Fanfic Baek Do Yi X Jang Se Mi Giac Mo
Eun Sung vào phòng rửa tay rồi đi ra nhưng cô chỉ nhìn thấy Jang Se Mi vẫn đang nghe điện thoại cùng chiếc túi mà cô bảo Baek Do Yi trông nằm đó. Cô tìm kiếm xung quanh cũng không thấy Baek Do Yi đâu, chẳng lẽ omoni cũng vào nhà vệ sinh sao? Eun Sung quay vào trong gõ cửa từng cái một nhưng không thấy Baek Do Yi đâu cả. Cô chạy nhanh ra ngoài: "Chị dâu!"Jang Se Mi cúp điện thoại sau khi nghe thấy âm thanh, "Sao vậy? Gấp gáp gì thế.""Omoni đâu? Không phải tôi đã bảo chị để mắt tới người sao?" Eun Sung tức giận không thèm dùng kính ngữ, cô rất lo lắng cho Baek Do Yi, cánh tay của người vẫn chưa hoàn toàn ổn, nếu bị thương lần nữa, hoặc... "Omo!" Cô ấy che miệng lại," Chẳng lẽ ... bị bắt cóc lần nữa?"Jang Se Mi cau mày, "Cô ấy không theo em vào nhà vệ sinh sao?""Không. Chẳng phải tôi đã bảo chị trông omoni sao?" Eun Sung bực bội vuốt tóc ra sau. Hai người riêng lẻ đi tìm Baek Do Yi. Jang Se Mi tìm rất lâu cũng không thấy hình bóng Baek Do Yi ở đâu hết, cô tự tát mình thật mạnh, sao cô có thể để Baek Do Yi lạc ngay dưới mắt mình? Một lần nữa ... không tìm thấy cô ấy?Lúc này Baek Do Yi đang đi lang thang không mục đích, vừa đi vừa ăn đồ ăn nhẹ trong túi, Baek Do Yi dùng hàm răng nhỏ mở một que bánh gạo, sau đó còn đặc biệt lấy một chai nước trong túi Eun Sung ra, nhưng không thể vặn được. Dù cố gắng thế nào đi nữa cũng mở không được, tay đỏ bừng, cho lên răng cắn cũng không mở được, ha, đây chẳng lẽ là giới hạn của cơ thể này sao?Nhạt nhẽo! Sao lại xem nhiều phim vớ vẩn như vậy ... Baek Do Yi nhìn thấy một ông già, vội chạy tới, chớp chớp mắt giả vờ đáng yêu, "Này, ông ... Ông ơi, ông có thể mở nó ra cho con được không?"Vừa mở ra, Baek Do Yi nhanh chóng cảm ơn rồi bỏ chạy, bà không muốn lại bị bắt cóc cho gà ăn, ai biết đối phương có phải là người xấu hay không? Baek Do Yi ăn bánh gạo, uống nước rồi đi bộ ra bãi biển, công viên nước rất gần biển, bà nằm trên đó phơi nắng, bất tỉnh nhân sự ngủ thiếp đi. Thủy triều lên, sóng dâng cao. Càng lúc càng đến gần, sóng đánh thức Baek Do Yi, suýt cuốn bà xuống biển, gió thì hất tung mũ, Baek Do Yi mau chóng nhặt chiếc túi nhỏ của mình rồi bỏ chạy. Nguy hiểm quá! Suýt làm mồi cho cá!!Bây giờ Baek Do Yi thực sự đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan...Cũng may lúc đó là mùa hè, trong chốc lát quần áo của Baek Do Yi đã khô ráo, bà lấy ra một viên thạch khác ăn, vừa ăn vừa phàn nàn: "Hừ! Jang Se Mi đáng ghét, đi theo người yêu của em đi! Tôi sẽ nhường chỗ cho.!" Nhai xong thạch, Baek Do Yi lại nghĩ đến chuyện này, liệu cô có yêu sớm không? Có lẽ nào mình mới là Tuesday? ! ! !Jang Se Mi đã liên lạc với những người trong công viên để giúp tìm kiếm nhưng không tìm thấy gì, cô ấy hỏi về tất cả tòa nhà gần đó."Bên trái là bờ biển, bên phải là siêu thị.""Chị dâu, omoni đói bụng muốn mua gì đó nên đi siêu thị à?""Không phải hai cô nói đang tìm một đứa trẻ sao?"Hai người hoàn toàn không để ý tới nhân viên, "Không phải, thẻ của omoni ở chỗ tôi.""Chị dâu chúng ta tìm riêng đi. Em đi biển, chị đi siêu thị nhé?" Eun Sung nói rồi chạy đi. Jang Se Mi cũng vội vã đến siêu thị. Cô đi thẳng đến cửa hàng. Cô tìm quản lý siêu thị muốn xem camera giám sát nhưng đối phương không chịu hợp tác, Jang Se Mi bèn lấy nhà họ Dan ra để nói chuyện thì y rằng ngay lập tức họ thay đổi thái độ.Jang Se Mi quay đầu quan sát, nhìn khu bán đồ ăn nhẹ, nhưng ở đó chẳng có gì cả, đang định bước về phía trước thì nhận được cuộc gọi từ Eun Sung: "Cái gì?" Cô đứng dậy khỏi ghế, chạy ra bờ biển.Khi đến nơi, Eun Sung đang khóc thảm thiết, tay cầm chiếc mũ vàng của Baek Do Yi, chiếc mũ trên đầu rất dễ thương, hai bên có quai có thể buộc lại, trên quai có hai bông hoa nhỏ ..."Omoni đâu?" Jang Se Mi cầm lấy chiếc mũ nhìn, quả nhiên là của Baek Do Yi.Eun Sung chỉ vào cô bé bên cạnh: "Em đến bãi biển thì thấy cô bé đội chiếc mũ của Omoni. Em hỏi thì mẹ bé nói rằng cô ấy đã nhặt được nó ở dưới nước, cách bờ không xa. Omoni, liệu đã ... ""Đừng nói nhảm! Không thể nào! Cô ấy ... " Jang Se Mi cầm mũ tìm kiếm Baek Do Yi khắp bãi biển, "Omoni! Người đang ở đâu? Trả lời em! Trả lời em đi!"Cùng lúc đó, Baek Do Yi lấy túi nhỏ ra ăn hết đồ ăn trong đó? Tại sao không có gì cả? Baek Do Yi đổ nó ra lần nữa, chắc chắn rằng nó đã trống rỗng ...
Baek Do Yi nghĩ thầm, biết thế đã không đưa món ăn nhẹ đó cho Eun Sung, Baek Do Yi cảm thấy hối hận vì đã đưa sô cô la yêu thích của mình cho con dâu...Baek Do Yi sờ sờ cục u trên đầu, đau quá, phải đi đâu bây giờ? Đúng rồi! Mình có một tấm thẻ! Mình có thể có được một căn phòng sang trọng và ăn những món ăn ngon! Baek Do Yi lại bắt đầu lấy túi ra, hoàn toàn trống rỗng, phải rồi mình đã đưa nó cho Se Mi rồi! Vậy mình, Baek Do Yi sẽ trở thành một cô bé vô gia cư????Đôi mắt của Baek Do Yi ngay lập tức mở to, trong đầu bắt đầu tưởng tượng cuộc sống tương lai của mình, mái tóc rối bù, tranh giành thức ăn với chó con, mặc quần áo hở hang, răng vàng, ngủ ngoài trời và cuối cùng chết cóng trên đường phố.. Baek Do Yi sợ hãi quay người lại định đi về, sau đó sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi lên kế hoạch chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trước khi bỏ nhà đi vào lần sau. Nhưng từ lâu Baek Do Yi đã quên mất con đường mình đến nên bước đi ngày càng xa ...Trời cũng đã khuya, Eun Sung gọi điện cho người nhà họ Dan, mọi người ra ngoài tìm Baek Do Yi, Baek Do Yi đi bộ đến chợ đêm, chợ đêm lúc này không có nhiều quầy hàng, bà buồn ngủ và mệt mỏi, ánh mắt đảo quanh liền thấy dưới gầm bàn gỗ dài là một cái gì đó, một chiếc đệm nhỏ, bà nhanh chóng bò vào ngồi tựa lên tường mà ngủ ngon lành.Jang Se Mi vẫn kiên trì tìm kiếm trên bãi biển, thậm chí còn cố gắng xuống biển nhiều lần nhưng bị mọi người ngăn cản."Chị dâu yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm. Oma không ở đây, nếu không sao bà ấy không đáp lại chị? Bà sẽ không để chị như vậy đâu.""Nhưng mũ của cô ấy ở đây! Cô ấy ở đây! Cô ấy nhất định ở đây!" Giọng nói của Jang Se Mi đã trở nên khàn khàn.Dan Chi Jung kéo cô lên xe và nói:
"Oma không có ở đây, bà sẽ không tha thứ cho em nếu để chị làm điều này." Anh lái xe đến một quán ăn vặt gần đó để mua một chai nước cho Jang Se Mi uống. Cô tuyệt vọng bước ra khỏi xe, đôi mắt vẫn đang tìm kiếm..Baek Do Yi bị chiếc một lưỡi dài liếm mặt,
"Được rồi~ Se Mi, đừng làm loạn ~"Jang Se Mi luôn cảm thấy mình nghe thấy giọng nói của Baek Do Yi, nhìn một vòng cũng không thấy ai, cô cúi đầu tự cười mình, chắc mình bị ảo giác rồi? Nhưng tình cờ cô thấy có thứ gì đó màu vàng, nhìn kỹ hơn thì nhận ra đó là đôi dép Cross của Baek Do Yi, cô cúi xuống liền thấy Baek Do Yi đang ngủ ngon lành và có một con chó đang liếm má.Cô mừng rỡ kêu lên, nhanh chóng lau nước mắt, muốn bế Baek Do Yi ra ngoài, Baek Do Yi đã tỉnh, khi nhìn thấy Jang Se Mi, bà ngạc nhiên mỉm cười: "Se Mi!" Sau đó lập tức rút lại hàm răng nhỏ: "Cái gì? Em đang làm gì thế?!""Omoni, về nhà đi nhé? Về nhà thôi.""Tôi không về, tôi không muốn về!""Không về nhà sao được?" Jang Se Mi nhẹ giọng nói."Đây là nhà tôi!""Người ghét em rồi sao? Người không muốn ở bên em nữa à?""Tôi ... " Baek Do Yi thực sự không thể nói ra từ "ghét", chỉ có thể im lặng."Vậy người về nhà được không? Em lập tức dọn ra ngoài." Jang Se Mi cụp mắt xuống."Không cần phiền phức như vậy." Baek Do Yi mủi lòng, tự mình bò ra ngoài. Chú chó ngay lập tức quay trở lại ổ của mình."Vậy người cùng em về nhà, đừng chiếm nhà cún con." Jang Se Mi ôm Baek Do Yi vào lòng, bà chỉ biết im lặng, ngượng ngùng ...Baek Do Yi ngồi trên giường, nghe đám người chỉ trích nhiều đến nỗi lỗ tai chai sạn, Jang Se Mi đâu? Tại sao không đến cứu mình? Cô ấy sẽ không thực sự rời đi, phải không?Jang Se Mi bưng đồ ăn bước vào, mọi người hiểu ý đi ra ngoài rồi đóng cửa lại."Omoni, người có đói không? Lại đây ăn món mình thích đi ... ""Tôi không đói! Đồ em nấu tôi sẽ không ăn!" Baek Do Yi quay lưng về phía Jang Se Mi, nhưng đúng lúc này bụng bà lại kêu lên."Vậy người có thể cho em một lý do được không? Em thật sự không biết ...""Lý do? Em không biết? Em ... " Baek Do Yi ngập ngừng nói."Vâng, em không biết. Người có thể cho em biết được không? Chúng ta có thể nói chuyện trực tiếp về mọi chuyện.""Bởi vì em ngoại tình với người khác! Nếu không thích em có thể bảo tôi chia tay. À không, chúng ta không ở bên nhau. Em có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ chúc phúc cho em! Tại sao em lại giấu tôi! Em không tôn trọng tôi!""Em không có, omoni!""Còn nói là không có!" Baek Do Yi đứng dậy khỏi giường, đi tới trước mặt Jang Se Mi, vén áo của cô, lộ ra thân hình xinh đẹp, Baek Do Yi đỏ mặt chỉ vào ngực Jang Se Mi: "Vậy đây là cái gì!"Jang Se Mi tức giận cười lớn: "Đây là cái gì? Người không biết đây là cái gì à?" Jang Se Mi đột nhiên ấn vào đầu Baek Do Yi, "Tới thử đi, người sẽ biết đây là cái gì ... "
Baek Do Yi nghĩ thầm, biết thế đã không đưa món ăn nhẹ đó cho Eun Sung, Baek Do Yi cảm thấy hối hận vì đã đưa sô cô la yêu thích của mình cho con dâu...Baek Do Yi sờ sờ cục u trên đầu, đau quá, phải đi đâu bây giờ? Đúng rồi! Mình có một tấm thẻ! Mình có thể có được một căn phòng sang trọng và ăn những món ăn ngon! Baek Do Yi lại bắt đầu lấy túi ra, hoàn toàn trống rỗng, phải rồi mình đã đưa nó cho Se Mi rồi! Vậy mình, Baek Do Yi sẽ trở thành một cô bé vô gia cư????Đôi mắt của Baek Do Yi ngay lập tức mở to, trong đầu bắt đầu tưởng tượng cuộc sống tương lai của mình, mái tóc rối bù, tranh giành thức ăn với chó con, mặc quần áo hở hang, răng vàng, ngủ ngoài trời và cuối cùng chết cóng trên đường phố.. Baek Do Yi sợ hãi quay người lại định đi về, sau đó sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi lên kế hoạch chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trước khi bỏ nhà đi vào lần sau. Nhưng từ lâu Baek Do Yi đã quên mất con đường mình đến nên bước đi ngày càng xa ...Trời cũng đã khuya, Eun Sung gọi điện cho người nhà họ Dan, mọi người ra ngoài tìm Baek Do Yi, Baek Do Yi đi bộ đến chợ đêm, chợ đêm lúc này không có nhiều quầy hàng, bà buồn ngủ và mệt mỏi, ánh mắt đảo quanh liền thấy dưới gầm bàn gỗ dài là một cái gì đó, một chiếc đệm nhỏ, bà nhanh chóng bò vào ngồi tựa lên tường mà ngủ ngon lành.Jang Se Mi vẫn kiên trì tìm kiếm trên bãi biển, thậm chí còn cố gắng xuống biển nhiều lần nhưng bị mọi người ngăn cản."Chị dâu yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm. Oma không ở đây, nếu không sao bà ấy không đáp lại chị? Bà sẽ không để chị như vậy đâu.""Nhưng mũ của cô ấy ở đây! Cô ấy ở đây! Cô ấy nhất định ở đây!" Giọng nói của Jang Se Mi đã trở nên khàn khàn.Dan Chi Jung kéo cô lên xe và nói:
"Oma không có ở đây, bà sẽ không tha thứ cho em nếu để chị làm điều này." Anh lái xe đến một quán ăn vặt gần đó để mua một chai nước cho Jang Se Mi uống. Cô tuyệt vọng bước ra khỏi xe, đôi mắt vẫn đang tìm kiếm..Baek Do Yi bị chiếc một lưỡi dài liếm mặt,
"Được rồi~ Se Mi, đừng làm loạn ~"Jang Se Mi luôn cảm thấy mình nghe thấy giọng nói của Baek Do Yi, nhìn một vòng cũng không thấy ai, cô cúi đầu tự cười mình, chắc mình bị ảo giác rồi? Nhưng tình cờ cô thấy có thứ gì đó màu vàng, nhìn kỹ hơn thì nhận ra đó là đôi dép Cross của Baek Do Yi, cô cúi xuống liền thấy Baek Do Yi đang ngủ ngon lành và có một con chó đang liếm má.Cô mừng rỡ kêu lên, nhanh chóng lau nước mắt, muốn bế Baek Do Yi ra ngoài, Baek Do Yi đã tỉnh, khi nhìn thấy Jang Se Mi, bà ngạc nhiên mỉm cười: "Se Mi!" Sau đó lập tức rút lại hàm răng nhỏ: "Cái gì? Em đang làm gì thế?!""Omoni, về nhà đi nhé? Về nhà thôi.""Tôi không về, tôi không muốn về!""Không về nhà sao được?" Jang Se Mi nhẹ giọng nói."Đây là nhà tôi!""Người ghét em rồi sao? Người không muốn ở bên em nữa à?""Tôi ... " Baek Do Yi thực sự không thể nói ra từ "ghét", chỉ có thể im lặng."Vậy người về nhà được không? Em lập tức dọn ra ngoài." Jang Se Mi cụp mắt xuống."Không cần phiền phức như vậy." Baek Do Yi mủi lòng, tự mình bò ra ngoài. Chú chó ngay lập tức quay trở lại ổ của mình."Vậy người cùng em về nhà, đừng chiếm nhà cún con." Jang Se Mi ôm Baek Do Yi vào lòng, bà chỉ biết im lặng, ngượng ngùng ...Baek Do Yi ngồi trên giường, nghe đám người chỉ trích nhiều đến nỗi lỗ tai chai sạn, Jang Se Mi đâu? Tại sao không đến cứu mình? Cô ấy sẽ không thực sự rời đi, phải không?Jang Se Mi bưng đồ ăn bước vào, mọi người hiểu ý đi ra ngoài rồi đóng cửa lại."Omoni, người có đói không? Lại đây ăn món mình thích đi ... ""Tôi không đói! Đồ em nấu tôi sẽ không ăn!" Baek Do Yi quay lưng về phía Jang Se Mi, nhưng đúng lúc này bụng bà lại kêu lên."Vậy người có thể cho em một lý do được không? Em thật sự không biết ...""Lý do? Em không biết? Em ... " Baek Do Yi ngập ngừng nói."Vâng, em không biết. Người có thể cho em biết được không? Chúng ta có thể nói chuyện trực tiếp về mọi chuyện.""Bởi vì em ngoại tình với người khác! Nếu không thích em có thể bảo tôi chia tay. À không, chúng ta không ở bên nhau. Em có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ chúc phúc cho em! Tại sao em lại giấu tôi! Em không tôn trọng tôi!""Em không có, omoni!""Còn nói là không có!" Baek Do Yi đứng dậy khỏi giường, đi tới trước mặt Jang Se Mi, vén áo của cô, lộ ra thân hình xinh đẹp, Baek Do Yi đỏ mặt chỉ vào ngực Jang Se Mi: "Vậy đây là cái gì!"Jang Se Mi tức giận cười lớn: "Đây là cái gì? Người không biết đây là cái gì à?" Jang Se Mi đột nhiên ấn vào đầu Baek Do Yi, "Tới thử đi, người sẽ biết đây là cái gì ... "
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz