậu ấy là người yêu tôi"

  Anh thẳng thắn trả lời như không có chuyện gì. Còn Trần Ổn nghe xong thì chết lặng không tin vào tai mình.

- "Ổn à tớ xin lỗi!"

- "À không! Không có gì cậu phải xin lỗi cả tớ không có quyền được cậu xin lỗi"

- "Tớ... Anh đi ra chỗ khác một lát được không?" Nguỵ Châu quay sang anh.

- "Được thôi" Dù nói vậy nhưng trong lòng anh có chút không thoải mái. Anh đưa cậu đi chơi mà cuối cùng bị đuổi đi là sao?

  Còn lại nói và Trần Ổn cậu đỡ Trần Ổn ngồi xuống rót một cốc nước đưa cho Trần Ổn sau đó mới nhẹ nhàng nói

- "Trần Ổn à tớ thật sự xin lỗi vì đã dấu cậu. Tớ biết cậu thích Cảnh Du nhưng mà..."

- "Không cậu không có lỗi. Đây là nhiêm vụ của cậu phải chăm sóc anh ấy thật tốt"

- "Còn mày..."

- "Tao không sao đâu!" Ổn Ổn nhìn cậu cười toe toét cậu thấy cũng phải cười lại. Nguỵ Châu biết tính Trần Ổn mà rất giỏi che đậy cảm xúc.

  Hai đứa ngồi nói chuyện chán thì mới đi tìm anh. Cảnh Du đang đi chung với ai đó kìa sao cậu thấy quen quen nhỉ?

- "Ơ! Đây là..."

- "Xin chào bạn mình là Phong Tùng. Chúng ta đã từng gặp nhau rồi" Phong Tùng nở nụ cười tỏa nắng vui vẻ bắt chuyện với Nguỵ Châu.

- "A! Nhớ rồi! Là cái người đụng phải mình hôm ấy!"

- "Phải chính là mình"

- "À ờ chào bạn. Mình là Nguỵ Châu!"

- "Hai người quen nhau à?" Anh chen vào.

- "Hồi trước em có đụng phải một người ở hành lang. Chính là người này"

  Trần Ổn từ nãy đến giờ chỉ ngắm Cảnh Du không để ý bấy giờ chú ý lại mới hét lên.

- "Lại là anh à?"

- "Thì sao? Liên quan gì đến cậu?" Phong Tùng cũng đáp trả lại.

- "Sao tôi đi đâu cũng gặp anh vậy?"

- "Tôi là người nói câu đó mới đúng. Cậu đi theo tôi à?"

- "Làm gì có? Anh mới là người đi theo tôi"

- "Thôi thôi can hai người. Rốt cuộc là sao đây? Quen nhau cả à?" Nguỵ Châu bước vào can ngăn.

- "Nguỵ Châu à! Cái tên Tùng này suốt ngày đi theo tao thôi!"

- "Cậu nói ai hả?"

- "Là nói anh chứ ai?"
 
  Hai người họ cứ gặp nhau là lại gây gổ. Thực ra Phong Tùng cũng học chung lớp với cậu nhưng cậu chưa bao giờ để ý thấy. Bây giờ biết mới thấy bất ngờ. Thật không tin được số phận mà. Dù sao đây cũng là sinh nhật của cậu không thể để hai con người kia phá hỏng được.
 
- "Hai người thôi đi!" Bây giờ anh mới lên tiếng.

- "Phải đấy hôm nay là sinh nhật tôi hai người không thể gây chuyện được" Nguỵ Châu thêm vào.

- "Phải tớ vô ý quá" Trần Ổn quay qua  Nguỵ Châu nhưng mắt vẫn đang bận liếc Phòng Tùng.

- "Hôm nay là sinh nhật cậu à?" Phong Tùng chẳng quan tâm quay qua Nguỵ Châu.

- "Phải tớ muốn có một sinh nhật tuyệt vời. Nhất là lúc thả lồng đèn không thể thiếu"

- "Cũng sắp đến giờ thả rồi chúng ta đi mua lồng đèn đi" Trần Ổn nói.

  Thế là số lượng người gấp đôi lên tất cả đều hướng về nơi thả lồng đèn đã có rất đông người ở đó. Bốn người họ tìm một chỗ vắng người gần bờ sông.

  Tám giờ đúng đã đến lúc thả lồng đèn. Hàng ngàn chiếc lồng đèn bay lơ lửng làm sáng rực cả bầu trời. Nguỵ Châu nhìn không chớp mắt trước vẻ lấp lánh này. Mãi đến khi Cảnh Du đưa cho một chiếc lồng đèn mới sực tỉnh lại. Nguỵ Châu cầm cái lồng đèn lấy cây bút ghi vài từ vào mảnh giấy rồi nhẹ nhàng thả bay lên bầu trời nhìn theo mà miệng không dứt nụ cười.

- "Em ghi gì thế?"

- "Bí mật. Sau này anh sẽ biết"

- "Anh muốn biết bây giờ cơ"

- "Anh đang nhõng nhẽo đấy à? Dù thế nào em cũng không nói đâu"

  Thực ra anh có thể đọc được trong tờ giấy đó viết gì. Nhưng thôi là bí mật của cậu thì tốt nhất không cần biết.

  Tùng và Ổn nhìn hai người kia tình tình tứ tứ mà ngứa mắt quay sang bên mình thì chán gần chết. Đến nhìn mặt đối phương cũng chẳng thèm. Nhưng cũng chẳng muốn cãi lộn để phá hỏng bầu không khí dù sao cũng là sinh nhật. Vậy nên hai người ngồi khá gần nhau mà cứ như cách xa vạn dặm.

  Thả đèn rồi lại đi chơi đi chơi xong lại ăn ăn xong lại chơi đến tận khuya cả bốn người đều mệt rã rời thì mới chịu về.

  Ngồi trên xe mà Nguỵ Châu ngủ ngon lành. Mặc kệ trời mặc kệ đất mặc kệ Cảnh Du cậu cứ ngủ thôi. Nhìn hàng ghế sau qua gương anh chỉ cười nhẹ nói nhỏ một câu

- "Chúc mừng sinh nhật em hãy luôn là mèo con đáng yêu của anh nhé"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz