ZingTruyen.Xyz

Edit Xuyen Nhanh Xuyen Thanh Anh Trai Nu Chinh Tu Chap 41 Tro Di

Lý Vân Phi bắt đầu đi trên con đường theo dõi Vệ Liên Hoa.

Trong thế giới này, Lý Vân Phi là thiếu gia, Vệ Liên Hoa là nha hoàn, cho nên Lý Vân Phi đối với Vệ Liên Hoa thì thân phận quả nhiên ưu thế hơn nhiều.

Vệ Liên Hoa muốn lần theo dấu vết Lý Vân Phi khả năng cực kỳ nhỏ, nhưng là Lý Vân Phi muốn lần theo dấu vết Vệ Liên Hoa thì đơn giản hơn nhiều.

Sau khi Lý Vân Phi lần theo dấu vết Vệ Liên Hoa, nguyên vốn cho rằng mình sẽ trông thấy một người thuần khiết không tì vết, kết quả hiện thực cùng lý tưởng vẫn lại chênh lệch quá lớn.

Vệ Liên Hoa ở trong Lý gia  hầu như cũng không cùng những người khác có xung đột gì, ở phương diện này Lý Vân Phi vẫn cảm thấy hết sức hài lòng. Hắn cảm thấy không đúng chính là, phát hiện Vệ Liên Hoa lại lấy trộm đồ vậ của Lý Vân Hạo?

Ngay từ đầu, Lý Vân Phi còn suy nghĩ, có lẽ bởi vì Liên Hoa gặp chỗ khó khăn gì, hắn thậm chí còn trực tiếp chạy tới trước mặt Vệ Liên Hoa, ám chỉ Vệ Liên Hoa thiếu tiền có thể tìm mình.

Nhưng Vệ Liên Hoa nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt Lý Vân Phi, đồng thời biểu thị mình không phải là người bị tiền thu mua.

Lý Vân Phi đối với lần đó rất vui mừng, có lẽ Liên Hoa thật sự thiếu tiền, nhưng nàng hoàn toàn rất có cốt khí.

Nhưng loại chuyện ăn cắp này nhất định không thể để bị phát hiện a.

Lý Vân Phi tìm cớ đi tới chỗ Lý Vân Hạo, dự định giúp đỡ Vệ Liên Hoa che lấp một phen, không nghĩ Lý Vân Hạo hoàn toàn không có phát hiện.

"Trước ngươi có bày ở đây cái bình hoa, bây giờ đâu rồi?" Lý Vân Phi nhìn quanh thư phòng của Lý Vân Hạo rồi dò hỏi.

Hắn nhớ kỹ lần trước phát hiện Liên Hoa trộm chính là cái bình hoa kia.

"Liên Hoa không cẩn thận làm bể rồi." Lý Vân Hạo khoát tay một cái nói, "Một cái bình hoa mà thôi, không đáng gì."

"Làm bể?" Sao lại có thể như thế?

Cái kia bình hoa không phải bị Liên Hoa trộm mang đi hiệu cầm đồ rồi sao?

"Đại ca, Liên Hoa cũng không phải cố ý." Lý Vân Hạo nhíu mày nói, " một cái bình hoa mà thôi, chẳng lẽ ta bắt Liên Hoa đền mạng sao!"

"Không có, không có, ta chỉ là tùy tiện hỏi một chút." Lý Vân Phi trong lòng bịt kín một tầng bóng ma, nhưng vẫn không nói gì.

Hắn tìm được hiệu cầm đồ mà Vệ Liên Hoa mang bình hoa kia đi cầm.

Chủ của hiệu cầm đồ nà lại là bạn cùng lớp với hắn, sau một hồi tán gẫu liền có thể mang đến sổ sách cho hắn xem xét một chút.

"Cô nương này hết thảy đem đồ tới đây cầm năm lần rồi, có đôi khi là bình hoa, có đôi khi là nghiên mực, còn có một lần là ngọc bội. Hình như nàng cần dùng gấp tiền, cho nên những món này giá cả liền ép xuống tương đối thấp, trước mắt hết thảy cầm cố hai trăm đại dương rồi." Chưởng quỹ hiệu cầm đồ đâu ra đấy hồi đáp.

Phía trên này đều có ghi chép rõ ràng, muốn phủ nhận cũng không thể.

Lý Vân Phi cảm thấy rất kỳ quái.

Liên Hoa thân là Lý Vân Hạo thiếp thân nha hoàn, tiền tháng tuyệt đối không thấp, ăn ở đều ở Lý gia, ha mẹ người thân đều đã mất đi, căn bản không cần dùng nhiều tiền như vậy.

Hai trăm đại dương, ở gia đình bình thường đã đủ một nhà mấy người vui vui sướng sướng sinh hoạt rất nhiều năm.

Vả lại, hắn cũng không trông thấy Liên Hoa đặt mua quần áo đồ trang sức cho mình, cho nên tiền này đến cùng đi nơi nào?

Chẳng lẽ lại, phụ cấp cho người trong lòng của nàng?

Lý Vân Phi cảm thấy mười phần không cam lòng.

Nếu như người đàn ông này cần Liên Hoa trộm cắp đồ vật Lý gia đến phụ cấp, liền coi như bọn họ yêu nhau, cũng nhất định không được bền. Như vậy, hắn không có khả năng sẽ từ bỏ Liên Hoa!

Lý Vân Phi lần theo dấu vết càng thêm lợi hại.

Vệ Liên Hoa cũng đã nhận ra điểm gì đó, không còn trộm đồ ở chỗ Lý Vân Hạo nữa, mà là thành thành thật thật.

Hai trăm đại dương, trừ bỏ một trăm mua lương thực bên ngoài, còn lại còn có thể làm một chút khác sinh ý, chẳng hạn như dược liệu này nọ.

Vệ Liên Hoa một khi thành thật, Lý Vân Phi muốn lại dò xét ra tin tức gì liền không có khả năng.

Mà Vệ Liên Hoa trộm ra những vật kia không phải là bị "đập bể" thì chính là Lý Vân Hạo trực tiếp cho, coi như Lý Vân Phi đối với Lý Vân Hạo nói thẳng ra đối phương cũng nhất định không tin. Lại nói, Lý Vân Phi cũng không phải là loại người đâm thọc.

Lý Vân Phi nhớ tới Lý Chiêu trước đó nói, Liên Hoa đối với tin tức bên quân đội mười phần để ý.

Sau khi hắn điều tra, quả thực phát hiện Vệ Liên Hoa đối với quân đội mười phần chú ý, nhất là quân đội của Vương Đại Đức kia, có đôi khi sẽ còn yêu cầu đem báo chí mang về "để học chữ" .

Vương Đại Đức.

Dù Lý Vân Phi không quan tâm đến sự tình trong nhà cũng biết vị này chính là người sắp đến Lý gia làm khách.

Hẳn là, người Liên Hoa thích ở trong quân đội của  Vương Đại Đức đi?

Lý Vân Phi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định cùng Đại bá nói một chút, hắn cũng muốn gia nhập nghênh đón Vương Đại Đức đến, ngược lại làm cho cha mẹ trong nhà cha mẹ khen hắn hiểu chuyện, con trai cuối cùng không có ngốc đến mức cái gì cũng đều mặc kệ.

Lý Gia bọn họ cùng Vương đại soái quan hệ mật thiết, nếu Lý Vân Phi có thể lấy lòng Vương đại soái, còn sợ Lý gia không chọn hắn làm người thừa kế sao?

Lý Vân Phi cùng Vệ Liên Hoa bên này sổ nợ rối mù, Vệ Chiếu cũng không thèm quản.

Hắn tin tưởng Lý Vân Phi có thể phát hiện ra những điểm không hợp lý.

Dù sao ở kịch bản sau này, Lý Vân Phi bị Lý Vân Hạo đuổi đi, nhưng vẫn có thể đi tới cục cảnh sát làm cố vấn qua một đoạn thời gian, mà lại làm rất không tệ, nếu như không phải Lý Vân Hạo xuất thủ, nói không chừng Lý Vân Phi còn có thể ở cục cảnh sát ra mặt đâu!

Lý Vân Phi bản chất bên trong vẫn rất có thực lực.

Vệ Liên Hoa đối với mình quá tự tin, đối với Lý Vân Phi cùng Lý Vân Hạo không đề phòng, ngược lại dễ dàng lộ ra sơ hở.

Trước mắt mà nói,  Vệ Chiếu cảm thấy phiền phức không phải Vệ Liên Hoa, mà là Tề Hiểu Yến. Tề Hiểu Yến đại khái đã tiếp nhận việc "Mình sẽ là thê tử của Lý Chiêu", không có việc gì sẽ đưa đến một chút đồ vật tự mình làm.

Ban đầu là giày, sau đó là túi thơm hà bao, sau đó là quần áo.

Y phục có kiểu Trung Quốc có kiểu Tây, thậm chí còn làm một chút đồ thêu thùa.

Tề Hiểu Yến không biết từ đâu nghe nói Vệ Chiếu gần đây muốn xem « Ly Tao », bèn dùng kim đem « Ly Tao » toàn văn thêu ở trên bình phong, mỗi một chữ đều thêu rất lớn, thuận tiện Vệ Chiếu sờ để đọc.

Lúc bình phong này được đưa tới, Vệ Chiếu còn chưa sờ tay vào thì bên kia Tiểu Mã đã cảm động đến rối tinh rối mù.

"Thiếu gia, Thiếu nãi nãi thật sự quá tốt, thiếu gia người nhất định sẽ hạnh phúc." Tiểu Mã vừa khóc, vừa thận trọng đem bình phong đẩy đến bên cạnh Vệ Chiếu, trong miệng toàn bộ đều là nói tốt cho Tề Hiểu Yến.

"Phu nhân ánh mắt thật sự quá tốt, Thiếu nãi nãi thật là chọn không sai. Vừa biết làm quần áo, lại biết làm món ăn. Nghe nói nàng đã bắt đầu cùng phu nhân học làm những món thiếu gia ngài thích ăn nhất." Tiểu Mã trước đó chỉ lo lắng Tề Hiểu Yến có thể xem thường thiếu gia hay không, hoặc là đối với thiếu gia không tốt, hiện tại hoàn toàn đã không còn cái lo lắng này.

Tề Hiểu Yến đi vào Lý gia hai tháng này, mỗi ngày đều trong phòng thêu thùa, cách mấy ngày liền đưa cho Vệ Chiếu một ít đồ vật, làm cho trong phủ từ trên xuống dưới đều khen Tề Hiểu Yến thật sự là tri kỷ lại hiền lành.

Nếu không phải Tề Hiểu Yến bị câm, nói không chừng bây giờ cũng muốn mang nàng cưới trở về cho con trai mình làm vợ.

Bởi vì Tề Hiểu Yến nhận được nhiều tán đồng, cho nên Lý phu nhân kia đi đường đều mang gió, quyết định đến lúc đó đưa Tề gia sính lễ nhất định phải nhiều hơn hai phần.

Cưới một con dâu như thế , thật sự là kiếm lời!

Vì tất cả mọi người đều khen Tề Hiểu Yến tốt, đồng thời bắt đầu khuyên can Vệ Chiếu, Vệ Chiếu một người liền thân cô thế cô.

Hắn nhìn không thấy, Tiểu Mã dẫn hắn đi nơi nào thì liền đi nơi đó.

Có thể coi là nhìn không thấy, nhưng hắn thính giác vẫn không có vấn đề.

Cái âm thanh hô hấp này tuyệt đối không phải Tiểu Mã hoặc là Lý phu nhân, trừ Tề Hiểu Yến còn ai vào đây?

Vệ Chiếu giờ phút này đang ngồi trong quán trà , kế bên là Tề Hiểu Yến, hai người đều rơi vào trầm mặc.

Cuối cùng, vẫn là Tề Hiểu Yến bên này phá vỡ cục diện bế tắc trước.

Nàng khoa tay bắt đầu nói, nha hoàn bên người liền tự động phiên dịch ra, "Thiếu gia, tiểu thư của chúng ta cũng muốn hỏi ngài, quần áo kích thước phù hợp a?"

"Phù hợp, đặc biệt phù hợp." Không đợi Vệ Chiếu trả lời, Tiểu Mã đã ở bên cạnh gật đầu, "Ngài nhìn, hiện tại thiếu gia mặc trên người rất phù hợp phải không."

Vệ Chiếu kém chút bị lá trà làm sặc.

Thì ra trên người hắn bây giờ đang mặc chính là y phục do chính Tề Hiểu Yến làm cho?

Mù lòa thật sự rất phiền phức a!

Bất quá y phục này quả thật không tệ.

Vệ Chiếu cũng có sờ qua bộ y phục này, dùng chất liệu rất mềm, đường may cũng rất nhỏ, sờ tới sờ lui hết sức thoải mái, mà ở góc áo còn dùng sợi tơ thêu hai chữ "Lý Chiêu".

"Phù hợp là tốt rồi." Nha hoàn nhìn thoáng qua tay tiểu thư làm thủ thế, trên mặt mang theo nụ cười, "Ngài thích màu gì, lần sau có thể trực tiếp nói cho tiểu thư biết, tiểu thư sẽ sửa một chút."

"Khụ, không cần." Vệ Chiếu há miệng nói.

Sau khi nói xong, lại cảm giác được lời nói quá cứng rắn, trực tiếp ủy khuất giải thích một câu, "Y phục của ta đã có rất nhiều, thức đêm làm quần áo tổn thương con mắt, không nên làm."

"Tiểu thư, Chiêu thiếu gia rất quan tâm ngài nha." Nha hoàn cười tủm tỉm nói, " ngài cũng phải nghe lời khuyên của muội, ban đêm vẫn nên sớm đi nghỉ ngơi."

"Tề tiểu thư ban đêm cũng thêu thùa?" Tiểu Mã lên tiếng kinh hô.

"Tiểu thư của chúng ta làm đã quen, Tề gia... Khục." Nha hoàn tranh thủ nuốt xuống mấy câu còn lại, trước mặt cô gia tương lai nói Tề gia đối với tiểu thư không tốt cũng không được, dù sao Tề gia đại thiếu nãi nãi vẫn là Chiêu thiếu gia dưỡng tỷ mà.

"Bức bình phong kia là tiểu thư của chúng ta thức đêm làm, bằng không thì cũng không nhanh như vậy." Nha hoàn vẫn biểu dương cho tiểu thư nhà mình.

Tề Hiểu Yến sắc mặt có chút ngượng ngùng, vội vàng hướng tới nha hoàn ra hiệu nàng không cần phải nói cặn kẽ như vậy.

"Tiểu thư nhà chúng ta thẹn thùng, được được, muội không nói, không nói nữa." Nha hoàn che miệng cười trộm.

Tiểu Mã cảm thấy Thiếu nãi nãi thật sự quá tốt.

Cứ như thế, Vệ Chiếu chính mình cũng nói không nên lời.

Cũng không thể quang minh chính đại nói ta không muốn cưới ngươi.

Mặc dù bây giờ là thời kì dân quốc, nhưng Tề gia vẫn còn tác phong lạc hậu như vậy. Nếu từ hôn, Tề Hiểu Yến tương lai có thể nghĩ.

Vệ Chiếu lâm vào trong mê mang.

Nếu không trước lấy về? Đến lúc đó tự mình hoàn thành nhiệm vụ chết rồi, Tề Hiểu Yến liền xem như thủ tiết, có tài sản mình cho, lại có nương giúp đỡ, hẳn là cũng có thể sống được.

Thế nhưng gả hai lần cũng không phải việc tốt gì , Tề Hiểu Yến lại câm điếc, vậy càng phiền toái hơn. Vệ Chiếu cảm thấy mình lâm vào trong hai cái khó.

Hay là lại kéo dài thời gian.

Nơi này khẳng định có không ít nam thanh niên không tệ, mình tìm một cơ hội đi xem một chút, chọn cho Tề Hiểu Yến một người tốt.

Chỉ là hiện tại con mắt hắn không tiện, muốn chọn người cho Tề Hiểu Yến khẳng định phải đợi đến sau khi nhiệm vụ hoàn thành đi tìm hệ thống van nài.

Hoàn thành nhiệm vụ xong, mắt của mình mới có thể "Tốt" .

"Tiểu Mã, ta cùng Tề tiểu thư nói một chút việc, các ngươi trước đi ra ngoài một chút, đừng để ai tiến đến." Vệ Chiếu quyết định vẫn nên nói với Tề Hiểu Yến trước một chút, tránh để nàng bị đột ngột.

"Có ngay có ngay." Tiểu Mã làm sao mà không nguyện ý, lập tức liền lôi kéo nha hoàn đi.

"Tề tiểu thư, ngài nếu muốn nói gì, cứ viết vào lòng bàn tay của thiếu gia ta mấy chữ là được." Tiểu Mã "hảo ý" nói một câu, lúc này mới đóng cửa lại.

"A." Tề Hiểu Yến phát ra âm thanh.

Tuy có chút khàn khàn, nhưng cũng không tính là khó nghe.

Là do nàng sinh bệnh nên mới bị hỏng cổ họng, không có cách nào nói chuyện, nhưng "A" một cái bình thường thì vẫn có thể phát âm ra được.

Đây cũng là âm thanh duy nhất nàng có thể phát ra.

"Ta... Ta tạm thời không có cách nào cự tuyệt cùng muội thành thân." Vệ Chiếu sờ cái bàn, chậm rãi tới gần Tề Hiểu Yến, chậm rãi nói.

Tề Hiểu Yến duỗi ra ngón tay điểm một cái vào lòng bàn tay của Vệ Chiếu.

Đây là đại biểu nàng đã biết rồi?

Vệ Chiếu không đoán ra được, nhưng không trở ngại hắn nói tiếp, "Bất quá ta sẽ tận lực kéo dài một ít thời gian."

"A a a a."

"Ta không phải không thích muội." Vệ Chiếu ngoài ý muốn nghe rõ ràng trong giọng nói Tề Hiểu Yến có ý gấp gáp, "Chỉ là như muội thấy, ta mù lòa, muội cùng ta thành thân, chỉ thêm liên lụy muội mà thôi."

Tề Hiểu Yến kéo tay Vệ Chiếu qua, lưu loát viết trong lòng bàn tay Vệ Chiếu ba chữ.

【 không liên lụy 】

Tay nàng không tính mềm mại, thậm chí còn có rất nhiều kén, bất quá cái này không trở ngại tay nàng độ nóng truyền ra.

Rất nóng, còn có chút một chút mồ hôi.

Rất rõ ràng, cô nương này đang khẩn trương.

"Ta... Ta không có khả năng sinh con." Vệ Chiếu chỉ có thể mượn dùng một chút kinh nghiệm đời trước, "Việc này nói ra thực sự khó mở miệng, nhưng ta đích xác không thể sinh con. Ta không nghĩ tới, bởi vì tự tôn của mình ta không có cùng nương nói, ngược lại làm trễ nải cả một đời của muội. Muội yên tâm, ta sẽ để nương ta cho muội tìm một hôn sự tốt hơn."

Tay Tề Hiểu Yến cầm tay Vệ Chiếu lập tức liền nắm chặt hơn.

Vệ Chiếu trong lòng ngược lại nhẹ nhàng thở ra.

Đối phương khẳng định vẫn quan tâm vấn đề này.

Vậy mới đúng chứ! Một muội tử khỏe mạnh xinh đẹp (là Tiểu Mã nói xinh đẹp), nói thế nào cũng là nữ hai trong kịch bản, cũng ngang ngửa với nữ chính, gả một người tốt hẳn là không khó.

Hắn đều đã nói đến mức này, đối phương khẳng định phải rút lui.

【 không quan hệ 】

Tề Hiểu Yến kiên định trong lòng bàn tay Vệ Chiếu lưu lại mấy chữ này.

Vệ Chiếu vừa định muốn đem tay rút ra, lại bị đối phương càng chặt nắm trong tay.

Cô nương này, khí lực rất lớn a.

【 ta trông coi ngươi 】

Vệ Chiếu không nhớ rõ mình như thế nào trở về.

Sau khi Tề Hiểu Yến viết xong bốn chữ này, liền mở cửa đi ra, không tiếp tục cho Vệ Chiếu cơ hội nói những lời khác.

Vì thế, Tiểu Mã hung hăng nói Vệ Chiếu rất lâu.

"Thiếu gia, Thiếu nãi nãi là người tốt như vậy ngài nếu bỏ lỡ sẽ bị thiên lôi đánh xuống đó!"

"... Ta lấy người ta mới là bị thiên lôi đánh xuống đó." Vệ Chiếu thở dài nói, " người ta một cô nương xinh đẹp khỏe mạnh, bị ta chậm trễ không dậy nổi."

"Này làm sao chậm trễ không dậy nổi? Thiếu gia người trừ con mắt có vấn đề, những cái khác nào đều so người bên ngoài xuất chúng hơn. Nếu không phải Tề gia cùng chúng ta là quan hệ thông gia, thiếu gia ngài coi như cưới một cô nương tiểu môn hộ cũng có thể. Đây không phải là cưới Thiếu nãi nãi tốt hơn sao? Điểm này liền tốt hơn cưới cô nương bình thường nha."

"Lỡ ta chết sớm thì sao?" Vệ Chiếu cắn răng nói, " ta thường xuyên sinh bệnh ngươi cũng biết, ta thân thể này chưa biết lúc nào liền không dùng được."

"Xuỵt, thiếu gia ngài cũng không thể nói những lời ngốc này này được." Tiểu Mã vội vàng ngăn cản, "Thiếu gia, chính là như vậy ngài mới càng nên cưới sớm một chút, bằng không thì về sau ngài đi rồi, người khóc tang đều không có."

"Đi!" Vệ Chiếu trực tiếp phất tay .

"Thiếu gia, Thiếu nãi nãi này ngài nhất định phải cưới. Lời nói thật cùng ngài nói, hai người các ngài danh thiếp đều đổi, hiện tại cái gì nên làm đều đã làm, chỉ còn thiếu lễ thành thân thôi. Bằng không thì, Tề gia làm sao lại dễ dàng để đại cô nương nhà mình ba ngày hai hôm tới chỗ ngài nơi này chạy qua. Ngài a, cứ chờ mà làm tân lang quan, đừng nghĩ lung tung này nọ nữa. Không có Tề cô nương, phu nhân cũng sẽ cho ngài cưới những cô nương khác thôi."

 Vệ Chiếu bị Tiểu Mã tuôn ra một đống lời chặn lại, nghe xong gần như sắp muốn thổ huyết.

Lại là như vậy sao?

Đáng thương Vệ Chiếu đã làm nhiều lần nhiệm vụ như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải loại  cưỡng bức cho thành thân này. Trước kia hắn chỉ cần vây quanh nam chính, nữ chính lượn lờ liền tốt, vấn đề thành thân cũng không có ai ép hắn, thực sự hung ác thúc ép, sớm hoàn thành nhiệm vụ một chút, sau khi chết đi, căn bản không cần lo lắng.

Nhưng mà bây giờ... Hiện tại là nữ phụ nha!

Đây không phải người hắn có thể động tay động chân?

Sớm biết có thể như vậy, lúc trước còn không bằng sinh một cơn bệnh nặng, để nữ phụ đi yêu Lý Vân Hạo cho xong!

Không, như vậy vẫn không tốt lắm.

Vệ Chiếu thở dài liên tục.

Coi như xem nể mặt đám quần áo Tề Hiểu Yến đưa tới, hắn cũng không thể đem Tề Hiểu Yến hướng trong hố lửa Lý Vân Hạo này đẩy xuống a.

Mặc kệ, trước tiên mặc kệ những chuyện này.

Vẫn nên sớm một chút giải quyết Vệ Liên Hoa đi.

Bởi vì Lý Vân Phi muốn tham gia vào việc chuẩn bị đón tiếp Vương Đại Đức, Lý Vân Hạo tự nhiên cũng không cam chịu bị bỏ lại, cũng tiến lên gia nhập.

Vệ Liên Hoa là thiếp thân nha hoàn của  Lý Vân Hạo, tự nhiên cũng phải giúp Lý Vân Hạo làm việc.

"Thiếu gia, tên của những người này danh tự đều phải phát thiệp mời sao?" Vệ Liên Hoa tiếp nhận một chồng giấy, hiếu kì dò hỏi.

"Đương nhiên." Lý Vân Hạo gật đầu, "Đây đều là Vương đại soái tâm phúc, chúng ta cũng phải chuẩn bị một phần lễ, cùng nhau đãi khách. Cho nên những người này đều phải lần lượt viết một phần thiếp mời, biểu đạt chúng ta đối với bọn họ coi trọng."

Vệ Liên Hoa trong lòng lập tức có hi vọng.

Kiếp trước lúc này, Đoạn Thức Tốn cũng theo chân Vương Đại Đức tới đây, nhưng mà lúc ấy bởi vì mình cùng Đại thiếu gia Nhị thiếu gia qua lại mà bị nha hoàn khác hãm hại, quỳ gối đằng sau hoa viên.

Lúc ấy, chính là Đoạn Thức Tốn từ nơi đó cứu mình, hơn nữa còn ôn nhu an ủi, hắn còn cho nàng mấy đồng đại dương, đồng thời nói sau này mình gặp nạn có thể đi tìm hắn.

Đoạn Thức Tốn không thể nghi ngờ chính là người khác biệt hoàn toàn với Lý Vân Hạo và Lý Vân Phi . Hắn anh tuấn, lại có dã tâm.

Nam nhân như vậy rất dễ dàng hấp dẫn nữ nhân.

Nhất là sau khi trải qua việc Lý Vân Phi không quả quyết cùng Lý Vân Hạo ủy khúc cầu toàn, Vệ Liên Hoa càng thêm dễ dàng bị Đoạn Thức Tốn như vậy hấp dẫn.

Hắn có thể cho nàng trở thành nữ nhân tốt nhất.

Lộng lẫy quần áo, đồ trang sức, mặt mũi, thậm chí là quyền lợi.

Những thứ này, Lý Vân Phi cùng Lý Vân Hạo đều không cho được nàng.

Thậm chí trên giường, Đoạn Thức Tốn cũng làm cho cảm giác của nàng càng tăng thêm hơn. Mặc dù Đoạn Thức Tốn thích nhất không phải nàng, nhưng có quan hệ gì? Nàng mặc dù không phải Đoạn Thức Tốn là thứ trọng yếu nhất trong sinh mệnh của hắn, lại là nữ nhân trọng yếu nhất bên trong tính mạng hắn.

Lần này, nàng nhất định phải thay đổi cách thức gặp nhau, dùng trạng thái tốt nhất của mình để đi nhận biết Đoạn Thức Tốn.

Nàng tin tưởng, Đoạn Thức Tốn nhất định sẽ đối với nàng tốt hơn!

"Thiếu gia, ta giúp ngài viết nha, ngài quá mệt mỏi rồi, ngày hôm qua đi ngủ muộn như vậy, phải cẩn thận thân thể." Vệ Liên Hoa nhỏ nhẹ nói, "ngài một mực dạy ta viết chữ, chữ ta cùng chữ của ngài cũng có tám phần tương tự."

"Nàng viết được sao?" Lý Vân Hạo thật có chút buồn ngủ.

"Cái này có cái gì khó?" Vệ Liên Hoa che miệng nở nụ cười, "Thiếu gia, ngài viết cái thiếp mời cho ta nhìn xem, ta chiếu theo mà viết, đổi tên người là được rồi."

Lý Vân Hạo nghĩ nghĩ, vậy cũng đúng.

Thiếp mời nha, đều là giống nhau.

Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được đem Vệ Liên Hoa kéo đến trong ngực của mình, "Liên Hoa, nàng thật đúng là bảo bối của ta. Nàng quan tâm ta như vậy, thích ta như vậy, ta thật sự là không biết phúc khí như thế nào mới có thể có được nàng."

Vệ Liên Hoa trong lòng cười lạnh, nhưng vẫn giả bộ tình thâm nói, "Thiếu gia nói loại lời này chính là giết ta, ta thấp cổ bé họng, nếu không phải thiếu gia coi trọng, ta hiện tại còn không biết ở nơi nào nữa. Giúp thiếu gia chia sẻ một chút, là vinh hạnh của ta mới đúng."

Có kinh nghiệm của kiếp trước, Vệ Liên Hoa đối với Lý Vân Hạo xoay vòng vòng là không thể nghi ngờ.

Lần này, nàng chẳng những giữ vững mình, cự tuyệt Lý Vân Hạo yêu cầu, đồng thời còn từ Lý Vân Hạo mò được không ít chỗ tốt.

Bất quá Lý Vân Hạo hiện tại dù sao vẫn chưa phải là người thừa kế của Lý gia, cho nên đồ tốt trong tay cũng có hạn, hắn có thể cho Vệ Liên Hoa cũng chỉ một ít như vậy.

Cũng  đến thời điểm nên thay người.

Vệ Liên Hoa hảo ngôn hảo ngữ khuyên Lý Vân Hạo đi nghỉ ngơi, chính mình cầm mấy tờ danh sách nhìn lại.

Nàng muốn viết cho Đoạn Thức Tốn đầu tiên.

Cái này cũng không dùng kiểu chữ tương tự Lý Vân Hạo viết, nàng muốn dùng kiểu chữ giống của Đoạn Thức Tốn để tạo nên sự chú ý của hắn, sau đó giả bộ như ngẫu nhiên gặp, để hắn tin tưởng đây là mệnh trung chú định duyên phận mới tốt.

Nghĩ xong liền làm.

Vệ Liên Hoa lập tức liền viết một phần cho Đoạn Thức Tốn, sau khi viết xong coi như hài lòng, cố tìh đặt ở một bên, sau đó mới bắt đầu viết cho những người khác trên danh sách.

Viết thiếp mời cũng không phải là một việc gì hay ho, bất quá cũng may thiệp mời bên trên cần cũng không nhiều, chậm rãi viết, tốc độ liền nhanh hơn.

Bất quá viết một hồi Vệ Liên Hoa đã cảm thấy có chút kỳ quái.

"Trên tờ thứ nhất danh sách đều là tâm phúc của Vương Đại Đức, tại sao lại không thấy tên của Đoạn Thức Tốn?"

Theo lý thuyết, Đoạn Thức Tốn là phó quan, tên hẳn là ở vị trí cao mới đúng a. Chẳng lẽ là ở phía sau, hoặc là bị sót?

Vệ Liên Hoa lại đem hai trang danh sách còn lại cẩn thận kiểm tra một phen, vẫn là không có tên Đoạn Thức Tốn.

Sao lại có thể như vậy?

Đoạn Thức Tốn kiếp trước đích thật có đi tới Lý gia, một kiếp này làm sao có thể không đến?

Vệ Liên Hoa quay đầu nhìn Lý Vân Hạo đang ngủ thiếp đi, kém chút muốn trực tiếp đem gọi hắn dậy hỏi một Đoạn Thức Tốn này vì sao không có trên danh sách?

Thế nhưng là Vệ Liên Hoa cũng tự biết mình không thể hỏi.

Một khi hỏi, liền phải giải thích cho Lý Vân Hạo tại sao mình lại nhận biết Đoạn Thức Tốn? Nàng chỉ là một nha hoàn của Lý gia, làm sao có cơ hội biết phó quan của  Vương Đại Đức?

Ghê tởm, tin tức của mình vẫn là quá lạc hậu.

Hết lần này tới lần khác nàng lại không có người nào tin cẩn.

Ở Lý gia này nha hoàn từ trên xuống dưới, ở đời trước có mấy người không từng khi dễ nàng? Những người này đừng nói tới chuyện được nàng xem trọng, không bị nàng trả thù đã là không tệ rồi. Lại nói, Vệ Liên Hoa làm những chuyện kia, ãung tuyệt đối không thích hợp bị người khác biết. Chỉ có thể vụng trộm đi điều tra một phen!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz