《EDIT》 [ Tiện Trừng ] - Cùng ngươi
Chương 6: Tả hữu ( Sở dĩ)
Ngụy Anh đi xem Giang Trừng, là khi hắn tỉnh lại ngày thứ hai. Hắn kéo lấy ốm yếu thân thể, ngực trái tổn thương hô hấp cũng là từng trận đau đớn.
Huyễn Linh một kiếm kia đâm vào, hắn căn bản không né tránh kịp nữa, Tam Độc quả nhiên là xuyên tim mà qua. Hắn hôn mê bảy ngày, trong thời gian đó nghe nói nhiều vị y sư bảo rằng hắn đã cứu không được, là Lam Trạm không đành lòng từ bỏ, đắt đỏ hi hữu linh đan tiên thảo hướng trong miệng của hắn nhét vào, thuần khiết linh lực không ngừng hướng trong thân thể của hắn truyền thâu, chỉ khi quản gia của Giang thị đem ra một viên tâm sen ngàn năm, lúc này mới treo cho hắn một hơi sống tiếp được.
"Là tông chủ sai người lấy ra cho công tử dùng, nói là sợ đạo lữ của Hàm Quang Quân chết ở trong tay của mình, ngày sau đối với Lam gia cũng không tiện bàn giao." Tới thăm Ngụy Anh lão nhân theo họ Giang, danh Lại, Giang Phong Miên ở lúc hắn bởi vì bệnh mà cho phép hắn rời đi Giang gia hồi hương, Liên Hoa Ổ bị diệt về sau trở về, Giang Trừng và Ngụy Anh đều xưng hắn một tiếng Lại thúc.
Ngụy Anh thân thể đau đớn khiến cho hắn nói không ra lời, hắn nằm ở trên giường nhìn trước mắt vị lão nhân này tóc đã hóa bạc phơ, ấp ủ hồi lâu vẫn là không thể nói lấy một câu.
" Công tử thế nhưng là có chuyện muốn nói với lão nô? " Giang Lại sống nhiều năm như vậy, hạng người gì, thế sự biến hóa gì lại chưa thấy qua, nhìn xem Ngụy Anh rung động cánh môi, hắn vẫn là dẫn đầu hỏi lên.
Ngụy Anh đem cánh tay ở dưới chăn vươn ra tới kéo lấy cánh tay già nua của lão nhân gia, có lẽ là bị thương, lại có lẽ là thương thế kia là bị Giang Trừng đâm, không hiểu thấu khổ sở cùng ủy khuất khiến cho hắn không biết nên như thế nào cho phải. " Lại thúc......"
Lời còn lại kẹt ở trong cổ họng, chỉ lưu lại nghẹn ngào, đã thấy Giang Lại nước mắt tung hoành.
"Đại công tử, " Giang Lại nghĩ gọi như vậy từ rất lâu rồi, hắn gọi đã quen Đại công tử, tiểu công tử, nhưng về sau Ngụy Anh chết đi, hắn liền gọi Giang Trừng một tiếng tiểu công tử cũng không dám, sợ sẽ làm cho y thương tâm của hắn, "Nghe nói Đại công tử bảy năm trước trở lại qua, khi đó lão nô hồi hương thăm người thân không có nhìn thấy, lão nô còn tưởng rằng đời này liền rốt cuộc gặp không được. Hội nghị bàn suông lão nô cũng âm thầm đi tìm ngài, nhưng ngài đổi bộ dáng, lão nô thực sự tìm không thấy, bây giờ có thể gặp lại, nghe ngài gọi một câu'Lại thúc' , là thượng thiên chiếu cố a."
Hắn chân tâm thật ý khóc, người tuổi đã cao, nước mắt lại muốn ngăn cũng không nổi, hắn giống như là nhớ tới cái gì, hai tay bưng lấy tay của Ngụy Amh, "Chuyện này kết thúc sau Đại công tử vẫn là phải rời đi, ngươi cùng tiểu công tử, lại vì sao đi đến tình cảnh như vậy a."
Hắn xem như nhìn xem hai người bọn họ lớn lên, từ xanh thẳm thiếu niên đến bọc lấy máu cùng mồ hôi Di Lăng Lão Tổ cùng Tam Độc Thánh Thủ. Hắn gặp qua bọn hắn đùa giỡn, ấu tử không ai phục ai cuối cùng huyên náo mấy ngày khó chịu, cũng đã gặp từ dưới chiến trường đến bọn hắn như là dã thú lẫn nhau liếm láp vết thương. Hắn cảm thấy rằng tương lao hai người bọn họ nhất định là vẫn sẽ một mực bồi bạn đi xuống, khi phát hiện ra quan hệ của bọn hắn là quan hệ người yêu, cảm giác đầu tiên của hắn cũng là vui mừng, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại trở thành hiện tại bộ dáng này?
Ngụy Anh cũng không hiểu, giống như ở giữa hai người bọn họ mặc kệ là yêu hay là hận, đều quá oanh oanh liệt liệt, mà hai người bọn họ cũng đều là tính tình quá cố chấp, trong lòng đánh kết liền rốt cuộc không giải được.
" Nhiều năm như vậy ta hầu ở bên người của tiểu công tử, hắn mặc dù không nói, nhưng lão nô nhìn ra được, hắn thật nhớ ngươi. Hắn thường xuyên đi vào giữa đình uống rượu, uống say liền lung lay chính mình trở về phòng. Có lần hắn say quá rồi, lôi kéo tay của lão nô hỏi lão nô, làm sao Đại công tử ngài còn chưa có trở lại, nói ngài khẳng định là đang giận hắn."
" Đêm săn vì cứu một vị quỷ tu mà bị thương rất nặng, chỉ vì quỷ tu lia cũng dùng một nhánh cây sáo ngự thi, hắn xem người kia là ngài. Nhưng về sau phát hiện cũng không phải là, đoạn thời gian kia tiểu công tử lại thường mượn rượu mua say."
" Lão nô biết Đại công tử cũng rất ủy khuất, ngài trước kia cùng hắn cãi nhau, cơ hồ đều là ngài chủ động đi xin lỗi mới có thể quay về lại tốt, lần này....."
" Vô Tiện." Là đã thanh tỉnh Lam Hoán, Giang Trừng bị giam ngày thứ ba, Lam Trạm giải xuống ở trên người hắn phù chú. Hắn đi đến giường nằm trước, hướng Giang Lại khẽ vuốt cằm, " lão tiên sinh an khang."
" Lam Tông chủ", Giang Lại đáp ứng, sau đó rời đi giường nằm, " lão nô đột nhiên nhớ tới còn có việc phải xử lý, không thể chào hỏi Lam Tông chủ, thứ lỗi. Ngụy công tử nếu là mệt mỏi, liền do lấy tâm tưởng của mình làm cái gì đều tốt."
Câu nói sau cùng, trừ bỏ mặt chữ bên trên ý tứ, Giang Lại cũng là tiếp lấy trước đó đang nói, nếu là hắn cảm thấy mệt mỏi, liền lựa chọn hắn cảm thấy vui vẻ phương thức mà còn sống đi.
" Vô Tiện cùng lão tiên sinh rất quen?"
" Ừ, thân thể của đại ca như thế nào rồi?""
" Vô Tiện hữu tâm, ta rất tốt, Huyễn Linh chỉ là cho ta hạ chú, cũng không có làm cái gì khác."
" Như thế thuận tiện. Xin hỏi đại ca, Giang Tông chủ ở đâu?"
" Chỗ thạch thất này là lúc trùng tu Liên Hoa Ổ xây thành, Xạ Nhật Chi Chinh dùng để giam giữ môn sinh của Ôn thị." Ngụy Anh vịn vách đá hướng phía dưới đi, một bên khác lồi ra trên trụ đá nhỏ xuống giọt nước.
Giang Trừng đang ngồi, từ lúc Ngụy Anh tiến vào thạch thất, y liền biết có người đến, chỉ là không nghĩ tới lại là hắn. Trong mắt mừng rỡ chợt lóe lên, chính y nói chung cũng không có ý thức được.
" Tỉnh?"
" Ừ", Ngụy Anh gật đầu, giật lấy bên cạnh một cái ghế ngồi ở trước mặt của Giang Trừng, " còn chưa chết."
" Vậy ta cũng yên tâm, ta lo lắng hồi lâu nếu như ngươi chết thật, ta nên như thế nào đối với Bách gia bàn giao."
" Ngươi liền không thể hảo hảo......" Ngụy Anh nhíu mày, lời nói im bặt mà dừng, dường như ý thức được đối thoại ở giữa hai người bọn họ chưa từng có hảo hảo nói qua, " thôi, ta trước đó nghe người ta nói ngươi đem mình nhốt vào thạch thất còn tưởng là tin đồn, bây giờ gặp một lần, ngươi đối với mình thật đúng là hung ác."
" Vì còn sống mà thôi, nếu không làm như thế, Bách gia dung không được ta, trong thân thể ta có thể ẩn nấp lấy Huyễn Linh."
" Ta sẽ nghĩ biện pháp đem nó dẫn ra, cần chút thời gian."
" Ngụy công tử ngay cả cừu nhân của mình cũng có thể nói cứu liền cứu, quả thật là lòng đầy hiệp nghĩa. Chỉ là Ngụy công tử lúc trước cũng đã nói lẫn nhau không thiếu nợ nhau, bây giờ khiến cho Giang mỗ lại thiếu ngươi một phần ân tình, Giang mỗ không biết nên như thế nào cho phải."
" Giang Trừng!" Hắn đột nhiên nghiêm nghị kêu tên của y, sau khi kêu xong thần sắc lại lâm vào luống cuống, một cái tay che ngực, sắc môi tái nhợt,
" Giang Trừng, ngươi có biết, lòng ta nát."
Trên đại sảnh một kiếm kia, xuyên qua trái tim của hắn, từ đó, trong lòng liền đã có sẹo.
Ngụy Anh liên tiếp năm ngày đợi ở bên trong Giang gia Tàng Thư Thất, thậm chí xin nhờ Lam Cảnh Nghi đem đến sách của Lam gia Tàng Thư Các nhìn qua một chút cũng đều không có tìm được bất kì ghi chép nào liên quan đến Huyễn Linh. Hắn đi tìm Loạn Sách, Loạn Sách cũng chỉ là nói rằng mình chỉ nghe nói qua, lại cũng không biết được những mặt khác.
Hắn thỉnh thoảng sẽ đi thạch thất nhìn xem Giang Trừng, thường là hai người nhìn nhau không nói gì. Hắn cũng không thấy xấu hổ, chỉ là thời gian dài ở bên trong không khí âm lãnh, cỗ thân thể này thật là chịu không nổi.
" Vô Tiện." Lam Hoán nói rằng có chuyện tìm Ngụy Anh, đem hắn từ thạch thất mang về gian phòng.
" Đại ca có chuyện gì tìm ta?"
" Vô Tiện tỉnh lại đã gần đến mười ngày, có biết được Vong Cơ đi nơi nào?"
Ngụy Anh khẽ giật mình, lúc này mới nhớ tới từ mình sau khi tỉnh lại vẫn bề bộn nhiều việc, tìm cách trừ bỏ Huyễn Linh bên trong thân thể của Giang Trừng, hoàn toàn không để ý đến Lam Trạm, chợt cảm thấy vô cùng áy náy, mở miệng dò hỏi: " Không biết, đại ca biết?"
" Ta vốn không nên quá nhiều lẫn vào sự tình của hai người các ngươi, nhưng vẫn là muốn thay Vong Cơ hỏi một câu, Vô Tiện đối với hắn, thế nhưng là thích?"
Lam Hoán bộ dáng vẫn như cũ là ấm áp ôn nhu, cười lên cũng khiến cho người khác cảm thấy như mộc xuân phong. Hắn gặp Ngụy Anh sửng sốt, liền tiếp tục nói: " Đệ đệ này của ta, ta là thật giải, nhiều năm trước hắn vì cứu ngươi đả thương trong nhà ba mươi ba vị trưởng lão, chịu lấy trên thân ba mươi ba vết giới roi. Về sau ngươi chết, hắn không tin, ngày đêm đánh đàn vấn linh, cuối cùng thấy hắn chờ được ngươi, ta nhìn cũng cao hứng. Lần này ngươi bị thương nặng, hắn lại là đau khổ cầu khẩn, y sư lúc này mới không từ bỏ cố gắng cứu ngươi , sau nghe nói phương nam có một chỗ Bồng Lai tiên đảo, bên trong có tiên nhân, hắn liền đi tìm, muốn cầu đến một viên linh dược, chữa khỏi cho trái tim của ngươi. Vong Cơ, hắn thật yêu ngươi sâu vô cùng."
Tựa hồ là có người ở bên trong trái tim của Ngụy Anh đặt một cái cân, Lam Hoán nói một câu, trọng lượng ở trong lòng của hắn liền thêm một khối, rơi đến tâm hắn thấy đau, liền hô hấp đều trở nên khó khăn. Sắc môi dần dần trắng lại, hồi lâu mới có thể gạt ra một cái tiếu dung, hắn nói ——
" Ta thích Lam Trạm."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz