Chap 23.2 Gượng
“Cho dù chị có phạt em đến rách thịt bật máu, thì sáng hôm sau em vẫn phải đứng dậy, lau khô nước mắt, mặc đồ chỉnh tề, và làm việc như chưa từng khóc đêm qua.”
---
Sáng hôm sau – 6:45 AM, phòng nghỉ cá nhân của Vân.Minh tỉnh dậy trong ánh sáng mờ dịu hắt xuống từ chiếc đèn ngủ góc đầu giường. Ánh sáng vàng nhạt phủ lên lớp ga trắng, mờ ấm như sương sớm nhưng không đủ để xoa dịu cảm giác đau nhức âm ỉ đang gặm nhấm từng thớ cơ trên người cô.Minh nằm nghiêng, lưng quay về phía cửa sổ hé mở, nơi gió sớm len qua, lành lạnh như lưỡi dao mảnh lướt nhẹ trên da. Mỗi cơn gió thoảng qua khiến toàn thân nổi gai, nhất là vùng mông và bắp đùi vẫn chưa hết rát bỏng – như thể bị than hồng liếm qua, từng vết đánh còn in nguyên trong trí nhớ lẫn da thịt.Minh khẽ nhăn mặt, cố gắng nhấc đầu lên khỏi gối. Một âm thanh rên khẽ bật ra, nhưng cô lập tức cắn chặt môi, không dám để nó thoát ra rõ ràng. Chiếc chăn mỏng trượt khỏi lưng khi cô nhổm dậy, để lộ làn da trần trụi với từng vết hằn nhạt đỏ, phần xương cụt hơi bầm tím – tàn tích của đêm qua.Cô đưa mắt nhìn quanh – căn phòng yên tĩnh như thể chưa từng có điều gì xảy ra. Nhưng nơi đó, chiếc sofa gần góc phòng vẫn còn hơi lõm xuống, gối kê đầu hơi lệch – chứng tích của một người từng nằm trong đêm. Vân hẳn đã ngủ ở đó, dù chỉ là một giấc ngắn. Cô không thể nào thức trắng cả đêm, dù ánh mắt tối qua từng khiến Minh tin rằng mình đáng để bị canh chừng đến cùng.Không thấy Vân đâu.Minh lúng túng kéo áo ngủ đang vắt trên thành giường, khẽ khoác vào, rồi rón rén bước xuống sàn. Nhưng chỉ mới chạm gót chân, cả thân thể cô như sụp đổ. Hai đầu gối run rẩy khụy xuống nền lạnh, cơ bụng siết chặt lại vì cơn đau từ hạ thể truyền lên như sóng xung kích. Mắt cô tối sầm, môi bật ra một tiếng “a…” rất nhỏ trước khi nín thở.Đúng lúc đó, cánh cửa phòng tắm bật mở. Hơi nước ấm còn vương ra theo từng làn khói mỏng.– Không cần cố.Giọng Vân vang lên – trầm thấp, khẽ nhưng rõ ràng. Một giọng nói không to, nhưng đủ khiến Minh cứng đờ tại chỗ.Cô đứng đó, trong bộ sơ mi trắng đã cài kín, cổ tay áo được xắn gọn gàng, mái tóc đen bóng buộc cao để lộ phần gáy trắng mịn và chiếc khuyên tai ngọc trai óng ánh dưới ánh đèn. Vân vừa tắm xong, có lẽ là từ rất sớm – vì trông cô tỉnh táo một cách lạnh lẽo. Cặp mắt nhìn xuống đôi chân trần đang run rẩy của Minh, rồi dừng lại ở đầu gối cô đang áp xuống sàn gỗ.– Chị biết em không bước nổi đâu.Minh cố cúi đầu, không biết phải chào hay xin lỗi. Nhưng Vân không cho cơ hội.– Lại đây.– Em… em đi không nổi…– Bò cũng được. Em quen rồi mà.Giọng đều, không cao, không gay gắt. Nhưng nhát gừng như lưỡi dao sắc – cắt sâu mà không loang lổ máu.Minh siết lấy thành giường, bò từng bước tới chân Mistress. Cô dừng trước đôi giày cao gót da đen, trán chạm nhẹ vào mũi giày.– Nhìn chị.Minh ngước lên.Vân không mắng. Không đỡ cô dậy. Cô chỉ bước chậm tới, ngồi xuống mép giường – lưng thẳng, hai tay đặt gọn trên đùi, ánh mắt lạnh và chính xác như một lưỡi dao được mài kỹ. Mắt cô dừng lại g44 Minh – đôi mắt sưng đỏ, tóc rối bời, môi khô và đôi gò má lấm tấm dấu mồ hôi lạnh. Một dáng vẻ te tua đến không nỡ nhìn, nhưng Vân lại nhìn thật lâu.– Tối qua chị không phạt sai. – Cô bắt đầu, giọng nói không cao, không thấp, nhưng dội vào lòng Minh từng tiếng một. – Nhưng nếu em còn muốn đứng ở vị trí này… em phải mạnh lên. Cả đầu óc lẫn thân thể.Vân dừng một nhịp. Mắt cô hơi nheo lại, như thể đang đo đếm độ bền còn sót lại trong người con gái đang quỳ rạp kia.– Chị không cần một con búp bê vỡ. Chị cần một công cụ sắc bén. Một người biết chịu đựng, cho dù có gục xuống, nhưng rồi phải biết vươn lên sau mỗi lần bị mài giũa.Minh cắn môi. Cô muốn mở miệng, muốn nói lời xin lỗi hay cảm ơn, hay bất kỳ điều gì… nhưng cổ họng nghẹn lại. Từ chối không bật được thành tiếng.Vân đưa tay, khẽ nâng cằm cô lên. Động tác không mềm – nhưng không tàn nhẫn. Vừa đủ để bắt Minh nhìn thẳng vào mắt cô. Không được trốn.– Còn nếu em không muốn… – Cô nói chậm rãi, từng chữ như nhấn xuống tâm trí – em có thể rời khỏi vị trí này. Chị có thể đào tạo lại người khác. Người có năng lực tốt hơn, không yếu đuối, không cần phải được dỗ dành.Rồi Vân cúi nhẹ đầu xuống, thì thầm, lạnh lùng:– Nhưng không ai khác sẽ được chị bế lên giường giữa đêm như em đâu.Minh rùng mình.Không phải vì đau, cũng không phải vì sợ.Mà vì câu nói đó… là thật. Tàn nhẫn và dịu dàng, cả hai cùng một lúc – như chính con người Vân: một nhát dao lạnh cắt xuống mà lại khiến người ta muốn tựa vào.– Em không muốn rời đi… – Cô thì thào, mắt bắt đầu ứa nước – Em muốn thuộc về chị… dù có phải bò đến nát gối, em cũng sẽ không lùi lại.Một khoảnh khắc dài trôi qua.Vân không nói gì, chỉ nhìn. Như thể đang đánh giá, hoặc chờ xem cô gái trước mặt có thật sự gục xuống, hay chỉ đang thốt lên một cơn yếu đuối.Rồi cô đứng dậy.– Được. Vậy bắt đầu từ bây giờ, nghe lệnh.Giọng cô trở nên sắc hơn, rõ ràng là mệnh lệnh:– Nằm im, không được tự ý đứng dậy. Cơ thể em cần được kiểm tra lại. Và chị cũng không muốn em mang mùi cơ thể vào phòng họp sáng nay.Minh khẽ gật, dù cổ cứng lại vì đau.Vân đi về phía tủ y tế bên cạnh, lấy ra vài vật dụng: tuýp thuốc, chai dung dịch sát trùng, khăn sạch. Rồi cô quay lại giường, cúi người xuống, luồn một tay qua lưng Minh, tay kia vòng dưới đầu gối cô.– Đừng cựa. – Vân nói khẽ, và bế bổng Minh lên như thể cô chỉ nặng bằng một lớp chăn mỏng. Nhưng Minh biết rõ: nếu Vân không dùng lực và kiểm soát tuyệt đối, từng va chạm nhẹ cũng có thể khiến cô bật khóc.Cô rên khẽ khi cơ thể bị nhấc khỏi ga giường. Vân không an ủi. Chỉ siết chặt tay hơn một chút.Phòng tắm mờ hơi. Bồn đã được xả sẵn. Nước trong, nhưng mùi muối y tế lẫn thảo dược thoang thoảng khiến Minh khựng lại.– Nước muối sát khuẩn. Sẽ xót. Nhưng cần thiết. – Vân nói bình thản, đặt cô ngồi xuống mép bồn. – Nhất là với cái cách em rách toạc đêm qua.Minh nghiến răng. Cô không than.Vân đỡ cô trượt vào bồn, cẩn thận đến lạ – như thể chính bàn tay đó đêm qua không từng trói, giữ, khắc lên thân thể cô từng vết sưng tím. Khi nước ngập đến eo, Minh siết tay thành nắm, toàn thân căng cứng. Muối len qua những vết roi, trên bờ mông sưng tím và cả vùng giữa hai chân, nơi hậu môn và âm đạo trầy xước sưng đỏ, đau âm ỉ hàng giờ, nơi xót đến rách lòng.– Thở. – Vân nói, và bắt đầu dùng khăn mềm nhúng nước, lau từng vùng.Tỉ mỉ. Kỹ lưỡng. Không vội.Không né tránh những vùng nhạy cảm, cũng chẳng lảng qua nơi đau đớn nhất. Động tác của cô điềm tĩnh, chậm rãi như một bác sĩ đang kiểm tra thương tích trên một cơ thể đầy dấu vết. Cổ. Ngực. Bụng. Mông. Bẹn trong. Đùi non... Từng chỗ in hằn sự trừng phạt được lau qua bằng nước muối và thảo dược, lành lạnh và rát buốt.Khi đến giữa hai chân Minh, Vân nhẹ nhàng đặt tay giữ đùi cô mở ra, cúi đầu nhìn. Đôi mắt không hề dao động, chỉ đơn thuần ghi nhận.– Không viêm nhiễm. Tạm ổn. Nhưng em sẽ đau cả tuần.Minh khẽ gật, cổ họng nghẹn lại. Nước mắt lăn dài mà chính cô cũng không rõ là do xót hay do hổ thẹn. Có lẽ là cả hai. Nhưng Vân không hỏi. Cô chẳng cần phân biệt.Những ngón tay thon dài của Mistress tiếp tục làm việc – cẩn trọng, chính xác. Cô rửa sạch từng vết rách, từng chỗ sưng đỏ bằng dung dịch muối ấm và tinh dầu sát khuẩn. Khi đầu ngón tay len vào trong, Minh khẽ giật mình – cảm giác như vừa bị tra tấn lại, nhưng cũng như đang được an ủi theo một cách méo mó nào đó. Nóng và rát, nhưng cũng được chữa lành.Mười lăm phút sau, cơ thể Minh được lau khô bằng khăn sạch, rồi nhẹ nhàng đặt trở lại giường. Cô nằm đó, mệt mỏi và trần trụi, không dám nhìn lên.Vân chỉ lên tiếng khi đã kéo lại tấm chăn mỏng phủ ngang bụng Minh, giọng vẫn không đổi, đều đặn và sắc lạnh:– Nằm đây nghỉ ngơi, năm phút, chị sẽ quay lại với thuốc bôi. Chị không muốn thấy bất kỳ dấu hiệu chưa sẵn sàng nào. Vân bước đến bàn làm việc nhỏ, lấy điện thoại. Khi quay lại, cô vừa nhắn tin vừa ra chỉ thị:– Đã gọi người mang cháo trắng, gừng thái sợi và trà thảo mộc lên. Em sẽ ăn trong vòng mười phút, không để sót giọt nào. Không nuốt trễ. Sau đó, thay bộ suit màu kem chị treo sẵn trong tủ phụ. Không chọn đồ khác. Chị sẽ kiểm tra ngoại hình lần cuối trước khi rời phòng.Cô dừng lại nơi cửa, liếc nhìn Minh lần cuối – như thể muốn khắc sâu dáng ngồi khúm núm, đau đớn nhưng vẫn phục tùng ấy.– Bảy giờ mười lăm. Phòng họp B. Tài liệu tiếp khách Nhật đã sẵn trong ổ cứng. Em có ba mươi phút để kiểm lại một lần, không để sót lỗi dịch thuật hay biểu mẫu. Nếu có… hậu quả em biết rồi.Minh gật mạnh. Dù toàn thân đau nhức, trong mắt cô lúc này chỉ còn một thứ: quyết tâm.– Em hiểu, Mistress.Vân mỉm cười nhẹ – không phải nụ cười dịu dàng. Mà là nụ cười của người nắm dây cương – và biết rõ con thú nhỏ dưới chân đang quỳ vì không muốn bị mất nó.---7:12 AM – Trước gương toàn thân, phòng nghỉ tầng 46Minh đứng thẳng, hai chân khép lại, tay đặt gọn trước bụng như đang chờ lệnh. Cô không nhìn chính mình trong gương. Mắt chỉ hơi thấp xuống, đủ để thấy được đường cúc áo vừa được chỉnh xong, không một nếp gấp.Bộ suit màu kem nhạt mà Vân chọn không phải loại Minh thường mặc. Nó ôm vừa vặn lấy thân thể cô sau lớp áo lót mỏng, vai hơi gãy nhẹ, eo ôm sát, quần dài cạp cao tôn lên phần lưng vẫn còn rát nhẹ sau trận đòn tối qua. Vải mịn và lạnh, như thể cố tình nhắc lại từng vết sưng đang âm ỉ bên trong.Chiếc áo sơ mi trắng bên trong không thấm nổi hơi đau còn đọng lại ở bắp tay. Cúc cổ đã cài kín, cổ áo dựng thẳng như một dấu hiệu quy phục. Trên cổ, Vân đã cố ý để lại một dấu hằn mờ – không sâu, nhưng nằm đúng nơi ánh đèn bàn sẽ quét qua khi cô cúi đầu ký tài liệu. Một cách đánh dấu kín đáo, đủ để nhắc nhở cô rằng mình đang được mang ra sử dụng.Minh không trang điểm nhiều. Chỉ chút kem nền mỏng, son nude và kẻ mi nhẹ. Đôi mắt còn hơi đỏ nhưng đã được dưỡng kỹ, không ai nhìn thoáng qua có thể đoán được cô đã quỳ gối bao lâu dưới roi da của người phụ nữ đứng trên quyền lực.Tóc cô được buộc lại theo kiểu đuôi ngựa thấp, gọn gàng và đúng khuôn phép. Vân không thích kiểu tóc rối buông thả, nhất là trong những ngày có đối tác quốc tế. Minh đã quen với việc ấy. Như thể từng phần trên cơ thể mình đang được người khác lập trình lại – từ ánh nhìn đến dáng đi.Cô nhấc mắt lên, nhìn thoáng qua tấm gương.Người trong gương nhìn lại cô – không còn là Minh của tối qua. Không còn đôi mắt van xin, không còn thân thể run rẩy nép vào thành giường. Mà là một thư ký trưởng, sắc sảo, bình tĩnh, và đau một cách kín đáo. Đau để phục vụ.Cánh cửa bật mở.Vân bước vào, không gõ. Tay cầm chiếc đồng hồ mảnh viền bạc mà cô vẫn hay dùng cho Minh trong những ngày “trình diện đúng chuẩn”.Cô dừng lại trước mặt Minh, mắt lướt một vòng từ cổ áo, cánh tay, cho đến gấu quần phủ kín cổ chân. Không một lời khen. Chỉ là một cái gật đầu rất nhẹ.Rồi cô giơ tay, đeo đồng hồ lên cổ tay Minh. Động tác dứt khoát, giống như khóa vào một cơ chế đã quen thuộc.– Tốt. Chị ghét phải lặp lại những lệnh đơn giản.– Em hiểu. – Minh đáp nhỏ.Vân nhìn vào mắt cô. Ánh nhìn không hẳn hài lòng. Cũng không hẳn lạnh. Chỉ có một điều rõ ràng: Vân đang kiểm tra.– Còn đau không?Minh ngập ngừng một nhịp. Rồi lắc đầu.– Vẫn chịu được, thưa Mistress!Vân không nói nữa. Chỉ lướt tay lên vai cô – cái vuốt rất nhẹ nhưng khiến Minh phải rút cột sống thẳng lên như có điện chạy. Một lần chạm cuối cùng – trước khi công cụ được đưa ra ánh sáng.– Đi thôi. Không để khách đợi. Và nhớ, hôm nay em không được phép vấp. Một chữ cũng không.Minh cúi đầu.– Em rõ.Và rồi họ cùng bước ra. Minh theo sau nửa bước – như một cái bóng thanh nhã, gọn ghẽ, được sắp đặt hoàn hảo… và hoàn toàn thuộc về người chủ nhân bước phía trước.---Các vị khách người Nhật đã ngồi chờ từ sớm. Một trưởng phòng cấp cao, một phiên dịch viên và hai trợ lý.Vân khẽ gật đầu chào theo đúng phép:– Xin lỗi vì để quý vị đợi. Chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu.Cô đưa mắt về phía Minh – đúng một ánh nhìn.Minh lập tức cúi người, bước lên phía trước, đưa tập hồ sơ in màu được chuẩn bị từ sáng sớm. Mỗi bước đi là một thử thách, nhưng tay cô không run. Mắt cô không trốn.“Không được phép sai.” Câu nói sáng nay vẫn còn đinh vào tâm trí cô như một vết khắc lạnh lẽo.– Tài liệu về đề xuất điều chỉnh lịch thanh toán và chi phí mở rộng quý 3. Mọi số liệu đều đã rà soát lại theo phiên bản tiếng Nhật mới nhất. – Minh nói bằng tiếng Nhật, phát âm rõ ràng, cúi người 45 độ khi trao hồ sơ.Ánh mắt vị trưởng đoàn khựng lại đôi chút – có lẽ vì bất ngờ. Không phải vì cách cô nói, mà vì sự chỉn chu đến từng con số sau bảng tính. Vị khách quay sang nhìn Vân.Vân không cười. Chỉ chậm rãi mở tài liệu.– Trợ lý của tôi đã kiểm soát lại toàn bộ dữ liệu sau sự cố hôm qua. Nếu quý vị còn nghi ngại gì, tôi sẵn sàng trình lại các bản gốc, có kèm phiên bản đối chiếu ẩn.Minh đứng phía sau Vân, mắt không rời slide trình chiếu. Cô nắm chặt điều khiển trong tay – một tay cứng đờ vì căng, một tay run vì đau. Nhưng khi Vân gật nhẹ, Minh đổi slide đúng lúc – và đúng cách.Bài trình bày bắt đầu.---8:35 AM – Giữa buổi họpMột câu hỏi bằng tiếng Nhật được đặt ra về chi phí logistics phát sinh tại Việt Nam trong tháng 4. Minh nghe, bước nhẹ lên một bước, và trả lời lưu loát – kèm dẫn chứng từ biểu đồ.Cả phòng yên lặng vài giây. Không phải vì số liệu, mà vì giọng điệu.Bình tĩnh. Tự tin. Không hề giống một thư ký vừa bị phạt đòn đến mức mông tứa máu đêm qua.Vân nhìn nghiêng. Một tia liếc rất khẽ. Nhưng Minh thấy.Và trong lòng cô, lần đầu tiên từ sau đêm qua – có một vệt sáng.---9:12 AM – Cuối buổi họpVân đứng dậy, cúi chào theo kiểu Nhật. Minh làm theo, không lệch một nhịp.– Hẹn gặp lại quý vị tại buổi ký kết chính thức tuần sau.Cửa phòng họp đóng lại. Các vị khách đã rời đi.Vân đứng trước bàn. Minh vẫn cúi đầu, không dám thở mạnh.– Em đã làm đúng 90% phần việc hôm nay.Giọng Vân đều đặn. Không chê, cũng không khen.– Chị tạm giữ lại 10% khen ngợi, đợi em hoàn thành nốt một tuần này.Minh ngẩng lên, mắt vẫn đỏ nhưng sáng.– Em sẽ cố. Cả ngày, cả đêm nếu cần.Vân tiến lại gần, rất khẽ – đặt tay lên gáy Minh, vừa đủ để cô cảm nhận được hơi ấm, nhưng không đủ để ỷ lại.– Đừng cố để được thương. Hãy làm để được giữ lại.Rồi Vân quay người rời đi. Tiếng giày cao gót xa dần.Minh ngồi xuống ghế – lần đầu tiên trong ngày. Một mình. Đau. Nhưng ngẩng đầu.Cô biết: mình vẫn còn ở đây. Dưới bàn tay ấy. Dưới đôi mắt ấy. Và dù phải bò tiếp, cô cũng sẽ bò – để thuộc về.---Chiều cùng ngày – 17:48 PM, phòng làm việc tầng 15.Căn phòng chìm trong yên tĩnh.Ngoài ô cửa kính, trời đang ngả về hoàng hôn – nắng chiều vắt ngang bầu trời như một dải lụa cam đỏ, kéo dài tới tận chân mây. Trong ánh sáng lờ mờ đó, bàn làm việc của Minh vẫn gọn gàng – mọi thứ sắp xếp như thể chưa từng được chạm tay.Chỉ có một điều khác biệt: Minh đang gục đầu bên mép bàn, thân thể nghiêng về một bên ghế, tay vẫn đặt trên trackpad của laptop còn sáng màn hình. Hơi thở cô đều, mi mắt khẽ run. Không sâu giấc, nhưng cũng không phải là nghỉ ngơi có ý thức.Cô đã cố chống lại cơn mệt suốt cả buổi chiều – sau cuộc họp với khách Nhật, sau bữa trưa mà cô chỉ ăn đúng nửa bát cháo gừng. Từ lúc trở về văn phòng, cô làm việc không ngừng nghỉ: rà lại email, biên bản, xếp lịch cho tuần sau, xử lý giấy tờ của phòng kế toán chuyển sang.Nhưng cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau đêm qua.Và khi ánh đèn bắt đầu mờ đi vì chiều xuống, khi hơi ấm của căn phòng khiến cơ thể buông lơi cảnh giác… mí mắt cô chùng xuống.Chỉ một thoáng.Và đó là lúc cánh cửa bật mở.– Minh?Giọng nói quen thuộc – sắc, thấp, và nguy hiểm.Vân khựng lại trong khung cửa.Thoạt đầu là ngạc nhiên – nhưng không kéo dài. Ngay sau đó, ánh mắt cô sẫm lại như mặt hồ bị kéo kín bởi một đám mây lớn. Trước mặt cô là hình ảnh Minh – gục đầu bên bàn làm việc, tóc xõa rối, bộ suit kem nhăn nhúm nơi cánh tay, màn hình laptop lặng lẽ sáng trong im lặng.Mười phút. Cô đoán không sai. Minh không làm gì trong mười phút.Cổ họng Vân khô lại. Không phải vì giận. Mà vì một điều gì đó khó gọi tên đang trào lên – vừa là thất vọng, vừa là xót xa.Minh, người mà cô đã dạy dỗ, uốn nắn, đánh gãy rồi dựng lại. Người đã quỳ dưới chân cô trong cơn đau tận cùng, đã khóc và đã cam đoan vì muốn được “thuộc về” – giờ đây lại đang ngủ gục như một đứa học trò kiệt sức trong lớp.Vân xiết nhẹ hồ sơ trong tay. Cô không hét. Không mắng. Cô chỉ cảm thấy một điều: Minh đang trượt khỏi tiêu chuẩn mà cô đã đặt ra. Và đó là điều cô không bao giờ dung thứ.Nhưng đằng sau lớp vỏ giận dữ âm thầm ấy, là một nhịp thở chậm lại. Vì Vân cũng thấy: dưới lớp son phấn đã nhạt, Minh xanh xao đi trông thấy. Dưới bàn tay gục kia, từng ngón tay hơi co rút, như thể vẫn đang cố níu lấy một mệnh lệnh nào đó ngay cả trong giấc ngủ.Vân tiến vào, đứng cạnh Minh, một lát...
Cô nhắm mắt đúng một giây. Rồi mở ra – ngón tay gõ nhẹ vào lưng Minh.Giận – để chỉnh đốn.
Xót – để giữ lại.
Cả hai – đều là cách cô yêu người con gái đang dần trở thành công cụ không hoàn hảo này.Minh không trả lời. Cô giật mình sau vài giây, mắt mở to hoảng hốt. Tay lập tức tìm chuột máy tính, lúng túng di chuyển. Nhưng màn hình hiển thị rõ: ứng dụng quản lý tài liệu đang đứng yên, không hề có thao tác nào trong ít nhất… mười phút.Cô đứng bật dậy theo phản xạ. Cơ thể vẫn đau khiến cô chao đảo suýt ngã.Vân đứng đó – áo khoác ngoài đã tháo, tay cầm tập hồ sơ dày. Mắt cô quét từ đầu đến chân Minh. Không một lời. Không một cái chau mày. Chỉ là ánh mắt ấy – đủ khiến không khí trong phòng đông lại.– Em vừa ngủ?Minh cắn môi. Định phủ nhận, nhưng miệng mở ra không thành tiếng.Vân không hỏi thêm. Cô đặt hồ sơ xuống bàn bên, rút điện thoại, bấm gì đó. Rồi lặng lẽ kéo ghế – chiếc ghế Vân vẫn hay ngồi khi làm việc riêng với Minh – lại gần.– Cởi áo vest ra.Giọng không gắt. Nhưng Minh biết mình không có quyền từ chối.Cô tháo nút, lặng lẽ cởi bộ suit kem đã ẩm mồ hôi ra, gập gọn đặt lên ghế. Dưới lớp sơ mi trắng là lưng áo ướt lạnh – nửa vì lo, nửa vì mệt.Vân nhìn cô thật lâu.– Em ngủ lúc nào?– Em… không rõ. Chắc là khoảng… chưa tới mười phút. Em mệt, nhưng vẫn kiểm tra tài liệu…– Nhưng em đã gục. Trong giờ làm việc.Minh cúi đầu.– Em xin lỗi.– Xin lỗi không giải quyết được vấn đề.Một khoảng lặng kéo dài. Rồi Vân khẽ thở ra.– Em nghĩ chị sẽ tha vì em mệt?Minh lắc đầu. Cô biết – Vân chưa bao giờ dễ dãi với sự yếu đuối, ngay cả khi cô đau đến mức không ngồi nổi. Nhưng lần này, giọng Vân dịu đi – một chút.– Ngẩng đầu lên.Minh nghe theo.Vân đưa tay, chạm vào gò má cô – cái chạm không lạnh, cũng không quá dịu dàng. Như một bà chủ đang xem xét tình trạng món đồ mình trân trọng nhưng vừa đánh rơi.– Mắt thâm. Môi khô. Nhịp thở loạn. Em đã làm đủ phần việc, nhưng không kiểm soát được thân thể mình. Một con dao bén mà không biết giữ lưỡi sạch… là con dao nguy hiểm.Cô rút khăn giấy từ hộp trên bàn, chậm rãi lau mồ hôi ở trán và thái dương Minh.– Ba phần chị sẽ tha lần này… vì em đã nỗ lực.Rồi ánh mắt Vân tối lại:– Nhưng bảy phần lỗi còn lại… em vẫn sẽ phải chịu.Minh rùng mình.– Dọn laptop xuống sàn. Cởi quần, và quỳ. Hai tay đặt lên đùi. Mắt nhìn thẳng.Không đợi thêm, Vân cởi cổ tay áo sơ mi, xắn cao. Cô mở ngăn tủ gần bàn làm việc, lấy ra một thước gỗ dày, dài 40cm – thứ chỉ xuất hiện trong những buổi training kín.– Mỗi phút gục, là một roi. Em tự đếm.Minh nuốt khan.– Dạ…Chiếc thước vút xuống.“Chát!”– Một…“Chát!”– Hai…Tiếng roi không dội lớn. Nhưng mỗi lần trúng vào bắp đùi trần dưới gấu áo sơ mi, Minh đều nhăn mặt. Đau, nhưng không nặng đến mức bật máu. Vừa đủ để tỉnh. Vừa đủ để không quên: Cô là tài sản. Không được phép lơi lỏng.Sau cái thứ bảy, Vân dừng tay. Cô quỳ xuống ngang tầm mắt Minh.– Nhớ kỹ. Chị không muốn một nhân viên biết ngủ gục. Chị cần một trợ lý biết tự cảnh báo chính mình trước khi gục xuống.Minh khẽ gật.– Em… sẽ không để xảy ra nữa. Dù có phải uống đá lạnh mỗi tiếng.Vân nhìn cô. Rồi bất ngờ kéo cô lại, để trán Minh tựa lên vai mình. Một lần duy nhất – như ba phần kia của sự cưng chiều âm thầm.– Hết giờ phạt. Đi tắm, chị đã cho người chuẩn bị nước ấm. Đến phòng chị sau đó. Sẽ có phần thuốc đặc trị cho mông, và một bài ôn nhắc để em không ngủ quên lần nữa.Minh gật. Cô không dám xin tha, không xin được ôm. Nhưng khi đứng dậy, đôi chân đã vững hơn. Và trái tim – dù đau – cũng đang đập rõ ràng trở lại dưới quyền Mistress.---
Tội ẻm Minh, dù nát mông thì vẫn hong được chị Sếp khoan nhượng!
---
Sáng hôm sau – 6:45 AM, phòng nghỉ cá nhân của Vân.Minh tỉnh dậy trong ánh sáng mờ dịu hắt xuống từ chiếc đèn ngủ góc đầu giường. Ánh sáng vàng nhạt phủ lên lớp ga trắng, mờ ấm như sương sớm nhưng không đủ để xoa dịu cảm giác đau nhức âm ỉ đang gặm nhấm từng thớ cơ trên người cô.Minh nằm nghiêng, lưng quay về phía cửa sổ hé mở, nơi gió sớm len qua, lành lạnh như lưỡi dao mảnh lướt nhẹ trên da. Mỗi cơn gió thoảng qua khiến toàn thân nổi gai, nhất là vùng mông và bắp đùi vẫn chưa hết rát bỏng – như thể bị than hồng liếm qua, từng vết đánh còn in nguyên trong trí nhớ lẫn da thịt.Minh khẽ nhăn mặt, cố gắng nhấc đầu lên khỏi gối. Một âm thanh rên khẽ bật ra, nhưng cô lập tức cắn chặt môi, không dám để nó thoát ra rõ ràng. Chiếc chăn mỏng trượt khỏi lưng khi cô nhổm dậy, để lộ làn da trần trụi với từng vết hằn nhạt đỏ, phần xương cụt hơi bầm tím – tàn tích của đêm qua.Cô đưa mắt nhìn quanh – căn phòng yên tĩnh như thể chưa từng có điều gì xảy ra. Nhưng nơi đó, chiếc sofa gần góc phòng vẫn còn hơi lõm xuống, gối kê đầu hơi lệch – chứng tích của một người từng nằm trong đêm. Vân hẳn đã ngủ ở đó, dù chỉ là một giấc ngắn. Cô không thể nào thức trắng cả đêm, dù ánh mắt tối qua từng khiến Minh tin rằng mình đáng để bị canh chừng đến cùng.Không thấy Vân đâu.Minh lúng túng kéo áo ngủ đang vắt trên thành giường, khẽ khoác vào, rồi rón rén bước xuống sàn. Nhưng chỉ mới chạm gót chân, cả thân thể cô như sụp đổ. Hai đầu gối run rẩy khụy xuống nền lạnh, cơ bụng siết chặt lại vì cơn đau từ hạ thể truyền lên như sóng xung kích. Mắt cô tối sầm, môi bật ra một tiếng “a…” rất nhỏ trước khi nín thở.Đúng lúc đó, cánh cửa phòng tắm bật mở. Hơi nước ấm còn vương ra theo từng làn khói mỏng.– Không cần cố.Giọng Vân vang lên – trầm thấp, khẽ nhưng rõ ràng. Một giọng nói không to, nhưng đủ khiến Minh cứng đờ tại chỗ.Cô đứng đó, trong bộ sơ mi trắng đã cài kín, cổ tay áo được xắn gọn gàng, mái tóc đen bóng buộc cao để lộ phần gáy trắng mịn và chiếc khuyên tai ngọc trai óng ánh dưới ánh đèn. Vân vừa tắm xong, có lẽ là từ rất sớm – vì trông cô tỉnh táo một cách lạnh lẽo. Cặp mắt nhìn xuống đôi chân trần đang run rẩy của Minh, rồi dừng lại ở đầu gối cô đang áp xuống sàn gỗ.– Chị biết em không bước nổi đâu.Minh cố cúi đầu, không biết phải chào hay xin lỗi. Nhưng Vân không cho cơ hội.– Lại đây.– Em… em đi không nổi…– Bò cũng được. Em quen rồi mà.Giọng đều, không cao, không gay gắt. Nhưng nhát gừng như lưỡi dao sắc – cắt sâu mà không loang lổ máu.Minh siết lấy thành giường, bò từng bước tới chân Mistress. Cô dừng trước đôi giày cao gót da đen, trán chạm nhẹ vào mũi giày.– Nhìn chị.Minh ngước lên.Vân không mắng. Không đỡ cô dậy. Cô chỉ bước chậm tới, ngồi xuống mép giường – lưng thẳng, hai tay đặt gọn trên đùi, ánh mắt lạnh và chính xác như một lưỡi dao được mài kỹ. Mắt cô dừng lại g44 Minh – đôi mắt sưng đỏ, tóc rối bời, môi khô và đôi gò má lấm tấm dấu mồ hôi lạnh. Một dáng vẻ te tua đến không nỡ nhìn, nhưng Vân lại nhìn thật lâu.– Tối qua chị không phạt sai. – Cô bắt đầu, giọng nói không cao, không thấp, nhưng dội vào lòng Minh từng tiếng một. – Nhưng nếu em còn muốn đứng ở vị trí này… em phải mạnh lên. Cả đầu óc lẫn thân thể.Vân dừng một nhịp. Mắt cô hơi nheo lại, như thể đang đo đếm độ bền còn sót lại trong người con gái đang quỳ rạp kia.– Chị không cần một con búp bê vỡ. Chị cần một công cụ sắc bén. Một người biết chịu đựng, cho dù có gục xuống, nhưng rồi phải biết vươn lên sau mỗi lần bị mài giũa.Minh cắn môi. Cô muốn mở miệng, muốn nói lời xin lỗi hay cảm ơn, hay bất kỳ điều gì… nhưng cổ họng nghẹn lại. Từ chối không bật được thành tiếng.Vân đưa tay, khẽ nâng cằm cô lên. Động tác không mềm – nhưng không tàn nhẫn. Vừa đủ để bắt Minh nhìn thẳng vào mắt cô. Không được trốn.– Còn nếu em không muốn… – Cô nói chậm rãi, từng chữ như nhấn xuống tâm trí – em có thể rời khỏi vị trí này. Chị có thể đào tạo lại người khác. Người có năng lực tốt hơn, không yếu đuối, không cần phải được dỗ dành.Rồi Vân cúi nhẹ đầu xuống, thì thầm, lạnh lùng:– Nhưng không ai khác sẽ được chị bế lên giường giữa đêm như em đâu.Minh rùng mình.Không phải vì đau, cũng không phải vì sợ.Mà vì câu nói đó… là thật. Tàn nhẫn và dịu dàng, cả hai cùng một lúc – như chính con người Vân: một nhát dao lạnh cắt xuống mà lại khiến người ta muốn tựa vào.– Em không muốn rời đi… – Cô thì thào, mắt bắt đầu ứa nước – Em muốn thuộc về chị… dù có phải bò đến nát gối, em cũng sẽ không lùi lại.Một khoảnh khắc dài trôi qua.Vân không nói gì, chỉ nhìn. Như thể đang đánh giá, hoặc chờ xem cô gái trước mặt có thật sự gục xuống, hay chỉ đang thốt lên một cơn yếu đuối.Rồi cô đứng dậy.– Được. Vậy bắt đầu từ bây giờ, nghe lệnh.Giọng cô trở nên sắc hơn, rõ ràng là mệnh lệnh:– Nằm im, không được tự ý đứng dậy. Cơ thể em cần được kiểm tra lại. Và chị cũng không muốn em mang mùi cơ thể vào phòng họp sáng nay.Minh khẽ gật, dù cổ cứng lại vì đau.Vân đi về phía tủ y tế bên cạnh, lấy ra vài vật dụng: tuýp thuốc, chai dung dịch sát trùng, khăn sạch. Rồi cô quay lại giường, cúi người xuống, luồn một tay qua lưng Minh, tay kia vòng dưới đầu gối cô.– Đừng cựa. – Vân nói khẽ, và bế bổng Minh lên như thể cô chỉ nặng bằng một lớp chăn mỏng. Nhưng Minh biết rõ: nếu Vân không dùng lực và kiểm soát tuyệt đối, từng va chạm nhẹ cũng có thể khiến cô bật khóc.Cô rên khẽ khi cơ thể bị nhấc khỏi ga giường. Vân không an ủi. Chỉ siết chặt tay hơn một chút.Phòng tắm mờ hơi. Bồn đã được xả sẵn. Nước trong, nhưng mùi muối y tế lẫn thảo dược thoang thoảng khiến Minh khựng lại.– Nước muối sát khuẩn. Sẽ xót. Nhưng cần thiết. – Vân nói bình thản, đặt cô ngồi xuống mép bồn. – Nhất là với cái cách em rách toạc đêm qua.Minh nghiến răng. Cô không than.Vân đỡ cô trượt vào bồn, cẩn thận đến lạ – như thể chính bàn tay đó đêm qua không từng trói, giữ, khắc lên thân thể cô từng vết sưng tím. Khi nước ngập đến eo, Minh siết tay thành nắm, toàn thân căng cứng. Muối len qua những vết roi, trên bờ mông sưng tím và cả vùng giữa hai chân, nơi hậu môn và âm đạo trầy xước sưng đỏ, đau âm ỉ hàng giờ, nơi xót đến rách lòng.– Thở. – Vân nói, và bắt đầu dùng khăn mềm nhúng nước, lau từng vùng.Tỉ mỉ. Kỹ lưỡng. Không vội.Không né tránh những vùng nhạy cảm, cũng chẳng lảng qua nơi đau đớn nhất. Động tác của cô điềm tĩnh, chậm rãi như một bác sĩ đang kiểm tra thương tích trên một cơ thể đầy dấu vết. Cổ. Ngực. Bụng. Mông. Bẹn trong. Đùi non... Từng chỗ in hằn sự trừng phạt được lau qua bằng nước muối và thảo dược, lành lạnh và rát buốt.Khi đến giữa hai chân Minh, Vân nhẹ nhàng đặt tay giữ đùi cô mở ra, cúi đầu nhìn. Đôi mắt không hề dao động, chỉ đơn thuần ghi nhận.– Không viêm nhiễm. Tạm ổn. Nhưng em sẽ đau cả tuần.Minh khẽ gật, cổ họng nghẹn lại. Nước mắt lăn dài mà chính cô cũng không rõ là do xót hay do hổ thẹn. Có lẽ là cả hai. Nhưng Vân không hỏi. Cô chẳng cần phân biệt.Những ngón tay thon dài của Mistress tiếp tục làm việc – cẩn trọng, chính xác. Cô rửa sạch từng vết rách, từng chỗ sưng đỏ bằng dung dịch muối ấm và tinh dầu sát khuẩn. Khi đầu ngón tay len vào trong, Minh khẽ giật mình – cảm giác như vừa bị tra tấn lại, nhưng cũng như đang được an ủi theo một cách méo mó nào đó. Nóng và rát, nhưng cũng được chữa lành.Mười lăm phút sau, cơ thể Minh được lau khô bằng khăn sạch, rồi nhẹ nhàng đặt trở lại giường. Cô nằm đó, mệt mỏi và trần trụi, không dám nhìn lên.Vân chỉ lên tiếng khi đã kéo lại tấm chăn mỏng phủ ngang bụng Minh, giọng vẫn không đổi, đều đặn và sắc lạnh:– Nằm đây nghỉ ngơi, năm phút, chị sẽ quay lại với thuốc bôi. Chị không muốn thấy bất kỳ dấu hiệu chưa sẵn sàng nào. Vân bước đến bàn làm việc nhỏ, lấy điện thoại. Khi quay lại, cô vừa nhắn tin vừa ra chỉ thị:– Đã gọi người mang cháo trắng, gừng thái sợi và trà thảo mộc lên. Em sẽ ăn trong vòng mười phút, không để sót giọt nào. Không nuốt trễ. Sau đó, thay bộ suit màu kem chị treo sẵn trong tủ phụ. Không chọn đồ khác. Chị sẽ kiểm tra ngoại hình lần cuối trước khi rời phòng.Cô dừng lại nơi cửa, liếc nhìn Minh lần cuối – như thể muốn khắc sâu dáng ngồi khúm núm, đau đớn nhưng vẫn phục tùng ấy.– Bảy giờ mười lăm. Phòng họp B. Tài liệu tiếp khách Nhật đã sẵn trong ổ cứng. Em có ba mươi phút để kiểm lại một lần, không để sót lỗi dịch thuật hay biểu mẫu. Nếu có… hậu quả em biết rồi.Minh gật mạnh. Dù toàn thân đau nhức, trong mắt cô lúc này chỉ còn một thứ: quyết tâm.– Em hiểu, Mistress.Vân mỉm cười nhẹ – không phải nụ cười dịu dàng. Mà là nụ cười của người nắm dây cương – và biết rõ con thú nhỏ dưới chân đang quỳ vì không muốn bị mất nó.---7:12 AM – Trước gương toàn thân, phòng nghỉ tầng 46Minh đứng thẳng, hai chân khép lại, tay đặt gọn trước bụng như đang chờ lệnh. Cô không nhìn chính mình trong gương. Mắt chỉ hơi thấp xuống, đủ để thấy được đường cúc áo vừa được chỉnh xong, không một nếp gấp.Bộ suit màu kem nhạt mà Vân chọn không phải loại Minh thường mặc. Nó ôm vừa vặn lấy thân thể cô sau lớp áo lót mỏng, vai hơi gãy nhẹ, eo ôm sát, quần dài cạp cao tôn lên phần lưng vẫn còn rát nhẹ sau trận đòn tối qua. Vải mịn và lạnh, như thể cố tình nhắc lại từng vết sưng đang âm ỉ bên trong.Chiếc áo sơ mi trắng bên trong không thấm nổi hơi đau còn đọng lại ở bắp tay. Cúc cổ đã cài kín, cổ áo dựng thẳng như một dấu hiệu quy phục. Trên cổ, Vân đã cố ý để lại một dấu hằn mờ – không sâu, nhưng nằm đúng nơi ánh đèn bàn sẽ quét qua khi cô cúi đầu ký tài liệu. Một cách đánh dấu kín đáo, đủ để nhắc nhở cô rằng mình đang được mang ra sử dụng.Minh không trang điểm nhiều. Chỉ chút kem nền mỏng, son nude và kẻ mi nhẹ. Đôi mắt còn hơi đỏ nhưng đã được dưỡng kỹ, không ai nhìn thoáng qua có thể đoán được cô đã quỳ gối bao lâu dưới roi da của người phụ nữ đứng trên quyền lực.Tóc cô được buộc lại theo kiểu đuôi ngựa thấp, gọn gàng và đúng khuôn phép. Vân không thích kiểu tóc rối buông thả, nhất là trong những ngày có đối tác quốc tế. Minh đã quen với việc ấy. Như thể từng phần trên cơ thể mình đang được người khác lập trình lại – từ ánh nhìn đến dáng đi.Cô nhấc mắt lên, nhìn thoáng qua tấm gương.Người trong gương nhìn lại cô – không còn là Minh của tối qua. Không còn đôi mắt van xin, không còn thân thể run rẩy nép vào thành giường. Mà là một thư ký trưởng, sắc sảo, bình tĩnh, và đau một cách kín đáo. Đau để phục vụ.Cánh cửa bật mở.Vân bước vào, không gõ. Tay cầm chiếc đồng hồ mảnh viền bạc mà cô vẫn hay dùng cho Minh trong những ngày “trình diện đúng chuẩn”.Cô dừng lại trước mặt Minh, mắt lướt một vòng từ cổ áo, cánh tay, cho đến gấu quần phủ kín cổ chân. Không một lời khen. Chỉ là một cái gật đầu rất nhẹ.Rồi cô giơ tay, đeo đồng hồ lên cổ tay Minh. Động tác dứt khoát, giống như khóa vào một cơ chế đã quen thuộc.– Tốt. Chị ghét phải lặp lại những lệnh đơn giản.– Em hiểu. – Minh đáp nhỏ.Vân nhìn vào mắt cô. Ánh nhìn không hẳn hài lòng. Cũng không hẳn lạnh. Chỉ có một điều rõ ràng: Vân đang kiểm tra.– Còn đau không?Minh ngập ngừng một nhịp. Rồi lắc đầu.– Vẫn chịu được, thưa Mistress!Vân không nói nữa. Chỉ lướt tay lên vai cô – cái vuốt rất nhẹ nhưng khiến Minh phải rút cột sống thẳng lên như có điện chạy. Một lần chạm cuối cùng – trước khi công cụ được đưa ra ánh sáng.– Đi thôi. Không để khách đợi. Và nhớ, hôm nay em không được phép vấp. Một chữ cũng không.Minh cúi đầu.– Em rõ.Và rồi họ cùng bước ra. Minh theo sau nửa bước – như một cái bóng thanh nhã, gọn ghẽ, được sắp đặt hoàn hảo… và hoàn toàn thuộc về người chủ nhân bước phía trước.---Các vị khách người Nhật đã ngồi chờ từ sớm. Một trưởng phòng cấp cao, một phiên dịch viên và hai trợ lý.Vân khẽ gật đầu chào theo đúng phép:– Xin lỗi vì để quý vị đợi. Chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu.Cô đưa mắt về phía Minh – đúng một ánh nhìn.Minh lập tức cúi người, bước lên phía trước, đưa tập hồ sơ in màu được chuẩn bị từ sáng sớm. Mỗi bước đi là một thử thách, nhưng tay cô không run. Mắt cô không trốn.“Không được phép sai.” Câu nói sáng nay vẫn còn đinh vào tâm trí cô như một vết khắc lạnh lẽo.– Tài liệu về đề xuất điều chỉnh lịch thanh toán và chi phí mở rộng quý 3. Mọi số liệu đều đã rà soát lại theo phiên bản tiếng Nhật mới nhất. – Minh nói bằng tiếng Nhật, phát âm rõ ràng, cúi người 45 độ khi trao hồ sơ.Ánh mắt vị trưởng đoàn khựng lại đôi chút – có lẽ vì bất ngờ. Không phải vì cách cô nói, mà vì sự chỉn chu đến từng con số sau bảng tính. Vị khách quay sang nhìn Vân.Vân không cười. Chỉ chậm rãi mở tài liệu.– Trợ lý của tôi đã kiểm soát lại toàn bộ dữ liệu sau sự cố hôm qua. Nếu quý vị còn nghi ngại gì, tôi sẵn sàng trình lại các bản gốc, có kèm phiên bản đối chiếu ẩn.Minh đứng phía sau Vân, mắt không rời slide trình chiếu. Cô nắm chặt điều khiển trong tay – một tay cứng đờ vì căng, một tay run vì đau. Nhưng khi Vân gật nhẹ, Minh đổi slide đúng lúc – và đúng cách.Bài trình bày bắt đầu.---8:35 AM – Giữa buổi họpMột câu hỏi bằng tiếng Nhật được đặt ra về chi phí logistics phát sinh tại Việt Nam trong tháng 4. Minh nghe, bước nhẹ lên một bước, và trả lời lưu loát – kèm dẫn chứng từ biểu đồ.Cả phòng yên lặng vài giây. Không phải vì số liệu, mà vì giọng điệu.Bình tĩnh. Tự tin. Không hề giống một thư ký vừa bị phạt đòn đến mức mông tứa máu đêm qua.Vân nhìn nghiêng. Một tia liếc rất khẽ. Nhưng Minh thấy.Và trong lòng cô, lần đầu tiên từ sau đêm qua – có một vệt sáng.---9:12 AM – Cuối buổi họpVân đứng dậy, cúi chào theo kiểu Nhật. Minh làm theo, không lệch một nhịp.– Hẹn gặp lại quý vị tại buổi ký kết chính thức tuần sau.Cửa phòng họp đóng lại. Các vị khách đã rời đi.Vân đứng trước bàn. Minh vẫn cúi đầu, không dám thở mạnh.– Em đã làm đúng 90% phần việc hôm nay.Giọng Vân đều đặn. Không chê, cũng không khen.– Chị tạm giữ lại 10% khen ngợi, đợi em hoàn thành nốt một tuần này.Minh ngẩng lên, mắt vẫn đỏ nhưng sáng.– Em sẽ cố. Cả ngày, cả đêm nếu cần.Vân tiến lại gần, rất khẽ – đặt tay lên gáy Minh, vừa đủ để cô cảm nhận được hơi ấm, nhưng không đủ để ỷ lại.– Đừng cố để được thương. Hãy làm để được giữ lại.Rồi Vân quay người rời đi. Tiếng giày cao gót xa dần.Minh ngồi xuống ghế – lần đầu tiên trong ngày. Một mình. Đau. Nhưng ngẩng đầu.Cô biết: mình vẫn còn ở đây. Dưới bàn tay ấy. Dưới đôi mắt ấy. Và dù phải bò tiếp, cô cũng sẽ bò – để thuộc về.---Chiều cùng ngày – 17:48 PM, phòng làm việc tầng 15.Căn phòng chìm trong yên tĩnh.Ngoài ô cửa kính, trời đang ngả về hoàng hôn – nắng chiều vắt ngang bầu trời như một dải lụa cam đỏ, kéo dài tới tận chân mây. Trong ánh sáng lờ mờ đó, bàn làm việc của Minh vẫn gọn gàng – mọi thứ sắp xếp như thể chưa từng được chạm tay.Chỉ có một điều khác biệt: Minh đang gục đầu bên mép bàn, thân thể nghiêng về một bên ghế, tay vẫn đặt trên trackpad của laptop còn sáng màn hình. Hơi thở cô đều, mi mắt khẽ run. Không sâu giấc, nhưng cũng không phải là nghỉ ngơi có ý thức.Cô đã cố chống lại cơn mệt suốt cả buổi chiều – sau cuộc họp với khách Nhật, sau bữa trưa mà cô chỉ ăn đúng nửa bát cháo gừng. Từ lúc trở về văn phòng, cô làm việc không ngừng nghỉ: rà lại email, biên bản, xếp lịch cho tuần sau, xử lý giấy tờ của phòng kế toán chuyển sang.Nhưng cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau đêm qua.Và khi ánh đèn bắt đầu mờ đi vì chiều xuống, khi hơi ấm của căn phòng khiến cơ thể buông lơi cảnh giác… mí mắt cô chùng xuống.Chỉ một thoáng.Và đó là lúc cánh cửa bật mở.– Minh?Giọng nói quen thuộc – sắc, thấp, và nguy hiểm.Vân khựng lại trong khung cửa.Thoạt đầu là ngạc nhiên – nhưng không kéo dài. Ngay sau đó, ánh mắt cô sẫm lại như mặt hồ bị kéo kín bởi một đám mây lớn. Trước mặt cô là hình ảnh Minh – gục đầu bên bàn làm việc, tóc xõa rối, bộ suit kem nhăn nhúm nơi cánh tay, màn hình laptop lặng lẽ sáng trong im lặng.Mười phút. Cô đoán không sai. Minh không làm gì trong mười phút.Cổ họng Vân khô lại. Không phải vì giận. Mà vì một điều gì đó khó gọi tên đang trào lên – vừa là thất vọng, vừa là xót xa.Minh, người mà cô đã dạy dỗ, uốn nắn, đánh gãy rồi dựng lại. Người đã quỳ dưới chân cô trong cơn đau tận cùng, đã khóc và đã cam đoan vì muốn được “thuộc về” – giờ đây lại đang ngủ gục như một đứa học trò kiệt sức trong lớp.Vân xiết nhẹ hồ sơ trong tay. Cô không hét. Không mắng. Cô chỉ cảm thấy một điều: Minh đang trượt khỏi tiêu chuẩn mà cô đã đặt ra. Và đó là điều cô không bao giờ dung thứ.Nhưng đằng sau lớp vỏ giận dữ âm thầm ấy, là một nhịp thở chậm lại. Vì Vân cũng thấy: dưới lớp son phấn đã nhạt, Minh xanh xao đi trông thấy. Dưới bàn tay gục kia, từng ngón tay hơi co rút, như thể vẫn đang cố níu lấy một mệnh lệnh nào đó ngay cả trong giấc ngủ.Vân tiến vào, đứng cạnh Minh, một lát...
Cô nhắm mắt đúng một giây. Rồi mở ra – ngón tay gõ nhẹ vào lưng Minh.Giận – để chỉnh đốn.
Xót – để giữ lại.
Cả hai – đều là cách cô yêu người con gái đang dần trở thành công cụ không hoàn hảo này.Minh không trả lời. Cô giật mình sau vài giây, mắt mở to hoảng hốt. Tay lập tức tìm chuột máy tính, lúng túng di chuyển. Nhưng màn hình hiển thị rõ: ứng dụng quản lý tài liệu đang đứng yên, không hề có thao tác nào trong ít nhất… mười phút.Cô đứng bật dậy theo phản xạ. Cơ thể vẫn đau khiến cô chao đảo suýt ngã.Vân đứng đó – áo khoác ngoài đã tháo, tay cầm tập hồ sơ dày. Mắt cô quét từ đầu đến chân Minh. Không một lời. Không một cái chau mày. Chỉ là ánh mắt ấy – đủ khiến không khí trong phòng đông lại.– Em vừa ngủ?Minh cắn môi. Định phủ nhận, nhưng miệng mở ra không thành tiếng.Vân không hỏi thêm. Cô đặt hồ sơ xuống bàn bên, rút điện thoại, bấm gì đó. Rồi lặng lẽ kéo ghế – chiếc ghế Vân vẫn hay ngồi khi làm việc riêng với Minh – lại gần.– Cởi áo vest ra.Giọng không gắt. Nhưng Minh biết mình không có quyền từ chối.Cô tháo nút, lặng lẽ cởi bộ suit kem đã ẩm mồ hôi ra, gập gọn đặt lên ghế. Dưới lớp sơ mi trắng là lưng áo ướt lạnh – nửa vì lo, nửa vì mệt.Vân nhìn cô thật lâu.– Em ngủ lúc nào?– Em… không rõ. Chắc là khoảng… chưa tới mười phút. Em mệt, nhưng vẫn kiểm tra tài liệu…– Nhưng em đã gục. Trong giờ làm việc.Minh cúi đầu.– Em xin lỗi.– Xin lỗi không giải quyết được vấn đề.Một khoảng lặng kéo dài. Rồi Vân khẽ thở ra.– Em nghĩ chị sẽ tha vì em mệt?Minh lắc đầu. Cô biết – Vân chưa bao giờ dễ dãi với sự yếu đuối, ngay cả khi cô đau đến mức không ngồi nổi. Nhưng lần này, giọng Vân dịu đi – một chút.– Ngẩng đầu lên.Minh nghe theo.Vân đưa tay, chạm vào gò má cô – cái chạm không lạnh, cũng không quá dịu dàng. Như một bà chủ đang xem xét tình trạng món đồ mình trân trọng nhưng vừa đánh rơi.– Mắt thâm. Môi khô. Nhịp thở loạn. Em đã làm đủ phần việc, nhưng không kiểm soát được thân thể mình. Một con dao bén mà không biết giữ lưỡi sạch… là con dao nguy hiểm.Cô rút khăn giấy từ hộp trên bàn, chậm rãi lau mồ hôi ở trán và thái dương Minh.– Ba phần chị sẽ tha lần này… vì em đã nỗ lực.Rồi ánh mắt Vân tối lại:– Nhưng bảy phần lỗi còn lại… em vẫn sẽ phải chịu.Minh rùng mình.– Dọn laptop xuống sàn. Cởi quần, và quỳ. Hai tay đặt lên đùi. Mắt nhìn thẳng.Không đợi thêm, Vân cởi cổ tay áo sơ mi, xắn cao. Cô mở ngăn tủ gần bàn làm việc, lấy ra một thước gỗ dày, dài 40cm – thứ chỉ xuất hiện trong những buổi training kín.– Mỗi phút gục, là một roi. Em tự đếm.Minh nuốt khan.– Dạ…Chiếc thước vút xuống.“Chát!”– Một…“Chát!”– Hai…Tiếng roi không dội lớn. Nhưng mỗi lần trúng vào bắp đùi trần dưới gấu áo sơ mi, Minh đều nhăn mặt. Đau, nhưng không nặng đến mức bật máu. Vừa đủ để tỉnh. Vừa đủ để không quên: Cô là tài sản. Không được phép lơi lỏng.Sau cái thứ bảy, Vân dừng tay. Cô quỳ xuống ngang tầm mắt Minh.– Nhớ kỹ. Chị không muốn một nhân viên biết ngủ gục. Chị cần một trợ lý biết tự cảnh báo chính mình trước khi gục xuống.Minh khẽ gật.– Em… sẽ không để xảy ra nữa. Dù có phải uống đá lạnh mỗi tiếng.Vân nhìn cô. Rồi bất ngờ kéo cô lại, để trán Minh tựa lên vai mình. Một lần duy nhất – như ba phần kia của sự cưng chiều âm thầm.– Hết giờ phạt. Đi tắm, chị đã cho người chuẩn bị nước ấm. Đến phòng chị sau đó. Sẽ có phần thuốc đặc trị cho mông, và một bài ôn nhắc để em không ngủ quên lần nữa.Minh gật. Cô không dám xin tha, không xin được ôm. Nhưng khi đứng dậy, đôi chân đã vững hơn. Và trái tim – dù đau – cũng đang đập rõ ràng trở lại dưới quyền Mistress.---
Tội ẻm Minh, dù nát mông thì vẫn hong được chị Sếp khoan nhượng!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz