Edit Series Han Duong Snh48 Truong Han X Hua Duong Ngoc Trac
Tác giả: 阿扯是软总_p Editor: PhanhLong time no see haha ~ Hope you enjoy it ~---Lúc kết thúc ghi hình thì ánh trăng cũng đã phủ lên ngọn cây Từ nơi hẻo lánh này đi máy bay trở về trung tâm, là một chuyện không quá thực tế, cũng may trước đó công ty đã bao trọn một nhà dân túc Chủ nhà dân túc là một bà lão sống một mình, phòng cũng chỉ là giường đơn nhỏ, mười mấy người mà một người một gian phòng là chuyện không quá có thể, chỉ có thể thích hợp qua một đêm Lúc mọi người đi xe bus trên đường tới, bà lão đã chuẩn bị một bàn thức ăn thật lớn, giống như đón tiếp đám trẻ nhỏ nhà mình đến vậy Trong cơn gió mùa thu, mùa đông vụng trộm tới chào hỏi mọi người Hứa Dương mặc vào chiếc áo lông cừu Trương Hân chuẩn bị từ trước, đội thêm mũ, đầu cổ rúc vào một chỗ "Uống chút canh ấm đi" Trương Hân từ đầu bàn bên kia cầm theo chén canh giả bộ rất nóng, đặt xuống trước mặt Hứa Dương Hứa Dương đưa tay ra khỏi túi, bưng lấy chén nhỏ, phồng má thổi thổi, tự mình uống một hớp, đưa tới bên miệng Trương Hân, "Không nóng đâu" Động tác này cho dù là bình thường tới không thể lại bình thường hơn, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Hứa Dương, trái tim vẫn là không tự chủ hụt một nhịp, Trương Hân cúi đầu xuống, rất cho ai kia mặt mũi mà uống một hớp lớn, rất rõ ràng cảm nhận được một dòng nước ấm chảy vào người "Mấy đứa nhỏ, gần chúng ta bên này có một cây cầu nguyện, bà đã hỏi trường thôn bình nhỏ với giấy, nếu buổi tối không có chuyện gì, bà đưa mấy đứa đi xem một chút" "Được ạ!" Một đám nhỏ nhanh chóng quyết định đồng ý, ngay sau đó bắt đầu nghiêm túc ăn uống, rất sợ làm trễ nãi thời gian Cả đám đi ra ngoài, hết sức tự nhiên mà sắp xếp đội hình Cây cầu nguyện không chỉ có một chút, mà rất cao, mỗi bình cầu nguyện đều có ánh đèn yếu ớt, vì thế sự hào hứng của mọi người trong nháy mắt được dâng cao Trương Hân lúc đang ăn cơm đã viết xong nguyện vọng, mà Hứa Dương thì tới tận lúc đi tới dưới đèn cầu nguyện vẫn không đặt bút xuống Cây cầu nguyện quá cao, mọi người không thể tự mình đặt lên, chỉ có thể xếp hàng đưa bình cho nhân viên quản lý trong thôn, đứng dưới bóng cây, nhìn bình của mình được đặt lên Trương Hân đứng xếp hàng nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng hình Hứa Dương, cuối cùng nhìn thấy được bóng lưng trắng mềm ở dưới bóng cây cầu nguyện cách đó không xa Sẽ viết cái gì đây? Trương Hân thật sự tò mò, nàng không phải một người yêu bát quái, chỉ là trừ những chuyện của người ấy Đoàn người không sai biệt lắm đưa lên nguyện vọng của mình, Hứa Dương mới vội vội vàng vàng nhét tờ giấy vào bình, đưa cho nhân viên quản lý, sau đó chột dạ quay đầu rời đi Trên đường trở về, Trương Hân đột nhiên bị gọi đi, nói là phần ghi hình hôm nay có chỗ phải thay đổi, phải sắp xếp thời gian một lần nữa "Trở về trước tiên uống chút nước nóng, giữ ấm người, đừng để bị cảm" Nhìn bóng lưng Trương Hân sau khi nhắc nhở xong thì rời đi, kích động vô hình trong lòng lại càng thêm mãnh liệt, chạy lên phía trước bất chợt ôm lấy Trương Hân từ phía sau, "Trở lại sớm một chút" dứt lời, buông tay ra, đuổi theo đoàn người Trương Hân không quay đầu nhìn Hứa Dương, trông có vẻ rất bình tĩnh mà đi theo nhân viên, nhưng nhịp đập trong lồng ngực lại càng thêm mãnh liệt Đi ở cuối đoàn người, Hứa Dương cúi thấp đầu, gương mặt đỏ tới không tưởng, gần đến dân túc, Hứa Dương đột nhiên quay đầu, một lần nữa quay lại dưới bóng cây cầu nguyện Từ dưới nhìn lên, đã không biết cái bình nào là của mình Tìm khối đá sạch sẽ rồi ngồi xuống, cứ như vậy nhìn những chiếc bình trên cây, ngẩn người
A Hân, mình yêu cậu Cậu có thể không biết Ít nhất đèn cầu nguyện của chúng ta đều biết
Đây là những lời Hứa Dương lấy hết dũng khí để xuống lời, viết xuống những điều trong lòng mà bình thường không dám nhìn thẳng Trương Hân họp xong, dọc theo đường đá nhỏ, trở lại cây cầu nguyện, vốn là tâm tư trống trơn, lại nhìn thấy đứa nhỏ đang ngồi trên đất, khóe miệng mỉm cười lại xuất hiện "Ngồi ở đây bảo vệ cây cầu nguyện sao?" Trương Hân đứng cạnh Hứa Dương, bóng người bao trùm cả người Hứa Dương "Mình đang suy nghĩ cây cầu nguyện thật sự sẽ hữu dụng sao?" Trương Hân để tay trong túi, quay đầu cũng nhìn về phía cây cầu nguyện, "Trên thế giới không có ông già Noel, chỉ có tên trộm cầm nguyện vọng của người khác thôi" Ánh mắt Hứa Dương bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự ảm đạm, đứng dậy, đi lại gần dưới bóng câu cầu nguyện, Trương Hân giẫm theo bước chân của Hứa Dương, cùng tiến lên "Vậy làm sao bây giờ" trong giọng nói mang theo ưu thương nồng đậm Trương Hân có chút đau lòng, từ phía sau ôm Dương Dương kéo vào trong áo khoác Hơi cúi đầu xuống, kề sát bên gò má Hứa Dương, không đợi Hứa Dương phản ứng, sát lại gần bên tai, "Hứa Dương Ngọc Trác, mình cũng thích cậu" Hứa Dương kinh ngạc xoay người, mở to mắt, dường như không thể tin được mà nhìn người trước mắt, bên trong áo khoác hai cơ thể gần sát, cảm nhận được nhiệt độ của đối phương
Thật ra thì, vì khi đó số lượng nhiều quá, bình cầu nguyện của Hứa Dương không được đặt lên lên Bà lão lúc rời đi giống như nhân viên quản lý cầm theo bình cầu nguyện, đưa cho Trương Hân Tại sao lại muốn đưa cho Trương Hân? Bởi vì, ánh mắt đang để ý thật sự quá rõ ràng
A Hân, mình yêu cậu Cậu có thể không biết Ít nhất đèn cầu nguyện của chúng ta đều biết
Đây là những lời Hứa Dương lấy hết dũng khí để xuống lời, viết xuống những điều trong lòng mà bình thường không dám nhìn thẳng Trương Hân họp xong, dọc theo đường đá nhỏ, trở lại cây cầu nguyện, vốn là tâm tư trống trơn, lại nhìn thấy đứa nhỏ đang ngồi trên đất, khóe miệng mỉm cười lại xuất hiện "Ngồi ở đây bảo vệ cây cầu nguyện sao?" Trương Hân đứng cạnh Hứa Dương, bóng người bao trùm cả người Hứa Dương "Mình đang suy nghĩ cây cầu nguyện thật sự sẽ hữu dụng sao?" Trương Hân để tay trong túi, quay đầu cũng nhìn về phía cây cầu nguyện, "Trên thế giới không có ông già Noel, chỉ có tên trộm cầm nguyện vọng của người khác thôi" Ánh mắt Hứa Dương bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự ảm đạm, đứng dậy, đi lại gần dưới bóng câu cầu nguyện, Trương Hân giẫm theo bước chân của Hứa Dương, cùng tiến lên "Vậy làm sao bây giờ" trong giọng nói mang theo ưu thương nồng đậm Trương Hân có chút đau lòng, từ phía sau ôm Dương Dương kéo vào trong áo khoác Hơi cúi đầu xuống, kề sát bên gò má Hứa Dương, không đợi Hứa Dương phản ứng, sát lại gần bên tai, "Hứa Dương Ngọc Trác, mình cũng thích cậu" Hứa Dương kinh ngạc xoay người, mở to mắt, dường như không thể tin được mà nhìn người trước mắt, bên trong áo khoác hai cơ thể gần sát, cảm nhận được nhiệt độ của đối phương
Thật ra thì, vì khi đó số lượng nhiều quá, bình cầu nguyện của Hứa Dương không được đặt lên lên Bà lão lúc rời đi giống như nhân viên quản lý cầm theo bình cầu nguyện, đưa cho Trương Hân Tại sao lại muốn đưa cho Trương Hân? Bởi vì, ánh mắt đang để ý thật sự quá rõ ràng
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz