[END-BL]Bí mật xanh thẳm (QUYỂN 1)
Chương 192
"Em cảm thấy rất tệ, cậu ta cứ liên tục xuất hiện trong những giấc mơ của em, đêm nào em cũng mơ thấy cậu ta. Em thấy mình đẩy cậu ta ngã ra khỏi thanh chắn cửa sổ. Rồi cậu ta lại mò về, ngồi bên cạnh giường em, mặt cậu ta trắng nhợt. Đêm nào cũng thế. Nhưng...em không thấy hối hận gì cả, điều đó không làm em đau lòng hay là có cảm giác tội lỗi. Cậu ta chết rồi khiến em thấy rất...thanh thản?" Trần Phương Anh nhún vai."Em chỉ muốn cậu ta không đến nữa, em biết em đã làm sai nhưng chỉ có cách này em mới thấy...vui vẻ hơn phần nào, em nghĩ vậy? Em...tận hưởng việc đó, thật kì lạ, có phải em kì lạ quá không? Em là quái vật à? Đáng nhẽ ra em phải cảm thấy tội lỗi hơn thế chứ?""Không phải đâu, em không phải quái vật." Đặng Tô Duy lắc đầu từ tốn: "Đó là một điều hiển nhiên. Cô ấy đã làm rất nhiều điều tồi tệ với em. Cái chết chính là sự kết thúc, khi cô ấy biến mất, não bộ em sẽ tự động rũ bỏ sự phòng bị vốn có khiến em thấy bức bối. Đôi khi, nó được xem như một sự giải thoát."Đặng Tô Duy ngồi khoan thai trên chiếc ghế bành trắng, khớp ngón tay mảnh khảnh đan vào nhau. Anh cụp mắt, một lúc sau mới nói tiếp: "Tuy nhiên, cô ấy vẫn là một con người đang sống, có nhiệt độ, có hơi thở và một trái tim khoẻ mạnh. Việc giết hại đồng loại, cho dù có bất cứ hiềm khích nào, cảm xúc cuối cùng, thật khó để tưởng tượng rằng đó có thể là sự vui vẻ, và nếu có thì xúc cảm ấy không thể tồn tại trong thời gian dài mà thay vào đó là sự tội lỗi và nỗi bất an."Tim Trần Phương Anh đập thình thịch, con bé hơi mím môi, nhẹ nhàng nhả ra từng chữ: "Em không bình thường ư?"""Bình thường" là một khái niệm phức tạp, định nghĩa của nó vốn đã không cố định và với từng cá thể, cái "bình thường" ấy rất khác nhau." Đặng Tô Duy nói tiếp: "Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá xem, định nghĩa "bình thường" của chúng ta là gì. Đừng lo lắng, anh vẫn luôn ở đây với em và kể cả "không bình thường", người có trách nhiệm ở đây cùng em chẳng phải anh hay sao?"Sau cảnh quay, Chu Viễn Đông muốn gặp riêng Đàm Thanh Thảo thì mẹ cô bé đã cắt ngang, vội đưa con bé về nhà. Đàm Thanh Thảo có điện thoại nhưng chẳng mấy khi dùng, cậu lại chẳng biết bố mẹ con bé có kiểm soát tới mức giữ điện thoại của nó hay không. Con bé không có bạn, hiếm khi được ra ngoài, bởi vậy cảm xúc của nó được bộc lộ qua những bức tranh. Và khi chúng tích tụ quá lâu, những bức tranh vải trở thành 4 bức tường man rợ kìm hãm nó bên trong, một điều hiển nhiên mà gia đình lại chẳng thể thấu hiểu.Từ bao giờ Chu Viễn Đông lại để ý đến con bé nhiều như thế?Bộ não cậu gắng gượng tìm ra câu trả lời hợp lí mà cuối cùng cũng đành bỏ cuộc. Chu Viễn Đông nhớ tới tin nhắn của Vương Thanh Phong tối qua, vậy nên cậu lấy nó làm lời bào chữa cho hành động ở hiện tại. Trong tin nhắn, Vương Thanh Phong đã nói với cậu, Đàm Thanh Thảo không nhập viện do ngộ độc thực phẩm mà do xô xát với bạn cùng lớp. Khi Chu Viễn Đông học cấp 3, cậu chưa từng chứng kiến trận đánh nào của bạn học nặng tới mức phải nhập viện. Rốt cục, bọn chúng đã động tay động chân đến mức nào?Tựa lên ghế sô pha, Chu Viễn Đông thở dài. Cậu tự nhủ, ngày mai cậu sẽ đến tìm Đàm Thanh Thảo. Vậy mà, kế hoạch đó một lần nữa bị gián đoạn. Sáng hôm sau, Trần Khánh Dư bỗng thông báo, hợp đồng giữa Hoàng Vĩnh Hy với WineNight đã kết thúc, thay vì tái kí, anh ta chọn rời đi. Rời khỏi WineNight bar và WineNight studio, Hoàng Vĩnh Hy nói đã bàn kí hợp đồng với GHtv. Như một tia sét đột ngột đánh xuống tàn cây, anh ta rời đi mà không ai ngờ tới. Hoàng Vĩnh Hy đã ở WineNight lâu hơn ai hết, từ cái ngày mới thành lập đến khi phát triển rực rỡ như bây giờ, hơn cả đồng nghiệp, anh ta là một người bạn quan trọng của nhóm Đỗ Thái Sơn và là người hướng dẫn cho đám cậu thửo mới vào. Cái người mà bọn họ tưởng sẽ gắn kết lâu nhất lại là người rời đi sớm nhất.Chu Viễn Đông sững sờ, rồi từ sững sờ, cậu bỗng thấy sốt sắng và trống trải. WineNight giống như một gia đình lớn của cậu vậy.Đầu giờ sáng, Đỗ Thái Sơn chở Chu Viễn Đông tới toà WineNight studio, rõ ràng, trên khuôn mặt anh cũng đong đầy phiền muộn."Anh muốn trở thành một diễn viên." Đó là câu đầu tiên Hoàng Vĩnh Hy nói sau khi Chu Viễn Đông tới, nói cho cậu và tất cả các thành viên khác. "Ý anh không phải là WineNight không tốt...nơi này thực sự rất tuyệt vời, anh là người hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Nhưng mà...thời đại của bọn anh kết thúc rồi, anh già rồi, thật khó để theo kịp bọn em." Khi nói câu ấy, giọng Hoàng Vĩnh Hy bỗng chua chát, buồn buồn: "Anh nghĩ anh cứ nên giữ kín giấc mơ ấy trong đầu và trở thành một bartender, điều đó an toàn hơn rất nhiều. Vậy mà cứ mỗi lần anh xem lại những cảnh đóng phụ của bản thân, nó lại thôi thúc anh, kể cả không tiếp tục xem, nó vẫn hiện hữu trong anh. Anh không biết nữa, anh cảm thấy thật tồi tệ, cứ như anh đang phản bộ lại chính mình."Có lẽ đó là lần đầu tiên Chu Viễn Đông nhận ra, sự thoải mái của WineNight cũng có mặt trái. Vì Trần Khánh Dư vẫn tuyên bố, nguồn thu nhập chính của công ty là từ chuỗi quán bar, trong mắt người hâm mộ, bọn họ chỉ là những cơn gió lướt qua giới giải trí. Cái danh "nghệ sĩ" quá nặng nhọc với họ, bởi thế mà người hâm mộ chẳng coi trọng, đến rồi đi cũng nhanh như một cơn gió. Họ thấy thế hệ đầu tiên của WineNight như những kẻ bông đùa để rồi toàn bộ sự tập trung đều dồn hết cho thế hệ Chu Viễn Đông, ngay cả Trần Khánh Dư cũng giữ tư tưởng ấy. Ông không cố gắng đưa bọn họ một vai diễn, và những người như Nguyễn Vũ, Michael hay Tăng Nhật Duy cũng chẳng buồn để tâm. Ai biết khi ấy, kẻ lạc loài Hoàng Vĩnh Hy đã đè nén đến nhường nào. Thế hệ 1 đã không còn đất để nổi lên như những mầm tre mới nhú nữa rồi."Vào GHtv. Chà, không phải anh muốn đóng chính hay muốn cạnh tranh ngược lại với các em, anh chỉ muốn thỏa mãn cái ích kỉ nhỏ nhoi của bản thân trong phút chốc...anh..."Anh thừa nhận là anh đã ganh tỵ. Vậy mà câu nói ấy chẳng thể thốt nên lời. Chu Viễn Đông, Quách Thanh Hà và cả những đứa em khác đều là gia đình lớn của Hoàng Vĩnh Hy. Cái cảm giác căm ghét bản thân vì sự xấu tính ấy cứ bủa vây lấy anh để rồi cuối cùng, anh vẫn không đủ dũng khí để thừa nhận điều đó.Hoàng Vĩnh Hy đã từng có một kênh riêng để đăng tải về những đoạn phim khi anh còn là bartender, những bình luận, sự yêu thích của khán giả khiến anh phấn chấn. Cũng có lẽ từ khi ấy, Hoàng Vĩnh Hy đã muốn được nổi tiếng. Nhưng quá muộn rồi. Anh đã chôn giấc mơ ấy sâu tới mức Nguyễn Vũ và Trần Khánh Dư chẳng thể phát hiện ra, núp dưới vỏ bọc của một người hướng dẫn ma mới hết lòng vì công ty, khi nhìn lại, anh nhận ra anh luôn khao khát sống vì chính mình."Anh sẽ được xuất hiện thường xuyên hơn, kể cả trở thành người qua đường, nhưng đó là những điều anh muốn." Hoàng Vĩnh Hy cười khổ: "Nghe hèn nhát thật nhỉ? Nhưng sự thật là giới giải trí khắc nghiệt quá, vả lại, thời đại của bọn anh đã kết thúc rồi.""Đừng nói thế." Đỗ Thái Sơn bỗng lên tiếng, phá vỡ những lời bộc bạch độc thoại của Hoàng Vĩnh Hy. Anh cụp mắt. "Đừng nói thế, chỉ cần chúng ta còn ở đây, thời đại này vẫn luôn là thời đại của chúng ta."Khoảnh khắc đó, Chu Viễn Đông đã thấy một tia đau đớn và xúc động trong mắt Hoàng Vĩnh Hy.Và anh ta chẳng thể nói thêm câu nào nữa, chỉ biết cười khổ và tiến tới, chào từng người một. Trần Khánh Dư dường như đang khó xử, trên khuôn mặt ông thoáng vẻ hối hận và nặng nề, Trần Khánh Dư không giữ anh ta lại mà chỉ nhỉ giọng nói gì đó, giống như đang cầu nguyện. Nhóm Dương Nam Khánh vẫn chưa hết sững sờ trước sự rời đi đột ngột của anh ta.Hoàng Vĩnh Hy không chạy khỏi gia đình, anh ấy chỉ là một người bố đi công tác xa mà thôi. Việc của những người còn lại trong gia đình ấy là cổ vũ, chúc cho anh thuận lợi trên con đường mà họ không thể thấu, đáng nhẽ ra là phải thế.Vậy mà, Chu Viễn Đông lại chẳng thể tươi tỉnh như vậy.Những chuyện xảy ra gần đây, kịch bản "Đếm cừu" đã ảnh hưởng tới cậu phần nào. Cảm giác có lỗi với Trần Phương Anh, chuyện cậu chưa thể nói rõ với Đàm Thanh Thảo và Đặng Tô Duy vẫn tới hằng đêm khiến cậu căng thẳng. Chu Viễn Đông chẳng còn là đứa sẽ thể hiện hết ra, sẽ mệt mỏi lộ liễu như ngày xưa, những cảm xúc ấy bị đè nén nhưng nó không biến mất, đủ để khiến người khác tưởng rằng cậu vẫn bình thường chẳng khác mọi ngày. Và cuối cùng là sự rời đi của Hoàng Vĩnh Hy, toàn bộ năng lượng trong người Chu Viễn Đông bị rút cạn.Đứng từ trên sân thượng nhìn xuống, Hoàng Vĩnh Hy đã bắt một chiếc taxi, kéo lê chiếc vali chứa những món đồ cuối cùng của anh ta còn trong văn phòng lên xe. Rồi, chiếc taxi xanh phóng đi mất. Cậu mệt lắm. Tầm mắt Chu Viễn Đông mờ đục đi, chút năng lượng tươi vui ngày nào cũng bị nén chặt, một điều hiển nhiên trong showbiz. Chu Viễn Đông chẳng còn muốn làm gì nữa, trước đây, gặp bạn bè khiến cậu vui vẻ vậy mà giờ, năng lượng để duy trì những câu chuyện tầm phào cũng chẳng còn. Cậu chống khuỷu tay lên lan can, thở dài một hơi.Bỗng, eo bị một cánh tay ôm lấy. Chu Viễn Đông hơi khựng lại, Đỗ Thái Sơn đã gác cằm lên vai cậu, khiến lưng cậu bị bao phủ bởi một bờ ngực ấm áp, nhiệt độ cư thể nóng hầm hập."Em ở đây nãy giờ sao? Ban nãy anh đã đi tìm em." Đỗ Thái Sơn nhỏ giọng nói bên tai cậu như thủ thỉ: "Chúng ta về nhà thôi."Im lặng, Chu Viễn Đông mấp máy môi rồi cuối cùng cũng đáp lại chậm rãi: "Ừm, chúng ta về nhà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz