ZingTruyen.Xyz

Edit Sau Khi Bi Be Nham Nguyen Chu Tro Ve Toi Ket Hon Voi Chu Cua Anh Ta

Lê Tuần đang định dùng điện thoại kêu quản gia sắp xếp cho Lê Mông việc cắt tóc, may quần áo, thì đột nhiên cảm thấy người trong lòng mình động đậy, một cái đầu tóc mềm mại chậm rãi cọ vào người hắn, duỗi tay ra. Cậu nhẹ nhàng vòng tay qua eo hắn, tìm một tư thế thoải mái trên cổ và vai hắn, giống như một con mèo khẽ dụi dụi má vào lớp vải lụa trên người hắn, tựa hồ cảm thấy tư thế này khá thoải mái, cậu nhắm lại khẽ rên rỉ, rồi nép mình nằm yên.

  Làn da trên cổ và cằm của Lê Tuần ngứa ngáy vì mái tóc mềm mại của cậu, nhưng hắn cố gắng không di chuyển.

  Đây là lần đầu tiên Manh Manh của hắn cư xử như một đứa trẻ con với hắn, hắn đã rất hãnh diện trong một lúc.

  Khóe miệng Lê Tuần bất giác nhếch lên, nhưng lại không dám cười to, sợ quấy rầy Lê Mông.

  Lê Mông đang mê màng, bởi vì cậu vừa mới tỉnh lại không lâu, hiện tại còn có chút trạng thái  buồn ngủ, lại làm sao có thể nhanh như vậy liền ngủ, bị Lê Tuần tóc thổi qua sau, toàn thân mềm nhũn rất thoải mái, cảm thấy mùi trên người Lê Tuần rất thơm nên không khỏi muốn lại gần, khi đầu óc không tỉnh táo hành vi của cậu không bị lý trí điều khiển, cậu có thể làm được bất cứ điều gì cậu muốn.

  Thời gian từng giây từng phút trôi đi, Lê Tuần  giữ nguyên tư thế ban đầu, không dám động một chút nào, có thể nghe thấy tiếng đồng hồ đang quay rất khẽ trên cổ tay mình, cũng có thể nghe thấy tiếng động tác đồng phục của Lê Mông và hơi thở nhịp tim của chính mình.

  Cũng may Manh Manh đang dựa vào vai phải của hắn,  cách trái tim hắn xa, nếu không rất có thể sẽ bị nhịp tim đập nhanh không thể kiểm soát của hắn đánh thức,  Lê Tuần nghĩ như vậy, lại cố gắng bình tĩnh, để nhịp tim bình thường trở lại, nhưng kết quả vẫn thất bại.

  Lê Tuần  cúi đầu nhìn mái tóc đen trên ngực mình, hơi cúi đầu hôn lên tóc Lê Mông, nụ cười trên khóe miệng không hề phai nhạt, sau đó ngay cả ánh mắt cũng cong cong.

  Lê Mông treo ở trên người hắn, coi hắn như một cái gối lớn thơm phức, ôm hắn hơn nửa canh giờ, đột nhiên bị tiếng chim hót líu lo bên ngoài đánh thức, cậu mơ hồ mở mắt ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lê Tuần với chiếc cằm gợi cảm, cậu rất muốn hôn một cái, nhưng chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy Lê Tuần lên tiếng.

  Thấy cậu mở mắt ra, Lê Tuần theo thói quen hỏi: "Đói bụng? Có muốn ăn gì không?"

  Hắn không biết chính mình vì chuyện này mà bỏ lỡ mất một nụ hôn, nếu hắn biết vừa rồi Lê Mông đang suy nghĩ gì, hắn nhất định sẽ không nhúc nhích chờ Lê Mông hôn hắn.

  Lê Mông bị câu hỏi của hắn làm cho hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng thu tay ngồi thẳng dậy, cảm thấy xấu hổ vì hành động và suy nghĩ lúc trước của mình, mặt đỏ bừng nói: "Đi ăn cơm."

  Sau đó, cậu đứng dậy khỏi vòng tay của Lê Tuần .

  Đột nhiên không có ai trong vòng tay, Lê Tuần cảm thấy trong lòng trống rỗng, nắm lấy tay Lê Mông kéo trở lại trong lòng mình, vòng tay qua eo cậu, tay dùng sức mạnh mẽ ôm lấy sau đầu cậu hôn.

  Lê Mông nhanh chóng bắt đầu cảm thấy toàn thân yếu ớt, hai tay buông lỏng ôm lấy cổ Lê Tuần, nhắm mắt lại ngoan ngoãn đáp lại.

  Động tác của Lê Tuần  so với cậu mãnh liệt hơn rất nhiều, giống như muốn cướp sạch toàn bộ khí tức trong miệng của cậu, càng tới gần, hắn càng không thể kiềm chế kích động, nếu không phải ba tháng, hắn sẽ có lẽ đã làm chết cậu ngay tại đây.

  Lê Mông bị hôn đến choáng váng, không khỏi rên rỉ vài tiếng, Lê Tuần phát hiện  trên người cậu có biến hóa, đưa tay qua, tiếp tục hôn cậu.

 Lê Mông giãy giụa hai lần, nhanh chóng kéo căng thân thể, cảm giác ở trạng thái thiếu oxy vô cùng phấn khích, sau khi mọi chuyện kết thúc, nhất thời không thể khôi phục lại, đầu óc hỗn loạn nằm trên người Lê Tuần, thở hổn hển.

  Lê Tuần lại hôn cậu, trên trán, khóe mắt, chóp mũi, má, hết lần này đến lần khác, động tác không còn mãnh liệt như trước mà cực kỳ ôn nhu, giống như truyền đạt tình yêu sâu đậm của hắn bằng cách này.

  Sự đụng chạm khi làn môi mềm mại chạm vào làn da khiến trái tim Lê Mông run lên, cảm giác như Lê Tuần đang hôn trực tiếp đến trái tim mình.

  Người đàn ông này nhìn từ góc độ nào cũng thực sự đẹp trai, nụ cười trong mắt anh lúc này đến mức trực tiếp khiến người ta hoa cả mắt.

  Lê Mông lại không thể khống chế được tham muốn trong lòng, cậu muốn hôn người này đến lúc nhất thời quên cả xấu hổ.

  "Manh Manh..." Lê Tuần  trầm giọng khàn khàn gọi cậu.

  “Hả?” Lê Mông hô hấp so với trước ổn định một ít, một đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn chằm chằm Lê Tuần.

  “Manh Manh.” Lê Tuần lại gọi cậu, giọng nói tràn đầy tình cảm.

  Giọng điệu và ánh mắt trìu mến của hắn khiến Lê Mông  có ảo giác rằng mình được yêu thương sâu đậm.

  Nhất định là ảo giác, Lê  Mông trong lòng dùng chút lý trí còn sót lại cảnh cáo chính mình, nhưng sau một khắc, cậu lại không nhịn được hôn hắn.

  Hai má nóng bừng, tim đập như sấm, không khí không vào được lỗ mũi, mặc dù lần này Lê Tuần cho cậu chủ động, nhưng Lê Mông vẫn rất nhanh cảm thấy khó thở, hơn nữa niềm đam mê tình dục vừa lắng xuống lại quay trở lại, và nó còn dữ dội hơn lần trước.

Chiếc áo từng chút một bị kéo lên, tay Lê Tuần vòng qua eo, dán vào làn da mịn màng mềm mại rồi từ từ di chuyển lên trên, khi chạm vào chỗ tràn đầy năng lượng hưng phấn, Lê  Mông rõ ràng run lên, miệng còn có chút mấp máy một âm thanh đáng xấu hổ phát ra.

  Lê Tuần cúi đầu hôn lên gò má nóng bỏng của cậu, nhẹ nhàng mân mê ngón tay của cậu, đôi môi đưa đến gần tai cậu đưa đầu lưỡi ra sau tai cậu, sau đó quấn lấy vành tai tròn trịa của cậu trêu chọc.

  Lê Mông mềm nhũn ngồi trên sô pha, hai mắt đều là hơi nước, không chỉ có gò má ửng đỏ, ngay cả môi cũng so với bình thường tươi sáng hơn một chút, cánh môi hơi hé mở, lộ ra mấy cái răng trắng đều tăm tắp, thanh âm phát ra từ cổ họng của cậu khiến Lê Tuần phát điên.

  Rốt cuộc Lê Tuần vẫn nhớ cậu có thai, sau khi cúi đầu lưu lại trên cổ cậu vài vết dâu tươi, dùng đầu lưỡi mềm mại nóng bỏng trêu chọc nơi mẫn cảm của cậu một hồi, thấy Lê Mông  ngẩn người. Càng lúc càng không thể khống chế được bản thân, không dám tiếp tục nuông chiều bản thân mà dốc toàn lực đẩy nó xuống, ôm lấy Lê Mông của ngọn nguồn dục vọng, vừa giúp hắn giải tỏa vừa ngẩng đầu nhìn biểu cảm trên mặt cậu.

  Lê Mông lại leo lên đỉnh, sau khi từ trên mây rơi xuống, cậu mới từ từ lấy lại tinh thần, cậu không thể tin được vừa rồi Lê Tuần lại vì mình mà làm chuyện như vậy, nhìn chằm chằm đầu lưỡi Lê Tuần nơi có những dấu vết trắng đục.

   Lê Tuần bình tĩnh nhìn cậu, trong mắt hiện lên cảm xúc mãnh liệt, hắn thở hổn hển tiến lại gần cậu một chút, sau đó yêu cầu cậu luyện tập kĩ năng tay một lần nữa, Lê Mông lúc đầu còn bối rối cùng lo lắng, nhưng sau đó cậu nhìn thấy Lê Tuần thật sự khó chịu,  tạm thời làm theo sự chỉ dẫn của hắn mà giúp hắn, lần này rốt cục không bỏ cuộc giữa chừng.

   Lê Tuần đang dùng khăn giấy lau tay thì quản gia bên ngoài gõ cửa, muốn hỏi bọn họ có muốn xuống ăn tối không.

  Lê Mông bị tiếng gõ cửa dọa đến run lẩy bẩy, vừa lo lắng vừa sợ hãi, xấu hổ đến suýt chút nữa bật khóc.

   Lê Tuần an ủi cậu, sau đó lớn tiếng bảo quản gia đi xuống trước, quản gia đáp ứng ở ngoài cửa, liền rời đi không hỏi thêm câu nào.

   Lê Tuần thu dọn quần áo của hai người, bế Lê Mông vào phòng tắm, lau sạch người giúp Lê Mông, người đang mất trí, rửa tay, súc miệng, rồi hỏi: "Muốn ăn gì không? Vừa rồi quản gia hẳn là tới mời chúng ta ăn cơm."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz