Exo Kaihun Mien Dat Lang Quen
Một chút nhớ anh đấy, một chút mơ chưa đầy.
Một chút thương anh... mà xa như khói mây.
Một chút yêu thôi... Nằm sâu như sóng ngầm.-Chiều cùng ngày hôm đó, lúc quay trở lại khoang lưu trú để chợp mắt một chút, tôi chợt nhìn thấy chăn gối của mình đã được xếp ngay ngắn. Tôi chưa bao giờ sắp xếp lại chăn gối cả, và kiểu gấp đồ đó là của Sehun. Có lẽ sáng nay sau khi tôi ra bên ngoài nhận công việc trước, nó đã ở trong này, lặng lẽ xếp chăn gối lại cho tôi.Đặt lòng bàn tay áp lên sự mềm mại của chăn gối, tôi bỗng nhớ đến nụ cười hiền lành của Sehun, nhớ đến cảm giác ấm áp khi được ôm nó, nhớ đến ánh mắt như rực sáng niềm hân hoan của nó khi đứng ngắm nhìn mặt trời mọc...Sehun luôn trông thuần khiết và tinh khôi như một thiên sứ, như một hoàng tử bé được bao bọc trong ngọc ngà và châu báu, trong sự chan hòa của thiên nhiên và muôn thú. Vậy mà chẳng hiểu sao vẫn có đôi lúc, ánh mắt nó thấp thoáng tia phẫn uất, cơ thể nó căng cứng như thể đang phải chịu trói buộc bởi những sợi xích vô hình.Tôi trong vô thức mở hộp kẹo ra giữa lúc tâm trí còn đang ngổn ngang bao suy nghĩ, liệu để Sehun ở lại đất liền có phải là đúng đắn? Liệu cha có thực sự giúp Sehun tìm ra kẻ đã làm những chuyện đồi bại đó với nó? Liệu Sehun có tự bảo vệ được cho chính bản thân nó khi mà tôi đang ở cách xa cả ngàn dặm ngoài khơi?Thế rồi, tôi chợt nhìn thấy những nét chữ nhỏ nhắn được viết bằng bút lông ở mặt trong nắp hộp, là chữ của Sehun.( Thuộc sở hữu của KIM JONG IN. )Từng nét chữ trong mỗi khắc trôi qua lại càng khiến cõi lòng tôi thêm nặng trĩu, tôi cứ nghĩ mãi và nghĩ mãi về Sehun, về sự trân quý kỳ quặc mà nó luôn dành cho cái hộp kẹo cũ kỹ này, về lý do đằng sau sự ngang bướng của nó khi cứ nhất quyết ép tôi giữ hộp kẹo..."Ông chủ! Quanh đây có chiếc thuyền nào đang chuẩn bị về lại đất liền không??"Tôi phải quay về gặp Sehun, tôi vẫn còn quá nhiều chuyện muốn được làm sáng tỏ!-Yêu là như thế, dù là sai là thế nào.
Vẫn cứ yêu thôi... Và yêu đến khi tàn hơi!
Bao lần đã cố nhủ lòng phải quên đi.
Mà tim ơi sao mềm yếu quá vậy?
Một chút thương anh... mà xa như khói mây.
Một chút yêu thôi... Nằm sâu như sóng ngầm.-Chiều cùng ngày hôm đó, lúc quay trở lại khoang lưu trú để chợp mắt một chút, tôi chợt nhìn thấy chăn gối của mình đã được xếp ngay ngắn. Tôi chưa bao giờ sắp xếp lại chăn gối cả, và kiểu gấp đồ đó là của Sehun. Có lẽ sáng nay sau khi tôi ra bên ngoài nhận công việc trước, nó đã ở trong này, lặng lẽ xếp chăn gối lại cho tôi.Đặt lòng bàn tay áp lên sự mềm mại của chăn gối, tôi bỗng nhớ đến nụ cười hiền lành của Sehun, nhớ đến cảm giác ấm áp khi được ôm nó, nhớ đến ánh mắt như rực sáng niềm hân hoan của nó khi đứng ngắm nhìn mặt trời mọc...Sehun luôn trông thuần khiết và tinh khôi như một thiên sứ, như một hoàng tử bé được bao bọc trong ngọc ngà và châu báu, trong sự chan hòa của thiên nhiên và muôn thú. Vậy mà chẳng hiểu sao vẫn có đôi lúc, ánh mắt nó thấp thoáng tia phẫn uất, cơ thể nó căng cứng như thể đang phải chịu trói buộc bởi những sợi xích vô hình.Tôi trong vô thức mở hộp kẹo ra giữa lúc tâm trí còn đang ngổn ngang bao suy nghĩ, liệu để Sehun ở lại đất liền có phải là đúng đắn? Liệu cha có thực sự giúp Sehun tìm ra kẻ đã làm những chuyện đồi bại đó với nó? Liệu Sehun có tự bảo vệ được cho chính bản thân nó khi mà tôi đang ở cách xa cả ngàn dặm ngoài khơi?Thế rồi, tôi chợt nhìn thấy những nét chữ nhỏ nhắn được viết bằng bút lông ở mặt trong nắp hộp, là chữ của Sehun.( Thuộc sở hữu của KIM JONG IN. )Từng nét chữ trong mỗi khắc trôi qua lại càng khiến cõi lòng tôi thêm nặng trĩu, tôi cứ nghĩ mãi và nghĩ mãi về Sehun, về sự trân quý kỳ quặc mà nó luôn dành cho cái hộp kẹo cũ kỹ này, về lý do đằng sau sự ngang bướng của nó khi cứ nhất quyết ép tôi giữ hộp kẹo..."Ông chủ! Quanh đây có chiếc thuyền nào đang chuẩn bị về lại đất liền không??"Tôi phải quay về gặp Sehun, tôi vẫn còn quá nhiều chuyện muốn được làm sáng tỏ!-Yêu là như thế, dù là sai là thế nào.
Vẫn cứ yêu thôi... Và yêu đến khi tàn hơi!
Bao lần đã cố nhủ lòng phải quên đi.
Mà tim ơi sao mềm yếu quá vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz