(Edit) Tôi dùng năng lực vu nữ cứu vớt thế giới Conan
Chương 87: Lặp lại
Trở về từ Kanagawa, Nanali và Matsuda liền lao vào công việc căng thẳng.
Không khí trong Sở Cảnh sát Đô thị lại trở nên u ám.
"Đây đã là vụ thứ hai trong tháng này." Sato đứng cạnh bảng trắng, dán các manh mối lên bằng nam châm.
"Vụ đánh bom thứ nhất xảy ra tại một nhà kho bỏ hoang ở Tokyo, nhân chứng nói người chết là người nước ngoài, không rõ danh tính."
"Vụ thứ hai xảy ra tại tầng cao nhất của Tháp Suzuki. Tháp Suzuki đang trong thời gian nghỉ để bảo trì, không có du khách thương vong." Sato trầm mặc hai giây, giọng có chút khó khăn: "Nhưng Đội Xử lý Chất nổ đã hy sinh một cảnh sát."
Nanali nghiêng đầu nhìn về phía Matsuda Jinpei. Vẻ mặt anh nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng hơn bình thường: "Quả bom được lắp đặt phức tạp, không phải loại mà Đội Cơ động trước đây từng tiếp xúc."
Anh cũng quen biết người cảnh sát trẻ tuổi đã hy sinh, tên là Wataru. Khi anh rời khỏi Đội Cơ động, đối phương mới nhậm chức chưa đầy ba tháng, là một hậu bối rất khiêm tốn và ham học hỏi. Cậu ấy cũng đã cố gắng hết sức trước khi hy sinh.
Việc tháo bom do Đội Xử lý Chất nổ phụ trách, nhưng tội phạm có chủ mưu rõ ràng cần Phòng Điều tra Số Một xử lý. Họ biết lần này đã gặp phải đối thủ mạnh, bởi vì — "Tôi, Nanali và Takagi đã thăm dò hai hiện trường vụ án. Ngoài quả bom ra, cả hai bên hiện trường đều không để lại manh mối rõ ràng nào. Thi thể người chết máu thịt lẫn lộn, hầu như thành mảnh vụn."
"Tên đánh bom không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào sao?" Megure hỏi.
Sato lắc đầu: "Thi thể người chết thứ nhất hiện vẫn chưa có người đến nhận." Cô hiểu ý Megure, loại trừ một khả năng: "Tuyệt đối không giống như ba năm trước là vì tống tiền."
Megure trầm ngâm một lát: "Trước tiên hãy điều tra Tập đoàn Suzuki."
————
"Ngài nghĩ lại kỹ xem, gần đây thực sự không có ai kết thù với ngài sao?" Higurashi Nanali ngồi đối diện Suzuki Shiro. "Cho dù ngài cảm thấy không liên quan đến vụ án này, nếu có khả nghi, cũng có thể nói ra."
Suzuki Shiro là cha của Suzuki Sonoko, một doanh nhân ôn hòa nhã nhặn. Ông rất hợp tác với công việc của cảnh sát, nghiêm túc xem xét tất cả các đối tác và đối thủ cạnh tranh gần đây, rồi khẳng định lại lời nói vừa rồi: "Chúng tôi gần đây trên phương diện thương mại không nên có kết thù với ai. Các đối thủ cạnh tranh đều là tập đoàn lớn, mục tiêu cạnh tranh đều không phải là những dự án trọng yếu."
Nanali tin lời Suzuki Shiro, nhưng rất khó đoán suy nghĩ của tội phạm. Tư duy của họ không giống người bình thường, vì thế cô chỉ có thể nói: "Tốt, nếu ngài nhớ ra điều gì thì liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
"Nếu không liên quan đến nhà Suzuki, vậy là vì Tháp Suzuki là một kiến trúc mang tính biểu tượng." Matsuda Jinpei bước ra khỏi cửa, nhìn lại Tháp Suzuki. Tháp cao vút trong mây, hiện là kiến trúc mang tính biểu tượng cao hơn cả Tháp Truyền hình Tokyo.
"Nói như vậy cũng có chỗ khả nghi. Nếu hắn nhắm vào ý nghĩa biểu tượng của Tháp Suzuki, tại sao hắn lại chọn tiến hành vụ nổ lúc không có người? Em không tin là hắn còn có chút lương tâm."
Matsuda Jinpei mở cửa xe ghế lái, thắt dây an toàn: "Đó là vì, vụ nổ này chỉ là bước thứ hai trong kế hoạch."
Giọng cảnh sát tóc xoăn nặng trĩu, anh cảm nhận được nguy hiểm. Nhưng anh không phải là người sợ hãi thử thách, thậm chí có thể nói, càng có thử thách anh càng hưng phấn. Tuy nhiên, việc hy sinh một đồng đội khiến trong lòng anh lúc này chỉ có sự phẫn nộ.
Nanali tán thành ý tưởng của anh: "Hung thủ hai lần đều không để lại thông tin, tất nhiên là đang âm mưu chuyện lớn. Nếu hắn là để khiêu khích cảnh sát, thì nên để lại lời nhắc nhở hoặc manh mối của vụ án liên hoàn. Mà nếu hắn muốn che giấu tung tích của mình, thì không nên dùng thủ đoạn đánh bom giết người. Cho nên..."
Matsuda siết chặt vô lăng, đạp chân ga xuống: "Cho nên hắn tất nhiên không phải đối thủ thương mại của Tập đoàn Suzuki, mà là đối thủ cũ của chúng ta. Giết người không phải trọng điểm, đánh bom mới là."
————
Trở lại Sở Cảnh sát Đô thị, cảnh sát tóc xoăn ấn tầng lầu của Đội Xử lý Chất nổ trong thang máy.
Nanali không hỏi một tiếng, rõ ràng, anh muốn đi tìm Hagiwara Kenji.
Không khí văn phòng Đội Xử lý Chất nổ hiển nhiên nghiêm túc và lạnh nhạt hơn Phòng Điều tra Số Một. Họ vừa mới mất đi một đồng đội. Thấy Matsuda Jinpei bước vào, các đồng đội cũ vội hỏi: "Sao rồi, có manh mối gì không?"
"Loại trừ một khả năng." Matsuda Jinpei trả lời ngắn gọn rồi đi tìm Hagiwara: "Phục hồi thành công chưa?"
Hagiwara hiếm khi cau mày: "Vẫn chưa, chỉ dựa vào lời kể thì quá khó."
Nghe nói quả bom Wataru tháo dỡ khó đến mức không thể xuống tay. Hagiwara Kenji lúc đó đang ở một hiện trường khác. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, anh lập tức chạy đến chỗ Wataru, nhưng chưa kịp lên Tháp Suzuki thì đã thấy ánh lửa ngút trời trên đường.
Thế là Matsuda "loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng" gõ cửa văn phòng trưởng quan.
"Vào!"
"Trưởng quan Aoki, cho tôi mượn Hagiwara một chút."
Mặc dù dùng kính ngữ, nhưng nghe thế nào cũng không giống như đang thương lượng. May mắn thay, Aoki là một trưởng quan không câu nệ, ông hiểu rõ tính cách của Matsuda Jinpei, đương nhiên cũng mong muốn phá án nhanh chóng.
Vị trưởng quan mặt chữ điền trông có vẻ vô cùng uy nghiêm: "Có vay có trả đấy."
Ông nhìn sâu vào người cấp dưới đắc ý nhất của mình: "Hai đứa, phải trở về nguyên vẹn cho tôi."
Ánh mắt Matsuda Jinpei có một tia dao động. Anh hiếm khi đứng nghiêm trang: "Rõ! Trưởng quan."
Nanali chờ họ ở cửa. Hagiwara bước ra cô chào hỏi, không có sự hoạt bát, nhiệt tình như thường lệ.
Matsuda vừa bước nhanh xuống lầu vừa giải thích với Nanali: "Hagi sẽ phục hồi bản đồ đường đi của quả bom trên đường, tiện thể đi điều tra cùng chúng ta."
"Tớ dựa vào lời kể của tiểu đội Wataru, phục hồi được một phần bản vẽ. Loại kích cỡ này là bom hỗn hợp tự chế kiểu mới. Bao gồm trụ thủy ngân và hệ thống cảm ứng trọng lực, chỉ cần chạm vào bệ sẽ kích nổ. Cho nên lúc đó Wataru bị bom kích nổ ngay lập tức khi tháo bảng mạch điện phía dưới."
Anh bổ sung kết quả điều tra mới nhất: "Vật liệu thuốc nổ ở hiện trường vụ án thứ nhất có thành phần tương đồng với trên Tháp Suzuki, nhưng tính cháy nổ cao, độ ổn định kém, uy lực cực mạnh, dạng bột cực mịn — là thành phần mới, chúng ta trước đây chưa từng tiếp xúc."
Đôi mắt màu tím của chàng trai tóc dài lưng chừng không còn sự ấm áp rạng ngời như trước, dường như bị bao phủ một lớp bóng xám. Anh nghiêng đầu nhìn Matsuda Jinpei: "Nếu xuất hiện quả bom thứ ba, để hai chúng ta đi tháo đi."
Tốc độ xe của Matsuda Jinpei nhanh hơn 20% so với bình thường. Nghe lời này, anh không có vẻ đắc ý, khuôn mặt bình tĩnh nói: "Đương nhiên."
Hai người họ là hai cảnh sát có thiên phú và năng lực mạnh nhất Đội Xử lý Chất nổ, nhưng nói như vậy không phải vì cậy tài khinh người, mà là vì, lúc nguy hiểm nhất, họ muốn xông vào tuyến đầu.
"Jinpei-chan, cậu định kéo tớ đi đâu vậy?" Hagiwara Kenji nhìn thấy tuyến đường không giống đi đến hiện trường vụ án, ngược lại càng ngày càng vắng vẻ.
Không đợi Matsuda trả lời, Nanali đã nói trước: "Anh ấy muốn đến Cục Quản lý Xuất nhập cảnh sân bay, tra cứu tất cả hồ sơ xuất nhập cảnh của người nước ngoài."
Trên mặt Nanali có một tia chế giễu nhàn nhạt: "Thật là phiền phức, muốn có toàn bộ hồ sơ, nhất định phải tự mình qua đó."
"Vậy là mò kim đáy bể rồi." Hagiwara nghĩ đến là thấy đau đầu. Anh biết Matsuda Jinpei ghét nhất làm những công việc khô khan tẻ nhạt, có tính lặp lại cực mạnh, mà còn chưa chắc có thành quả như vậy.
"Cũng không hẳn." Nanali luôn có tính kiên nhẫn rất tốt: "Hiện trường vụ án đầu tiên lúc đó có nhân chứng, anh ta nói nhìn thấy một người nước ngoài đeo khẩu trang và đội mũ. Nam giới, da rất trắng, cao từ 1m85 trở lên. Tụi em đã hỏi qua các tỉnh thành, đều không nhận được báo án người nước ngoài mất tích. Nếu đi cùng gia đình, mất tích đã ba ngày, khẳng định sẽ có báo án. Cho nên phạm vi mục tiêu là những người nam giới phù hợp đặc điểm này, đi Nhật một mình."
Nanali cười một tiếng, hiển nhiên là cô cũng rõ ràng, mặc dù biết những thông tin này, vẫn là mò kim đáy bể. Cô bất đắc dĩ lắc đầu. "Đương nhiên, nếu người này vốn dĩ đã che giấu thân phận, hoặc hắn ở Nhật Bản rất lâu rồi, thì sẽ chẳng tra ra được gì."
Hagiwara Kenji lộ ra biểu tình hiểu rõ: "Cho nên hai người không chỉ đơn thuần là vì tra tìm thông tin người chết mà đi sân bay."
Nói chuyện với bạn bè nhiều năm chính là ăn ý. Nanali cười rộ lên: "Tiện thể đi tìm một người. Trong tay anh ta có vật liệu bom kiểu mới, gần giống với miêu tả của anh."
Hagiwara Kenji vốn dĩ rất vui vẻ, nghĩ lại một chút, đầu toát ra hai giọt mồ hôi lạnh. Anh giật khóe miệng: "An ninh sân bay là đồ trang trí sao?"
Matsuda Jinpei không phúc hậu cười thành tiếng: "Cậu ta bao giờ coi loại đồ vật này ra gì đâu?"
"Nhưng bên đó sẽ không có nguy hiểm sao?" Hagiwara vẫn lo lắng Furuya Rei gặp mặt với họ sẽ có nguy hiểm.
"Không sao, thuộc hạ của anh ấy sẽ giao đồ cho chúng ta." Nanali giải thích: "Anh ấy hình như muốn xuất ngoại làm nhiệm vụ."
——
Trong sân bay, Matsuda Jinpei va vào một người đàn ông mặc vest màu xanh xám. Người đàn ông đeo kính vội nói: "Xin lỗi, xin lỗi, ngại quá."
"Không sao." Anh vẻ mặt bình thản.
Trong mắt những người khác, đây chỉ là một cú va chạm vô tình tầm thường, xảy ra gần trăm lần mỗi ngày ở sân bay.
Nhưng trên thực tế, đồ vật họ cần đã nằm trong túi Matsuda Jinpei.
Điều ngoài ý muốn là, ở chỗ quản lý xuất nhập cảnh, lại thật sự có thứ họ cần.
Ba người tìm kiếm rất lâu trong một chồng hồ sơ nhập cảnh lớn. Matsuda Jinpei lấy ra một tờ trong đó, trên đó là một người đàn ông quốc tịch Nga.
Nanali tiện thể tìm ra vài người Nga khác trên cùng chuyến bay với hắn. Cẩn thận nhìn lên, cô kinh ngạc kêu lên: "Đây là một tổ chức phản kháng đánh bom dân dựng của Nga."
"Anh nhận ra người chết." Matsuda giữ chặt báo cáo nhìn chằm chằm vài giây, ánh mắt lạnh lùng: "Hung thủ nhắm vào anh."
"Em còn nhớ chuyện ba năm trước không?" Anh hỏi Nanali.
Mà Nanali đồng thời nhìn thấy mấy người Nga kia cũng đã nghĩ tới. Lúc đó nguy cơ thân phận của Hiromitsu vừa qua không lâu. Matsuda đưa đồ cho Furuya Rei, ở một tòa nhà bỏ hoang nào đó, anh cứu một người Nga. Theo sau là một tên đánh bom kỳ quái đeo mặt nạ hình chim. Matsuda Jinpei tháo dỡ quả bom lỏng của hắn, nhưng Matsuda Jinpei, Furuya Rei, Morofushi Hiromitsu ba đối một, vẫn để nghi phạm trốn thoát, hơn nữa cả ba đều bị thương.
Làm Matsuda Jinpei tức giận không thôi.
Anh cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên, hắn lại xuất hiện."
Plamya.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz