Edit Tiep Dang Yeu Bao Nhieu Tien Mot Can Te Kien Kem
Edit+Beta: Kem Wattpad: NhaThi1789Wordpress: Lemonicecream1789Group FB: Lemon ice cream----Vào đêm trước ngày thi cuối cùng của kỳ thi cuối kì, Sơ Chi và các bạn trong phòng ký túc xá trò chuyện xúc động chúc mừng 1 học kỳ kết thúc và kỷ niệm nửa năm học bọn họ quen nhau.
Hồi cao trung Cố Hàm đã từng có quan hệ yêu đương. Sau khi học đại học, nam sinh kia đi miền Nam học đại học, hai người chia tay hoà bình. Thật ra Lâm Đồng chưa nói qua, nhưng cô tự nhận bản thân là chuyên gia về chuyện tình yêu, tình cảm nên đối với phương diện này cô sẽ phân tích rõ ràng.Sơ Chi vốn dĩ muốn nhân cơ hội này để nói về mối quan hệ tình cảm của cô, nhưng cô chưa kịp nghĩ cách mở miệng thì bọn Cố Hàm đã nói đến cách xưng hô giữa bạn trai và bạn gái. Đầu tiên là Cố Hàm nói: "Mình thực sự không chịu nổi cái kiểu con trai gọi bạn gái mình là bảo bối, các cậu biết không, mỗi lần mình nghe thấy đều trợn mắt muốn giết chết anh ta."Sơ Chi dừng lại, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao?? Bởi vì cậu xấu hổ sao?""Không phải, nếu con trai đều gọi bảo bối, cậu nghĩ lại xem, mỗi bạn gái đều có một cái xưng hô thống nhất thì sẽ không phát sinh chuyện gọi nhầm người, bớt phiền phức."Lâm Đồng đưa ra kết luận: "Tra nam đều như vậy."(*) Tra nam,: những tên con trai, đàn ông có nhân cách xấu xa, ác độc cặn bã và thường xuyên lừa gạt, bỡn cợt tình cảm của chị em phụ nữ.Sơ Chi trầm mặc."Cũng không thể dùng một người áp đặt lên đám người còn lại." Tiết Niệm Nam đưa ra một ý kiến bất đồng.Hai mắt Sơ Chi sáng rực lên, cẩn thận nói: "Mình cũng nghĩ vậy."Tiết Niệm Nam: "Trong trường hợp người con trai đó cùng lúc đạp lên mấy cái thuyền, thì thống nhất gọi bảo bối sẽ không xảy ra những chuyện như Tiểu Hồng hay Tiểu Lệ, gọi loạn hết lên." Sơ Chi: "......"*Ngay sau khi thi môn học cuối cùng kết thúc, cơ thể bị rỗng tuếch hai tuần của Sơ Chi cuối cùng cũng được lấp đầy một lần nữa. Câu lạc bộ kịch không hoạt động từ một tháng trước. Sau khi kỳ thi cuối kì kết thúc, trong nhóm WeChat của câu lạc bộ kịch tag @tất cả thành viên nói mọi người thu xếp trước kì nghỉ cùng nhau tổ chức liên hoan chúc mừng một học kỳ nữa kết thúc. Sơ Chi thu dọn đồ đạc, miệng ngậm một túi sữa chua đi ra khỏi phòng thi, nhìn mọi người trong nhóm thảo luận xem nên ăn gì, ăn cái gì.Nguyên Từ vẫn luôn im lặng, cuối cùng khi Bạch Tuộc đề nghị đi ăn lẩu anh mới đột nhiên xuất hiện, nhắn tin riêng chọc Sơ Chi. Nguyên Từ học trưởng:〈Có thể ăn cay không?〉Sơ Chi cắn sữa chua lắc đầu, trả lời:〈Có thể, em thích ăn cay!〉Nguyên Từ gửi một biểu cảm kinh ngạc, cô thoạt nhìn là người thích nước dùng cà chua.Sơ Chi cúi đầu, đi về phía trước dựa vào con mắt thứ 3 trên trán, một bên cắn vỏ túi sữa chua cười:〈Em thâm tàng bất lộ.〉(*) Mình không nhớ rõ nghĩa của "thâm tàng bất lộ" lắm, ai biết thì bảo để mình bổ sung nhaCô rung đùi đắc ý trả lời tin nhắn, cũng không thèm nhìn đường, đi dọc con đường rợp bóng cây về kí túc xá, vừa đi vừa nghịch điện thoại nhưng dư quang ánh mắt vẫn có thể nhìn thoáng qua phía trước có người không, khi có bóng đen đến cô sẽ đi tránh sang một bên, giống như một phản xạ có điều kiện phát triển từ lâu. Vào mùa đông, cây cối trơ trụi, phía trên phủ đầy tuyết. Sơ Chi vừa đi vừa nghịch điện thoại, có người phía trước đi thẳng đến cô. Sơ Chi tránh sang bên phải, người đó cũng đi sang bên phải.Cô không để ý, lại đi sang bên trái, người trước mặt cô cũng đi theo sang bên trái. Sơ Chi đánh chữ được một nửa, ngẩng đầu lên. Lục Gia Hành rũ mắt, hơi nhướng mày: "Đi đường còn nghịch điện thoại?"Sơ Chi "ừm" một tiếng, bỏ qua tin nhắn cuối cùng, chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Khi em đi đường nghịch điện thoại thì con mắt thứ ba sẽ tự động mở ra. Anh thi xong rồi?""Ừ." Đôi mi dài của Lục Gia Hành nhíu lại, tầm mắt rơi vào giao diện Wechat trên màn hình điện thoại của cô: "Nói chuyện với ai mà vui vẻ như vậy?"Sơ Chi không hề phòng bị nói: "Học trưởng trong câu lạc bộ kịch."Cô vừa dứt lời, tươi cười trên môi Lục Gia Hành liền biến mất. Cô không chú ý, một bên trả lời tin nhắn của Nguyên Từ, một bên còn vô cùng hứng thú giới thiệu với anh: "Chính anh ấy đã đưa em đến câu lạc bộ kịch, người này rất tốt!"Lục Gia Hành không nói gì, lập tức đi thẳng về phía trước.Chân anh dài, cho dù đã bước chậm lại nhưng một bước của anh lớn bằng 2 bước của cô, Sơ Chi bước một bước thật dài, nhảy đi bên cạnh anh. Cô vừa thi xong, trong lòng rất vui vẻ, lời nói cũng nhiều hơn, có chút phấn khích nói với anh về học trưởng trong câu lạc bộ kịch của cô: "Anh ấy nhỏ tuổi hơn em, hình như anh ấy vào học đại học năm 14-15 tuổi, là một thiên tài, anh nay cũng đã học năm ba, thật lợi hại."".....""Nhắc đến anh cũng học năm ba, anh ấy và anh cùng cấp.""......""Hôm nay em thi đề về quảng cáo, có chút khó." Sơ Chi không vui mà nhăn lại cái mũi, nhưng nhanh chóng vui vẻ trở lại: "Nhưng hôm qua em vừa ôn lại kiến thức của đề đó, hẳn có thể đạt điểm tiêu chuẩn!""Sao anh kiểm tra xong nhanh thế, có phải anh không trả lời hết câu hỏi không? Anh đừng bỏ bài kiểm tra, nếu không năm sau anh sẽ phải thi lại.""Lục Gia Hành! Lục Gia Hành! Lục Gia Hành!"Lục Gia Hành rũ xuống khóe môi xuống, nhàn nhạt liếc cô một cái, ngữ khí không còn ôn nhu mà rõ ràng có một chút khó chịu: "Em là con vẹt nhỏ à?"Mắt Sơ Chi mở to hơn một chút: "Anh thích vẹt sao?""......"Lục Gia Hành cảm thấy tim mình như bị một cây búa hung hăng đập, trong cơ thể vang lên một tiếng rầu rĩ, nghẹn ngào.Sơ Chi nhíu mày, nghiêm túc nói: "Làm sao bây giờ, nhà em có Ngươi Đoán, về sau anh muốn nuôi vẹt nhỏ, Ngươi Đoán có thể sẽ ăn nó không?"Lời nói của cô rất tự nhiên, vẻ mặt trông có chút buồn rầu, thật giống như nghĩ về "tương lai" của hai người là một điều đương nhiên. Trái tim của Lục Gia Hành bị búa đập nát tan thành một vũng nước. Cô nói anh không tức giận, chỉ có chút khó chịu, có chút ý nghĩ muốn hung bạo.Lục thiếu gia thật sự rất xấu tính, thở dài một lúc, kéo cô vào trong ngực mình, giọng nói có chút buồn bực, còn có chút thất vọng không giải thích được: "Em là yêu tinh phương nào đến đây làm anh như vậy?"
Anh hơi cúi người, cánh tay từ phía sau ôm cô, Sơ Chi tùy ý để anh ôm, một tay ôm lấy cánh tay anh, từng bước chậm rì rì đi về phía trước, giống như đang cõng anh.Cô còn rất nghiêm túc sửa lại cho anh: "Em không có làm anh."Anh chống cằm lên đỉnh đầu cô, bước từng bước nhỏ theo nhịp điệu chạy chậm của cô. Hai người cứ xếp chồng lên nhau như vậy mà đi về phía trước: "Được rồi, em không làm thì anh sẽ làm."Sơ Chi quay đầu lại trừng mắt nhìn anh: "Lục Gia Hành, sau này anh có thể nói chuyện tử tế được không?"Anh đè cô xuống, bật cười, lồng ngực chấn động: "Lá gan bây giờ của em càng ngày càng lớn, trước kia vẫn là học trưởng, bây giờ thì trực tiếp gọi Lục Gia Hành, Lục Gia Hành."Sơ Chi ngẩn người: "Bởi vì bây giờ anh là bạn trai em."
Lục Gia Hành nghe kia ba chữ kia, độ cong khóe môi càng tăng: "Ai nói với em là bạn trai thì có thể gọi thẳng tên?"Sơ Chi bị anh làm ngây người: "Vậy em nên gọi anh là gì?"Lục Gia Hành đang có vô số xưng hô gào thét trong lòng.Sau khi suy nghĩ, sợ dọa cô chạy mất, bình tĩnh nói: "Số điện thoại anh ghi trong điện thoại em bây giờ là gì?""......"Sơ Chi không nói."Hử?"Lục Gia Hành hơi nghiêng đầu, nhìn vành tai trắng nõn của cô chậm rãi đỏ lên."...... Anh thật phiền phức." Sơ Chi nhỏ giọng nói.Lục Gia Hành dụi cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ xát với sợi tóc của cô, giọng nói nhẹ nhàng nửa dỗ nửa lừa: "Nào bảo bối, gọi một tiếng anh Lục, gọi một tiếng nào."Sơ Chi từ dưới cánh tay anh chui ra đi, nhảy ra hai bước rồi xoay người lại, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh.Một đêm trôi qua, cuộc trò chuyện thâu đêm về "xưng hô" bị bài thi sáng nay làm quên hết cứ như vậy lại nhớ ra. Sơ Chi mím môi, hai mày nhíu chặt lại: "Đừng gọi em như vậy." Thái tử gia Lục Gia Hành - người ngồi yên trong nhà hồn nhiên không biết bản thân bị ba chậu phân (Cố Hàm, Lâm Đồng, Tiết Niệm Nam) từ trên trời rơi xuống hất bẩn mà anh chỉ nghĩ cô gái nhỏ nhà anh lại đang xấu hổ. Cái miệng phồng lên như con cá nóc nhỏ, thật mẹ nó nhìn thế nào cũng đáng yêu muốn chết, khiến người ta muốn kéo lại, ôm vào ngực cả đời không buông.Sơ Chi lo bản thân tưởng tượng thấy 4-5 chiếc điện thoại của Lục Gia Hành xếp thành một hàng trên bàn trà, mỗi một cửa sổ trò chuyện là một cô gái khác nhau nhưng cách xưng hô lại thống nhất là bảo bối. Tự mình làm mình tức giận, phồng má lên tức giận trừng mắt nhìn anh: "Lục Gia Hành, nếu anh dám nói chuyện với Tiểu Hồng, Tiểu Lệ sau lưng em, em sẽ ——"Cô dừng lại một chút, không thể nghĩ ra một lời đe dọa nào nghe có vẻ hung ác hơn. Lục Gia Hành hơi nhíu mày, rũ mắt xuống: "Ai?" Sơ Chi dứt khoát mà bất chấp tất cả: "Vì sao anh gọi em là bảo bối."Anh còn chưa kịp nói gì."Có phải anh sợ nhầm lẫn giữa em với những cô gái khác trong WeChat của anh không?"Cô hỏi một cách thận trọng, có chút chờ đợi, lại có chút bất an. Lục Gia Hành: "......"Nếp nhăn giữa đôi lông mày của Lục Gia Hành buông lỏng, nhẹ nhàng "À" một tiếng.Nhưng theo quan điểm lúc này của Sơ Chi, tiếng "à" của anh giống như đang thừa nhận. Sơ Chi kinh ngạc mở to hai mắt, hoàn toàn không ngờ anh lại thẳng thắn, hào phóng, dứt khoát lại lưu loát thừa nhận như vậy.Mối tình đầu của Sơ Chi kéo dài một tuần, hẹn hò hai ba lần, cuối cùng kết thúc bằng việc chứng kiến cảnh bạn trai cô và bạn gái cũ ôm ấp, âu yếm nhau. Mối tình thứ hai kéo dài được hai tuần, Sơ Chi cảm thấy lúc này mình như đang đứng trên bờ vực đầy bấp bênh.Đôi mắt cô đỏ hoe, nhưng hốc mắt lại khô, tôi không biết vì sao một giọt nước mắt đều không có.
Sơ Chi nâng tay lên, mu bàn tay dùng sức dụi mắt, giọng nói như chết lặng: "Lục Gia Hành, anh thật đáng ghét, sao anh lại đáng ghét như vậy."Thật ra chuyện này trông có vẻ khó hiểu, vì một vấn đề về cách xưng hô mà ấu trĩ, không thể nói lý, làm ra vẻ.Nhưng chỉ có bản thân Sơ Chu biết chuyện này hoàn toàn không phải chỉ vì một cái xưng hô.
Nó giống như một cái cầu chì nhỏ, tất cả những bất an chôn sâu trong lòng cô đều bị châm ngòi. Sơ Chi lấy hết can đảm để yêu Lục Gia Hành, đây có lẽ là điều dũng cảm nhất trong đời mà cô đã làm cho đến nay. Anh là người rất không thích hợp làm bạn trai. Cho dù là lần đầu tiên nhìn thấy anh, hay là sau một lần lại một lần gặp mặt đến thân thiết, đều nói cho cô biết người này không tốt. Nhưng trước sau anh vẫn luôn rất tốt với cô, chân thành lại kiên nhẫn, không có cô gái nào sẽ không động tâm, sẽ không cảm động, cũng sẽ cảm thấy bản thân có thể trở thành người đặc biệt. Cô không biết thích của anh dành cho cô có thể kéo dài bao lâu, cũng không biết phần yêu thích anh thể hiện ra trước mắt có mấy phần chân thật, hay có bao nhiêu phần chỉ là thói quen của anh. Quá bất an, quá lo lắng, làm người ta không có cảm giác an toàn. Sói xám xấu tính tự nhận mình là người ăn chay, đến trước cửa nhà Thỏ con nói với thỏ trắng nhỏ, tôi thích bạn, bạn đi theo tôi, được không? Lúc đầu thỏ con không tin anh nên đã khóa chặt cửa, nói gì cũng không mở cửa cho anh. Sói xám xấu tính vô cùng kiên nhẫn và cực kỳ ôn nhu. Anh ngày nào cũng đưa cho cô những bông hoa nở rộ, anh dùng lá sen chưa hứng đầy sương sớm, nhổ cho cô những củ cà rốt to và tươi nhất. Thỏ con phòng bị anh một ngày hai ngày ba ngày, nhưng cuối cùng vẫn không có biện pháp, cô không cẩn thận đen lòng thích sói xám xấu tính.Tuy rằng tính tình anh không tốt lại thích bắt nạt cô.Thỏ con nghĩ, làm sao một con sói xám xấu xa như vậy lại có thể đột nhiên trở nên tốt hơn, khẳng định anh muốn lừa cô, sau đó ăn cô.Sau đó, thỏ con tạm thời mở cửa, đi theo anh. Ai bảo cô thích anh như vậy. Cô sẽ mở cửa trái tim, trao nó cho anh.
Hồi cao trung Cố Hàm đã từng có quan hệ yêu đương. Sau khi học đại học, nam sinh kia đi miền Nam học đại học, hai người chia tay hoà bình. Thật ra Lâm Đồng chưa nói qua, nhưng cô tự nhận bản thân là chuyên gia về chuyện tình yêu, tình cảm nên đối với phương diện này cô sẽ phân tích rõ ràng.Sơ Chi vốn dĩ muốn nhân cơ hội này để nói về mối quan hệ tình cảm của cô, nhưng cô chưa kịp nghĩ cách mở miệng thì bọn Cố Hàm đã nói đến cách xưng hô giữa bạn trai và bạn gái. Đầu tiên là Cố Hàm nói: "Mình thực sự không chịu nổi cái kiểu con trai gọi bạn gái mình là bảo bối, các cậu biết không, mỗi lần mình nghe thấy đều trợn mắt muốn giết chết anh ta."Sơ Chi dừng lại, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao?? Bởi vì cậu xấu hổ sao?""Không phải, nếu con trai đều gọi bảo bối, cậu nghĩ lại xem, mỗi bạn gái đều có một cái xưng hô thống nhất thì sẽ không phát sinh chuyện gọi nhầm người, bớt phiền phức."Lâm Đồng đưa ra kết luận: "Tra nam đều như vậy."(*) Tra nam,: những tên con trai, đàn ông có nhân cách xấu xa, ác độc cặn bã và thường xuyên lừa gạt, bỡn cợt tình cảm của chị em phụ nữ.Sơ Chi trầm mặc."Cũng không thể dùng một người áp đặt lên đám người còn lại." Tiết Niệm Nam đưa ra một ý kiến bất đồng.Hai mắt Sơ Chi sáng rực lên, cẩn thận nói: "Mình cũng nghĩ vậy."Tiết Niệm Nam: "Trong trường hợp người con trai đó cùng lúc đạp lên mấy cái thuyền, thì thống nhất gọi bảo bối sẽ không xảy ra những chuyện như Tiểu Hồng hay Tiểu Lệ, gọi loạn hết lên." Sơ Chi: "......"*Ngay sau khi thi môn học cuối cùng kết thúc, cơ thể bị rỗng tuếch hai tuần của Sơ Chi cuối cùng cũng được lấp đầy một lần nữa. Câu lạc bộ kịch không hoạt động từ một tháng trước. Sau khi kỳ thi cuối kì kết thúc, trong nhóm WeChat của câu lạc bộ kịch tag @tất cả thành viên nói mọi người thu xếp trước kì nghỉ cùng nhau tổ chức liên hoan chúc mừng một học kỳ nữa kết thúc. Sơ Chi thu dọn đồ đạc, miệng ngậm một túi sữa chua đi ra khỏi phòng thi, nhìn mọi người trong nhóm thảo luận xem nên ăn gì, ăn cái gì.Nguyên Từ vẫn luôn im lặng, cuối cùng khi Bạch Tuộc đề nghị đi ăn lẩu anh mới đột nhiên xuất hiện, nhắn tin riêng chọc Sơ Chi. Nguyên Từ học trưởng:〈Có thể ăn cay không?〉Sơ Chi cắn sữa chua lắc đầu, trả lời:〈Có thể, em thích ăn cay!〉Nguyên Từ gửi một biểu cảm kinh ngạc, cô thoạt nhìn là người thích nước dùng cà chua.Sơ Chi cúi đầu, đi về phía trước dựa vào con mắt thứ 3 trên trán, một bên cắn vỏ túi sữa chua cười:〈Em thâm tàng bất lộ.〉(*) Mình không nhớ rõ nghĩa của "thâm tàng bất lộ" lắm, ai biết thì bảo để mình bổ sung nhaCô rung đùi đắc ý trả lời tin nhắn, cũng không thèm nhìn đường, đi dọc con đường rợp bóng cây về kí túc xá, vừa đi vừa nghịch điện thoại nhưng dư quang ánh mắt vẫn có thể nhìn thoáng qua phía trước có người không, khi có bóng đen đến cô sẽ đi tránh sang một bên, giống như một phản xạ có điều kiện phát triển từ lâu. Vào mùa đông, cây cối trơ trụi, phía trên phủ đầy tuyết. Sơ Chi vừa đi vừa nghịch điện thoại, có người phía trước đi thẳng đến cô. Sơ Chi tránh sang bên phải, người đó cũng đi sang bên phải.Cô không để ý, lại đi sang bên trái, người trước mặt cô cũng đi theo sang bên trái. Sơ Chi đánh chữ được một nửa, ngẩng đầu lên. Lục Gia Hành rũ mắt, hơi nhướng mày: "Đi đường còn nghịch điện thoại?"Sơ Chi "ừm" một tiếng, bỏ qua tin nhắn cuối cùng, chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Khi em đi đường nghịch điện thoại thì con mắt thứ ba sẽ tự động mở ra. Anh thi xong rồi?""Ừ." Đôi mi dài của Lục Gia Hành nhíu lại, tầm mắt rơi vào giao diện Wechat trên màn hình điện thoại của cô: "Nói chuyện với ai mà vui vẻ như vậy?"Sơ Chi không hề phòng bị nói: "Học trưởng trong câu lạc bộ kịch."Cô vừa dứt lời, tươi cười trên môi Lục Gia Hành liền biến mất. Cô không chú ý, một bên trả lời tin nhắn của Nguyên Từ, một bên còn vô cùng hứng thú giới thiệu với anh: "Chính anh ấy đã đưa em đến câu lạc bộ kịch, người này rất tốt!"Lục Gia Hành không nói gì, lập tức đi thẳng về phía trước.Chân anh dài, cho dù đã bước chậm lại nhưng một bước của anh lớn bằng 2 bước của cô, Sơ Chi bước một bước thật dài, nhảy đi bên cạnh anh. Cô vừa thi xong, trong lòng rất vui vẻ, lời nói cũng nhiều hơn, có chút phấn khích nói với anh về học trưởng trong câu lạc bộ kịch của cô: "Anh ấy nhỏ tuổi hơn em, hình như anh ấy vào học đại học năm 14-15 tuổi, là một thiên tài, anh nay cũng đã học năm ba, thật lợi hại."".....""Nhắc đến anh cũng học năm ba, anh ấy và anh cùng cấp.""......""Hôm nay em thi đề về quảng cáo, có chút khó." Sơ Chi không vui mà nhăn lại cái mũi, nhưng nhanh chóng vui vẻ trở lại: "Nhưng hôm qua em vừa ôn lại kiến thức của đề đó, hẳn có thể đạt điểm tiêu chuẩn!""Sao anh kiểm tra xong nhanh thế, có phải anh không trả lời hết câu hỏi không? Anh đừng bỏ bài kiểm tra, nếu không năm sau anh sẽ phải thi lại.""Lục Gia Hành! Lục Gia Hành! Lục Gia Hành!"Lục Gia Hành rũ xuống khóe môi xuống, nhàn nhạt liếc cô một cái, ngữ khí không còn ôn nhu mà rõ ràng có một chút khó chịu: "Em là con vẹt nhỏ à?"Mắt Sơ Chi mở to hơn một chút: "Anh thích vẹt sao?""......"Lục Gia Hành cảm thấy tim mình như bị một cây búa hung hăng đập, trong cơ thể vang lên một tiếng rầu rĩ, nghẹn ngào.Sơ Chi nhíu mày, nghiêm túc nói: "Làm sao bây giờ, nhà em có Ngươi Đoán, về sau anh muốn nuôi vẹt nhỏ, Ngươi Đoán có thể sẽ ăn nó không?"Lời nói của cô rất tự nhiên, vẻ mặt trông có chút buồn rầu, thật giống như nghĩ về "tương lai" của hai người là một điều đương nhiên. Trái tim của Lục Gia Hành bị búa đập nát tan thành một vũng nước. Cô nói anh không tức giận, chỉ có chút khó chịu, có chút ý nghĩ muốn hung bạo.Lục thiếu gia thật sự rất xấu tính, thở dài một lúc, kéo cô vào trong ngực mình, giọng nói có chút buồn bực, còn có chút thất vọng không giải thích được: "Em là yêu tinh phương nào đến đây làm anh như vậy?"
Anh hơi cúi người, cánh tay từ phía sau ôm cô, Sơ Chi tùy ý để anh ôm, một tay ôm lấy cánh tay anh, từng bước chậm rì rì đi về phía trước, giống như đang cõng anh.Cô còn rất nghiêm túc sửa lại cho anh: "Em không có làm anh."Anh chống cằm lên đỉnh đầu cô, bước từng bước nhỏ theo nhịp điệu chạy chậm của cô. Hai người cứ xếp chồng lên nhau như vậy mà đi về phía trước: "Được rồi, em không làm thì anh sẽ làm."Sơ Chi quay đầu lại trừng mắt nhìn anh: "Lục Gia Hành, sau này anh có thể nói chuyện tử tế được không?"Anh đè cô xuống, bật cười, lồng ngực chấn động: "Lá gan bây giờ của em càng ngày càng lớn, trước kia vẫn là học trưởng, bây giờ thì trực tiếp gọi Lục Gia Hành, Lục Gia Hành."Sơ Chi ngẩn người: "Bởi vì bây giờ anh là bạn trai em."
Lục Gia Hành nghe kia ba chữ kia, độ cong khóe môi càng tăng: "Ai nói với em là bạn trai thì có thể gọi thẳng tên?"Sơ Chi bị anh làm ngây người: "Vậy em nên gọi anh là gì?"Lục Gia Hành đang có vô số xưng hô gào thét trong lòng.Sau khi suy nghĩ, sợ dọa cô chạy mất, bình tĩnh nói: "Số điện thoại anh ghi trong điện thoại em bây giờ là gì?""......"Sơ Chi không nói."Hử?"Lục Gia Hành hơi nghiêng đầu, nhìn vành tai trắng nõn của cô chậm rãi đỏ lên."...... Anh thật phiền phức." Sơ Chi nhỏ giọng nói.Lục Gia Hành dụi cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ xát với sợi tóc của cô, giọng nói nhẹ nhàng nửa dỗ nửa lừa: "Nào bảo bối, gọi một tiếng anh Lục, gọi một tiếng nào."Sơ Chi từ dưới cánh tay anh chui ra đi, nhảy ra hai bước rồi xoay người lại, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh.Một đêm trôi qua, cuộc trò chuyện thâu đêm về "xưng hô" bị bài thi sáng nay làm quên hết cứ như vậy lại nhớ ra. Sơ Chi mím môi, hai mày nhíu chặt lại: "Đừng gọi em như vậy." Thái tử gia Lục Gia Hành - người ngồi yên trong nhà hồn nhiên không biết bản thân bị ba chậu phân (Cố Hàm, Lâm Đồng, Tiết Niệm Nam) từ trên trời rơi xuống hất bẩn mà anh chỉ nghĩ cô gái nhỏ nhà anh lại đang xấu hổ. Cái miệng phồng lên như con cá nóc nhỏ, thật mẹ nó nhìn thế nào cũng đáng yêu muốn chết, khiến người ta muốn kéo lại, ôm vào ngực cả đời không buông.Sơ Chi lo bản thân tưởng tượng thấy 4-5 chiếc điện thoại của Lục Gia Hành xếp thành một hàng trên bàn trà, mỗi một cửa sổ trò chuyện là một cô gái khác nhau nhưng cách xưng hô lại thống nhất là bảo bối. Tự mình làm mình tức giận, phồng má lên tức giận trừng mắt nhìn anh: "Lục Gia Hành, nếu anh dám nói chuyện với Tiểu Hồng, Tiểu Lệ sau lưng em, em sẽ ——"Cô dừng lại một chút, không thể nghĩ ra một lời đe dọa nào nghe có vẻ hung ác hơn. Lục Gia Hành hơi nhíu mày, rũ mắt xuống: "Ai?" Sơ Chi dứt khoát mà bất chấp tất cả: "Vì sao anh gọi em là bảo bối."Anh còn chưa kịp nói gì."Có phải anh sợ nhầm lẫn giữa em với những cô gái khác trong WeChat của anh không?"Cô hỏi một cách thận trọng, có chút chờ đợi, lại có chút bất an. Lục Gia Hành: "......"Nếp nhăn giữa đôi lông mày của Lục Gia Hành buông lỏng, nhẹ nhàng "À" một tiếng.Nhưng theo quan điểm lúc này của Sơ Chi, tiếng "à" của anh giống như đang thừa nhận. Sơ Chi kinh ngạc mở to hai mắt, hoàn toàn không ngờ anh lại thẳng thắn, hào phóng, dứt khoát lại lưu loát thừa nhận như vậy.Mối tình đầu của Sơ Chi kéo dài một tuần, hẹn hò hai ba lần, cuối cùng kết thúc bằng việc chứng kiến cảnh bạn trai cô và bạn gái cũ ôm ấp, âu yếm nhau. Mối tình thứ hai kéo dài được hai tuần, Sơ Chi cảm thấy lúc này mình như đang đứng trên bờ vực đầy bấp bênh.Đôi mắt cô đỏ hoe, nhưng hốc mắt lại khô, tôi không biết vì sao một giọt nước mắt đều không có.
Sơ Chi nâng tay lên, mu bàn tay dùng sức dụi mắt, giọng nói như chết lặng: "Lục Gia Hành, anh thật đáng ghét, sao anh lại đáng ghét như vậy."Thật ra chuyện này trông có vẻ khó hiểu, vì một vấn đề về cách xưng hô mà ấu trĩ, không thể nói lý, làm ra vẻ.Nhưng chỉ có bản thân Sơ Chu biết chuyện này hoàn toàn không phải chỉ vì một cái xưng hô.
Nó giống như một cái cầu chì nhỏ, tất cả những bất an chôn sâu trong lòng cô đều bị châm ngòi. Sơ Chi lấy hết can đảm để yêu Lục Gia Hành, đây có lẽ là điều dũng cảm nhất trong đời mà cô đã làm cho đến nay. Anh là người rất không thích hợp làm bạn trai. Cho dù là lần đầu tiên nhìn thấy anh, hay là sau một lần lại một lần gặp mặt đến thân thiết, đều nói cho cô biết người này không tốt. Nhưng trước sau anh vẫn luôn rất tốt với cô, chân thành lại kiên nhẫn, không có cô gái nào sẽ không động tâm, sẽ không cảm động, cũng sẽ cảm thấy bản thân có thể trở thành người đặc biệt. Cô không biết thích của anh dành cho cô có thể kéo dài bao lâu, cũng không biết phần yêu thích anh thể hiện ra trước mắt có mấy phần chân thật, hay có bao nhiêu phần chỉ là thói quen của anh. Quá bất an, quá lo lắng, làm người ta không có cảm giác an toàn. Sói xám xấu tính tự nhận mình là người ăn chay, đến trước cửa nhà Thỏ con nói với thỏ trắng nhỏ, tôi thích bạn, bạn đi theo tôi, được không? Lúc đầu thỏ con không tin anh nên đã khóa chặt cửa, nói gì cũng không mở cửa cho anh. Sói xám xấu tính vô cùng kiên nhẫn và cực kỳ ôn nhu. Anh ngày nào cũng đưa cho cô những bông hoa nở rộ, anh dùng lá sen chưa hứng đầy sương sớm, nhổ cho cô những củ cà rốt to và tươi nhất. Thỏ con phòng bị anh một ngày hai ngày ba ngày, nhưng cuối cùng vẫn không có biện pháp, cô không cẩn thận đen lòng thích sói xám xấu tính.Tuy rằng tính tình anh không tốt lại thích bắt nạt cô.Thỏ con nghĩ, làm sao một con sói xám xấu xa như vậy lại có thể đột nhiên trở nên tốt hơn, khẳng định anh muốn lừa cô, sau đó ăn cô.Sau đó, thỏ con tạm thời mở cửa, đi theo anh. Ai bảo cô thích anh như vậy. Cô sẽ mở cửa trái tim, trao nó cho anh.
Hết chương 46
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz