Fakenut Traidor
Tác giả: 清河
he 1.
"Cô lại đến muộn."
Lúc Mina tới, buổi tổng duyệt đã diễn ra được phân nửa.
Cô ta vừa đến, mọi người đều phải dừng lại. Trên mặt ai cũng đều đầy mồ hôi, trông rất khó coi.
Bạn cùng bàn đứng cạnh tôi lên tiếng phàn nàn đầu tiên.
Đối với chuyện này, tôi không cảm thấy kinh ngạc.
Tính cả hôm nay, Mina đã đến muộn năm lần kể từ khi được giáo viên sắp xếp vào vở khiêu vũ này.
Hôm nay là buổi tập thứ sáu.
Các bạn học khác năm lần bảy lượt bị gián đoạn việc luyện tập đã bực bội từ lâu, nhìn tôi chăm chú.
Vì tôi là trưởng ban tổ chức và vũ công chính của vở diễn nhân lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường nên mọi người đang chờ ý của tôi.
Lần này tôi vẫn không trách cô ta.
Tôi chỉ vào vị trí của cô ta trong góc: "Thay đồ xong thì vào tập đi."
Nhưng Mina lại cắn môi dưới, ôm chiếc cặp màu hồng đứng yên đó. Bộ dạng trông cực kì nhục nhã, uất ức.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu rồi mới chịu ôm trang phục vào trong hậu trường.
Sau khi cô ta rời đi, bạn cùng bàn đến bên cạnh tôi, vẻ mặt không vui.
"Wangho, cô ta liên tục đến muộn năm lần. Sao cậu lại không tức giận?"
Tôi duỗi tay chân, tùy ý đáp: "Cô ấy là học sinh ưu tú, sao tớ phải tức giận với cô ấy?"
Bạn cùng bàn hừ một tiếng: "Tớ không chịu nổi cái bộ dạng yếu đuối đó của cô ta. Mùi trà nồng nặc, giống như tất cả chúng ta đều đang bắt nạt cô ta vậy!"
"Đi thay đồ cũng phải mang cặp theo. Làm như người khác không biết cô ta đến trễ là do đi học thêm với Sanghyeok vậy!"
"Nhưng quan trọng nhất là cô ta còn cướp Sanghyeok của cậu! Cả trường ai mà chẳng biết cậu và Sanghyeok mới là..."
Nói đến đây, cô ấy đột nhiên im lặng, cẩn thận quan sát sắc mặt của tôi.
Thấy tôi vẫn bình thường, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tớ với Sanghyeok mới là thanh mai trúc mã?" Tôi cười đáp.
Cô ấy cũng lẩm bẩm đáp lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn cửa hội trường đang đóng chặt. Bên đó không có ai cả.
Từ sau khi Mina đến, cậu ấy không còn đợi buổi diễn tập của chúng tôi kết thúc nữa.
"Thanh mai trúc mã không thể đi cùng nhau."
"Cô ấy muốn cướp thì cứ tới cướp đi."
Bởi vì cô ta nhất định sẽ cướp được.
Thứ gì không phải của mình thì không cần phải tranh giành.
2.
Mina chậm rãi thay quần áo đi ra, lúc ra vẫn còn ôm khư khư chiếc cặp hồng.
Tôi vờ như không thấy.
"Mina, cậu tự thực hiện động tác lại một lần đi."
Ngay lập tức, mọi người yên tĩnh trở lại.
Mọi người đều quay lại nhìn Mina, cười hả hê.
Mọi ánh mắt đổ dồn lên người cô ta. Mina siết chặt chiếc cặp, đôi mắt đỏ lên.
Không lâu sau, đôi mắt cô ta đã rơm rớm nước.
Bạn cùng bàn tôi không ngại làm to chuyện, đi đến trước mặt cô ta, ngạc nhiên hỏi: "Ồ, học sinh giỏi, sao cậu lại khóc?"
"Cậu năm lần bảy lượt đến trễ không phải là đã luyện được rất khá rồi sao? Tự biểu diễn lại một lần cho chúng tớ coi không được à?"
"Hay là... cậu cố ý đến trễ?"
Giọng của cô ấy đột nhiên lớn lên.
Mina giật mình, liếc mắt lườm tôi. Cô ta lắc đầu, nhỏ giọng phản bác: "Tớ không có..."
Lông mi cô ta run rẩy, một giọt nước mắt rơi xuống, đáng thương vô cùng.
"Tớ... Tớ nhảy là được."
Nói rồi, cô ta đặt cặp xuống và thực hiện phần vũ đạo của mình.
Bởi vì chỉ sắp xếp tạm thời, lại không có nền tảng vũ đạo nên phần của Mina rất ít.
Mặc dù vậy nhưng đoạn của cô ta rất đặc sắc. Mina là người duy nhất có phần biểu diễn solo trong cả bài.
Nhưng cô ta đã nhảy thành cái gì đây?
Động tác không ăn khớp, tay chân cứng đơ.
Ngay cả động tác cơ bản nhất cũng không làm được.
Trong chốc lát, cô ta nghẹn ngào ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc thút thít. Cô ta không nhảy được.
"Như thế này thì tệ quá!"
"Cái trình độ này mà còn có mặt mũi đến trễ hết lần này đến lần khác sao?"
"Không muốn tới thì nói thẳng đi. Còn cướp suất của người khác."
Tất cả mọi người đều vây quanh, từ trên cao nhìn xuống người được gọi là học sinh ưu tú.
Học sinh quá mức ưu tú không nên tồn tại ở ngôi trường tư thục Hanlim này.
Nhưng cô ta là nữ chính.
Cô ta có thể cướp Sanghyeok của tôi dễ như trở bàn tay. Chỉ vì một câu "Muốn hòa nhập với mọi người" mà giáo viên đã đem đoạn múa solo này đưa cho cô ta.
"Mina."
Giọng nói lạnh lùng của tôi vang vọng khắp hội trường.
"Cậu có thể nghiêm túc hơn được không?"
Cô ta đến trễ hay không, tôi cũng không quan tâm.
Nhưng cô ta không được dùng thái độ như vậy đối với tác phẩm do tôi dày công sáng tác.
Bài múa dâng tặng lễ vật này vô cùng quan trọng đối với mọi người trong đoàn chúng tôi, nếu diễn tốt thì đó sẽ là cơ hội của chúng tôi để được vào học viện múa hàng đầu của cả nước.
Là một người chủ biên và vũ công chính, tôi phải dẫn dắt mọi người hoàn thành tốt vở diễn này.
Nhìn người đang ngồi xổm dưới đất khóc nức nở, tôi hít sâu một hơi, cố kiềm lửa giận, đưa tay tới trước mặt cô ta:
"Đứng lên. Tớ giúp cậu nhảy."
3.
Mina hất tay tôi ra.
Cô ta đứng dậy, tức giận kéo bộ đồ múa trên người.
"Tớ không nhảy nữa!"
Bộ đồ múa được cắt may tinh xảo nháy mắt đã bị xé toạc.
Mina ôm chiếc cặp, đứng lẻ loi một mình, nước mắt rơi tí tách.
"Những kẻ giàu có như các cậu không hề coi người nghèo chúng tôi là người chút nào!"
Tôi bật cười.
Rõ ràng cô ta tự mình đến trễ. Rõ ràng là muốn gia nhập đoàn múa nhưng lại không chịu chú tâm luyện tập. Sao cuối cùng lại thành người bị hại thế kia?
Tôi cúi xuống nhặt những mảnh vụn của bộ trang phục, lạnh lùng nhìn cô ta.
"Mina, cậu có biết tất cả trang phục đều do tớ nhờ nhà thiết kế nổi tiếng làm riêng không?"
"Cậu xé nát bộ đồ này, chỉ riêng tiền thiết kế đã hơn hai vạn."
"Cậu nhảy không được nhưng sao lại làm hỏng đồ?"
Mina bị câu hỏi của tôi làm cho không nói nên lời.
Cô ta ôm cặp, á khẩu đứng đó.
Tôi chợt thấy nhàm chán, chỉ muốn bắt cô ta nhanh chóng bồi thường trang phục cho tôi.
Chỉ là không ngờ vừa tới gần, cô ta đã ngã ra sau, té xuống đất. Cặp sách cũng rơi xuống.
Đồ đạc trong cặp vương vãi khắp nơi.
Mặc dù Mina đã nhanh chóng thu dọn nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy chiếc vòng mà tôi đưa cho Sanghyeok.
Đây là chiếc vòng mà tôi đã dành cả một ngày nghỉ bay hơn nửa vòng trái đất để có được.
Tôi siết chặt chiếc vòng, mạnh mẽ chất vấn: "Cậu lấy cái này ở đâu?"
"Là tớ đưa."
Trước cửa bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Ngay sau đó, một trái bóng rổ bay vụt về phía tôi, lướt qua tai tôi rơi vào đám đông.
Mọi người yên tĩnh trở lại.
Sanghyeok đứng ở nơi ngược sáng, đôi môi mím lại, gương mặt lạnh lùng, từng bước đi đến chỗ chúng tôi.
Cậu ấy giật chiếc vòng từ tay tôi, cẩn thận đeo cho Mina, sau đó thu dọn cặp sách cho cô ta.
Làm xong hết thảy những điều này, cậu ấy mới nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt đen láy không có bất kì cảm xúc gì.
"Cậu ấy thích nên tớ đưa."
"Wangho, cậu còn muốn hỏi gì không?"
4.
"Không."
Tôi cúi đầu, che đi cảm xúc dưới đáy mắt.
Trước mặt tôi, Sanghyeok luôn là bộ dạng không thèm đếm xỉa đến ai, bảo vệ Mina ở sau lưng.
Huống hồ những lúc tôi không biết.
Không thể không thừa nhận, hiện thực giống như một giấc mơ.
Sanghyeok thực sự bị cô ta thu hút.
Có thể do thấy tôi quá mức bình tĩnh nên Sanghyeok nhíu mày. Đôi mắt đen kia rốt cục cũng có chút cảm xúc. Khoảnh khắc chạm mắt với cậu ấy, tim tôi bỗng nhói lên.
Một lát sau, tôi chậm rãi cười một tiếng.
Vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.
Thái độ này của cậu ấy ngược lại càng làm tôi bình tĩnh, giống như người gay gắt vừa rồi không phải tôi.
"Đồ tớ đã đưa cậu rồi, muốn làm gì thì tùy ý cậu."
Tôi không thèm quan tâm nói.
Giống như đây không phải một món đồ có giá trị mà tôi phải tốn thời gian và tiền bạc để có được.
Nếu cậu ấy đã không cần, tôi hà tất phải níu kéo một chiếc vòng nho nhỏ?
Vật dù quý giá đến đâu mà không được người khác trân trọng thì cũng coi như đồ bỏ đi.
Chỉ tiếc là tôi không được nhìn thấy cậu ấy đeo chiếc vòng này đi thi đấu.
Sanghyeok nhìn tôi chăm chú, lông mày và đôi mắt nhíu lại.
"Thật sao?"
Cậu ấy ngập ngừng. Tôi không thèm nhìn cậu ấy nữa, ánh mắt hướng về phía các bạn học đang chờ nãy giờ.
"Tập lại nào. Xong rồi thì hôm nay có thể nghỉ."
Tiếng hô của tôi làm mọi người hoàn hồn, vội vàng sửa sang quần áo và đứng vào vị trí.
Mọi người không hẹn mà cùng tránh Sanghyeok và Mina còn đang lau nước mắt.
"Bắt đầu đi."
Tôi ra hiệu cho bạn học bật nhạc.
Mina giãy giụa một hồi, nhìn thấy ánh mắt của Sanghyeok vẫn ở trên người tôi, đành cắn răng theo sau.
Cô ta mặc bộ đồ bị xé rách, liên tục vấp ngã.
Chẳng mấy chốc đầu gối đã bầm tím.
Sanghyeok cau mày, nhìn cô ta đang chật vật đứng lên sau khi bị ngã, nhịn không nổi nữa làm gián đoạn buổi tập của chúng tôi.
Cậu ấy kéo Mina ra sau, nhìn thẳng mặt tôi nói: "Wangho, cậu đừng khinh người quá mức!"
"Nào, chỗ này tập lại một lần!"
Tôi thở hổn hển, không để ý tới cậu ấy, ra hiệu với bạn học chỉnh nhạc.
"Wangho!"
"Thừa nhận bắt nạt cậu ấy, đối xử bất công với cậu ấy là khó lắm sao?"
Giọng nói nghiêm nghị của Sanghyeok vang lên sau lưng tôi, từng chữ từng chữ đập vào tim tôi.
Tôi ngừng lại, quay lưng vào cậu ấy.
Ánh mắt tôi đã hơi mơ hồ nhưng tôi vẫn bướng bỉnh ngẩng đầu, ngăn không cho nước mắt rơi.
"Sanghyeok."
"Tớ có ức hiếp cậu ấy không thì cậu ấy là người rõ nhất. Không bằng cậu hỏi cậu ấy đi?"
Nhìn thoáng qua, Mina vẫn mặc bộ đồ rách nát kéo góc áo Sanghyeok, điệu bộ vô cùng đáng thương.
"Cậu nói cậu không bắt nạt cậu ấy nhưng ngay cả một bộ đồ đàng hoàng cũng không đưa nổi cho cậu ấy?"
"Đúng vậy! Là tớ bắt nạt cậu ấy! Là tớ không đưa đồ mới cho cậu ấy, cố tình để cậu ấy mặc đồ rách rưới hòng làm xấu mặt cậu ấy! Sanghyeok, cậu hài lòng chưa?"
Lời này tôi dùng hết tất cả sức lực để nói ra.
Nước mắt không kiềm được rốt cục cũng chảy xuống.
"Tớ không phải có ý đó. Wangho, cậu ghen sao..."
Hai chữ ghen tỵ còn chưa nói xong, Sanghyeok đã thấy tôi nước mắt giàn giụa. Cậu ấy bỗng nhiên sững sờ.
"Không đúng. Wangho, cậu khóc làm gì?"
Khó trách cậu ấy kinh ngạc. Mười lăm năm thanh mai trúc mã, đây là lần thứ hai tôi khóc trước mặt cậu ấy.
Tôi nhìn đôi mắt bối rối của cậu ấy, nhẹ giọng nói: "Sanghyeok, đây là lần đầu tiên tớ thấy ghét cậu."
5.
Tôi và Sanghyeok là thanh mai trúc mã.
Nhà họ Lee và nhà họ Han cũng có quan hệ rất tốt trên thương trường.
Sanghyeok từ nhỏ kiệm lời, thành tích tốt, ngoại hình đẹp trai, đi tới đâu cũng là tâm điểm.
Đừng thấy hiện tại tôi học múa mà lầm. Trước kia tôi từng là một "con q.u.ỷ nhỏ", Sanghyeok từ nhỏ toàn lẽo đẽo bám theo xử lí rắc rối cho tôi.
Cậu ấy là con nhà gia giáo, chưa từng gây rắc rối, toàn là tôi gây chuyện rồi bắt cậu ấy chịu trách nhiệm.
Tôi nhớ có một lần vì giúp tôi tránh tai họa, cậu ấy bị dì tét mông.
Lúc trước cho dù bố tôi đánh đau tới cỡ nào, tôi cũng không rơi một giọt nước mắt.
Nhưng lúc Sanghyeok bị đánh thay tôi, nước mắt tôi rơi không ngừng được.
Lúc tôi đi tìm cậu ấy, mặc dù cậu ấy nằm lì trên giường không thể nhúc nhích nhưng vẫn luống cuống tay chân an ủi tôi.
Không. Tôi không được khóc.
"Wangho, cậu khóc cái gì? Cậu phải đắc ý mới đúng chứ?"
"Nhìn đi, tớ có thể nghỉ học ba ngày." Nói xong còn không quên cười lớn với tôi.
Tôi không phải không biết cho dù dì đánh đau thế nào cũng không thể so bằng bố tôi.
Bố tôi lúc trẻ từng đi lính, vì bị thương trong một lần làm nhiệm vụ nên mới tiếc nuối xuất ngũ.
Tiếc nuối lớn nhất trong đời này của ông là tôi không phải con trai, không thể nhập ngũ được. Nói đúng hơn tôi là đồ ẻo lả trong mắt ông.
Nhưng ông ấy vẫn rất nghiêm khắc với tôi.
Ông càng nghiêm khắc, tôi càng phản nghịch, số lần bị ăn đòn cũng không ít.
Một lần vô tình, Sanghyeok bắt gặp cảnh tôi bị bố đánh. Từ đó, mỗi lần tôi gây sự, cậu ấy đều nhận tội thay tôi.
Sau đó, tôi từng hỏi cậu ấy: "Sanghyeok, cậu sẽ luôn đối tốt với tớ chứ?"
Sanghyeok dừng bút, nghiêm túc hứa hẹn với tôi: "Sanghyeok tớ xin thề một mực hết lòng với Wangho."
Cậu ấy đã làm được.
Cho đến khi nữ chính thực sự xuất hiện.
Tất cả đều xảy ra chỉ trong một đêm.
Tôi nằm mơ.
Trong mơ, tôi và Sanghyeok chỉ dừng lại ở mức thanh mai trúc mã.
Dù cho ở thế giới hiện tại chúng tôi đang sống hay là thế giới tiểu thuyết thì Sanghyeok vẫn là nam chính nhưng tôi lại không phải nữ chính.
Nữ chính của cậu ấy là một người hoàn toàn khác. Là con gái không phải thứ ẻo lả như tôi.
Giấc mộng giống như một cuộn phim, chiếu lại kí ức từ lúc tôi và Sanghyeok mới ba tuổi lần đầu gặp nhau đến thời điểm chuẩn bị thi đại học.
Mọi thứ diễn ra một lần nữa.
Ngoắt cái đã chuyển đến thời điểm nghỉ đông lớp mười hai.
Một ngày nọ, tôi và Sanghyeok vừa bước sang tuổi mười tám, trong nhà cậu ấy bỗng xảy ra một biến cố lớn.
Bố lee đầu tư thất bại, thiếu nợ trầm trọng, không chịu nổi đả kích bèn nhảy lầu tự sát.
Dì lee cũng bởi vì trong lúc nhất thời không chịu được, tâm bệnh đã lâu tái phát, cũng vì thế mà qua đời.
Chỉ trong một buổi trưa, Sanghyeok đã mất đi bố mẹ.
Cậu ấy nhốt mình trong nhà cả ngày, lúc trở lại đã biến thành người khác.
Cậu ấy trở nên trầm mặc kiệm lời, mặc dù vẫn đối xử với tôi như trước nhưng không còn đề cập đến việc học cùng trường Đại học với tôi nữa.
Khi tôi còn chưa biết rõ sự tình, cậu ấy lại đi thi bóng rổ, bận rộn tham gia thi đấu để có tiền thưởng đi trả nợ.
Lúc cậu ấy bận rộn và mệt mỏi, nữ chính Mina xuất hiện.
Trong mơ, Sanghyeok dần dần bị cô ta thu hút, cuối cùng thực sự thành đôi với cô ấy.
Mina đã ở bên cậu ấy từ lúc nghèo khó đến đỉnh vinh quang.
Mà tôi chỉ là một kẻ qua đường trong cuộc đời của cậu ấy.
Vì tranh chấp với Mina, tôi sẽ bị Sanghyeok chán ghét, vứt bỏ, thi rớt đại học, tuột dốc không phanh. Sản nghiệp của nhà họ han tương lai cũng bị Mina và Sanghyeok nhắm vào, cuối cùng phá sản.
Mới đầu tôi còn cảm thấy giấc mộng này cực kì hoang đường nhưng từng sự kiện trong mộng lại lần lượt xảy ra.
Sanghyeok mất bố mẹ, Mina cũng chuyển trường đến đây.
Hết thảy đều đang tiến về kết cục đã định sẵn.
Tôi không thể không tin, không thể không chấp nhận.
Thay vì chống mắt nhìn chàng trai thuở thiếu thời của tôi thay lòng đổi dạ, không bằng tôi chủ động rời đi.
Biết dừng lại đúng lúc không phải tốt hơn sao?
Tôi không muốn rớt đại học, không muốn sự nghiệp bố mẹ dựng lên từ hai bàn tay trắng phá sản vì tôi.
Cho nên tôi không tranh chấp với Mina. Nhưng điều đáng sợ chính là chàng thiếu niên của tôi vẫn thiên vị cô ta.
Quá đau đớn.
Tôi nghĩ đã đến đoạn cao trào rồi.
6.
Sau hôm đó, vị trí của Mina đã bị thay đổi.
Cô ta đỏ mắt từ văn phòng đi ra, vô tình gặp tôi đang đi ngang qua.
Cô ta gọi tôi lại, phẫn nộ nhìn tôi.
"Wangho, đừng vội đắc ý! Sớm muộn gì Sanghyeok cũng thuộc về tôi!"
"Không nhảy nữa cũng tốt. Việc này không phải việc chính, vừa hay có thể thoải mái học phụ đạo với Sanghyeok."
Tôi hờ hững liếc nhìn cô ta, "À" một tiếng.
Có thể là do tôi phản ứng quá mức bình thản, Mina nghiến răng nhưng sau đó lại khanh khách nở nụ cười, gương mặt lộ vẻ đáng yêu.
"Cảm giác bị bỏ rơi như thế nào?"
Cô ta nhích lại gần, thì thầm bên tai tôi: "Giờ mới chỉ là bắt đầu thôi."
Tôi vô cớ bị móc mỉa.
Không đáp trả là phong cách của tôi.
Tôi nghiêng đầu, cười: "Mina, khi nào cậu bồi thường đồ diễn?"
Quả nhiên, cô ta lại chuyển sang vẻ mặt phẫn nộ.
"Kẻ có tiền các cậu đúng là hẹp hòi! Chỉ là một bộ đồ múa thôi, sao lần nào cậu cũng đòi tôi vậy?"
Tôi cười xì một tiếng: "Đúng rồi, chỉ là bộ đồ hơn hai vạn thôi mà. Cùng lắm thì bằng một năm thu nhập của nhà cậu."
"Cậu!"
Mina giậm chân rời đi, không biết là đang tức giận hay cảm thấy nhục nhã.
Tôi đưa mắt nhìn cô ta tức đến không thở nổi đi khuất, tay nắm lại rồi buông ra.
Xem ra Mina biết tất cả mọi chuyện, vậy chứng tỏ giấc mộng hoang đường kia là sự thật?
Tiếng hoan hô trên sân bóng rổ làm gián đoạn suy nghĩ của tôi.
Tôi nhìn xuống lầu, bắt gặp Sanghyeok từ chỗ đám người đang thi đấu .
Vừa rồi, Sanghyeok đã đánh một quả bóng ghi ba điểm.
Tất cả mọi người đều lớn tiếng cổ vũ cậu ấy.
Mina ôm một bình nước ấm màu đỏ, vỗ đỏ cả tay.
Trên mặt Sanghyeok không có vẻ vui mừng gì, biểu tình hờ hững. Không khí xung quanh lạnh xuống, cho đến khi cậu ấy bỗng nhiên ngẩng đầu, từ xa xa đối mặt với tôi.
Hai ánh mắt chạm vào nhau, trong lòng tôi dâng lên một một cảm giác ê ẩm khó nói thành lời.
Còn có một chút... rung động.
Đột nhiên, có gì đó hiện lên trong đầu tôi, nhanh đến mức tôi không bắt kịp.
Tôi nghĩ đến Sanghyeok từ nhỏ đã thông minh, học gì cũng rất nhanh, mới tiếp xúc bóng rổ được ba tháng mà đã có thể chơi giỏi như thế.
Muốn trở nên xuất sắc, chỉ dựa vào thiên phú là không đủ.
Vì muốn đánh thắng để có tiền trả nợ, những đêm tôi tập vũ đạo kia, có khi nào cậu ấy cũng đi huấn luyện không?
Tại sao tôi lại bối rối khi Mina xuất hiện?
Xưa kia bên cạnh Sanghyeok không thiếu nữ sinh vây quanh nhưng trước giờ tôi đều không để ý.
Là bởi vì kết cục trong mộng sao?
Không đúng.
Không đúng.
Là tôi nhỏ nhen, bị kết cục trong mộng ám ảnh!
Cho dù trong mộng có phát sinh bất kỳ chuyện gì thì cũng không có nghĩa là tất cả sẽ xảy ra!
Vì sao tôi không thử thay đổi?
Số phận không đứng về phía tôi nhưng nếu không tranh thủ, tôi và cậu ấy thật sự sẽ bỏ lỡ nhau.
Hiện tại, giờ phút này trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: chạy như bay đến bên cạnh cậu ấy.
Chạy về chàng thiếu niên của tôi.
Liều một phen với số mệnh.
7.
Sau khi bóng dáng tôi biến mất, ánh mắt Sanghyeok toát lên vẻ mất mát.
Cậu ấy cười mỉa một tiếng, đi xuống sân. Mina vội vàng đứng dậy, tiến đến đưa bình nước màu đỏ trong tay cho cậu ấy.
"Sanghyeok, tớ cố ý làm nước chanh cho cậu để bổ sung điện giải này."
Sanghyeok nhíu mày, không nhận lấy: "Tớ uống nước khoáng là được rồi."
Mina bĩu môi, không đạt được mục đích thì không bỏ qua, trực tiếp nhét bình nước vào người Sanghyeok.
Một đám con trai trong sân nhao nhao cả lên.
"Sanghyeok, đây là thành ý của con gái nhà người ta, mau nhận lấy đi!"
"Đúng vậy! Bọn tớ muốn mà không được đây!"
Sanghyeok trầm mặc một hồi nhưng vẫn lắc đầu, từ chối cô ta.
"Tớ không uống."
"Cậu ấy không uống."
Gần như tôi và cậu ấy đồng thời mở miệng.
Sanghyeok ngạc nhiên quay đầu, sợ hãi lẫn vui mừng hiện rõ trên mặt.
"Wangho?"
Tôi mỉm cười, đáp: "Là tớ."
Tôi giật lấy bình nước trong tay cậu ấy, đi đến trước mặt Mina, trả lại cô ta.
"Mina, Sanghyeok bị dị ứng với chanh, không thể uống nước chanh."
Khuôn mặt Mina đỏ bừng lên. Cô ta run run môi, lắp bắp nói: "Thật sao... ?"
"Đúng vậy... Tớ tưởng sanghyeok đã nói cho cậu rồi chứ?"
Mina không biết chuyện Sanghyeok bị dị ứng chanh, chỉ có tôi biết.
Chuyện này khiến tôi có chút phấn khích.
Từ sau khi tôi xuất hiện, ánh mắt Sanghyeok không rời khỏi tôi.
"Tớ tưởng cậu ghét tớ rồi."
Tôi nhìn đôi mắt cong lên thành vầng trăng non của cậu ấy, cười một tiếng: "Sao tớ có thể bỏ cậu được?"
"Hơn nữa, tớ mà không đến thì cậu..." Tôi cố ý ngừng lại, Sanghyeok lập tức hiểu ra.
Cậu ấy cười, xoa đầu tôi: "Tốt quá! May là cậu không ghét tớ."
May là tôi đã nghĩ thông suốt.
"Sanghyeok, lễ kỉ niệm trường ba ngày sau, cậu có đến không?"
Đây là buổi biểu diễn quan trọng nhất trước kỳ thi tốt nghiệp trung học của chúng tôi, liên quan đến việc tôi có thể đậu đại học hay không.
Sanghyeok chạm vào chóp mũi tôi, cười một tiếng.
8.
"Ngốc quá, sao tớ có thể vắng mặt?"
Bọn tôi sóng vai nhau, ngồi ở hàng cuối cùng trên khán đài thật lâu.
Sanghyeok nói rất nhiều chuyện tôi không biết trong khoảng thời gian này.
Có liên quan tới cậu ấy, cũng có liên quan đến Mina.
Cậu ấy nói: "Sau khi bố mẹ mất, tớ từng không muốn sống nữa."
"Nhiều lần tớ vắng mặt trong các buổi luyện tập của cậu, ngoại trừ phải đi huấn luyện bên ngoài thì quan trọng hơn là..." Cậu ấy siết nắm tay, hung hăng đấm mình một cái: "Quan trọng hơn là, tớ đụng phải chủ nợ."
"Wangho, hai nhà chúng ta gần nhau như vậy, ngộ nhỡ đám người kia phát hiện ra cậu, tớ không tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào."
"Về phần mi..."
Cậu ấy dừng lại một chút, ngước mắt liếc qua bóng người vẫn đang lảng vảng ở đằng xa.
"Tớ không thích cậu ấy, thậm chí còn chán ghét sự xuất hiện của cậu ấy."
Nghe được lời này, cổ họng tôi đã nghẹn ngào: "Vì sao?"
Sanghyeok khổ sở vùi đầu vào ngực, giọng điệu buồn bã: "Bởi vì, tớ có thể cảm giác nếu cậu ấy xuất hiện thì sẽ càng đẩy cậu ra xa tớ."
"Có thời điểm tớ bất đắc dĩ, có rất nhiều lời tớ không muốn nói. Nhưng có một số chuyện tớ không thể không nói."
"Ví dụ chuyện về chiếc vòng kia, tớ chỉ có thể trơ mắt nhìn Mina lấy đi. Tớ biết làm thế cậu sẽ rất buồn, nhưng nếu tớ không đáp ứng, sẽ có chuyện xảy ra làm cậu càng đau lòng hơn."
"Ngày đó khi cậu nói ghét tớ, tớ mới giật mình nhận ra, nhưng hối hận thì đã muộn."
Cậu ấy ngồi ở đó, bóng lưng lộ rõ vẻ cô độc và thống khổ.
"Xin lỗi, tớ làm cậu tổn thương rồi."
Giọng nói cậu ấy trầm trầm, đôi mắt đen kia thâm sâu đến mức muốn hút tôi vào.
Tôi nắm chặt bàn tay lạnh băng của cậy ấy, muốn truyền chút hơi ấm cho cậu ấy.
"Sẽ không có lần thứ hai."
"Sanghyeok sẽ không tổn thương Wangho lần thứ hai."
Cậu ấy bỗng nhiên trịnh trọng hứa hẹn với tôi.
Người thiếu niên làm tôi vô cùng đau lòng này lại có thể cho tôi lời hứa chân thành nhất vào lúc này.
9.
Buổi biểu diễn trong lễ kỷ niệm trường ngày hôm đó thành công tốt đẹp.
Vũ đoàn của tôi hào hứng biểu diễn, giành được sự khen ngợi của toàn hội trường rộng lớn.
Sanghyeok lại không hề xuất hiện.
Mới đầu, trước khi lên sân khấu, tôi còn nghĩ cậu ấy phải đi huấn luyện nên không tới dự được.
Tiếc là cậu ấy không đến xem chúng tôi biểu diễn được.
Chờ sau khi tiết mục kết thúc, cậu ấy vẫn không xuất hiện.
Tôi không khỏi sốt ruột, không ngừng gọi điện nhưng đều không có ai nghe máy.
Tôi bắt đầu gọi cho bạn chung đội của cậu ấy. Thế nhưng các cậu ấy đều nói rằng Sanghyeok đã tập xong từ lâu rồi.
Đã nói là tập xong sẽ tới xem tôi biểu diễn mà.
Nỗi hoảng sợ to lớn bao trùm lấy tôi.
Trái tim tôi dần lạnh xuống.
Tiết mục của chúng tôi được xếp hạng nhất. Giáo sư tuyển sinh của ngôi trường tôi mơ ước không khen tôi một lời.
Tôi tức đến bật cười.
Sau khi nhận thưởng, tôi liền thay quần áo.
Đúng lúc này, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Là Sanghyeok!
Bàn tay cầm điện thoại không khỏi run rẩy. Một loại cảm giác mất mát nhưng vui sướng ập tới. Thế nhưng cảm giác vui sướng này thoáng chốc biến mất, thay vào đó là cảm giác hoảng sợ.
Bởi vì người nói chuyện ở đầu dây bên kia không phải Sanghyeok mà là Mina.
Mina vừa cất giọng, còi báo động trong đầu tôi liền vang lên.
Cô ta khẽ cười nói: "Hiện tại chắc cậu đang tìm Sanghyeok khắp nơi đúng không?"
Tôi kiềm chế cơn tức giận, cố gắng để giọng mình nghe thật bình tĩnh.
"sanghyeok đang ở đâu?"
"Cậu ấy đang ở cùng tôi."
"Cậu đưa cậu ấy đi đâu?"
Mina lại cười một tiếng: "Không có gì. Chẳng qua là cậu ấy muốn đi xem cậu biểu diễn nhưng tôi không đồng ý. Cậu ấy muốn đi nhưng không biết vì sao lại ngất xỉu."
"Vì sao cậu không đồng ý thì cậu ấy lại té xỉu?"
Mina ngập ngừng: "Chuyện này thì..."
Bỗng nhiên giấc mộng kia lại xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi nghĩ đến một chuyện, thử thăm dò: "Có phải bởi vì Sanghyeok là nam chính, cậu là nữ chính không?"
Đầu dây bên kia yên lặng đúng một phút.
Giọng nói nghi hoặc của Mina vang lên: "Cậu biết không ít nhỉ."
"Xem ra, người có ý thức ở thế giới này không chỉ có mình tôi."
"Vậy cậu có biết thực ra Sanghyeok vốn không thuộc về thế giới này không?"
Tôi choáng váng, đầu óc trống rỗng.
Cô ta thật hoang đường. Tôi chỉ muốn gặp Sanghyeok.
10.
Khi tôi vội vã đến phòng y tế trường, Mina đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt Sanghyeok.
Khuôn mặt cô ta hiếm khi điềm tĩnh.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mina quay đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng bình tĩnh, không hề có sự sợ hãi.
"Cậu còn chưa hiểu sao?"
Thấy tôi ngơ ngác, cô ta mỉm cười, tiếp tục nói: "Chúng ta đang sống trong một quyển tiểu thuyết. Tôi là nữ chính, Sanghyeok là nam chính."
"Nhưng tên nam chính Sanghyeok này vốn không phải người của thế giới tiểu thuyết chúng ta. Hắn là người xuyên đến. Hắn cần đi theo kịch bản của quyển sách này mới có thể trở về thế giới của mình."
"cậu chỉ là một vai người qua đường thôi. Cho dù cậu đã thức tỉnh ý thức, biết chút tình hình nhưng cũng không có cách nào thay đổi kịch bản, không cách nào thay đổi kết cục."
"cậu ở đây dây dưa với hắn, hắn sẽ thất bại."
Mina còn chưa dứt lời, thân thể của tôi liền lung lay sắp đổ.
Mùi thuốc khử trùng trong phòng khiến tôi tỉnh táo lại, tôi vẫn không tiêu hóa nổi lời của Mina.
Kết hợp với giấc mộng kia, tôi đã hiểu ra phần lớn.
Để trở lại thế giới của mình, Sanghyeok chỉ có thể làm theo kịch bản. Theo cốt truyện gốc, cậu ấy phải ở bên Mina.
Tôi chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời cậu ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn chàng trai của tôi từng bước đi đến định mệnh của mình.
Tôi cũng chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi vận mệnh giáng xuống, đi con đường thuộc về mình.
"cậu đã định sẵn là không tranh nổi với tôi đâu."
Mina vân vê lọn tóc, giọng nói thương hại.
"Vậy..."
Tôi chỉ vào Sanghyeok đang nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường, run rẩy nói: "sanghyeok sao lại thành như thế này?"
Cô ta trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng: "Đây là để cảnh cáo hắn."
Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu: "Cái gì?"
"Sanghyeok vì cậu nên từ chối làm theo kịch bản." Cô ta không cam lòng nói.
"Từ lâu, hắn đã biết mình là nam chính của quyển tiểu thuyết này. Trước đây, kịch bản vẫn luôn đi theo đúng hướng, thế nhưng từ sau khi cậu thờ ơ với hắn, hắn liền liên tiếp từ chối làm theo nguyên tác."
Là bởi vì lúc trước tôi gặp mộng và lạnh nhạt với cậu ấy vì sự xuất hiện của Mina sao?
Vì phát hiện tôi thay đổi thái độ, cậu ấy không muốn tôi hiểu lầm nữa nên mới không nghe theo kịch bản sao?
Sanghyeok không muốn trở về sao?
Tôi thật sự bất ngờ.
Phút chốc, trong lòng tôi vừa ngọt ngào vừa đau đớn.
Nhưng câu nói kế tiếp của Mina đã khiến tôi rơi vào vực thẳm.
Cô ta quan sát sắc mặt tôi, chậm rãi nói: "Nhưng nếu không nghe theo kịch bản thì sẽ phải trả một cái giá lớn. Mỗi một lần không làm theo kịch bản, hắn đều nhận trừng phạt."
"Ban đầu chỉ là đau đầu, lâu dần thì sẽ biến thành đau nhức đến ngất đi, cuối cùng là..."
Cô ta chưa nói xong, nhưng tôi đã tự hiểu.
Cuối cùng, Sanghyeok chắc chắn sẽ c.h.ế.t.
Một khi nhận trừng phạt, cậu ấy chắc chắn sẽ không thể quay về.
Tôi bỗng nhiên hiểu. Ngày đó cậu ấy đã nói rồi.
Cậu ấy nói có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, chắc chắn chính là kịch bản này! Chuyện làm tổn thương tôi hẳn cũng là kịch bản này.
Nếu cậu ấy không ném bóng vào đầu tôi, không đưa vòng cho Mina thì phải chống lại kịch bản, chịu sự trừng phạt, đúng không?
Bởi vì tên đần này biết nếu cậu ấy té xỉu, tôi sẽ càng đau lòng!
Tôi nhìn cậu ấy nhắm nghiền mắt nằm trên giường. Cậu ấy không ngờ rằng kịch bản sẽ hành hạ cậu ấy đến mức này sao?
Trong lòng cậu ấy, tôi thật sự quan trọng như vậy à?
Đột nhiên, Mina giật lấy chiếc vòng tôi đưa cho Sanghyeok, cầm trong tay quan sát một lúc, sau đó ném mạnh xuống đất.
Tiếp đó, cô ta dùng ánh mắt oán hận nhìn tôi chằm chằm: "cậu có biết tôi không thiết tha gì thứ đồ chơi này không? cậu còn không biết cái vòng mà Sanghyeok coi như bảo bối này là đồ của cậu thì sao tôi có thể để nó tồn tại bên cạnh hắn được?"
"Thực ra hôm đó tôi đến trễ là do hắn từ chối làm theo kịch bản tổn thương cậu vì tôi nên mới nhận cảnh cáo, đầu đau như búa bổ. Nếu không bị hành hạ như thế, hắn đã không ném bóng vào đầu cậu rồi."
"Nếu hắn muốn trở lại thế giới của mình, hắn chỉ có thể ở cùng một chỗ với tôi."
"Ai bảo tôi là nữ chính cơ chứ?"
Nghe đến đó, tôi nhắm mắt lại, cả người run rẩy.
Tuyệt vọng, giận dữ, muốn xé xác người trước mặt.
Nhưng tôi không cách nào làm được.
Mina đứng lên, đi đến trước mặt tôi, cầm tay tôi đặt lên mặt mình, mang theo nụ cười đắc thắng nói: "cậu đoán xem, nếu như Sanghyeok tỉnh lại, thấy cậu đánh tôi thì hắn sẽ nghiêng về phía ai?"
"Wangho, đi đi."
"cậu mà ở lại bên cạnh Sanghyeok thì hắn sẽ không có được kết cục tốt đâu."
11.
Sau khi tỉnh lại, Sanghyeok nhiều lần đến tìm tôi.
Tôi lấy các loại lí do để từ chối cậu ấy.
Mỗi lần nhìn thấy cậu ấy cô đơn rời đi, lòng tôi đều quặn thắt lại, nhưng tôi không thể để cậu ấy bị kịch bản trừng phạt nữa.
Tôi không chịu được hậu quả ấy.
Tôi muốn cậu ấy sống tốt.
Cuối cùng, sau một lần lại bị từ chối gặp mặt, Sanghyeok không còn tìm tôi nữa.
Cậu ấy có lòng tự trọng của mình.
Tôi cũng có sự bất đắc dĩ của tôi.
Sau đó rất lâu, tôi bận rộn tập trung học hành, đã lâu rồi không gặp lại cậu ấy.
Bạn cùng bàn nói Sanghyeok dành toàn bộ thời gian thi đấu ở bên ngoài, hẳn sẽ trở về trước kỳ thi tốt nghiệp.
Thế nhưng mãi cho đến khi kết thúc kì thi đại học, tôi cũng không gặp lại cậu ấy.
Không biết rốt cuộc cậu ấy có thi đại học hay không.
Sau khi có kết quả thi tốt nghiệp, trong lúc điền nguyện vọng, tôi nhận được điện thoại từ giáo viên tuyển sinh của trường Đại học mà tôi mong ước.
Giáo viên nói vì tiết mục biểu diễn của tôi vô cùng xuất sắc, chỉ cần tôi điền nguyện vọng thì họ chắc chắn sẽ tuyển tôi.
"Bạn học, người chơi bóng rổ rất tốt ở trường em, cái cậu gọi là Sanghyeok ấy, nguyện vọng một cũng điền vào trường chúng tôi."
Tôi sửng sốt rất lâu, cuối cùng vẫn bỏ qua ngôi trường này.
Thư trúng tuyển tới vào chạng vạng tối, ráng chiều lộng lẫy cực kỳ đẹp mắt.
Sau khi cảm ơn người đưa thư, tôi quay người bước lên lầu.
Vừa đi tới hành lang, đột nhiên một sức lực kéo tôi lại. Tôi không kịp thét lên, rơi vào một vòng tay kiên cố.
"Tớ đây."
Là Sanghyeok.
Cậu ấy ôm tôi từ phía sau, đặt đầu tôi lên vai cậu ấy, dụi mặt lên đầu tôi.
Cảm giác say đắm làm người ta mê mẩn.
Tôi hít sâu một hơi, lập tức đẩy cậu ấy ra.
Sanghyeok kêu lên một tiếng đau đớn, ôm tôi chặt hơn, đôi mắt đen như mực hằn đầy tia máu, trông như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
"Vì sao lại thay đổi nguyện vọng?"
"Vì sao không chịu gặp tớ?"
"Wangho! Trong lòng cậu, rốt cuộc tớ là ai?"
Hai câu hỏi vì sao liên tiếp tuôn ra, câu sau càng nặng nề hơn câu trước.
Câu cuối cùng, Sanghyeok dường như muốn hét lên.
Cậu ấy hung hắn đấm một phát vào tường, cả người trở nên cực kỳ nóng nảy.
Nói đến mấy chữ cuối, giọng cậu ấy lại tràn đầy bối rối, gần như hèn mọn.
"Tớ... Tớ chỉ là lo lắng cho cậu."
Câu này vừa thốt ra, lòng tôi liền thắt lại.
Thanh mai trúc mã mười lăm năm, tôi đã thấy mọi bộ dáng của cậu ấy.
Nhưng một Sanghyeok hèn mọn như vậy, tôi chưa từng chứng kiến bao giờ.
Sau này bất kể cậu ấy có vui vẻ hay đau khổ gì cũng đều không liên quan đến tôi.
Chỉ khi rời khỏi tôi, cậu ấy mới có thể đi hết quãng đời này.
Đường đường là nam chính xuyên đến, cậu ấy đã chịu đủ đau khổ rồi.
Tôi không muốn làm chướng ngại vật trên đường về nhà của cậu ấy.
Nếu đã như vậy thì cứ làm một kẻ qua đường nhỏ nhoi thôi...
Tôi siết tay, mỉm cười dối lòng nói:
"Nguyện vọng à... Thích thì đổi thôi."
"Về phần cậu... Sanghyeok à, chúng ta chỉ là thanh mai trúc mã thôi mà, đúng không?"
"Wangho!"
Cậu ấy gần như gầm lên, cướp thư trúng tuyển trong tay tôi, nhìn thấy tên trường mà tôi trúng tuyển. Đó là một ngôi trường ở nước ngoài – nơi cách cậu ấy rất xa.
"Đây không phải là sự thật..."
Cậu ấy kinh ngạc như một đứa trẻ bị bỏ rơi, không ngừng lặp lại câu nói đó.
Nhân lúc nước mắt chưa rơi, tôi chậm rãi đẩy tay cậu ấy ra, mỉm cười chào tạm biệt cậu ấy.
"Quay về với cô ấy đi."
"Tương lai của cậu không có tớ."
Tương lại của cậu lộng lẫy xán lạn, không có tớ.
12.
Đêm đỉnh phong năm nay được tổ chức tại Tam Á.
Máy bay vừa đáp xuống, tôi ngồi trên xe bảo mẫu. Trợ lý liên tục thúc giục tôi tranh thủ thời gian trang điểm.
Tôi lại lần nữa thất thần nhìn bãi biển xanh thẳm ngoài cửa xe.
Một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng vẫy trước mặt tôi.
Sau đó, một ly nước được đưa tới trước mặt tôi.
Tôi mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn."
Dohyeon khẽ cười một tiếng, cất giọng nhẹ nhàng hỏi: "Anh với em mà cần phải nói cảm ơn à?"
Trợ lý ngồi phía trước tôi thăm dò quay đầu, vẻ mặt mập mờ: "Anh Dohyeon ân cần với Wangho quá!"
Tôi hớp một ngụm cà phê, không đáp.
Cũng không biết đáp lại như thế nào.
Quen biết Dohyeon gần năm năm, hiện tại anh ấy vừa là đại diện kiêm ông chủ của tôi. Anh ấy tốt với tôi là có mục đích.
Tối nay tôi về nước, công khai tham gia hoạt động đầu tiên.
Nửa tháng trước, tôi đóng một bộ phim sản xuất bởi hãng phim có danh tiếng tốt nhất thế giới.
Tôi làm nam phụ, giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất.
Bộ phim này do Trung Quốc và nước ngoài hợp tác với nhau, đạo diễn người Trung là một trong số những giám khảo của lễ trao giải hôm nay.
Cô ấy mời, đương nhiên tôi phải đồng ý.
Nếu không, tôi đã không về nước sớm như vậy.
Trang điểm xong, trời cũng sắp tối. Dohyeon làm tổng giám đốc một công ty giải trí trứ danh trong nước, vô cùng bận rộn.
Anh ấy phải đến hội trường trước.
Trước khi đi, anh ấy liên tục căn dặn: "Wangho, người không biết lý lẽ thì không cần để ý. Đừng sợ, có anh ở đây."
"Khi nào kết thúc thì anh đến đón em."
Sau khi tiệc tàn, tôi lại không nhìn thấy bóng dáng anh ấy.
Tôi đành phải đi tìm.
Ban đêm, trời tối đen như mực, hai ba nữ minh tinh mặc lễ phục đi ngang qua.
Nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ vô tình lọt vào tai tôi: "Cô có biết tin hôm nay ngài lee cũng tới không?"
"Là ngài lee - Sanghyeok của công ty giải trí LPL đúng không? Anh ta cũng đến nữa à?"
"Anh ta là nhà đầu tư lớn nhất của hoạt động hôm nay. Người đâu mà vừa đẹp trai lại nhiều tiền, nhưng hình như có bạn gái rồi"
"Bạn gái thanh mai trúc mã làm sao sánh được?"
Nghe được hai chữ "Sanghyeok", nháy mắt, đầu óc tôi ong ong cả lên.
Là Sanghyeok thật sao?
Mấy năm nay xuất ngoại, tôi chưa hề chủ động tìm bất kỳ tin tức gì của cậu ấy nhưng vẫn biết một chút.
Bởi vì cậu ấy giống như một huyền thoại.
Nghe nói sau một năm hôn mê, khi tỉnh lại, cậu ấy lập tức thi vào Đại học Tài chính một lần nữa, tuổi còn trẻ mà đã điều hành một câu lạc bộ hơn trăm tỷ.
Chuyện khiến người ta bàn tán say sưa nhất chính là chuyện liên quan đến cậu ấy.
Đối với chuyện này, tôi vừa kiêu ngạo vừa chua chát.
Đầu óc tôi kêu vang, những ký ức bị tôi cố gắng chôn giấu dưới đáy lòng bỗng chốc tuôn trào.
Những ký ức ngọt ngào, khổ sở, đắng chát dường như bao phủ lấy tôi.
Đến mức có người đụng vào mà tôi cũng không biết.
"Xin lỗi, tôi không cố ý..."
Lời còn chưa nói hết, nước mắt đã chảy xuống trong khoảnh khắc nhìn thấy đối phương.
"Không có việc gì."
Giọng nói lạnh lùng, thanh âm vừa lạ mà vừa quen lại như một nắm tay bóp chặt cổ tôi, làm tôi nghẹn ngào.
Sau sáu năm, tôi chưa từng nghĩ tới tôi và Sanghyeok sẽ gặp lại dưới tình huống này.
Nhưng tôi vội bước đi, không kịp nhìn thấy người đứng phía sau đã nắm chặt hai tay, đôi mắt cũng đỏ bừng.
13.
Lúc Dohyeon tới tìm tôi, tôi đang đắm mình trong bể bơi.
Không khí trong phổi càng lúc càng ít dần.
Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, ý thức càng lúc càng mơ hồ.
Lúc đánh mất ý thức, tôi dường như trông thấy có bóng người nhanh chóng bơi về phía mình.
Cực kỳ giống Sanghyeok.
Nhưng khi tỉnh dậy, người tôi nhìn thấy lại là Dohyeon.
Người từ trước đến nay luôn ung dung giờ phút này lại vô cùng sốt ruột, thấy tôi vừa tỉnh thì vội vàng ôm tôi vào lòng.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy ấm ức vô cùng, giọng nói cũng nghẹn ngào.
"Dohyeon... Em gặp lại cậu ấy rồi."
Dohyeon nhíu mày, lập tức phản ứng lại: "Là Sanghyeok?"
Tôi yếu ớt gật đầu.
Mặt anh ấy biến sắc, thần sắc lúc nói chuyện cũng nghiêm nghị: "Cho nên vì cậu ấy, em mới làm ra chuyện ngu xuẩn này sao?"
Tôi nhắm mắt lại, nhẹ giọng phản bác: "Anh quên em có học lặn rồi à?"
"Nhưng rõ ràng em đã ngất đi!"
Anh ấy ôm chặt tôi, ngực phập phồng, hình như rất tức giận.
"Em còn là Wangho sao? Wangho mà anh biết tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy đâu."
Hai hàng lệ chảy dài trên má, cổ họng tôi căng lên.
"Em không quan tâm đến cậu ấy nữa. Thế nhưng khi phát hiện cậu ấy quên em rồi, em mới biết được thế nào là đau lòng."
Cái cảm giác đau đớn kia thấm vào từng chân tơ kẽ tóc, từng chút từng chút, rõ ràng vô cùng, không thể che giấu được.
"Dohyeon, em đau lòng quá..."
Anh ấy càng ôm tôi chặt thêm, ngực ù ù rung động: "Wangho, em thấy anh có được không? Anh phải làm sao mới khiến em hết đau lòng?"
Tôi không ngờ tâm tư Dohyeon cất giấu suốt năm năm sẽ được nói ra dưới tình huống này.
"Em..."
Anh ấy nhẹ nhàng che miệng tôi, nở một nụ cười đắng chát.
"Wangho, nếu là lời từ chối thì đừng nói."
Tôi im lặng, mệt mỏi dựa vào ngực anh ấy ngủ thiếp đi.
Tôi nghĩ, chờ tôi tỉnh lại mọi chuyện sẽ khác.
Có mấy lời một khi nói ra khỏi miệng sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ.
Giống như Dohyeon. Ngày nào anh ấy còn chưa thổ lộ, tôi còn có thể coi như không biết tâm ý của anh ấy.
Chỉ khi nào nói ra, tôi mới có thể rời xa.
Không đáp lại được thì cũng đừng gieo hy vọng.
Đến tận bây giờ, tôi thừa nhận: Sáu năm, tôi vẫn không quên được Sanghyeok.
Cũng thừa nhận năm đó chọn xuất ngoại chứ không học ở trong nước là vì không chịu được cảnh chứng kiến cậu ấy và Mina ở bên nhau.
Thậm chí từ bỏ nhảy múa cũng vì muốn từ biệt quá khứ của mình.
Không thay đổi được, không chấp nhận được nên chỉ có thể làm một người nhu nhược trốn tránh.
14.
Sau khi rơi xuống nước, tôi nghỉ ngơi mất mấy ngày. Ngày đầu tiên trở lại, Dohyeon đã đem một tấm thư mời đưa cho tôi.
Thấy tôi kinh ngạc, anh ấy cười gõ đầu tôi.
"Tỏ tình thất bại thì không thể làm bạn được nữa sao?"
Tôi ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh ấy, chân thành nói: "Đương nhiên là có thể."
"Trường trung học tư thục Hanlim đưa thiệp mời kỷ niệm ngày thành lập trường, cũng mời em biểu diễn lại tiết mục kỷ niệm một trăm năm thành lập trường trước đây."
"Muốn đi hay không thì tùy em quyết định."
Dohyeon quay về vẻ thong dong bình tĩnh.
Tôi nhìn ra được, anh ấy đã hoàn toàn bình thường trở lại.
Tôi vuốt ve thiệp mời trong tay, làm ra việc cả đời này tôi không hối hận nhất.
"Đi."
Hanlim là nơi bắt nguồn mọi chuyện.
Đã đồng ý đi tham gia buổi tiệc này, đương nhiên cũng muốn tái hiện lại buổi biểu diễn lúc trước.
Tôi vội vàng liên hệ các bạn học trong vũ đoàn trước đây.
Điều làm tôi cảm thấy ngoài ý muốn chính là bọn họ đều không ngoại lệ nhận được thư mời của trường.
Bạn cùng bàn năm đó của tôi bây giờ là một thiết kế. Cô ấy gọi video call tới.
"Wangho, cuối cùng thì cậu cũng về rồi!"
Cô ấy cười vô cùng vui vẻ, đẩy người đàn ông đứng sau lưng về phía trước.
"Ha ha, Wangho, đây là bạn trai tớ. Cuối năm sau bọn tớ kết hôn rồi, cậu nhất định phải đến!"
Tôi gật đầu đồng ý, lại hỏi chuyện liên quan đến buổi biểu diễn.
Bạn cùng bàn tỏ vẻ bí ẩn nói: "Bật mí cho cậu, tất cả thành viên của vũ đoàn đều trở về. Người ở xa nhất là Tây Lan một tuần trước cũng về nước. Bây giờ chỉ còn chờ biên đạo là cậu thôi."
"Cả đám bọn tớ vốn đang không biết cậu có về hay không. Tớ tranh thủ nói cho các cậu ấy tin tốt này mới được! Đúng rồi, Wangho, ba ngày sau tập dợt ở trường cũ, cậu có muốn đi không?"
Nói xong, cô ấy liền tắt máy.
Kết thúc video call, tôi ngồi trên sofa trầm mặc thật lâu.
Chuyện này chắc chắn không bình thường.
Vì sao nhân kỷ niệm tròn một trăm linh sáu năm, trường lại muốn bọn tôi diễn lại vở diễn hồi kỷ niệm một trăm năm? Rốt cục là có mục đích gì?
Ba ngày sau, sau sáu năm, tôi lại lần nữa trở về trường cũ.
Sau sáu năm, thành phố cải cách, nhà cao tầng, tàu điện ngầm mọc đầy xung quanh nhưng bất ngờ là khuôn viên trường lại chẳng thay đổi gì.
Vẫn là gạch đỏ quen thuộc, cây ngô đồng lúc trước.
Nếu không phải bên cạnh còn có người khác, tôi thậm chí còn tưởng rằng đã quay về thời trung học.
Ngẩn ngơ một lúc, đám bạn cùng lớp đã đến.
Nhiều năm không gặp, mọi người cùng nhau trò chuyện, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Lúc luyện tập, dù đã lâu không diễn lại vở vũ kịch này nhưng lúc âm nhạc vang lên, trong nháy mắt, ai cũng thực hiện đúng động tác như trước.
"Ha ha! Xem như tớ còn chưa lụt nghề!" Một người đã lâu không nhảy cảm khái.
Nhảy múa vài lần, tất cả mọi người thở hồng hộc, tụ lại một chỗ trò chuyện.
Chủ đề nói chuyện nhiều lần thay đổi, cuối cùng lại nói về tôi.
"Nói đến thì, mối quan hệ của Wangho và Sanghyeok tốt như vậy, thế mà không ở cùng một chỗ."
"Tiếc quá!"
Tôi cười: "Đều là chuyện của quá khứ rồi."
Bạn cùng bàn hừ một tiếng: "Đều do nữ sinh chuyển trường Mina kia!"
"Vậy Wangho, cậu có biết Mina và Sanghyeok cũng không đến với nhau không?"
Sanghyeok thế mà lại không quen Mina?
Cậu ta không đi theo tình tiết của kịch bản.
"Năm đó sau khi cậu xuất ngoại, Sanghyeok cãi nhau với Mina một trận to, không biết sao lại hôn mê bất tỉnh. Kỳ quái là Sanghyeok hôn mê, Mina cũng phát điên luôn."
Nói đến đây, bạn cùng bàn bĩu môi: "Đáng đời cô ta! Năm đó chen chân vào cậu và Sanghyeok, bây giờ còn đang ở bệnh viện tâm thần kia kìa!"
"Hả? Wangho, sao cậu lại khóc?"
Tôi khóc vì chàng thiếu niên của tôi.
15.
Lễ kỉ niệm một trăm linh sáu năm ngày thành lập trường trung học tư thục được tổ chức vô cùng long trọng.
Chuyện được mọi người chú ý nhất là buổi tái diễn vở vũ kịch năm xưa.
Dưới khán đài chật kín không còn chỗ ngồi, trên hành lang cũng đông nghẹt người.
Sáu năm trôi qua, lại một lần nữa bước lên sân khấu này, trong lòng tôi ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc.
Sáu năm dường như là toàn bộ thanh xuân của tôi.
Chuyên chú hoàn thành mỗi một động tác, lần này, tôi biểu diễn còn tốt hơn so với sáu năm trước.
Lúc chào cảm ơn, tiếng vỗ tay kéo dài không dứt.
Khi vừa xoay người cúi đầu, từ xa xa, tôi thấy một bóng người dừng lại trước cổng trường.
Cậu ấy tựa lưng vào cửa, khóe môi dường như đang cong lên, đôi mắt đen láy thẳng tắp nhìn về phía tôi.
Nháy mắt, ánh mắt tôi mơ hồ.
Lý trí chưa kịp phản ứng, thân thể đã phản ứng trước. Tôi chạy như bay về phía cậu ấy.
Sanghyeok vững vàng đỡ được tôi, ôm tôi vào lòng.
Nước mắt không kiềm được chảy ra, rất nhanh đã thấm đẫm áo sơ mi của cậu ấy.
"Ngoan nào, đừng khóc."
Cậu ấy vòng tay ôm chặt eo tôi, khiến tôi thở không thông.
Tôi vẽ lại từng đường nét trên gương mặt cậu ấy, liên tiếp lặp lại: "sanghyeok, là cậu thật sao?"
"Là tớ."
Cậu ấy dịu dàng, đáp lại hết lần này này đến lần khác, không biết mệt mỏi.
"sanghyeok, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu không nói cho tớ?"
Sanghyeok ôm lấy tôi, dùng ngữ khí bình thản nói ra một chuyện rúng động.
Cậu ấy là người xuyên việt. Đây là thế giới tiểu thuyết, chỉ cần cậu ấy làm theo kịch bản của nam chính Sanghyeok thì có thể trở về thế giới của mình.
Cậu ấy nói, mới đầu kịch bản rất thuận lợi, cho đến khi xuất hiện một biến cố là tôi.
Hơn mười năm quen nhau, cậu ấy từ từ yêu tôi, yêu đến mức muốn thoát khỏi kịch bản.
"Mina đúng là nữ chính. Nhưng rốt cuộc tớ cũng không phải Sanghyeok trong sách. Tớ không yêu cô ta."
"Có phải cô ta nói vì cậu mà tớ từ chối làm theo kịch bản nên nhận trừng phạt không? Thực ra cô ta chỉ nói đúng một nửa."
Sanghyeok nói cậu ấy thực sự đã chống lại kịch bản, nhưng việc cậu ấy hôn mê bất tỉnh lại không hoàn toàn do bị trừng phạt.
"Trong một năm hôn mê kia, thực ra tớ đã đàm phán với ý thức của thế giới này."
"Tớ từ bỏ cơ hội trở về thế giới thật, ở lại thế giới này chỉ vì muốn thay đổi kết cục phải ở cùng một chỗ với Mina."
"Đương nhiên, tớ thắng."
"Không có nam chính là tớ, nữ chính Mina kia đương nhiên không cần phải tồn tại nữa. Cô ta không chấp nhận được nên phát điên."
Cậu ấy nói một cách nhẹ nhàng nhưng tôi cảm thấy chỉ cần sai một bước, cậu ấy sẽ không thể quay đầu.
"Vậy sao cậu không đi tìm tớ? Vì sao lúc ở Tam Á làm bộ không biết tớ?"
Tôi ra sức đấm cậu ấy, khóc rống lên.
"Lúc đó cậu quyết liệt rời đi, tớ thực sự cho rằng... Cho rằng cậu không cần tớ nữa."
"Wangho, từ đầu đến cuối tớ chỉ thích mình cậu."
Cậu ấy dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, nhìn đôi mắt đẫm lệ của tôi.
Hơi thở của chúng tôi đan xen vào nhau. Cậu ấy chậm rãi, thận trọng đặt môi lên môi tôi.
Mềm mại, triền miên.
Lí trí của tôi dường như không còn nữa, chỉ còn chìm đắm cùng cậu ấy.
Từ đầu đến cuối, chàng thiếu niên này đều kiên định bước về phía tôi, không tiếc vì tôi mà ở lại thế giới này.
"Sanghyeok, Wangho vĩnh viễn là của Sanghyeok."
he 1.
"Cô lại đến muộn."
Lúc Mina tới, buổi tổng duyệt đã diễn ra được phân nửa.
Cô ta vừa đến, mọi người đều phải dừng lại. Trên mặt ai cũng đều đầy mồ hôi, trông rất khó coi.
Bạn cùng bàn đứng cạnh tôi lên tiếng phàn nàn đầu tiên.
Đối với chuyện này, tôi không cảm thấy kinh ngạc.
Tính cả hôm nay, Mina đã đến muộn năm lần kể từ khi được giáo viên sắp xếp vào vở khiêu vũ này.
Hôm nay là buổi tập thứ sáu.
Các bạn học khác năm lần bảy lượt bị gián đoạn việc luyện tập đã bực bội từ lâu, nhìn tôi chăm chú.
Vì tôi là trưởng ban tổ chức và vũ công chính của vở diễn nhân lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường nên mọi người đang chờ ý của tôi.
Lần này tôi vẫn không trách cô ta.
Tôi chỉ vào vị trí của cô ta trong góc: "Thay đồ xong thì vào tập đi."
Nhưng Mina lại cắn môi dưới, ôm chiếc cặp màu hồng đứng yên đó. Bộ dạng trông cực kì nhục nhã, uất ức.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu rồi mới chịu ôm trang phục vào trong hậu trường.
Sau khi cô ta rời đi, bạn cùng bàn đến bên cạnh tôi, vẻ mặt không vui.
"Wangho, cô ta liên tục đến muộn năm lần. Sao cậu lại không tức giận?"
Tôi duỗi tay chân, tùy ý đáp: "Cô ấy là học sinh ưu tú, sao tớ phải tức giận với cô ấy?"
Bạn cùng bàn hừ một tiếng: "Tớ không chịu nổi cái bộ dạng yếu đuối đó của cô ta. Mùi trà nồng nặc, giống như tất cả chúng ta đều đang bắt nạt cô ta vậy!"
"Đi thay đồ cũng phải mang cặp theo. Làm như người khác không biết cô ta đến trễ là do đi học thêm với Sanghyeok vậy!"
"Nhưng quan trọng nhất là cô ta còn cướp Sanghyeok của cậu! Cả trường ai mà chẳng biết cậu và Sanghyeok mới là..."
Nói đến đây, cô ấy đột nhiên im lặng, cẩn thận quan sát sắc mặt của tôi.
Thấy tôi vẫn bình thường, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tớ với Sanghyeok mới là thanh mai trúc mã?" Tôi cười đáp.
Cô ấy cũng lẩm bẩm đáp lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn cửa hội trường đang đóng chặt. Bên đó không có ai cả.
Từ sau khi Mina đến, cậu ấy không còn đợi buổi diễn tập của chúng tôi kết thúc nữa.
"Thanh mai trúc mã không thể đi cùng nhau."
"Cô ấy muốn cướp thì cứ tới cướp đi."
Bởi vì cô ta nhất định sẽ cướp được.
Thứ gì không phải của mình thì không cần phải tranh giành.
2.
Mina chậm rãi thay quần áo đi ra, lúc ra vẫn còn ôm khư khư chiếc cặp hồng.
Tôi vờ như không thấy.
"Mina, cậu tự thực hiện động tác lại một lần đi."
Ngay lập tức, mọi người yên tĩnh trở lại.
Mọi người đều quay lại nhìn Mina, cười hả hê.
Mọi ánh mắt đổ dồn lên người cô ta. Mina siết chặt chiếc cặp, đôi mắt đỏ lên.
Không lâu sau, đôi mắt cô ta đã rơm rớm nước.
Bạn cùng bàn tôi không ngại làm to chuyện, đi đến trước mặt cô ta, ngạc nhiên hỏi: "Ồ, học sinh giỏi, sao cậu lại khóc?"
"Cậu năm lần bảy lượt đến trễ không phải là đã luyện được rất khá rồi sao? Tự biểu diễn lại một lần cho chúng tớ coi không được à?"
"Hay là... cậu cố ý đến trễ?"
Giọng của cô ấy đột nhiên lớn lên.
Mina giật mình, liếc mắt lườm tôi. Cô ta lắc đầu, nhỏ giọng phản bác: "Tớ không có..."
Lông mi cô ta run rẩy, một giọt nước mắt rơi xuống, đáng thương vô cùng.
"Tớ... Tớ nhảy là được."
Nói rồi, cô ta đặt cặp xuống và thực hiện phần vũ đạo của mình.
Bởi vì chỉ sắp xếp tạm thời, lại không có nền tảng vũ đạo nên phần của Mina rất ít.
Mặc dù vậy nhưng đoạn của cô ta rất đặc sắc. Mina là người duy nhất có phần biểu diễn solo trong cả bài.
Nhưng cô ta đã nhảy thành cái gì đây?
Động tác không ăn khớp, tay chân cứng đơ.
Ngay cả động tác cơ bản nhất cũng không làm được.
Trong chốc lát, cô ta nghẹn ngào ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc thút thít. Cô ta không nhảy được.
"Như thế này thì tệ quá!"
"Cái trình độ này mà còn có mặt mũi đến trễ hết lần này đến lần khác sao?"
"Không muốn tới thì nói thẳng đi. Còn cướp suất của người khác."
Tất cả mọi người đều vây quanh, từ trên cao nhìn xuống người được gọi là học sinh ưu tú.
Học sinh quá mức ưu tú không nên tồn tại ở ngôi trường tư thục Hanlim này.
Nhưng cô ta là nữ chính.
Cô ta có thể cướp Sanghyeok của tôi dễ như trở bàn tay. Chỉ vì một câu "Muốn hòa nhập với mọi người" mà giáo viên đã đem đoạn múa solo này đưa cho cô ta.
"Mina."
Giọng nói lạnh lùng của tôi vang vọng khắp hội trường.
"Cậu có thể nghiêm túc hơn được không?"
Cô ta đến trễ hay không, tôi cũng không quan tâm.
Nhưng cô ta không được dùng thái độ như vậy đối với tác phẩm do tôi dày công sáng tác.
Bài múa dâng tặng lễ vật này vô cùng quan trọng đối với mọi người trong đoàn chúng tôi, nếu diễn tốt thì đó sẽ là cơ hội của chúng tôi để được vào học viện múa hàng đầu của cả nước.
Là một người chủ biên và vũ công chính, tôi phải dẫn dắt mọi người hoàn thành tốt vở diễn này.
Nhìn người đang ngồi xổm dưới đất khóc nức nở, tôi hít sâu một hơi, cố kiềm lửa giận, đưa tay tới trước mặt cô ta:
"Đứng lên. Tớ giúp cậu nhảy."
3.
Mina hất tay tôi ra.
Cô ta đứng dậy, tức giận kéo bộ đồ múa trên người.
"Tớ không nhảy nữa!"
Bộ đồ múa được cắt may tinh xảo nháy mắt đã bị xé toạc.
Mina ôm chiếc cặp, đứng lẻ loi một mình, nước mắt rơi tí tách.
"Những kẻ giàu có như các cậu không hề coi người nghèo chúng tôi là người chút nào!"
Tôi bật cười.
Rõ ràng cô ta tự mình đến trễ. Rõ ràng là muốn gia nhập đoàn múa nhưng lại không chịu chú tâm luyện tập. Sao cuối cùng lại thành người bị hại thế kia?
Tôi cúi xuống nhặt những mảnh vụn của bộ trang phục, lạnh lùng nhìn cô ta.
"Mina, cậu có biết tất cả trang phục đều do tớ nhờ nhà thiết kế nổi tiếng làm riêng không?"
"Cậu xé nát bộ đồ này, chỉ riêng tiền thiết kế đã hơn hai vạn."
"Cậu nhảy không được nhưng sao lại làm hỏng đồ?"
Mina bị câu hỏi của tôi làm cho không nói nên lời.
Cô ta ôm cặp, á khẩu đứng đó.
Tôi chợt thấy nhàm chán, chỉ muốn bắt cô ta nhanh chóng bồi thường trang phục cho tôi.
Chỉ là không ngờ vừa tới gần, cô ta đã ngã ra sau, té xuống đất. Cặp sách cũng rơi xuống.
Đồ đạc trong cặp vương vãi khắp nơi.
Mặc dù Mina đã nhanh chóng thu dọn nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy chiếc vòng mà tôi đưa cho Sanghyeok.
Đây là chiếc vòng mà tôi đã dành cả một ngày nghỉ bay hơn nửa vòng trái đất để có được.
Tôi siết chặt chiếc vòng, mạnh mẽ chất vấn: "Cậu lấy cái này ở đâu?"
"Là tớ đưa."
Trước cửa bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Ngay sau đó, một trái bóng rổ bay vụt về phía tôi, lướt qua tai tôi rơi vào đám đông.
Mọi người yên tĩnh trở lại.
Sanghyeok đứng ở nơi ngược sáng, đôi môi mím lại, gương mặt lạnh lùng, từng bước đi đến chỗ chúng tôi.
Cậu ấy giật chiếc vòng từ tay tôi, cẩn thận đeo cho Mina, sau đó thu dọn cặp sách cho cô ta.
Làm xong hết thảy những điều này, cậu ấy mới nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt đen láy không có bất kì cảm xúc gì.
"Cậu ấy thích nên tớ đưa."
"Wangho, cậu còn muốn hỏi gì không?"
4.
"Không."
Tôi cúi đầu, che đi cảm xúc dưới đáy mắt.
Trước mặt tôi, Sanghyeok luôn là bộ dạng không thèm đếm xỉa đến ai, bảo vệ Mina ở sau lưng.
Huống hồ những lúc tôi không biết.
Không thể không thừa nhận, hiện thực giống như một giấc mơ.
Sanghyeok thực sự bị cô ta thu hút.
Có thể do thấy tôi quá mức bình tĩnh nên Sanghyeok nhíu mày. Đôi mắt đen kia rốt cục cũng có chút cảm xúc. Khoảnh khắc chạm mắt với cậu ấy, tim tôi bỗng nhói lên.
Một lát sau, tôi chậm rãi cười một tiếng.
Vừa lạnh lùng vừa quyến rũ.
Thái độ này của cậu ấy ngược lại càng làm tôi bình tĩnh, giống như người gay gắt vừa rồi không phải tôi.
"Đồ tớ đã đưa cậu rồi, muốn làm gì thì tùy ý cậu."
Tôi không thèm quan tâm nói.
Giống như đây không phải một món đồ có giá trị mà tôi phải tốn thời gian và tiền bạc để có được.
Nếu cậu ấy đã không cần, tôi hà tất phải níu kéo một chiếc vòng nho nhỏ?
Vật dù quý giá đến đâu mà không được người khác trân trọng thì cũng coi như đồ bỏ đi.
Chỉ tiếc là tôi không được nhìn thấy cậu ấy đeo chiếc vòng này đi thi đấu.
Sanghyeok nhìn tôi chăm chú, lông mày và đôi mắt nhíu lại.
"Thật sao?"
Cậu ấy ngập ngừng. Tôi không thèm nhìn cậu ấy nữa, ánh mắt hướng về phía các bạn học đang chờ nãy giờ.
"Tập lại nào. Xong rồi thì hôm nay có thể nghỉ."
Tiếng hô của tôi làm mọi người hoàn hồn, vội vàng sửa sang quần áo và đứng vào vị trí.
Mọi người không hẹn mà cùng tránh Sanghyeok và Mina còn đang lau nước mắt.
"Bắt đầu đi."
Tôi ra hiệu cho bạn học bật nhạc.
Mina giãy giụa một hồi, nhìn thấy ánh mắt của Sanghyeok vẫn ở trên người tôi, đành cắn răng theo sau.
Cô ta mặc bộ đồ bị xé rách, liên tục vấp ngã.
Chẳng mấy chốc đầu gối đã bầm tím.
Sanghyeok cau mày, nhìn cô ta đang chật vật đứng lên sau khi bị ngã, nhịn không nổi nữa làm gián đoạn buổi tập của chúng tôi.
Cậu ấy kéo Mina ra sau, nhìn thẳng mặt tôi nói: "Wangho, cậu đừng khinh người quá mức!"
"Nào, chỗ này tập lại một lần!"
Tôi thở hổn hển, không để ý tới cậu ấy, ra hiệu với bạn học chỉnh nhạc.
"Wangho!"
"Thừa nhận bắt nạt cậu ấy, đối xử bất công với cậu ấy là khó lắm sao?"
Giọng nói nghiêm nghị của Sanghyeok vang lên sau lưng tôi, từng chữ từng chữ đập vào tim tôi.
Tôi ngừng lại, quay lưng vào cậu ấy.
Ánh mắt tôi đã hơi mơ hồ nhưng tôi vẫn bướng bỉnh ngẩng đầu, ngăn không cho nước mắt rơi.
"Sanghyeok."
"Tớ có ức hiếp cậu ấy không thì cậu ấy là người rõ nhất. Không bằng cậu hỏi cậu ấy đi?"
Nhìn thoáng qua, Mina vẫn mặc bộ đồ rách nát kéo góc áo Sanghyeok, điệu bộ vô cùng đáng thương.
"Cậu nói cậu không bắt nạt cậu ấy nhưng ngay cả một bộ đồ đàng hoàng cũng không đưa nổi cho cậu ấy?"
"Đúng vậy! Là tớ bắt nạt cậu ấy! Là tớ không đưa đồ mới cho cậu ấy, cố tình để cậu ấy mặc đồ rách rưới hòng làm xấu mặt cậu ấy! Sanghyeok, cậu hài lòng chưa?"
Lời này tôi dùng hết tất cả sức lực để nói ra.
Nước mắt không kiềm được rốt cục cũng chảy xuống.
"Tớ không phải có ý đó. Wangho, cậu ghen sao..."
Hai chữ ghen tỵ còn chưa nói xong, Sanghyeok đã thấy tôi nước mắt giàn giụa. Cậu ấy bỗng nhiên sững sờ.
"Không đúng. Wangho, cậu khóc làm gì?"
Khó trách cậu ấy kinh ngạc. Mười lăm năm thanh mai trúc mã, đây là lần thứ hai tôi khóc trước mặt cậu ấy.
Tôi nhìn đôi mắt bối rối của cậu ấy, nhẹ giọng nói: "Sanghyeok, đây là lần đầu tiên tớ thấy ghét cậu."
5.
Tôi và Sanghyeok là thanh mai trúc mã.
Nhà họ Lee và nhà họ Han cũng có quan hệ rất tốt trên thương trường.
Sanghyeok từ nhỏ kiệm lời, thành tích tốt, ngoại hình đẹp trai, đi tới đâu cũng là tâm điểm.
Đừng thấy hiện tại tôi học múa mà lầm. Trước kia tôi từng là một "con q.u.ỷ nhỏ", Sanghyeok từ nhỏ toàn lẽo đẽo bám theo xử lí rắc rối cho tôi.
Cậu ấy là con nhà gia giáo, chưa từng gây rắc rối, toàn là tôi gây chuyện rồi bắt cậu ấy chịu trách nhiệm.
Tôi nhớ có một lần vì giúp tôi tránh tai họa, cậu ấy bị dì tét mông.
Lúc trước cho dù bố tôi đánh đau tới cỡ nào, tôi cũng không rơi một giọt nước mắt.
Nhưng lúc Sanghyeok bị đánh thay tôi, nước mắt tôi rơi không ngừng được.
Lúc tôi đi tìm cậu ấy, mặc dù cậu ấy nằm lì trên giường không thể nhúc nhích nhưng vẫn luống cuống tay chân an ủi tôi.
Không. Tôi không được khóc.
"Wangho, cậu khóc cái gì? Cậu phải đắc ý mới đúng chứ?"
"Nhìn đi, tớ có thể nghỉ học ba ngày." Nói xong còn không quên cười lớn với tôi.
Tôi không phải không biết cho dù dì đánh đau thế nào cũng không thể so bằng bố tôi.
Bố tôi lúc trẻ từng đi lính, vì bị thương trong một lần làm nhiệm vụ nên mới tiếc nuối xuất ngũ.
Tiếc nuối lớn nhất trong đời này của ông là tôi không phải con trai, không thể nhập ngũ được. Nói đúng hơn tôi là đồ ẻo lả trong mắt ông.
Nhưng ông ấy vẫn rất nghiêm khắc với tôi.
Ông càng nghiêm khắc, tôi càng phản nghịch, số lần bị ăn đòn cũng không ít.
Một lần vô tình, Sanghyeok bắt gặp cảnh tôi bị bố đánh. Từ đó, mỗi lần tôi gây sự, cậu ấy đều nhận tội thay tôi.
Sau đó, tôi từng hỏi cậu ấy: "Sanghyeok, cậu sẽ luôn đối tốt với tớ chứ?"
Sanghyeok dừng bút, nghiêm túc hứa hẹn với tôi: "Sanghyeok tớ xin thề một mực hết lòng với Wangho."
Cậu ấy đã làm được.
Cho đến khi nữ chính thực sự xuất hiện.
Tất cả đều xảy ra chỉ trong một đêm.
Tôi nằm mơ.
Trong mơ, tôi và Sanghyeok chỉ dừng lại ở mức thanh mai trúc mã.
Dù cho ở thế giới hiện tại chúng tôi đang sống hay là thế giới tiểu thuyết thì Sanghyeok vẫn là nam chính nhưng tôi lại không phải nữ chính.
Nữ chính của cậu ấy là một người hoàn toàn khác. Là con gái không phải thứ ẻo lả như tôi.
Giấc mộng giống như một cuộn phim, chiếu lại kí ức từ lúc tôi và Sanghyeok mới ba tuổi lần đầu gặp nhau đến thời điểm chuẩn bị thi đại học.
Mọi thứ diễn ra một lần nữa.
Ngoắt cái đã chuyển đến thời điểm nghỉ đông lớp mười hai.
Một ngày nọ, tôi và Sanghyeok vừa bước sang tuổi mười tám, trong nhà cậu ấy bỗng xảy ra một biến cố lớn.
Bố lee đầu tư thất bại, thiếu nợ trầm trọng, không chịu nổi đả kích bèn nhảy lầu tự sát.
Dì lee cũng bởi vì trong lúc nhất thời không chịu được, tâm bệnh đã lâu tái phát, cũng vì thế mà qua đời.
Chỉ trong một buổi trưa, Sanghyeok đã mất đi bố mẹ.
Cậu ấy nhốt mình trong nhà cả ngày, lúc trở lại đã biến thành người khác.
Cậu ấy trở nên trầm mặc kiệm lời, mặc dù vẫn đối xử với tôi như trước nhưng không còn đề cập đến việc học cùng trường Đại học với tôi nữa.
Khi tôi còn chưa biết rõ sự tình, cậu ấy lại đi thi bóng rổ, bận rộn tham gia thi đấu để có tiền thưởng đi trả nợ.
Lúc cậu ấy bận rộn và mệt mỏi, nữ chính Mina xuất hiện.
Trong mơ, Sanghyeok dần dần bị cô ta thu hút, cuối cùng thực sự thành đôi với cô ấy.
Mina đã ở bên cậu ấy từ lúc nghèo khó đến đỉnh vinh quang.
Mà tôi chỉ là một kẻ qua đường trong cuộc đời của cậu ấy.
Vì tranh chấp với Mina, tôi sẽ bị Sanghyeok chán ghét, vứt bỏ, thi rớt đại học, tuột dốc không phanh. Sản nghiệp của nhà họ han tương lai cũng bị Mina và Sanghyeok nhắm vào, cuối cùng phá sản.
Mới đầu tôi còn cảm thấy giấc mộng này cực kì hoang đường nhưng từng sự kiện trong mộng lại lần lượt xảy ra.
Sanghyeok mất bố mẹ, Mina cũng chuyển trường đến đây.
Hết thảy đều đang tiến về kết cục đã định sẵn.
Tôi không thể không tin, không thể không chấp nhận.
Thay vì chống mắt nhìn chàng trai thuở thiếu thời của tôi thay lòng đổi dạ, không bằng tôi chủ động rời đi.
Biết dừng lại đúng lúc không phải tốt hơn sao?
Tôi không muốn rớt đại học, không muốn sự nghiệp bố mẹ dựng lên từ hai bàn tay trắng phá sản vì tôi.
Cho nên tôi không tranh chấp với Mina. Nhưng điều đáng sợ chính là chàng thiếu niên của tôi vẫn thiên vị cô ta.
Quá đau đớn.
Tôi nghĩ đã đến đoạn cao trào rồi.
6.
Sau hôm đó, vị trí của Mina đã bị thay đổi.
Cô ta đỏ mắt từ văn phòng đi ra, vô tình gặp tôi đang đi ngang qua.
Cô ta gọi tôi lại, phẫn nộ nhìn tôi.
"Wangho, đừng vội đắc ý! Sớm muộn gì Sanghyeok cũng thuộc về tôi!"
"Không nhảy nữa cũng tốt. Việc này không phải việc chính, vừa hay có thể thoải mái học phụ đạo với Sanghyeok."
Tôi hờ hững liếc nhìn cô ta, "À" một tiếng.
Có thể là do tôi phản ứng quá mức bình thản, Mina nghiến răng nhưng sau đó lại khanh khách nở nụ cười, gương mặt lộ vẻ đáng yêu.
"Cảm giác bị bỏ rơi như thế nào?"
Cô ta nhích lại gần, thì thầm bên tai tôi: "Giờ mới chỉ là bắt đầu thôi."
Tôi vô cớ bị móc mỉa.
Không đáp trả là phong cách của tôi.
Tôi nghiêng đầu, cười: "Mina, khi nào cậu bồi thường đồ diễn?"
Quả nhiên, cô ta lại chuyển sang vẻ mặt phẫn nộ.
"Kẻ có tiền các cậu đúng là hẹp hòi! Chỉ là một bộ đồ múa thôi, sao lần nào cậu cũng đòi tôi vậy?"
Tôi cười xì một tiếng: "Đúng rồi, chỉ là bộ đồ hơn hai vạn thôi mà. Cùng lắm thì bằng một năm thu nhập của nhà cậu."
"Cậu!"
Mina giậm chân rời đi, không biết là đang tức giận hay cảm thấy nhục nhã.
Tôi đưa mắt nhìn cô ta tức đến không thở nổi đi khuất, tay nắm lại rồi buông ra.
Xem ra Mina biết tất cả mọi chuyện, vậy chứng tỏ giấc mộng hoang đường kia là sự thật?
Tiếng hoan hô trên sân bóng rổ làm gián đoạn suy nghĩ của tôi.
Tôi nhìn xuống lầu, bắt gặp Sanghyeok từ chỗ đám người đang thi đấu .
Vừa rồi, Sanghyeok đã đánh một quả bóng ghi ba điểm.
Tất cả mọi người đều lớn tiếng cổ vũ cậu ấy.
Mina ôm một bình nước ấm màu đỏ, vỗ đỏ cả tay.
Trên mặt Sanghyeok không có vẻ vui mừng gì, biểu tình hờ hững. Không khí xung quanh lạnh xuống, cho đến khi cậu ấy bỗng nhiên ngẩng đầu, từ xa xa đối mặt với tôi.
Hai ánh mắt chạm vào nhau, trong lòng tôi dâng lên một một cảm giác ê ẩm khó nói thành lời.
Còn có một chút... rung động.
Đột nhiên, có gì đó hiện lên trong đầu tôi, nhanh đến mức tôi không bắt kịp.
Tôi nghĩ đến Sanghyeok từ nhỏ đã thông minh, học gì cũng rất nhanh, mới tiếp xúc bóng rổ được ba tháng mà đã có thể chơi giỏi như thế.
Muốn trở nên xuất sắc, chỉ dựa vào thiên phú là không đủ.
Vì muốn đánh thắng để có tiền trả nợ, những đêm tôi tập vũ đạo kia, có khi nào cậu ấy cũng đi huấn luyện không?
Tại sao tôi lại bối rối khi Mina xuất hiện?
Xưa kia bên cạnh Sanghyeok không thiếu nữ sinh vây quanh nhưng trước giờ tôi đều không để ý.
Là bởi vì kết cục trong mộng sao?
Không đúng.
Không đúng.
Là tôi nhỏ nhen, bị kết cục trong mộng ám ảnh!
Cho dù trong mộng có phát sinh bất kỳ chuyện gì thì cũng không có nghĩa là tất cả sẽ xảy ra!
Vì sao tôi không thử thay đổi?
Số phận không đứng về phía tôi nhưng nếu không tranh thủ, tôi và cậu ấy thật sự sẽ bỏ lỡ nhau.
Hiện tại, giờ phút này trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: chạy như bay đến bên cạnh cậu ấy.
Chạy về chàng thiếu niên của tôi.
Liều một phen với số mệnh.
7.
Sau khi bóng dáng tôi biến mất, ánh mắt Sanghyeok toát lên vẻ mất mát.
Cậu ấy cười mỉa một tiếng, đi xuống sân. Mina vội vàng đứng dậy, tiến đến đưa bình nước màu đỏ trong tay cho cậu ấy.
"Sanghyeok, tớ cố ý làm nước chanh cho cậu để bổ sung điện giải này."
Sanghyeok nhíu mày, không nhận lấy: "Tớ uống nước khoáng là được rồi."
Mina bĩu môi, không đạt được mục đích thì không bỏ qua, trực tiếp nhét bình nước vào người Sanghyeok.
Một đám con trai trong sân nhao nhao cả lên.
"Sanghyeok, đây là thành ý của con gái nhà người ta, mau nhận lấy đi!"
"Đúng vậy! Bọn tớ muốn mà không được đây!"
Sanghyeok trầm mặc một hồi nhưng vẫn lắc đầu, từ chối cô ta.
"Tớ không uống."
"Cậu ấy không uống."
Gần như tôi và cậu ấy đồng thời mở miệng.
Sanghyeok ngạc nhiên quay đầu, sợ hãi lẫn vui mừng hiện rõ trên mặt.
"Wangho?"
Tôi mỉm cười, đáp: "Là tớ."
Tôi giật lấy bình nước trong tay cậu ấy, đi đến trước mặt Mina, trả lại cô ta.
"Mina, Sanghyeok bị dị ứng với chanh, không thể uống nước chanh."
Khuôn mặt Mina đỏ bừng lên. Cô ta run run môi, lắp bắp nói: "Thật sao... ?"
"Đúng vậy... Tớ tưởng sanghyeok đã nói cho cậu rồi chứ?"
Mina không biết chuyện Sanghyeok bị dị ứng chanh, chỉ có tôi biết.
Chuyện này khiến tôi có chút phấn khích.
Từ sau khi tôi xuất hiện, ánh mắt Sanghyeok không rời khỏi tôi.
"Tớ tưởng cậu ghét tớ rồi."
Tôi nhìn đôi mắt cong lên thành vầng trăng non của cậu ấy, cười một tiếng: "Sao tớ có thể bỏ cậu được?"
"Hơn nữa, tớ mà không đến thì cậu..." Tôi cố ý ngừng lại, Sanghyeok lập tức hiểu ra.
Cậu ấy cười, xoa đầu tôi: "Tốt quá! May là cậu không ghét tớ."
May là tôi đã nghĩ thông suốt.
"Sanghyeok, lễ kỉ niệm trường ba ngày sau, cậu có đến không?"
Đây là buổi biểu diễn quan trọng nhất trước kỳ thi tốt nghiệp trung học của chúng tôi, liên quan đến việc tôi có thể đậu đại học hay không.
Sanghyeok chạm vào chóp mũi tôi, cười một tiếng.
8.
"Ngốc quá, sao tớ có thể vắng mặt?"
Bọn tôi sóng vai nhau, ngồi ở hàng cuối cùng trên khán đài thật lâu.
Sanghyeok nói rất nhiều chuyện tôi không biết trong khoảng thời gian này.
Có liên quan tới cậu ấy, cũng có liên quan đến Mina.
Cậu ấy nói: "Sau khi bố mẹ mất, tớ từng không muốn sống nữa."
"Nhiều lần tớ vắng mặt trong các buổi luyện tập của cậu, ngoại trừ phải đi huấn luyện bên ngoài thì quan trọng hơn là..." Cậu ấy siết nắm tay, hung hăng đấm mình một cái: "Quan trọng hơn là, tớ đụng phải chủ nợ."
"Wangho, hai nhà chúng ta gần nhau như vậy, ngộ nhỡ đám người kia phát hiện ra cậu, tớ không tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào."
"Về phần mi..."
Cậu ấy dừng lại một chút, ngước mắt liếc qua bóng người vẫn đang lảng vảng ở đằng xa.
"Tớ không thích cậu ấy, thậm chí còn chán ghét sự xuất hiện của cậu ấy."
Nghe được lời này, cổ họng tôi đã nghẹn ngào: "Vì sao?"
Sanghyeok khổ sở vùi đầu vào ngực, giọng điệu buồn bã: "Bởi vì, tớ có thể cảm giác nếu cậu ấy xuất hiện thì sẽ càng đẩy cậu ra xa tớ."
"Có thời điểm tớ bất đắc dĩ, có rất nhiều lời tớ không muốn nói. Nhưng có một số chuyện tớ không thể không nói."
"Ví dụ chuyện về chiếc vòng kia, tớ chỉ có thể trơ mắt nhìn Mina lấy đi. Tớ biết làm thế cậu sẽ rất buồn, nhưng nếu tớ không đáp ứng, sẽ có chuyện xảy ra làm cậu càng đau lòng hơn."
"Ngày đó khi cậu nói ghét tớ, tớ mới giật mình nhận ra, nhưng hối hận thì đã muộn."
Cậu ấy ngồi ở đó, bóng lưng lộ rõ vẻ cô độc và thống khổ.
"Xin lỗi, tớ làm cậu tổn thương rồi."
Giọng nói cậu ấy trầm trầm, đôi mắt đen kia thâm sâu đến mức muốn hút tôi vào.
Tôi nắm chặt bàn tay lạnh băng của cậy ấy, muốn truyền chút hơi ấm cho cậu ấy.
"Sẽ không có lần thứ hai."
"Sanghyeok sẽ không tổn thương Wangho lần thứ hai."
Cậu ấy bỗng nhiên trịnh trọng hứa hẹn với tôi.
Người thiếu niên làm tôi vô cùng đau lòng này lại có thể cho tôi lời hứa chân thành nhất vào lúc này.
9.
Buổi biểu diễn trong lễ kỷ niệm trường ngày hôm đó thành công tốt đẹp.
Vũ đoàn của tôi hào hứng biểu diễn, giành được sự khen ngợi của toàn hội trường rộng lớn.
Sanghyeok lại không hề xuất hiện.
Mới đầu, trước khi lên sân khấu, tôi còn nghĩ cậu ấy phải đi huấn luyện nên không tới dự được.
Tiếc là cậu ấy không đến xem chúng tôi biểu diễn được.
Chờ sau khi tiết mục kết thúc, cậu ấy vẫn không xuất hiện.
Tôi không khỏi sốt ruột, không ngừng gọi điện nhưng đều không có ai nghe máy.
Tôi bắt đầu gọi cho bạn chung đội của cậu ấy. Thế nhưng các cậu ấy đều nói rằng Sanghyeok đã tập xong từ lâu rồi.
Đã nói là tập xong sẽ tới xem tôi biểu diễn mà.
Nỗi hoảng sợ to lớn bao trùm lấy tôi.
Trái tim tôi dần lạnh xuống.
Tiết mục của chúng tôi được xếp hạng nhất. Giáo sư tuyển sinh của ngôi trường tôi mơ ước không khen tôi một lời.
Tôi tức đến bật cười.
Sau khi nhận thưởng, tôi liền thay quần áo.
Đúng lúc này, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Là Sanghyeok!
Bàn tay cầm điện thoại không khỏi run rẩy. Một loại cảm giác mất mát nhưng vui sướng ập tới. Thế nhưng cảm giác vui sướng này thoáng chốc biến mất, thay vào đó là cảm giác hoảng sợ.
Bởi vì người nói chuyện ở đầu dây bên kia không phải Sanghyeok mà là Mina.
Mina vừa cất giọng, còi báo động trong đầu tôi liền vang lên.
Cô ta khẽ cười nói: "Hiện tại chắc cậu đang tìm Sanghyeok khắp nơi đúng không?"
Tôi kiềm chế cơn tức giận, cố gắng để giọng mình nghe thật bình tĩnh.
"sanghyeok đang ở đâu?"
"Cậu ấy đang ở cùng tôi."
"Cậu đưa cậu ấy đi đâu?"
Mina lại cười một tiếng: "Không có gì. Chẳng qua là cậu ấy muốn đi xem cậu biểu diễn nhưng tôi không đồng ý. Cậu ấy muốn đi nhưng không biết vì sao lại ngất xỉu."
"Vì sao cậu không đồng ý thì cậu ấy lại té xỉu?"
Mina ngập ngừng: "Chuyện này thì..."
Bỗng nhiên giấc mộng kia lại xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi nghĩ đến một chuyện, thử thăm dò: "Có phải bởi vì Sanghyeok là nam chính, cậu là nữ chính không?"
Đầu dây bên kia yên lặng đúng một phút.
Giọng nói nghi hoặc của Mina vang lên: "Cậu biết không ít nhỉ."
"Xem ra, người có ý thức ở thế giới này không chỉ có mình tôi."
"Vậy cậu có biết thực ra Sanghyeok vốn không thuộc về thế giới này không?"
Tôi choáng váng, đầu óc trống rỗng.
Cô ta thật hoang đường. Tôi chỉ muốn gặp Sanghyeok.
10.
Khi tôi vội vã đến phòng y tế trường, Mina đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt Sanghyeok.
Khuôn mặt cô ta hiếm khi điềm tĩnh.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mina quay đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng bình tĩnh, không hề có sự sợ hãi.
"Cậu còn chưa hiểu sao?"
Thấy tôi ngơ ngác, cô ta mỉm cười, tiếp tục nói: "Chúng ta đang sống trong một quyển tiểu thuyết. Tôi là nữ chính, Sanghyeok là nam chính."
"Nhưng tên nam chính Sanghyeok này vốn không phải người của thế giới tiểu thuyết chúng ta. Hắn là người xuyên đến. Hắn cần đi theo kịch bản của quyển sách này mới có thể trở về thế giới của mình."
"cậu chỉ là một vai người qua đường thôi. Cho dù cậu đã thức tỉnh ý thức, biết chút tình hình nhưng cũng không có cách nào thay đổi kịch bản, không cách nào thay đổi kết cục."
"cậu ở đây dây dưa với hắn, hắn sẽ thất bại."
Mina còn chưa dứt lời, thân thể của tôi liền lung lay sắp đổ.
Mùi thuốc khử trùng trong phòng khiến tôi tỉnh táo lại, tôi vẫn không tiêu hóa nổi lời của Mina.
Kết hợp với giấc mộng kia, tôi đã hiểu ra phần lớn.
Để trở lại thế giới của mình, Sanghyeok chỉ có thể làm theo kịch bản. Theo cốt truyện gốc, cậu ấy phải ở bên Mina.
Tôi chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời cậu ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn chàng trai của tôi từng bước đi đến định mệnh của mình.
Tôi cũng chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi vận mệnh giáng xuống, đi con đường thuộc về mình.
"cậu đã định sẵn là không tranh nổi với tôi đâu."
Mina vân vê lọn tóc, giọng nói thương hại.
"Vậy..."
Tôi chỉ vào Sanghyeok đang nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường, run rẩy nói: "sanghyeok sao lại thành như thế này?"
Cô ta trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng: "Đây là để cảnh cáo hắn."
Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu: "Cái gì?"
"Sanghyeok vì cậu nên từ chối làm theo kịch bản." Cô ta không cam lòng nói.
"Từ lâu, hắn đã biết mình là nam chính của quyển tiểu thuyết này. Trước đây, kịch bản vẫn luôn đi theo đúng hướng, thế nhưng từ sau khi cậu thờ ơ với hắn, hắn liền liên tiếp từ chối làm theo nguyên tác."
Là bởi vì lúc trước tôi gặp mộng và lạnh nhạt với cậu ấy vì sự xuất hiện của Mina sao?
Vì phát hiện tôi thay đổi thái độ, cậu ấy không muốn tôi hiểu lầm nữa nên mới không nghe theo kịch bản sao?
Sanghyeok không muốn trở về sao?
Tôi thật sự bất ngờ.
Phút chốc, trong lòng tôi vừa ngọt ngào vừa đau đớn.
Nhưng câu nói kế tiếp của Mina đã khiến tôi rơi vào vực thẳm.
Cô ta quan sát sắc mặt tôi, chậm rãi nói: "Nhưng nếu không nghe theo kịch bản thì sẽ phải trả một cái giá lớn. Mỗi một lần không làm theo kịch bản, hắn đều nhận trừng phạt."
"Ban đầu chỉ là đau đầu, lâu dần thì sẽ biến thành đau nhức đến ngất đi, cuối cùng là..."
Cô ta chưa nói xong, nhưng tôi đã tự hiểu.
Cuối cùng, Sanghyeok chắc chắn sẽ c.h.ế.t.
Một khi nhận trừng phạt, cậu ấy chắc chắn sẽ không thể quay về.
Tôi bỗng nhiên hiểu. Ngày đó cậu ấy đã nói rồi.
Cậu ấy nói có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, chắc chắn chính là kịch bản này! Chuyện làm tổn thương tôi hẳn cũng là kịch bản này.
Nếu cậu ấy không ném bóng vào đầu tôi, không đưa vòng cho Mina thì phải chống lại kịch bản, chịu sự trừng phạt, đúng không?
Bởi vì tên đần này biết nếu cậu ấy té xỉu, tôi sẽ càng đau lòng!
Tôi nhìn cậu ấy nhắm nghiền mắt nằm trên giường. Cậu ấy không ngờ rằng kịch bản sẽ hành hạ cậu ấy đến mức này sao?
Trong lòng cậu ấy, tôi thật sự quan trọng như vậy à?
Đột nhiên, Mina giật lấy chiếc vòng tôi đưa cho Sanghyeok, cầm trong tay quan sát một lúc, sau đó ném mạnh xuống đất.
Tiếp đó, cô ta dùng ánh mắt oán hận nhìn tôi chằm chằm: "cậu có biết tôi không thiết tha gì thứ đồ chơi này không? cậu còn không biết cái vòng mà Sanghyeok coi như bảo bối này là đồ của cậu thì sao tôi có thể để nó tồn tại bên cạnh hắn được?"
"Thực ra hôm đó tôi đến trễ là do hắn từ chối làm theo kịch bản tổn thương cậu vì tôi nên mới nhận cảnh cáo, đầu đau như búa bổ. Nếu không bị hành hạ như thế, hắn đã không ném bóng vào đầu cậu rồi."
"Nếu hắn muốn trở lại thế giới của mình, hắn chỉ có thể ở cùng một chỗ với tôi."
"Ai bảo tôi là nữ chính cơ chứ?"
Nghe đến đó, tôi nhắm mắt lại, cả người run rẩy.
Tuyệt vọng, giận dữ, muốn xé xác người trước mặt.
Nhưng tôi không cách nào làm được.
Mina đứng lên, đi đến trước mặt tôi, cầm tay tôi đặt lên mặt mình, mang theo nụ cười đắc thắng nói: "cậu đoán xem, nếu như Sanghyeok tỉnh lại, thấy cậu đánh tôi thì hắn sẽ nghiêng về phía ai?"
"Wangho, đi đi."
"cậu mà ở lại bên cạnh Sanghyeok thì hắn sẽ không có được kết cục tốt đâu."
11.
Sau khi tỉnh lại, Sanghyeok nhiều lần đến tìm tôi.
Tôi lấy các loại lí do để từ chối cậu ấy.
Mỗi lần nhìn thấy cậu ấy cô đơn rời đi, lòng tôi đều quặn thắt lại, nhưng tôi không thể để cậu ấy bị kịch bản trừng phạt nữa.
Tôi không chịu được hậu quả ấy.
Tôi muốn cậu ấy sống tốt.
Cuối cùng, sau một lần lại bị từ chối gặp mặt, Sanghyeok không còn tìm tôi nữa.
Cậu ấy có lòng tự trọng của mình.
Tôi cũng có sự bất đắc dĩ của tôi.
Sau đó rất lâu, tôi bận rộn tập trung học hành, đã lâu rồi không gặp lại cậu ấy.
Bạn cùng bàn nói Sanghyeok dành toàn bộ thời gian thi đấu ở bên ngoài, hẳn sẽ trở về trước kỳ thi tốt nghiệp.
Thế nhưng mãi cho đến khi kết thúc kì thi đại học, tôi cũng không gặp lại cậu ấy.
Không biết rốt cuộc cậu ấy có thi đại học hay không.
Sau khi có kết quả thi tốt nghiệp, trong lúc điền nguyện vọng, tôi nhận được điện thoại từ giáo viên tuyển sinh của trường Đại học mà tôi mong ước.
Giáo viên nói vì tiết mục biểu diễn của tôi vô cùng xuất sắc, chỉ cần tôi điền nguyện vọng thì họ chắc chắn sẽ tuyển tôi.
"Bạn học, người chơi bóng rổ rất tốt ở trường em, cái cậu gọi là Sanghyeok ấy, nguyện vọng một cũng điền vào trường chúng tôi."
Tôi sửng sốt rất lâu, cuối cùng vẫn bỏ qua ngôi trường này.
Thư trúng tuyển tới vào chạng vạng tối, ráng chiều lộng lẫy cực kỳ đẹp mắt.
Sau khi cảm ơn người đưa thư, tôi quay người bước lên lầu.
Vừa đi tới hành lang, đột nhiên một sức lực kéo tôi lại. Tôi không kịp thét lên, rơi vào một vòng tay kiên cố.
"Tớ đây."
Là Sanghyeok.
Cậu ấy ôm tôi từ phía sau, đặt đầu tôi lên vai cậu ấy, dụi mặt lên đầu tôi.
Cảm giác say đắm làm người ta mê mẩn.
Tôi hít sâu một hơi, lập tức đẩy cậu ấy ra.
Sanghyeok kêu lên một tiếng đau đớn, ôm tôi chặt hơn, đôi mắt đen như mực hằn đầy tia máu, trông như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
"Vì sao lại thay đổi nguyện vọng?"
"Vì sao không chịu gặp tớ?"
"Wangho! Trong lòng cậu, rốt cuộc tớ là ai?"
Hai câu hỏi vì sao liên tiếp tuôn ra, câu sau càng nặng nề hơn câu trước.
Câu cuối cùng, Sanghyeok dường như muốn hét lên.
Cậu ấy hung hắn đấm một phát vào tường, cả người trở nên cực kỳ nóng nảy.
Nói đến mấy chữ cuối, giọng cậu ấy lại tràn đầy bối rối, gần như hèn mọn.
"Tớ... Tớ chỉ là lo lắng cho cậu."
Câu này vừa thốt ra, lòng tôi liền thắt lại.
Thanh mai trúc mã mười lăm năm, tôi đã thấy mọi bộ dáng của cậu ấy.
Nhưng một Sanghyeok hèn mọn như vậy, tôi chưa từng chứng kiến bao giờ.
Sau này bất kể cậu ấy có vui vẻ hay đau khổ gì cũng đều không liên quan đến tôi.
Chỉ khi rời khỏi tôi, cậu ấy mới có thể đi hết quãng đời này.
Đường đường là nam chính xuyên đến, cậu ấy đã chịu đủ đau khổ rồi.
Tôi không muốn làm chướng ngại vật trên đường về nhà của cậu ấy.
Nếu đã như vậy thì cứ làm một kẻ qua đường nhỏ nhoi thôi...
Tôi siết tay, mỉm cười dối lòng nói:
"Nguyện vọng à... Thích thì đổi thôi."
"Về phần cậu... Sanghyeok à, chúng ta chỉ là thanh mai trúc mã thôi mà, đúng không?"
"Wangho!"
Cậu ấy gần như gầm lên, cướp thư trúng tuyển trong tay tôi, nhìn thấy tên trường mà tôi trúng tuyển. Đó là một ngôi trường ở nước ngoài – nơi cách cậu ấy rất xa.
"Đây không phải là sự thật..."
Cậu ấy kinh ngạc như một đứa trẻ bị bỏ rơi, không ngừng lặp lại câu nói đó.
Nhân lúc nước mắt chưa rơi, tôi chậm rãi đẩy tay cậu ấy ra, mỉm cười chào tạm biệt cậu ấy.
"Quay về với cô ấy đi."
"Tương lai của cậu không có tớ."
Tương lại của cậu lộng lẫy xán lạn, không có tớ.
12.
Đêm đỉnh phong năm nay được tổ chức tại Tam Á.
Máy bay vừa đáp xuống, tôi ngồi trên xe bảo mẫu. Trợ lý liên tục thúc giục tôi tranh thủ thời gian trang điểm.
Tôi lại lần nữa thất thần nhìn bãi biển xanh thẳm ngoài cửa xe.
Một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng vẫy trước mặt tôi.
Sau đó, một ly nước được đưa tới trước mặt tôi.
Tôi mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn."
Dohyeon khẽ cười một tiếng, cất giọng nhẹ nhàng hỏi: "Anh với em mà cần phải nói cảm ơn à?"
Trợ lý ngồi phía trước tôi thăm dò quay đầu, vẻ mặt mập mờ: "Anh Dohyeon ân cần với Wangho quá!"
Tôi hớp một ngụm cà phê, không đáp.
Cũng không biết đáp lại như thế nào.
Quen biết Dohyeon gần năm năm, hiện tại anh ấy vừa là đại diện kiêm ông chủ của tôi. Anh ấy tốt với tôi là có mục đích.
Tối nay tôi về nước, công khai tham gia hoạt động đầu tiên.
Nửa tháng trước, tôi đóng một bộ phim sản xuất bởi hãng phim có danh tiếng tốt nhất thế giới.
Tôi làm nam phụ, giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất.
Bộ phim này do Trung Quốc và nước ngoài hợp tác với nhau, đạo diễn người Trung là một trong số những giám khảo của lễ trao giải hôm nay.
Cô ấy mời, đương nhiên tôi phải đồng ý.
Nếu không, tôi đã không về nước sớm như vậy.
Trang điểm xong, trời cũng sắp tối. Dohyeon làm tổng giám đốc một công ty giải trí trứ danh trong nước, vô cùng bận rộn.
Anh ấy phải đến hội trường trước.
Trước khi đi, anh ấy liên tục căn dặn: "Wangho, người không biết lý lẽ thì không cần để ý. Đừng sợ, có anh ở đây."
"Khi nào kết thúc thì anh đến đón em."
Sau khi tiệc tàn, tôi lại không nhìn thấy bóng dáng anh ấy.
Tôi đành phải đi tìm.
Ban đêm, trời tối đen như mực, hai ba nữ minh tinh mặc lễ phục đi ngang qua.
Nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ vô tình lọt vào tai tôi: "Cô có biết tin hôm nay ngài lee cũng tới không?"
"Là ngài lee - Sanghyeok của công ty giải trí LPL đúng không? Anh ta cũng đến nữa à?"
"Anh ta là nhà đầu tư lớn nhất của hoạt động hôm nay. Người đâu mà vừa đẹp trai lại nhiều tiền, nhưng hình như có bạn gái rồi"
"Bạn gái thanh mai trúc mã làm sao sánh được?"
Nghe được hai chữ "Sanghyeok", nháy mắt, đầu óc tôi ong ong cả lên.
Là Sanghyeok thật sao?
Mấy năm nay xuất ngoại, tôi chưa hề chủ động tìm bất kỳ tin tức gì của cậu ấy nhưng vẫn biết một chút.
Bởi vì cậu ấy giống như một huyền thoại.
Nghe nói sau một năm hôn mê, khi tỉnh lại, cậu ấy lập tức thi vào Đại học Tài chính một lần nữa, tuổi còn trẻ mà đã điều hành một câu lạc bộ hơn trăm tỷ.
Chuyện khiến người ta bàn tán say sưa nhất chính là chuyện liên quan đến cậu ấy.
Đối với chuyện này, tôi vừa kiêu ngạo vừa chua chát.
Đầu óc tôi kêu vang, những ký ức bị tôi cố gắng chôn giấu dưới đáy lòng bỗng chốc tuôn trào.
Những ký ức ngọt ngào, khổ sở, đắng chát dường như bao phủ lấy tôi.
Đến mức có người đụng vào mà tôi cũng không biết.
"Xin lỗi, tôi không cố ý..."
Lời còn chưa nói hết, nước mắt đã chảy xuống trong khoảnh khắc nhìn thấy đối phương.
"Không có việc gì."
Giọng nói lạnh lùng, thanh âm vừa lạ mà vừa quen lại như một nắm tay bóp chặt cổ tôi, làm tôi nghẹn ngào.
Sau sáu năm, tôi chưa từng nghĩ tới tôi và Sanghyeok sẽ gặp lại dưới tình huống này.
Nhưng tôi vội bước đi, không kịp nhìn thấy người đứng phía sau đã nắm chặt hai tay, đôi mắt cũng đỏ bừng.
13.
Lúc Dohyeon tới tìm tôi, tôi đang đắm mình trong bể bơi.
Không khí trong phổi càng lúc càng ít dần.
Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, ý thức càng lúc càng mơ hồ.
Lúc đánh mất ý thức, tôi dường như trông thấy có bóng người nhanh chóng bơi về phía mình.
Cực kỳ giống Sanghyeok.
Nhưng khi tỉnh dậy, người tôi nhìn thấy lại là Dohyeon.
Người từ trước đến nay luôn ung dung giờ phút này lại vô cùng sốt ruột, thấy tôi vừa tỉnh thì vội vàng ôm tôi vào lòng.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy ấm ức vô cùng, giọng nói cũng nghẹn ngào.
"Dohyeon... Em gặp lại cậu ấy rồi."
Dohyeon nhíu mày, lập tức phản ứng lại: "Là Sanghyeok?"
Tôi yếu ớt gật đầu.
Mặt anh ấy biến sắc, thần sắc lúc nói chuyện cũng nghiêm nghị: "Cho nên vì cậu ấy, em mới làm ra chuyện ngu xuẩn này sao?"
Tôi nhắm mắt lại, nhẹ giọng phản bác: "Anh quên em có học lặn rồi à?"
"Nhưng rõ ràng em đã ngất đi!"
Anh ấy ôm chặt tôi, ngực phập phồng, hình như rất tức giận.
"Em còn là Wangho sao? Wangho mà anh biết tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy đâu."
Hai hàng lệ chảy dài trên má, cổ họng tôi căng lên.
"Em không quan tâm đến cậu ấy nữa. Thế nhưng khi phát hiện cậu ấy quên em rồi, em mới biết được thế nào là đau lòng."
Cái cảm giác đau đớn kia thấm vào từng chân tơ kẽ tóc, từng chút từng chút, rõ ràng vô cùng, không thể che giấu được.
"Dohyeon, em đau lòng quá..."
Anh ấy càng ôm tôi chặt thêm, ngực ù ù rung động: "Wangho, em thấy anh có được không? Anh phải làm sao mới khiến em hết đau lòng?"
Tôi không ngờ tâm tư Dohyeon cất giấu suốt năm năm sẽ được nói ra dưới tình huống này.
"Em..."
Anh ấy nhẹ nhàng che miệng tôi, nở một nụ cười đắng chát.
"Wangho, nếu là lời từ chối thì đừng nói."
Tôi im lặng, mệt mỏi dựa vào ngực anh ấy ngủ thiếp đi.
Tôi nghĩ, chờ tôi tỉnh lại mọi chuyện sẽ khác.
Có mấy lời một khi nói ra khỏi miệng sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ.
Giống như Dohyeon. Ngày nào anh ấy còn chưa thổ lộ, tôi còn có thể coi như không biết tâm ý của anh ấy.
Chỉ khi nào nói ra, tôi mới có thể rời xa.
Không đáp lại được thì cũng đừng gieo hy vọng.
Đến tận bây giờ, tôi thừa nhận: Sáu năm, tôi vẫn không quên được Sanghyeok.
Cũng thừa nhận năm đó chọn xuất ngoại chứ không học ở trong nước là vì không chịu được cảnh chứng kiến cậu ấy và Mina ở bên nhau.
Thậm chí từ bỏ nhảy múa cũng vì muốn từ biệt quá khứ của mình.
Không thay đổi được, không chấp nhận được nên chỉ có thể làm một người nhu nhược trốn tránh.
14.
Sau khi rơi xuống nước, tôi nghỉ ngơi mất mấy ngày. Ngày đầu tiên trở lại, Dohyeon đã đem một tấm thư mời đưa cho tôi.
Thấy tôi kinh ngạc, anh ấy cười gõ đầu tôi.
"Tỏ tình thất bại thì không thể làm bạn được nữa sao?"
Tôi ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh ấy, chân thành nói: "Đương nhiên là có thể."
"Trường trung học tư thục Hanlim đưa thiệp mời kỷ niệm ngày thành lập trường, cũng mời em biểu diễn lại tiết mục kỷ niệm một trăm năm thành lập trường trước đây."
"Muốn đi hay không thì tùy em quyết định."
Dohyeon quay về vẻ thong dong bình tĩnh.
Tôi nhìn ra được, anh ấy đã hoàn toàn bình thường trở lại.
Tôi vuốt ve thiệp mời trong tay, làm ra việc cả đời này tôi không hối hận nhất.
"Đi."
Hanlim là nơi bắt nguồn mọi chuyện.
Đã đồng ý đi tham gia buổi tiệc này, đương nhiên cũng muốn tái hiện lại buổi biểu diễn lúc trước.
Tôi vội vàng liên hệ các bạn học trong vũ đoàn trước đây.
Điều làm tôi cảm thấy ngoài ý muốn chính là bọn họ đều không ngoại lệ nhận được thư mời của trường.
Bạn cùng bàn năm đó của tôi bây giờ là một thiết kế. Cô ấy gọi video call tới.
"Wangho, cuối cùng thì cậu cũng về rồi!"
Cô ấy cười vô cùng vui vẻ, đẩy người đàn ông đứng sau lưng về phía trước.
"Ha ha, Wangho, đây là bạn trai tớ. Cuối năm sau bọn tớ kết hôn rồi, cậu nhất định phải đến!"
Tôi gật đầu đồng ý, lại hỏi chuyện liên quan đến buổi biểu diễn.
Bạn cùng bàn tỏ vẻ bí ẩn nói: "Bật mí cho cậu, tất cả thành viên của vũ đoàn đều trở về. Người ở xa nhất là Tây Lan một tuần trước cũng về nước. Bây giờ chỉ còn chờ biên đạo là cậu thôi."
"Cả đám bọn tớ vốn đang không biết cậu có về hay không. Tớ tranh thủ nói cho các cậu ấy tin tốt này mới được! Đúng rồi, Wangho, ba ngày sau tập dợt ở trường cũ, cậu có muốn đi không?"
Nói xong, cô ấy liền tắt máy.
Kết thúc video call, tôi ngồi trên sofa trầm mặc thật lâu.
Chuyện này chắc chắn không bình thường.
Vì sao nhân kỷ niệm tròn một trăm linh sáu năm, trường lại muốn bọn tôi diễn lại vở diễn hồi kỷ niệm một trăm năm? Rốt cục là có mục đích gì?
Ba ngày sau, sau sáu năm, tôi lại lần nữa trở về trường cũ.
Sau sáu năm, thành phố cải cách, nhà cao tầng, tàu điện ngầm mọc đầy xung quanh nhưng bất ngờ là khuôn viên trường lại chẳng thay đổi gì.
Vẫn là gạch đỏ quen thuộc, cây ngô đồng lúc trước.
Nếu không phải bên cạnh còn có người khác, tôi thậm chí còn tưởng rằng đã quay về thời trung học.
Ngẩn ngơ một lúc, đám bạn cùng lớp đã đến.
Nhiều năm không gặp, mọi người cùng nhau trò chuyện, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Lúc luyện tập, dù đã lâu không diễn lại vở vũ kịch này nhưng lúc âm nhạc vang lên, trong nháy mắt, ai cũng thực hiện đúng động tác như trước.
"Ha ha! Xem như tớ còn chưa lụt nghề!" Một người đã lâu không nhảy cảm khái.
Nhảy múa vài lần, tất cả mọi người thở hồng hộc, tụ lại một chỗ trò chuyện.
Chủ đề nói chuyện nhiều lần thay đổi, cuối cùng lại nói về tôi.
"Nói đến thì, mối quan hệ của Wangho và Sanghyeok tốt như vậy, thế mà không ở cùng một chỗ."
"Tiếc quá!"
Tôi cười: "Đều là chuyện của quá khứ rồi."
Bạn cùng bàn hừ một tiếng: "Đều do nữ sinh chuyển trường Mina kia!"
"Vậy Wangho, cậu có biết Mina và Sanghyeok cũng không đến với nhau không?"
Sanghyeok thế mà lại không quen Mina?
Cậu ta không đi theo tình tiết của kịch bản.
"Năm đó sau khi cậu xuất ngoại, Sanghyeok cãi nhau với Mina một trận to, không biết sao lại hôn mê bất tỉnh. Kỳ quái là Sanghyeok hôn mê, Mina cũng phát điên luôn."
Nói đến đây, bạn cùng bàn bĩu môi: "Đáng đời cô ta! Năm đó chen chân vào cậu và Sanghyeok, bây giờ còn đang ở bệnh viện tâm thần kia kìa!"
"Hả? Wangho, sao cậu lại khóc?"
Tôi khóc vì chàng thiếu niên của tôi.
15.
Lễ kỉ niệm một trăm linh sáu năm ngày thành lập trường trung học tư thục được tổ chức vô cùng long trọng.
Chuyện được mọi người chú ý nhất là buổi tái diễn vở vũ kịch năm xưa.
Dưới khán đài chật kín không còn chỗ ngồi, trên hành lang cũng đông nghẹt người.
Sáu năm trôi qua, lại một lần nữa bước lên sân khấu này, trong lòng tôi ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc.
Sáu năm dường như là toàn bộ thanh xuân của tôi.
Chuyên chú hoàn thành mỗi một động tác, lần này, tôi biểu diễn còn tốt hơn so với sáu năm trước.
Lúc chào cảm ơn, tiếng vỗ tay kéo dài không dứt.
Khi vừa xoay người cúi đầu, từ xa xa, tôi thấy một bóng người dừng lại trước cổng trường.
Cậu ấy tựa lưng vào cửa, khóe môi dường như đang cong lên, đôi mắt đen láy thẳng tắp nhìn về phía tôi.
Nháy mắt, ánh mắt tôi mơ hồ.
Lý trí chưa kịp phản ứng, thân thể đã phản ứng trước. Tôi chạy như bay về phía cậu ấy.
Sanghyeok vững vàng đỡ được tôi, ôm tôi vào lòng.
Nước mắt không kiềm được chảy ra, rất nhanh đã thấm đẫm áo sơ mi của cậu ấy.
"Ngoan nào, đừng khóc."
Cậu ấy vòng tay ôm chặt eo tôi, khiến tôi thở không thông.
Tôi vẽ lại từng đường nét trên gương mặt cậu ấy, liên tiếp lặp lại: "sanghyeok, là cậu thật sao?"
"Là tớ."
Cậu ấy dịu dàng, đáp lại hết lần này này đến lần khác, không biết mệt mỏi.
"sanghyeok, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu không nói cho tớ?"
Sanghyeok ôm lấy tôi, dùng ngữ khí bình thản nói ra một chuyện rúng động.
Cậu ấy là người xuyên việt. Đây là thế giới tiểu thuyết, chỉ cần cậu ấy làm theo kịch bản của nam chính Sanghyeok thì có thể trở về thế giới của mình.
Cậu ấy nói, mới đầu kịch bản rất thuận lợi, cho đến khi xuất hiện một biến cố là tôi.
Hơn mười năm quen nhau, cậu ấy từ từ yêu tôi, yêu đến mức muốn thoát khỏi kịch bản.
"Mina đúng là nữ chính. Nhưng rốt cuộc tớ cũng không phải Sanghyeok trong sách. Tớ không yêu cô ta."
"Có phải cô ta nói vì cậu mà tớ từ chối làm theo kịch bản nên nhận trừng phạt không? Thực ra cô ta chỉ nói đúng một nửa."
Sanghyeok nói cậu ấy thực sự đã chống lại kịch bản, nhưng việc cậu ấy hôn mê bất tỉnh lại không hoàn toàn do bị trừng phạt.
"Trong một năm hôn mê kia, thực ra tớ đã đàm phán với ý thức của thế giới này."
"Tớ từ bỏ cơ hội trở về thế giới thật, ở lại thế giới này chỉ vì muốn thay đổi kết cục phải ở cùng một chỗ với Mina."
"Đương nhiên, tớ thắng."
"Không có nam chính là tớ, nữ chính Mina kia đương nhiên không cần phải tồn tại nữa. Cô ta không chấp nhận được nên phát điên."
Cậu ấy nói một cách nhẹ nhàng nhưng tôi cảm thấy chỉ cần sai một bước, cậu ấy sẽ không thể quay đầu.
"Vậy sao cậu không đi tìm tớ? Vì sao lúc ở Tam Á làm bộ không biết tớ?"
Tôi ra sức đấm cậu ấy, khóc rống lên.
"Lúc đó cậu quyết liệt rời đi, tớ thực sự cho rằng... Cho rằng cậu không cần tớ nữa."
"Wangho, từ đầu đến cuối tớ chỉ thích mình cậu."
Cậu ấy dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, nhìn đôi mắt đẫm lệ của tôi.
Hơi thở của chúng tôi đan xen vào nhau. Cậu ấy chậm rãi, thận trọng đặt môi lên môi tôi.
Mềm mại, triền miên.
Lí trí của tôi dường như không còn nữa, chỉ còn chìm đắm cùng cậu ấy.
Từ đầu đến cuối, chàng thiếu niên này đều kiên định bước về phía tôi, không tiếc vì tôi mà ở lại thế giới này.
"Sanghyeok, Wangho vĩnh viễn là của Sanghyeok."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz