Fall In U Bjyx Hoan
 Lần đầu tiên sau 5 năm, cô gái nghe thấy câu trả lời rõ ràng từ miệng của Vương Nhất Bác, gạt bỏ mọi mơ tưởng của cô qua một bên. Thực lòng mà nói, Vương Nhất Bác chưa bao giờ cho cô hy vọng. Cô giống như con quay không biết mệt mỏi, cho dù có dùng hết sức lực vẫn chỉ đứng nguyên tại chỗ. Cô gái luôn dịu dàng gục xuống không kiểm soát được gần như ngay lập tức. Cô nắm lấy áo khoác của Vương Nhất Bác bằng cả hai tay. Chất liệu vải mềm mại hoàn toàn không thể giúp cô có thêm chút can đảm nào. "Nhất Bác, tại sao, tại sao anh lại làm điều này với em? Em rất thích anh, và em không bao giờ đòi hỏi anh bất cứ điều gì để đổi lại tất cả những gì em làm, chỉ vì em thích anh, em.... Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy..." Nghẹn ngào đến mức nói ra những lời không trọn vẹn, tất cả đều trở thành những con dao nuốt chửng vào lòng. Thẩm Tuyết khóc đến khản cả cổ, trái tim tan nát. Vương Nhất Bác nhìn cô, người đã giúp hắn vượt qua những ngày đen tối nhất. Vương Nhất Bác thở dài, đưa tay ra và vỗ nhẹ vào lưng cô gái. Tiếp xúc thân thể duy nhất khiến cô gái khóc cho đến khi cơ thể run rẩy đột nhiên đông cứng lại. Cô không bao giờ dám nắm tay hắn, leo lên vai hắn, chỉ dám tựa vào vai hắn, tiếp tục khóc nhè nhẹ. Vương Nhất Bác không cử động. Đây là niềm an ủi duy nhất mà hắn có thể cho. Hắn nghĩ rằng khi Thẩm Tuyết khóc xong thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Ánh mắt của người qua đường thỉnh thoảng quay lại nhìn rồi nhanh chóng rời đi. Trong mắt người khác, họ giống như những cặp tình nhân có thể nhìn thấy khắp nơi trên phố. 
 ***
Ngồi trong xe, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng chỉ chớp mắt, giống như một đứa trẻ không biết đọc sách truyện, im lặng nhìn hai người bên đường dường như đang lặng lẽ ôm nhau. Anh còn đang cầm trên tay một bó hoa rất tinh xảo. Ban đầu nó được đặt ở bên cạnh chỗ ngồi của anh. Trên đường đi, Tiêu Chiến vừa nhìn vừa lo lắng lớp giấy bọc mỏng như cánh ve sẽ bị nhàu nát. Vì vậy, anh chỉ đơn giản cầm nó đặt lên người. Bó hoa quá lớn và tất cả những hông hoa đang chen chúc nhau. Trông anh gầy hơn trong bộ đồ đen, như thể toàn bộ cơ thể được lấp đầy bởi những bông hoa kiêu hãnh. Trên đường đến đây, chú Minh hỏi Tiêu Chiến: "Thiếu gia, cậu có muốn mua một bó hoa không?" Vị đại thiếu gia kiêu căng ngạo mạn vẫn vô thức lộ ra vẻ e ngại trẻ con khi đối mặt với nhiều vấn đề, giống như anh đã e ngại hỏi ông trước đó: "Tôi có nên đi xem một chút không?' Chú Minh sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng cười nói: "Là ông chủ, cậu không cần phải đi. Nhưng nếu là thân phận khác, cậu muốn làm gì thì cứ làm thôi." Tiêu Chiến có chút do dự, nhưng nhớ tới dáng vẻ lo lắng của Vương Nhất Bác khi rời khỏi Nam Hồ, anh vẫn nhờ chú Minh gọi cho tài xế đang đưa Vương Nhất Bác về nhà, sau đó quay đầu xe trở lại. Bó hoa lan hồ điệp có màu nhạt rất đẹp do chính tay Tiêu Chiến chọn, và mùi hương của nó luôn luôn tuyệt vời. Sau khi mua hoa xong, tâm trạng vui vẻ, anh lặng lẽ ngồi xuống hàng ghế sau. Mùi thơm thoang thoảng trên chóp mũi, anh dùng ngón tay nâng niu cẩn thận, mặc dù nét mặt vẫn thản nhiên. Mãi cho đến khi nhìn thấy Vương Nhất Bác và Thẩm Tuyết, bàn tay đang cầm hoa mới buông lỏng ra trong giây lát. Tiêu Chiến im lặng quan sát một lúc, lông mi dài nhướng lên rồi rơi xuống, như có bước biển tràn vào tim. Bên trong xe kín gió, điều hoà khô ráo, nhưng anh cảm thấy toàn thân lạnh toát như băng, trên mặt vẫn không có biểu tình gì. Hương hoa nhàn nhạt bỗng nhiên có chút xa lạ, thậm chí mùi hoa khi nở rộ càng làm anh khó chịu. Tiêu Chiến vô thức nhìn xuống bó hoa lan hồ điệp. Nó có vẻ không được đẹp cho lắm. Hoá ra nhiều thứ tưởng như rất đẹp, rất hùng mạnh thực chất chỉ là những bông hoa xơ xác rồi sẽ héo úa bất cứ lúc nào. Chú Minh trong kính chiếu hậu nhìn thấy Tiêu Chiến ném bó hoa mà anh cầm trong tay tới tận thành ghế phía sau, từ đầu đến cuối không nói một lời. Chỉ thấy rõ ràng sau hành động này, anh xoay người, đối mặt với ánh mắt của ông, ra lệnh cho lái xe rời đi. Tiêu Chiến nhắm mắt lại. Tất cả những gì hiện lên trong đầu anh là những gì Vương Nhất Bác đã nói và đã làm với anh trong những ngày này. Trớ trêu thay, anh phát hiện ra rằng điều anh biết về Vương Nhất Bác nhất là ở trên giường. Hắn thích tư thế như thế nào? Thích tiếng gọi giường, thích trồng dâu tây trên người Tiêu Chiến. Thích cả việc xuất tinh trên ngực anh. Ngoài những điều này ra, Tiêu Chiến biết về quá khứ của hắn chỉ là những tài liệu do chú Minh điều tra, nhưng tài liệu đó không nói rằng hắn có bạn gái. Những điều đó không đại diện cho cái gì. Những gì chưa bắt đầu, chưa có thời gian để hiểu, và cách biệt giữa tình yêu và thể xác của hai người họ mới là cuộc sống thực. Anh không biết nhiều về Vương Nhất Bác, nhưng hắn biết bao nhiêu về quá khứ u ám của anh? Cơn mưa vừa tạnh không bao lâu lại bắt đầu rơi. Tiêu Chiến nghe thấy tiếng hạt mưa va vào kính, âm thanh mà anh đã rất căm ghét từ khi còn nhỏ. Liệu chỗ của Vương Nhất Bác và cô gái đó có mưa không? Có lẽ những chiếc lá rộng của cây sung có thể che giúp họ. Nếu trời càng ngày càng mưa lớn, họ sẽ tách ra sớm hơn hay sẽ ôm chặt hơn, hoặc Vương Nhất Bác sẽ cởi áp che đầu cho cô ấy. Tiêu Chiến thấy mình thật nực cười. Mọi sắc thái tưởng tượng đều khuấy động lòng người. Anh không phải tiểu bạch thỏ hiền lành dễ chịu, lúc này đây, anh ghen tị đến mức muốn tự mình bắn một phát vào tim Vương Nhất Bác. Sự kiềm chế và trốn tránh tối đa ngay lập tức bị vô hiệu. Tất cả những cảm xúc không thể kiểm soát này đang đè lên đầu Tiêu Chiến, buộc anh phải thừa nhận rằng anh đã yêu Vương Nhất Bác một cách vô tình. Đại thiếu gia nhà họ Tiêu vốn nổi tiếng xinh đẹp, chém giết tưởng chừng có thể làm đảo loạn mọi sinh linh chỉ bằng một cái búng tay, nhưng trên thực tế, ít ai biết được rằng trải nghiệm tình cảm của anh không tốt như của các nam sinh đại học trong khuôn viên trường. Giống như tình cảm giữa anh và Cố Diên, chính là do thói quen và sự đồng hành luôn vượt qua cả niềm đam mê. Anh luôn là người được ban phát và quan tâm, chưa bao giờ anh chủ động yêu ai, chưa bao giờ bị mọi cảm xúc chi phối mạnh mẽ đến thế. Nhưng ngay cả thứ tình cảm nhẹ nhàng đó cũng đã chiếm hết một nửa cuộc sống của anh hiện tại. Một người đột nhiên trưởng thành vào một thời điểm nào đó, hẳn là khoảnh khắc bị phản bội, huống chi là loại phản bội suýt chút nữa mất đi tính mạng. Giống như một đứa trẻ được cho uống axit citric và quấy khóc, lần sau khi thấy chanh không chua, sẽ bắt đầu khóc. Những bức tường từng bị kéo lên trong trái tim Tiêu Chiến nay đã trở thành bức tường mà anh sẽ không bao giờ tin tưởng và yêu ai hết lòng, sau khi gặp Vương Nhất Bác, chúng đã được nới lỏng và gia cố, rung chuyển và sửa chữa. Khi nghĩ rằng mình vẫn đứng trong bức tường kiên cố và vẫn có thể dễ dàng rời đi bất cứ lúc nào, anh hoàn hồn như thể vừa bị trúng một đòn, chỉ thấy rằng bức tường đã sụp đổ thành một đống đổ nát vô dụng.Anh đứng ở trung tâm của phế tích, lộ ra vẻ mềm mại của mình, đối mặt với phương hướng sẽ bị mũi tên xuyên thủng bất cứ lúc nào nếu không phòng bị. Ngay sau khi Vương Nhất Bác trở về Nam Hồ, Locky liền thò đầu ra ngoài phòng trẻ em, vừa nhìn thấy hắn liền dang rộng vòng tay ôm lấy. Vương Nhất Bác nhặt bánh bao gạo nết lên, liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt ở tầng hai và hỏi: "Bố về chưa?" "Rồi ạ!" Locky gật đầu, thần bí ghé vào tai Vương Nhất Bác, "Ba, daddy không vui." "Ồ? Tại sao? Chắc con đã làm daddy tức giận rồi." Vương Nhất Bác không nhịn được cười khi nhìn thấy cậu. "Không có, Locky rất ngoan." Cậu nhóc đưa tay nhỏ lên miệng thì thào nói: "Daddy không có ở trong phòng đó." "Vậy ở phòng nào?"Locky xoay người trong vòng tay hắn, đôi tay nhỏ bé chỉ về một hướng. Hầm rượu. Vương Nhất Bác đưa Locky trở lại phòng trẻ em, sau đó quay người trở lại tầng một để mở cánh cửa cách nhiệt dày bằng gỗ sồi, và đi xuống cầu thang có gắn đèn sàn, một không gian hình vuông rất thoáng với các kệ rượu ở tất cả các phía. Để đảm bảo độ ổn định của rượu một cách tối đa, ánh sáng trong hầm rượu hơi mờ, đồng thời hệ thống chống ấm và thông gió rất tốt. Ngoại trừ nhiệt độ thấp và không đổi quanh năm sẽ không làm cho mọi người cảm thấy khó chịu. Ở trung tâm hầm rượu dưới lòng đất có một quầy bar dài và rộng rãi bằng gỗ gụ. Tiêu Chiến ngồi trên chiếc ghế cao trên quầy bar, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng, chiếc cổ mảnh mai lộ ra trong lớp lụa màu lam sẫm, khiến cho làn da trên ngực trở nên trắng sáng và hấp dẫn hơn. Chai rượu vang đỏ trong tay đã cạn, chai còn lại cũng đã cạn hơn một nửa. Người đầu bếp bên cạnh đội chiếc mũ đầu bếp cao có nếp gấp dày đặc, tay cầm một con dao dài và hẹp hướng về miếng thịt nguội Iberia, cắt từng lát mỏng rồi đặt lên chiếc đĩa nhỏ tinh xảo trước mặt Tiêu Chiến, kiên nhẫn theo tốc độ ăn của anh, giữ cho thịt trên đĩa không quá ba miếng. Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến cầm một miếng giăm bông nhỏ màu đỏ tươi bằng hai ngón tay mảnh khảnh, hơi nghiêng đầu đưa vào miệng, chậm rãi chuyển hàm nhau, còn đá chân hai lần như thể thoả mãn vị giác của mình. Đôi dép da mềm mại tuột khỏi ngón chân, anh cũng không quan tâm, tiếp tục tự mình nhặt miếng thứ hai lên. Vương Nhất Bác chợt nhớ đến một bộ phim mà hắn đã xem về ma cà rồng. Những con ma cà rồng xinh đẹp, bí ẩn và giết người thích thức ăn màu đỏ và máu, những ai đã đi qua đều bị nó mê hoặc đến điên cuồng.Làm thế nào hắn có thể liên kết ma cà rồng với Tiêu Chiến? Vương Nhất Bác bước tới, cởi áo khoác ngoài khoác lên người Tiêu Chiến, hôn lên khoé môi anh, gọi anh là "cục cưng". Lòng bàn tay tự nhiên vuốt ve gáy Tiêu Chiến. Tóc của Tiêu Chiến luôn mọc rất nhanh, thỉnh thoảng sau vài ngày cắt tỉa lại dài ra một chút và dính vào gáy anh, trông không có vẻ gì luộm thuộm nhưng lại thêm vào đó một chút lười biếng. Vương Nhất Bác nhướng mắt, đầu bếp liền rời đi. Tóc hơi ngứa vì bị xoa, Tiêu Chiến khẽ nhún vai, nâng lên đôi mắt đẹp, khoé miệng dính đầy dầu mỡ lộ ra vẻ vui tươi, "Anh đã về rồi à?" Tiêu Chiến cầm cốc lên đặt trước mặt Vương Nhất Bác, "Anh có muốn uống một ly với tôi không?" Vương Nhất Bác cầm lấy ly rượu đặt lên quầy bar, hôn lên trán anh, quàng tay qua đầu gối anh rồi bế anh lên, giọng điệu dịu dàng, "Hôm nay em uống quá nhiều rồi. Chúng ta không uống nữa. Anh đưa em về phòng được không?" "Không ổn." Tiêu Chiến nhảy xuống khỏi cánh tay Vương Nhất Bác, chân chỉ xỏ một chiếc dép đứng trên mặt đất. Vương Nhất Bác bất lực cúi xuống để xỏ chiếc khác cho anh. Khi hắn đứng dậy thì lại bị Tiêu Chiến vòng tay qua cổ và hôn xuống.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz