ZingTruyen.Xyz

Edit Ver Vhani Nhung Mau Giay Nhan Tren Khung Cua Hoan


Đô Đô đang ở trong nhà chơi đùa vui vẻ, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại nhào vào lòng cô . Nó dùng cái lưỡi nham nhám liếm lên mặt Heeyeon  mấy cái, sau đó dụi đầu vào lòng cô.

_Mày nhớ tao lắm hả. Tao cũng nhớ mày lắm – Heeyeon  ôm cục bông trong lòng, cười vô cùng mãn nguyện.

Đúng lúc đó bụng Đô Đô bỗng vang lên mấy tiếng « ọt ọt », cún con ngay lập tức trèo xuống khỏi lòng Vương Nguyên, quay qua cọ ống quần Taehuyng . Cún con là thế, vô cùng đơn giản, cho nó ăn ngon một bữa, nó liền nhớ cả đời. Lúc đói bụng nó liền quay đầu tìm người cho nó ăn ngon nhất.

Cô mở to hai mắt ngạc nhiên, nhìn Đô Đô vài giây trước còn vui vẻ với mình, vài giây sau đã quay ra làm nũng người khác. Trong lòng có điểm hụt hẫng, tiểu vũ trụ bắt đầu bùng nổ.

_Đô Đô, mày nhớ tao cơ mà, tại sao lại quấn lấy anh ấy thế ?

Anh nghe được câu này liền bặm môi lại, cố gắng ngăn tiếng cười. Nhưng mẹ cô thì không phúc hậu như thế, bà phá lên cười con gái  nhà mình, tiện tay cốc đầu nó một cái.

_Đồ ngốc này, không tin nổi là con học được lên đại học. Đô Đô đói bụng đương nhiên phải lấy lòng người cho nó ăn, chẳng lẽ lại tìm cái tên ngược đãi nó bằng mì tôm như con ?

_Mì tôm cũng ngon mà…- Cô ôm lấy chỗ bị cốc, bĩu môi nói thầm.

Taehuyng nhìn cảnh này thì không kìm nổi nữa, liền bật cười. Sau đó nói với Heeyeon để anh cho Đô Đô ăn, rồi đi về phía tủ lạnh chọn vài món hâm nóng. Mẹ Ahn nhìn bóng lưng anh bận rộn trong bếp liền gật đầu hài lòng.

Heeyeon  lúc này mới chú ý đến mẩu giấy vàng đính trên tủ lạnh, tò mò tiến lại xem. Nội dung trên đó không có gì đặc biệt, chỉ nói có mấy món trong tủ lạnh và nhắc nhở cô ăn uống cẩn thận, ở dưới còn ký tên Kim Taehuyng .

" Anh Taehuyng , cái này anh viết à ?

_Ừ, anh sợ em không biết đồ của ai lại không dùng. Nên thương xót cái dạ dày của mình một chút.

" Taehuyngie nói phải lắm. Còn con, tên ngốc này, ăn uống cho cẩn thận, mẹ về mà mày còn phải vào bệnh viện nữa thì cứ liệu hồn. Ăn phải đúng giờ, đúng bữa…

Mặc kệ mẹ mình bắt đầu lải nhải về chế độ ăn uống, cô cúi xuống đọc lại mẩu giấy đang cầm trên tay lần nữa. Chữ nam thần viết rất đẹp nha, nhưng tại sao cô nhìn lại thấy quen như vậy.

Ở lại nhà Heeyeon  một lúc lâu, rốt cuộc anh vẫn phải đứng dậy ra về. Mẹ Ahn vô cùng nhiệt tình, bắt cô phải tiễn anh xuống tận cổng khu nhà. Báo hại anh lại phải đi vòng một hồi mới dám về nhà.

Lúc chuẩn bị bước lên bậc thang cuối cùng, anh liền nhìn thấy cô đang loay hoay dán mấy mẩu giấy trên cửa nhà mình. Trái tim anh đập liên hồi, không phải chứ, anh không thể bị lộ lúc này được. Chẳng còn cách nào khác, Taehuyng đành nhẹ tay nhẹ chân đi xuống dưới lầu.

_A, Taehuyng , muộn rồi cháu còn đi đâu vậy ? Không ăn tối ở nhà hả ?

Đi xuống tầng trệt, anh bị hàng xóm bắt gặp, đành đứng lại tiếp chuyện. Trong lòng anh lo lắng muốn chết, Heeyeon liệu có nghe thấy tiếng nói chuyện không.

Cô thực ra loáng thoáng có nghe được mấy câu, nhưng cũng không để ý lắm tiếp tục dán giấy note. Lần trước cô để lại mẩu giấy, nội dung chỉ có thế này :

[Anh khẳng định là bị bệnh rồi, nếu không tại sao tự nhiên đổi tính như vậy? Muốn làm người tốt?]

Tên hàng xóm cũng trả lời ngay, tự thừa nhận rằng hắn bị bệnh, cái tính tự luyến vẫn không thay đổi. Giọng điệu có thay đổi chút ít, nhưng hoàn toàn không che đậy được bản chất xấu xa ở bên trong :

[Tôi hình như là bị bệnh rồi, liền nói cho em trước tiên đó, bị cảm nắng. Còn tính nết thì trước giờ vẫn vậy, tôi làm người rất tốt mà. Những gì tôi khen em đều là thật lòng.]

Ngoài mẩu giấy đó ra thì còn hai ba mẩu giấy khác, có lẽ tên hàng xóm thấy cô không trả lời bèn để lại hỏi thăm, cũng không có gì đặc biệt. Hừ, hình như là bị bệnh gì chứ, bị bệnh mà vẫn có thể nói nhiều như vậy, cô còn bị cảm lạnh đây này.

Heeyeon  chẳng hiểu sao rất muốn cho hàng xóm biết mình cũng bị bệnh, còn bệnh nặng phải nằm viện nữa. Sau đó cô bắt đầu viết giấy note kể lể, kể rất nhiều, giống như kể hết một ngày cô nằm viện như thế nào cho tên hàng xóm nghe.

Viết xong đem dán lên cửa, Heeyeon  xoa xoa tay cảm thấy trong lòng rất thoải mái. Hai ngày nằm viện ngoài mẹ cằn nhằn bên tai cả ngày ra thì chẳng có ai nói chuyện,anh Taehuyng  cũng chỉ ghé qua được một lúc, chán muốn chết. Nói ra được hết nỗi uất ức khi phải nằm viện của mình quả thực rất thoải mái.

Taehuyng đứng ở ngoài hứng gió lạnh một lúc lâu mới dám quay trở lại. Cũng may cô đã viết xong giấy note rồi. Anh thở phào một tiếng, đem mấy mẩu giấy note vào trong nhà đọc.

[Cái gì mà hình như bị bệnh ? Tôi bị bệnh thật đây nè, bị cảm lạnh, còn bị sốt nữa. Xin lỗi vì hai hôm vừa rồi không trả lời anh, nhưng là tôi phải đi bệnh viện. Nằm viện quả thực chán muốn chết, truyền nước tê hết cả tay, lại chẳng có việc gì để làm cả. Cũng may chỉ nằm một ngày thì được ra viện rồi.]

[Nói cho anh nghe, tôi quen với một vị ca ca rất tốt, là nam thần của trường tôi đó. Hôm tôi bị ốm, anh ấy vội đưa tôi đi bệnh viện còn quên cả ăn. Tiếc là người ta còn bận đi học, đi làm, không ở bệnh viện nói chuyện với tôi được. Ây dô, đem so với anh quả là một trời một vực.]

Nét chữ ngoằn nghoèo của cô vẫn chẳng dễ nhìn hơn chút nào, thế mà anh  vẫn có thể đọc liền một mạch không dừng lại. Anh cảm thấy nét chữ này đặc biệt đáng yêu, y hệt chủ nhân của nó vậy.

Heeyeon  đang khen cậu đó, nào là « một vị ca ca rất tốt », nào là « nam thần ». Nhưng tại sao đem so sánh với hàng xóm lại một trời một vực được chứ, vốn cùng là một người kia mà. Anh thở dài, xem ra con đường thay đổi hình tượng của hàng xóm còn vô cùng gian nan.

****

Sáng hôm sau, anh có tiết đầu nên ra ngoài từ rất sớm. Trùng hợp thế nào, đúng lúc anh  vừa buộc xong dây giày chuẩn bị đi thì cửa nhà bên bật mở. Mẹ Ahn  đứng ở cửa vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ hỏi anh :

" Taehuyng , con đến rủ Heeyeon  đi học hả ? Con nhóc này lười lắm, giờ vẫn đang phơi mông ra mà ngủ kia kìa. Có con quan tâm thế này, dì thật an tâm, để dì đi gọi nó dậy.

_A, vâng…- anh chẳng biết nên làm thế nào, đành gãi đầu cười trừ.

Sau đó, Ahn Heeyeon dưới tình trạng mắt nhắm mắt mở bị mẹ đẩy ra khỏi nhà cùng với cái cặp sách. Anh  bối rối nhìn cô nhóc con mơ màng bên cạnh, cuối cùng dứt khoát dắt tay em ấy đi ăn sáng rồi đến trường.

Vào học, Taehuyng  bình thường vốn là sinh viên gương mẫu (trừ giờ Triết), nay lại chọn cái bàn xa tít chỗ góc lớp mà ngồi xuống. Heeyeon  vừa ngồi vào bàn là lại lăn ra ngủ.

Mãi cho đến khi chuông reo báo hết tiết đầu, nhóc con nọ mới giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó quay sang hỏi anh đang ngồi bên cạnh mình :

" Anh Taehuyng , em nhớ hôm nay em không có tiết buổi sáng mà.

Anh nhìn khuôn mặt ngái ngủ nọ chỉ muốn nhéo cho mấy cái. Nhưng nam thần không thể hành động lỗ mãng như vậy, anh đành cười cười xoa đầu cô, rồi nói mẹ em bảo em đi học cùng anh.

Heeyeon  gật gật đầu, chẳng biết có hiểu hay không, nhưng cũng lẽo đẽo theo Taehuyng suốt cả ngày hôm đó.

*Xoa đầu* hành động đốn tim biết bao cô gái

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz