ZingTruyen.Xyz

Em La Mat Troi

Dưới bóng tối của đêm mùa thu, con đường vỉa hè bên lề đường rực rỡ trong bức tranh màu vàng của những tán cây lá đang chuyển màu. Những chiếc lá rơi lả tả từ những cành cây cao vút, tạo nên một lớp thảm vàng óng ánh dưới bàn chân mỗi khi bước đi. Tiếng gió thổi nhè nhẹ, làm lay động những cành cây, như một giai điệu êm đềm của đêm thu.

Đêm mùa thu là thời điểm thích hợp để dừng lại, thư giãn và thưởng ngoạn vẻ đẹp của tự nhiên, là lúc mọi người có thể tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng của cuộc sống.

Park Hae Eun, một cô gái trẻ đầy nhiệt huyết, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác, em đang trên con đường trở về nhà sau một ngày dài làm việc. Bước đi vững vàng trên con phố nhỏ, ánh đèn đường chiếu sáng dưới bước chân nhanh nhẹn, ánh đèn đó cũng làm nổi bật lên gương mặt trẻ trung của em. Dù có chút mệt mỏi với công việc có phần căng thẳng, nhưng năng lượng và sự tích cực của em vẫn không hề giảm đi. Hae Eun đầy đam mê với công việc của mình, luôn nỗ lực và cống hiến hết mình để hoàn thành mọi nhiệm vụ.


Dưới ánh trăng tròn của mùa thu, Hae Eun đứng trên con đường vỉa hè, nhìn ra xa xăm. Bước chân nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại rối bời, nhớ về năm tháng của những ngày mùa thu xưa, khi em và người bạn đồng hành cùng bước đi dưới những hàng cây lá đang chuyển màu. Những ký ức về cuộc đi dạo dưới những tán cây rợp bóng mát, những cuộc trò chuyện, tiếng cười, và những lời hứa hẹn tương lai, như một bức tranh tươi sáng hiện lên trong tâm trí em.

Hae Eun nhớ về sự ấm áp và niềm vui mỗi khi bước đi bên cạnh người bạn ấy, những khoảnh khắc ý nghĩa và đáng nhớ đó giờ chỉ còn lại trong ký ức của em. Cảm thấy lòng mình có chút cô đơn, nhưng cũng tràn đầy ấm áp và hy vọng. Mỗi cơn gió thoảng qua mang theo hơi ấm của những kỷ niệm xưa, làm cho em nhớ về người bạn đó và những ý nghĩa trong cuộc sống.


Trong giây phút bản thân đang đắm chìm trong ký ức đáng nhớ về những ngày mùa thu tươi đẹp, bức tranh yên bình đó bị phá vỡ khi ánh mắt em đang nhấn chìm về thực tại, người bạn thân của em, Kang Jiwoo.

Đang lao ra đường với ánh sáng đỏ của một chiếc xe hướng thẳng tới. Không chần chừ gì thêm, Hae Eun quên hết mọi thứ xung quanh, em chạy nhanh tới, ánh mắt trở nên quyết liệt và gan dạ, không còn thời gian để nghĩ ngợi nhiều. Bước chân cứng nhắc, em lao tới đẩy Jiwoo ra khỏi tuyệt vọng.


Nhưng rồi ánh sáng xen lẫn với tiếng va đập kinh hoàng, khi em vừa kịp làm điều đó, một cơn gió lạnh đột ngột về phía trước như một cơn lốc trên mặt đường. Cùng với tiếng còi xe tăng lên, báo hiệu cho sự đe dọa. Một chiếc xe tải lao thẳng tới, không kịp tránh khỏi va chạm.Âm thanh lớn vang lên như một trận địa chấn, cảnh tượng kinh hoàng khiến mọi người không thể tin vào mắt mình.

Sau cú đâm mạnh từ chiếc xe, em dần mất đi nhận thức về thế giới xung quanh, như một bóng hình mờ mịt, giữa cảm giác mê man và vô thức. Những âm thanh xung quanh trở nên xa lạ, mờ nhòa đi trong không gian. Đôi mắt mơ hồ của Hae Eun vẫn còn nhìn về phía Kang Jiwoo, mong muốn rằng mọi thứ đều sẽ ổn, trong khi cơ thể em ngày càng trở nên nguy kịch. Hae Eun bất tỉnh, với cảm giác như em đang chìm vào một giấc ngủ vĩnh cửu.

Cuối cùng, ánh đèn xe biến mất trong sự mê loạn của đêm tối.


Khi Hae Eun mở mắt, cảm giác đau đớn từ mọi phần của cơ thể như làm em tỉnh giấc từ cơn ác mộng. Cảm giác lạnh lẽo của bóng đèn trên trần nhà chiếu thẳng vào đầu, một cảm giác bất lực lan tỏa khi em nhận ra rằng mình đang nằm trong bệnh viện. Những ký ức về vụ tai nạn đêm qua từ từ ùa về tâm trí em. Hình ảnh của Jiwoo vẫn đang sáng ngời trong đầu em, nhưng thật sự mà nói em chẳng thể nhớ được gì, mọi hình bóng vỏn vẻn in sâu vào tiềm thức của em duy nhất một cô gái và chiếc xe bán tải trong vụ tai nạn. Mỗi khi nghĩ đến, đầu của em lại nhói vô cùng, như có hàng ngàn con dao hay mũi kim đâm sâu vào. Hae Eun hiện tại hoàn toàn chỉ có thể cảm nhận được sự trống rỗng đang lan tỏa từng phần của cơ thể.


Trong một buổi chiều tĩnh lặng, một chàng trai bước vào phòng bệnh, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào góc phòng, tạo ra một bóng dáng nổi bật của anh ta. Anh có dáng người cao ráo, với vóc dáng thon thả và vạm vỡ, phản ánh sự mạnh mẽ và tự tin. Đôi mắt nâu ấm của anh sáng lên với ánh nắng, tỏa ra sự chăm sóc và quan tâm. Ân cần cất tiếng nói.

"Chào em Park Hae Eun. Tôi là Lee Wuang Min, bác sĩ cấp cao và cũng là bác sĩ riêng của em kể từ bây giờ."

Hae Eun nhìn vào ánh mắt của bác sĩ với sự tôn trọng.

"Xin chào, bác sĩ Lee."

Anh ta lại tiếp tục, giọng điệu trầm ổn nhưng đầy quyết đoán.

"Nhìn vào tia sáng xanh của màn hình máy chụp X-quang, thì tôi có thể kết luận tình trạng chân của em hiện tại sau vụ tai nạn là rất nghiêm trọng."

Hae Eun, cô gái nhỏ nhận ra sự nghiêm túc trong ánh mắt của chàng trai.

"Em đã bị đứt dây chằng ở chân, và cần phải phẫu thuật gấp để nối lại."

"Ngoài ra, do va chạm mạnh, có thể em sẽ gặp vấn đề về trí nhớ tạm thời. Chúng ta sẽ cần chăm sóc đặc biệt và theo dõi tình trạng sức khỏe của em thường xuyên."

Park Hae Eun chỉ có thể ngơ ngác lắng nghe những gì Lee Wuang Min đã nói, cảm thấy sự choáng váng và mơ hồ từ những tin tức vừa được tiết lộ. Bên cạnh sự đau đớn từ thương tích vật lý, em còn phải đối mặt với một sự thật mà em không thể hiểu hoặc xử lý, là mất trí nhớ tạm thời. Những ký ức về sự kiện gần đây đều trở nên mờ nhạt và rối tung trong tâm trí của Hae Eun. Em không thể nắm bắt hoặc hiểu rõ được những gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy một cảm giác trống rỗng và bất an trong lòng.

Trước tình trạng này, Hae Eun chỉ biết im lặng và tin tưởng vào sự chăm sóc và hướng dẫn của bác sĩ Lee, hy vọng rằng sẽ có một ngày em có thể hiểu rõ hơn về những gì đã xảy ra với mình.


Những ngày sau, Hae Eun đang phải chịu đựng những ngày cô đơn đối với bản thân của mình, một sự cô đơn không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần. Trái tim Hae Eun cảm thấy trống rỗng và bất an tột cùng, như một bóng đêm không có lối thoát, làm cho em không thể tìm thấy ánh sáng nào để thoát khỏi. Cảm giác lạc lõng và bất an ngày một tăng lên.

Tuy nhiên, sự đau đớn của em không chỉ đến từ cảm giác cô đơn.Mà còn đến từ sự mất trí nhớ tạm thời, một trạng thái khiến cho em cảm thấy rằng bản thân mình đang bị cô lập trong một thế giới không thật sự rõ ràng.

Mỗi ngày, em phải đối mặt với việc không nhớ được những ký ức quan trọng, không thể nhận ra những người thân quen, không thể nhớ lại những sự kiện quan trọng trong cuộc sống của mình. Sự mất mát và hỗn loạn trong tâm trí khiến cho em cảm thấy mất kiểm soát và không biết phải làm gì để giải quyết tình hình.

Trong cảnh cô đơn và bất lực, tâm trạng và sắc thái của em càng đi xuống, như một dòng chảy đen tối cuốn trôi em theo. Hae Eun cảm thấy như mình đang bị lạc trong mê cung của bản thân, không biết phải đi về đâu, chẳng thể tìm thấy lối ra. Cố gắng giữ cho bản thân mình tỉnh táo và lạc quan, nhưng cảm giác tuyệt vọng vẫn vượt quá khả năng kiểm soát của em. Hae Eun cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong một thế giới không có hy vọng, và không biết phải làm gì để thoát khỏi sự cô lập và tuyệt vọng.

Liệu sẽ có một tia sáng nào đó đến chiếu rọi con đường u tối mà em đang đi. Hae Eun thầm nghĩ. Em giữ vững niềm tin với niềm hy vọng vào một ngày mai tươi sáng hơn.

Em sẽ chờ đợi sự xuất hiện của một người đặc biệt, một người có thể làm cho cuộc sống của em trở nên đẹp đẽ và ý nghĩa hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz