Edit Vo Han Luu Ngai Vang Cua Trap Boy De But Hoa Cot
Edit: ĐleBeta: Kudo======================================Thi hài trong hành lang triển lãm tranh (7)
Khang Nghiêu nhìn thấy Bạch Lạc đi vào trong, thì liền lập tức theo sau.Nhưng đợi đến lúc nhấc chân bước vào cửa, Bạch Lạc vốn lúc trước vẫn có thể trông thấy được lại đột nhiên mất tăm mất tích, không hề lưu lại một chút dấu vết tồn tại nào.Ngoài tháp, các học sinh trung học cũng đã biến mất, không biết là đã đi đâu.Những người què đem cái đầu chỉ có 1 tấc của nam nhân đặt trên mặt đất, rõ ràng là bọn họ không sẵn sàng để mang theo anh ta cùng vào tháp.Khang Nghiêu không đi theo sau mấy người kia, mà đi dọc theo các bậc thang hướng lên trên đỉnh tháp một mình.Nhưng anh leo đến nơi mà vẫn không thể nào tìm thấy được Bạch Lạc.Một lần nữa ở trong tháp Khang Nghiêu lại tiếp tục đi tìm Bạch Lạc, mà giờ phút này Bạch Lạc lại ở bên ngoàiLúc ấy, sau khi Bạch Lạc đá văng cửa đi vào trong, vốn chỉ muốn quan sát bên trong và chắc rằng không có bất kì nguy hiểm gì rồi quay trở lại gọi Khang Nghiêu cùng nữ quỷ vào.Kết quả không ngờ rằng, cậu chỉ vừa mới tiến lên vài bước liền trực tiếp xuất hiện ở ngoài tháp.Nói suông là ngoài tháp, nhưng cũng không thực sự là vậy.Bởi vì, giờ phút này đứng trước mặt Bạch Lạc là một tòa được bao bọc bởi đồng thau*, dưới cái ánh mặt trời rạng rỡ của nhật tháp, căn bản không phải là bộ dáng rách nát lâu năm mà cậu từng trông thấy.*Đồng thau là hợp kim của đồng và kẽm.Và không hề có bất kì dấu vết nào cho thấy có ai đó đã hoạt động trên bãi đất trống ngoài tháp, do vậy mà Bạch Lạc có thể nhận định đây thực sự không phải là bên ngoài tháp!Nhật tháp trông rất mới, cũng giống như tháp bên ngoài, được xây chín tầng, chỉ một tầng là có duy nhất một cái cổng tháp, còn lại tất cả đều đóng cửa.Nếu Bạch Lạc muốn tiến vào trong, thì vẫn phải đi qua cửa tháp tầng một.Cậu nhấc theo làn váy, đi tới trước cửa tháp rồi nhìn chằm chằm vào nó, sau đó thành thành thật thật thu chính chân của mình vàoXác nhận sau khi xem qua bằng mắt, đây không phải là cánh cửa mà giày cao gót của cậu có thể đạp đổ.Tuy rằng, cũng là cửa của nhật tháp, nhưng tình trạng của tháp rõ là đang ở thời kì tốt nhất, không giống với cái tháp bên ngoài kia, từng trải qua biết bao ngày gió với ánh nắng chói, mặc dù nhìn thân tháp vẫn còn đứng lặng, nhưng thực tế toàn bộ nó đã bắt đầu gỉ sắt.Thân tháp gỉ sắt, cộng với sau nhiều ngày vận hành, cậu đã có thể dùng đôi giày cao gót thuần thục vốn không bình thường để đạp cánh cửa ra một cách thuận lợi.Hiện tại bây giờ thì quên nó đi.Hơn nữa, Bạch Lạc cũng tự nhận mình là một người nhã nhặn, nếu không phải bây giờ cậu đang ở thế giới ảo còn trong tình huống đặc thù, thì cậu tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bạo lực để phá hoại địa điểm du lịch này."Du lịch văn minh, xin chào, xin chào, chào mọi người."Bạch Lạc cúi đầu niệm một câu, sau đó dùng cái kẹp tóc nhỏ trước đó để cố định tấm màn che quá đầu, nhét vào trong lỗ khóa lớn treo trên ván cửa.Ổ khoá này không bị hư hại gì nên có lẽ có thể dùng kẹp tóc để mở.Nhưng Bạch Lạc thử một hồi lâu, khóa này một chút phản ứng cũng không có, hiển nhiên cái kẹp cũng không dùng được."Quả nhiên hành vi mở cửa không văn minh là không đúng, tôi hẳn là nên suy nghĩ sâu sắc lại hành vi của mình rồi."Bạch Lạc một bên tự kiểm điểm bản thân, một bên lui lại về phía sau vài bước rồi ngẩng đầu quan sát tòa nhật tháp trước mắt.Cửa tháp mở không được, cậu không thể nào vào được tháp, không tiến vào được tháp thì cậu có thể sẽ bị nhốt ở trong này, ra ngoài cũng không được.Cậu đành phải nghĩ cách khác, cách mà không cần tiến vào trong cũng có thể đi ra ngoài.Bạch Lạc nhìn chằm chằm vào cái chân đang giơ lên bên cạnh nhật tháp, sau đó lại cúi đầu nhìn nhìn cái váy cưới của chính mình, giơ tay lên khoa tay múa chân một chút."Chiều dài này hình như là đủ nhỉ?"Nhìn chung xung quanh không một bóng người , Bạch Lạc cũng không làm bộ làm tịch gì nữa, lập tức đem cái váy cưới đang mặc trên người cởi xuống, sau đó lấy hết tấm lưới che mặt trên đầu và găng tay ren gom lại, buộc vào cùng chiếc váy, vặn lại thành một dải dây vải dài, giơ tay cầm nó ném lên đỉnh nhật tháp rồi treo ở đấy.Bạch Lạc nắm lấy dải vải dài kéo kéo, do chất lượng vải của chiếc váy vô cùng tốt nên khi bị treo trên chân vểnh tháp thì vẫn rất chắc chắn.Thế là Bạch Lạc nắm lấy nó, hướng trên thân tháp mà lên, khi leo lên hết một tầng đỉnh vải thì cậu liền đem nó gỡ xuống, dùng cách tương tự mà treo lên chân vểnh của đỉnh tầng 2, tiếp tục đi lên.Bạch Lạc vốn nghĩ rằng, cứ đứng trên cao nhìn xa, chờ cho đến khi cậu leo lên đỉnh tháp là có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra xung quanh, biết đâu được sẽ tìm thấy một đường khác để thoát ra.Kết quả khi cậu leo lên tới đỉnh tháp, mới phát hiện ra rằng, nhật tháp chính là trung tâm vòng tròn, còn trong vòng mười mét đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù trắng, không thể nhìn thấy bất cứ điều gì cả.Tìm không thấy đường ra, Bạch Lạc cũng đã gắng hết sức mà leo lên đỉnh, dứt khoát không vội trèo xuống, mà là mặc quần áo rồi tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi bên cạnh ngọn tháp.Ngọn tháp có hình dạng hồ lô tổng thể, tầng dưới thực tâm*, tầng trên lại trống rỗng và được đặt một bức tượng thần vào trong.Kích thước của tượng thần chỉ bằng lòng bàn tay, đứng ở giữa hồ lô, mái tóc dài buông thả lả lơi xuống bên cạnh khuôn mặt, nhưng khuôn mặt lại không chạm khắc bất kì ngũ quan nào, rõ ràng đây là phiên bản thu nhỏ của bức tượng bên bờ sông kia.Có điều, bức tượng Phật thu nhỏ này chỉ có mặt của người đàn ông, mà không hề có mặt của Bồ Tát từ bi.Bức tượng này là ai nhỉ? Làm thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể thấy nó ở khắp mọi nơi.
Nhưng hình như đây cũng là quái vật ở nơi này đúng không ta?Bạch Lạc nhìn khuôn mặt không có ngũ quan của tượng thần, tâm tư khẽ động.Bây giờ, cậu vẫn còn an vị mà ngồi bên một bức tượng, nhưng nó lại không tấn công cậu, vậy cậu có thể thử làm gì đó để có được độ hảo cảm của tượng thần ấy.Nếu mức độ hảo cảm không tốt, thì cũng nên thử xem mức độ ác cảm.Nếu mà nỗ lực của cậu thành công, ắt hẳn app có thể sẽ có một sự đổi thay mới, có lẽ tình trạng khó khăn bây giờ sẽ có một bước ngoặt hoặc thậm chí tồi tệ hơn.Nhưng dù trong bất kì trường hợp nào thì cũng sẽ tốt hơn so với bây giờ!Trên tay Bạch Lạc không có bất kì đồ vật nào liên quan đến pho tượng, cậu không còn cách nào để bắt đầu từ con đường này rồi hành động, đành phải tìm một lối tắt khác mà đi.Cậu lấy ra bó hoa từ trong ba lô, lấy ra từng bông sau đó tuốt tất cả cánh hoa lẫn gai xuống, đâm thủng cái cánh hoa xong kết chúng với gai làm thành một chiếc mặt nạ cánh hoa đơn giản rồi dán nó vào khuôn mặt của bức tượng."Nữ quỷ đều nói không có mắt thật sự rất xấu.""Mắt, mũi, miệng, tai, lông mày ngươi đều không có, chắc rằng ngươi xấu đến mức đến chính ngươi cũng không muốn nhìn.""Ta đã làm cho ngươi một cái mặt nạ, nếu ngươi có thể thêm chút độ hảo cảm đối với ta, thì ta liền tặng nó cho ngươi."Sau khi Bạch Lạc dán mặt nạ lên tượng thần vô diện thì ngồi kiên nhẫn chờ đợi app nhắc nhở mình.Tuy nhiên, một phút trôi qua rồi năm phút, mười phút qua đi, mà app vẫn không có chút động tĩnh gì.Điều này cũng cho thấy rằng hành động của cậu, đã không làm cho bức tượng thiêng liêng nảy sinh bất kì cảm tình nào với cậu.
Đối với kết quả này mà nói, đã được dự đoán trước đi.Bạch Lạc cũng không thất vọng lắm, giơ tay muốn lấy lại mặt nạ vừa dán trên mặt tượng thần.Hoa và gai đối với cậu là công cụ rất hữu ích, vã lại các bức tượng không có bất kì biến hóa cảm xúc nào, vì vậy cậu cũng không cần lãng phí chúng nữa.Dự định lấy mặt nạ xong thì cậu sẽ xuống tháp, tuy nhiên, khi bàn tay của cậu kéo mặt nạ trên khuôn mặt, nó lại không thể tháo ra!"Hả?"Bạch Lạc ngước mắt lên, ánh mắt dừng trên người tượng thần xem xét kĩ, tăng thêm lực ở tay một chút.Mặt nạ vẫn là không thể kéo xuống!Bạch Lạc: ?Cậu chẳng hề bôi keo lên mặt nạ, thế sao nó lại không thể tháo ra được?Một hồi lâu sau, Bạch Lạc mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, tượng thần này không hẳn là một khối đá hoàn toàn không sinh ra cảm xúc, mà là có một ít ý thức!Ít nhất, nó biết giữ chiếc mặt nạ này trên mặt nó để giấu đi sự xấu xí!"Không tăng cho ta độ hảo cảm, cũng không chịu trả đồ cho ta?"Bạch Lạc lập tức tức giận, cởi giày cao gót ra, hướng tới đầu pho tượng mà ném."Nếu mặt nạ không thể tháo thì ta sẽ tháo cái đầu của người ra!"Lời vừa dứt, toàn bộ thi thể của tượng thần thoáng chốc bị tách ra.Bạch Lạc nhanh chóng ổn định lại rồi nắm lấy đầu tượng thần, sau đó nhét vào ba lô của cậu!Cậu không quan tâm nếu cái này là thứ nguy hiểm như bức tượng bên bờ sông.Mặc kệ tượng thần này có năng lực phi thường gì, muốn bạch nữ phiếu* hắn đồ đạc của Bạch Lạc, cửa nào cũng không có!*白女票 – mình không hiểu nghĩa từ này ạ
Sau khi lắp lại thân tượng, Bạch Lạc đề phòng cao độ, để ngăn nó xuất hiện dị trạng.Bất ngờ là, tượng không thay đổi nhiều, ngược lại là tháp nhật dưới chân cậu, bắt đầu dần dần trở nên hư ảo, rồi sau đó dần dần tan rã.Dưới chân Bạch Lạc không còn chỗ đứng, toàn thân nhất thời không thể khống chế được mà rơi xuống.Nhật tháp cao chín tầng, Bạch Lạc đi lên là từng tầng từng tầng trèo lên, lúc này cứ như vậy ngã xuống, sợ là không chết thì cũng tàn phế.Cơ thể của Bạch Lạc không thể tìm thấy bất cứ điều gì để mượn lực, chỉ có thể nắm lấy làn váy của mình, nhanh chóng bọc một vài lần, sau đó mở ra thành một hình ô để tăng sức chắn gió.Mặc dù, làn váy bị rò rỉ gió, nhưng tốt xấu gì cũng đã làm chậm phần nào tốc độ rơi xuống của Bạch Lạc.Đợi đến khi sắp rơi xuống đất, Bạch Lạc cất làn váy lại, bọc thành một khối mềm mại, đệm xuống thân mình, cả người liền ngã xuống đất.Ngã hơi đau, nhưng may mắn là không bị thương, Bạch Lạc nhanh chóng đứng dậy. Kỳ lạ thay, thay vì rơi xuống ở bên ngoài, cậu lại rơi vào giữa một tầng tháp.Toàn bộ nhật tháp đều từ đồng đổ bê-tông mà thành, mái ngói, vòm đấu, dầm cột với mặt đất và mái nhà, tất cả đều được trang trí với các bức bích họa bằng đồng.Bạch Lạc đi tới trước bích họa trước mặt, nhìn kỹ, phát hiện nội dung bức tranh trên bức bích họa này, chính là quá trình xây tháp, mà ở góc dưới bên phải của mỗi bức bích họa, đều mang theo một con dấu màu đỏ, chữ trên con dấu là —— Tạ ơn.Bạch Lạc chỉ nhìn chằm chằm vào chữ "Tạ ơn" kia mà thôi, nó giống như sống lại, vặn vẹo, thoát khỏi bức bích họa, sau đó nhảy lên mu bàn tay Bạch Lạc, giống như một tiểu nhân, đứng ở đó.Đồng thời, trong đầu Bạch Lạc đột nhiên xuất hiện nhiều hình ảnh lộn xộn, đau đớn, gào thét, tuyệt vọng, tất cả đều là những cơn ác mộng vô tận.Tất cả những người hoặc những thứ đã chạm vào từ "Tạ ơn" sẽ bị nó nguyền rủa, và cuối cùng rơi xuống vực thẳm mãi mãi, không thể được giải thoát.Bạch Lạc hơi rũ mắt, ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay mình, trên người chữ "Tạ" tản ra huyết sắc, đang không kiêng nể gì nhúng vào da cậu, dường như đã tuyên bố cái chết của cậu. "Tạ ơn" tự là một lời nguyền, trở nên mạnh mẽ hơn dựa trên nỗi sợ hãi và sợ hãi của vật bị nguyền rủa.Từ thời điểm Bạch Lạc xuất hiện, "Tạ"tự đã biết, nỗi sợ hãi của Bạch Lạc, nhất định là chất xúc tác tuyệt vời, giúp nó lên một tầm cao mới.Nó đang chờ thưởng thức bộ dáng thống khổ giãy dụa sắp chết của Bạch Lạc.Tuy nhiên, nó đã ăn mòn toàn bộ cánh tay của Bạch Lạc, nhưng đôi mắt lạnh lùng của thiếu niên ấy vẫn không hiện một tia sợ hãi nào.Bạch Lạc lạnh lùng nhìn "Tạ" tự một cái, sau đó mở ba lô của mình ra, lấy đầu tượng thần đặt trong ba lô ra, sau đó xách nó đang đứng trên mu bàn tay mình lên, trực tiếp dán lên ót tượng, mở miệng nói."Phiền toái cũng giết chết nó, để cho ta trên đường Hoàng Tuyền* có một người bạn."*Hoàng Tuyền: suối vàng, âm phủ."Tạ" tự: ?Lời của tác giả: Tượng mini: Không bao giờ nghĩ rằng kết thúc của ta không chỉ là rụng đầu, mà còn được chôn cùng.....
Khang Nghiêu nhìn thấy Bạch Lạc đi vào trong, thì liền lập tức theo sau.Nhưng đợi đến lúc nhấc chân bước vào cửa, Bạch Lạc vốn lúc trước vẫn có thể trông thấy được lại đột nhiên mất tăm mất tích, không hề lưu lại một chút dấu vết tồn tại nào.Ngoài tháp, các học sinh trung học cũng đã biến mất, không biết là đã đi đâu.Những người què đem cái đầu chỉ có 1 tấc của nam nhân đặt trên mặt đất, rõ ràng là bọn họ không sẵn sàng để mang theo anh ta cùng vào tháp.Khang Nghiêu không đi theo sau mấy người kia, mà đi dọc theo các bậc thang hướng lên trên đỉnh tháp một mình.Nhưng anh leo đến nơi mà vẫn không thể nào tìm thấy được Bạch Lạc.Một lần nữa ở trong tháp Khang Nghiêu lại tiếp tục đi tìm Bạch Lạc, mà giờ phút này Bạch Lạc lại ở bên ngoàiLúc ấy, sau khi Bạch Lạc đá văng cửa đi vào trong, vốn chỉ muốn quan sát bên trong và chắc rằng không có bất kì nguy hiểm gì rồi quay trở lại gọi Khang Nghiêu cùng nữ quỷ vào.Kết quả không ngờ rằng, cậu chỉ vừa mới tiến lên vài bước liền trực tiếp xuất hiện ở ngoài tháp.Nói suông là ngoài tháp, nhưng cũng không thực sự là vậy.Bởi vì, giờ phút này đứng trước mặt Bạch Lạc là một tòa được bao bọc bởi đồng thau*, dưới cái ánh mặt trời rạng rỡ của nhật tháp, căn bản không phải là bộ dáng rách nát lâu năm mà cậu từng trông thấy.*Đồng thau là hợp kim của đồng và kẽm.Và không hề có bất kì dấu vết nào cho thấy có ai đó đã hoạt động trên bãi đất trống ngoài tháp, do vậy mà Bạch Lạc có thể nhận định đây thực sự không phải là bên ngoài tháp!Nhật tháp trông rất mới, cũng giống như tháp bên ngoài, được xây chín tầng, chỉ một tầng là có duy nhất một cái cổng tháp, còn lại tất cả đều đóng cửa.Nếu Bạch Lạc muốn tiến vào trong, thì vẫn phải đi qua cửa tháp tầng một.Cậu nhấc theo làn váy, đi tới trước cửa tháp rồi nhìn chằm chằm vào nó, sau đó thành thành thật thật thu chính chân của mình vàoXác nhận sau khi xem qua bằng mắt, đây không phải là cánh cửa mà giày cao gót của cậu có thể đạp đổ.Tuy rằng, cũng là cửa của nhật tháp, nhưng tình trạng của tháp rõ là đang ở thời kì tốt nhất, không giống với cái tháp bên ngoài kia, từng trải qua biết bao ngày gió với ánh nắng chói, mặc dù nhìn thân tháp vẫn còn đứng lặng, nhưng thực tế toàn bộ nó đã bắt đầu gỉ sắt.Thân tháp gỉ sắt, cộng với sau nhiều ngày vận hành, cậu đã có thể dùng đôi giày cao gót thuần thục vốn không bình thường để đạp cánh cửa ra một cách thuận lợi.Hiện tại bây giờ thì quên nó đi.Hơn nữa, Bạch Lạc cũng tự nhận mình là một người nhã nhặn, nếu không phải bây giờ cậu đang ở thế giới ảo còn trong tình huống đặc thù, thì cậu tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bạo lực để phá hoại địa điểm du lịch này."Du lịch văn minh, xin chào, xin chào, chào mọi người."Bạch Lạc cúi đầu niệm một câu, sau đó dùng cái kẹp tóc nhỏ trước đó để cố định tấm màn che quá đầu, nhét vào trong lỗ khóa lớn treo trên ván cửa.Ổ khoá này không bị hư hại gì nên có lẽ có thể dùng kẹp tóc để mở.Nhưng Bạch Lạc thử một hồi lâu, khóa này một chút phản ứng cũng không có, hiển nhiên cái kẹp cũng không dùng được."Quả nhiên hành vi mở cửa không văn minh là không đúng, tôi hẳn là nên suy nghĩ sâu sắc lại hành vi của mình rồi."Bạch Lạc một bên tự kiểm điểm bản thân, một bên lui lại về phía sau vài bước rồi ngẩng đầu quan sát tòa nhật tháp trước mắt.Cửa tháp mở không được, cậu không thể nào vào được tháp, không tiến vào được tháp thì cậu có thể sẽ bị nhốt ở trong này, ra ngoài cũng không được.Cậu đành phải nghĩ cách khác, cách mà không cần tiến vào trong cũng có thể đi ra ngoài.Bạch Lạc nhìn chằm chằm vào cái chân đang giơ lên bên cạnh nhật tháp, sau đó lại cúi đầu nhìn nhìn cái váy cưới của chính mình, giơ tay lên khoa tay múa chân một chút."Chiều dài này hình như là đủ nhỉ?"Nhìn chung xung quanh không một bóng người , Bạch Lạc cũng không làm bộ làm tịch gì nữa, lập tức đem cái váy cưới đang mặc trên người cởi xuống, sau đó lấy hết tấm lưới che mặt trên đầu và găng tay ren gom lại, buộc vào cùng chiếc váy, vặn lại thành một dải dây vải dài, giơ tay cầm nó ném lên đỉnh nhật tháp rồi treo ở đấy.Bạch Lạc nắm lấy dải vải dài kéo kéo, do chất lượng vải của chiếc váy vô cùng tốt nên khi bị treo trên chân vểnh tháp thì vẫn rất chắc chắn.Thế là Bạch Lạc nắm lấy nó, hướng trên thân tháp mà lên, khi leo lên hết một tầng đỉnh vải thì cậu liền đem nó gỡ xuống, dùng cách tương tự mà treo lên chân vểnh của đỉnh tầng 2, tiếp tục đi lên.Bạch Lạc vốn nghĩ rằng, cứ đứng trên cao nhìn xa, chờ cho đến khi cậu leo lên đỉnh tháp là có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra xung quanh, biết đâu được sẽ tìm thấy một đường khác để thoát ra.Kết quả khi cậu leo lên tới đỉnh tháp, mới phát hiện ra rằng, nhật tháp chính là trung tâm vòng tròn, còn trong vòng mười mét đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù trắng, không thể nhìn thấy bất cứ điều gì cả.Tìm không thấy đường ra, Bạch Lạc cũng đã gắng hết sức mà leo lên đỉnh, dứt khoát không vội trèo xuống, mà là mặc quần áo rồi tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi bên cạnh ngọn tháp.Ngọn tháp có hình dạng hồ lô tổng thể, tầng dưới thực tâm*, tầng trên lại trống rỗng và được đặt một bức tượng thần vào trong.Kích thước của tượng thần chỉ bằng lòng bàn tay, đứng ở giữa hồ lô, mái tóc dài buông thả lả lơi xuống bên cạnh khuôn mặt, nhưng khuôn mặt lại không chạm khắc bất kì ngũ quan nào, rõ ràng đây là phiên bản thu nhỏ của bức tượng bên bờ sông kia.Có điều, bức tượng Phật thu nhỏ này chỉ có mặt của người đàn ông, mà không hề có mặt của Bồ Tát từ bi.Bức tượng này là ai nhỉ? Làm thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể thấy nó ở khắp mọi nơi.
Nhưng hình như đây cũng là quái vật ở nơi này đúng không ta?Bạch Lạc nhìn khuôn mặt không có ngũ quan của tượng thần, tâm tư khẽ động.Bây giờ, cậu vẫn còn an vị mà ngồi bên một bức tượng, nhưng nó lại không tấn công cậu, vậy cậu có thể thử làm gì đó để có được độ hảo cảm của tượng thần ấy.Nếu mức độ hảo cảm không tốt, thì cũng nên thử xem mức độ ác cảm.Nếu mà nỗ lực của cậu thành công, ắt hẳn app có thể sẽ có một sự đổi thay mới, có lẽ tình trạng khó khăn bây giờ sẽ có một bước ngoặt hoặc thậm chí tồi tệ hơn.Nhưng dù trong bất kì trường hợp nào thì cũng sẽ tốt hơn so với bây giờ!Trên tay Bạch Lạc không có bất kì đồ vật nào liên quan đến pho tượng, cậu không còn cách nào để bắt đầu từ con đường này rồi hành động, đành phải tìm một lối tắt khác mà đi.Cậu lấy ra bó hoa từ trong ba lô, lấy ra từng bông sau đó tuốt tất cả cánh hoa lẫn gai xuống, đâm thủng cái cánh hoa xong kết chúng với gai làm thành một chiếc mặt nạ cánh hoa đơn giản rồi dán nó vào khuôn mặt của bức tượng."Nữ quỷ đều nói không có mắt thật sự rất xấu.""Mắt, mũi, miệng, tai, lông mày ngươi đều không có, chắc rằng ngươi xấu đến mức đến chính ngươi cũng không muốn nhìn.""Ta đã làm cho ngươi một cái mặt nạ, nếu ngươi có thể thêm chút độ hảo cảm đối với ta, thì ta liền tặng nó cho ngươi."Sau khi Bạch Lạc dán mặt nạ lên tượng thần vô diện thì ngồi kiên nhẫn chờ đợi app nhắc nhở mình.Tuy nhiên, một phút trôi qua rồi năm phút, mười phút qua đi, mà app vẫn không có chút động tĩnh gì.Điều này cũng cho thấy rằng hành động của cậu, đã không làm cho bức tượng thiêng liêng nảy sinh bất kì cảm tình nào với cậu.
Đối với kết quả này mà nói, đã được dự đoán trước đi.Bạch Lạc cũng không thất vọng lắm, giơ tay muốn lấy lại mặt nạ vừa dán trên mặt tượng thần.Hoa và gai đối với cậu là công cụ rất hữu ích, vã lại các bức tượng không có bất kì biến hóa cảm xúc nào, vì vậy cậu cũng không cần lãng phí chúng nữa.Dự định lấy mặt nạ xong thì cậu sẽ xuống tháp, tuy nhiên, khi bàn tay của cậu kéo mặt nạ trên khuôn mặt, nó lại không thể tháo ra!"Hả?"Bạch Lạc ngước mắt lên, ánh mắt dừng trên người tượng thần xem xét kĩ, tăng thêm lực ở tay một chút.Mặt nạ vẫn là không thể kéo xuống!Bạch Lạc: ?Cậu chẳng hề bôi keo lên mặt nạ, thế sao nó lại không thể tháo ra được?Một hồi lâu sau, Bạch Lạc mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, tượng thần này không hẳn là một khối đá hoàn toàn không sinh ra cảm xúc, mà là có một ít ý thức!Ít nhất, nó biết giữ chiếc mặt nạ này trên mặt nó để giấu đi sự xấu xí!"Không tăng cho ta độ hảo cảm, cũng không chịu trả đồ cho ta?"Bạch Lạc lập tức tức giận, cởi giày cao gót ra, hướng tới đầu pho tượng mà ném."Nếu mặt nạ không thể tháo thì ta sẽ tháo cái đầu của người ra!"Lời vừa dứt, toàn bộ thi thể của tượng thần thoáng chốc bị tách ra.Bạch Lạc nhanh chóng ổn định lại rồi nắm lấy đầu tượng thần, sau đó nhét vào ba lô của cậu!Cậu không quan tâm nếu cái này là thứ nguy hiểm như bức tượng bên bờ sông.Mặc kệ tượng thần này có năng lực phi thường gì, muốn bạch nữ phiếu* hắn đồ đạc của Bạch Lạc, cửa nào cũng không có!*白女票 – mình không hiểu nghĩa từ này ạ
Sau khi lắp lại thân tượng, Bạch Lạc đề phòng cao độ, để ngăn nó xuất hiện dị trạng.Bất ngờ là, tượng không thay đổi nhiều, ngược lại là tháp nhật dưới chân cậu, bắt đầu dần dần trở nên hư ảo, rồi sau đó dần dần tan rã.Dưới chân Bạch Lạc không còn chỗ đứng, toàn thân nhất thời không thể khống chế được mà rơi xuống.Nhật tháp cao chín tầng, Bạch Lạc đi lên là từng tầng từng tầng trèo lên, lúc này cứ như vậy ngã xuống, sợ là không chết thì cũng tàn phế.Cơ thể của Bạch Lạc không thể tìm thấy bất cứ điều gì để mượn lực, chỉ có thể nắm lấy làn váy của mình, nhanh chóng bọc một vài lần, sau đó mở ra thành một hình ô để tăng sức chắn gió.Mặc dù, làn váy bị rò rỉ gió, nhưng tốt xấu gì cũng đã làm chậm phần nào tốc độ rơi xuống của Bạch Lạc.Đợi đến khi sắp rơi xuống đất, Bạch Lạc cất làn váy lại, bọc thành một khối mềm mại, đệm xuống thân mình, cả người liền ngã xuống đất.Ngã hơi đau, nhưng may mắn là không bị thương, Bạch Lạc nhanh chóng đứng dậy. Kỳ lạ thay, thay vì rơi xuống ở bên ngoài, cậu lại rơi vào giữa một tầng tháp.Toàn bộ nhật tháp đều từ đồng đổ bê-tông mà thành, mái ngói, vòm đấu, dầm cột với mặt đất và mái nhà, tất cả đều được trang trí với các bức bích họa bằng đồng.Bạch Lạc đi tới trước bích họa trước mặt, nhìn kỹ, phát hiện nội dung bức tranh trên bức bích họa này, chính là quá trình xây tháp, mà ở góc dưới bên phải của mỗi bức bích họa, đều mang theo một con dấu màu đỏ, chữ trên con dấu là —— Tạ ơn.Bạch Lạc chỉ nhìn chằm chằm vào chữ "Tạ ơn" kia mà thôi, nó giống như sống lại, vặn vẹo, thoát khỏi bức bích họa, sau đó nhảy lên mu bàn tay Bạch Lạc, giống như một tiểu nhân, đứng ở đó.Đồng thời, trong đầu Bạch Lạc đột nhiên xuất hiện nhiều hình ảnh lộn xộn, đau đớn, gào thét, tuyệt vọng, tất cả đều là những cơn ác mộng vô tận.Tất cả những người hoặc những thứ đã chạm vào từ "Tạ ơn" sẽ bị nó nguyền rủa, và cuối cùng rơi xuống vực thẳm mãi mãi, không thể được giải thoát.Bạch Lạc hơi rũ mắt, ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay mình, trên người chữ "Tạ" tản ra huyết sắc, đang không kiêng nể gì nhúng vào da cậu, dường như đã tuyên bố cái chết của cậu. "Tạ ơn" tự là một lời nguyền, trở nên mạnh mẽ hơn dựa trên nỗi sợ hãi và sợ hãi của vật bị nguyền rủa.Từ thời điểm Bạch Lạc xuất hiện, "Tạ"tự đã biết, nỗi sợ hãi của Bạch Lạc, nhất định là chất xúc tác tuyệt vời, giúp nó lên một tầm cao mới.Nó đang chờ thưởng thức bộ dáng thống khổ giãy dụa sắp chết của Bạch Lạc.Tuy nhiên, nó đã ăn mòn toàn bộ cánh tay của Bạch Lạc, nhưng đôi mắt lạnh lùng của thiếu niên ấy vẫn không hiện một tia sợ hãi nào.Bạch Lạc lạnh lùng nhìn "Tạ" tự một cái, sau đó mở ba lô của mình ra, lấy đầu tượng thần đặt trong ba lô ra, sau đó xách nó đang đứng trên mu bàn tay mình lên, trực tiếp dán lên ót tượng, mở miệng nói."Phiền toái cũng giết chết nó, để cho ta trên đường Hoàng Tuyền* có một người bạn."*Hoàng Tuyền: suối vàng, âm phủ."Tạ" tự: ?Lời của tác giả: Tượng mini: Không bao giờ nghĩ rằng kết thúc của ta không chỉ là rụng đầu, mà còn được chôn cùng.....
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz