Edit Vo Moi Cam Cuong Tong Tai Hung Hang Yeu Quyen1
Mắt thấy Vân Thủy Dạng cầm bình rượu trong tay, một giây sau sẽ ném vào anh, rất nguy hiểm!
Không ngờ rằng, giây tiếp theo, người đàn ông không tiếp được con sâu rượu như cô, mà nhanh nhạy nghiêng người sang một bên.
Trong nháy mắt, cô chật vật ngã nhào xuống sàn nhà. Thân mật về với đất mẹ bao la!
“Đau quá!”
Tức giận a, cô té ngã mà tên kia cũng không thèm đỡ, hại cô khổ sở như thế!
Vân Thủy Dạng ở trong lòng rủa thầm một tiếng, sau đó, giãy giụa bò lên. Trừng mắt nhìn anh...
Bởi vì quán bar ánh sáng u ám, hơn nữa đã ngà ngà say, cô cũng không để ý đến gương mặt của anh ta.
Ngô…… Tóm lại khuôn mặt tuấn tú kia lạnh như băng, ánh sáng mỏng manh càng làm nổi bật vẻ u ám, lãnh trầm của hắn!
Không quản hắn là ai, lại thô lỗ với phụ nữ, không phong độ, nhân phẩm không được! "K.O"
Cô muốn tranh luận cùng hắn!
…
Cận Kỳ Ngôn hơi liếc mí mắt nhìn Vân Thủy Dạng, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt không hề hoà nhã.
Mặc cô té ngã lại bò lên, anh không quan tâm. Đối với phụ nữ, chỉ lãng phí thời gian!
Đặt bình rượu trên bàn, đi về phía trong góc, anh thấy được người muốn tìm.
Hại cô té ngã lại không nói xin lỗi, tên này thực không có giáo dục, Vân Thủy Dạng một bụng đầy tức giận.
Ngay lúc, cô giữ chặt hắn, không cho đi.
Vì không giữ được cánh tay hắn, dứt khoát, cô gắt gao mà ôm Cận Kỳ Ngôn.Đánh một cái, Vân Thủy Dạng trừng mắt hắn, mắng:
“Hỗn đản, tôi đánh chết anh! Đàn ông, là người xấu, đều thích bắt cá hai tay, đều vô sỉ cầm thú! Cùng phụ nữ khác lăn giường, còn ra vẻ đáng thương, tôi khinh thường! Hứ..”
“Tiểu thư, tôi không quen biết cô, xin tự trọng!”
Bị một con sâu rượu ôm lấy, Cận Kỳ Ngôn toát ra một đạo vẻ giận.
Thân thể đột nhiên cứng đờ, trở nên ngoan cố, gợi cảm làm cô căng thẳng.
Nhíu nhíu mày, phong phạm tuấn tú trầm lặng, như có dự cảm xấu, cô thông minh nên ăn nói cẩn thận.
Như cố tình, Vân Thủy Dạng không chịu buông tha hắn, tay cô dùng sức cọ cọ ngực Cận Kỳ Ngôn.
“Tra nam! Anh chính là dám ngủ không dám nhận! Dám khi dễ tôi, tôi đánh chết anh! Hừ..hừ..”
Mắt thấy thân thể hơi hơi trừu động, hơi mỏng môi hơi nhấp, thâm trầm, lạnh băng!
Không thể chịu đựng được, vô cớ bị gây rối, tay Cận Kỳ Ngôn chế trụ cánh tay Vân Thủy Dạng, dứt khoát kéo cô ra.
Vừa bị kéo ra, giây tiếp theo, lại phun ra.
Phun hết trên người hắn đi!
Tức giận, Cận Kỳ Ngôn rủa thầm một tiếng, trong phút chốc, đôi mắt thâm trầm nổi lên tầng lửa.
Thấy thế, giám đốc quán bar cầm khăn lông sạch sẽ chạy nhanh đến đưa cho anh lau người.
Quý nhân này đắc tội không được!
“Âu Lập Dương, đồ cặn bã! Ha hả a…… Ngươi xứng đáng!”
Vân Thủy Dạng nhìn Cận Kỳ Ngôn cười đến ngây ngốc.
Lửa giận trong lòng dâng đến đỉnh điểm, Cận Kỳ Ngôn hướng đến giám đốc, lạnh lùng nói: “Đem người này quăng ra ngoài, đừng để tôi nhìn thấy cô ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz