ZingTruyen.Xyz

Exopink Chanji Chuyen Ver Ac Ma Chi Sung

Park ChanYeol vội vàng mút vào cánh môi mềm mại kia, lưỡi dài linh hoạt tham nhập dây dưa trong miệng cô, bàn tay từ vạt áo chui vào trong, vuốt ve da thịt nõn nà kia, thân thể dần dần trở nên hừng hực nhưng sợ dọa đến cô, hít một hơi thật sâu, ngón tay nhanh nhẹn cởi bỏ cúc áo rồi lại đến sau lưng đem nút thắt của nội y đồng loạt cởi bỏ.

Ngón tay thon dài cùng khớp xương rõ ràng dao động trên người cô, Jung EunJi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nổi lên ửng hồng, đầu óc bắt đầu trở nên hỗn độn, vô thức lắc lắc thân mình,"Chan...Chan..."

"Ừ, anh đây..." Park ChanYeol đem mặt chôn ở hõm vai của cô, nhẹ nhàng mà cắn, một tay càng không ngừng chạy trên lưng bóng loáng của cô, tay còn lại thì phủ trước ngực đẫy đà của cô mà vuốt ve, xúc cảm mềm mại lại nhiều đàn hồi dưới tay làm anh hô hấp càng thêm nặng nề. Miệng lưỡi nóng bỏng dần dần đi xuống, ngậm lấy nụ hoa phấn hồng kia mà mút. Bàn tay to dọc theo đường cong mềm mại mà dao động, chậm rãi trượt hướng xuống bụng, cởi bỏ nút gài của chiếc váy ngắn màu trắng kia, chui vào, dò xét giữa hai chân cô.

"Ưm, ưm..." Cảm giác xa lạ làm cho cô có chút bối rối, thân thể lại theo bản năng dán chặt anh, hai mắt càng thêm ẩm ướt.

Park ChanYeol nhẹ nhàng hôn môi cô,"Ngoan, đừng sợ..."

"Ừ..." Jung EunJi thả lỏng một ít, ánh mắt mê ly nhìn anh,"Không sợ..." Bản năng gần như tín nhiệm kia cũng không biết từ đâu mà đến.

Park ChanYeol nặng nề thở dốc, hai ba lần đã trút bỏ quần áo vướng bận trên người cô, lại vội vàng cởi sạch mình. Jung EunJi  nhìn anh, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lại thêm đỏ bừng, ánh mắt có chút lóe ra nhưng tầm mắt lại gắt gao dính trên người anh.

"A..." Nhìn cô như vậy Park ChanYeol không khỏi cười khẽ ra tiếng, nhẹ nhàng cắn vành tai đã đỏ hết lên của cô một chút, cảm giác được cô run rẩy, tà mị cười nói,"Bé cưng, muốn không ?"

Jung EunJi vẫn có chút mê man nhìn anh, Park ChanYeol bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hôn lên môi cô.

"A..." Đau đớn như tê liệt, Jung EunJi chỉ nhíu chặt mày, đáng thương nhìn anh, dường như lên án anh làm cô đau.

Park ChanYeol trong mắt lướt qua một chút suy nghĩ sâu xa, ẩn nhẫn chịu đau, dịu dàng hôn môi cô, bàn tay to lại vuốt ve trên người cô, muốn dời đi lực chú ý của cô.

Nhìn anh bộ dáng giống như rất đau khổ, Jung EunJi đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán anh, lo lắng hỏi,"Chan, rất đau sao ? Vậy chúng ta không cần làm !" Tuy rằng cô cảm thấy không có rất đau nhưng bộ dáng anh dường như rất đau khổ.

Park ChanYeol nhịn khó chịu, nghe được lời của cô dở khóc dở cười,"Ngoan, anh không sao ! Không làm chuyện này anh sẽ không là người của em nga..."

Jung EunJi  do dự, hóa ra anh nói phải làm một chuyện chính là chuyện này a ! Nhưng anh giống như thật sự rất khó chịu !

Park ChanYeol thấy cô quả thật không có chuyện gì, thử di chuyển, hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào biểu tình của cô, thấy cô không có việc gì mới dám phóng túng chính mình.

Tiếng khẽ rên nũng nịu bên tai kích thích Park ChanYeol, không thể kiềm chế một lần lại một lần dùng sức, để cho lửa nóng xâm nhập nơi càng sâu, dường như phải kết hợp hai người thành một thể, từ nay về sau không hề tách ra.

...

Ôm thân mình Jung EunJi xụi lơ, Park ChanYeol nhẹ nhàng rút ra, đứng dậy xuống giường cổ tay lại bị giữ chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mang theo quyến rũ mê người, Jung EunJi bĩu môi bất mãn nhìn anh.

Park ChanYeol xoay người hôn lên mặt cô một cái, dịu dàng nói,"Ngoan, anh lập tức sẽ trở lại."

Nghe vậy, Jung EunJi tâm không cam tình không muốn buông tay ra, Park ChanYeol giương cánh môi, cả người xích lỏa đi vào phòng tắm, mở nước ấm trong bồn tắm xong mới trở lại phòng ngủ, tay ôm lấy Jung EunJi rồi hướng trở lại phòng tắm.

Ngâm mình trong nước ấm thực thoải mái, Jung EunJi ngáp một cái, bắt đầu mệt mỏi chỉ muốn ngủ.

"Muốn ngủ thì ngủ đi !"

"Ưm" Gật đầu, nhắm mắt lại rất nhanh đã ngủ.

Park ChanYeol thật không dễ dàng giúp cô rửa sạch thân thể, thở hổn hển giống như đánh một trận xong thì dịu dàng đem cô đặt lên giường, sau đó đem Tiểu Meung đặt bên người cô rồi đi trở về phòng tắm.

Jung EunJi mới ngủ một lát thì tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên, nhíu mày, từ từ nhắm hai mắt sờ sờ, đúng lúc đụng đến Tiểu Meung, thuận tay kéo vào trong lòng, sau đó lại sờ soạng một lát mới đụng đến di động có chút lạnh lẽo, vẫn còn đang mê man ngược lại chuẩn xác ấn xuống nút nghe.

"Lão đại..."

"Hả?... Lão đại là ai a ?" Thanh âm từ giọng mũi, rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ.

Đối phương dừng một chút,"Chị dâu nhỏ ? Mau đưa cho lão đại nghe điện thoại !" Thanh âm rất vội vàng nhưng cố tình gặp một người ngủ mê, vốn không biết cậu gấp như thế nào !

"Anh còn chưa có nói cho tôi biết lão đại là ai a ?"

Trong điện thoại truyền đến tiếng đối phương thấp rủa, sau đó liền nghe cậu lo lắng quát,"Lão đại chính là Park ChanYeol, nhanh đưa cho Park ChanYeol nghe điện thoại !"

Jung EunJi rất nhanh cầm điện thoại trong tay đưa ra xa một ít, dù đang mê ngủ cũng bị tiếng rống to kia dọa chạy, đảo mắt nhìn nhìn, không thấy Park ChanYeol , nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm vội vàng kéo thân thể có chút bủn rủn, nặng nề chạy tới hướng phòng tắm.

"Alo ? Chị dâu nhỏ..." Đối phương rõ ràng rất vội, không thấy cô đáp lại, bên kia điện thoại lại truyền đến vài tiếng thấp rủa.

Jung EunJi trực tiếp xoay cửa vọt vào,"Chan, điện thoại !" Đang mê ngủ cô tự nhiên cũng cảm giác được đối phương lo lắng.

Park ChanYeol đưa tay tiếp nhận, "Có chuyện?"

"Lão đại, đi mau, trong biệt thự bị đặt bom !"

"Cái gì ?" Park ChanYeol ánh mắt lạnh lùng, đưa tay kéo áo tắm mặc lên người, sau đó kéo Jung EunJi hướng ra ngoài, cũng may lúc nãy đã giúp Jung EunJi mặc áo ngủ.

Jung EunJi ôm Tiểu Meung ngoan ngoãn chạy theo hắn, đột nhiên nghĩ đến Park HyunSoo, một bên chạy một bên kêu,"Hyunnie......Huynnie"

Park HyunSoo nghe cô kêu gấp như vậy, nghĩ cô xảy ra chuyện gì vội vàng chạy ra, Park ChanYeol thấy cậu mặt lạnh phun ra một chữ,"Đi !"

Không nói nhiều lời Park HyunSoo liền biết đã xảy ra chuyện gì, hoàn hảo Park ChanYeol không tính là xa xỉ, tuy rằng tiền nhiều xài không hết nhưng căn biệt thự lại không tính là rất lớn, chạy đến gara, Park HyunSoo rất nhanh ngồi lên vị trí lái xe, thấy Park ChanYeol cùng Jung EunJi ngồi xong lập tức cho xe chạy, lao ra biệt thự.

Thời gian cấp bách cũng chưa kịp hỏi rốt cuộc là bom gì, không biết uy lực như thế nào, bây giờ chỉ có thể cố gắng rời xa biệt thự.

Park ChanYeol quay đầu nhìn về phía Jung EunJi, dịu dàng hỏi,"Sợ không ?"

Jung EunJi lắc đầu,"Có Chan ở đây, không sợ !"

Park ChanYeol sắc mặt dịu đi một chút, nắm tay nhỏ bé của cô đưa lên môi hôn một cái, cô nếu đã muốn xâm nhập vào cuộc sống của anh, anh sẽ không cho phép cô thoát ra, muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết !

"Chan, có thanh âm kỳ quái..." Jung EunJi còn chưa nói xong, sắc mặt Park ChanYeol đã trở nên rất khó coi,"Dừng xe !"

Chết tiệt ! Trên xe cư nhiên cũng có bom, lúc này anh đã không còn tâm tư suy nghĩ vì sao Jung EunJi thính giác nhạy bén như vậy, con ngươi u lam kia tỏa ra sát ý lạnh như băng, nhưng bị anh nhìn đều cảm thấy giống như dao nhỏ lạnh như băng cắt ở trên người, giống như dưới cái nhìn chăm chú của anh, bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng thở, đi đời nhà ma.

"Không được, thắng xe đã bị người ta động thủ !" Park HyunSoo yên lặng cũng nghe thấy tiếng tích tích rất nhỏ.

Hết chương 17.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz