Edit Tat Ca Deu Noi Ca Ca Ta La Do An Choi Trac Tang
Tô Minh Châu không hổ là tiểu khuê nữ tri kỷ của Võ Bình Hầu, hoàn toàn đoán trúng tâm tư của cha nàng.Hai người con trai của Tô Chính Tề sớm đã chờ sẵn bên cạnh xe ngựa của Võ Bình Hầu ở ngoài cửa cung.Võ Bình Hầu cùng nhạc phụ Tĩnh Viễn Hầu cùng nhau đi ra. Nhìn thấy hai người cháu trai, hắn hơi nhíu mày.Tĩnh Viễn Hầu tuy đã 60, nhưng thân thể khỏe mạnh, ánh mắt cũng tốt, tự nhiên cũng nhìn thấy. Họ đều biết vị huynh trưởng không học vấn không nghề nghiệp của Võ Bình Hầu thường xuyên làm những chuyện hoang đường, cuối cùng còn phải để người em trai Võ Bình Hầu đi xử lý.Hơn nữa, chuyện thị phi năm đó không ít người đều nhớ rõ. Nếu lúc đó tước vị Võ Bình Hầu mà rơi vào tay người thứ trưởng tử kia, e rằng Võ Bình Hầu phủ đã sớm xuống dốc.Hai người con trai của Tô Chính Tề tiến lên hành lễ với Võ Bình Hầu và Tĩnh Viễn Hầu. Tĩnh Viễn Hầu gật đầu một cái rồi không thèm để ý đến họ nữa. Võ Bình Hầu nói: "Các ngươi đợi một lát."Tĩnh Viễn Hầu đồng tình vỗ vỗ cánh tay con rể: "Không cần tiễn ta, ta vừa mới được tặng một hộp đá quý màu sắc tươi sáng, nhớ bảo Minh Châu đến lấy."Tuy Tĩnh Viễn Hầu nói không cần tiễn, Võ Bình Hầu vẫn đưa người lên xe ngựa: "Nhạc phụ muốn gặp Minh Châu cứ sai người đến đón là được."Tĩnh Viễn Hầu chỉ có mỗi một cô cháu ngoại gái là Tô Minh Châu nên có thứ gì tốt đều nghĩ đến nàng. Lúc này nghe vậy nói: "Không giống nhau. Một cái là chủ động đến thăm ta, một cái là ta đi đón, rõ ràng cách đầu tiên thể hiện quan mối hệ hai ông cháu ta tốt hơn."Võ Bình Hầu đôi khi nghi ngờ suy nghĩ của con gái mình cũng đều giống nhạc phụ: "Nhạc phụ nói phải, con về sẽ nói với Minh Châu."Tĩnh Viễn Hầu lúc này mới vừa lòng, cảm thán nói: "Ta đã lâu chưa gặp Minh Châu."Võ Bình Hầu nhắc nhở: "Con nhớ rõ mấy ngày trước Minh Châu mới vừa thăm nhạc phụ mà."Tĩnh Viễn Hầu phất phất tay đuổi con rể, không kiên nhẫn thúc giục: "Ngươi không hiểu, đi mau đi mau, nhìn thấy ngươi là ta thấy phiền."Võ Bình Hầu đã quen với thái độ của Tĩnh Viễn Hầu. Ngay cả xa phu của Tĩnh Viễn Hầu phủ mỗi lần đón Tĩnh Viễn Hầu hạ triều đều phải xem một màn Hầu gia nhà mình ghét bỏ con rể. Thế mà nếu có ngày nào đó Hầu gia nhà mình không thấy được con rể lại còn cứ lải nhải không ngừng. Chờ xe ngựa của Tĩnh Viễn Hầu phủ rời đi, đại nhi tử Tô Đào của Tô Chính Tề vội vàng nói: "Nhị thúc, phụ thân con đã xảy ra chuyện."Võ Bình Hầu thần sắc bất biến, đi về phía xe ngựa nhà mình.Tính cách đứa con thứ hai Tô Triết của Tô Chính Tề có chút trầm tĩnh, lúc này hắn đi theo sau Võ Bình Hầu, lại không hề hé răng.Tô Đào bước nhanh đến bên cạnh Võ Bình Hầu: "Nhị thúc, Liễu gia bày trò muốn hại phụ thân, ngài không thể để họ đạt được mục đích."Tô Triết nhanh chóng kéo quần áo huynh trưởng, muốn hắn đợi lên xe ngựa rồi hãy nói, nhưng Tô Đào lại gạt tay Tô Triết ra: "Nhị thúc, chúng ta chính là Hầu phủ, Liễu gia họ..."Vì vừa mới hạ triều, còn có không ít đại thần chưa rời đi, khi Tô Đào nói chuyện cũng không hề hạ giọng, làm không ít người nghe được.Võ Bình Hầu cố nén tức giận nói: "Câm miệng, đồ ngu xuẩn."Sắc mặt Tô Đào biến đổi, lại không dám hé răng. Trước đây hắn từng gây chuyện bên ngoài, Võ Bình Hầu trực tiếp thỉnh gia pháp sai người đánh hắn một trận thừa sống thiếu chết, từ đó về sau Tô Đào liền có chút sợ Võ Bình Hầu.Võ Bình Hầu lên xe ngựa, nói: "Tô Triết lên xe."Tô Đào trừng mắt nhìn đệ đệ một cái, Tô Triết chỉ coi như không nhìn thấy. Tô Đào cảm thấy nhị thúc và đệ đệ đều không cho hắn thể diện, thần sắc khó coi bước lên xe ngựa của mình, bảo xa phu đi theo sau xe ngựa của Võ Bình Hầu.Trên người Võ Bình Hầu còn mặc triều phục, càng hiện lên vẻ uy nghiêm tuấn mỹ: "Đầu đuôi mọi chuyện như nào."Tô Triết kể tóm tắt mọi chuyện một lần.Võ Bình Hầu đổ một ly trà nhuận giọng: "Liễu gia..."Tô Triết sau khi cưới vợ liền chủ động dọn ra khỏi Hầu phủ, tự mình thuê một cái sân bên ngoài để chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân.Hôm nay bỗng nhiên bị mẹ cả gọi về phủ, hắn còn không biết chuyện Tô Chính Tề muốn hưu thê cưới Liễu cô nương: "Nhị thúc, cháu cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, có phải bị người ta tính kế không? Liễu cô nương cũng coi như là tiểu thư quan gia, làm sao lại có thể dính líu đến phụ thân cháu?"Võ Bình Hầu buông chén trà, mặt mày lãnh đạm: "Vì cháu muốn chuẩn bị kỳ thi mùa xuân, thê tử cháu lại đang mang thai nên ta cũng không sai người nói cho cháu. Phụ thân cháu và Liễu cô nương kia đã sớm quen biết, hắn còn từng gây rối một hồi muốn hưu thê cưới Liễu cô nương, chẳng qua bị ta mắng cho quay về thôi.""Liễu cô nương kia cũng không phải người đơn giản, mọi chuyện từ khi quen biết phụ thân cháu đến sau này đều là do nàng ta bày mưu tính kế ra."Sắc mặt Tô Triết thay đổi, hắn cũng không phải người thông minh mà thắng ở chỗ chăm chỉ dụng công, muốn thi đỗ cử nhân cũng phải tốn nhiều thời gian và nỗ lực hơn người khác.Vì kỳ thi mùa xuân, cả ngày hắn đều ở trong nhà ôn tập. Võ Bình Hầu cũng sai người đưa không ít bài thi khoa cử của những năm qua cho hắn tham khảo. Nếu không phải hôm nay Võ Bình Hầu báo cho hắn, hắn căn bản cũng không biết những điều này: "Chuyện này thật quá hoang đường."Võ Bình Hầu nhìn cháu trai, thở dài nói: "Những chuyện dơ bẩn này, cháu không cần để trong lòng, chuẩn bị tốt cho kỳ thi mùa xuân và chăm sóc vợ cháu là được."Mối quan hệ giữa Tô Triết và Tô Chính Tề rất kém. Tính hắn chất phác nên không được Tô Chính Tề thích, chuyện hắn đọc sách luyện chữ vẫn là Võ Bình Hầu sắp xếp người dạy dỗ. Ngay cả chuyện hôn nhân cũng là Võ Bình Hầu phu nhân giúp hắn định xuống.Năm đó Tô Chính Tề vì của hồi môn phong phú của con gái thương hộ mà muốn Tô Triết cưới con gái thương nhân.Khi đó Tô Triết mới vừa thi đỗ tú tài, Tôn di nương – mẹ đẻ của Tô Triết, người vẫn luôn không có cảm giác về sự tồn tại trong phủ – lần đầu tiên khóc cầu đến trước mặt Võ Bình Hầu phu nhân.Tôn di nương cũng không phải người giỏi nói chuyện, chỉ biết quỳ gối trước mặt Võ Bình Hầu phu nhân dập đầu không ngừng, ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng.Tô Triết muốn ngăn cũng không ngăn được, chỉ có thể mắt đỏ hoe quỳ gối bên cạnh Tôn di nương.Cuối cùng Võ Bình Hầu phu nhân ra mặt, vì Tô Triết cầu hôn con gái của biên tu Hàn Lâm Viện.Sau khi thành thân, Tô Triết liền dẫn theo thê tử dọn ra khỏi Võ Bình Hầu phủ. Cuộc sống tất nhiên không được phú quý như trong Hầu phủ, nhưng tình cảm hai phu thê vẫn rất tốt. Tô Triết cũng thi đỗ cử nhân, dù thứ tự kém một chút, tính ra cũng là xuất thân khoa cử chính quy.Con thì không nói cha sai, dù Tô Chính Tề có làm chuyện hoang đường đến đâu, Tô Triết cũng không thể làm gì được, bởi vì Tô Chính Tề có thể không để bụng thanh danh, Tô Triết lại không thể không để ý.Tô Triết mím môi dưới, trong lòng áy náy, cảm thấy rất có lỗi với cả nhà nhị thúc, hắn biết hành động thường ngày của phụ thân, nhưng lại không ngăn cản được.Võ Bình Hầu nói: "Lát nữa cháu xuống xe ngựa về nhà đi."Tô Triết nói: "Cháu đã biết."Võ Bình Hầu vỗ vỗ đầu cháu trai, thần sắc ôn hòa hơn rất nhiều: "Cái này cũng đâu phải lỗi của cháu."Tô Triết không hề hé răng.Chờ xe ngựa ngừng, Tô Triết đã xuống xe ngựa, nhìn theo xe ngựa rời đi xong, lúc này mới thở dài, đi mua món điểm tâm thê tử thích ăn, xách đồ vật về nhà.Trong xe ngựa, Võ Bình Hầu phu nhân đã sai người chuẩn bị thường phục. Võ Bình Hầu cũng không cần gã sai vặt hầu hạ, tự mình thay triều phục bảo: "Đi Liễu gia."Tô Đào tất nhiên thấy Tô Triết xuống xe ngựa một mình rời đi, hắn cũng không để trong lòng, ngược lại sai xa phu vẫn luôn đi theo xe ngựa của Võ Bình Hầu.Chờ đến Liễu gia, hắn xuống xe ngựa trước một bước, như đã quên mất chuyện ở cửa cung, chủ động đi đỡ Võ Bình Hầu xuống xe ngựa.Võ Bình Hầu tuy không thích cách làm người của Tô Đào, nhưng dù sao hắn cũng là vãn bối của mình, cố ý nhắc nhở: "Ngươi muốn cùng ta vào sao? Có một số chuyện tốt nhất đừng nên dây vào."Tô Đào chỉ coi như không nghe hiểu lời Võ Bình Hầu nói, ân cần nói: "Nhị thúc, để cháu đỡ ngài."Võ Bình Hầu nhìn Tô Đào một cái, không nói gì nữa, sai thị vệ đi gõ cửa.Người Liễu gia đang chờ người của Võ Bình Hầu phủ, rất nhanh liền có người ra mở cửa. Vì trong nhà không có tiền, tòa nhà Liễu gia thuê cũng không lớn, hơn nữa trong nhà cũng chỉ có một bà tử làm việc.Khi Võ Bình Hầu đến, Tô Chính Tề đang ngồi trên ghế trong phòng khách uống trà, nhìn một chút cũng không giống kẻ gây rối bị người ta chặn ở trong phòng khuê nữ, càng giống như khách quý được Liễu gia mời đến.Thấy Võ Bình Hầu, Tô Chính Tề nhanh chóng đứng dậy: "Nhị đệ."Võ Bình Hầu quét mắt nhìn những người trong phòng một cái, trực tiếp ngồi xuống ghế dựa gần cửa: "Muốn giải quyết như thế nào?"Liễu mẫu cầm khăn lén nhìn trượng phu một cái, lúc này mới lấy hết can đảm nói: "Nhà chúng ta tuy rằng không phú quý như Hầu phủ, nhưng cũng là gia đình đứng đắn, lão gia nhà ta cũng xuất thân từ khoa cử mà ra. Đại lão gia của quý phủ đã làm bẩn trong sạch của nữ nhi nhà ta, cần thiết phải trả lại cho nữ nhi nhà ta một công đạo."Võ Bình Hầu nhìn về phía Tô Chính Tề.Tô Chính Tề vô sỉ nói: "Ta tốt bụng đưa nữ nhi nhà họ về nhà, họ giữ ta lại ăn cơm. Trên bàn tiệc ta uống say mấy chén, tỉnh lại liền phát hiện ngủ chung với con gái nhà họ, ai biết đã xảy ra chuyện gì, nhà họ rõ ràng cố ý tính kế ta đó chứ."Liễu phụ mặt đỏ bừng: "Rõ ràng là ngươi muốn uống rượu ở nhà ta, ngươi là đại lão gia Hầu phủ, chúng ta không dám đắc tội, tiêu tiền mua đồ ăn thiết đãi. Ăn được một nửa ngươi muốn đi nhà xí, ta nói để người dẫn ngươi đi, ngươi lại nhất quyết muốn tự mình đi. Ai biết ta đợi nửa ngày ngươi còn chưa về, sau mới biết ngươi thế nhưng, ngươi thế nhưng mò vào phòng con gái ta."Tô Chính Tề: "Các ngươi có chứng cứ gì?"Liễu phụ bị chọc tức toàn thân run rẩy, chỉ vào Tô Chính Tề nửa ngày không nói nên lời.Liễu mẫu khóc lóc nói: "Ta có việc muốn nói với nữ nhi, lúc này mới đi tìm nàng, không ngờ đẩy cửa vào mới phát hiện con gái ta lúc đó tay đều bị trói, miệng đều bị bịt..."Tô Chính Tề né tránh ánh quá: "Ta uống say quá, không biết."Võ Bình Hầu nhíu mày trực tiếp hỏi: "Các người muốn cái gì."Liễu mẫu khóc sướt mướt nói: "Chuyện đã thành như vậy, vì thanh danh của con gái ta, hắn cần thiết phải cưới con gái ta."Liễu phụ cắn răng nói: "Ta cũng là quan viên triều đình, các người dù là Hầu phủ cũng không thể trắng trợn ức hiếp con gái ta như vậy, cần thiết phải cưới con gái ta làm chính thê!"Tô Chính Tề ngẫm lại một chút thân hình trắng nõn nà của Liễu cô nương: "Cũng không phải...""Báo quan đi." Võ Bình Hầu nói thẳng: "Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, cứ để quan phủ điều tra, ta cũng không thiên vị huynh trưởng ta, mọi chuyện đều chờ phán quyết của quan phủ."Sắc mặt Tô Chính Tề đại biến: "Không được, như vậy ta mất mặt lắm."Tô Đào cũng không nghĩ tới việc Võ Bình Hầu thế mà lại bảo báo quan, lúc này nhanh chóng nói: "Nhị thúc, chẳng lẽ chúng ta lại để những nha dịch kia nhốt cha con vào nhà lao?"Võ Bình Hầu thái độ thành khẩn: "Tuy nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng ta cũng thông cảm cho Liễu đại nhân yêu con sốt ruột, chắc ngài cũng muốn trả lại cho con gái một công đạo."Ánh mắt Liễu đại nhân có chút né tránh: "Đó, đó là điều đương nhiên."Võ Bình Hầu nói tiếp: "Đã như vậy, liền báo quan.""Không được báo quan."Người nói chuyện chính là Liễu cô nương được muội muội đỡ đi vào. Khoác một thân váy áo màu trắng, trông nàng càng thêm vẻ yếu đuối mong manh. Khi nàng hành lễ, vô tình để lộ ra dấu vết do bị trói lại trên cổ tay: "Không được báo quan."Đôi mắt Liễu cô nương rưng rưng nhìn về phía Tô Chính Tề, dường như có vô hạn tình ý: "Là, là thiếp thân cam tâm tình nguyện."Nói xong, thân mình nàng liền run rẩy, dường như sẽ ngất xỉu ngay lập tức vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz