(Fanfic Avatar 2: The Way of Water) Rhea'xo
Chương 2
*Tsaheylu: liên kết hoặc liên kết thần kinh
__________________________________
Sáng ngày hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng, Rhea'xo bị một Tsireya lạc quan đánh thức khỏi cơn ngái ngủ. " Dậy đi Rhea'xo!!" Cô líu lo nói và lôi Rhea'xo khỏi võng với một sức mạnh đáng kinh ngạc mà cậu không biết là cô ấy có. " Được rồi, tớ dậy rồi." Rhea'xo cáu kỉnh dụi mắt và bắt đầu thô bạo mà buộc mớ tóc xoăn dài của mình để chúng không đâm vào mắt cậu ấy khi đang lặn. Tsireya mỉm cười hài lòng trước khi cô rời khỏi marui của cậu ấy. Hẳn nhiên là Rhea'xo không thể ngủ lại, vì vậy cậu ấy vác bộ óc chỉ tỉnh táo một nửa của mình và bắt đầu đi lặn.Nước bao lấy Rhea'xo một cách tự nhiên như một cái ôm, cảm giác mát mẻ làm cậu ấy thư giãn hoàn toàn. Rhea'xo mỉm cười một cách mơ màng khi một đàn cá nhỏ bắt đầu bơi quanh cậu ấy, rặng san hô tràn đầy những loài sinh vật biển đủ màu sắc và sống động hơn bao giờ hết. Một khung cảnh mà Rhea'xo không bao giờ chán dù đã nhìn ngắm bao nhiêu lần đi chăng nữa. Khi Rhea'xo ngoi lên khỏi mặt nước ngay gần chỗ hẹn, cậu ấy đã nhìn thấy Aonung đã có mặt ở đó. Mùi hương của đại dương tràn ngập trong phổi cậu khi Rhea'xo từ tốn bơi về phía bạn mình mà không thèm mở mắt, cậu ấy có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Tsireya và đám trẻ của Toruk Makto đang đến gần và cả tiếng nô đùa của họ đang vang khắp không gian. Một bàn tay giật lấy bím tóc của cậu ấy, Rhea'xo hé mắt lườm bàn tay gây ra tội ác chỉ để nhìn thấy nụ cười toe toét của Aonung. Rhea'xo lầm bầm khó chịu trong khi dùng đuôi tát vào hông của Aonung ở dưới mặt nước. Nhưng anh ấy thậm chí còn không nao núng. " Em đánh thức cậu ấy lúc nào vậy Tsireya? Cậu ấy trông như chết một nửa vậy." Aonung hỏi lớn về phía Tsireya trong khi tạt một ít nước vào mặt Rhea'xo. Cậu ấy rụt đầu xuống nước trước khi ngoi lên một lần nữa và rên rỉ với Aonung. " Em gái cậu. Thề với Eywa, cô ấy có năng lực siêu nhiên vào sáng sớm thế này. Cô ấy đã lôi tớ ra khỏi võng như một con cá nhỏ chết tiệt chứ không phải một chàng trai nặng hơn cô ấy!" Aonung cười và tóm lấy vai Rhea'xo. " Cậu là skxawng, Rhea'xo." Rhea'xo càu nhàu không buồn phản bác khi cậu ấy dụi mạnh vào vai Aonung như một biện pháp trả đũa và lấy lại tỉnh táo một cách hoàn toàn. Trước khi thả mình chìm hẳn xuống nước và lưng chạm vào mặt cát dưới đáy rồi bật người trở lại mặt nước. Khi cậu ấy trở lại, Tsireya và đám trẻ nhà Toruk Makto đã xuống nước." Cậu ấy là ai vậy?" Ai đó hỏi. Rhea'xo cảm thấy khá nhiều ánh nhìn đang hướng về phía mình. " Ôi, hôm qua chúng tôi chưa giới thiệu anh ấy." Tsireya mỉm cười xấu hổ. " Anh ấy là Rhea'xo, một người bạn." Rhea'xo ra hiệu chào với họ, ánh mắt anh lướt qua họ và hơi khựng lại khi bắt gặp ánh nhìn từ cậu con trai cả của Toruk Makto. Trước khi Rhea'xo lướt mắt đi nơi khác." Chúng ta bắt đầu nào." Aonung huýt vào tay Tsireya." Rotxo đâu? Anh ấy không đến sao?" Tsireya hỏi khi cô nhìn quanh, tìm bóng dáng chàng trai."Cậu ấy sẽ đến. Cậu ấy dậy muộn nên chắc đang bơi đến đây." Aonung nói trong khi chỉnh lại mái tóc được buột cẩu thả của Rhea'xo thành một kiểu buột nửa đầu chắc chắn chỉ chừa lại một nửa phần tóc sau gáy và bím tóc dài duy nhất."Chúng ta nên xem họ như thế nào khi ở dưới nước, sau đó chúng ta sẽ biết mình phải dạy họ những gì." Rhea'xo bình tĩnh nói với cả nhóm.Hóa ra, họ tệ hơn cậu nghĩ, cách họ ở dưới nước và lúng túng bơi trong khi cơ bắp căng cứng cho thấy họ không có chút kiến thức gì về cách di chuyển trong nước. Những hơi thở hổn hển nặng nề khi họ vội vàng lấy hơi trên mặt nước, chứng minh rằng họ thậm chí còn không thở đúng cánh. Họ thực sự giống với những đứa trẻ sơ sinh. Rhea'xo thầm nghĩ khi quan sát họ từ mặt cát dưới đáy, cậu ấy lướt mắt sang Aonung, người đang nhếch mép như thể đã chứng minh được rằng lý thuyết gia đình đó không thuộc về nơi đây là đúng.Rhea'xo trợn trắng mắt với anh ấy, trước khi giơ một mảnh vỏ sò xinh xắn màu hồng lam, loại mà cậu thấy các cô gái trong tộc rất thích cài lên tóc để trang trí. <Cậu nghĩ đứa trẻ nhỏ nhất sẽ thích nó chứ?> Rhea'xo ra hiệu khi cậy ấy đưa vỏ sò cho Aonung xem.Cậu ấy để ý thấy sự lạc lõng trên gương mặt cách thành viên và sự buồn bã ẩn trong mắt họ, mặc dù có thể họ sẽ không bao giờ cảm thấy thực sự thoải mái khi ở Metkayina, nhưng sẽ không hại gì nếu khiến họ cảm thấy thoải mái hơn một chút, hoặc ít nhất là đứa trẻ nhỏ nhất vì cô ấy trông thật sự đáng yêu và không xứng đáng phải chịu đựng nhiều như thế. Cậu ấy biết cảm giác lạc lõng khi còn quá nhỏ, không biết mình là ai và đang làm gì ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Nhưng họ có một quê hương để nhớ về, để tiếc nuối và thổn thức. Không giống như Rhea'xo dễ dàng tiếp nhận Metkayina là nhà và biển là quê hương. Những Navi mới sẽ không bao giờ giống với người trong bộ tộc, cũng như người trong bộ tộc sẽ không tiếp nhận gia đình Toruk Matok một cách dễ dàng như họ đã làm với Rhea'xo. Vì vậy Rhea'xo sẽ cố gắng làm họ có thể thoải mái hơn.<Có quan trọng đến thế không? Họ chỉ là những kẻ lập dị.> Aonung mím môi, trong khi ký đáp lại Rhea'xo.Rhea'xo đơn giản là đảo mắt nhặt thêm một vài mảnh vỏ sò khác trước khi bơi trở lại nhóm, hướng về phía mặt nước. Cậu thấy Tsireya bối rối nhìn họ, trong khi những người khác nói." Mọi người bơi nhanh quá. Đợi chúng mình với." Cô bé nhỏ nhất phàn nàn." Mấy cử chỉ tay dưới nước ban nãy là cái gì vậy? Chúng tôi không hiểu." Cậu bé nhỏ hơn trong hai anh em cũng nói." Các bạn không phải thợ lặn giỏi. Các người có thể đu người qua cây nhưn---" Aonung lên tiếng với chất giọng mỉa mai, nhưng bị dập tắt ngay lập tức khi Tsireya tát vào đầu anh vì tội thô lỗ. Rhea'xo nhếch mép, cảm thấy anh ấy xứng đáng với điều đó."Chúng ta nên học cách tập thở trước. Sau đó là cách các cậu bơi dưới nước.." Rhea'xo đề nghị.Cậu ấy bị gián đoạn bởi một Rotxo trồi lên từ mặt nước ngay bên cạnh cậu ấy, nước bắn tung tóe lên người Rhea'xo. Cậu ấy thấy Rotxo cười toe toét đầy nghịch ngợm với mình và Rhea'xo cười đáp lại. Cậu ấy vươn tay tóm lấy đầu Rotxo và vò mạnh mớ tóc ngắn rối bù của cậu bé. Anh nghiêng đầu chịu trận trước khi quay lại với nhóm."Kiri đâu?" Rotxo lo lắng hỏi, anh chàng nhìn quanh."Ai cơ?" Aonung khó hiểu nhìn cả nhóm."Kiri?" Rhea'xo mắt quét qua nhóm để tìm thành viên mất tích."Em gái của chúng tôi." Người anh lớn đáp. "Tôi là Neteyam, đây là Lo'ak," anh đặt tay lên gáy em trai mình."Đây là Tuktirey." Anh chỉ về phía cô bé nhỏ nhất."Gọi em là Tuk!" Cô gái bé nhỏ ríu rít và Rhea'xo cười toe toét đáp lại cô bé.Rhea'xo không thể ngăn được sự yêu mến của cậu ấy dành cho Tuk, cô bé chắc chắn là kiểu em gái trong mơ của cậu ấy, nếu Rhea'xo có một gia đình. Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô ấy bất chấp những vấn đề cô và gia đình đang gặp đủ khiến cậu ấy cảm thấy ngưỡng mộ.Tsireya bắt đầu bơi trở lại bờ, "Nào, chúng ta hãy tập thở. Rotxo, đi tìm Kiri."Aonung và Rhea'xo liếc nhìn nhau trước khi đi theo Tsireya, cả hai đều phớt lờ tiếng rên rỉ của Rotxo khi anh lặn xuống tìm kiếm cô gái mất tích.Khi họ đến bờ biển, cả nhóm đi đến những tảng đá nhẵn nhụi và ngồi trên chúng trong khi đợi Rotxo mang Kiri trở về. Tuk bắt đầu lang thang trên bờ cát và đào bới xung quanh, cô bé có vẻ thích thú với những viên sỏi nhỏ có màu sắc khác lạ bên dưới lớp cát và trong vô thức Rhea'xo tiếp cận cô bé. " Tuk?" Rhea'xo có chút lúng túng bắt chuyện. " Dạ?" Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt vàng to tròn nhìn cậu đầy tò mò. Rhea'xo chìa ra những m chiếc vỏ sò mình nhặt được cho cô xem. " Em có thích cái này không? Em có thể dùng nó để trang trí tóc hay làm vòng tay." Rhea'xo nói. "Anh nhặt chúng cho em đấy."Tuk kêu lên một tiếng nhỏ khi cô ấy, đôi mắt cô bé sáng lấp lánh khi cô với lấy những chiếc vỏ sò. Cô bé thở hổn hển khi nắm lấy chiếc vỏ màu hồng lam nổi bật và đưa nó ra ánh sáng. "Nó đẹp quá.""Cảm ơn." cô cười toe toét trước khi quay sang một bên và hét về phía anh trai mình, người mà bây giờ Rhea'xo mới chú ý đang để mắt đến họ từ phía xa. "Neteyam! Nhìn! Lại đây xem này!!!" Cô sốt ruột vẫy anh trai mình đến gần. Một nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt Neteyam khi anh đến gần họ. Rhea'xo quan sát khi anh quỳ bên cạnh em gái mình. "Gì vậy?""Nhìn!" Tuk kêu lên, cô giơ vỏ sò ra trước mặt Neteyam. "Rhea'xo đã nhặt nó cho em. Anh ấy nói nó dùng để cài lên tóc em."Neteyam mỉm cười khi nhận lấy chiếc vỏ sò từ tay cô bé. "Nó thật đẹp."Rhea'xo ngạc nhiên quan sát hai anh em trò chuyện cùng nhau về chiếc vỏ sò và cảm thấy gần như có lỗi vì họ có vẻ hạnh phúc như thế nào trước một thứ quá đơn giản như thế. Đó chỉ là một cái vỏ sò, thứ mà cậu ấy thậm chí còn không cố gắng lặn xuống vùng nước sâu hơn để tìm kiếm, nó không phải là thứ đặc biệt nhất, hay có thể tỏa sáng như cái mà Tsireya đã tìm thấy ngày hôm trước.Nó chỉ là một cái vỏ, nhưng họ trông đủ hạnh phúc để người khác hiểu nhầm rằng Rhea'xo đã tặng mặt trời cho Tuk."Em đã nói mà." Tuk cười với anh trai trước khi quay lại với Tsa'tvayi."Cảm ơn anh Rhea'xo." Cô bé lặp lại và Rhea'xo lúng túng mỉm cười, tay cậu ấy co giật vì cảm giác muốn xoa đầu cô."Không có gì đâu." Rhea'xo nói." Hãy học cách thở, như vậy ngày mai chúng ta có thể đi tìm thêm.""Vâng!! Nào, giờ chúng ta phải cho Lo'ak và Kiri cùng xem." Tuk kêu vang.Neteyam ném cho cậu ấy một cái nhìn ấm áp tới mức khiến tai cậu ấy co giật, trước khi đứng dậy và quay lại chỗ cả nhóm đang tụ tâp. "Cảm ơn bạn." Neteyam nói.Không phải về chiếc vỏ sò, Rhea'xo chắc chắn.
__________________________________
Sáng ngày hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng, Rhea'xo bị một Tsireya lạc quan đánh thức khỏi cơn ngái ngủ. " Dậy đi Rhea'xo!!" Cô líu lo nói và lôi Rhea'xo khỏi võng với một sức mạnh đáng kinh ngạc mà cậu không biết là cô ấy có. " Được rồi, tớ dậy rồi." Rhea'xo cáu kỉnh dụi mắt và bắt đầu thô bạo mà buộc mớ tóc xoăn dài của mình để chúng không đâm vào mắt cậu ấy khi đang lặn. Tsireya mỉm cười hài lòng trước khi cô rời khỏi marui của cậu ấy. Hẳn nhiên là Rhea'xo không thể ngủ lại, vì vậy cậu ấy vác bộ óc chỉ tỉnh táo một nửa của mình và bắt đầu đi lặn.Nước bao lấy Rhea'xo một cách tự nhiên như một cái ôm, cảm giác mát mẻ làm cậu ấy thư giãn hoàn toàn. Rhea'xo mỉm cười một cách mơ màng khi một đàn cá nhỏ bắt đầu bơi quanh cậu ấy, rặng san hô tràn đầy những loài sinh vật biển đủ màu sắc và sống động hơn bao giờ hết. Một khung cảnh mà Rhea'xo không bao giờ chán dù đã nhìn ngắm bao nhiêu lần đi chăng nữa. Khi Rhea'xo ngoi lên khỏi mặt nước ngay gần chỗ hẹn, cậu ấy đã nhìn thấy Aonung đã có mặt ở đó. Mùi hương của đại dương tràn ngập trong phổi cậu khi Rhea'xo từ tốn bơi về phía bạn mình mà không thèm mở mắt, cậu ấy có thể nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Tsireya và đám trẻ của Toruk Makto đang đến gần và cả tiếng nô đùa của họ đang vang khắp không gian. Một bàn tay giật lấy bím tóc của cậu ấy, Rhea'xo hé mắt lườm bàn tay gây ra tội ác chỉ để nhìn thấy nụ cười toe toét của Aonung. Rhea'xo lầm bầm khó chịu trong khi dùng đuôi tát vào hông của Aonung ở dưới mặt nước. Nhưng anh ấy thậm chí còn không nao núng. " Em đánh thức cậu ấy lúc nào vậy Tsireya? Cậu ấy trông như chết một nửa vậy." Aonung hỏi lớn về phía Tsireya trong khi tạt một ít nước vào mặt Rhea'xo. Cậu ấy rụt đầu xuống nước trước khi ngoi lên một lần nữa và rên rỉ với Aonung. " Em gái cậu. Thề với Eywa, cô ấy có năng lực siêu nhiên vào sáng sớm thế này. Cô ấy đã lôi tớ ra khỏi võng như một con cá nhỏ chết tiệt chứ không phải một chàng trai nặng hơn cô ấy!" Aonung cười và tóm lấy vai Rhea'xo. " Cậu là skxawng, Rhea'xo." Rhea'xo càu nhàu không buồn phản bác khi cậu ấy dụi mạnh vào vai Aonung như một biện pháp trả đũa và lấy lại tỉnh táo một cách hoàn toàn. Trước khi thả mình chìm hẳn xuống nước và lưng chạm vào mặt cát dưới đáy rồi bật người trở lại mặt nước. Khi cậu ấy trở lại, Tsireya và đám trẻ nhà Toruk Makto đã xuống nước." Cậu ấy là ai vậy?" Ai đó hỏi. Rhea'xo cảm thấy khá nhiều ánh nhìn đang hướng về phía mình. " Ôi, hôm qua chúng tôi chưa giới thiệu anh ấy." Tsireya mỉm cười xấu hổ. " Anh ấy là Rhea'xo, một người bạn." Rhea'xo ra hiệu chào với họ, ánh mắt anh lướt qua họ và hơi khựng lại khi bắt gặp ánh nhìn từ cậu con trai cả của Toruk Makto. Trước khi Rhea'xo lướt mắt đi nơi khác." Chúng ta bắt đầu nào." Aonung huýt vào tay Tsireya." Rotxo đâu? Anh ấy không đến sao?" Tsireya hỏi khi cô nhìn quanh, tìm bóng dáng chàng trai."Cậu ấy sẽ đến. Cậu ấy dậy muộn nên chắc đang bơi đến đây." Aonung nói trong khi chỉnh lại mái tóc được buột cẩu thả của Rhea'xo thành một kiểu buột nửa đầu chắc chắn chỉ chừa lại một nửa phần tóc sau gáy và bím tóc dài duy nhất."Chúng ta nên xem họ như thế nào khi ở dưới nước, sau đó chúng ta sẽ biết mình phải dạy họ những gì." Rhea'xo bình tĩnh nói với cả nhóm.Hóa ra, họ tệ hơn cậu nghĩ, cách họ ở dưới nước và lúng túng bơi trong khi cơ bắp căng cứng cho thấy họ không có chút kiến thức gì về cách di chuyển trong nước. Những hơi thở hổn hển nặng nề khi họ vội vàng lấy hơi trên mặt nước, chứng minh rằng họ thậm chí còn không thở đúng cánh. Họ thực sự giống với những đứa trẻ sơ sinh. Rhea'xo thầm nghĩ khi quan sát họ từ mặt cát dưới đáy, cậu ấy lướt mắt sang Aonung, người đang nhếch mép như thể đã chứng minh được rằng lý thuyết gia đình đó không thuộc về nơi đây là đúng.Rhea'xo trợn trắng mắt với anh ấy, trước khi giơ một mảnh vỏ sò xinh xắn màu hồng lam, loại mà cậu thấy các cô gái trong tộc rất thích cài lên tóc để trang trí. <Cậu nghĩ đứa trẻ nhỏ nhất sẽ thích nó chứ?> Rhea'xo ra hiệu khi cậy ấy đưa vỏ sò cho Aonung xem.Cậu ấy để ý thấy sự lạc lõng trên gương mặt cách thành viên và sự buồn bã ẩn trong mắt họ, mặc dù có thể họ sẽ không bao giờ cảm thấy thực sự thoải mái khi ở Metkayina, nhưng sẽ không hại gì nếu khiến họ cảm thấy thoải mái hơn một chút, hoặc ít nhất là đứa trẻ nhỏ nhất vì cô ấy trông thật sự đáng yêu và không xứng đáng phải chịu đựng nhiều như thế. Cậu ấy biết cảm giác lạc lõng khi còn quá nhỏ, không biết mình là ai và đang làm gì ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Nhưng họ có một quê hương để nhớ về, để tiếc nuối và thổn thức. Không giống như Rhea'xo dễ dàng tiếp nhận Metkayina là nhà và biển là quê hương. Những Navi mới sẽ không bao giờ giống với người trong bộ tộc, cũng như người trong bộ tộc sẽ không tiếp nhận gia đình Toruk Matok một cách dễ dàng như họ đã làm với Rhea'xo. Vì vậy Rhea'xo sẽ cố gắng làm họ có thể thoải mái hơn.<Có quan trọng đến thế không? Họ chỉ là những kẻ lập dị.> Aonung mím môi, trong khi ký đáp lại Rhea'xo.Rhea'xo đơn giản là đảo mắt nhặt thêm một vài mảnh vỏ sò khác trước khi bơi trở lại nhóm, hướng về phía mặt nước. Cậu thấy Tsireya bối rối nhìn họ, trong khi những người khác nói." Mọi người bơi nhanh quá. Đợi chúng mình với." Cô bé nhỏ nhất phàn nàn." Mấy cử chỉ tay dưới nước ban nãy là cái gì vậy? Chúng tôi không hiểu." Cậu bé nhỏ hơn trong hai anh em cũng nói." Các bạn không phải thợ lặn giỏi. Các người có thể đu người qua cây nhưn---" Aonung lên tiếng với chất giọng mỉa mai, nhưng bị dập tắt ngay lập tức khi Tsireya tát vào đầu anh vì tội thô lỗ. Rhea'xo nhếch mép, cảm thấy anh ấy xứng đáng với điều đó."Chúng ta nên học cách tập thở trước. Sau đó là cách các cậu bơi dưới nước.." Rhea'xo đề nghị.Cậu ấy bị gián đoạn bởi một Rotxo trồi lên từ mặt nước ngay bên cạnh cậu ấy, nước bắn tung tóe lên người Rhea'xo. Cậu ấy thấy Rotxo cười toe toét đầy nghịch ngợm với mình và Rhea'xo cười đáp lại. Cậu ấy vươn tay tóm lấy đầu Rotxo và vò mạnh mớ tóc ngắn rối bù của cậu bé. Anh nghiêng đầu chịu trận trước khi quay lại với nhóm."Kiri đâu?" Rotxo lo lắng hỏi, anh chàng nhìn quanh."Ai cơ?" Aonung khó hiểu nhìn cả nhóm."Kiri?" Rhea'xo mắt quét qua nhóm để tìm thành viên mất tích."Em gái của chúng tôi." Người anh lớn đáp. "Tôi là Neteyam, đây là Lo'ak," anh đặt tay lên gáy em trai mình."Đây là Tuktirey." Anh chỉ về phía cô bé nhỏ nhất."Gọi em là Tuk!" Cô gái bé nhỏ ríu rít và Rhea'xo cười toe toét đáp lại cô bé.Rhea'xo không thể ngăn được sự yêu mến của cậu ấy dành cho Tuk, cô bé chắc chắn là kiểu em gái trong mơ của cậu ấy, nếu Rhea'xo có một gia đình. Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô ấy bất chấp những vấn đề cô và gia đình đang gặp đủ khiến cậu ấy cảm thấy ngưỡng mộ.Tsireya bắt đầu bơi trở lại bờ, "Nào, chúng ta hãy tập thở. Rotxo, đi tìm Kiri."Aonung và Rhea'xo liếc nhìn nhau trước khi đi theo Tsireya, cả hai đều phớt lờ tiếng rên rỉ của Rotxo khi anh lặn xuống tìm kiếm cô gái mất tích.Khi họ đến bờ biển, cả nhóm đi đến những tảng đá nhẵn nhụi và ngồi trên chúng trong khi đợi Rotxo mang Kiri trở về. Tuk bắt đầu lang thang trên bờ cát và đào bới xung quanh, cô bé có vẻ thích thú với những viên sỏi nhỏ có màu sắc khác lạ bên dưới lớp cát và trong vô thức Rhea'xo tiếp cận cô bé. " Tuk?" Rhea'xo có chút lúng túng bắt chuyện. " Dạ?" Cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt vàng to tròn nhìn cậu đầy tò mò. Rhea'xo chìa ra những m chiếc vỏ sò mình nhặt được cho cô xem. " Em có thích cái này không? Em có thể dùng nó để trang trí tóc hay làm vòng tay." Rhea'xo nói. "Anh nhặt chúng cho em đấy."Tuk kêu lên một tiếng nhỏ khi cô ấy, đôi mắt cô bé sáng lấp lánh khi cô với lấy những chiếc vỏ sò. Cô bé thở hổn hển khi nắm lấy chiếc vỏ màu hồng lam nổi bật và đưa nó ra ánh sáng. "Nó đẹp quá.""Cảm ơn." cô cười toe toét trước khi quay sang một bên và hét về phía anh trai mình, người mà bây giờ Rhea'xo mới chú ý đang để mắt đến họ từ phía xa. "Neteyam! Nhìn! Lại đây xem này!!!" Cô sốt ruột vẫy anh trai mình đến gần. Một nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt Neteyam khi anh đến gần họ. Rhea'xo quan sát khi anh quỳ bên cạnh em gái mình. "Gì vậy?""Nhìn!" Tuk kêu lên, cô giơ vỏ sò ra trước mặt Neteyam. "Rhea'xo đã nhặt nó cho em. Anh ấy nói nó dùng để cài lên tóc em."Neteyam mỉm cười khi nhận lấy chiếc vỏ sò từ tay cô bé. "Nó thật đẹp."Rhea'xo ngạc nhiên quan sát hai anh em trò chuyện cùng nhau về chiếc vỏ sò và cảm thấy gần như có lỗi vì họ có vẻ hạnh phúc như thế nào trước một thứ quá đơn giản như thế. Đó chỉ là một cái vỏ sò, thứ mà cậu ấy thậm chí còn không cố gắng lặn xuống vùng nước sâu hơn để tìm kiếm, nó không phải là thứ đặc biệt nhất, hay có thể tỏa sáng như cái mà Tsireya đã tìm thấy ngày hôm trước.Nó chỉ là một cái vỏ, nhưng họ trông đủ hạnh phúc để người khác hiểu nhầm rằng Rhea'xo đã tặng mặt trời cho Tuk."Em đã nói mà." Tuk cười với anh trai trước khi quay lại với Tsa'tvayi."Cảm ơn anh Rhea'xo." Cô bé lặp lại và Rhea'xo lúng túng mỉm cười, tay cậu ấy co giật vì cảm giác muốn xoa đầu cô."Không có gì đâu." Rhea'xo nói." Hãy học cách thở, như vậy ngày mai chúng ta có thể đi tìm thêm.""Vâng!! Nào, giờ chúng ta phải cho Lo'ak và Kiri cùng xem." Tuk kêu vang.Neteyam ném cho cậu ấy một cái nhìn ấm áp tới mức khiến tai cậu ấy co giật, trước khi đứng dậy và quay lại chỗ cả nhóm đang tụ tâp. "Cảm ơn bạn." Neteyam nói.Không phải về chiếc vỏ sò, Rhea'xo chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz