ZingTruyen.Xyz

[ Edit] Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Phần 2

Chương 220: Cao Thủ Mở Khóa

dunglittle

Sinh vật nhỏ bé ấy mở to đôi mắt tròn xoe nhìn quanh, trông cực kỳ dễ thương.

Ngoại hình của nó hơi giống Totoro, cũng hơi giống chuột lang, có đôi mắt to tròn đầy vẻ ngây thơ, lúc nào cũng mang dáng vẻ tội nghiệp. Toàn thân nó trắng như tuyết, hai tai hình lá cây hơi cuộn lại, lộ ra lớp lông tơ hồng hồng. Nó có cái đuôi giống thỏ, mông tròn trịa.

Nó rất mập, như một quả cầu nhỏ. Hình dáng giống như người tuyết mùa đông, đầu là một quả cầu tròn, thân cũng là một quả cầu tròn.

So với thân hình tròn trịa, tay chân của nó lại không cân đối. Tay chân rất to, nếu so với người thì sinh vật này cao khoảng 1m5, nhưng lại có đôi chân cỡ 42.

Tay chân của nó có năm ngón rõ ràng, dài và mảnh, giữa các ngón có màng, nhưng không nối liền hoàn toàn, trông như có thể co duỗi linh hoạt.

Móng vuốt của nó cũng co duỗi được. Khi cô trợ lý váy ngắn đặt nó vào tủ trưng bày, nó vô thức giơ móng ra, giống như mèo con.

Sinh vật này chỉ to bằng nắm tay trẻ sơ sinh, đặt trong lòng bàn tay cảm giác như bóp nhẹ là vỡ, lông mềm mượt khiến tôi rất thích.

“Giá khởi điểm: 80 triệu, mỗi lần tăng 10 triệu.”

Người chủ trì vừa mở lời đã đưa ra mức giá gây sốc, khiến một cô gái bình dân như tôi, cả đời chưa từng thấy 100.000 trông ra sao, bị choáng váng.

Có lẽ vị trí phòng chúng tôi quá tốt? Sao tôi cứ cảm thấy các sinh vật sống được đưa vào tủ trưng bày đều nhìn về phía này?

Sinh vật nhỏ ban đầu run rẩy, co vai lại, mắt mở to nhìn quanh đầy sợ hãi. Nhưng khi nhìn thấy tôi, nó lập tức chạy bằng những bước nhỏ, lắc mông tiến về phía phòng tôi, hai chân trước bám vào vách tủ, nhìn tôi chằm chằm, mắt rưng rưng như sắp khóc.

Hành động bán đáng yêu đầy ác ý của nó thật sự hiệu quả, tôi vô thức giơ bảng.

“90 triệu, lần một.”

Lần này tôi nhớ phải hạ tay sau khi giơ bảng. Diệp Thu Mặc quay sang thấy tôi giơ bảng, cười hỏi: “Em cũng biết thứ này à?”

“Đây chẳng phải chuột bạch sao?” Tôi chớp mắt giả ngốc: “Một con chuột bạch mà giá khởi điểm tận 80 triệu, buổi đấu giá này đúng là quá đen. Em sợ quá phải lấy bảng che miệng để bình tĩnh lại.”

Rõ ràng Diệp Thu Mặc không tin lý do bình tĩnh của tôi, nhưng anh vẫn thong thả giải thích: “Bạch Lười, còn gọi là chuột chiêu tài, chuyên gia cơ quan, nói chung có nhiều tên gọi. Tên chính thức có lẽ là Bạch Lười. Giỏi phá cơ quan, là vật yêu thích của giới trộm mộ. Để huấn luyện được một con như thế này tốn rất nhiều công sức, chưa kể nó là sản phẩm của bí thuật cổ xưa.”

“Giờ vẫn còn người nuôi được loại này là rất hiếm. Bạch Lười cũng gọi là Bạch Tà, nhưng vì giỏi mở khóa, thông minh lanh lợi nên còn gọi là chuột chiêu tài. Thời dân quốc, nhiều gia đình giàu có từng lén nuôi một con, nhưng không rõ là trùng hợp hay định mệnh, hầu hết những gia đình đó đều gặp chuyện, lớn nhỏ đều có. Từ đó đến nay, người ta không còn mặn mà với việc nuôi loại này.”

“Chúng rất lanh lợi, giỏi tìm điểm yếu của người.”

Diệp Thu Mặc cũng thấy sinh vật nhỏ kia đang ra sức làm nũng, khóc lóc, dùng mọi cách để lấy lòng tôi.

“Nó thật sự có thể mở mọi loại khóa sao?” Tôi nhớ đến cái hộp trong phòng, nếu đúng như vậy, thì cơ quan kia có thể được giải.

Diệp Thu Mặc nhìn tôi đầy nghi ngờ, rồi mỉm cười dịu dàng: “Em có thứ gì khó mở lắm à?”

“Ừm… không, em chỉ tò mò thôi.” Tôi đáp chắc nịch.

Diệp Thu Mặc nhìn tôi một lúc, ánh mắt lấp lánh không rõ đang nghĩ gì.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, giá của sinh vật nhỏ kia đã tăng vọt lên hai trăm triệu.

Đó là mức giá tôi không thể nào với tới, chỉ có thể ngồi trên ghế chơi đùa cho qua thời gian. Sinh vật nhỏ trong tủ trưng bày nhìn tôi đầy tội nghiệp, ngồi xổm một chỗ, miệng run run như sắp khóc.

Tôi không thể nhìn thẳng vào ánh mắt của nó, trong lòng nghĩ: không phải tôi không muốn đưa em về nhà đâu, mà là ví tiền của tôi đến mười ngàn cũng không có.

“Xem ra sinh vật nhỏ đó rất thích em.” Diệp Thu Mặc ngồi thoải mái trên ghế, vắt chân quan sát.

Tôi nhún vai: “Em chưa từng thấy thứ gì như vậy. Biết đâu nó thích anh hoặc Lôi Phi thì sao.”

Lôi Phi vẫn chăm chú nhìn sinh vật nhỏ ấy. Tôi có cảm giác, sau vẻ ngoài thô ráp của anh ta, có lẽ là một trái tim yêu thích thú nhồi bông. Từ lúc sinh vật đó xuất hiện, mắt anh ta chưa từng chớp.

Diệp Thu Mặc nghịch bảng đấu giá trong tay, cúi đầu như đang có tâm sự.

Thỉnh thoảng anh giơ bảng, nhưng khi giá đã lên đến ba trăm triệu, anh bắt đầu do dự.

“Xem ra anh cũng có thứ muốn mở khóa.” Tôi liếc nhìn anh, nói.

Diệp Thu Mặc bị câu nói bất ngờ của tôi làm giật mình, quay sang nhìn tôi với vẻ mặt nửa cười nửa không, bất lực nói: “Hàng hóa tối nay thật sự vượt ngoài tưởng tượng. Không ngờ lại thấy thứ này ở đây. Anh đúng là có thứ muốn mở… nhưng…”

Anh bỏ lửng câu nói.

Diệp tổng tài, mới hơn hai mươi tuổi đã nắm quyền điều hành tập đoàn Diệp thị. Dù quyền lực trong tay không bằng gia tộc Diệp, nhưng Diệp thị có hơn hai mươi công ty con, hoạt động trong đủ lĩnh vực. Anh cần khí chất và khả năng kiểm soát biểu cảm mà người thường không có.

Vậy mà lần đầu tiên tôi thấy anh lộ vẻ khó xử, lẩm bẩm: “Cứ để cho Diệp Cẩm Thanh đi.”

“Hả?” Tôi không kìm được thốt lên. Có lẽ Diệp Thu Mặc luôn nghĩ người cạnh tranh với anh phải là người trong nhà họ Diệp.

Nhưng anh đã nhắc tôi một điều, trong phòng của nhà họ Diệp toàn là phụ nữ, không thấy bóng dáng đàn ông nào. Ghế đều đặt cạnh cửa sổ, phòng không có góc khuất để giấu người.

Lúc tôi vào, suýt ngã từ hành lang ngoài cửa, người cứu tôi chính là Diệp Cẩm Thanh.

Nhưng giờ… anh ấy đâu rồi?

Không phòng nào có mặt anh ấy, anh ấy đã biến mất.

Lúc đầu tôi không thể nhìn rõ các phòng bên ngoài, vậy thì anh ấy chưa từng vào phòng, hay đã xảy ra chuyện gì?

Thấy vẻ mặt tôi khác lạ, Diệp Thu Mặc hỏi: “Sao vậy? Em như đang giấu bí mật gì đó.”

“Không có.” Anh chưa nói hết câu, tôi đã vội đáp.

Trong lúc nói chuyện, Kỳ Văn đã giành được sinh vật nhỏ với giá ba trăm mười triệu. Vẻ mặt anh đầy quyết tâm, anh cần sinh vật đó để mở khóa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz