Edited Hoan Gyuseok Neu Nhu Thoi Tiet Seoul Trong Xanh
Kim Mingyu vốn dĩ định đưa người về nhà rồi hắn sẽ rời đi, hắn thề đóNhưng tình huống hiện tại là hắn bó tay bó chân ngồi ở phòng khách, tiếng nước chảy trong phòng tắm không ngừng vang lên. Lee Seokmin giữ hắn ở lại qua đêm, hắn cực kỳ vui, nhưng chú Jinyong bên kia làm hắn rất khó mở lời. Đang nghĩ ngợi vì chú Jinyong về đến, Kim Mingyu vội vàng đứng dậy "Chú Jinyong, đêm nay con ở nhờ một chút"Lee Jinyong một bên đổi giày một bên phất phất tay "Không có gì, con muốn ở bao lâu thì ở"Kim Mingyu tựa hồ lấy hết mười phần dũng khí của bản thân muốn nói thêm gì đó, nhưng lại cảm thấy hắn không thể thay mặt Lee Seokmin nói trước điều gì, hắn hơi cúi đầu rồi lại do dự đứng lên"Mingyu, con ở đây có thể tự nhiên một chút đi"Lee Jinyong trực tiếp phá vỡ rối rắm của hắn, đi đến vỗ vỗ vai hắn "Seokmin lựa chọn con, hy vọng con có thể chứng minh rằng nó chọn đúng người, ta và mẹ nó tuy rằng đã tách ra, nhưng chúng ta thống nhất cùng một mục đích, đó là bảo vệ tự do của nó"Kim Mingyu cứng cả người tại chỗ, một hồi lâu mới phản ứng "Con sẽ làm vậy, cảm ơn ngài"Lee Jinyong gật đầu, xoay người đi về phòng, còn để lại câu "Sau này hãy về nhà nhiều hơn"Lee Seokmin tắm rửa xong không thấy người đâu, lại đến phòng dành cho khách nhìn xem, cũng trống rỗng"Đã nói là không cần trở về, chẳng lẽ lại về rồi?" Cậu một bên nói thầm, một bên trở lại phòng mình, phát hiện Kim Mingyu nằm trên giường không nhúc nhích "Ây, lá gan anh lớn hơn rồi nhỉ, lại nằm ngủ ở đây?""Không ngủ..."Lee Seokmin nghe thấy âm thanh này không thích hợp, đi qua kéo người ngồi dậy, mới phát hiện Kim Mingyu vậy mà đang khóc, là kiểu khóc nghẹn ngào không phát ra âm thanh, không có giọt nước mắt rơi xuống nhưng xung quanh mắt là một màu phiếm hồng, sờ đến một mảng ẩm ướt"Trong lúc em đi tắm đã xảy ra chuyện gì?" Lee Seokmin vội vàng đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn "Sao vậy?"Kim Mingyu không trả lời những câu hỏi này, hắn nói "Seokmin, anh muốn kể cho em nghe chuyện này"Ngoài cửa số bất tri bất giác lại nổi mưa rào. Kim Mingyu đem quá khứ mười mấy năm nén lại thành vài giờ kể, giống như đóng gói một kiện hành lý, nhét tất cả vào một khối đưa cho Lee Seokmin. Lời nói của hắn sắc bén như một lưỡi dao cắt hướng vào trong lòng, nói bản thân là thất bại của nền giáo dục tinh anh, là sỉ nhục và bất hạnh trong mắt cha mẹ, là một sai lầmLee Seokmin gắt gao nắm lấy tay hắn, im lặng lắng nghe, cậu phủ nhận chúng nó trong lòng, cậu muốn nói anh không phải là đồ thất bại, cũng không phải là sai lầm, anh là người yêu quý giá của em. Nhưng ngữ khí Kim Mingyu rất bình tĩnh, giống như là trần thuật lại một chuyện không liên quan đến mình, điều này làm Lee Seokmin cảm nhận được có lẽ chính Kim Mingyu cũng hiểu được điều đó có bao nhiêu vô lý"Anh cũng mất một thời gian rất lâu mới suy nghĩ được rõ ràng, anh không sai, có lẽ bọn họ cũng không sai, bọn họ chỉ là không yêu anh" Kim Mingyu quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Lee Seokmin "Seokmin, cha mẹ em đều rất yêu em""Em biết""Em thật may mắn, nhận được rất nhiều tình yêu, nhưng mà anh không hề ghen tị"Mũi Lee Seokmin cũng có phần chua xót, cậu cầm tay Kim Mingyu đặt lên trước ngực mình, ở vị trí gần sát trái tim "Em có thể đem tình yêu của em cho anh, Mingyu, như vậy anh cũng sẽ có thật nhiều tình yêu"Kim Mingyu không nói gì, chỉ nắm lấy tay cậuChờ đến khi Kim Mingyu bình phục tâm tình, thời gian đã gần hai giờ sáng, hai người vẫn chưa ngủ được. Lee Seokmin nghĩ lúc ăn cơm Kim Mingyu không ăn nhiều, lúc này nói không chừng cũng đói bụng, vậy là cậu đề nghị làm bánh Waffle ăn nhẹ bữa khuya, làm rất đơn giản, trong nhà cũng có đủ nguyên liệuLee Seokmin loay hoay trong phòng bếp, Kim Mingyu đi theo phía sau như một cái đuôi"Anh có thể chụp ảnh đăng lên mạng xã hội không?""Đương nhiên rồi"Vì thế thõa mản tâm lý khoe khoang của hắn, Lee Seokmin còn múc một thìa mứt quả nhỏ để bên cạnh, nhân tiện đặt lên một cái khay xinh đẹpKim Mingyu cảm thấy mỹ mãn đăng trạng thái mới, nhưng kết quả là chỉ có ảnh đầu tiên chụp bánh Waffle, còn lại đều là ảnh chụp Lee Seokmin ở trong phòng bếpLee Seokmin đọc xong vui vẻ bấm thích, còn để lại bình luận [Khách hàng-nim, ăn ngon nhớ đánh giá năm sao nha~]Cậu vừa bấm gửi, phía dưới lại hiện thêm một bình luận mới [Thấy cậu hạnh phúc tôi thực sự rất vui]Đến từ: JurinLee Seokmin nhẹ nhàng nở nụ cườiNgày hôm sau mưa vẫn chưa có dừng. Lee Seokmin từ sáng sớm đã tỉnh dậy, nhàn rỗi không có việc gì làm bèn chơi lung tung trên di động, nhắn tin cho Wen Junhui rằng hai ngày nữa bản vẽ sẽ đến nơi, Wen Junhui trả lời rất nhanh, nói "Tốt, thuận tiện anh cũng đang ở nhà vài ngày", lại hỏi cậu giá bao nhiêu. Lee Seokmin vừa nói ra mấy con số, tiền liền ting ting chuyển tới, còn dư thêm hai trăm nghìn wonWen Junhui nói [Tiền thừa là anh cho tiêu vặt, không được trả lại]Lee Seokmin mỉm cười trả lời [Cảm ơn anh trai]Cậu còn đang nghĩ xem định nói gì tiếp theo thì đột nhiên tay bị túm đi, giây tiếp theo cánh tay của Kim Mingyu nhẹ nhàng mềm mại ôm lấy cậu, còn hôn hai cái thật kêu lên trán cậu"Em dậy sớm vậy, không buồn ngủ sao?""Không có" Lee Seokmin ngửa đầu cười nói "Anh trai em cho em tiền, rất nhiều rất nhiều luôn, mời anh ăn cơm nha""Không phải nên gặp mặt cảm ơn anh ấy à?""Em định để qua vài ngày nữa, em còn muốn ở lại nhà mẹ mấy hôm"Tròng mắt Lee Seokmin chuyển động "Anh cũng đi cùng đi""Anh có thể không?""Đương nhiên rồi"Kim Mingyu im lặng một hồi lâu, lâu đến mức Lee Seokmin nghĩ có phải hắn ngủ rồi không, mới nghe được hắn nói "Vậy... chờ mưa ngừng đi""Được"Bầu trời quang đãng/Hết/...Bánh Waffle
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz