ZingTruyen.Xyz

End So Tay Sinh Ton Cua Tinh Linh


Ngày hôm sau, Clive lại một lần nữa đến biệt thự của Tinh Linh.

Lần này hắn ta đến rất kín đáo, toàn thân che phủ dưới áo choàng đen đích thân lái một cỗ xe ngựa cũ kỹ, mang theo vài phần dè dặt chậm rãi đi tới trước cổng biệt thự.

Lúc ấy trời vừa hửng sáng, ánh mặt trời chiếu qua rừng cây hai bên biệt thự, phủ lên mặt đất một lớp áo choàng vàng kim.

Ngày hôm qua, khi trở về chỗ ở, việc đầu tiên Clive làm là nói rõ nguyên do cho Randy đang nằm liệt trên giường, rồi cầu xin sự tha thứ.

Quả thực đó là sơ suất của hắn ta, rõ ràng từ khi Randy ở bên mình thì cơ thể y đã xuất hiện dị thường, vậy mà Clive lại hoàn toàn không nhận ra nguyên nhân là do chính bản thân mình.

“Đều là anh hại em.”

Người đàn ông cao lớn quỳ trước giường, nâng lấy bàn tay gầy trơ xương của người yêu, nước mắt lăn lăn trong mắt.

Randy đã yếu đến mức ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, vậy mà y còn ngược lại an ủi hắn: “Liên quan gì tới anh đâu, anh cũng không muốn mà.”

Hiện tại Randy đã tiều tụy như một ông lão chẳng còn chút phong thái ngày trước, nhưng đôi mắt hõm sâu ấy vẫn như cũ hấp dẫn Clive.

Cuối cùng, trong ba sự lựa chọn Randy đã chọn cách thứ ba. Y hiểu rất rõ, nếu không trở thành người giống như Clive thì khi cơ thể dần hồi phục, Clive nhất định sẽ rời bỏ y.

Bởi vì không muốn chia lìa cho nên chỉ có thể chọn phương án này.

Clive vốn nghĩ rằng đi từ sớm khi trời chưa sáng hẳn sẽ không quá gây chú ý, nào ngờ khi đến biệt thự hắn liền phát hiện ra trong rừng xung quanh có nhiều kẻ ẩn núp.

Sau cuộc trò chuyện với chủ nhân nơi đây ngày hôm qua, hắn đã mơ hồ đoán ra thuốc sinh mệnh có liên quan đến bọn họ, nay lại thấy có nhiều người phục kích giám thị như thế, phỏng đoán càng được xác thực.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng có chút áy náy. Những kẻ này tìm được nơi này nhanh như vậy e là chẳng thoát khỏi liên quan đến hành động hôm qua của hắn.

Clive chưa nghĩ nhiều thì cổng lớn sân viện đã chậm rãi mở ra.

Một người đàn ông ăn mặc như quản gia đứng bên trong, gật đầu với Clive, song giọng điệu lại không hề khách khí: “Ngươi tới quá sớm rồi.”

Toàn thân Clive căng cứng, trong lòng giật thót.

Trước khi người hầu này xuất hiện, hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của người nọ.

Hôm qua hắn không để ý, hôm nay mới phát hiện ra trong biệt thự này quả thật có cao thủ ẩn mình không ít, ngay cả một kẻ mở cửa cũng cho hắn cảm giác chẳng khác nào đối diện một cường giả đồng cấp bậc, thậm chí còn khiến người ta căng thẳng hơn.

Như thể đang đối diện một ma thú hùng mạnh chuẩn bị vồ mồi, mà con mồi chính là hắn.

Điều này khiến hắn vô thức bày ra thế phòng thủ, đấu khí trên người âm thầm khuấy động.

Người hầu chẳng mảy may để ý tới sự cảnh giác của hắn, thẳng thừng biểu lộ sự không hoan nghênh.

“Chủ nhân vẫn đang nghỉ ngơi, tạm thời sẽ không gặp ngươi.”

Clive mím môi, điều khiển xe ngựa đi vào trong cổng: “Ta có thể chờ bọn họ tỉnh dậy.”

Người hầu đóng cổng, theo sau xe ngựa: “Ngươi có thể chờ trong đại sảnh, nhưng xin đừng phát ra tiếng động quá lớn.”

Clive liếc nhìn sang, bước chân của người hầu chuẩn xác đến mức mỗi bước đều như được đo lường, nhìn thì không nhanh nhưng lại bám sát xe ngựa không sai một ly.

Khi Clive nhìn lại, người đó còn nở nụ cười lễ độ mà băng lạnh, khiến sống lưng lạnh buốt.

Clive thấy cần phải nhắc nhở: “Bên ngoài có rất nhiều người đang giám thị nơi này.”

Người hầu không nói, nhưng trong thần sắc thoáng lộ vài phần khinh miệt.

Chẳng qua chỉ là một đám sâu bọ ồn ào đáng ghét mà thôi.

Cỗ xe dừng lại ở bậc thềm, Clive nhảy xuống khỏi ghế lái, mở cửa và cẩn thận bế Randy đang nằm ngủ gà ngủ gật quấn đầy chăn ra ngoài.

Y yếu ớt đến nỗi ngay cả trong thời tiết ôn hòa này mà cũng cần mặc ấm hơn người bình thường, nếu không sẽ bị cảm lạnh và lên cơn sốt.

Người quản gia mở cửa liếc nhìn Randy, khuôn mặt gần như khuất trong vòng tay, rồi nói một cách vô cảm: "Ở yên trong sảnh, đừng đi lang thang, nhất là đừng lên lầu."

Ông ta nhìn Clive bước vào nhà nhưng không đi theo mà quay về phía cổng sân.

Clive bế Randy vào sảnh, ngoài họ ra không còn ai khác, hắn cẩn thận đặt Randy nằm xuống và ngồi đợi.

Trong lúc đó, người hầu xuất hiện trong sảnh để dọn dẹp, một số người mỉm cười chào Clive, số khác thì phớt lờ.

Không ai mang trà đến nhưng Clive cũng chẳng quan tâm, hắn chỉ ôm Randy thầm than thở rằng mình hẳn đã không được chào đón nồng nhiệt.

Quả thực, tin tức về việc Bệ hạ sắp nhận một người phàm làm thuộc hạ, thậm chí còn khen ngợi Clive nhanh chóng lan truyền trong đám ma vật khiến chúng không tránh khỏi ghen tị, sự kiêu ngạo của lũ ma vật khiến chúng coi thường con người, ngay cả những kẻ đã biến thành sinh vật hắc ám.
Nếu không phải vì lệnh của quản gia cấm chúng gây rối thì Clive sẽ rất khó khăn mới được vào biệt thự lần nữa.

Vậy nên việc thiếu trà thực ra chỉ là chuyện nhỏ.

Cuối cùng, Gina đích thân ra đón họ.

"Các ngươi đến sớm quá," cô nói, lặp lại lời của người hầu nam nhưng thái độ của Gina thoải mái hơn nhiều: "Hai vị chủ nhân thường thức dậy trước giờ ăn trưa, các người có thể đợi nhưng tôi không nghĩ cậu ta có thể đợi lâu đến vậy đâu."

Clive liếc nhìn Randy giờ đã tỉnh dậy trong vòng tay hắn, khuôn mặt nhợt nhạt của y ửng đỏ.

Y thì thầm: "Tôi cần đi vệ sinh."

Kể từ khi cơ thể bắt đầu suy yếu thì khả năng kiểm soát bản thân của y không còn tốt nữa.

Như Gina đã nói, một người bình thường có thể chờ đợi hàng giờ nhưng với Randy thì đó là một thử thách.

Clive đã quen với việc giúp Randy giải quyết mọi nhu cầu sinh lý, nhưng giờ đây cũng không phải ở trong nhà họ nên Randy cảm thấy xấu hổ.

Gina bình tĩnh chờ họ từ phòng vệ sinh trở về rồi mới tiếp tục lời đang định nói.

"Ngươi đã cân nhắc phải chọn thế nào chưa?"

Mặc dù Gina tỏ ra thân thiện nhưng Clive vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Dù vậy hắn vẫn trả lời cô; xét cho cùng thì khi chủ nhân nơi này nói với hắn những lời kia cô gái này cũng ở đó.

Hắn nói: "Đúng vậy, chúng ta sẽ chọn phương án thứ ba, để Randy trở thành như tôi."

"Một lựa chọn sáng suốt,"

Gina nói, môi hơi cong lên khi cô liếc nhìn họ lần nữa. Xoay người lại.

"Đi với ta."

Clive bế Randy lên đi theo Gina.

Gina không đưa họ lên lầu tìm Ma Vương mà dẫn họ đến khu vườn phía sau biệt thự.

Dù đầy nghi ngờ nhưng Clive vẫn im lặng đi theo, không nói một lời.

Trong vườn, họ thấy Lão vu yêu đang cố gắng dụ Quỷ Xà Chu Đằng.

Quỷ Xà Chu Đằng sợ Lão vu yêu đã cắt đứt một sợi dây leo của nó đến chết khiếp, nhưng có tình dù nó có trốn ở đâu thì Lão vu yêu cũng có thể tìm thấy nó. Tuy không thể giao tiếp trực tiếp với nó, nhưng lúc nào lão cũng có thể lấy ra một đống thứ khiến Quỷ Xà Chu Đằng trở nên cực kỳ linh hoạt, cố gắng dụ nó cung cấp thêm một ít dây leo.

Quỷ Xà Chu Đằng đang cố gắng cầm cự không để mình luân hãm nhưng nó cảm thấy mình không kiên trì được bao lâu nữa.

Cảm nhận được có hơi thở xa lạ đến gần, Quỷ Xà Chu Đằng vốn đã được Tinh Linh dặn nhiều lần là không được xuất hiện trước mặt người lạ lập tức bỏ rơi Lão vu yêu, kéo theo người bạn thỏ của mình rời đi.

Clive chỉ thấy hai bóng dáng vụt qua mà không rõ đó là gì, cứ ngỡ là những con vật nhỏ trong vườn nên không để ý, ánh mắt dán chặt vào Lão vu yêu.

Lão vu yêu vẫn còn khoác trên mình lớp da cũ; lớp da mới vẫn chưa làm xong, mà nơi đây cũng không phải là Ma Đài, nếu muốn ở lại đây thì nó không thể không có da vậy nên tạm thời chỉ có thể như vậy.

Thấy Gina dẫn người đến, Lão vu yêu cong lưng đứng dậy, chẳng những không tức giận vì bị quấy rầy mà ngược lại còn cười ha hả chào hỏi: “Chào buổi sáng, Gina.”

Nó trông như một ông lão hòa ái dễ gần.

Gina hơi cúi người đáp lễ: “Chào buổi sáng, đại nhân Linton.”

Ánh mắt Lão vu yêu rơi lên người Clive, lóe lên vài phần hứng thú: “Đây chính là kẻ mà hôm qua cô nói tới?”

Gina gật đầu: “Đúng vậy.”

Rồi nàng quay lại nói với Clive: “Vị này là đại nhân Farichlar Linton, nếu ngươi đã quyết định rồi thì có thể nhờ ngài ấy giúp.”

Lão vu yêu ngạc nhiên chớp mắt, nó nào biết chuyện này do mình phụ trách chứ? Hôm qua nghe ý của Tinh Linh thì rõ ràng là Bệ hạ định tự mình ra tay.

Nhưng giờ người đã được Gina đưa tới trước mặt nó… Lão vu yêu cảm thấy chuyện này thú vị rồi đây.

Nó cười híp mắt, gật đầu: “Ồ ồ, đúng vậy đúng vậy, ta có thể giúp. Các ngươi muốn kết quả thế nào? Ở đây ta có vài phương án, chúng ta có thể bàn bạc một chút. Ừm… ngươi có ngại nếu hình dáng cậu ta thay đổi đôi chút không?”

Clive thấy lão ma pháp sư này cười đến kỳ quái, nhưng nhìn sang Gina vẫn bình thản hắn cũng không nhận ra điểm bất thường.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể cẩn thận đáp: “Tốt nhất là đừng có biến đổi gì… Không biết những phương án ngài nói là thế nào, thưa ngài Linton?”

“Hà hà hà, ôm cậu ta thế này chắc cũng mệt rồi, chi bằng theo ta đến phòng thí nghiệm nói chuyện, ta đảm bảo sẽ dùng phương án khiến ngươi hài lòng nhất.”

Trong biệt thự tất nhiên Lão vu yêu không có phòng thí nghiệm, vì thế nó chẳng buồn hỏi ý kiến mà lập tức dẫn Clive cùng Randy xuống tầng hầm, dùng ma trận dịch chuyển đưa thẳng về Ma Đài.

Toàn bộ quá trình, Clive hoàn toàn không có cơ hội từ chối, khi hắn nhìn thấy Ma Đài sau khi dịch chuyển, suýt chút nữa đã muốn xoay người bỏ chạy nhưng Lão vu yêu nào cho hắn cơ hội, đã đưa tới đây thì dứt khoát sẽ không để bọn họ rút lui.

Mà Gina, người lẳng lặng chứng kiến cảnh Lão vu yêu đưa người đi, chỉ thản nhiên liếc nhìn mặt trời mới mọc rồi xoay người quay lại làm việc.

Khi thấy Gina trở về một mình, đám người hầu tiểu ác ma đang quét dọn liền xác nhận không thấy bóng dáng Clive và Randy đâu nữa, lập tức trao đổi cho nhau một nụ cười, rồi lại vui vẻ tiếp tục công việc.

Tâm lý ghen tị của ma vật quả thực vô cùng mãnh liệt, bất kể cấp bậc cao hay thấp, đều như vậy.

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Gina: Làm sao bọn ta có thể trao tặng vinh dự mà bọn ta còn chưa từng nhận được cho một con người?

Chúng tôi tớ: Đúng vậy, đó lại không phải là Điện hạ!

CHƯƠNG 145

Lần nữa gặp lại Clive, Tinh Linh có chút ngớ người.

Khiến cậu ngớ người không phải là Clive, mà là Randy vị hôn phu của hắn ta.

Ngày hôm qua sau khi nghe chuyện của Clive, trong ấn tượng mơ hồ của Tinh Linh thì vị hôn phu chưa từng gặp mặt này chẳng qua chỉ là một thân ảnh bệnh tật gần kề cái chết.

Thế nhưng giờ phút này, người đang đứng trước mặt cậu nhìn thế nào cũng không giống một kẻ đang hấp hối.

Vị hôn phu của Clive, Randy, là một thanh niên tóc nâu nho nhã, dung mạo không quá xuất chúng, chỉ có thể xem là thanh tú trên mức trung bình nhưng phong thái tao nhã đã bù đắp cho những khuyết điểm đó, tạo nên một sức hút độc đáo.

So với Clive vạm vỡ, Randy không cao lắm, khoảng một mét bảy lăm, thân hình cũng hơi gầy yếu, song sắc mặt lại hồng hào hoàn toàn không giống bệnh nhân.

Ma Vương chỉ liếc Randy một cái, rồi ánh mắt đã dời sang Lão vu yêu.

“Ngươi làm.”

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Tinh Linh ngày ngày ở cạnh ma vật, đã quen với khí tức ma vật, tự nhiên nhìn không ra biến hóa trên người Randy nhưng điều đó không thể qua mắt Ma Vương.

“Vâng, Bệ hạ.” Lão vu yêu hơi khom người: “Theo ý nguyện của chính bọn họ, ta đã tiến hành chuyển đổi chủng tộc cho cậu ta.”

“Cậu ta hiện tại là chủng tộc gì?”

Nghe nói chính Lão vu yêu đã thực hiện cuộc chuyển đổi thì Tinh Linh cảm thấy một sự đồng cảm khó hiểu với Randy, cậu biết quá rõ khả năng thao túng và giết chóc của Lão vu yêu rồi. 

Nói đến đây, Lão vu yêu còn ra vẻ tiếc nuối: “Ban đầu thần vốn định cho cậu ta thử dòng máu của cự ma, nhìn sự chênh lệch chiều cao giữa hai người bọn họ kìa, nếu có được huyết thống cự ma thì cậu ta nhất định sẽ cao hơn nhiều.”

Nghe vậy, sắc mặt của Clive và Randy đồng loạt đen kịt như vừa phải nuốt một đống thứ không thể nuốt, đủ thấy đề nghị của Lão vu yêu tồi tệ đến mức nào.

Tinh Linh có thể hiểu được tâm tình của họ.

Clive ít nhất cao một mét chín, quả thực chênh lệch với Randy nhưng mà… cự ma ư? Theo hiểu biết của cậu, cự ma chẳng có kẻ nào dưới ba mét cả. Còn ngoại hình của loài này… chỉ cần tham khảo bọn khổng lồ trong Harry Potter đầu thế kỷ 21 là đủ, thật sự chẳng khác gì.

Đã vậy, loài cự ma còn bị ma vật khác cực kỳ ghét bỏ, bởi chúng không chỉ xấu xí, lười biếng mà còn vô cùng ngu độn.

Nếu Randy thực sự nghe theo Lão Lich, đúng là sẽ cao lớn hơn nhưng cũng sẽ xấu xí tới mức chẳng thể gặp người, thậm chí có khi đầu óc cũng chẳng còn.

“Một quyết định sáng suốt!” Tinh Linh tán thưởng việc họ không nghe theo Lão vu yêu: “Vậy rốt cuộc kết quả thế nào? Y dường như chẳng thay đổi gì cả.”

Không giống người chuyển hóa.

Lão vu yêu tỏ vẻ chán nản như vừa thất bại một thí nghiệm: “Cậu ta chọn phương án giống như Lilia.”

“Lilia?” Tinh Linh ngập ngừng, quay sang nhìn Ma Vương: “Em nhớ chủng tộc hắc ám của Lilia là Ma nữ đúng không?”

Ma Vương gật đầu. Tinh Linh quay lại nhìn Clive và Randy, trong mắt càng dâng tràn đồng cảm hơn nữa, chính xác mà nói, là sự đồng cảm dành cho Clive.

Ở trên lãnh địa của mình, Tinh Linh tự nhiên không cần đội mũ trùm, dung mạo ấy ban đầu đã khiến hai kẻ vừa mới thành “phi nhân loại” kia kinh diễm đến ngây ngẩn, đến tận bây giờ ánh mắt vẫn thường xuyên không kiềm chế được mà dõi theo.

Vì thế, hai vị hôn phu dễ dàng đọc ra sự đồng cảm trên mặt cậu.

Clive lập tức hỏi: “Quả nhiên có vấn đề đúng không? Từ trước tôi đã cảm thấy có gì đó sai sai rồi.”

Trước khi gặp Ma Vương và Tinh Linh họ từng gặp nhiều ma vật khác – từ Ma Đài đến biệt thự – bất cứ ai nhìn thấy Randy cũng sẽ dùng ánh mắt quái lạ mà nhìn Clive, hơn nữa còn mang theo ý cười hả hê chẳng thèm che giấu. Điều này khiến Clive sớm thấy bất an, chỉ là chẳng ai chịu nói cho hắn ta biết nguyên do.

Nếu không phải Randy trông vẫn ổn thì e rằng hắn ta đã sớm bùng nổ rồi.

Tinh Linh đảo mắt nhìn quanh, Ma Vương tất nhiên không thèm cúi mình giải thích cho họ, còn Lão vu yêu – đã chẳng hé lời trước đó thì giờ lại càng không, nó còn đang tiếc nuối vì mất đi một thí nghiệm phẩm.

Cuối cùng, chỉ còn mình Tinh Linh đành phải mở miệng.

Dù cậu cực kỳ không muốn.

“Thực ra với hai người thì cũng chẳng phải chuyện quá tệ…”

Tinh Linh lên tiếng, song cả quá trình không dám nhìn thẳng Clive hay Randy.

“Chỉ cần nghe tên là biết, chủng tộc Ma nữ phần lớn đều là nữ giới, chúng khá giống với Mị Ma – hai người có biết Mị Ma không?”

Cặp đôi lắc đầu, thật ra đến bây giờ họ vẫn chưa hiểu rõ ma vật rốt cuộc là loại sinh vật gì, chỉ nghĩ đó là chủng tộc hiếm lạ mà thôi.

“Thôi được, không biết cũng phải. Không trách các anh.”

Tinh Linh lẩm bẩm một câu, rồi tiếp tục giải thích: “Ma nữ cũng rất cường đại, giỏi sử dụng các loại ma pháp và ảo thuật, đặc biệt am hiểu biến hóa, có thể hóa thành bất cứ hình dáng nhân loại nào.”

Nghe thì rất tốt đẹp, vậy rốt cuộc sai chỗ nào?

Tinh Linh ho khan một tiếng, rồi mới chậm rãi nói đến trọng điểm: “Giống như Mị Ma, Ma nữ cần thông qua giao hợp để hấp thu tinh khí đàn ông để duy trì sức khỏe, nếu lâu dài không hấp thu đủ thì chúng sẽ dần yếu nhược, thậm chí tử vong.”

Cậu liếc sang Randy đang biến sắc mặt, có chút lúng túng nói thêm: “Cũng vì thế mà trong tộc hầu như chẳng có nam giới, nhưng… với hai ngươi thì chắc cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.”

Nghe xong, sắc mặt Clive và Randy thật sự vô cùng đặc sắc.

So với Randy xấu hổ đến mức muốn tìm lỗ chui xuống, thì biểu tình của Clive lại càng khiến người ta khó đoán.

— hắn ta ngoài lo lắng ra, dường như còn có chút hứng khởi?

Không khỏi khiến người ta cảm thán: Hừ, đàn ông.

Tinh Linh thấy hắn ta như định hỏi thêm, liền vội nói: “Nếu anh muốn biết chi tiết thì đi tìm Turklo, người yêu của hắn ta chính là một Ma nữ.”

Clive không biết Turklo là ai nhưng điều đó chẳng ngăn được hắn ta dự tính đi hỏi thăm vị tiền bối này.

Bất quá, giờ đây hắn ta có việc quan trọng hơn.

Hắn ta đột nhiên quỳ xuống trước Ma Vương và Tinh Linh, cúi đầu dập đất, dâng lên một lễ bái thành khẩn: “Từ nay về sau, mạng của Clive ta chính là của hai vị đại nhân.”

Vốn dĩ lời hứa ban đầu là đổi một lọ thuốc sinh mệnh lấy năm năm phục vụ Ma Vương, nhưng thứ đó chỉ giúp Randy tạm thời thuyên giảm chứ không thể cứu mạng. Nay họ đã thật sự cứu sống y, Clive cảm thấy dâng mạng của mình để báo đáp là công bằng.

Randy vốn đang thất thần ngó kiến bò, nghe vậy cũng vội quỳ theo: “Từ nay về sau, tôi cũng nguyện nghe theo sự sai khiến của hai vị đại nhân.”

“Thông minh.” Ma Vương nhàn nhạt khen một tiếng.

Không sai — nếu không chủ động phục tùng, e là bọn họ khó lòng toàn mạng rời khỏi nơi này.

Lão vu yêu thầm thở dài, biết rõ mình chẳng có cái phúc phận ấy, không may mắn tới mức có thí nghiệm phẩm tự dâng tới cửa.

Nhưng nhận Ma Vương làm chủ, đâu phải chỉ cần nói vài câu hay quỳ vài lạy.

“Linton.” Ma Vương bỗng cất tiếng: “Đã chuẩn bị xong chưa?”

“Vâng, Bệ hạ.”

Không còn người ngoài, Lão vu yêu tự nhiên đổi cách xưng hô. Nó lấy ra một tờ khế ước ma pháp, đưa cho Clive và Randy.

“Đây là Ma pháp khế ước. Nếu các ngươi đã muốn theo Bệ hạ thì hãy dùng máu tươi ký tên lên đây.”

Ký vào, sinh tử sẽ hoàn toàn nằm trong tay Ma Vương, chẳng còn tự do nhưng đồng thời họ cũng sẽ nhận được phần thưởng — chức nghiệp lập tức thăng một bậc, Clive trở thành cường giả cấp chín đầu tiên của đại lục Tora trong cả ngàn năm, còn Randy cũng bước vào bậc bảy.

Dĩ nhiên, cả hai hoàn toàn không biết, văn tự trên khế ước họ chẳng hiểu nhưng chỉ cần nhìn nhau gật đầu, liền cắt ngón tay, nhỏ máu ký tên.

Khi nét bút máu đỏ hoàn thành, chữ ký liền lóe sáng kim quang, báo hiệu khế ước đã thành.

Từ nay, họ chính thức là một phần của Ma Đài.

Mệnh lệnh đầu tiên Ma Vương giao cho Clive là dẫn đường tới tàn tích có khí tức ma khí, Randy cũng đi cùng, đội trưởng chính là Turklo và Lilia — xem như để chăm lo hai tân binh ma vật.

Clive và Randy lĩnh mệnh rời đi chuẩn bị.

Sau khi họ đi, Ma Vương gọi Gina đến.

“Ta không thích có kẻ dám chống lại mệnh lệnh của ta.”

“Vâng, Bệ hạ.” Gina quỳ sát đất, đầu gục chạm sàn: “Thần sẽ tự mình lĩnh phạt.”

Nàng chấp nhận chịu tội vì đã làm trái ý chỉ, nhưng nếu để chọn lại thì nàng vẫn sẽ quyết định như vậy.

Ma Vương là tín ngưỡng của họ, việc ma vật có thể chấp nhận Tinh Linh làm Ma Hậu là bởi thân phận, địa vị và năng lực của cậu xứng đáng, hơn nữa toàn bộ tâm tư của Ma Vương đều đặt ở Tinh Linh, không ai có thể thay đổi được.

Nhưng một con người, không thành tựu, không thực lực, sao có thể để gã được chính tay Ma Vương ban cho vinh quang “chuyển hóa chủng tộc” được?

Phải biết, lần cuối cùng có vinh dự ấy chính là Thất Ma Tướng – Kỵ sĩ Trưởng khủng bố Turklo.

Hơn nữa, Gina theo Ma Vương nhiều năm, thừa hiểu điều ngài bất mãn không phải việc nàng nhờ Lão vu yêu chuyển đổi cho nhân loại kia, mà là việc nàng dám làm trái lệnh.

Hành lễ xong, Gina lặng lẽ lui xuống, xoay người truyền tống về Ma Đài, tự nguyện tiếp nhận hình phạt “hồn phách bị roi quất”.




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz