ZingTruyen.Xyz

End So Tay Sinh Ton Cua Tinh Linh

Trong khi Luvita suy tính về mấy loại cây ma pháp thì tiến độ của con sông đào bảo vệ thành cũng ngày càng tăng lên.

Nhóm lính xương khô sẽ không cảm thấy mệt mỏi, nếu không phải chúng nó không cách nào hoạt động vào ban ngày thì tốc độ đào cũng phải tăng lên gấp đôi rồi.

Chờ đến khi Luvita chú ý tới thì đã nhận ra con đường đất bên ngoài cổng đã dần biến thành một cây cầu. Tuy nhiên, nó không được sử dụng loại đá thép ma pháp như của Ma Đài, thay vào đó là dùng loại vật liệu của nơi này, một loại tảng đá cứng được người lùn đen tìm thấy khi đi ra ngoài thăm dò mỏ mới.

Luvita đoán rằng có lẽ là bởi vì hiện tại Ma Đài chỉ tạm thời đóng quân ở chỗ này, nếu về sau có tìm được nơi nào thích hợp hơn thì nhất định sẽ phải dời đến đó, đến lúc đó thì khu vực sông đào không thể nào đi theo cùng với Ma Đài được, nên sẽ quá xa xỉ nếu dùng loại đá thép ma pháp chỉ sản xuất được từ Ma giới.

“Dựa theo tiến độ hiện tại thì chỉ cần ba ngày nữa là con sông đào có thể hoàn thành.”

Khi Ansetloc tới báo cáo tiến độ thì Luvita cũng vừa về tới Ma Đài.

Cũng đã trải qua nhiều ngày, Rekdimon cũng không còn như hình với bóng, gấp gáp nhìn chăm chú người ta giống lúc đầu nữa.

Sau khi xác định cậu sẽ không một đi mà không trở lại thì những lúc Luvita ra ngoài chăm sóc thực vật, Rekdimon sẽ ở lại Ma Đài làm việc —— như vậy thì mới có thể toàn tâm toàn ý làm bạn cùng Luvita khi cậu quay về, không cần phải bị làm phiền bởi mấy công việc vặt vãnh.

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không để Luvita ra ngoài một mình, mỗi lần Tinh Linh ra ngoài thì đều sẽ có một hầu gái ác ma đi theo, công việc này giao cho Karin và Koluna thay phiên nhau phụ trách.

Một đoạn thời gian sau, khoảng cách của họ gần hơn một chút, sự bài xích của hai cô hầu gái ác ma đối với Luvita cũng giảm đi đáng kể.

—— Điều này có lẽ là bởi vì khi ở cạnh Tinh Linh thì các cô đều có thể nhìn thấy Ma Vương bệ hạ mỗi ngày đó.

Có lần Luvita tình cờ nghe hai cô hầu gái rất phấn khích khi trò chuyện về Rekdimon nên đã nghĩ như vậy.

“Chào buổi chiều, ngài Syvest.”

Nhìn thấy Luvita bước vào, Huyết tộc giơ tay phải lên đặt trước ngực, cúi người về phía Luvita, hành lễ một cách không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

“Chào buổi chiều, Ansetloc.”

Luvita gật đầu với ông ta trong khi cởi chiếc áo choàng chống nắng đặc chế của Lão vu yêu.

Lúc đầu khi được người của Rekdimon chào đón như vậy, tuy Tinh Linh không có biểu hiện gì nhưng trong lòng vẫn thấy luống cuống.

Nhưng dần dà, cậu cũng quen với nó.

Cậu không hề biết rằng, những ma vật này đều coi cậu như “Nữ chủ nhân” trong khi hành lễ.

Tuy rằng có một số ma vật cũng không mấy ưa thích vị “Nữ chủ nhân” này, nhưng nếu là bệ hạ của bọn họ lựa chọn thì các ma vật cũng chỉ có thể đè nén bất mãn, miễn cưỡng mà tiếp nhận.

Nhưng cũng không ai dám biểu hiện trực tiếp sự miễn cưỡng này trước mặt Tinh Linh, tránh cho bị bệ hạ của bọn họ bất mãn mà trực tiếp tiêu diệt luôn.

Sau khi xuất hiện kẻ hy sinh đầu tiên thì tất cả ma vật đều học ngoan —— giỡn được sao, quản lý tài chính Ivesta đại nhân tuyệt đối sẽ không bỏ ra một đồng tiền nào để hồi sinh những kẻ đã bị chính tay Ma Vương bệ hạ xử lý đâu, hắn ta chỉ biết gióng trống khua chiêng đi tịch thu tài sản của ma vật kia thôi.

Trong trường hợp đó, ma vật vốn bất tử sẽ thật sự chết đi.

Trừ khi một ngày nào đó những người cấp trên nổi lòng thương xót sẵn sàng hồi sinh nó, chẳng qua có lẽ là sẽ không có chuyện đó đâu.

“Tôi có làm phiền các ngài không?” Luvita đưa chiếc áo choàng đã cởi ra giao cho Karin ở phía sau, lên tiếng hỏi.

Rekdimon nói: “Không đâu.”

Ansetloc nghe hắn nói vậy, rất thức thời nuốt vào lại những báo cáo tiếp theo, cúi đầu về phía Ma Vương tóc đen nói: “Vậy thuộc hạ cáo lui trước.”

Rekdimon gật đầu, không hề nhìn gã.

Chờ Huyết tộc đi rồi, Rekdimon đứng dậy khỏi vương tọa.

Vì có thể nghênh đón Luvita trở về sớm một chút, trong khoảng thời gian này Rekdimon sẽ đem công việc dời đến đại sảnh để hoàn thành, chỉ bởi vì ở chỗ này có thể trực tiếp nhìn đến điểm cuối của Truyền Tống Trận nơi Luvita trở về.

Lịch trình hằng ngày của Luvita được sắp xếp rất quy luật, tuy rằng có ma pháp bào chống nắng nhưng cậu cũng chỉ chọn ra Ma Đài xem xét tình trạng của thực vật vào lúc sáng sớm và chạng vạng, còn trong khoảng thời gian sau mười một giờ sáng đến trước sáu giờ chiều thì cậu đều sẽ ngốc tại Ma Đài.

Khoảng thời gian từ khi Luvita trở lại lâu đài đến khi dùng bữa trưa, chính là khoảng thời gian ở chung của bọn họ, sau đó Tinh Linh sẽ về phòng đánh một giấc, còn Ma Vương sẽ tiếp tục làm việc trong lúc này, rồi chờ đợi Tinh Linh thức dậy cùng nhau dùng trà chiều.

Sau buổi trà chiều, mặc dù Rekdimon không nói gì nhưng Luvita vẫn sẽ tự giác đi cùng hắn đến thư phòng, rồi ở lại đó đọc sách, kiểm tra thông tin hoặc viết kế hoạch gì đó.

Về phần tại sao cậu lại tư giác như vậy, chủ yếu là bởi vì từ sau khi cậu đến thư phòng tìm Rekdimon, thì bên trong đã có thêm một cái bàn làm việc được chế tạo dành riêng cho cậu.

Sau đó cậu sẽ ở lại thư phòng cho đến bữa tối, rồi sau khi cùng nhau dùng bữa xong là lúc Luvita ra ngoài Ma Đài, Rekdimon cũng sẽ theo cậu ra ngoài tản bộ, rồi lại chờ Tinh Linh làm xong việc thì cùng nhau trở về.

Cuộc sống thường ngày có phần khô khan như vậy nhưng Luvita lại không cảm thấy nhàm chán với điều đó, những ngày như vậy còn thú vị hơn nhiều so với việc nằm trên giường bệnh trước đây.

Chỉ là cậu vẫn luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không làm rõ được rốt cuộc là không đúng ở đâu.

“Hôm nay đầu bếp làm một số món ăn mới dựa theo thực đơn cậu đưa, đi thử không?”

Nghe thấy Rekdimon mời, Tinh Linh lập tức gạt bỏ nghi ngờ ra sau rồi vui vẻ đi ăn trưa với Ma Vương.

Nghe nói người đầu bếp kia tuy là một chủng tộc ăn thịt người với vẻ ngoài rất đáng sợ, nhưng trù nghệ của hắn ta thật sự không hề tầm thường đâu, đặc biệt là ngộ tính của hắn ta cực cao, từ khi Luvita đưa hắn ta một quyển thực đơn dành riêng cho tộc Tinh Linh——

—— Từ thông tin về 《DW》 được cung cấp bởi Sách Trí Tuệ, thì những món ăn chay của Hoa Hạ và phương Tây cũng coi như là phúc lợi dành cho Tinh Linh vì không thể ăn thịt.

Sau đó cứ cách vài ngày là Luvita được ăn món mới, điều nay vô cùng thỏa mãn khẩu vị của cậu.

Mặc dù bây giờ cậu vẫn thèm thịt, nhưng tốt xấu gì cũng không còn thèm khát như trước nữa.

—— Dù sao thì cậu vốn cũng không ăn đồ ăn bình thường trong hơn mười năm rồi.

Đáng lẽ hôm nay vẫn giống như mọi ngày, nhưng không ngờ sau khi Luvita tỉnh dậy thì nghe được một tin tức từ Rekdimon.

“Đội đọa thiên sứ phái đi điều tra đã trở về?! Còn mang theo vài dân bản địa nữa sao?!”

Thì ra đã qua một tháng rồi sao? Luvita không ngờ bọn họ lại trở về nhanh đến như vậy, còn có phát hiện to lớn nữa, nên khó tránh khỏi cậu có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Hai cô hầu gái đứng canh cửa đáp lại.

“Người đâu rồi?”

“Trước mắt đang ở chổ của Ansetloc đại nhân, tùy thời chờ đợi bệ hạ triệu kiến.”

Nghe thấy tin tức này, Luvita cũng không ngồi yên được nữa, lập tức xoay người đến thư thòng của Rekdimon.

Hai cô ác ma phía sau nhìn nhau, nhanh chóng đã quyết định được một người ở lại xem phòng có cần dọn dẹp hay không, còn người kia lập tức đi theo.

Khi Luvita đến thư phòng, Ma Vương quả nhiên đã ở đó.

Vừa thấy Luvita đến, người sau đã đặt văn kiện trong tay xuống.

“Nghe nói đội điều tra đã quay lại và còn mang theo người về nữa hả?” Luvita nói thẳng vào vấn đề.

“Ừ.” Rekdimon giơ lên văn kiện trong tay, đây đúng là văn bản báo cáo mà đọa thiên sứ mang về —— hoặc là nói quyển nhật ký, bên trong ghi lại chi tiết những gì họ đã hiểu biết trong khoảng thời gian ở bên ngoài.

Ngoài ra còn có tinh thể ký ức được đội pháp sư tử linh đi cùng quay chụp và ghi lại.

Đây là những tài liệu quý giá có thể giúp bọn họ hiểu biết thêm về thế giới này một cách khách quan hơn, chúng được gửi lên ngay khi đội trinh sát trở về.

Rekdimon đã nhìn được một lúc rồi, nếu không phải vì đợi Luvita thì hắn đã sớm triệu tập những dân bản địa bị nhóm đọa thiên sứ mang về rồi.

Hiện giờ đã nhìn thấy Luvita, mệnh lệnh này lập tức được truyền đi.

Nơi triệu kiến vẫn chọn ở đại sảnh như cũ, bảy Ma Tướng lại lần nữa tập hợp, đội trưởng của nhóm đọa thiên sứ là người đầu tiên bước vào đại sảnh, quỳ gối ở trước mặt Ma Vương, kể lại làm thế nào mà bọn họ phát hiện ra những dân bản địa đó.

Hiểu rõ tính cách của Rekdimon, đọa thiên sứ biết không nên dài dòng ở trước mặt Ma Vương, nên giải thích toàn bộ câu chuyện chỉ trong vài câu.

“Chúng thần đã thả con lạc đà kia theo ý của ngài, sau đó đúng là nó đã dẫn chúng thần tìm ra được ốc đảo nơi những dân bản địa này sinh sống, nhưng bởi vì đối phương có không ít người nên để tránh rút dây động rừng, chúng thần chỉ mang về mấy dân bản địa đang chăn nuôi bên ngoài ốc đảo...”

Đó vốn chỉ là một đề xuất không ôm bất kỳ hy vọng gì, nhưng không ngờ lại thật sự thành công, đây đúng là vận may quá tốt mà.

Làn này đội trinh sát có thu hoạch không nhỏ, ngoài những dân bản địa kia thì họ còn mang về một số công cụ, cây trồng và vật nuôi được dân bản địa từ bộ lạc sống trên ốc đảo đó sử dụng.

—— Dù sao thì những đồ vật mà nhóm đọa thiên sứ cảm thấy hữu ích cho việc tìm hiểu đại lục này thì bọn họ đều mang về.

Mấy thứ này cũng đã sớm được giao cho Ansetloc xử lý, lúc này cũng không có bày ra.

Sau khi nghe lời giải thích, Rekdimon gật đầu ra hiệu hắn ta đưa mấy người dân bản địa kia lên.

Ở đây ngoại trừ Rekdimon đã xem qua báo cáo và Ansetloc đã gặp qua những dân bản địa lúc đưa về ra, thì Tinh Linh và sáu Ma Tướng khác đều không biết gì về những dân bản địa này.

Vì thế khi mấy người dân bản địa bị dẫn tới, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.

Những ma vật có cảm giác vô cùng áp bức với nhiều hình thái khác nhau, đã trực tiếp dọa xụi lơ nhóm dân bản địa vốn sợ hãi trong lòng.

______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tinh Linh trong nhóm ma vật: Có phải mình đã bị phân sai loài rồi không?


Tác giả: Không hẳn đâu, hiện tại thì không phải, nhưng sớm muộn gì cậu cũng sẽ là ma vật thôi (thành viên trong gia đình).




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz