[10]
- Bình Yên Trong Bão Tố -
Sau khi Seo Junho bị đưa vào bệnh viện tâm thần đặc biệt dành cho tội phạm nguy hiểm, một sự tĩnh lặng lạ lùng bao trùm Seoul. Nhưng đối với Lee Sanghyeok và Han Wangho, cuộc chiến không bao giờ thực sự kết thúc. Vụ án rúng động ấy đã thay đổi vĩnh viễn cuộc đời họ, khắc sâu vào tâm hồn những bài học cay đắng về ranh giới mong manh giữa thiên tài và điên loạn, giữa y học và tội ác. Họ đã đối mặt với vực thẳm sâu nhất của bản chất con người, và từ đó, mỗi người chọn một con đường riêng để tiếp tục sứ mệnh của mình, không phải để chạy trốn, mà để đối mặt với những vết sẹo không thể xóa nhòa.
Lee Sanghyeok, với mái tóc đã điểm bạc thêm vài sợi sau vụ án, vẫn miệt mài với công việc tại Đội Điều tra số 1. Anh không còn quá ngạc nhiên trước những tội ác kinh hoàng, nhưng vụ án của Seo Junho đã khắc sâu vào tâm trí anh một bài học cay đắng: cái ác có thể tồn tại dưới nhiều hình thức, đôi khi lẩn khuất dưới vỏ bọc tri thức và uy tín nhất. Anh trở nên thận trọng hơn, sắc bén hơn trong việc nhìn nhận con người, luôn đặt câu hỏi về những gì ẩn giấu sau vẻ ngoài hào nhoáng hay những lời nói hoa mỹ. Anh dành nhiều thời gian hơn để nghiên cứu tâm lý tội phạm, đặc biệt là những trường hợp lệch lạc về đạo đức trong giới khoa học và y tế. Anh đọc ngấu nghiến các báo cáo, tài liệu về các vụ án tương tự trên thế giới, cố gắng tìm kiếm một mô hình, một dấu hiệu cảnh báo để ngăn chặn những Seo Junho khác nảy sinh.
Mối quan hệ của anh với Han Wangho đã vượt qua giới hạn của công việc, trở thành một mối quan hệ khác, được rèn giũa từ những thử thách và hiểm nguy cận kề cái chết. Những buổi trò chuyện muộn tại sở cảnh sát hay những lần ghé thăm Viện Pháp y ngày một nhiều hơn đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ, nơi họ chia sẻ không chỉ thông tin vụ án, mà cả những gánh nặng vô hình trên vai, những trăn trở về công lý và đạo đức trong một thế giới ngày càng phức tạp.
Sanghyeok nhận ra rằng, dù vụ án đã khép lại, nhưng nó vẫn là một phần không thể tách rời trong anh, định hình con người anh và cách anh nhìn nhận thế giới. Anh học được rằng, đôi khi, chiến thắng không phải là việc bắt được kẻ thủ ác, mà là việc tìm thấy sự bình yên trong chính tâm hồn mình, giữa những hỗn loạn không ngừng. Anh biết rằng mình sẽ phải đối mặt với nhiều vụ án kinh khủng khác, nhưng anh đã sẵn sàng hơn bao giờ hết, không chỉ với kỹ năng nghiệp vụ mà còn với một trái tim đã tôi luyện qua lửa.
Han Wangho không trở lại với vị trí bác sĩ pháp y hiện trường như trước. Cậu không thể. Những hình ảnh, mùi vị và âm thanh của các hiện trường tội ác giờ đây lại gợi lại quá nhiều ký ức đau đớn về Kang Jihye và những gì cô ấy đã phải chịu đựng. Nỗi ám ảnh về vết cắt trên cơ thể người, về những nội tạng bị lấy đi một cách dã man, cứ vương vấn trong tâm trí cậu, khiến cậu không còn có thể đứng giữa hiện trường một cách khách quan. Thay vào đó, cậu dồn toàn bộ tâm huyết vào nghiên cứu và phân tích pháp y chuyên sâu, đặc biệt là trong lĩnh vực di truyền học pháp y và các bệnh lý liên quan đến nội tạng.
Văn phòng của cậu tại Viện Pháp y Quốc gia trở thành một trung tâm nghiên cứu hiện đại, nơi cậu dành hàng giờ đồng hồ để phân tích các mẫu vật sinh học phức tạp, giải mã những bí ẩn mà người thường không thể hiểu được. Han Wangho trở thành một chuyên gia hàng đầu về các vụ án liên quan đến y tế, đặc biệt là các tội ác buôn bán nội tạng và thí nghiệm phi đạo đức. Wangho biết rằng Seo Junho đã bị giam giữ, nhưng cậu cũng biết những "mầm mống" điên rồ mà hắn đã gieo rắc vẫn có thể tồn tại, ẩn mình trong những góc khuất của xã hội, trong những phòng thí nghiệm bí mật, hay trong tư tưởng của những kẻ mang khát vọng quyền lực bệnh hoạn. Chính vì vậy, cậu không ngừng học hỏi, không ngừng tìm kiếm, không ngừng phát triển các phương pháp phân tích mới để có thể nhận diện và ngăn chặn những mối đe dọa tiềm tàng từ những kẻ mang tư tưởng tương tự Seo Junho.
Cậu thường xuyên viết các bài báo khoa học được công bố trên các tạp chí y khoa quốc tế, thuyết trình tại các hội nghị chuyên ngành, cảnh báo về những mối nguy hiểm tiềm tàng của thị trường nội tạng chợ đen, những tiến bộ y học bị lạm dụng và các nghiên cứu y học phi đạo đức có thể dẫn đến những thảm họa tương tự. Nỗi đau mất Jihye vẫn còn đó, một vết sẹo không thể lành trong tim cậu, nhưng nó đã trở thành ngọn lửa âm ỉ, thôi thúc cậu chiến đấu cho công lý và bảo vệ những người vô tội. Cậu tin rằng, bằng cách cung cấp những kiến thức khoa học vững chắc và những phương pháp điều tra tiên tiến, cậu có thể giúp cảnh sát phá án hiệu quả hơn, và quan trọng hơn, giúp ngăn chặn những tội ác tương tự trong tương lai. Cậu cũng dành thời gian nghiên cứu về khía cạnh đạo đức của y học, đặc biệt là về việc sử dụng công nghệ gen và nhân bản, để đảm bảo rằng những tiến bộ khoa học không bao giờ bị lợi dụng cho mục đích xấu xa.
Một buổi chiều mùa hạ, khi những tia nắng cuối ngày len lỏi qua ô cửa kính Viện Pháp y, vẽ nên những vệt sáng vàng trên nền tường trắng, Sanghyeok đến thăm Wangho. Anh thấy Wangho đang ngồi trước máy tính, ánh mắt tập trung cao độ vào màn hình hiển thị những biểu đồ gen phức tạp, những chuỗi DNA xoắn ốc đang được phân tích từng chi tiết nhỏ nhất. Không khí trong phòng phảng phất mùi ozone và chất khử trùng, pha lẫn với mùi sách cũ và cà phê đen đậm đặc.
"Đã tìm thấy gì mới sao, bác sĩ Han?" Sanghyeok hỏi, giọng anh dịu dàng, tránh làm Wangho giật mình.
Wangho ngẩng đầu lên, gương mặt cậu thoáng nét mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn sáng rực niềm đam mê với khoa học, một ngọn lửa không bao giờ tắt.
"Đúng vậy, thanh tra Lee. Tôi đang nghiên cứu một dạng đột biến gen hiếm gặp có liên quan đến khả năng tự chữa lành của cơ thể. Có vẻ như nó từng được nhắc đến trong một số ghi chú cũ của Seo Junho, nhưng hắn ta đã giải thích nó theo một cách bệnh hoạn, biến nó thành công cụ cho sự ám ảnh của mình về 'sự hoàn hảo'."
Cậu chỉ vào một biểu đồ phức tạp trên màn hình. "Những thông tin này có thể rất quan trọng trong việc hiểu rõ hơn về cách hắn ta lựa chọn nạn nhân và mục tiêu cuối cùng của hắn."
Sanghyeok gật đầu, ánh mắt anh tập trung vào những con số và biểu đồ khó hiểu trên màn hình. Anh biết Wangho không chỉ nghiên cứu cho công việc, mà còn vì một sự ám ảnh cá nhân, một khát khao hiểu rõ kẻ đã gây ra quá nhiều bi kịch. Anh đã học được cách chấp nhận và tôn trọng điều đó.
"Cậu nghĩ chúng ta sẽ gặp lại những vụ án tương tự sao? Những vụ án mà kẻ thủ ác là những người có trí tuệ cao nhưng lại điên loạn về mặt đạo đức?"
Wangho thở dài, quay lưng lại với màn hình máy tính, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi hoàng hôn đang buông xuống, nhuộm đỏ cả bầu trời Seoul, tạo nên một khung cảnh hùng vĩ nhưng cũng đầy suy tư.
"Khả năng là rất cao, Thanh tra Lee. Với sự phát triển không ngừng của công nghệ sinh học và sự phức tạp của thị trường chợ đen, những tội ác liên quan đến y tế sẽ ngày càng tinh vi và khó lường hơn. Ranh giới giữa khoa học và đạo đức đang ngày càng bị xóa nhòa bởi lòng tham và sự bệnh hoạn. Nhưng chúng ta sẽ sẵn sàng. Chúng ta không thể ngăn chặn mọi tội ác, nhưng chúng ta có thể làm mọi thứ để bảo vệ những người vô tội."
Họ im lặng một lát, tận hưởng sự bình yên hiếm hoi trong khoảnh khắc đó. Không gian ngập tràn mùi của hóa chất, của giấy cũ, của tri thức và cả những bí mật bị chôn vùi. Ngoài cửa sổ, tiếng còi xe từ xa vọng lại, tiếng ồn ào của thành phố đang hoạt động trở lại sau một ngày dài.
"Cậu đã tìm thấy sự bình yên thực sự chứ, Wangho?" Sanghyeok đột nhiên hỏi, ánh mắt anh đầy vẻ quan tâm và thấu hiểu. Anh muốn biết liệu người bạn mập mờ này của mình, sau tất cả những gì đã trải qua, có thể tìm thấy sự thanh thản trong tâm hồn.
Wangho quay lại, nhìn thẳng vào mắt Sanghyeok. Cậu mỉm cười nhẹ, một nụ cười thanh thản và kiên định, không còn dấu vết của sự giằng xé hay đau khổ tột cùng như trước. "Tôi đã tìm thấy mục đích của mình, Thanh tra Lee. Trong mỗi mảnh bằng chứng, trong mỗi gen di truyền, tôi tìm thấy một phần của sự thật, một lời giải đáp cho những câu hỏi chưa được trả lời. Tôi không thể thay đổi quá khứ, không thể mang Jihye trở lại, nhưng tôi có thể bảo vệ tương lai. Tôi có thể sử dụng kiến thức của mình để ngăn chặn những thảm kịch tương tự. Đó là bình yên của tôi. Nó không phải là sự vắng mặt của bão tố, mà là khả năng tìm thấy sự tĩnh lặng trong lòng cơn bão, một sự kiên định trong việc đối mặt với mọi thử thách."
Sanghyeok cũng mỉm cười. Anh hiểu Wangho. Bình yên của họ không phải là sự yên tĩnh tuyệt đối, mà là sự chấp nhận và đấu tranh. Họ đã cùng nhau vượt qua một cơn bão kinh hoàng, và họ sẽ tiếp tục đứng vững, đối mặt với bất kỳ phong ba nào khác mà cuộc đời ném vào họ.
"Vậy giờ cậu Han đây có thể đi hẹn hò với tôi được chưa nào"
"Được rồi, tôi xong ngay đây. À mà thanh tra Lee này" Cậu cười bẽn lẽn, vừa cởi chiếc áo blouse của mình vừa nói
"Hửm?" Lee Sanghyeok đang bận tay sắp xếp lại tài liệi của cậu nhưng vẫn lắng nghe điều cậu muốn nói là gì
"Tối nay tôi qua đêm tại nhà anh nhé"
Seoul vẫn sẽ có những góc tối, những bí mật chưa được phơi bày. Nhưng ở đó, trong bóng đêm, sẽ luôn có những người giữ lửa, những người không bao giờ ngừng chiến đấu cho ánh sáng của công lý. Cuộc hành trình của họ vẫn tiếp tục, không có hồi kết, chỉ có những bình minh và hoàng hôn mới, những vụ án mới, và những bí ẩn mới đang chờ đợi họ. Họ đã học được rằng cuộc sống không phải là một câu chuyện hoàn hảo, mà là một chuỗi những thử thách và những lựa chọn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz