F6 Daouoffroad Tau Dien Ngam Cuoc Chay Tron Cuoi Cung
Chương 5: Quay Lại Tàu Điện NgầmSau khi thoát khỏi siêu thị bỏ hoang, nhóm bạn trở lại nhà ga tàu điện ngầm. Không khí nặng nề bao trùm, từng bước chân vang vọng trong không gian tĩnh lặng khiến họ không khỏi lo lắng. Tàu điện vẫn nằm im lìm trên đường ray, một số toa đã bị hư hỏng nghiêm trọng, nhưng một vài toa phía trước dường như vẫn còn sử dụng được."Chúng ta quay lại đây làm gì?" Joong hỏi, giọng đầy nghi ngại. "Tàu này gần như đã thành đống sắt vụn rồi.""Vẫn còn cơ hội," Gemini đáp, ánh mắt sắc bén. "Nếu động cơ còn hoạt động, chúng ta có thể sửa chữa và dùng nó để vượt qua khu vực nguy hiểm tiếp theo."Phuwin im lặng suốt quãng đường, tay giữ chặt vết cắn trên cánh tay mình. Anh không dám nhìn vào ánh mắt của những người khác. Nỗi lo sợ bị biến đổi thành zombie ngày càng lớn, nhưng điều kỳ lạ là cơ thể anh không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự lây nhiễm."Cậu ổn không?" Fourth bất ngờ hỏi nhỏ, ánh mắt lo lắng.Phuwin gật đầu nhẹ, nhưng không nói gì. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như thể có thứ gì đó đang thức tỉnh bên trong anh.---Khi bước vào tàu điện ngầm, cả nhóm bắt đầu kiểm tra từng toa. Pond cầm theo một chiếc đèn pin, dẫn đầu nhóm. Dunk và Joong bám sát phía sau, kiểm tra mọi ngóc ngách để đảm bảo không có zombie ẩn nấp. Gemini ở lại cuối đoàn, tay lăm lăm khẩu súng, sẵn sàng đối phó nếu có bất cứ điều gì bất thường xảy ra."Ở đây vẫn còn một vài toa nguyên vẹn," Pond nói, giọng nhẹ nhõm hơn một chút. "Chúng ta có thể dùng những toa này làm nơi trú ẩn tạm thời."Đúng lúc đó, Fourth bất ngờ nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng từ phía trước. Đó không phải tiếng zombie gầm gừ mà giống tiếng bước chân người. Cậu lập tức giơ tay ra hiệu cho cả nhóm dừng lại."Nghe thấy gì không?" Fourth thì thầm.Cả nhóm đứng im lặng, lắng nghe. Và rồi, từ trong bóng tối, một giọng nói trầm ấm vang lên:
"Đừng sợ. Tôi không phải bọn thèm cắn ấy đâu."Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nguồn phát ra âm thanh. Một chàng trai trẻ bước ra từ góc khuất, gương mặt hốc hác nhưng ánh mắt đầy sức sống. Anh mặc một chiếc áo khoác bạc màu, tay cầm theo một cây gậy dài, như thể đã chuẩn bị sẵn để phòng thủ."Tôi là Khaotung," anh tự giới thiệu, giọng điềm tĩnh. "Tôi đã trốn ở đây từ lúc lũ zombie tấn công thành phố.""Anh trốn ở đây bao lâu rồi?" Gemini hỏi, ánh mắt cảnh giác."Khoảng vài ngày," Khaotung trả lời, "Nhưng tôi đã quan sát các cậu từ lúc các cậu đến siêu thị. Tôi muốn giúp đỡ, nhưng không chắc các cậu có đáng tin hay không.""Giờ thì sao?" Dunk nhướn mày, nửa đùa nửa thật.Khaotung nhún vai, "Các cậu sống sót được sau khi đối mặt với lũ zombie ở siêu thị. Tôi nghĩ các cậu có giá trị hợp tác."Phuwin lúc này lặng lẽ ngồi xuống một góc, tay vẫn nắm chặt vết cắn. Khaotung nhìn thấy điều đó và ngay lập tức tiến lại gần."Anh bị cắn sao?" Khaotung hỏi, ánh mắt sắc bén."Phải," Phuwin trả lời, giọng nghẹn ngào. "Nhưng... tôi không biết tại sao mình vẫn bình thường."Khaotung nhìn Phuwin chăm chú, như thể đang cố gắng phân tích điều gì đó. Rồi anh nói:
"Anh có thể là miễn nhiễm. Nhưng miễn nhiễm không phải là điều tốt nhất đâu. Nó có thể dẫn đến những chuyện anh không ngờ tới."Cả nhóm đổ dồn ánh mắt về phía Khaotung."Ý anh là sao?" Gemini hỏi."Đây không phải lần đầu tôi thấy người bị cắn nhưng không biến đổi. Những người như anh ấy..." Khaotung dừng lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn. "Họ thường phát triển năng lực đặc biệt, nhưng cái giá phải trả là sự nguy hiểm không thể đoán trước."Phuwin ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên một tia hi vọng xen lẫn sợ hãi. "Ý anh là... tôi sẽ trở thành một thứ gì đó khác?""Chính xác," Khaotung nói. "Và chúng ta không có nhiều thời gian để tìm hiểu. Nếu muốn sống sót, chúng ta phải hợp tác."---Cuối chương 5, cả nhóm bắt đầu hợp tác với Khaotung, nhưng sự xuất hiện của anh mang đến nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời. Phuwin dần nhận ra sự thay đổi trong cơ thể mình, nhưng liệu điều đó là cơ hội hay mối nguy hiểm? Cả nhóm chuẩn bị kế hoạch sử dụng tàu điện ngầm như phương tiện sống còn, nhưng phía trước vẫn là những hiểm họa khôn lường.
"Đừng sợ. Tôi không phải bọn thèm cắn ấy đâu."Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nguồn phát ra âm thanh. Một chàng trai trẻ bước ra từ góc khuất, gương mặt hốc hác nhưng ánh mắt đầy sức sống. Anh mặc một chiếc áo khoác bạc màu, tay cầm theo một cây gậy dài, như thể đã chuẩn bị sẵn để phòng thủ."Tôi là Khaotung," anh tự giới thiệu, giọng điềm tĩnh. "Tôi đã trốn ở đây từ lúc lũ zombie tấn công thành phố.""Anh trốn ở đây bao lâu rồi?" Gemini hỏi, ánh mắt cảnh giác."Khoảng vài ngày," Khaotung trả lời, "Nhưng tôi đã quan sát các cậu từ lúc các cậu đến siêu thị. Tôi muốn giúp đỡ, nhưng không chắc các cậu có đáng tin hay không.""Giờ thì sao?" Dunk nhướn mày, nửa đùa nửa thật.Khaotung nhún vai, "Các cậu sống sót được sau khi đối mặt với lũ zombie ở siêu thị. Tôi nghĩ các cậu có giá trị hợp tác."Phuwin lúc này lặng lẽ ngồi xuống một góc, tay vẫn nắm chặt vết cắn. Khaotung nhìn thấy điều đó và ngay lập tức tiến lại gần."Anh bị cắn sao?" Khaotung hỏi, ánh mắt sắc bén."Phải," Phuwin trả lời, giọng nghẹn ngào. "Nhưng... tôi không biết tại sao mình vẫn bình thường."Khaotung nhìn Phuwin chăm chú, như thể đang cố gắng phân tích điều gì đó. Rồi anh nói:
"Anh có thể là miễn nhiễm. Nhưng miễn nhiễm không phải là điều tốt nhất đâu. Nó có thể dẫn đến những chuyện anh không ngờ tới."Cả nhóm đổ dồn ánh mắt về phía Khaotung."Ý anh là sao?" Gemini hỏi."Đây không phải lần đầu tôi thấy người bị cắn nhưng không biến đổi. Những người như anh ấy..." Khaotung dừng lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn. "Họ thường phát triển năng lực đặc biệt, nhưng cái giá phải trả là sự nguy hiểm không thể đoán trước."Phuwin ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên một tia hi vọng xen lẫn sợ hãi. "Ý anh là... tôi sẽ trở thành một thứ gì đó khác?""Chính xác," Khaotung nói. "Và chúng ta không có nhiều thời gian để tìm hiểu. Nếu muốn sống sót, chúng ta phải hợp tác."---Cuối chương 5, cả nhóm bắt đầu hợp tác với Khaotung, nhưng sự xuất hiện của anh mang đến nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời. Phuwin dần nhận ra sự thay đổi trong cơ thể mình, nhưng liệu điều đó là cơ hội hay mối nguy hiểm? Cả nhóm chuẩn bị kế hoạch sử dụng tàu điện ngầm như phương tiện sống còn, nhưng phía trước vẫn là những hiểm họa khôn lường.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz