[ENJOYJUNE] BẢN TÌNH CA NGỦ QUÊN
CHƯƠNG 8: CHĂM SÓC
Ngày xuất viện.
Trời nắng nhẹ, ánh sáng vàng dịu trải xuống con đường phía trước. June bước ra khỏi bệnh viện với dáng đi thong thả. Vết thương đã không còn khiến chị khập khiễng nữa, từng bước đi đều ổn định. Nhưng Enjoy vẫn cứ lẽo đẽo bên cạnh, ánh mắt như tia X-quang lia từ đầu đến chân, chỉ sợ chị sơ sẩy một chút sẽ lại ngã quỵ.
"Chị đi từ từ thôi. Có đau không? Có nhói không? Đừng gắng sức quá..." – giọng Enjoy vang lên liên tục, lo lắng đến mức ngay cả y tá cũng bật cười.
June chỉ khẽ lắc đầu, môi cong lên một nụ cười bất lực.
"Chị ổn rồi, thật đấy. Em chăm chị còn kỹ hơn cả bác sĩ."
Nhưng trong lòng Enjoy thì khác. Cô lẩm bẩm thầm trong đầu, nếu fan biết được chị từng bị thương thế này, chắc chắn sẽ xót lắm... cũng giống như em lúc này vậy.
Về đến nhà June, cảm giác thân quen len vào trong tim. Đây là lần thứ ba cô bước vào, nhưng mỗi lần đều mang đến một cảm giác khác nhau.
Không gian rộng mở, sang trọng nhưng không khoa trương. Những đường nét nội thất tinh giản mà tinh tế: ghế sofa da màu be đặt giữa phòng khách, bức tranh trừu tượng treo ngay chính diện, vài chậu cây nhỏ được đặt khéo léo nơi góc sáng để cân bằng sự lạnh lẽo của tông màu tối giản. Tất cả đều gọn gàng, yên tĩnh như chính tính cách của chủ nhân.
Enjoy đảo mắt nhìn quanh, vẫn thấy lạ lẫm như lần đầu. June vừa đặt túi xuống đã thong thả bước về phía bếp. Thấy thế, Enjoy hốt hoảng chạy theo:
"Chị định làm gì vậy?"
June quay lại, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên:
"Chị chỉ định rót nước, mời em một ly thôi."
Enjoy nhăn mặt, vội đỡ chị ra ghế:
"Thôi thôi, chị đừng động tay động chân gì hết. Để em làm cho. Chị đang bị thương, phải dưỡng sức."
June nhìn cô, bật cười nhẹ:
"Chỉ là vết ngoài da thôi mà, em làm quá lên rồi."
"Không có quá!" – Enjoy kiên quyết. – "Tới giờ phải bôi thuốc rồi. Ngồi yên, để em làm cho."
Nói xong, cô lục túi lấy tuýp thuốc, ngồi xuống bên cạnh chị. Cẩn thận kéo chân June đặt lên đùi mình, Enjoy bóp một ít thuốc ra tay, làn kem trắng lạnh mát loang trên đầu ngón. Khi ngón tay chạm vào vết thương, động tác dịu dàng đến mức tưởng chừng chỉ cần mạnh thêm một chút là sẽ làm vỡ nát. Cô vừa bôi, vừa thổi khẽ, hơi thở nóng hổi quấn lấy làn da mỏng manh kia, như muốn xua đi cả cơn rát bỏng còn sót lại.
Không được để lại sẹo. Tuyệt đối không. Trong đầu Enjoy lặp đi lặp lại như một lời thề thầm lặng. Nhân danh một fan lâu năm, cô sẽ không để idol của mình mang một vết tích nào xấu xí trên cơ thể.
Căn phòng dần trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đập. Chỉ còn tiếng thổi khe khẽ, tiếng thoa thuốc nhè nhẹ và nhịp thở của hai người hòa lẫn vào nhau, gần gũi một cách kỳ lạ.
Cuối cùng, Enjoy ngẩng lên, định nói một câu dứt khoát:
"Xong rồi—"
Nhưng lời mắc nghẹn ngay nơi cổ họng.
Trước mắt cô, June đang nhìn mình. Một cái nhìn sâu lắng, trầm tĩnh, như xuyên thấu qua tất cả lớp vỏ ngoài để chạm đến tận nơi mềm yếu nhất trong tim. Không chỉ đơn thuần là ánh mắt của một ngôi sao dành cho trợ lý. Trong đôi mắt ấy có một tia sáng dịu dàng, như ẩn chứa điều gì mà chị chưa từng thốt ra.
Enjoy chợt sững lại. Tim đập lệch nhịp, lồng ngực nặng trĩu mà cũng nhẹ bẫng đến khó tả. Rồi trong khoảnh khắc ngượng ngập ấy, cô chợt ý thức rõ ràng: hôm nay June mặc váy. Một chiếc váy đơn giản, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, tà váy buông hờ đến gối. Cô đã quen với việc bôi thuốc cho chị khi nằm trên giường bệnh viện, chưa bao giờ phải chú ý đến chi tiết này. Nhưng giờ đây—
Đôi chân trắng mịn, dài thanh mảnh kia gần như phơi bày trọn vẹn trước mắt cô. Vạt váy mỏng manh chỉ đủ che phần cần che, còn lại, tất cả đường nét đều phô bày một cách gợi cảm không chủ đích.
Enjoy bừng đỏ mặt, vội cúi đầu, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Ngón tay run rẩy đặt bàn chân chị xuống sàn, động tác nhẹ đến mức như sợ chính sự vụng về của mình sẽ làm hỏng bầu không khí này.
"Thôi... chị nghỉ ngơi đi. Em... em về đây." – Cô lắp bắp, giọng khản đặc, không dám ngẩng đầu lên nhìn thêm một giây nào nữa. Chưa để June kịp phản ứng, Enjoy đã vội xách túi, mở cửa chạy biến ra ngoài như trốn một cơn bão cảm xúc đang dâng lên trong lòng.
June ngồi lặng vài giây, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười mỏng. Ánh mắt chị chậm rãi hạ xuống đôi chân vừa được chăm sóc — nơi vẫn còn vương lại hơi ấm từ bàn tay nhỏ nhắn kia. Cảm giác ấm áp ấy dường như thấm qua da thịt, lan đến tận đáy tim.
Chị không nghĩ chỉ một hành động đơn giản như vậy lại khiến lòng mình xao động. Thật kỳ lạ...
June ngả lưng vào sofa, khẽ nhắm mắt. Sự tĩnh lặng buổi chiều phủ xuống, đưa tâm trí chị về những năm tháng cũ.
Mười mấy tuổi, chị đã bước vào thế giới rực rỡ của ánh đèn. Chỉ bằng giọng hát trong veo, chị từng bước đi lên sân khấu, ôm trong lòng tất cả nhiệt huyết non trẻ. Hơn mười năm, tiếng reo hò và ánh sáng chói lòa gần như trở thành máu thịt, như thể không có chúng, cuộc đời chị sẽ mất đi ý nghĩa.
Rồi công ty rẽ lối. Người ta bảo thời của ca hát đã khép lại, chị phải thử sức với một con đường mới: diễn xuất.
Chị phản kháng, dĩ nhiên. Ca hát là tất cả của chị, còn diễn xuất... chỉ là một khoảng không mơ hồ, chưa từng nghĩ đến. Nhưng lời từ chối của chị chẳng đủ sức chống lại bánh xe lớn của công ty. Và thế là, một lần nữa, chị buộc phải thỏa hiệp.
June không phải người dễ bỏ cuộc. Một khi đã bước vào, chị tự nhủ mình không được hời hợt. Chị cặm cụi học từng biểu cảm, tập từng ánh mắt, nghiên cứu từng câu thoại, chỉ để khi máy quay hướng đến, không ai có thể nói rằng chị không xứng đáng. Chị làm tất cả — không phải cho bản thân, mà để không phụ lòng những khán giả vẫn tin, những đồng nghiệp vẫn dõi theo.
Nhưng trong guồng quay ấy, có lúc chị thấy kiệt sức. Có những đêm trở về, chỉ muốn buông xuôi, chỉ muốn lại được hát như ngày xưa.
Và rồi... giữa mớ mệt mỏi rối ren ấy, xuất hiện một cô gái nhỏ — Enjoy.
Enjoy đúng là ngốc nghếch và dễ lúng túng. Nhưng cái ngốc ấy không làm người ta bực, trái lại còn khiến chị thấy dịu lại, như một làn gió trong trẻo giữa những ngày đặc quánh áp lực. Tận tâm đến mức vụng về, hết lòng đến mức chẳng cần lý do. Ở bên cạnh một người như thế, thật khó để nỡ trách mắng hay giữ khoảng cách.
Một người như thế, tựa hồ chỉ cần ngồi cạnh thôi, cũng đủ xua bớt đi bóng tối đang lặng lẽ vây quanh.
June mở mắt, ánh nhìn lặng lẽ rơi vào khoảng không trước mặt.
Trời nắng nhẹ, ánh sáng vàng dịu trải xuống con đường phía trước. June bước ra khỏi bệnh viện với dáng đi thong thả. Vết thương đã không còn khiến chị khập khiễng nữa, từng bước đi đều ổn định. Nhưng Enjoy vẫn cứ lẽo đẽo bên cạnh, ánh mắt như tia X-quang lia từ đầu đến chân, chỉ sợ chị sơ sẩy một chút sẽ lại ngã quỵ.
"Chị đi từ từ thôi. Có đau không? Có nhói không? Đừng gắng sức quá..." – giọng Enjoy vang lên liên tục, lo lắng đến mức ngay cả y tá cũng bật cười.
June chỉ khẽ lắc đầu, môi cong lên một nụ cười bất lực.
"Chị ổn rồi, thật đấy. Em chăm chị còn kỹ hơn cả bác sĩ."
Nhưng trong lòng Enjoy thì khác. Cô lẩm bẩm thầm trong đầu, nếu fan biết được chị từng bị thương thế này, chắc chắn sẽ xót lắm... cũng giống như em lúc này vậy.
Về đến nhà June, cảm giác thân quen len vào trong tim. Đây là lần thứ ba cô bước vào, nhưng mỗi lần đều mang đến một cảm giác khác nhau.
Không gian rộng mở, sang trọng nhưng không khoa trương. Những đường nét nội thất tinh giản mà tinh tế: ghế sofa da màu be đặt giữa phòng khách, bức tranh trừu tượng treo ngay chính diện, vài chậu cây nhỏ được đặt khéo léo nơi góc sáng để cân bằng sự lạnh lẽo của tông màu tối giản. Tất cả đều gọn gàng, yên tĩnh như chính tính cách của chủ nhân.
Enjoy đảo mắt nhìn quanh, vẫn thấy lạ lẫm như lần đầu. June vừa đặt túi xuống đã thong thả bước về phía bếp. Thấy thế, Enjoy hốt hoảng chạy theo:
"Chị định làm gì vậy?"
June quay lại, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên:
"Chị chỉ định rót nước, mời em một ly thôi."
Enjoy nhăn mặt, vội đỡ chị ra ghế:
"Thôi thôi, chị đừng động tay động chân gì hết. Để em làm cho. Chị đang bị thương, phải dưỡng sức."
June nhìn cô, bật cười nhẹ:
"Chỉ là vết ngoài da thôi mà, em làm quá lên rồi."
"Không có quá!" – Enjoy kiên quyết. – "Tới giờ phải bôi thuốc rồi. Ngồi yên, để em làm cho."
Nói xong, cô lục túi lấy tuýp thuốc, ngồi xuống bên cạnh chị. Cẩn thận kéo chân June đặt lên đùi mình, Enjoy bóp một ít thuốc ra tay, làn kem trắng lạnh mát loang trên đầu ngón. Khi ngón tay chạm vào vết thương, động tác dịu dàng đến mức tưởng chừng chỉ cần mạnh thêm một chút là sẽ làm vỡ nát. Cô vừa bôi, vừa thổi khẽ, hơi thở nóng hổi quấn lấy làn da mỏng manh kia, như muốn xua đi cả cơn rát bỏng còn sót lại.
Không được để lại sẹo. Tuyệt đối không. Trong đầu Enjoy lặp đi lặp lại như một lời thề thầm lặng. Nhân danh một fan lâu năm, cô sẽ không để idol của mình mang một vết tích nào xấu xí trên cơ thể.
Căn phòng dần trở nên tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đập. Chỉ còn tiếng thổi khe khẽ, tiếng thoa thuốc nhè nhẹ và nhịp thở của hai người hòa lẫn vào nhau, gần gũi một cách kỳ lạ.
Cuối cùng, Enjoy ngẩng lên, định nói một câu dứt khoát:
"Xong rồi—"
Nhưng lời mắc nghẹn ngay nơi cổ họng.
Trước mắt cô, June đang nhìn mình. Một cái nhìn sâu lắng, trầm tĩnh, như xuyên thấu qua tất cả lớp vỏ ngoài để chạm đến tận nơi mềm yếu nhất trong tim. Không chỉ đơn thuần là ánh mắt của một ngôi sao dành cho trợ lý. Trong đôi mắt ấy có một tia sáng dịu dàng, như ẩn chứa điều gì mà chị chưa từng thốt ra.
Enjoy chợt sững lại. Tim đập lệch nhịp, lồng ngực nặng trĩu mà cũng nhẹ bẫng đến khó tả. Rồi trong khoảnh khắc ngượng ngập ấy, cô chợt ý thức rõ ràng: hôm nay June mặc váy. Một chiếc váy đơn giản, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, tà váy buông hờ đến gối. Cô đã quen với việc bôi thuốc cho chị khi nằm trên giường bệnh viện, chưa bao giờ phải chú ý đến chi tiết này. Nhưng giờ đây—
Đôi chân trắng mịn, dài thanh mảnh kia gần như phơi bày trọn vẹn trước mắt cô. Vạt váy mỏng manh chỉ đủ che phần cần che, còn lại, tất cả đường nét đều phô bày một cách gợi cảm không chủ đích.
Enjoy bừng đỏ mặt, vội cúi đầu, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Ngón tay run rẩy đặt bàn chân chị xuống sàn, động tác nhẹ đến mức như sợ chính sự vụng về của mình sẽ làm hỏng bầu không khí này.
"Thôi... chị nghỉ ngơi đi. Em... em về đây." – Cô lắp bắp, giọng khản đặc, không dám ngẩng đầu lên nhìn thêm một giây nào nữa. Chưa để June kịp phản ứng, Enjoy đã vội xách túi, mở cửa chạy biến ra ngoài như trốn một cơn bão cảm xúc đang dâng lên trong lòng.
June ngồi lặng vài giây, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười mỏng. Ánh mắt chị chậm rãi hạ xuống đôi chân vừa được chăm sóc — nơi vẫn còn vương lại hơi ấm từ bàn tay nhỏ nhắn kia. Cảm giác ấm áp ấy dường như thấm qua da thịt, lan đến tận đáy tim.
Chị không nghĩ chỉ một hành động đơn giản như vậy lại khiến lòng mình xao động. Thật kỳ lạ...
June ngả lưng vào sofa, khẽ nhắm mắt. Sự tĩnh lặng buổi chiều phủ xuống, đưa tâm trí chị về những năm tháng cũ.
Mười mấy tuổi, chị đã bước vào thế giới rực rỡ của ánh đèn. Chỉ bằng giọng hát trong veo, chị từng bước đi lên sân khấu, ôm trong lòng tất cả nhiệt huyết non trẻ. Hơn mười năm, tiếng reo hò và ánh sáng chói lòa gần như trở thành máu thịt, như thể không có chúng, cuộc đời chị sẽ mất đi ý nghĩa.
Rồi công ty rẽ lối. Người ta bảo thời của ca hát đã khép lại, chị phải thử sức với một con đường mới: diễn xuất.
Chị phản kháng, dĩ nhiên. Ca hát là tất cả của chị, còn diễn xuất... chỉ là một khoảng không mơ hồ, chưa từng nghĩ đến. Nhưng lời từ chối của chị chẳng đủ sức chống lại bánh xe lớn của công ty. Và thế là, một lần nữa, chị buộc phải thỏa hiệp.
June không phải người dễ bỏ cuộc. Một khi đã bước vào, chị tự nhủ mình không được hời hợt. Chị cặm cụi học từng biểu cảm, tập từng ánh mắt, nghiên cứu từng câu thoại, chỉ để khi máy quay hướng đến, không ai có thể nói rằng chị không xứng đáng. Chị làm tất cả — không phải cho bản thân, mà để không phụ lòng những khán giả vẫn tin, những đồng nghiệp vẫn dõi theo.
Nhưng trong guồng quay ấy, có lúc chị thấy kiệt sức. Có những đêm trở về, chỉ muốn buông xuôi, chỉ muốn lại được hát như ngày xưa.
Và rồi... giữa mớ mệt mỏi rối ren ấy, xuất hiện một cô gái nhỏ — Enjoy.
Enjoy đúng là ngốc nghếch và dễ lúng túng. Nhưng cái ngốc ấy không làm người ta bực, trái lại còn khiến chị thấy dịu lại, như một làn gió trong trẻo giữa những ngày đặc quánh áp lực. Tận tâm đến mức vụng về, hết lòng đến mức chẳng cần lý do. Ở bên cạnh một người như thế, thật khó để nỡ trách mắng hay giữ khoảng cách.
Một người như thế, tựa hồ chỉ cần ngồi cạnh thôi, cũng đủ xua bớt đi bóng tối đang lặng lẽ vây quanh.
June mở mắt, ánh nhìn lặng lẽ rơi vào khoảng không trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz