Enjoyjune Ban Tinh Ca Ngu Quen
Buổi trưa hôm đó, ánh nắng len qua khung cửa phim trường, rọi xuống sàn gạch ánh lên những vệt vàng dịu. Nay June có việc bận sẽ đến muộn, Enjoy muốn đến sớm nên đã tự đi. Cô tay ôm một chồng giấy kịch bản, cẩn thận đặt xuống bàn rồi chỉnh lại từng tờ. Cô vẫn giữ thói quen chuẩn bị mọi thứ chu đáo trước khi June quay — không phải vì quy tắc công việc, mà vì cảm giác an tâm lạ lùng khi thấy chị bước vào trong một không gian đã được cô sắp xếp sẵn.
Khi Enjoy còn đang loay hoay sắp xếp, cánh cửa bật mở. Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:
"Em tới sớm vậy."
Cô xoay người lại. June đang bước vào, June xuất hiện giữa ánh nắng đầu giờ — bộ đồ thể thao ôm gọn lấy cơ thể chị, từng đường cong rắn rỏi, vừa đủ nữ tính vừa đủ mạnh mẽ. Cổ áo hơi ướt mồ hôi, làn da ửng hồng nhẹ, mái tóc buộc cao để lộ chiếc cổ thon và vai trần thoáng lấp lánh trong ánh sáng.
Enjoy khựng lại vài giây, quên cả đáp lời. Là fan lâu năm không khó để đoán rằng sáng nay chị vừa từ phòng tập trở về — trông chị vừa năng lượng, vừa lạ lẫm đến mức khiến người đối diện muốn nhìn lâu hơn một chút.
Buổi quay bắt đầu.
June hóa thân vào nhân vật với ánh mắt trầm tĩnh và nụ cười dịu dàng quen thuộc. Enjoy đứng bên cạnh, chờ khoảnh khắc "cut" để đưa cho chị bình matcha vừa pha xong — vẫn còn ấm nhẹ, thơm dịu.
Nhưng khi cô vừa bước tới, một cô gái trẻ khác đã đi nhanh hơn một bước, đưa chai nước suối cho June, giọng ríu rít đầy tự nhiên.
"P'June, nước của chị nè!"
Một cô gái trẻ — chắc chỉ khoảng hai mươi — nhanh nhẹn bước tới, đưa chai nước suối lạnh cho June. Cô mặc váy ngắn, tóc buộc nửa đầu, làn da trắng mịn, nụ cười rạng rỡ như nắng đầu hạ. Enjoy khựng lại, bàn tay vẫn đang đưa bình matcha lên giữa không trung, đột nhiên trở nên thừa thãi.
Cô gái ấy quay sang, ánh mắt tò mò:
"Đây là trợ lý của chị hả?"
June gật đầu, giọng điềm đạm:
"Ừ, đây là Enjoy. Trợ lý mới của chị."
"Àaa~" – cô gái kéo dài giọng, đôi mắt sáng lên – "Trong bình đó là gì thế ạ?"
Enjoy đáp theo phản xạ:
"Matcha..."
"Matcha á? Trời ơi, đúng món em đang thèm luôn! P'June, cho em uống thử được không?"
June ngập ngừng một giây, nhưng rồi vẫn gật đầu. Cô gái ấy vui vẻ cầm lấy bình nước từ tay Enjoy — cái chạm tay nhẹ đến mức thoáng qua mà vẫn khiến Enjoy thấy lạnh buốt.
"Cảm ơn P'Enjoy nha~"
Cô ta uống một ngụm rồi reo lên thích thú, nụ cười rạng rỡ đến mức khiến người đối diện cũng muốn mỉm cười theo.
"Ngon thật đó P'June! Matcha chị uống mỗi ngày ngon vậy luôn hả?"
Cô vừa nói vừa vô tư khoác lấy cánh tay của June. June bật cười — nụ cười dịu dàng, quen thuộc, nhưng lần này lại không hướng về Enjoy. Chị xoa nhẹ đầu cô gái kia, giọng tràn ngập cưng chiều:
"Ngon thì uống nhiều một chút"
Enjoy đứng đó, cười gượng. Bàn tay vẫn còn ấm vì khi nãy chạm vào bình matcha, giờ lại lạnh ngắt.
Tự nhiên cô thấy mình thừa thãi — thừa giữa khoảng không nhỏ bé, nơi ánh sáng dịu dàng của June giờ đang chiếu về phía người khác. Cô quay đi, bước về phía bàn làm việc, giả vờ chăm chú sắp xếp lại lịch trình. Thật ra chẳng nhìn thấy nổi dòng chữ nào.
Mọi thứ nhòe đi trong mắt cô — vì bụi hay vì thứ gì khác, cô cũng chẳng rõ.
Từ xa nhìn lại, hai người họ thật đẹp đôi. June đẹp kiểu điềm đạm, thanh tao, mỗi động tác đều toát ra sự tinh tế của người từng trải. Còn cô gái kia lại trong sáng, nhí nhảnh, tự nhiên như ánh nắng buổi trưa. Một người là biển lặng, một người là mây trắng — và giữa họ, dường như chẳng cần thêm một ai khác.
Enjoy cắn nhẹ môi, tự nhủ: "Mình là ai mà được phép thấy khó chịu chứ?"
Cô chỉ là một trợ lý. Một người đứng phía sau ánh đèn, sắp xếp, chăm sóc, lặng lẽ nhìn chị tỏa sáng. Cô không có quyền hỏi, không có quyền trách.
Nhưng tim cô vẫn nhói lên — thứ cảm giác mơ hồ, không tên, cứ âm ỉ như một vết thương nhỏ chưa kịp liền.
...
Buổi chiều tối, khi xe rời phim trường, Enjoy lặng lẽ ngồi ở ghế phụ, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bình thường cô sẽ ngồi cạnh June phía sau, vừa nói chuyện vừa cùng chị xem lại lịch quay. Nhưng hôm nay, chỗ đó đã có người khác. Và người đó đang dựa đầu lên vai chị, cười khúc khích kể chuyện trường lớp.
Enjoy chẳng nghe rõ nội dung, nhưng từng tiếng cười ấy như kim châm vào ngực. Cô siết chặt hai tay vào lòng, ép mình nhìn thẳng ra ngoài, nơi bầu trời đang chuyển sang màu hoàng hôn.
Khi xe dừng lại trước một khu chung cư cao cấp, cô gái kia ôm lấy June, nũng nịu:
"Khi nào chị lại cho em tới phim trường chơi nha, P'June~"
June khẽ cười, vẫn là giọng dịu dàng đó:
"Được chứ. Em ngoan ngoãn chăm học, rồi chị dẫn em theo."
Cô gái reo lên vui vẻ, rồi ôm chị lần nữa trước khi bước xuống xe. Enjoy vẫn ngồi im, tay nắm chặt dây an toàn, trong lòng dấy lên cảm giác vừa buồn vừa... mệt.
Suốt quãng đường trở về, không khí trong xe đặc quánh lại như bị rút hết âm thanh. Enjoy ngồi yên bên ghế phụ, mắt dán ra ngoài cửa kính, nơi những dải đèn đường nối dài thành một vệt mờ vàng.
June ngồi ở hàng ghế sau, cúi xem lại vài cảnh quay trong điện thoại, thỉnh thoảng bật cười khe khẽ vì một đoạn thoại chưa tròn. Tiếng cười của chị nhẹ đến mức chỉ như gợn lên giữa không gian im lặng — vậy mà từng âm vẫn rơi thẳng vào lòng Enjoy, nặng như đá.
Từ đầu buổi quay đến giờ, cô không nói với June được bao nhiêu câu. Ngoài những lời công việc quen thuộc kiểu "Chị chuẩn bị cảnh tiếp theo.", "Đạo diễn gọi chị ạ." — cô gần như im lặng.
Không phải vì không có gì để nói, mà vì... không muốn nói.
Mọi thứ bình thường, quá bình thường, nhưng chính cái bình thường ấy lại khiến cô cảm thấy xa lạ.
Cô vẫn chưa hiểu rõ cảm giác trong lòng mình.
Không hẳn là buồn, không hẳn là giận. Chỉ là một nỗi khó chịu mơ hồ cứ xoáy lên, như thể có ai đó chạm nhẹ vào sợi dây rất mảnh trong tim cô. Cô cố dặn mình rằng June chẳng làm gì sai — chị chỉ đơn giản là đối xử tốt với mọi người, dịu dàng như cách chị vốn thế.
Nhưng nghĩ đến hình ảnh cô gái kia cười nói, ôm lấy cánh tay của chị, uống nốt phần matcha mà cô đã pha riêng cho chị... Tim cô lại nhói lên, một nhịp thật nhỏ thôi nhưng đủ khiến hơi thở trở nên nặng nề.
Có lẽ do sắp tới tháng thôi, cô tự trấn an, tâm trạng mình mới thất thường vậy. Chứ chẳng lẽ mình lại giận vì một ly matcha sao... Nhưng dẫu lý trí cố biện minh bao nhiêu, lòng cô vẫn không yên. Chỉ một ánh nhìn của chị với người khác cũng khiến cô thấy... thừa thãi.
Và điều đó đáng sợ đến mức cô không dám nghĩ tiếp.
Chiếc xe khẽ rung khi thắng lại trước tòa chung cư quen thuộc. Bình thường, cô sẽ nhanh nhẹn xuống xe trước, cầm giúp chị túi đồ, đợi thang máy, và cùng chị nói chuyện dăm ba câu vu vơ trên đường lên nhà. Nhưng tối nay... cô chỉ muốn đi thật chậm, thậm chí chậm hơn cả nhịp tim mình.
Cô mở cửa xe, đứng im vài giây mới bước tiếp, gió đêm lùa qua mang theo hơi lạnh mỏng. Tiếng giày cao gót của June vang lên trước, đều đặn và nhẹ nhàng.
Enjoy lẽ ra phải bước song song bên cạnh chị, nhưng cô cố tình giữ khoảng cách — một, hai mét, vừa đủ để không ai nghĩ là cô đang tránh, nhưng đủ để không cần phải đối diện ánh mắt của chị.
June có vẻ nhận ra. Chị quay đầu lại, bước chậm hơn, như thể muốn đợi cô.
Enjoy thấy vậy, lại bước chậm thêm một nhịp nữa, giả vờ mải bấm điện thoại, giả vờ không biết.
Khoảng cách giữa họ vẫn nguyên vẹn, chẳng xa cũng chẳng gần — chỉ vừa đủ để gió đêm lọt qua.
Thang máy vang lên tiếng ting nhẹ.
Hai người bước vào, không ai nói gì.
Chỉ có tiếng thở, tiếng quần áo khẽ cọ vào nhau, và tiếng trái tim của Enjoy đập loạn trong lồng ngực.
Cô cố giữ nét mặt bình thường, nhưng bàn tay cầm túi đồ của chị lại siết đến trắng bệch. Ánh sáng phản chiếu trong gương thang máy làm rõ từng biểu cảm — một June điềm tĩnh, yên lặng như mặt hồ; một Enjoy đứng cạnh, mắt nhìn thẳng nhưng đáy mắt là một vùng xoáy của cảm xúc chưa gọi tên.
Khi thang máy dừng lại, Enjoy cúi đầu, nhanh chóng bước ra trước. June khẽ gọi một tiếng "Enjoy...", giọng chị nhẹ như gió, nhưng cô chỉ khựng lại một giây, rồi tiếp tục bước đi, không quay đầu.
Cửa vừa mở ra, Enjoy không nhìn June lấy một lần. Cô cúi đầu, bước thật nhanh vào nhà, mang túi đồ của chị đặt lên ghế sofa — động tác dứt khoát, chẳng khác nào muốn cắt đứt sợi dây vô hình đang kéo giữa hai người. Không gian trong căn hộ vốn quen thuộc bỗng trở nên ngột ngạt đến lạ. Cô quay người, giọng nhỏ đến mức như sợ chính mình nghe thấy:
"Em để đồ trên ghế... em về đây."
Vừa bước ngang qua người June, cánh tay mảnh khảnh của cô bất ngờ bị giữ lại. Lòng bàn tay June ấm và kiên định. Enjoy khựng lại, tim như hụt một nhịp, bàn tay run nhẹ nhưng vẫn không dám ngẩng lên.
"Còn... chuyện gì hả chị?" – giọng cô run rẩy, nhỏ đến nỗi dường như chỉ đủ để hai người nghe thấy.
"Em nay sao vậy? Không khỏe hả?" – June hỏi, giọng dịu dàng nhưng trầm xuống, như muốn xuyên qua từng lớp im lặng dày đặc đang bao quanh cô.
Enjoy cúi đầu, tay khẽ giật khỏi tay chị, cười gượng: "Không... chắc em sắp tới tháng nên hơi mệt."
Cô nghĩ thế là xong, nhưng June vẫn không buông tay. Chỉ trong khoảnh khắc, cánh cửa phía sau họ khép lại — rầm một tiếng khô khốc vang lên, khiến cả không gian như rung nhẹ.
Enjoy giật mình, chưa kịp định thần thì đã bị đẩy nhẹ về phía sau, lưng chạm vào cánh cửa gỗ lạnh. Hai bàn tay June đặt lên vai cô, không mạnh, nhưng đủ khiến cô không thể trốn tránh.
Ánh mắt June đổ xuống, sâu thẳm và đượm lửa, trong khi ánh mắt Enjoy lẩn tránh, chao đảo như con thuyền nhỏ giữa sóng. Cô quay mặt đi, hơi thở ngắn và gấp, hai tay đẩy khẽ vào eo chị nhưng không dám dùng lực, sợ chị đau, sợ chính mình làm vỡ đi thứ gì đó mỏng manh giữa họ.
"Chị... chị làm gì vậy?" – cô lắp bắp, giọng run run.
June không trả lời ngay. Chị cúi thấp xuống một chút, hơi thở phả nhẹ lên má Enjoy. Giọng chị trầm xuống, gần như là một mệnh lệnh:
"Vì sao em không nhìn chị?"
Enjoy cắn môi, vẫn cúi đầu. "Em... em..."
"Nhìn chị." – June nói chậm, rõ, và nghiêm đến mức trái tim Enjoy co lại.
Cô buộc phải ngẩng lên. Ánh mắt hai người chạm nhau, trong một khoảnh khắc, thế giới như lặng đi.
June nhìn sâu vào mắt cô: "Tại sao khi nãy em không trả lời chị?"
"Lúc nào ạ?" – Enjoy cố gượng cười, tránh né – "Chắc em... không để ý."
June vẫn không buông tha, ánh mắt càng sắc như muốn nhìn xuyên qua cô:
"Thế tại sao hôm nay em không nói chuyện với chị?"
"Em vẫn nói mà." – Cô nói nhỏ, gần như chỉ là hơi thở – "Lúc quay, em vẫn nói với chị."
"Em biết ý chị không phải vậy mà." – Giọng chị khẽ trầm xuống, thấp và nặng hơn, mang theo chút giận pha lẫn buồn.
Không gian như đông đặc lại. Enjoy nuốt khan, đôi vai nhỏ khẽ run. Mắt cô vẫn tránh đi, nhìn vào khoảng tối mờ phía sàn, giọng nhỏ như sợ một cơn gió cũng cuốn mất:
"Không phải nay có cô bé kia nói chuyện cùng chị à... em chỉ... không muốn làm phiền hai người."
Giọng cô vừa dỗi, vừa nghẹn, như đứa trẻ đang cố tìm một lý do hợp lý cho nỗi giận vu vơ mà chính mình cũng không hiểu nổi.
June hơi sững lại. Nét mặt chị thay đổi — ánh mắt khi nãy còn nghiêm lại bỗng dịu đi, mềm đến mức khiến người ta chỉ muốn buông vũ khí. Một khoảng lặng ngắn, chỉ nghe tiếng tim Enjoy đập loạn trong lồng ngực mình.
Rồi giọng chị khẽ vang lên, nhẹ như sợ làm tan không khí đang mỏng như tơ:
"Em ấy là Milk... em họ của chị. Người mà chị từng nói với em... em có phần nào đó giống con bé."
Câu nói ấy như một luồng gió thổi qua ngực Enjoy. Trong khoảnh khắc, cô ngẩng lên, mắt thoáng mở lớn — ngạc nhiên, rồi bối rối, rồi chẳng biết giấu mặt vào đâu. Một dòng cảm xúc chảy ngược, vừa xấu hổ vừa buồn cười, vừa muốn trách chính mình sao lại ngốc đến vậy.
Hóa ra cô ghen... với em gái của chị.
Cảm giác ngượng ngùng ập đến, nóng rát lan dọc cổ. Cô khẽ quay mặt đi, giọng nhỏ xíu:
"À... em tưởng..."
Không nói hết câu. Cô cắn nhẹ môi, tim vẫn đập nhanh, như thể chỉ cần nhìn thêm một chút nữa là sẽ lộ ra hết mọi điều giấu kín.
June nhìn cô, ánh mắt pha chút cười. Chị thở khẽ, tay vẫn đặt trên vai cô nhưng đã đổi thành một cái vuốt nhẹ, chậm rãi, dịu dàng như đang trấn an.
"Em nhạy cảm quá." – giọng chị mềm đến mức gần như là dỗ dành – "Nếu có chuyện gì, cứ hỏi chị, đừng tự nghĩ một mình như thế."
Câu nói đơn giản, nhưng lại khiến Enjoy nghẹn họng. Cô cúi thấp hơn, ngón tay siết nhẹ vạt áo, môi khẽ mím lại như để giấu đi nụ cười xấu hổ.
"Em không có..." – cô lí nhí, rồi thêm – "Chỉ là... chắc tại em hơi ngốc."
June bật cười khẽ, một tiếng cười đủ khiến mọi khoảng cách tan chảy. Chị vươn tay, khẽ gạt một sợi tóc rơi trên má Enjoy, đầu ngón tay lướt nhẹ qua làn da mềm khiến cô khẽ rùng mình.
"Ngốc cũng đáng yêu mà." – chị nói, giọng dịu dàng đến mức tim Enjoy nhói lên.
Không ai nói thêm gì nữa. Ánh đèn trong nhà vàng ấm, chiếu lên hai bóng hình đứng sát nhau nơi cánh cửa. Enjoy chỉ biết cúi đầu, cố giấu đi gương mặt đang đỏ bừng, trong khi lòng thầm mắng mình — chắc thật sự sắp tới tháng rồi... chứ không, sao lại yếu lòng đến thế trước chị được chứ.
Khi Enjoy còn đang loay hoay sắp xếp, cánh cửa bật mở. Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:
"Em tới sớm vậy."
Cô xoay người lại. June đang bước vào, June xuất hiện giữa ánh nắng đầu giờ — bộ đồ thể thao ôm gọn lấy cơ thể chị, từng đường cong rắn rỏi, vừa đủ nữ tính vừa đủ mạnh mẽ. Cổ áo hơi ướt mồ hôi, làn da ửng hồng nhẹ, mái tóc buộc cao để lộ chiếc cổ thon và vai trần thoáng lấp lánh trong ánh sáng.
Enjoy khựng lại vài giây, quên cả đáp lời. Là fan lâu năm không khó để đoán rằng sáng nay chị vừa từ phòng tập trở về — trông chị vừa năng lượng, vừa lạ lẫm đến mức khiến người đối diện muốn nhìn lâu hơn một chút.
Buổi quay bắt đầu.
June hóa thân vào nhân vật với ánh mắt trầm tĩnh và nụ cười dịu dàng quen thuộc. Enjoy đứng bên cạnh, chờ khoảnh khắc "cut" để đưa cho chị bình matcha vừa pha xong — vẫn còn ấm nhẹ, thơm dịu.
Nhưng khi cô vừa bước tới, một cô gái trẻ khác đã đi nhanh hơn một bước, đưa chai nước suối cho June, giọng ríu rít đầy tự nhiên.
"P'June, nước của chị nè!"
Một cô gái trẻ — chắc chỉ khoảng hai mươi — nhanh nhẹn bước tới, đưa chai nước suối lạnh cho June. Cô mặc váy ngắn, tóc buộc nửa đầu, làn da trắng mịn, nụ cười rạng rỡ như nắng đầu hạ. Enjoy khựng lại, bàn tay vẫn đang đưa bình matcha lên giữa không trung, đột nhiên trở nên thừa thãi.
Cô gái ấy quay sang, ánh mắt tò mò:
"Đây là trợ lý của chị hả?"
June gật đầu, giọng điềm đạm:
"Ừ, đây là Enjoy. Trợ lý mới của chị."
"Àaa~" – cô gái kéo dài giọng, đôi mắt sáng lên – "Trong bình đó là gì thế ạ?"
Enjoy đáp theo phản xạ:
"Matcha..."
"Matcha á? Trời ơi, đúng món em đang thèm luôn! P'June, cho em uống thử được không?"
June ngập ngừng một giây, nhưng rồi vẫn gật đầu. Cô gái ấy vui vẻ cầm lấy bình nước từ tay Enjoy — cái chạm tay nhẹ đến mức thoáng qua mà vẫn khiến Enjoy thấy lạnh buốt.
"Cảm ơn P'Enjoy nha~"
Cô ta uống một ngụm rồi reo lên thích thú, nụ cười rạng rỡ đến mức khiến người đối diện cũng muốn mỉm cười theo.
"Ngon thật đó P'June! Matcha chị uống mỗi ngày ngon vậy luôn hả?"
Cô vừa nói vừa vô tư khoác lấy cánh tay của June. June bật cười — nụ cười dịu dàng, quen thuộc, nhưng lần này lại không hướng về Enjoy. Chị xoa nhẹ đầu cô gái kia, giọng tràn ngập cưng chiều:
"Ngon thì uống nhiều một chút"
Enjoy đứng đó, cười gượng. Bàn tay vẫn còn ấm vì khi nãy chạm vào bình matcha, giờ lại lạnh ngắt.
Tự nhiên cô thấy mình thừa thãi — thừa giữa khoảng không nhỏ bé, nơi ánh sáng dịu dàng của June giờ đang chiếu về phía người khác. Cô quay đi, bước về phía bàn làm việc, giả vờ chăm chú sắp xếp lại lịch trình. Thật ra chẳng nhìn thấy nổi dòng chữ nào.
Mọi thứ nhòe đi trong mắt cô — vì bụi hay vì thứ gì khác, cô cũng chẳng rõ.
Từ xa nhìn lại, hai người họ thật đẹp đôi. June đẹp kiểu điềm đạm, thanh tao, mỗi động tác đều toát ra sự tinh tế của người từng trải. Còn cô gái kia lại trong sáng, nhí nhảnh, tự nhiên như ánh nắng buổi trưa. Một người là biển lặng, một người là mây trắng — và giữa họ, dường như chẳng cần thêm một ai khác.
Enjoy cắn nhẹ môi, tự nhủ: "Mình là ai mà được phép thấy khó chịu chứ?"
Cô chỉ là một trợ lý. Một người đứng phía sau ánh đèn, sắp xếp, chăm sóc, lặng lẽ nhìn chị tỏa sáng. Cô không có quyền hỏi, không có quyền trách.
Nhưng tim cô vẫn nhói lên — thứ cảm giác mơ hồ, không tên, cứ âm ỉ như một vết thương nhỏ chưa kịp liền.
...
Buổi chiều tối, khi xe rời phim trường, Enjoy lặng lẽ ngồi ở ghế phụ, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bình thường cô sẽ ngồi cạnh June phía sau, vừa nói chuyện vừa cùng chị xem lại lịch quay. Nhưng hôm nay, chỗ đó đã có người khác. Và người đó đang dựa đầu lên vai chị, cười khúc khích kể chuyện trường lớp.
Enjoy chẳng nghe rõ nội dung, nhưng từng tiếng cười ấy như kim châm vào ngực. Cô siết chặt hai tay vào lòng, ép mình nhìn thẳng ra ngoài, nơi bầu trời đang chuyển sang màu hoàng hôn.
Khi xe dừng lại trước một khu chung cư cao cấp, cô gái kia ôm lấy June, nũng nịu:
"Khi nào chị lại cho em tới phim trường chơi nha, P'June~"
June khẽ cười, vẫn là giọng dịu dàng đó:
"Được chứ. Em ngoan ngoãn chăm học, rồi chị dẫn em theo."
Cô gái reo lên vui vẻ, rồi ôm chị lần nữa trước khi bước xuống xe. Enjoy vẫn ngồi im, tay nắm chặt dây an toàn, trong lòng dấy lên cảm giác vừa buồn vừa... mệt.
Suốt quãng đường trở về, không khí trong xe đặc quánh lại như bị rút hết âm thanh. Enjoy ngồi yên bên ghế phụ, mắt dán ra ngoài cửa kính, nơi những dải đèn đường nối dài thành một vệt mờ vàng.
June ngồi ở hàng ghế sau, cúi xem lại vài cảnh quay trong điện thoại, thỉnh thoảng bật cười khe khẽ vì một đoạn thoại chưa tròn. Tiếng cười của chị nhẹ đến mức chỉ như gợn lên giữa không gian im lặng — vậy mà từng âm vẫn rơi thẳng vào lòng Enjoy, nặng như đá.
Từ đầu buổi quay đến giờ, cô không nói với June được bao nhiêu câu. Ngoài những lời công việc quen thuộc kiểu "Chị chuẩn bị cảnh tiếp theo.", "Đạo diễn gọi chị ạ." — cô gần như im lặng.
Không phải vì không có gì để nói, mà vì... không muốn nói.
Mọi thứ bình thường, quá bình thường, nhưng chính cái bình thường ấy lại khiến cô cảm thấy xa lạ.
Cô vẫn chưa hiểu rõ cảm giác trong lòng mình.
Không hẳn là buồn, không hẳn là giận. Chỉ là một nỗi khó chịu mơ hồ cứ xoáy lên, như thể có ai đó chạm nhẹ vào sợi dây rất mảnh trong tim cô. Cô cố dặn mình rằng June chẳng làm gì sai — chị chỉ đơn giản là đối xử tốt với mọi người, dịu dàng như cách chị vốn thế.
Nhưng nghĩ đến hình ảnh cô gái kia cười nói, ôm lấy cánh tay của chị, uống nốt phần matcha mà cô đã pha riêng cho chị... Tim cô lại nhói lên, một nhịp thật nhỏ thôi nhưng đủ khiến hơi thở trở nên nặng nề.
Có lẽ do sắp tới tháng thôi, cô tự trấn an, tâm trạng mình mới thất thường vậy. Chứ chẳng lẽ mình lại giận vì một ly matcha sao... Nhưng dẫu lý trí cố biện minh bao nhiêu, lòng cô vẫn không yên. Chỉ một ánh nhìn của chị với người khác cũng khiến cô thấy... thừa thãi.
Và điều đó đáng sợ đến mức cô không dám nghĩ tiếp.
Chiếc xe khẽ rung khi thắng lại trước tòa chung cư quen thuộc. Bình thường, cô sẽ nhanh nhẹn xuống xe trước, cầm giúp chị túi đồ, đợi thang máy, và cùng chị nói chuyện dăm ba câu vu vơ trên đường lên nhà. Nhưng tối nay... cô chỉ muốn đi thật chậm, thậm chí chậm hơn cả nhịp tim mình.
Cô mở cửa xe, đứng im vài giây mới bước tiếp, gió đêm lùa qua mang theo hơi lạnh mỏng. Tiếng giày cao gót của June vang lên trước, đều đặn và nhẹ nhàng.
Enjoy lẽ ra phải bước song song bên cạnh chị, nhưng cô cố tình giữ khoảng cách — một, hai mét, vừa đủ để không ai nghĩ là cô đang tránh, nhưng đủ để không cần phải đối diện ánh mắt của chị.
June có vẻ nhận ra. Chị quay đầu lại, bước chậm hơn, như thể muốn đợi cô.
Enjoy thấy vậy, lại bước chậm thêm một nhịp nữa, giả vờ mải bấm điện thoại, giả vờ không biết.
Khoảng cách giữa họ vẫn nguyên vẹn, chẳng xa cũng chẳng gần — chỉ vừa đủ để gió đêm lọt qua.
Thang máy vang lên tiếng ting nhẹ.
Hai người bước vào, không ai nói gì.
Chỉ có tiếng thở, tiếng quần áo khẽ cọ vào nhau, và tiếng trái tim của Enjoy đập loạn trong lồng ngực.
Cô cố giữ nét mặt bình thường, nhưng bàn tay cầm túi đồ của chị lại siết đến trắng bệch. Ánh sáng phản chiếu trong gương thang máy làm rõ từng biểu cảm — một June điềm tĩnh, yên lặng như mặt hồ; một Enjoy đứng cạnh, mắt nhìn thẳng nhưng đáy mắt là một vùng xoáy của cảm xúc chưa gọi tên.
Khi thang máy dừng lại, Enjoy cúi đầu, nhanh chóng bước ra trước. June khẽ gọi một tiếng "Enjoy...", giọng chị nhẹ như gió, nhưng cô chỉ khựng lại một giây, rồi tiếp tục bước đi, không quay đầu.
Cửa vừa mở ra, Enjoy không nhìn June lấy một lần. Cô cúi đầu, bước thật nhanh vào nhà, mang túi đồ của chị đặt lên ghế sofa — động tác dứt khoát, chẳng khác nào muốn cắt đứt sợi dây vô hình đang kéo giữa hai người. Không gian trong căn hộ vốn quen thuộc bỗng trở nên ngột ngạt đến lạ. Cô quay người, giọng nhỏ đến mức như sợ chính mình nghe thấy:
"Em để đồ trên ghế... em về đây."
Vừa bước ngang qua người June, cánh tay mảnh khảnh của cô bất ngờ bị giữ lại. Lòng bàn tay June ấm và kiên định. Enjoy khựng lại, tim như hụt một nhịp, bàn tay run nhẹ nhưng vẫn không dám ngẩng lên.
"Còn... chuyện gì hả chị?" – giọng cô run rẩy, nhỏ đến nỗi dường như chỉ đủ để hai người nghe thấy.
"Em nay sao vậy? Không khỏe hả?" – June hỏi, giọng dịu dàng nhưng trầm xuống, như muốn xuyên qua từng lớp im lặng dày đặc đang bao quanh cô.
Enjoy cúi đầu, tay khẽ giật khỏi tay chị, cười gượng: "Không... chắc em sắp tới tháng nên hơi mệt."
Cô nghĩ thế là xong, nhưng June vẫn không buông tay. Chỉ trong khoảnh khắc, cánh cửa phía sau họ khép lại — rầm một tiếng khô khốc vang lên, khiến cả không gian như rung nhẹ.
Enjoy giật mình, chưa kịp định thần thì đã bị đẩy nhẹ về phía sau, lưng chạm vào cánh cửa gỗ lạnh. Hai bàn tay June đặt lên vai cô, không mạnh, nhưng đủ khiến cô không thể trốn tránh.
Ánh mắt June đổ xuống, sâu thẳm và đượm lửa, trong khi ánh mắt Enjoy lẩn tránh, chao đảo như con thuyền nhỏ giữa sóng. Cô quay mặt đi, hơi thở ngắn và gấp, hai tay đẩy khẽ vào eo chị nhưng không dám dùng lực, sợ chị đau, sợ chính mình làm vỡ đi thứ gì đó mỏng manh giữa họ.
"Chị... chị làm gì vậy?" – cô lắp bắp, giọng run run.
June không trả lời ngay. Chị cúi thấp xuống một chút, hơi thở phả nhẹ lên má Enjoy. Giọng chị trầm xuống, gần như là một mệnh lệnh:
"Vì sao em không nhìn chị?"
Enjoy cắn môi, vẫn cúi đầu. "Em... em..."
"Nhìn chị." – June nói chậm, rõ, và nghiêm đến mức trái tim Enjoy co lại.
Cô buộc phải ngẩng lên. Ánh mắt hai người chạm nhau, trong một khoảnh khắc, thế giới như lặng đi.
June nhìn sâu vào mắt cô: "Tại sao khi nãy em không trả lời chị?"
"Lúc nào ạ?" – Enjoy cố gượng cười, tránh né – "Chắc em... không để ý."
June vẫn không buông tha, ánh mắt càng sắc như muốn nhìn xuyên qua cô:
"Thế tại sao hôm nay em không nói chuyện với chị?"
"Em vẫn nói mà." – Cô nói nhỏ, gần như chỉ là hơi thở – "Lúc quay, em vẫn nói với chị."
"Em biết ý chị không phải vậy mà." – Giọng chị khẽ trầm xuống, thấp và nặng hơn, mang theo chút giận pha lẫn buồn.
Không gian như đông đặc lại. Enjoy nuốt khan, đôi vai nhỏ khẽ run. Mắt cô vẫn tránh đi, nhìn vào khoảng tối mờ phía sàn, giọng nhỏ như sợ một cơn gió cũng cuốn mất:
"Không phải nay có cô bé kia nói chuyện cùng chị à... em chỉ... không muốn làm phiền hai người."
Giọng cô vừa dỗi, vừa nghẹn, như đứa trẻ đang cố tìm một lý do hợp lý cho nỗi giận vu vơ mà chính mình cũng không hiểu nổi.
June hơi sững lại. Nét mặt chị thay đổi — ánh mắt khi nãy còn nghiêm lại bỗng dịu đi, mềm đến mức khiến người ta chỉ muốn buông vũ khí. Một khoảng lặng ngắn, chỉ nghe tiếng tim Enjoy đập loạn trong lồng ngực mình.
Rồi giọng chị khẽ vang lên, nhẹ như sợ làm tan không khí đang mỏng như tơ:
"Em ấy là Milk... em họ của chị. Người mà chị từng nói với em... em có phần nào đó giống con bé."
Câu nói ấy như một luồng gió thổi qua ngực Enjoy. Trong khoảnh khắc, cô ngẩng lên, mắt thoáng mở lớn — ngạc nhiên, rồi bối rối, rồi chẳng biết giấu mặt vào đâu. Một dòng cảm xúc chảy ngược, vừa xấu hổ vừa buồn cười, vừa muốn trách chính mình sao lại ngốc đến vậy.
Hóa ra cô ghen... với em gái của chị.
Cảm giác ngượng ngùng ập đến, nóng rát lan dọc cổ. Cô khẽ quay mặt đi, giọng nhỏ xíu:
"À... em tưởng..."
Không nói hết câu. Cô cắn nhẹ môi, tim vẫn đập nhanh, như thể chỉ cần nhìn thêm một chút nữa là sẽ lộ ra hết mọi điều giấu kín.
June nhìn cô, ánh mắt pha chút cười. Chị thở khẽ, tay vẫn đặt trên vai cô nhưng đã đổi thành một cái vuốt nhẹ, chậm rãi, dịu dàng như đang trấn an.
"Em nhạy cảm quá." – giọng chị mềm đến mức gần như là dỗ dành – "Nếu có chuyện gì, cứ hỏi chị, đừng tự nghĩ một mình như thế."
Câu nói đơn giản, nhưng lại khiến Enjoy nghẹn họng. Cô cúi thấp hơn, ngón tay siết nhẹ vạt áo, môi khẽ mím lại như để giấu đi nụ cười xấu hổ.
"Em không có..." – cô lí nhí, rồi thêm – "Chỉ là... chắc tại em hơi ngốc."
June bật cười khẽ, một tiếng cười đủ khiến mọi khoảng cách tan chảy. Chị vươn tay, khẽ gạt một sợi tóc rơi trên má Enjoy, đầu ngón tay lướt nhẹ qua làn da mềm khiến cô khẽ rùng mình.
"Ngốc cũng đáng yêu mà." – chị nói, giọng dịu dàng đến mức tim Enjoy nhói lên.
Không ai nói thêm gì nữa. Ánh đèn trong nhà vàng ấm, chiếu lên hai bóng hình đứng sát nhau nơi cánh cửa. Enjoy chỉ biết cúi đầu, cố giấu đi gương mặt đang đỏ bừng, trong khi lòng thầm mắng mình — chắc thật sự sắp tới tháng rồi... chứ không, sao lại yếu lòng đến thế trước chị được chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz