Edit Xuyen Nhanh Toi Sap Chet Roi Tay Tay Dac
Editor: Còn nửa ngày nữa mình mới đón năm mới nên là đây vẫn xem như chương cuối cùng trong năm 2023 nhé. Hic, vì không hoàn thành được mục tiêu hoàn truyện đã đặt ra nên mình quyết định sẽ ̶n̶g̶h̶ỉ̶ ̶e̶d̶i̶t̶ chuyển mục tiêu sang năm 2024! Haha chỉ còn lại 101 chương truyện tương đương với cỡ hơn nửa triệu chữ thôi mà có gì căng.
___________________________________________
Xấu hổ quá
Trần Hựu cực kỳ không thích trẻ con.Trong số mệnh của cậu có rất nhiều hố, gần một phần năm là do tụi trẻ con đào.Có một khoảng thời gian Trần Hựu tan học trở về, từ đằng xa trông thấy một đám trẻ đang chơi đùa, nhảy dây thun ném cát gì đó, cậu đều sẽ chạy cái vèo, đi đường vòng về nhà. Cậu thật sự đã bị hố sợ.Trần Hựu không ngờ sẽ đụng trúng trẻ con ở thế giới nhiệm vụ, chỉ mỗi nuôi lớn thành người thôi đã là chuyện khó khăn nhất cậu gặp.Tiếp xúc từ khoảng cách gần khiến sự kháng cự của giác quan không ngừng phóng đại. Cậu luôn kiểm soát cái tay của mình, chỉ sợ vừa không kiềm được là đánh cho đứa trẻ khóc oa oa.Bấy giờ, Trần Hựu thình lình bị đè xuống giường cho một đứa nhỏ cắn xé. Nội tâm cậu sụp đổ, đánh đi, nhưng nó là trẻ con mấy tuổi, dung túng đi, nhưng mắc mớ gì? Chúng ta đều được cha sinh mẹ dưỡng, không ai đặc biệt hơn ai hết."Anh Tư, em muốn đập chết nó."Hệ thống nói, "Đập đi."Trần Hựu nói, "Đập rồi thì nhiệm vụ của em phải làm sao đây?"Hệ thống đáp, "Thất bại."Trần Hựu, "..."Cậu bi phẫn nghẹn ngào, khó lắm mới có cơ hội được tự do lựa chọn thế giới nhiệm vụ một lần, kết quả chỉ là ôm tảng đá lớn về giữa trăm nghìn đắng cay, tự đập vào chân mình.Chất lỏng ấm áp chảy từ cổ xuống, Trần Hựu đau đến độ da đầu siết chặt. Hiện tại cậu đã vô cùng chắc chắn rằng nếu được, Nhị Cẩu Tử thật sự sẽ ăn cậu, có thể thấy nó chán ghét, căm hận bao nhiêu.Ai nói trẻ con không ghi thù?Ai nói nếu đối xử tốt với trẻ con, thì chúng sẽ đối xử tốt với mình?Là ai nói tính tình trẻ con ngây thơ đơn thuần?Toàn là lừa người!Trần Hựu cảm giác cổ bị gặm tiếp một miếng, haha, do mày tự chuốc đấy nhé, cậu nắm lấy một miếng thịt trên mông đứa trẻ, vô cùng tàn nhẫn nhéo một phát.Đứa trẻ ngừng cắn cậu, hiển nhiên là bị đau, một khắc sau nó càng thêm dữ tợn.Trần Hựu chửi mát, kéo một cánh tay của đứa trẻ quăng nó xuống giường. Sức mạnh của một đứa nhỏ bốn năm tuổi kém xa người trưởng thành, đây là một sự thật không thể thay đổi.Đứa trẻ ngã xuống đất, ngẩng đầu lên, lồng ngực nhỏ bé phập phồng dữ dội, môi đầm đìa máu, đỏ rực, đáng sợ vô cùng.Không biết sao Trần Hựu lại nhớ đến con ma búp bê từng thấy trong một bộ phim, cậu vội gãi da gà nổi lên tay, mẹ nó, thực sự quá đủ rồi.Tại sao không thể theo tiết tấu nhóc vỗ tay tôi vỗ tay, hai ta cùng làm bạn tốt? Mà cứ nhất quyết hở tí là gây sự mày chết tao sống đẫm máu bạo tàn như thế?Trần Hựu xử lý sơ vết thương trên cổ trở về, dưới đất đã không còn bóng dáng đứa trẻ."Đệt!"Trần Hựu xem hết gầm giường đến tủ quần áo, quay người đi về phía cửa sổ, thò cổ nhìn xuống. Con đường bên dưới mờ tối, yên tĩnh, không thấy một bóng dáng nào.Cậu nói với hệ thống, "Chết rồi, thằng nhóc chạy rồi."Hệ thống nói, "Cầu nguyện đi."Mặt Trần Hựu giật mạnh, vội mặc áo ngoài vào, tóc tai bù xù chạy đi tìm.Buổi tối không thể so với ban ngày, ánh sáng chung quanh bị ảnh hưởng rất lớn, tinh thần và sức lực của con người cũng không ổn mấy. Cậu chạy chốc lát đã thở không ra hơi.Đoạn đường của Thanh Phong Lâu không đẹp lắm, Trần Hựu chạy khỏi con đường kia, quẹo vào con đường cái phía đông. Đó là một con phố đến là nhộn nhịp, những tiếng huyên náo không hề khoa trương chút nào. Hai con đường quả thực khác một trời một vực.Chẳng trách top 3 sản nghiệp phong nguyệt đều nằm ở đây.Trần Hựu không có tâm trạng để ghen tị với mấy người cùng nghề có khách ra vào nườm nượp kia, cậu lo lắng đi tìm mục tiêu nhiệm vụ. Người đông đúc, nếu một ai muốn chạy trốn thật thì có rất nhiều chỗ để ẩn náu, nhất là với một đứa bé.Tóm lấy một người, Trần Hựu khua tay hỏi, "Ông anh có thấy một đứa trẻ cao từng này không?"Ông anh nọ lắc đầu, "Không."Đừng đáp ngay như vậy chứ, vừa nhìn đã biết là không để tâm. Trần Hựu nói, "Đứa trẻ đó mặc một bộ quần áo màu đen, mặt bị thương vài chỗ, miệng rách một miếng. Anh nghĩ lại xem có không thấy thật không..."Ông anh nọ giãy ra, rất bất đắc dĩ nói, "Cậu em, con mắt anh đây không thấy."Trần Hựu, "..."Nói xin lỗi, cậu lặng lẽ hỏi người kế tiếp.Lần này chuyển sang một người đàn bà đang dắt con, Trần Hựu cho rằng một người mẹ hẳn sẽ cảm nhận được nỗi lo lắng và hoang mang khi lạc mất con.Người đàn bà nhíu mày, cảm thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt chàng trai xa lạ anh tuấn này không giống như giả vờ. Cô suy nghĩ một phen, mở miệng hỏi, "Con của anh bị lạc?""Đúng vậy, mới vừa nãy thôi." Trần Hựu nghẹn ngào nói, "Nó muốn ra ngoài chơi, tôi bảo trời đã tối, mai sẽ dắt nó ra. Ai ngờ tôi chỉ đi vệ sinh, nó đã tự chạy mất.""Giờ đêm hôm khuya khoắt, không biết nó đã chạy đi đâu. Nó còn nhỏ, chưa biết phân biệt thiện ác, tôi sợ nó gặp phải người xấu. Nếu là vậy thì tôi chẳng có mặt mũi nào đi gặp mẹ nó."Người đàn bà kinh ngạc, "Chẳng lẽ mẹ nó đã..."Chị ơi, trọng tâm của chị sai rồi. Trần Hựu lấy tay che mặt, "Mất rồi."Người đàn bà kéo con của mình, cô tỏ vẻ xúc động, để lại hai giọt nước mắt thương cảm, "Tôi hiểu một mình nuôi con rất vất vả. Thế này đi, để tôi sai vài đầy tớ tìm xung quanh giúp anh."Trần Hựu vội nói, "Cảm ơn cảm ơn."Cậu thở dài, vạt áo tung hết ra.Mặt người đàn bà đỏ ửng, "Sao công tử lại ra đường với bộ dạng như vậy?"Trần Hựu cúi đầu sửa sang quần áo, "Do tôi cuống quá nên không để ý đến."Người đàn bà rơi lệ lần nữa, nói con anh có một người cha quan tâm nó như anh quả là phúc của nó.Trần Hựu chỉ cười.Cái cứt, thằng nhóc thối kia hận không thể lớn lên trong nháy mắt để giết chết tôi.Ôi, đau cổ quá, ngón tay và tai cũng đau.Phố xá người qua kẻ lại, người lớn cười, trẻ con nghịch, những người bán hàng rong ra sức chào hàng, âm thanh rất náo nhiệt, thậm chí có phần ồn ào.Lúc đứng chờ ánh mắt Trần Hựu không ngừng lướt quanh. Đợi đấy Nhị Cẩu Tử, lôi mày về rồi, để xem tao chỉnh đốn mày như nào. Không biết qua bao lâu, vài đầy tớ đến báo cáo tình hình, người đàn bà thuật lại cho Trần Hựu, "Các đầy tớ đã tìm xung quanh nhưng không thấy con của công tử."Trần Hựu nói lời cảm ơn, định đi thì bị người đàn bà gọi lại, đưa qua một thỏi bạc. Cậu nhận ra đây là mười lạng.Người đàn bà nói, "Cầm thỏi bạc này đi, sau này có khó khăn có thể đến Nam Uyển tìm tôi."Trần Hựu kinh ngạc cầm bạc, bánh từ trời rớt xuống?Hệ thống nói, "Đừng cầm đó, mau cất đi, coi chừng bị trộm nhớ nhung."Trần Hựu mau chóng giấu bạc vào lòng, "Từ lâu tao đã nói với mày trên đời vẫn còn nhiều người tốt mà."Tạm biệt người đàn bà, Trần Hựu vừa chạy vừa chụm tay bên miệng hét to, "Nhị Cẩu Tử, mi ở đâu —-"Cậu biết mình la như vậy, đứa trẻ chắc chắn sẽ không trả lời, hơn nữa còn chạy xa hơn.Nhưng bây giờ cậu đã tuyệt vọng đến mức gì cũng dám thử, gì cũng mặc kệ.Trần Hựu tìm kiếm, loáng thoáng nghe thấy có người đang gọi "công tử". Song công tử tiểu thư đi đầy đường, cậu không nghĩ là đang gọi mình nên không xem ai nói.Mãi đến khi một chàng trai ăn mặc như đầy tớ chạy đến trước mặt cậu, cậu mới nhận ra đó là người dưới trướng người đàn bà kia."Vị công tử này, dựa theo đặc điểm ngài nói, chúng tôi nhìn thấy một đứa trẻ bên cạnh tiệm tạp hoá ở Thành Tây." Đầy tớ nói, "Ngài đi với tôi đến chỗ phu nhân xem có phải không."Trần Hựu lập tức đi theo. Chưa đến gần cậu đã nhếch mép, nhổ nước bọt xuống đất. Chạy đi, sao không chạy nữa đi?Đứa nhóc ngồi xổm dưới đất chẳng phải Nhị Cẩu Tử sao.Người đàn bà chỉ vào đứa trẻ, mở miệng hỏi, "Công tử, đây có phải..."Cô chưa dứt lời đã thấy chàng trai chạy đến kéo đứa nhỏ vào lòng, trông hết sức kích động.Trần Hựu vò đầu đứa trẻ vào ngực, vò mạnh, vò vào chỗ chết. Chạy mẹ đi, không phải mày giỏi lắm sao, chạy tiếp đi chứ?!"Con trai của ta ơi, con làm ta tìm mất một phen..."Đứa trẻ không nói được, chỉ hung hăng giãy giụa.Cảnh này trong mắt người đàn bà và vài đầy tớ chỉ là hành động tương đối phổ biến của một đứa trẻ nghịch ngợm.Vẫn chưa chơi chán đã bị cha tìm thấy, vậy nên trong lòng cực kỳ không vui, quấy lên, đây là thiên tính của trẻ con.Người đàn bà nói, "Công tử, anh thấy đứa nhỏ rồi thì mau mang về nhà đi. Sau này nên tăng cảnh giác, đừng để nó lén chạy một mình ra ngoài."Trần Hựu đáp "được", cảm kích, "Đa tạ phu nhân."Để tránh bại lộ việc mình không phải cha đứa bé, cậu không nói thêm gì, vác Nhị Cẩu Tử lên vai nhanh bước rời khỏi.Đi đến chỗ ngoặt, Trần Hựu bỗng có cảm giác nguy hiểm bèn buông đứa trẻ xuống. Cậu dám cá rằng nếu chậm thêm một chút nữa là vai nhất định sẽ gặp hoạ.Đứa trẻ đứng dưới đất, người hơi loạng choạng.Trần Hựu để ý thấy chân nó bị trật khớp, có lẽ do nhảy khỏi cửa sổ nên bị trật.Lợi hại ghê, trật chân thế còn chạy được, sao mày không lên trời luôn đi Nhị Cẩu Tử?"Mày chạy cái gì?"Trần Hựu xách nó đến trước mặt mình, ưu thế về chiều cao này sẽ không mất trong thời gian ngắn, "Đúng là tao từng đánh mày, làm một số việc với mày. Nhưng mấy ngày nay tao đối xử với mày thế nào, mày không biết sao?""Nếu cha mày còn tại thế cũng sẽ nói mày làm người phải biết báo ơn đúng không?"Đứa trẻ ngẩng phắt đầu, lạnh lùng trừng sang.Trần Hựu nhìn xuống nó, "Sao, tao nói sai? Ngay cả đại phu cũng nói mày tiêu rồi, chuẩn bị hậu sự cho mày đi. Là tao phí hết tâm tư cứu mày về. Thế không phải ân nhân của mày thì là gì?"Ơ, sao vậy sao vậy, nghe mình nói thế Nhị Cẩu Tử chẳng những không hề biết ơn mà trái lại còn tức giận là sao?Hệ thống nói, "Nó tưởng cậu muốn làm nó.""Tao không làm trẻ con." Miệng Trần Hựu giần giật, "Người lớn tao cũng không làm được chứ?"Hệ thống nói, "Nhưng cậu đã từng cố gắng làm nó, còn ngay trước mặt rất nhiều người, gây ầm ĩ rất lớn. Đứa trẻ có bóng ma tâm lý, do cậu mà chịu tổn thương tinh thần rất lớn."Trần Hựu oan ức, "Tại Liêu khốn khiếp, không phải tao!"Hệ thống, "Nhị Cẩu Tử không biết."Trần Hựu, "..." Đáng ghét.Cậu chợt nhớ đến một chuyện, đầy tớ của chị gái kia báo là phát hiện Nhị Cẩu Tử ở Thành Tây. Vậy... lẽ nào Nhị Cẩu Tử muốn đi tìm cha nó?Trước đó Trần Hựu từng nhắc tới, cha Nhị Cẩu Tử được an táng ở Thành Tây.Suy nghĩ một lúc, Trần Hựu cưỡng ép mang đứa trẻ đến trước đống đất của cha nó. Dưới mặt đất còn vài tờ tiền giấy bị vụn đất chôn, hở ra chút góc cạnh.Đứa trẻ trợn to mắt nhìn bia mộ lập trước đống đất. Nó chưa bao giờ đi học, không biết nhiều chữ, nhưng nó có lén nhìn đằng sau lớp học nên biết tên của mình và cha mình.Trên bia mộ dựng thẳng một hàng chữ, Mộ Trần Đại Phú.Cha Nhị Cẩu Tử có một chút trình độ văn hoá. Hồi còn sống ông không thích ở nhà, cơm nước xong xuôi là ra ngoài đi lung tung, rất thích nghe sách ở quán trà. Hồi đó ông nổi cảm hứng, thấy mấy chữ "đại phú đại quý" rất hay nên nhớ kỹ.Nên cha Nhị Cẩu Tử mới có cái tên này.Trần Hựu khẽ nói, "Thấy chưa, ta không lừa nhóc, ta đã hạ táng cho cha nhóc thật."Đứa trẻ đến đứng trước nấm mồ, không nhúc nhích.Trần Hựu nhìn sau gáy đứa trẻ, "Không nói vài lời với cha nhóc?"Mấy giây sau, nhớ lại điều gì, cậu lúng túng sờ mũi, "Xin lỗi nhé Nhị Cẩu Tử, ta quên, nhóc không biết nói chuyện."Đứa trẻ bỗng quỳ xuống, dập đầu lạy "cốp cốp" trước nấm mồ.Trần Hựu giật mình, âm thanh đó rất vang, cậu tiến lên kéo tay đứa trẻ, "Được rồi, dập đầu ba cái với cha nhóc là đủ rồi."Đứa trẻ đẩy Trần Hựu ra, tiếp tục dập đầu lạy.Trần Hựu cau mày, lên cơn rồi đúng không, được, dập đầu đi, bố kệ mày!Cậu nóng nảy rời khỏi, lại giận đùng đùng trở về, lôi đứa trẻ cực kỳ bướng bỉnh còn vô cùng đáng ghét đi.Lúc về con đường phía đông, người đi bộ rõ ràng đã thưa bớt, đường vắng vẻ hơn nên dễ đi hẳn. Cướp cũng khó trốn, không như trước đó, cứ đi vài bước là phải sờ xem túi tiền còn đấy không.Trần Hựu nhìn thấy hàng bán kẹo hồ lô, vẫn là cụ ông lần trước. Cậu cúi đầu hỏi đứa trẻ, "Muốn ăn kẹo hồ lô không?"Đứa trẻ lạnh tanh, không quan tâm.Trần Hựu kéo nó qua mua một cây kẹo cho nó, "Ăn đi."Đứa trẻ lạnh lùng mím môi.Trần Hựu giận dữ trợn mắt trắng, khắc tinh, Nhị Cẩu Tử, mày chắc chắn là khắc tinh ông trời phái tới để ngăn tao về nhà.Cậu không mặt nóng dán mông lạnh nữa, giơ kẹo hồ lô bên mồm mình ăn từng miếng, vừa ăn vừa chậc lưỡi.Sau khi trở về, đứa trẻ lên cơn sốt cao.Trần Hựu thấy phiền, từ trước đến nay chưa bao giờ phiền như thế. Trước một đứa trẻ, những tuyệt chiêu kia của cậu đều vô dụng. Vừa so sánh cái, cậu lại có ảo giác như mấy thế giới trước vô cùng dễ dàng.Quá đáng sợ.Trần Hựu thở dài, hỏi hệ thống này là sao.Hệ thống nói, "Suy nghĩ trẻ con rất đơn giản, nó đã nhận định cậu là người xấu thì cậu chính là người xấu."Trần Hựu lau mặt, "Nhưng tao thật sự không phải mà."Hệ thống nói, "Thân phận nguyên chủ do cậu tự chọn.""Không muốn nói đến chuyện này với mày nữa." Trần Hựu an ủi bản thân, "Thời gian sẽ chứng minh." Nhị Cẩu Tử chỉ không biết nói, những phương diện khác đều giống như người bình thường, nhất định sẽ cảm nhận được sự ấm áp và tình cha của cậu.Hệ thống nói, "Cậu cố lên."Trần Hựu dựa vào đầu giường trông coi đứa trẻ, cảm thấy nếu một ngày nào đó mình trở về, bị ba một khóc hai nháo ba thắt cổ ép nhận nuôi một đứa bé, chắc chắn sẽ nhớ đến tình cảnh khốn nạn ở thế giới này.Trẻ con rất khó xử lý, biến thái hay đồ thần kinh gì cũng không sánh nổi.Từ sau hôm đó, đứa trẻ bắt đầu nhịn ăn nhịn uống, đừng nói thuốc, đến nước cũng không đút vào được.Xuân Đào mới bị Đông Táo kích động nên tâm trạng rất tệ, y móc mỉa, "Chẳng biết ngài ấy trúng gió gì, có điều cơn gió này sớm muộn cũng qua thôi."Ngụ ý, tới lúc đó thì việc gì nên đến cũng sẽ đến, đừng quá đề cao bản thân.Đứa trẻ không hề phản ứng.Sắc mặt Xuân Đào thêm khó coi, y tiến lên vài bước, nhìn chòng chọc đứa trẻ trên giường, "Hỏi mày một lần nữa, có muốn uống thuốc không?"Đứa trẻ vẫn trưng bộ dạng ấy.Xuân Đào hừ lạnh, "Dù sao tao cũng đã đến, là do tự mày không uống thuốc, không liên quan gì đến tao."Cửa đột nhiên phát ra một giọng nói, "Xuân Đào."Lưng Xuân Đào cứng đờ, mặt y trắng bệch quay đầu, "Ngài..."Trần Hựu bước qua chất vấn, "Cậu vừa làm cái gì?"Ánh mắt Xuân Đào né tránh, chột dạ rõ ràng, bấy giờ y bắt đầu sợ hãi, "Em... Em không có..."Trần Hựu gọi Hạ Thu Đông tới, nói với họ, "Nghe thật kỹ cho ta, từ nay trở đi, ai dám nói linh tinh cái gì trước mặt đứa trẻ, không quản được cái lưỡi của mình, ta sẽ đích thân ra tay cắt cho nó." Nói bừa xíu, chuyện máu me như thế anh đây không làm được.Cái lưỡi trong miệng Xuân Đào run lên."Thêm nữa," Trần Hựu bình tĩnh nói, "Xuân Đào không được phép ăn cơm một ngày. Ba người các ngươi giám sát kỹ cho ta, nếu để nó ăn một hạt gạo thì các ngươi cũng đi theo nó đi."Hạ Thu Đông hờ hững đáp lời, "Dạ."Xuân Đào biết mình đã đi quá xa, không thốt nổi câu nào.Suốt toàn bộ quá trình, đứa trẻ không có tí tẹo thay đổi nào, như thể tất cả mọi người và chuyện bên ngoài đều không liên quan đến mình.Trần Hựu tận tình khuyên bảo, "Con người không ăn cơm không uống nước sẽ chết, hơn nữa sẽ chết rất khó coi.Không có tiếng động.Trần Hựu bèn bưng thẳng bát lên uống một hớp nước, lại nắm cằm đứa trẻ rót vào cho nó, chưa kịp để nó nuốt thì nó đã nhả hết ra.Đệt, thật sự không trị nổi mày đúng không?Trần Hựu lau nước trên cổ đứa trẻ, hỏi hệ thống làm sao để khiến một người có mong muốn sống sót.Hệ thống nói, "Thù hận.""Thế à?" Trần Hựu hừ hừ, "Tại sao tao cảm giác như mày đang đào hố cho tao, chờ tao nhảy vào trong thế?"Hệ thống, "Không có chuyện đó."Trần Hựu đáp, "Đừng gạt tao, nhất định là có!"Hệ thống, "..."Trần Hựu ngồi trước giường. Một lát sau, cậu đưa tay vỗ mặt đứa trẻ, "Biết không, ông chủ Trương thích trẻ con lớn cỡ mày. Đứa lão thích nhất đã chết, nghe bảo lão sẽ cho người đóng quan tài đặt đứa bé đó vào, lão thì nằm vào trong. Làm gì bên trong đó, nhóc hẳn là biết nhỉ."Đứa trẻ vẫn không có tiếng động.Trần Hựu kiềm một lát rồi đánh mông nó, hôm nọ là do bị ấm đầu, lần này rất tỉnh táo.Đánh vài chục phát, mông đứa trẻ sưng lên, nó mới mở to mắt, nhìn Trần Hựu bằng ánh mắt không có nhiệt độ.Trần Hựu cười giễu, "Cuối cùng cũng chịu mở mắt?" Cảm thấy bị đánh là chuyện rất ô nhục? Mày cũng có thể đánh tao mà, chỉ cần mày đánh nổi.Chết cái là, nghĩ vậy, Trần Hựu thốt luôn câu đó khỏi miệng.Vài giây sau, đứa trẻ nhắm mắt lại.Cuối ngày hôm đó, đứa trẻ hết sốt cao, Trần Hựu lại đổ bệnh. Cậu nằm trên giường, trán đắp tấm vải ướt, than khổ với hệ thống, "Sao số tao khổ thế..."Hệ thống trả lời tự động, không online, đang bận.Trần Hựu "aiz", cái cảm giác một mình hăng hái chiến đấu này tệ thật.Vì Xuân Hạ Thu Đông đã bị dạy dỗ nên họ đều kệ chuyện của Nhị Cẩu Tử, Trần Hựu vừa bệnh, Nhị Cẩu Tử liền tự do.Có lẽ bởi trong lòng ấp ủ một kế hoạch khác, Nhị Cẩu Tử không còn cố chạy trốn. Mỗi sáng ra ngoài nó cũng không đi đâu mà chỉ ngồi trước nầm mồ Thành Tây, trời tối rồi mới về Thanh Phong Lâu.Trần Hựu thấy nó như vậy cũng an lòng dưỡng bệnh.Một ngày nọ, Nhị Cẩu Tử mang cơ thể đầy thương tích trở về. Xuân Đào báo chuyện này cho Trần Hựu, trong bốn người y là người lắm mồm nhất, không giấu được chuyện trong lòng.Trần Hựu biết rõ tính cách Nhị Cẩu Tử, rất không thích cậu, gần như vừa thấy cậu là bước vào trạng thái chiến đấu.Suy nghĩ một lúc, Trần Hựu quyết định nhìn lén. Cửa sổ thời xưa có điểm tốt là làm bằng giấy, ngón tay đâm một phát là rách.Cậu dí sát đầu vào cửa sổ, dùng một mắt nhìn bên trong qua cái lỗ nhỏ.Nhị Cẩu Tử cởi áo, trên người có rất nhiều vết bầm tím do bị cấu, lúc cởi quần ra chúng cũng xuất hiện trên đùi.Trần Hựu là ai chứ, cậu đã lái tàu lửa* ở tận mấy thế giới, nhìn thương thế kia là biết có chuyện gì xảy ra. Lòng cậu nổi một ngọn lửa không tên bốc lên vùn vụt, như một bậc phụ huynh không thể chịu đựng việc con mình bị bắt nạt, quay lại sai Xuân Hạ Thu Đông ra ngoài nghe ngóng.*Lái xe là tiếng lóng chỉ việc chịch.Chưa đầy một canh giờ đã có manh mối.Ở một chỗ tại Thành Nam, vài gã du côn vây một người phụ nữ trẻ ở góc tường, vừa chòng ghẹo vừa động tay động chân.Lúc đến Trần Hựu bắt gặp cảnh này, tinh thần chính nghĩa trong người cậu bùng nổ ầm ầm, khi phản ứng lại đã lao tới, "Này, làm cái gì vậy?"Mấy tên du côn chưa hành động gì thì người phụ nữ trẻ đã giật giật cổ áo, nói ra lời bất mãn, "Gì đấy, hồi sáng thì có thằng nhóc ngu ngốc lo chuyện bao đồng làm hỏng công việc làm ăn của bà đây. Bây giờ lại có một thằng cha ngu ngốc đến, tưởng mình là anh hùng thật hả."Trần Hựu, "..."Ôi mẹ nó Nhị Cẩu Tử, hoá ra nhóc suýt nữa bị làm, mình đầy vết thương trở về là vì một người phụ nữ bán hoa ư. Nhóc xem nhóc kìa, tí tuổi đầu mà sao có thể để bị sắc đẹp mê hoặc chứ?Cậu nhìn người phụ nữ trẻ tuổi, chẳng đẹp bằng Xuân Hạ Thu Đông cơ.Nhị Cẩu Tử mà biết chị gái mình cứu hoá ra đang làm ăn thì sẽ tức hộc máu mất.Đến phần diễn của đám du côn, họ tiến về phía Trần Hựu, "Mày là đứa nào?"Trần Hựu cho mỗi tên một cước, đá cho chúng gục xuống hết, "Cút!"Đám du côn lập tức dùng cả tay lẫn chân bò dậy, hung thần ác sát xông tới.Trần Hựu lần nữa đá mỗi tên một cú, tư thế rất chi là ngầu.Lần này đám du côn bò dưới đất, không đứng dậy nữa, phun ra một ngụm máu, ngoẹo đầu, ngất xỉu.Trần Hựu ngoảnh đầu, phát hiện mắt người phụ nữ trẻ loé sáng. Cậu không nói lời nào rời đi, duy trì phong thái đầy cool ngầu, vừa đi vừa toả khí phách.Người phụ nữ trẻ sáp đến, cười duyên, "Công tử, chàng đánh khách của em ngất cả rồi, tính giúp em thế nào đây?"Trần Hựu quăng cho cô vẻ mặt bá đạo, "Cô nương, cái thằng nhóc ngu ngốc cứu cô hồi sáng là con trai tôi, cái thằng cha ngu ngốc trước mặt cô là cha nó."Nụ cười trên mặt người phụ nữ cứng đờ, "Xui xẻo thật."Hừ, tôi còn xui xẻo hơn đấy. Trần Hựu sải bước ra khỏi con ngõ nhỏ. Trên đường về Thanh Phong Lâu, cậu vô tình bắt gặp người phụ nữ nọ lần nữa, cô ta mới bước ra từ tiệm thuốc.Không biết có phải có một gáo nước giội vào trong đầu Trần Hựu không, cậu đi theo người phụ nữ trẻ, bám đuôi một mạch đến trước một tiểu viện, nhìn đối phương đẩy cửa vào trong.Trong viện có tiếng nói chuyện, thi thoảng còn có vài tiếng ho khan.Trần Hựu vừa phỉ nhổ bản thân, vừa kiềm không được mà nhẹ bước nghe lén. Cậu đánh hơi thấy mùi drama trên người phụ nữ trẻ nọ, lại còn cực nồng.Bên trong có hai giọng nói, một nam một nữ, giọng nam vô cùng yếu ớt, nghe giống như là người bệnh, giọng nữ là của người phụ nữ trẻ. Kiểu giọng cô, nói sao nhỉ, chính là kiểu được miêu tả là đượm vị phong tình.Trần Hựu nghe một lát vẫn là người nam bảo người nữ đừng mua thuốc, đắt vô cùng mà uống cũng vô dụng. Người nữ nói không thiếu tiền, còn nói chủ tiệm thuốc khá tốt bụng, thấy cô ghé thường xuyên nên tính giá rẻ một chút cho cô.Vừa nghe đã biết là nói dối, nhưng người nam kia lại tin tưởng không nghi ngờ. Hoặc vì yêu sâu đậm, hoặc chính là do đã lâu không tiếp xúc với bên ngoài, không biết tình hình thế nào.Hệ thống đột nhiên bật câu, "Cô ta là mẹ Nhị Cẩu Tử."Trần Hựu ngẩn cả người, "Quái gì vậy? Đùa tao à? Trẻ thế sao có thể..."Cậu im bặt, hình như phụ nữ thời xưa toàn kết hôn sinh con từ rất sớm. Nếu Nhị Cẩu Tử bốn năm tuổi thì mẹ nó hẳn chừng hai mươi.Vậy thì đúng rồi.Trần Hựu hoang mang hỏi, "Không phải nói mẹ Nhị Cẩu Tử bị bắt lên núi sao?"Hệ thống đáp, "Không cho người ta tự chạy xuống núi?""..." Trần Hựu nói, "Thế đã chạy xuống rồi thì sao không về nhà? Còn qua lại với đàn ông khác ngoài cha Nhị Cẩu Tử?"Hệ thống nói, "Cha Nhị Cẩu Tử trông thế nào không phải cậu đã thấy rồi sao?"Trần Hựu cạn lời.Cha Nhị Cẩu Tử thiếu mất một cánh tay, lại là người cục mịch, còn người phụ nữ kia mặt mũi trông khá đẹp, có nét quyến rũ. Này là sớm đã chán chê, chờ cơ hội bỏ chạy.Bỏ mặc cả con trai?Xem ra là tình yêu đích thực nhỉ, thà trông nom cho một cái ấm sắc thuốc, bán thân mua thuốc cho đối phương cũng không về nhà.Trần Hựu đi về phía Thanh Phong Lâu. Trong lòng Nhị Cẩu Tử nhất định rất khó chịu, tìm thấy mẹ ruột nhưng đối phương lại không nhận ra nó, còn ở bên người đàn ông khác, gọi nó là thằng nhóc ngu ngốc.Việc này dù ai gặp phải cũng đều thấy vô cùng tồi tệ.Càng nghĩ càng thấy thương, Trần Hựu nhanh bước định đi mua tào phớ, kết quả cửa hàng đóng cửa, cậu đành mua một vốc hạt dẻ rang đường.Quay về lầu, đứa trẻ đã ngủ, nằm cuộn mình, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.Trần Hựu đặt hạt dẻ bên giường, rón rén lui ra ngoài.Cửa đóng, nhãn cầu đứa trẻ chuyển động. Nó không mở mắt, co người lại một cục, sống lưng gầy gò thiếu điều đâm thủng lớp áo kia.Một ngày ba bữa, đứa trẻ đều không xuống ăn. Trần Hựu bảo Xuân Đào chăm sóc đặc biệt cho nó, nấu vài món ngon bưng qua cho nó, đã hoàn toàn bước vào vai một ông bố.Ngày đại thọ của Vương lão gia cách ngày càng gần, người ngoại địa đến thành cũng ngày càng nhiều.Trần Hựu lượn lờ bên ngoài Thuý Danh Lâu – sản nghiệp phong nguyệt đứng top 2 từ dưới đếm lên của Giang Thành. Tình huống của tiệm này không giống Thanh Phong Lâu mấy, khu vực tốt hơn chút chút, mà điểm phá hoại cũng nằm ở khu vực.Bên cạnh Thuý Danh Lâu có một góc rẽ có thể che gió che mưa, đông ấm hè mát, đám ăn mày chỉ thích tụ tập ở đó, đuổi đi xong lại xuất hiện.Bạn nghĩ xem, khách hàng đến để sung sướng, chứ thấy mấy tên ăn xin thì nào còn hứng thú để hành sự chứ.Cứ thế mãi, Thuý Danh Lâu làm ăn không ổn.Trần Hựu ngồi xổm chốc lát, trông thấy một lão giàu sụ bước ra từ trong lầu, ôm một người đẹp trong lòng, đằng sau có một bác gái đuổi theo, bà ta mang khuôn mặt của một tú bà, đi đường cũng ra dáng tú bà.Người đẹp nọ gọi bác gái là mama, gọi liên tục vài tiếng, nói gì đó, lão già giàu sụ không nhịn được ném một tấm ngân phiếu vào người bác gái, làm bác gái vui không chịu nổi.Đổi thành Trần Hựu, cậu cũng vui.Cậu thở dài, đúng là khác biệt, chí ít người ta còn có lão già giàu sụ, bên phía cậu chỉ có con ruồi và bốn đứa lớn, một đứa bé, cả lũ không có đứa nào bớt lo.Xem ra không bàn chuyện hợp tác được rồi.Trần Hựu chạy một vòng, hoàn toàn cảm nhận được mức độ buôn may bán đắt của những người cùng ngành. Cậu vừa về liền đem cầm mấy món đồ đáng giá, lại rèn sắt khi còn nóng, cho ba người Hạ Thu Đông mỗi người có hai thị nữ theo.Gói lại như thế, thân phận liền trở nên rất có giá trị ngay, sau này còn có thể đứng bảng vàng Thanh Phong Lâu.Hạ Thu Đông dẫn theo thị nữ của mình, đều trơ ra.Trần Hựu sai người mang giấy bút tới, viết bốn chữ, "Đông Táo, đây là của cậu, chốc nữa làm thành bảng hiệu treo cửa phòng cậu đi."Đông Táo bước qua xem, trên đó viết: Vân Lộng Cửu Tiêu.Trần Hựu nâng bút lần nữa, để lại bốn chữ "Đảo Ngược Âm Dương" rồng bay phượng múa, "Thu Quất, của cậu."Thu Quất hơi đỏ mặt nhận lấy.Ban đầu Hạ Lê còn dán mắt vào quả đào trên bàn, sau đó mới phát hiện mình bị ghẻ lạnh, "Ngài, Thu Quất và Đông Táo đều có, nô gia cũng muốn."Trần Hựu buông bút lông, "Cậu không có bản lĩnh giữ nhà."Hạ Lê kích động đứng dậy, "Nô gia có mà."Vẻ mặt Trần Hựu ghét bỏ, "Là sức ăn của cậu sao? Được rồi, rửa đào qua chỗ khác ăn đi."Hạ Lê vô thức định nắm lấy đào, lại dừng lại, "Không phải đâu, nô gia không chỉ giỏi ăn bánh bao, mà còn giỏi ăn cái khác."Hạ thùng cơm, tôi thật sự hoàn toàn không muốn nói chuyện với cậu. Trần Hựu xua tay, "Biết, cái gì cậu cũng ăn." Trộn lẫn chút canh rau là có thể ăn nguyên một tô cơm.Hạ Lê cắn môi, "Ngài, ngài vẫn không rõ ý của nô gia ư?"Trần Hựu quay người đi về phía cầu thang, "Rõ, đi rửa đào đi."Hạ Lê đuổi theo, rất nhỏ giọng nói, "Ngài, lần đó nô gia nói ăn rất giỏi, không phải chỉ là ăn cơm. Lúc tiếp đãi khách, nô gia có thể một lần cùng ăn hai cái. Một số lúc nô gia còn có thể ăn thêm cái nữa."Trần Hựu thắng gấp chân, không dám tin tưởng, vui mừng xoay người. Em trai yêu dấu của anh ơi, em cũng chẳng nói rõ ra, anh suýt bỏ lỡ em rồi, "Song Long Hí Châu, cái này sẽ là của cậu."*双龙戏珠: đôi rồng chơi ngọc.Hạ Lê phấn chấn cười lên, "Cảm ơn ngài."Rèm bị vén lên, Xuân Đào lề mề bước ra, ấp úng, dáng vẻ táo bón rất nghiêm trọng, "Ngài, nô gia có chuyện muốn nói với ngài.""Cậu tới thật đúng lúc." Trần Hựu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của y, "Cậu thay quần áo tiếp tục làm nghề cũ của cậu đi. Sau này ta sẽ mời người lo việc vặt và bếp núc."Hốc mắt Xuân Đào đỏ lên, "Ngài..."Trần Hựu đưa tay cản y, "Xuân Đào, sau này còn không quản được miệng mình, Thanh Phong Lâu cũng sẽ không giữ cậu lại."Xuân Đào nói nghiêm túc, "Ngài yên tâm, về sau đứa trẻ đó sẽ chính là em trai ruột của nô gia, nô gia tuyệt đối không cho phép ai bắt nạt nó!"Trần Hựu vỗ vai y, dẹp đi, thằng nhóc thối kia chẳng thèm ai, sẽ chỉ ôm chặt chính mình.Ba ngày trước đại thọ Vương lão gia, Trần Hựu thuê mấy tên côn đồ trong thành đi tung tin đồn nhảm khắp phố lớn ngõ nhỏ, nói các thanh lâu khác lừa bạc của khách và đồn các kiểu về các cô nương các thiếu niên. Khỏi bàn đến chuyện thanh danh xấu đi, cậu đã thành công tiêm nhiễm chúng vào.Trước một ngày, trong lầu có mấy vị khách đến, đều là người ngoại địa.Có lẽ vì khí hậu ở nơi khác tốt mà ai nấy đều vô cùng cường tráng, Xuân Đào mới về làm nghề cũ đã mệt nửa chết nửa sống.Lúc mấy vị khách kia đi, Trần Hựu còn tặng họ món quà nhỏ, chính là một bầu rượu. Tuy là loại rất kém, nhưng khi bạn tặng thì tâm lý ham thích của hời vẫn được thoả mãn.Sau đó họ trở về kể cho bạn bè, thế là ai cũng biết Giang Thành có một Thanh Phong Lâu, trong lầu có bốn vị thiếu niên xinh đẹp, mỗi người có danh hiệu khác nhau, không giống các thanh lâu phấn son thô tục khác.Lòng hiếu kỳ là một thứ rất kỳ dị, mấy cái danh hiệu kia từ trước đến nay chưa từng có trong giới phong nguyệt, giờ đột ngột xuất hiện đã làm chấn động biết bao.Vả lại, có một số người vẫn chưa hiểu. Nghe lời giải thích lẫn với cảm xúc của người ta càng khiến hiệu quả tốt hơn.Vào đêm đại thọ Vương lão gia, cửa Thanh Phong Lâu cũng đã bị đạp cho lún xuống.Trần Hựu ôm ngân phiếu trong phòng, cười như thằng ngu.Giàu rồi, mình giàu rồi.Ngày hôm sau, Trần Hựu bèn đi chiêu mộ binh sĩ. Dù sao Xuân Hạ Thu Đông cũng nằm bảng vàng, vẫn phải có một số người có nhan sắc thường thường để nâng tầm. Cậu không quên dặn người đi mua một cái rương lớn đặt trong phòng.Trần Hựu không thấy đứa trẻ trong phòng, cậu tìm xung quanh cũng không tìm được, thấy Xuân Đào đến liền hỏi, "Xuân Đào, đứa trẻ đâu?"Xuân Đào ngáp liên tục, vẻ mặt mệt mỏi, "Ngài, nô gia vừa dậy, không thấy nó."Trần Hựu nói, "Được rồi, cậu nghỉ ngơi cho khoẻ đi."Xuân Đào lấy ra một tờ ngân phiếu trong tay áo đưa qua, "Ngài, đây là của một vị khách tối qua cho nô gia."Mặt Trần Hựu giữ nguyên một vẻ, trong lòng lại ngơ ngác. Cậu giữ là được, đưa tôi làm gì?Hệ thống nói, "Cậu là tú ông, đây là quy củ."Trần Hựu à à, thầm nghĩ quy củ này thật không tầm thường. Cậu cũng không ra vẻ, chỉ nhận ngân phiếu rồi đưa Xuân Đào một thỏi bạc, "Làm tốt, ta sẽ không bạc đãi cậu."Xuân Đào ngây người rồi bắt đầu vui vẻ, cầm bạc rời đi.Trần Hựu lắc đầu, cảm thấy tú ông tú bà còn đáng sợ hơn quỷ hút máu, "Xuân Đào giấu ngân phiếu làm của riêng, tao cũng không biết mà."Hệ thống nói, "Bọn họ đều bị bán vào từ khi còn rất nhỏ, bị nhồi sọ tư tưởng thấp hèn nên thành e ngại theo bản năng, không dám phá quy củ."Trần Hựu vừa xuống cầu thang vừa nói, "Tiến độ nhiệm vụ sao rồi?"Hệ thống, "Cậu nói xem?"Trần Hựu suýt ngã cầu thang, "Nhị Cẩu Tử thù hằn tao sâu quá, tao cảm hoá không được." Những ngày gần đây cậu bận rộn lo chuyện làm ăn của Thanh Phong Lâu nên không dán mắt vào đứa trẻ, chỉ phái hai người đi theo sau đảm bảo an toàn cho nó. Chiếu theo tình hình trước mắt thì chưa thể nào tâm sự gì đó.hệ thống nói, "Chứng tỏ cậu vẫn chưa đủ nỗ lực."Trần Hựu, "..."Buổi sáng Thanh Phong Lâu đóng kín cửa ngủ ngon. Tung hoành cả đêm, dù là chó điên cũng mệt mỏi kiệt sức chứ huống chi là con người.Trần Hựu ra ngoài dưới ánh nhìn chăm chú của hạ nhân, cảm giác này rất tuyệt vời, "Không biết thế giới tiếp theo còn được làm ông chủ không. Không phải ông chủ, làm freelancer trong thẻ có bảy chữ số cũng không tồi."Hệ thống nói, "Không giải quyết được thế giới này thì không có thế giới tiếp theo."Trần Hựu ngã lúc bước qua cửa.Một hai giây sau, cậu đứng dậy trước ánh mắt của mọi người, phủi bụi trên người, điềm nhiên như không rời khỏi.Phố xá ban ngày mang khung cảnh thuộc về khoảng thời điểm này, hương thơm của bữa sáng toả ra từ các hướng khác nhau, lượn vòng quanh không trung, bao lấy cơn thèm ăn của người đi đường.Trần Hựu mua vài cái bánh bao thịt, khi ăn xong đã đứng trước tiểu viện của mẹ Nhị Cẩu Tử.Không bao lâu, cửa mở ra từ bên trong, mẹ Nhị Cẩu Tử cầm giỏ thức ăn ra ngoài. Lúc không làm việc cô ăn mặc rất mộc mạc, tóc búi lại, không hề đeo đồ trang sức, chỉ là một người phụ nữ bình thường đã được gả đi làm vợ người.Trần Hựu nhìn cô đi ra, đoán rằng Nhị Cẩu Tử không có ở đây.Tìm quanh bốn phía, Trần Hựu đến Thành Tây, cũng không thấy đứa trẻ ở chỗ nấm mồ. Cậu thở gấp, mệt rồi."Nhị Cẩu Tử?"Gọi theo thói quen, không được đáp lời như dự liệu. Dù nó đứng trước mặt cậu cũng sẽ không phát ra tiếng nào.Trần Hựu tìm thấy đứa trẻ bên bờ sông, "Nhóc ở đây làm gì?"Đứa trẻ nhìn qua nước sông, không biết đang suy nghĩ gì.Trần Hựu kéo đứa trẻ, không cẩn thận trượt xuống sông.Mẹ nó, mình không biết bơi.Đây là suy nghĩ đầu tiên của cậu khi bị ngã xuống. Suy nghĩ thứ hai là, tiêu rồi.Trần Hựu hé miệng là sặc nước ngay. Cậu hối hận vô số lần rằng tại sao không học kỹ năng bơi lội trong thế giới hiện thực.Ở thế giới nhiệm vụ cũng thiểu năng mà quên đi một cách có chọn lọc.Trần Hựu hoảng hốt vùng vẫy, kêu hệ thống cứu cậu.Hệ thống nói, "Tạm thời chưa có chức năng đó."Trần Hựu, "..." Chết mất.Cậu giãy giụa trong sông, khó thở, càng lúc càng tệ đi, "Cứu mạng — Nhị Cẩu Tử cứu —- Cứu ta —"Đứa trẻ đứng bên bờ lạnh lùng nhìn, trong ánh mắt còn có thứ gì đó khác.Trần Hựu thoáng chốc cảm thấy đó là xem thường. Cậu giận dữ muốn đứng dậy đánh mông đứa trẻ, kết quả cậu bổ nhào về phía trước, ơ, rồi đứng thẳng lên, nước sông chỉ đến eo của cậu.Đệt, xấu hổ quá.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz