Em La Anh Sang
Hắn đi nhanh giống hệt hôm qua làm tôi khi bước xuống giống như một đứa xay xỉn đi vào trường vậy. Vào trường lại bắt đầu có những lời thì thầm lớn bé về tôi, nào là "con Băng Băng kia tán được Lam thiếu gia rồi sao? Không phải nó đã có..." blabla nhiều lắm nên tôi không muốn kể hết.Vào lớp Tử Trạch ngồi thẩn thơ ngay bàn học, khi thấy tôi vào mắt không còn sáng lên như trước mà có phần tăm tối. Tôi nhìn chằm chằm vào hắn một lúc thì thấy bên trong là một lớp băng vải dày, định vào hỏi hắn như nào thì hắn trở lại bình thường có lẽ là đã thấy tôi. "Băng Băng sao hôm qua cậu đi nhanh thế? Sau khi giúp cô ấy tớ quay lại tìm cậu nhưng không có thấy.""À hôm qua Lam Thiên Phong ngỏ ý đưa tớ về nên tớ đi cùng cậu ta""À.."Sau đó hắn không hỏi gì nữa. Bây giờ tôi mới mở điện thoại lên, ... một tràng tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của 'công tử đẹp trai' mà từ tận sáu giờ sáng...Hình như tôi để cậu ta đợi hơi lâu, giờ nghỉ trưa tôi sẽ đi xin lỗi cậu ấy. Không biết nên xin lỗi thế nào nữa.______________
"Băng Băng đi ăn trưa..."Tử Trạch đang nói với tôi thì đột nhiên Lý Ân đến chen vào cuộc nói chuyện. Có chút khó chịu nhỉ."Tử Trạch... Tử Trạch cậu đi ăn trưa với tôi không?""Tôi đi với Bă...""Nhưng mà cậu đồng ý với tớ hôm qua rồi còn gì?""À ừ.. Băng Băng xin lỗi cậu, mai tớ đi ăn với cậu nhé?"Tôi chưa kịp trả lời thì Lý Ân đã lôi Tử Trạch đi mất bỏ tôi lại, nhưng không sao tôi đã nhắn tin với Lam Thiên Phong rồi.[Băng Băng]: *sticker: hii[Công tử đẹp trai]: có chuyện gì?[Băng Băng]: tí đi ăn với tôi nhé! Tôi có chuyện muốn nói *sticker: shy
[Công tử đẹp trai]: ok gặp nhau tại cửa lớp tôi, con gái như cô đừng đi loạn đấy.
Chậc! Tôi biết rồi mà, tôi sẽ không bị như hôm qua nữa đâu. Cũng có chút sợ nên tội chạy thật nhanh về phía lớp hắn rồi ngó đầu vào trong hỏi.
"Lam Thiên Phong có đây không?"
"LAM THIẾU GIA NGƯỜI YÊU GỌI KÌA!!!"
Một cậu trai đứng trên bục giảng hét xuống dưới. Nhìn theo hướng đó tôi thấy Thiên Phong đúng lên rồi đi về phía tôi cầm tay tôi dắt đi.
"Này này đi đâu thế?"
"Đi ăn chứ đi đâu, tại cô dậy muộn quá làm tôi chưa được ăn sáng. Đói... sắp... chết... rồi... đó."
Hắn kéo tôi thật nhanh về phía căn tin. Rồi hắn lấy một cái bánh mì, một hộp sữa sau đó kéo tôi đến quầy tôi hay lấy đồ để tôi lấy. Vì có thêm người nên tôi đã lấy nhiều hơn mọi khi mặc dù hắn không ăn nhiều. Sau đó là đi tìm chỗ ngồi, khi đó tôi nhìn thấy Tử Trạch và Thiên Ân đang ăn với nhau và còn đút cho nhau ăn nữa. Chắc hẳn ngày đầu đó cậu ta chỉ trêu đùa tôi mà thôi...
Tìm được chỗ và bắt đầu ăn, tôi ăn hết món này đến món kia như lâu lắm không được ăn vậy mà quên mất rằng có một người đang đi cùng tôi. À tôi rất thích ăn cà rốt nên lấy rất nhiều món có cà rốt, tôi ăn đến mức không để ý rằng có tận hai đôi mắt đang nhìn mình.
"Cô như thỏ vậy nhỉ? À cô là 'Thỏ" mà"
"TÔI LÀ BĂNG BĂNG!!"
"Nhìn cô thích ăn cà rốt vậy tôi ghen tỵ với nó đấy"
Hắn vừa nói vừa cười, nụ cười của hắn rất đẹp có thể nói là đẹp gần bằng Tử Trạch... hừm chỉ là gần bằng mà thôi. Hình như hắn đưa gì đó vào đĩa tôi, cà rốt à... từ bánh mì của hắn.
"Tôi... ghét cà rốt, cô rủ tôi ra đây là có gì muốn nói thế?"
"Tôi xin lỗi vì bắt anh đợi cả sáng hôm nay!"
Tôi cúi đầu xuống ra vẻ nhận lỗi. Hắn thì cười và xoa đầu tôi một cách nhẹ nhàng, thì ra hắn có rất nhiều điểm tốt ấy nhỉ.
"Nhìn cô cúi đầu nhận tội như một con thỏ vậy, kìa tai cô mọc ra kìa!!"
"Đâu? Đâu??"
"Haha..."
Cuộc trò chuyện của tôi với hắn rất vui chính vì thế tôi không để ý xung quanh.
"Hôm nay cô mấy tiết?"
"Hai tiết, sao thế?"
"Đợi tôi, tôi đưa cô về"
"Ok, nhưng đi chậm thôi đừng đi nhanh quá. Tôi ôm cậu vậy không ổn lắm..."
"Không sao đâu, cứ ôm đi"
*renggg* chuông báo vào lớp cất lên, tôi với hắn mặc dù đi với nhau nhưng lại chẳng nói câu nào.
Hai tiết buổi chiều đi qua rất nhanh, Tử Trạch không thấy nói gì cả buổi chiều, hết tiết cậu ta lên tiếng nhưng chỉ nói một câu rồi đi mất hút.
Tôi đi từ từ đến cổng trường thì gặp Lâm Đăng đứng đó, chẳng lẽ nó có chị nào học ở đây sao? Nhìn thấy tôi mắt nó có chút rung động, nó vội vàng chạy đến lôi tôi lên chiếc taxi gần đó. Vì hơi bất ngờ nên trên xe tôi chẳng nói gì đến khi nó mở miệng.
"Mẹ có chuyện rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz