[ENJOYJUNE] BẢN TÌNH CA NGỦ QUÊN
CHƯƠNG 18: VỀ QUÊ
Khi xe dừng trước cổng bệnh viện, mặt trời đã đứng bóng, ánh nắng vàng nhạt của buổi trưa hắt xuống vỉa hè loang loáng. Không khí nơi đây vừa oi ả vừa có chút tĩnh lặng. Enjoy bước xuống xe, hơi thở phả ra hòa cùng hương nhựa đường quen thuộc. Cô ngẩng đầu nhìn tấm biển bệnh viện, bàn tay trong vô thức siết chặt.
Bên cạnh, June bước xuống chậm rãi hơn. Cơn gió nhẹ thoảng qua làm bay mấy sợi tóc mai của chị, ánh nắng chiếu lên gương mặt ấy khiến nó sáng bừng như một khung phim quay chậm. Mặc dù mệt mỏi sau chuyến xe dài, chị vẫn giữ nụ cười dịu dàng khi nhìn cô:
"Đi thôi em, vào xem tình hình bà sao."
Enjoy khẽ gật đầu, hai người cùng bước nhanh vào khu nội trú.
Cô đi theo chỉ dẫn mà mẹ gửi qua tin nhắn, rẽ qua hành lang dài với nền gạch trắng phản chiếu ánh đèn vàng vọt. Từ xa, cô nhìn thấy một dáng người quen thuộc — dáng người thẳng nhưng trĩu nặng — đang đứng dựa bên lan can hành lang, đôi mắt hướng ra khoảng sân đầy nắng phía ngoài. Là ba.
Trái tim Enjoy như khựng lại. Đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy dáng lưng ấy? Cái dáng lưng từng vững chãi như núi, từng cõng cô đi học những buổi mưa... giờ vẫn đứng đó, chỉ là giữa hai cha con đã có thêm một khoảng cách vô hình.
Cô hít sâu một hơi, rồi bước đến, giọng nhỏ nhẹ mà run run:
"Con chào ba."
Ông khẽ giật mình quay lại. Ánh mắt ông thoáng ngạc nhiên, rồi mau chóng trở về vẻ điềm nhiên quen thuộc.
"Tới rồi à," ông nói, giọng bình thản như thể mọi thứ chưa từng đứt gãy. "Vô thăm bà đi."
Enjoy mím môi, muốn nói thêm điều gì đó, nhưng khi ánh mắt ba dừng lại phía sau — nơi June đang đứng lặng lẽ — ông hỏi:
"Ai đây?"
"Dạ...bạn con" cô vội đáp, có hơi lúng túng.
June hiểu ý, liền cúi đầu lễ phép chào:
"Con chào bác ạ."
Ông chỉ gật đầu, rồi quay mặt ra ngoài, im lặng như thể chẳng có gì đáng để nói thêm.
Enjoy khẽ thở dài, bàn tay cô vô thức tìm đến bàn tay June, nắm lấy như để mượn một chút bình tĩnh. Rồi cô kéo chị đi vào trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh thoang thoảng mùi thuốc sát trùng và âm thanh khe khẽ của chiếc quạt trần quay đều. Mẹ cô đang ngồi bên giường, đôi tay gầy gò chậm rãi bóp nhẹ bàn tay cho bà nội. Bà đã tỉnh, chân bó bột trắng toát, trên gương mặt già nua còn hằn lại những dấu vết của cơn đau, nhưng ánh mắt lại sáng và hiền như mọi khi. Mẹ cô thì vẫn chưa giấu nổi sự mệt mỏi — đôi mắt sưng húp, đỏ hoe vì khóc nhiều. Ở góc phòng, em gái cô đang tỉ mẩn gọt trái cây, thi thoảng lại liếc nhìn bà, vẻ mặt đầy lo lắng.
Vừa thấy Enjoy xuất hiện, cả ba người gần như cùng reo lên một tiếng. Bà nội là người vui mừng nhất, bà khẽ ngồi bật dậy nhưng do động mạnh nên nhăn mặt kêu khẽ "ôi da...". Enjoy giật mình, vội lao đến bên giường, tay cô run run đỡ lấy vai bà, giọng hốt hoảng:
"Bà ơi, bà có sao không ạ?"
Mẹ cô cũng luống cuống theo:
"Để con gọi bác sĩ!"
Nhưng bà chỉ vẫy tay, thở ra một hơi mệt nhọc mà vẫn cười hiền:
"Thôi thôi, mẹ không sao. Con đừng có hở chút là gọi bác sĩ, mẹ ớn lắm. Già rồi, té xíu mà làm cứ như sắp mất không bằng."
Bà nói rồi lại quay sang nhìn Enjoy, giọng trêu mà vẫn đầy yêu thương:
"Bà đoán chắc là mẹ con làm um sùm, bắt con về gấp chứ gì? Bà chỉ né cái xe máy chạy ẩu nên ngã thôi, vậy mà nó khóc từ xe cấp cứu đến lúc vô phòng.Bà nghe nó khóc to quá nên mới tỉnh luôn đó."
Mẹ Enjoy liền chen vào, vừa nói vừa như muốn khóc:
"Mẹ bị gãy xương mà cứ nói như trầy xước nhẹ không bằng!"
Bà cười ha hả, tay sờ lên cái chân còn lại:
"Còn một chân là còn đi được, có gì mà làm quá thế. Con đúng là càng lớn càng hay lo."
Enjoy đứng bên cạnh nhìn hai người, thấy cảnh ấy mà lòng cô như được sưởi ấm. Bao nhiêu sợ hãi và căng thẳng trên đường về bỗng tan biến. Cô khẽ bật cười, giọng dịu dàng hỏi:
"Vậy bây giờ bà nội thấy sao rồi ạ? Còn đau không ạ?"
Bà quay sang, bàn tay nhăn nheo ấm áp nắm lấy tay Enjoy vuốt nhẹ như thể sợ con bé lại lo thêm:
"Nãy thì còn nhức nhức chút, nhưng giờ nhìn thấy con rồi, bà hết đau luôn đó."
Enjoy khẽ cười khúc khích bên bà, trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn khi thấy bà đã khoẻ. Không khí trong phòng bệnh trở nên ấm áp như buổi trưa mùa thu — dịu dàng, lười biếng và đầy hơi thở của yêu thương.
Bà nội đang cười, chợt ánh mắt bà dừng lại sau lưng Enjoy, nơi June vẫn đứng yên lặng từ nãy, hai tay đan vào nhau một cách khẽ khàng.
"Ủa, cô bé đi cùng con hả Enjoy?"— giọng bà vừa ngạc nhiên vừa có chút tò mò.
Enjoy thoáng khựng lại, gãi đầu, mắt liếc nhanh sang June rồi lúng túng kéo chị lại gần:
"À... dạ..."
June khẽ cười, cởi mũ và khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt trắng mịn, đôi mắt sáng nhẹ như ánh nắng ngoài hiên. Cô cúi người lễ phép:
"Con chào bà, con tên là June ạ."
Lúc này, người từ đầu buổi vẫn im thin thít là em gái Enjoy bỗng hét toáng lên:
"Aaaaa! P'June!!!"
Con bé gần như nhảy lên, chạy ùa tới nắm lấy tay June, mắt tròn xoe đầy phấn khích:
"Là chị thật đúng không ạ? Trời ơi em không ngờ được gặp chị ngoài đời! Em và chị Hai thích chị từ hồi chị còn hát luôn á!"
Enjoy tá hoả, mặt đỏ bừng, vội bịt miệng con bé lại, giọng gấp gáp:
"Nói lung tung gì thế!"
Rồi cô quay sang June, cười ngượng ngùng:
"À... đây là em gái của em đó, nó còn nhỏ nên hay nói bậy bạ lắm, chị đừng để tâm nha."
June che miệng cười khẽ, ánh mắt liếc sang cô đầy thâm ý. Nhưng chưa kịp để Enjoy thở phào thì mẹ cô đã bước lại, vừa nhìn June vừa xuýt xoa:
"Trời đất, cô ca sĩ có giọng hát ngọt ngào trên truyền hình đây mà! Ở ngoài còn xinh hơn mấy tấm hình con bé nhà cô dán trong phòng nữa!"
Câu nói như tiếng sét ngang tai. Enjoy trợn mắt, tim suýt rớt khỏi lồng ngực. May là mẹ không nói rõ "con bé" nào chứ không thì tiêu thật rồi!
June khẽ cúi đầu, gương mặt đỏ ửng vì ngại, lễ phép đáp:
"Dạ... con cảm ơn cô đã khen ạ."
Bà nội lúc này cười sảng khoái, giọng nói vang lên giữa căn phòng:
"Trời đất, không ngờ Enjoy nhà mình khờ khờ vậy mà có bạn gái vừa đẹp vừa là ca sĩ nổi tiếng thế này!"
"Không phải ạ!" Enjoy gần như la lên, hai tay xua lia lịa, "Không phải bạn gái đâu, chị ấy là... nghệ sĩ con đang quản lý! Dạ, hôm nay chị ấy trống lịch nên... tiện về quê con chơi một chút thôi!"
Bà nội cười khanh khách, đôi mắt hóm hỉnh lấp lánh:
"Bà chỉ nói bạn là con gái thôi mà, con làm gì mà cuống cả lên thế."
Enjoy đứng đơ người, gương mặt đỏ bừng đến tận mang tai. Cô liếc sang thấy June đang cúi mặt, vai khẽ rung lên vì cố nhịn cười, còn mẹ với em gái thì ngồi bên cạnh cười khúc khích, vẻ mặt trêu chọc không thèm giấu.
Cả căn phòng lại ngập tràn tiếng cười — thứ âm thanh ấm áp mà Enjoy đã lâu lắm rồi mới được nghe lại.
Ngồi trò chuyện với bà được một lúc, thấy bà vẫn bình thường, Enjoy cũng yên tâm phần nào. Bà nắm tay cô, giọng hiền hậu mà vẫn có chút cứng rắn của người lớn tuổi:
"Thôi, hai đứa về nhà nghỉ ngơi đi. Nay đi đường xa cũng mệt rồi."
Mẹ Enjoy cũng phụ họa:
"Con đưa June về nhà nội nghỉ tí đi, chiều rồi hẵng quay lại. Ở đây có ba mẹ chăm bà nội rồi."
Nghe vậy, Enjoy khẽ gật đầu, đứng dậy chào bà rồi cùng June rời khỏi phòng.
Ra ngoài, gió đầu chiều mơn man lướt qua, mang theo mùi hoa cau thoang thoảng. Nhà nội của Enjoy nằm cách bệnh viện không xa, chỉ chừng mười phút đi bộ. Đó là căn nhà ngói cũ, có khoảng sân rộng, trồng đầy những luống rau xanh mướt, góc sân còn có cây khế sai trĩu quả. Mọi thứ đều giản dị, nhưng lại toát lên một cảm giác bình yên, thân thuộc đến lạ.
Ngôi nhà không hiện đại như nơi Enjoy đang sống ở thành phố, nhưng với cô, đây là nơi khiến trái tim mình dịu lại — từng viên gạch, từng ô cửa đều gắn liền với tuổi thơ, với tiếng cười và mùi cơm bà nấu. Bà từng nói: "Nhà phải có đủ phòng, để khi tụi nhỏ về còn có chỗ nằm nghỉ." Thế nên tuy không giàu có, nhưng trong nhà vẫn có đến bốn phòng, phòng nào cũng gọn gàng, ngăn nắp.
Vừa bước vào sân, June khẽ hít một hơi sâu, ánh mắt khẽ sáng lên:
"Nhà em đẹp ghê. Cảm giác... dễ chịu quá."
Enjoy mỉm cười:
"Bà em thích trồng rau với chăm cây lắm, nên nhà lúc nào cũng xanh rì. Mùa nào về cũng có rau sạch."
June nhìn quanh, nét cười dịu dàng nơi khóe môi khiến Enjoy thấy tim mình bỗng mềm lại. Nhưng chưa kịp nói thêm, June khẽ kéo tay cô, giọng nhỏ nhẹ, pha chút ngượng ngùng:
"Em... có thể cho chị mượn đồ mặc được không? Chị muốn thay áo. Đi xe lâu quá, người cứ khó chịu sao ấy."
Enjoy khẽ cười, trong lòng hiểu ngay. Cô biết với người kỹ tính và chỉn chu như June, việc phải ngồi suốt mấy tiếng trên chiếc xe đầy mùi kia đúng là cực hình.
"Dạ được ạ," cô nói, rồi chỉ tay về phía cuối nhà, "Chị đi thẳng ra gần bếp có căn phòng, đó là phòng của em. Chị mở tủ xem có bộ nào vừa thì lấy nha. Em đi rửa mặt đã, có gì gọi em."
June gật đầu, khẽ đáp:
"Cảm ơn em."
Cô mỉm cười, bước chậm về phía căn phòng nhỏ ở gần bếp, tay khẽ vuốt mấy sợi tóc còn bết mồ hôi vì chuyến xe dài.
Enjoy thì quay người đi về phía giếng nước phía sau, định rửa mặt cho tỉnh táo. Nhưng vừa bước được mấy bước, cô bỗng khựng lại. Trong đầu cô vụt lóe lên một ý nghĩ khiến tim đập thình thịch.
Căn phòng.....
"Chết rồi!"
Enjoy gần như bật chạy, vừa chạy vừa hét lớn:
"June! Khoan mở cửaaaaaa!"
Nhưng tiếng kéo cửa két nhẹ đã vang lên. Enjoy dừng lại ở ngưỡng cửa, tim như rớt xuống đất. Cánh cửa phòng cô đã mở.
Và June — người mà cô muốn giấu những điều nhỏ bé ấy nhất — đã đứng ngay cửa.
Bên cạnh, June bước xuống chậm rãi hơn. Cơn gió nhẹ thoảng qua làm bay mấy sợi tóc mai của chị, ánh nắng chiếu lên gương mặt ấy khiến nó sáng bừng như một khung phim quay chậm. Mặc dù mệt mỏi sau chuyến xe dài, chị vẫn giữ nụ cười dịu dàng khi nhìn cô:
"Đi thôi em, vào xem tình hình bà sao."
Enjoy khẽ gật đầu, hai người cùng bước nhanh vào khu nội trú.
Cô đi theo chỉ dẫn mà mẹ gửi qua tin nhắn, rẽ qua hành lang dài với nền gạch trắng phản chiếu ánh đèn vàng vọt. Từ xa, cô nhìn thấy một dáng người quen thuộc — dáng người thẳng nhưng trĩu nặng — đang đứng dựa bên lan can hành lang, đôi mắt hướng ra khoảng sân đầy nắng phía ngoài. Là ba.
Trái tim Enjoy như khựng lại. Đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy dáng lưng ấy? Cái dáng lưng từng vững chãi như núi, từng cõng cô đi học những buổi mưa... giờ vẫn đứng đó, chỉ là giữa hai cha con đã có thêm một khoảng cách vô hình.
Cô hít sâu một hơi, rồi bước đến, giọng nhỏ nhẹ mà run run:
"Con chào ba."
Ông khẽ giật mình quay lại. Ánh mắt ông thoáng ngạc nhiên, rồi mau chóng trở về vẻ điềm nhiên quen thuộc.
"Tới rồi à," ông nói, giọng bình thản như thể mọi thứ chưa từng đứt gãy. "Vô thăm bà đi."
Enjoy mím môi, muốn nói thêm điều gì đó, nhưng khi ánh mắt ba dừng lại phía sau — nơi June đang đứng lặng lẽ — ông hỏi:
"Ai đây?"
"Dạ...bạn con" cô vội đáp, có hơi lúng túng.
June hiểu ý, liền cúi đầu lễ phép chào:
"Con chào bác ạ."
Ông chỉ gật đầu, rồi quay mặt ra ngoài, im lặng như thể chẳng có gì đáng để nói thêm.
Enjoy khẽ thở dài, bàn tay cô vô thức tìm đến bàn tay June, nắm lấy như để mượn một chút bình tĩnh. Rồi cô kéo chị đi vào trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh thoang thoảng mùi thuốc sát trùng và âm thanh khe khẽ của chiếc quạt trần quay đều. Mẹ cô đang ngồi bên giường, đôi tay gầy gò chậm rãi bóp nhẹ bàn tay cho bà nội. Bà đã tỉnh, chân bó bột trắng toát, trên gương mặt già nua còn hằn lại những dấu vết của cơn đau, nhưng ánh mắt lại sáng và hiền như mọi khi. Mẹ cô thì vẫn chưa giấu nổi sự mệt mỏi — đôi mắt sưng húp, đỏ hoe vì khóc nhiều. Ở góc phòng, em gái cô đang tỉ mẩn gọt trái cây, thi thoảng lại liếc nhìn bà, vẻ mặt đầy lo lắng.
Vừa thấy Enjoy xuất hiện, cả ba người gần như cùng reo lên một tiếng. Bà nội là người vui mừng nhất, bà khẽ ngồi bật dậy nhưng do động mạnh nên nhăn mặt kêu khẽ "ôi da...". Enjoy giật mình, vội lao đến bên giường, tay cô run run đỡ lấy vai bà, giọng hốt hoảng:
"Bà ơi, bà có sao không ạ?"
Mẹ cô cũng luống cuống theo:
"Để con gọi bác sĩ!"
Nhưng bà chỉ vẫy tay, thở ra một hơi mệt nhọc mà vẫn cười hiền:
"Thôi thôi, mẹ không sao. Con đừng có hở chút là gọi bác sĩ, mẹ ớn lắm. Già rồi, té xíu mà làm cứ như sắp mất không bằng."
Bà nói rồi lại quay sang nhìn Enjoy, giọng trêu mà vẫn đầy yêu thương:
"Bà đoán chắc là mẹ con làm um sùm, bắt con về gấp chứ gì? Bà chỉ né cái xe máy chạy ẩu nên ngã thôi, vậy mà nó khóc từ xe cấp cứu đến lúc vô phòng.Bà nghe nó khóc to quá nên mới tỉnh luôn đó."
Mẹ Enjoy liền chen vào, vừa nói vừa như muốn khóc:
"Mẹ bị gãy xương mà cứ nói như trầy xước nhẹ không bằng!"
Bà cười ha hả, tay sờ lên cái chân còn lại:
"Còn một chân là còn đi được, có gì mà làm quá thế. Con đúng là càng lớn càng hay lo."
Enjoy đứng bên cạnh nhìn hai người, thấy cảnh ấy mà lòng cô như được sưởi ấm. Bao nhiêu sợ hãi và căng thẳng trên đường về bỗng tan biến. Cô khẽ bật cười, giọng dịu dàng hỏi:
"Vậy bây giờ bà nội thấy sao rồi ạ? Còn đau không ạ?"
Bà quay sang, bàn tay nhăn nheo ấm áp nắm lấy tay Enjoy vuốt nhẹ như thể sợ con bé lại lo thêm:
"Nãy thì còn nhức nhức chút, nhưng giờ nhìn thấy con rồi, bà hết đau luôn đó."
Enjoy khẽ cười khúc khích bên bà, trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn khi thấy bà đã khoẻ. Không khí trong phòng bệnh trở nên ấm áp như buổi trưa mùa thu — dịu dàng, lười biếng và đầy hơi thở của yêu thương.
Bà nội đang cười, chợt ánh mắt bà dừng lại sau lưng Enjoy, nơi June vẫn đứng yên lặng từ nãy, hai tay đan vào nhau một cách khẽ khàng.
"Ủa, cô bé đi cùng con hả Enjoy?"— giọng bà vừa ngạc nhiên vừa có chút tò mò.
Enjoy thoáng khựng lại, gãi đầu, mắt liếc nhanh sang June rồi lúng túng kéo chị lại gần:
"À... dạ..."
June khẽ cười, cởi mũ và khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt trắng mịn, đôi mắt sáng nhẹ như ánh nắng ngoài hiên. Cô cúi người lễ phép:
"Con chào bà, con tên là June ạ."
Lúc này, người từ đầu buổi vẫn im thin thít là em gái Enjoy bỗng hét toáng lên:
"Aaaaa! P'June!!!"
Con bé gần như nhảy lên, chạy ùa tới nắm lấy tay June, mắt tròn xoe đầy phấn khích:
"Là chị thật đúng không ạ? Trời ơi em không ngờ được gặp chị ngoài đời! Em và chị Hai thích chị từ hồi chị còn hát luôn á!"
Enjoy tá hoả, mặt đỏ bừng, vội bịt miệng con bé lại, giọng gấp gáp:
"Nói lung tung gì thế!"
Rồi cô quay sang June, cười ngượng ngùng:
"À... đây là em gái của em đó, nó còn nhỏ nên hay nói bậy bạ lắm, chị đừng để tâm nha."
June che miệng cười khẽ, ánh mắt liếc sang cô đầy thâm ý. Nhưng chưa kịp để Enjoy thở phào thì mẹ cô đã bước lại, vừa nhìn June vừa xuýt xoa:
"Trời đất, cô ca sĩ có giọng hát ngọt ngào trên truyền hình đây mà! Ở ngoài còn xinh hơn mấy tấm hình con bé nhà cô dán trong phòng nữa!"
Câu nói như tiếng sét ngang tai. Enjoy trợn mắt, tim suýt rớt khỏi lồng ngực. May là mẹ không nói rõ "con bé" nào chứ không thì tiêu thật rồi!
June khẽ cúi đầu, gương mặt đỏ ửng vì ngại, lễ phép đáp:
"Dạ... con cảm ơn cô đã khen ạ."
Bà nội lúc này cười sảng khoái, giọng nói vang lên giữa căn phòng:
"Trời đất, không ngờ Enjoy nhà mình khờ khờ vậy mà có bạn gái vừa đẹp vừa là ca sĩ nổi tiếng thế này!"
"Không phải ạ!" Enjoy gần như la lên, hai tay xua lia lịa, "Không phải bạn gái đâu, chị ấy là... nghệ sĩ con đang quản lý! Dạ, hôm nay chị ấy trống lịch nên... tiện về quê con chơi một chút thôi!"
Bà nội cười khanh khách, đôi mắt hóm hỉnh lấp lánh:
"Bà chỉ nói bạn là con gái thôi mà, con làm gì mà cuống cả lên thế."
Enjoy đứng đơ người, gương mặt đỏ bừng đến tận mang tai. Cô liếc sang thấy June đang cúi mặt, vai khẽ rung lên vì cố nhịn cười, còn mẹ với em gái thì ngồi bên cạnh cười khúc khích, vẻ mặt trêu chọc không thèm giấu.
Cả căn phòng lại ngập tràn tiếng cười — thứ âm thanh ấm áp mà Enjoy đã lâu lắm rồi mới được nghe lại.
Ngồi trò chuyện với bà được một lúc, thấy bà vẫn bình thường, Enjoy cũng yên tâm phần nào. Bà nắm tay cô, giọng hiền hậu mà vẫn có chút cứng rắn của người lớn tuổi:
"Thôi, hai đứa về nhà nghỉ ngơi đi. Nay đi đường xa cũng mệt rồi."
Mẹ Enjoy cũng phụ họa:
"Con đưa June về nhà nội nghỉ tí đi, chiều rồi hẵng quay lại. Ở đây có ba mẹ chăm bà nội rồi."
Nghe vậy, Enjoy khẽ gật đầu, đứng dậy chào bà rồi cùng June rời khỏi phòng.
Ra ngoài, gió đầu chiều mơn man lướt qua, mang theo mùi hoa cau thoang thoảng. Nhà nội của Enjoy nằm cách bệnh viện không xa, chỉ chừng mười phút đi bộ. Đó là căn nhà ngói cũ, có khoảng sân rộng, trồng đầy những luống rau xanh mướt, góc sân còn có cây khế sai trĩu quả. Mọi thứ đều giản dị, nhưng lại toát lên một cảm giác bình yên, thân thuộc đến lạ.
Ngôi nhà không hiện đại như nơi Enjoy đang sống ở thành phố, nhưng với cô, đây là nơi khiến trái tim mình dịu lại — từng viên gạch, từng ô cửa đều gắn liền với tuổi thơ, với tiếng cười và mùi cơm bà nấu. Bà từng nói: "Nhà phải có đủ phòng, để khi tụi nhỏ về còn có chỗ nằm nghỉ." Thế nên tuy không giàu có, nhưng trong nhà vẫn có đến bốn phòng, phòng nào cũng gọn gàng, ngăn nắp.
Vừa bước vào sân, June khẽ hít một hơi sâu, ánh mắt khẽ sáng lên:
"Nhà em đẹp ghê. Cảm giác... dễ chịu quá."
Enjoy mỉm cười:
"Bà em thích trồng rau với chăm cây lắm, nên nhà lúc nào cũng xanh rì. Mùa nào về cũng có rau sạch."
June nhìn quanh, nét cười dịu dàng nơi khóe môi khiến Enjoy thấy tim mình bỗng mềm lại. Nhưng chưa kịp nói thêm, June khẽ kéo tay cô, giọng nhỏ nhẹ, pha chút ngượng ngùng:
"Em... có thể cho chị mượn đồ mặc được không? Chị muốn thay áo. Đi xe lâu quá, người cứ khó chịu sao ấy."
Enjoy khẽ cười, trong lòng hiểu ngay. Cô biết với người kỹ tính và chỉn chu như June, việc phải ngồi suốt mấy tiếng trên chiếc xe đầy mùi kia đúng là cực hình.
"Dạ được ạ," cô nói, rồi chỉ tay về phía cuối nhà, "Chị đi thẳng ra gần bếp có căn phòng, đó là phòng của em. Chị mở tủ xem có bộ nào vừa thì lấy nha. Em đi rửa mặt đã, có gì gọi em."
June gật đầu, khẽ đáp:
"Cảm ơn em."
Cô mỉm cười, bước chậm về phía căn phòng nhỏ ở gần bếp, tay khẽ vuốt mấy sợi tóc còn bết mồ hôi vì chuyến xe dài.
Enjoy thì quay người đi về phía giếng nước phía sau, định rửa mặt cho tỉnh táo. Nhưng vừa bước được mấy bước, cô bỗng khựng lại. Trong đầu cô vụt lóe lên một ý nghĩ khiến tim đập thình thịch.
Căn phòng.....
"Chết rồi!"
Enjoy gần như bật chạy, vừa chạy vừa hét lớn:
"June! Khoan mở cửaaaaaa!"
Nhưng tiếng kéo cửa két nhẹ đã vang lên. Enjoy dừng lại ở ngưỡng cửa, tim như rớt xuống đất. Cánh cửa phòng cô đã mở.
Và June — người mà cô muốn giấu những điều nhỏ bé ấy nhất — đã đứng ngay cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz