(Edit) Tôi dùng năng lực vu nữ cứu vớt thế giới Conan
Chương 66: Lừa Gạt
Phản ứng của Hirota Masami đã nói lên tất cả.
Quả nhiên, cô đoán đúng rồi. Nanali thầm cảm thán trong lòng, cũng không biết nên vui hay nên buồn.
“Người thân của cô đang làm việc cho tổ chức, hay chỉ đơn thuần là con tin?” Giữa hai điều này có sự khác biệt rất lớn, chiến lược tiếp theo của Nanali phụ thuộc vào câu trả lời này.
Nếu chỉ là con tin, dù Hirota Masami bị bắt hay đi theo lời hẹn, con tin đều sẽ mất đi giá trị.
Cũng may...
“Em gái tôi làm việc cho tổ chức, người của tổ chức hứa hẹn, nếu tôi hoàn thành vụ cướp, họ sẽ trả lại sự tự do cho chúng tôi.”
Thấy cảnh sát đã biết về tổ chức, và còn tìm đến tận cửa, Miyano Akemi dứt khoát nói thẳng.
Mặc dù trong lời nói có nhắc đến “trả lại sự tự do cho chúng tôi”, nhưng từ vẻ mặt bình tĩnh của cô ấy mà xem, cô ấy vẫn chưa tin tưởng.
Thế nên Nanali ngắt lời: “Cô không tin, nhưng không có biện pháp nào khác.”
“Không sai.” Mặc dù mơ hồ biết nghiên cứu của em gái mình rất quan trọng, không đến mức bị liên lụy, cô vẫn không yên lòng.
Nanali và Matsuda trao đổi ánh mắt, xác định sắp xếp tiếp theo.
Đầu tiên là phân tích tình huống bằng lý lẽ và tình cảm, “Nếu cô đi theo lời hẹn, chắc chắn sẽ chết. Ba tên cướp còn lại đều đã trúng đạn bỏ mạng.”
Không chờ cô suy nghĩ xong, nữ cảnh sát tiếp tục nói, “Nếu cô bị bắt, bọn chúng có lẽ sẽ tìm cách bịt miệng cô, nhưng việc ra tay với em gái cô thì không có ý nghĩa.”
“Đối phương quan tâm nhất chính là số tiền đó đi đâu. Xin hãy nói cho tôi biết địa điểm giao hẹn của các người, chúng ta sẽ tìm cách.” Ánh mắt Nanali kiên định, quyết tâm phải có được thông tin địa điểm.
Trong mắt Hirota Masami thoáng hiện lên sự dao động và suy tư, “Nếu bọn chúng cho rằng tôi hợp tác với cảnh sát, thì...”
“Yên tâm.” Nanali đã nghĩ đến vấn đề này. Tiền chưa lấy được, chờ đợi lại là cảnh sát, như vậy rất có khả năng bọn chúng sẽ trút giận lên em gái cô ấy.
Nữ cảnh sát thần sắc trấn định, vẻ thông minh lanh lợi làm người ta tin phục. Cô chớp mắt, “Chúng tôi sẽ tìm cách hết sức để phủi sạch quan hệ của cô.”
Trầm mặc một lát, người phụ nữ mắt lam đặt chiếc chìa khóa thật vào tay Nanali, “Tôi tên là Miyano Akemi. Địa điểm ở bến tàu số 1 cảng Beika.”
Ngoài cửa, Edogawa Conan khó được lộ ra vẻ mờ mịt, lần này, cậu không hề sử dụng vũ lực.
Và Matsuda Jinpei, người vừa rồi vẫn luôn im lặng, đã tắt màn hình điện thoại, khẽ gật đầu với Nanali.
Nếu đã nhắc đến bên kia, sao có thể chỉ để Tổ Điều tra Số 1 ra sức được?
—
Chiếc Porsche 356A chạy như bay trên đường. Khi còn cách cảng vài km, người đàn ông tóc bạc trên ghế phụ thỉnh thoảng liếc nhìn trạm kiểm tra giao thông tạm thời cách đó hai km.
“Vodka, rẽ trái.” Lời nói rất đột ngột, nhưng đáng tin cậy.
Người đàn ông mặt chữ điền to con ngây người một chút, nhưng quyết đoán chấp hành mệnh lệnh của Đại ca, rẽ xong mới hỏi: “Sao vậy, Đại ca?”
Gin cười nhạt đầy trào phúng, không biết là đang cười thuộc hạ của mình, hay cười viên cảnh sát ở trạm kiểm tra, hay là cả hai.
“Sợi dây kiểm tra đó không phải của cảnh sát giao thông.” Hắn không muốn nói thêm gì nữa, chỉ để lại Vodka một mình hoang mang.
Đối với những tên tội phạm kinh nghiệm đầy mình, đôi khi chỉ cần một cái liếc mắt là có thể phân biệt được thân phận cảnh sát của đối phương, có thể nói là trực giác động vật hoang dã.
Mà Gin không chỉ có trực giác, còn có khả năng phán đoán. Hắn nắm rõ việc bố phòng trên con đường này như lòng bàn tay. Việc bố trí như vậy rõ ràng là đang đào hố cho tội phạm trọng án, mang danh là kiểm tra tạm thời thông thường, nhưng thực chất là điềm báo của việc bắt cá trong lồng.
“Vậy thì...” Vodka cẩn thận hỏi, “Còn đi cảng không?”
Sát thủ tóc bạc lạnh lùng buông một câu: “Quay về.”
Cảnh sát đã bố trí xong hết rồi. Rõ ràng là đang chờ hắn ta qua đó, hắn ta sao có thể ngốc đến mức này.
Và cảnh sát ở trạm kiểm tra, chính xác hơn là Công an, trở về tay trắng.
— Điều này lại nằm trong dự đoán của cấp trên.
—
Khi đưa Miyano Akemi rời khỏi căn hộ, Higurashi Nanali biết, việc dùng cảnh sát của Tổ Điều tra Số 1 để đối phó với sát thủ của tổ chức tội phạm rất nguy hiểm, nhưng cô tuyệt đối không thể nhận thua, không có lý do gì cảnh sát lại sợ hãi tội phạm.
Tuy nhiên, thông tin vụ án liên quan đến tổ chức áo đen này sau khi báo cáo lên quản lý quan, quả nhiên đã được chuyển giao cho Công an theo như cô dự liệu.
Người phụ trách bên Công an đương nhiên là Furuya Rei và quản lý quan của anh ta. Furuya đoán ra nhiệm vụ này thuộc về Gin, họ không có ý định dựa vào một trạm canh gác giao thông nhỏ nhoi để bắt giữ át chủ bài sát thủ của tổ chức.
Thả dây dài, câu cá lớn mới là đối sách tốt nhất, hiện tại thời cơ chưa đến, chỉ bắt một mình Gin là vô dụng.
Mục đích của trạm kiểm tra giao thông, chỉ là để không làm kinh động đến kẻ địch — nếu cảnh sát bắt Miyano Akemi, mà lại không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại là không hợp lẽ thường. Phàm là cảnh sát có chút đầu óc, đều nên biết Miyano Akemi không phải là hung thủ giết hại ba tên cướp còn lại, vũ khí của cô ấy thậm chí không có dấu vết sử dụng.
Biện pháp tốt nhất chính là tạo ra một hiệu ứng đang điều tra, nhưng chưa thể kết án, như vậy cũng có thể làm tổ chức không thể nào biết được Miyano Akemi rốt cuộc đã khai ra bao nhiêu.
Mà những gì cô ấy biết vốn không nhiều, vì vậy tổ chức sẽ không truy sát cô ấy trong lúc đầu sóng ngọn gió.
Đương nhiên, muốn giết cũng không thành, cô ấy căn bản không ở trong nhà giam.
—
Mấy ngày sau, khu vực canh giữ bí mật của Công an.
Furuya Rei bước ra từ cổng lớn, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mặt trời tươi đẹp, bỗng nhiên nghĩ đến khung cảnh thường xuyên tìm đến bác sĩ Miyano Elena năm xưa.
Không ngờ, lần nữa nhìn thấy con gái bà lại trong tình cảnh như thế này.
Anh không gặp mặt cô ấy, chỉ bàng quan qua cửa kính việc Công an khác hỏi cung cô ấy.
Cảnh còn người mất.
Vợ chồng bác sĩ bỏ mạng trong biển lửa, nguyên nhân cái chết vô cùng bí ẩn, hai cô con gái đều gặp tình cảnh không tốt.
Furuya Rei làm cảnh sát là để tìm tung tích một người phụ nữ, kết quả đã sớm biết, nhưng sứ mệnh của anh, còn lâu mới kết thúc.
Cũng may anh có đồng đội trong bóng tối, cũng có sự giúp đỡ từ đồng đội nơi ánh sáng.
Đôi tình nhân giúp đỡ anh đang khổ sở vì bị anh bóc lột.
—
“Hắt xì —” Matsuda Jinpei vừa ngáp xong, lại hắt xì.
Anh ngồi bên cạnh bạn gái, ôm một phần tài liệu lật xem, nghiến răng nghiến lợi. “Chắc chắn là tên khốn tóc vàng kia đang lẩm bẩm về anh!”
Nanali sớm đã thành quen với cách bày tỏ tình bạn của hai người họ, thong thả nói, “Nghĩ điều gì vui vẻ đi, anh ấy có thể chỉ đang tìm cách danh chính ngôn thuận trả tiền tăng ca cho anh.”
Matsuda Jinpei vẻ mặt “em nghe thử em đang nói cái quái gì vậy”: “Sao có thể?! Hừ, cậu ta chỉ biết bóc lột người khác thôi.”
Có phải hay không thì không hiểu rõ, nhưng tóm lại, Matsuda Jinpei chỉ nói miệng, trên tay vẫn đâu vào đấy lật xem tài liệu, chỉnh lý văn kiện.
Căn hộ yên tĩnh và hài hòa, chỉ có tiếng gõ bàn phím và tiếng lật trang giấy.
Furuya Rei khẳng định sẽ không để họ đi điều tra những sự kiện nguy hiểm liên quan đến tổ chức, anh nhờ hai người tra tìm tất cả các xưởng chế dược và bệnh viện đã sản xuất ra những phát minh y học kỳ lạ trong 20 năm qua.
Furuya đưa ra việc tra những thông tin này không phải vì Công an không có người, mà là, việc này có liên quan rất nhiều đến bác sĩ Elena.
Gãi đúng chỗ ngứa, cuộc điều tra này rất gần với nhu cầu của Nanali.
Muốn biết rõ nguyên nhân Kudo Shinichi bị teo nhỏ, liền cần biết thành phần và cơ chế tác dụng của dược phẩm, thậm chí phải có số liệu mỗi lần thực nghiệm mới được.
— Nanali đương nhiên biết đây không phải là thứ cô có thể nắm được.
Lật xem tài liệu như mò kim đáy biển, nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô dụng, một vấn đề quan trọng đã xuất hiện — một tổ chức cực đoan vì sao lại có nhu cầu và khả năng thực nghiệm về việc phản lão hoàn đồng? Những năm gần đây có những xưởng chế dược hoặc bệnh viện nào có liên hệ với bọn chúng?
Matsuda Jinpei bên đó đã sàng lọc ra năm nhà, đang cắm cúi viết ghi chú.
Không sai, Matsuda trong lĩnh vực mình am hiểu hoặc cảm thấy hứng thú, bao gồm khi tiến hành công việc quan trọng, là cực kỳ nghiêm túc và cẩn trọng, không hề tự cao tự đại như những gì người khác nghĩ về thiên tài.
“Chờ khi bọn họ hoàn toàn trở về”. Soái ca tóc xoăn vẻ mặt bình tĩnh, lời nói trong miệng lại có chút tương phản, “Anh nhất định bắt tên khốn đó làm cơm tối cho anh một tháng!”
“Được!” Nanali cũng không ngẩng đầu lên. “ Em ủng hộ!”
Hai người lần nữa yên tĩnh một đoạn thời gian, bảng biểu của Nanali chuẩn bị gần xong.
“Bên em đã hoàn thành, có thể chia sẻ cho anh ấy.”
Viên cảnh sát tóc xoăn âm thầm tăng tốc độ trên tay, “Có phát hiện mới nào không?”
Nanali bất đắc dĩ lắc đầu, “Loại vật phẩm làm chậm lão hóa thậm chí đảo ngược thời gian này, quả thật không thể nào công khai được.”
“Nhưng mà nha ~” Cô kéo dài giọng, “Em tìm được mấy xưởng chế dược có liên hệ với các công ty liên quan đến tổ chức trước đây, trong đó có một nhà, là nơi vợ chồng Miyano đã từng làm việc.”
“Làm tốt lắm!” Matsuda cười khẽ, đề tài lại chuyển sang Kudo Shinichi, “Thằng nhóc này lòng hiếu kỳ quá mức tràn đầy, anh lo lắng sau này một ngày nào đó...”
Không đợi Nanali hưởng ứng, điện thoại reo lên.
“Alo, chị Nanali.”
Giọng nói bên kia rất vội vàng, là Edogawa Conan.
“Sao vậy?” Nanali thầm nghĩ trong lòng, chuyện gì có thể làm một thiếu niên như Kudo Shinichi lại gấp gáp như vậy.
“Làm ơn giúp em một việc.” Giọng cậu bé hạ rất thấp, dường như đang nói chuyện ở một nơi rất kín đáo.
“Em nói đi.” Trong khoảnh khắc các loại khả năng hiện lên trong đầu Nanali.
Quả nhiên, tin tức này thật sự không khác gì sét đánh giữa trời quang: “Ran sắp phát hiện thân phận của em rồi!”
Nanali và Matsuda nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương, “Sao lại thế này?”
Conan giải thích một hồi, nội dung tổng thể là, trong lòng Ran đã đặt cậu và Kudo Shinichi ngang hàng, thậm chí đã lừa cậu, chỉ chờ cậu thừa nhận thôi.
“Cho nên...” Nanali dừng một chút, ngữ khí như chất vấn, nhưng không quá gay gắt, làm Shinichi có chút thấp thỏm, “Em muốn chị giúp em cùng nhau lừa cô bé ấy?”
Kudo Shinichi ngập ngừng nói: “Đúng vậy.”
Trầm mặc.
Sự trầm mặc kéo dài rất nhiều giây, Higurashi Nanali vô hạn rối rắm trong lòng, cuối cùng vẫn chọn lựa tuân theo ý nghĩ trong nội tâm.
“Shinichi. Chị đề nghị em nghiêm túc suy nghĩ lại.”
Ngữ điệu bình tĩnh, thậm chí có thể nói là ôn hòa.
Nhưng Kudo Shinichi rõ ràng đọc ra ý vị khác từ những lời này.
Dừng một chút, cậu nói, “Vâng.”
— Ngữ khí rất là trịnh trọng.
Cúp điện thoại, Matsuda Jinpei phát hiện trên nét mặt Nanali có sự thấp thỏm, có rối rắm, dường như còn có một chút áy náy.
Trong phòng yên tĩnh đột nhiên có một tiếng cười khẽ, là Matsuda.
“Em nha...” Anh đưa tay ôm Nanali vào lòng, tay kia gõ trán cô, “Mặt trời mọc từ hướng mặt trăng sao? Lại nhìn thấy được biểu cảm xuất sắc như vậy trên mặt em.”
Ngữ khí rất là cà khịa, khiến Nanali liếc xéo anh một cái.
Quả thật, Higurashi Nanali đã làm hình cảnh được ba năm, sóng to gió lớn đều đã gặp qua, bị súng chỉ vào thái dương vẫn không đổi sắc mặt, rất ít khi có lúc rối rắm và thấp thỏm, huống chi chỉ là vì cô từ chối một yêu cầu nhỏ của bạn bè.
— Gọi là “yêu cầu nhỏ” vì cô từ chối, Kudo Shinichi cũng có thể nhanh chóng tìm được người khác giúp đỡ, cùng lắm là hiệu quả lừa gạt không được tốt như vậy thôi.
Mà nguyên nhân rối rắm là, việc Shinichi giấu giếm không phải xuất phát từ sự không tin tưởng, chỉ là quan tâm quá mức sẽ bị rối loạn, cậu quá yêu đối phương, không đành lòng để đối phương chịu một chút tổn thương nào.
Cô khó có thể thay người trong cuộc lựa chọn, rốt cuộc cách nào tốt hơn, chỉ có thể nói, nếu đặt vào chính mình, cô tuyệt đối không thích cách làm của Shinichi.
Biết rõ nếu tiếp tục trêu chọc sẽ bị đánh, Matsuda Jinpei nghiêm túc đáp lại, “Anh hiểu ý em, anh tán thành.”
Rõ ràng lời nói này kiên quyết, không hề dịu dàng, không hề biểu cảm tình cảm, nhưng Higurashi Nanali lại cảm thấy, so với rất nhiều lời âu yếm đều êm tai hơn.
“Nếu...” Nanali ngẩng đầu nhìn thẳng anh, muốn hỏi rõ ràng hơn.
Anh nhếch khóe môi, là nụ cười tự tin rạng rỡ của thời niên thiếu, ngữ khí lại trịnh trọng và nghiêm túc, “Nếu là anh, anh sẽ nói cho em biết.”
“Dù sao, Higurashi Nanali chính là một dũng giả có thể bảo vệ người khác, không phải sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz