[EDIT] SAU KHI BỊ BẾ NHẦM NGUYÊN CHỦ TRỞ VỀ TÔI KẾT HÔN VỚI CHÚ CỦA ANH TA
Chương 38
Lê Mông vẫn còn hơi lo lắng vì điều này, Lê Tuần kiên nhẫn dỗ dành trấn an cậu một lúc, sau đó lại dỗ cậu ăn một ít trái cây ít đường. Mấy ngày kế tiếp, Lê Mông rõ ràng tập thể dục nhiều hơn trước, mỗi tối cậu đều phải đi dạo khoảng một tiếng đồng hồ, khi trời mưa không thể ra ngoài, cậu sẽ giúp dì giúp việc ở nhà quét dọn, Lê Tuần khuyên bảo cậu không có tác dụng gì liền cho cậu đi. Dù sao thì tập thể dục cũng không có hại gì. Vào ngày visa được cấp, Lê Mông cảm thấy hơi bồn chồn, không biết có phải vì sợ những điều xảy ra sắp tới hay không, dù sao khi cậu nghĩ đến việc rời khỏi thành phố quen thuộc để đến một nơi xa lạ với Lê Tuần , cậu không khỏi lo lắng. Lê Tuần đưa cậu đi lấy visa, trên đường trở về, Lê Mông đột nhiên nói rằng cậumuốn quay lại Lê gia một lần nữa. "Trở về Lê gia? Bây giờ?" Lê Tuần ngạc nhiên hỏi. Lần trước Lê Mông trở về, hiển nhiên không thích Lê gia, cho nên bị ủy khuất khóc lóc. “Được, được không?” Lê Mông cảnh giác nhìn hắn. "Đương nhiên, em muốn đi đâu cũng được. Đi thôi, chúng ta trở về Lê gia." Lê Tuần nói xong, tại ngã tư đường quay tay lái hướng Lê gia đi. Dù sao có hắn ở đây, hắn sẽ không để cho Lê Kiến Xương có cơ hội nói ra những lời khiến Lê Mông mất mặt. Khi Lê Mông cùng nhau ra ngoài, Lê Tuần thường tự mình lái xe, bởi vì hắn biết nếu có nhiều hơn một người trong xe, với tính cách nhút nhát của Lê Mông, cậu chắc chắn sẽ không để hắn đến gần mình. Lê Mông nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ và lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, không biết bây giờ Lê Kiến Xương có ở nhà không. Cậu muốn quay lại gặp Lê Ngôn và Chu Ngọc Văn một lần nữa, cậu sẽ rời đi vào ngày mai và cậu không biết khi nào sẽ trở lại, cậu muốn gặp lại họ, nhưng nếu Lê Kiến Xương ở nhà, ông nhất định sẽ nói những điều tồi tệ với một khuôn mặt xấu. Hôm nay có lẽ là may mắn, Lê Kiến Xương đến công ty, Chu Ngọc Văn thấy hai người bọn họ tới, khách sáo tiếp đãi, hỏi Lê Mông có khỏe hơn không. “Khá hơn nhiều rồi.” Lê Tuần thay Lê Mông trả lời. Chu Ngọc Văn cùng bọn họ hàn huyên vài câu, sau đó nhớ tới Lê Mông đã khai giảng, hôm nay cũng không phải cuối tuần, liền hỏi: "Lê Mông hôm nay không có tiết sao?" “Tôi… xin nghỉ học.” Lê Mông nói. "Tôi định đưa em ấy ra nước ngoài và rời đi vào ngày mai." Lê Tuần nói thêm. Chu Ngọc Văn hiển nhiên có chút kinh ngạc, "Ngày mai đi? Hai người muốn ra nước ngoài định cư sao?" "Không nhất định, còn phải xem Manh Manh thích chỗ nào hơn." Lê Tuần nói. "Con. . . Thật sự muốn kết hôn?" Chu Ngọc Văn do dự hỏi. Bà thật sự không đoán ra được suy nghĩ của Lê Tuần, hiện tại đã truyền ra bên ngoài nói rằng chú út Lê gia sắp kết hôn với con nuôi cũ của Lê gia, rất nhiều người có quan hệ đã đến hỏi bà có phải tin tức là sự thật khôbg, bà sẽ mơ hồ mà ứng phó cho qua. Bà biết rằng nếu không có sự đồng ý của Lê Tuần, tin tức sẽ không lan truyền rộng rãi như vậy, vì vậy cuộc hôn nhân do Lê Tuần cầu hôn, nhưng bà cảm thấy rằng hai người này không thể kết hôn, dù sao họ ... không chỉ cùng giới tính, mà còn từng là mối quan hệ giữa chú và cháu. Và liệu Mông Mông có thực sự thích Lê Tuần ? Bà đã hoài nghi về nó. Về phần Lê Tuần, bà không nghĩ tới Lê Tuần lại thích Lê Mông ở điểm nào, nam nhân ở tuổi này làm gì có chân tình nào, dù sao cũng chỉ là vì sắc đẹp mà thôi, Mông Mông bây giờ còn trẻ đẹp trai, sau khi kết hôn với hắn thì sao? Sẽ luôn là chàng trai trẻ và xinh đẹp sao?, sau đó Lê Tuần sẽ không tìm người khác chứ? Bà nghĩ điều đó khó có thể xảy ra. "Ừm, nhưng Mông Mông nói rằng em ấy muốn dành thời gian này của mình ở lại đây, vì vậy phải mất một thời gian nữa mới có thể lấy được chứng nhận kết hôn." Lê Tuần trả lời. Chu Ngọc Văn thở phào nhẹ nhõm, vì vậy ít nhất Mông Mông vẫn chưa thích Lê Tuần, đó không phải là tình huống tồi tệ nhất. Tuy nhiên, ngay cả khi Lê Mông yêu Lê Tuần, bà cũng không có tư cách thuyết phục Lê Mông. Lê Mông hoảng sợ tránh đi ánh mắt suy đoán của Chu Ngọc Văn, nhưng cậu vẫn không thể đối mặt với Lê gia với thân phận mới của mình. “Tiểu Ngôn đi học chưa?” Lê Mông không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi nên hỏi. "Hiện tại không phải là cuối tuần. Nếu con muốn gặp nó, con có thể đến trường học của nó." Chu Ngọc Văn nói. Lê Mông cũng tính như vậy, sau khi ngồi ở nhà Lê gia một lúc, cậu cảm thấy bầu không khí có chút khó xử nên nói buổi trưa muốn đến gặp Lê Ngôn. Chu Ngọc Văn muốn ở lại thêm với cậu bảo họ ngồi một lúc rồi hả rời đi, Lê Tuần thấy Lê Mông không muốn ở lại đây nữa nên khách sáo đưa cậu ra ngoài.Chu Ngọc Văn tiễn bọn họ tới cửa, sau khi chào tạm biệt, thấy bọn họ chuẩn bị lên xe, bà không khỏi gọi Lê Mông. Lê Mông quay đầu nhìn bà, Chu Ngọc Văn hốc mắt có chút ướt át, nhưng cũng không có mất đi bình tĩnh, ngược lại là cố nén cười nói: “Yên tâm đi, có thời gian lại trở về. " Lê Mông đáp lại, được Lê Tuần đỡ lên xe, trên đường đi cậu không nói câu gì, hình như đang thẩn thờ. Lê Tuần cũng không quấy rầy, lái xe đến trường cấp ba Lê Ngôn đang học, tìm một chỗ đậu xe gần trường, hỏi Lê Mông: "Có cần gửi tin nhắn cho Tiểu Ngôn không?" Lúc này Lê Ngôn hẳn là đang ở tiết học cuối cùng, gọi điện thoại không thích hợp chi lắm. Lê Mông lấy lại tinh thần, nhanh chóng dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Lê Ngôn, mời cô cùng ăn cơm trưa. Lê Mông cũng tốt nghiệp trường cấp 3 này, biết lịch học của trường, buổi trưa có giờ nghỉ trưa của học sinh nên cùng nhau ăn cơm chắc không có vấn đề gì. Tiết học cuối cùng vừa vặn là giờ tự học, khi Lê Ngôn nhìn thấy tin nhắn, cô vui mừng bảo Lê Mông đến tìm mình sau giờ học. Lê Mông đã gửi cho Lê Ngôn biển số xe của Lê Tuần và bảo cô nếu không tìm được thì gọi cho mình, Lê Ngôn vui vẻ đồng ý, cô nóng lòng muốn gặp Lê Mông. Cô muốn trốn phần tự học nhưng cô sợ bị giáo viên bắt gặp rồi nói với Lê Kiến Xương, sau đó cô sẽ bị phạt thật nặng, vì vậy cô chỉ có thể đợi tan học mới có thể đi gặp được. "Bữa trưa muốn ăn gì? Để anh xem gần đây có quán nào thích hợp không."Lê Tuần hỏi. “Tôi không muốn ăn cái gì.” Lê Mông thành thật trả lời, thần sắc có chút phiền muộn. "Vậy thì lựa cho anh ."Lê Tuần nói. Đại khái hắn cũng biết vì sao Lê Mông buồn bực, nhưng cũng không nói nhiều, nhất định sẽ đi nước C. Nếu đến lúc đó Lê Mông không quen, lấy chứng nhận xong hắn mới đưa cậu trở về. Lê Mông ậm ừ, sau đó tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Mấy ngày trước cậu đều ngủ buổi sáng, nên đã quen, hôm nay không ngủ liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Lê Tuần chọn một nhà hàng đặt chỗ trước, nhìn thấy bộ dạng buồn ngủ của Lê Mông, hắn muốn đưa cậu về ngủ rồi thức trước khi đến giờ tan học. Nhưng thời gian chắc chắn không kịp. Lê Tuần chỉ có thể khẽ thở dài trong lòng. Không lâu sau, tiết học của Lê Ngôn đã kết thúc, Lê Ngôn vừa nghe thấy tiếng chuông đã chạy ra ngoài, cô thậm chí mặc kệ hình tượng một tiểu thư con nhà gia giáo mình thường duy trì, cô chỉ muốn nhanh chóng gặp Lê Mông. Cô luôn cảm thấy rằng Lê Mông đến gặp cô vào lúc này chắc có việc gì đó, nhưng cô không bao giờ ngờ đến Lê Mông đến để nói lời tạm biệt với mình. Lê Ngôn một hơi chạy ra khỏi trường học, nhìn thấy xe của Lê Tuần đậu cách trường học không xa, liền thở hổn hển chạy tới. Sau khi lên xe, cô không kịp chờ đợi hỏi Lê Mông: “Hôm nay sao anh rảnh rỗi đến gặp em vậy?” Nói xong, cô nhìn thấy Lê Tuần ngồi ở ghế lái, lập tức trở nên cẩn trọng hơn, lễ phép gọi chú một tiếng. Nhìn thấy cô như vậy, Lê Tuần đột nhiên nhớ rằng Lê Mông luôn tỏ ra rất lo lắng thận trọng khi lần đầu tiên ở bên hắn, nghĩ rằng cậu thực sự là một đứa trẻ được Lê Kiến Xương nuôi dưỡng cộng thêm giáo dục rất nghiêm khắc. “Ngày mai chúng ta đi, chúng ta tới thăm em.” Lê Mông quay đầu nhìn về phía Lê Ngôn nói. "A? Anh đi đâu?" Lê Ngôn nhất thời không kịp phản ứng. “Đi chỗ của chú.” Lê Tuần nói. Lê Ngôn đột nhiên ý thức được quan hệ của hai người bọn họ bây giờ, cũng hiểu lời Lê Mông vừa rồi nói cậu sẽ ra nước ngoài, vì vậy trầm mặc một lát mới tiếp tục hỏi: “Vậy... anh có trở lại không? " Sự miễn cưỡng và buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt cô, Lê Mông nhìn thấy điều đó cảm thấy hơi buồn, anh an ủi cô nói: "Anh sẽ quay trở lại." “Chúng ta đi ăn trước đi, vừa ăn vừa trò chuyện.” Lê Tuần vừa nói vừa khởi động xe. Sau khi đến nhà hàng, Lê Tuần bảo người phục vụ đưa thực đơn cho Lê Mông và Lê Ngôn: "Hai người xem muốn ăn gì." Lê Ngôn có chút lo sợ, giống như Lê Mông trước đây, cô đã quen với quy củ của Lê gia, cảm thấy như vậy không thích hợp. Lê Mông nhìn thực đơn một cách nghiêm túc, chọn một vài món ăn rồi giao việc còn lại cho Lê Tuần. "Tiểu Ngôn đâu? Không muốn ăn sao?" Lê Tuần nhẹ nhàng hỏi. Thấy Lê Mông đã gọi món, Lê Ngôn cẩn thận chọn hai món ăn. Sau khi gọi món xong, Lê Ngôn cảm thấy chú mình không còn đáng sợ như trước nữa, bèn đánh bạo hỏi: “Chú định kết hôn thật à?” Lê Tuần cười và ậm ừ, Lê Mông không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào khác, nhưng rõ ràng là có chút ngại ngùng. Lê Ngôn vẫn nghĩ rằng thật khó tin khi hai người họ sẽ ở bên nhau, nhưng cô không dám hỏi Lê Mông bất cứ điều gì trước mặt Lê Tuần, vài ngày trước, cô đã nói chuyện riêng với Lê Mông mà không thể hỏi bất cứ điều gì, vì vậy cô chỉ có thể bày tỏ sự tò mò của mình. Các món ăn nhanh chóng được dọn ra, Lê Tuần cẩn thận chăm sóc bữa ăn cho Lê Mông, Lê Mông cảm thấy hơi xấu hổ khi như này trước mặt Lê Ngôn. Lê Ngôn ở một bên quan sát, tâm tình vô cùng phức tạp. Cô có thể cảm giác được, thái độ của Lê Mông đối với chú rõ ràng khác hẳn so với lần trước về Lê gia, Lê Ngôn nhìn bọn họ thân mật, còn tưởng rằng bọn họ thật sự ở cùng nhau. Lê Ngôn theo thói quen khi ăn không nói nhiều, Lê Mông cũng không phải là người nói nhiều, vì vậy cậu bắt đầu ăn sau khi trò chuyện vài câu đơn giản. Sau bữa tối, Lê Tuần đưa Lê Ngôn trở lại trường học, trước khi xuống xe, Lê Ngôn bất đắc dĩ nói với Lê Mông : "Nếu khi nào anh quay lại, hãy nhớ nói với em." Lê Mông thấy hai mắt cô đỏ hoe, tựa hồ sắp khóc, trong lòng cậu rất khó chịu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, nói với cô: “Được, anh sẽ đến gặp em, anh hứa." Lê Ngôn mở cửa bước xuống xe, sợ nếu ở lại thêm nữa, cô sẽ không thể không khóc trước mặt họ, điều đó thật quá xấu hổ. “Tạm biệt Tiểu Ngôn.” Lê Mông cười vẫy tay với cô. Lê Ngôn nghẹn ngào nói lời tạm biệt, sau đó xoay người trở lại trường học, trên đường đi nước mắt cuối cùng chảy xuống trên mặt, cô sợ bạn học nhìn thấy, liền giơ tay lên lau đi.Lê Mông chú ý tới động tác của cô, đột nhiên từ trong hốc mắt rơi xuống mấy giọt nước mắt nóng hổi, giọt nước rơi xuống lướt qua gò má, để lại hai vệt nước khó thấy. Lê Tuần cúi người sờ mặt cậu, giúp cậu lau đi nước mắt, ôn nhu hôn lên khóe mắt cậu, không nói lời nào an ủi cậu. Cảm xúc của Lê Mông đến và đi rất nhanh, sau khi khóc xong, cậu xấu hổ nói với Lê Tuần : "Chúng ta trở về đi." "Ừm, trở về." Lê Tuần nhiệt liệt đáp. Lê Mông lại ngủ gật trên đường, về đến nhà, Lê Tuần bế cậu lên, để cậu nằm trên giường, sờ nhẹ lên mặt cậu một lúc mới đứng dậy làm việc khác. Hắn sẽ rời đi vào ngày mai và bây giờ hắn cần phải thu xếp các công việc của nước C trước. Lo lắng sợ rằng Lê Mông sẽ không quen với đồ ăn phương Tây, hắn đã yêu cầu quản gia thuê một đầu bếp biết nấu đồ ăn Trung Quốc và một người hầu cũng có thể nói tiếng Trung Quốc. Lê Mông ngủ cả buổi chiều, giữa chừng mơ thấy vài giấc mơ, đều liên quan đến cuộc sống của cậu ở Lê gia. Khi còn rất nhỏ, cậu cũng nghịch ngợm, cậu sẽ bắt nạt Lê Ngôn khi người lớn đi vắng, kéo bím tóc của cô, bôi kem vào mặt cô và gọi cô là mèo mướp, Lê Ngôn không thể tìm thấy cậu khi họ chơi trốn tìm. Cô khóc mãi cậu cũng không ra, khi Lê Ngôn khóc đến mệt, cậu đột nhiên nhảy ra hù cô, sau đó cười nhạo Lê Ngôn khóc rất xấu. Sau đó, người hầu trong nhà tố cáo với Lê Kiến Xương, phạt quỳ cả ngày không được ăn. Cậu bé sáu, bảy tuổi quỳ trong từ đường của nhà họ Lê, mệt mỏi, đói khát, oan ức sợ hãi, đến tối cuối cùng cũng không kìm được nước mắt, lúc đầu còn cảm thấy xấu hổ vì đã nói khóc rất xấu, nhưng cậu không nhịn được mà bậc khóc, nhưng không có người nào vào xem, cũng không có người nào cho cậu đi ra ngoài. Cậu khóc đến nửa đêm, cuối cùng mê man ngủ thiếp đi, sau đó phát sốt cao, nhiệt độ kéo dài mấy ngày mới hạ hẳn, khi ngủ thường xuyên gặp ác mộng, từ đó về sau, cậu không bao giờ dám nghịch ngợm. Ngoài phần này của giấc mơ, còn có thời điểm cậu đột nhiên phát hiện ra xu hướng tính dục của mình khi còn là một thiếu niên, hôm đó cậu được mời đến nhà một người bạn chơi, các thiếu niên đang chơi đùa xung quanh, trong khi họ đang vui vẻ, đột nhiên có người đề nghị muốn xem phim, mấy cậu nhóc mười ba mười bốn tuổi rất có hứng thú với thể loại này, lập tức lên tiếng, túm tụm trong một căn phòng nhỏ xem phim hành động người lớn. Lê Mông chưa từng xem qua chuyện này, những người khác cũng không nói xem phim gì, khi nhìn thấy một nam một nữ quấn lấy nhau mà không mặc quần áo, cậu bị loại ghê tởm đến suýt nữa thì nôn ra. Thấy phản ứng của cậu, những người khác còn đùa giỡn hỏi cậu có phải là lần đầu tiên xem không, Lê Mông lắc đầu muốn rời đi nhưng bị người nào đó ngăn lại, có người cười nói cậu có thể hơi khó chịu vì cậu lần đầu xem nó. Bởi vì cậu họ Lê, trong đám bạn cùng lứa cũng có khá nhiều người nịnh nọt cậu, người nào đó thông minh hơn lập tức đổi sang người khác tươi tắn hơn để cho cậu xem, nhưng Lê Mông không nỡ bỏ đi nên lại bị khiêu khích thêm vài câu, buộc mình phải nhìn chằm chằm vào những người trong phim, cậu thấy rằng mình chỉ quan tâm đến nam diễn viên, trong khi những người khác đang bình luận về hình dáng của nữ diễn viên một cách thích thú. “Lê công tử không thích loại nữ nhân này sao?” Thấy cậu không có hứng thú, có người nịnh nọt hỏi. Lê Mông không biết mình thích kiểu phụ nữ nào, đối với thân thể phụ nữ cậu căn bản không có hứng thú, ngược lại không khỏi nhìn nam diễn viên kia vài lần. Lúc đó cậu rất hoảng sợ, sợ người khác nhìn thấy biểu cảm gì nên đã nói dối theo lời người khác nói rằng mình không thích. Một số bộ phim đã được thay đổi, Lê Mông từ đầu đến cuối chỉ quan tâm đến nam giới, nhưng cậu không dám thể hiện điều đó ra, trong mắt người khác cậu không hài lòng với những bộ phim này. Con cái của những gia đình giàu có này phát triển tương đối sớm, hầu như không có gia đình thứ hai nào ở Vân Thành có gia quy nghiêm khắc như Lê gia. Có người kêu gái nói cậu thử đi rồi nêu cảm nhận.
Lê Mông vội vàng cự tuyệt, lấy gia quy ra tránh đạn nói gia đình không cho phép, những người đó đều đã nghe qua gia quy Lê gia khủng khiếp như thế nào, bọn họ sợ trưởng tử Lê gia phát hiện bọn họ đã khiến thiếu gia Lê Mông phải chịu trách nhiệm với cô gái nào đó. Sau ngày hôm đó, Lê Mông âm thầm tìm hiểu về mãnh này, cuối cùng xác định mình khác người, nhưng bí mật này tuyệt đối không được để bất kỳ ai biết, nếu không, cậu không thể tưởng tượng được Lê Kiến Xương sẽ trừng phạt mình như thế nào. Lúc tỉnh lại, Lê Mông vẫn nhớ rõ giấc mộng vừa rồi, nằm ở trên giường mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn một hồi, Lê Mông liền mở to hai mắt nhìn hắn. "Dậy? Xuống ăn cơm." Cậu nghe thấy một giọng nam trầm và dễ chịu nói. Lê Mông ngồi dậy, nhìn mỹ nam đi tới, tim bỗng đập nhanh hơn. Cậu bàng hoàng tự hỏi liệu những gì xảy ra trong khoảng thời gian này chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ rất dài, và khi cậu tỉnh dậy, liệu cậu có còn ở trong nhà Lê, tiếp tục bảo vệ bí mật của mình cẩn thận, cẩn thận để tránh mắc sai lầm hay không. Trong khu nhà trọ sinh viên chật chội và dột nát đó, cậu phải đối mặt với khối u trong bụng không biết là khối u hay phôi thai. "Làm sao vậy? Còn buồn ngủ sao?" Lê Tuần ngồi xuống bên giường, nhìn bộ dáng cậu ngẩn người của cậu, cười hỏi. Lê Mông lấy lại tinh thần, vén chăn nói: "Không sai, chúng ta đi ăn cơm." Lê Mông có chút thẩn thờ trong bữa ăn, cậu vô tình gắp bất kỳ món nào, làm bỏng canh, sặc nước và nôn ra hai lần khiến Lê Tuần lo lắng không thôi. Cuối cùng cũng dùng xong bữa, Lê Tuần ngồi trên sô pha, ôm cậu vào lòng an ủi hôn một cái, sau đó hỏi: “Manh Manh, hôm nay em sao vậy? Không phải muốn ra nước ngoài sao?” Lê Mông theo bản năng nói không sao, một lúc sau mới giải thích: "Có lẽ... có lẽ là tôi có chút lo lắng." Lo lắng về việc đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, lo lắng về một tương lai không xác định hoàn toàn không kiểm soát được. "Đừng lo, có anh ở đây, anh sẽ chăm sóc em và đứa nhỏ, đừng sợ." Lê Tuần tựa vào má cậu ôn nhu nói.Lê Mông cụp mắt nhìn bụng mình, bây giờ mới mang thai hai tháng, căn bản không nhìn thấy gì. Quả nhiên Lê Tuần vì đứa bé mà đối tốt với cậu như vậy, trong lòng Lê Mông có chút chua xót nghĩ. “Tối nay em định đi dạo à?” Lê Tuần ghé vào tai cậu nhẹ nhàng hỏi. Lê Mông hiện tại không muốn động, nhưng lại sợ béo, liền thỏa hiệp nói với Lê Tuần: "Lát nữa đi." "Được, vậy khi nào đi anh đi cùng em." Lê Tuần đồng ý. Lê Mông được hắn ôm, nằm nghỉ ước chừng nửa giờ, cậu nói là đang nghỉ ngơi, nhưng thực ra là đang mê man. Lê Tuần không chủ động tìm đề tài, chỉ lẳng lặng ôm Lê Mông như vậy, nhưng hai tay lại có chút không thành thật, giống như một con mèo đi tới đi lui trên người Lê Mông. Lê Mông đã đủ mê muội, đi ra ngoài tản bộ, sau đó trở về tắm rửa đi lên giường chuẩn bị ngủ. Bình thường lúc này cậu đã vô cùng buồn ngủ, nhưng hôm nay lại dị thường không buồn ngủ, mãi đến khi Lê Tuần cũng tắm xong leo lên giường ôm cậu vào lòng, cậu mới tỉnh. “Ngủ không được?” Thấy cậu đã nằm hồi lâu mà vẫn mở mắt, Lê Tuần nghi hoặc hỏi. “Không, tôi lập tức đi ngủ.” Lê Mông khẩn trương nói, nói xong nhắm mắt lại. Nhưng cậu nhắm mắt lại cũng không ngủ được, càng cưỡng ép mình ngủ càng nhanh, lại càng ngủ không được, rất khó chịu, khó chịu đến ngay cả hô hấp cũng rối loạn. Lê Tuần cảm giác được cậu có cái gì không đúng, liền nhẹ giọng gọi cậu: "Manh Manh?" “Hả?” Lê Mông theo bản năng đáp lại. Lê Tuần xác định cậu không ngủ, lật người cậu đối diện mình, sờ sờ mặt cậu, nhìn vào mắt cậu nói: "Không ngủ được, có muốn nói chuyện phiếm một chút không? Dù sao cũng có thể ngủ khi lên máy bay vào ngày mai." Lê Mông liếc nhìn khuôn mặt đang ở gần dưới ánh đèn tường, một lúc sau cũng không lên tiếng. Thấy cậu không định lên tiếng, Lê Tuần liền chọn ra một số giai thoại từng nghe hoặc từng trải để kể cho cậu nghe. Giọng nói của Lê Tuần rất mềm mại, giống như đang kể chuyện trước khi đi ngủ cho một đứa trẻ, cuối cùng Lê Mông cũng chìm vào giấc ngủ trong giọng nói của anh. Thấy cậu đã nhắm mắt lại, Lê Tuần khẽ gọi tên cậu, thấy cậu không có phản ứng, xác nhận lần này cậu thật sự ngủ, mới thở phào nhẹ nhõm, cúi người hôn lên lông mi của cậu hôn một cái hắn lại hôn lên chóp mũi cậu, sợ làm cậu tỉnh giấc nên không dám cử động nữa, lặng lẽ ôm lấy cậu, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Bởi vì Lê Tuần đi máy bay riêng của hắn, không phải đợi chuyến bay, nên sáng hôm sau Lê Tuần chờ Lê Mông ngủ đủ giấc, mới gọi cậu dậy, nhàn nhã cùng cậu ăn xong bữa sáng, rồi nghỉ ngơi một lúc, Lê Mông mới cùng hắn ra sân bay. Đây là lần đầu tiên Lê Mông đi máy bay riêng, trước đó cậu rất ít khi đi xa, nếu không có sự cho phép của Lê Kiến Xương, câuh thậm chí còn không dám đi du lịch cùng bạn bè. Nhà họ Lê cũng có phi cơ riêng, mấy năm nay chủ yếu do ông Lê và Lê Kiến Xương sử dụng, sau khi ông Lê qua đời, hoạt động kinh doanh của nhà họ Lê chủ yếu tập trung ở Vân Thành và các thành phố lân cận. Nhưng Lê Tuần thì khác, mặc dù hắn có hộ chiếu của nước C, nhưng hắn không chỉ kinh doanh ở nước C. Khi bận rộn, hắn thường xuyên phải đi lại giữa các quốc gia và khu vực khác trong nước, có máy bay riêng không chỉ thuận tiện cho việc đi lại còn tiện lợi bàn việc kinh doanh trong khi bay. Máy bay riêng của Lê Tuần đã được mua cách đây vài năm, không gian bên trong không quá lớn, thiên về công việc hơn, chỉ có bảy chỗ ngồi và một chiếc ghế dài để có thể nằm nghỉ ngơi, nhưng bài trí cũng đủ sang trọng, hơn nữa có quầy bar nhiều loại rượu vang cao cấp và nhà ăn. Sau khi bế Lê Mông lên máy bay, Lê Tuần nhìn vào không gian nhỏ bên trong v tự hỏi liệu sau này hắn có nên mua một cái lớn hơn không, làm một phòng riêng bên trong, đặt một chiếc giường lớn trong phòng và chờ em bé chào đời. Hắn có thể đưa Lê Mông và đứa trẻ đi du lịch, hoặc sống trong thế giới hai người với Lê Mông, thậm chí có thể thử quan hệ tình dục trên máy bay. Lê Tuần bề ngoài có vẻ nghiêm túc, thậm chí còn cười lịch sự với nữ tiếp viên riêng đang phục vụ hắn và Lê Mông, nhưng những điều này đều không nằm trong đầu hắn. Hai nữ tiếp viên trên máy bay đều là người da trắng, mặt họ rất ưa nhìn, trang điểm nhẹ nhàng, dáng người cũng hoàn hảo, nụ cười chuyên nghiệp trên môi, nhìn thôi đã cảm thấy nụ cười đó là giả tạo nhưng nó khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, Lê Mông không thể không nhìn lại lần thứ hai. Lê Tuần chú ý tới ánh mắt của cậu, ghé sát tai cậu nói nhỏ bằng tiếng Trung: "Em thấy có đẹp không?" Cô tiếp viên không hiểu tiếng Trung nên sẽ nghe không hiểu, nếu không thì Lê Tuần sẽ không hỏi câu hỏi như vậy vào lúc này. Lê Mông vội vàng thu hồi ánh mắt, cẩn thận nhìn Lê Tuần, sợ hắn vì chuyện này mà tức giận, liền đỏ mặt, lo lắng giải thích: "Tôi... Tôi không có ý gì khác, tôi không thích phụ nữ." Vốn dĩ thanh âm của cậu rất thấp, nửa câu sau gần như nhỏ như muỗi kêu, nhưng Lê Tuần vẫn nghe được. Nói thật, Lê Tuần chỉ biết trước kia Lê Mông thích nam nhân mà không biết cậu có chỉ thích mình nam nhân hay không, hiện tại Lê Mông nói như vậy, hắn liền cảm thấy vui vẻ hơn, cũng không để ý tới Lê Mông nhìn chằm chằm nữ tiếp viên xinh đẹp kia, dù sao ai cũng muốn nhìn người đẹp, không liên quan gì đến xu hướng tính dục, phần lớn chỉ là ngưỡng mộ, điều này hắn có thể hiểu được. Nhưng hắn vẫn không nhịn được trêu chọc Lê Mông, cố ý dùng vẻ mặt ủ rũ nhìn chằm chằm vào mắt Lê Mông, nhẹ giọng hỏi: "Meng Meng, em thấy tôi đẹp hơn hay họ đẹp hơn?" Lê Mông cảm thấy giọng điệu của anh chua ngoa, giống như đang ghen tị, loại "ghen tị" có tính chiếm hữu mạnh mẽ mà không cho phép người của mình nhìn người khác, dù chỉ liếc mắt một cái. Vì vậy Lê Mông trong lòng thoáng vui vẻ, đoán chừng anh vừa rồi hẳn là không có ý định thật sự để ý hành vi của mình, vội vàng bước xuống bậc thang anh đưa ra, đỏ mặt thành khẩn nói: "Trông anh đẹp hơn." Đây không phải là cái rắm cầu vồng (thúi cũng nói thơm), thực ra, theo ý của Lê Mông, Lê Tuần đẹp hơn nữ tiếp viên hàng không, nhưng cậu thường không dám để mình nhìn vào khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của Lê Tuần.Lê Tuần nhận được câu trả lời thỏa đáng, vui vẻ hôn lên gò má ửng đỏ của cậu, lúc hắn buông ra còn khẽ "ừ" một tiếng, cười nói: "Manh Manh cũng xinh." Lê Mông theo bản năng liếc nhìn phía trước máy bay, cậu hơi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô tiếp viên không nhìn về phía này. Bị Lê Tuần hôn trước mặt người khác, vẫn sẽ làm cho cậu thẹn thùng. Khi máy bay cất cánh, Lê Mông cảm thấy hơi chóng mặt và ù tai nên câuh nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ để chuyển hướng sự chú ý. Rất nhanh, bọn họ cách mặt đất càng lúc càng xa, không bao lâu liền có thể nhìn thấy toàn cảnh Vân Thành từ cửa sổ. Thật không muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi thành phố mà mình đã sống hai mươi năm này, Lê Mông nhìn những tòa nhà càng lúc càng nhỏ phía dưới, ngẩn ngơ nghĩ. Khi máy bay ổn định, Lê Tuần nghĩ rằng cậu đã ngủ không ngon vào ban đêm, vì vậy hắn hỏi cậu có muốn ngủ một lúc không. Lê Mông lắc đầu nói: "Tôi còn chưa buồn ngủ." "Vậy nếu buồn ngủ thì trở về ngủ, muốn ăn uống gì cứ nói với anh, bay đến đó sẽ mất hơn mười tiếng." Lê Tuần nhắc nhở. Lê Mông ậm ừ, tiếp tục ngẩn người nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Sau khi máy bay vào trong mây, ánh sáng bên ngoài mạnh hơn rất nhiều, thấy Lê Mông vẫn hướng về phía cửa sổ nhỏ, Lê Tuần lấy một cặp kính râm đưa cho Lê Mông. Lê Mông nhất thời không có phản ứng, có chút nghi hoặc nhìn Lê Tuần , Lê Tuần chỉ là giúp cậu đeo vào. Lê Mông chớp mắt nhìn Lê Ngôn qua cặp kính râm, có vẻ bối rối. “Ánh sáng quá cao, không tốt cho mắt.” Lê Tuần cười nói. "A, cám ơn." Lê Mông đáp, bên ngoài ánh sáng xác thực rất chói mắt. Những đám mây ngoài cửa sổ rất đẹp, trông mềm mại khiến người ta muốn lăn lộn trên đó, bầu trời trong xanh như được tẩy rửa bằng chất tẩy rửa, hiếm khi được nhìn thấy bầu trời xanh như vậy khi chúng ta ở trên mặt đất. Lê Mông nhìn một hồi cũng dần buồn ngủ, còn chưa tháo kính râm ra mà tựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi. “Muốn ngủ ở sô pha không?” Lê Tuần nhẹ giọng hỏi. Hiện tại máy bay rất ổn định, ngủ trên sô pha một lát chắc cũng không có vấn đề gì. Lê Mông ậm ừ trong sự bàng hoàng. Lê Tuần giúp cậu tháo dây an toàn, bế cậu đến ghế sô pha, để cậu ngồi trên đùi mình, sau đó yêu cầu tiếp viên tắt đèn và che cửa sổ. Lê Mông rất nhanh đã ngủ say, nằm nghiêng trên chiếc ghế dài mềm mại, gò má tiếp xúc với hai chân của Lê Tuần bị bóp méo biến dạng, cảm xúc sau khi ngủ say trực tiếp viết lên mặt, khóe miệng nhếch lên, có chút đắc ý. Lê Tuần vuốt mái tóc mềm mại của cậu, dịu dàng nhìn cậu, thấy cậu ngủ được một lúc rồi khóe miệng chậm rãi nhếch lên, thầm nghĩ đứa nhỏ nhất định đã mơ thấy một giấc mộng hạnh phúc nào đó. Lê Mông quả nhiên có một giấc mộng, cậu mơ thấy mình đang lăn lộn trên mây, nhảy lên nhảy xuống hết đám mây trắng này đến đám mây trắng khác, khi chơi mệt sẽ nằm trên mây há miệng ngoạm lấy một cái rất ngon và thú vị, cậu không thể hạnh phúc hơn nữa. Bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, máy bay bay ổn định, bên trong rất yên tĩnh, không có người quấy rầy, cho nên lần này Lê Mông ngủ mấy tiếng. Sau khi tỉnh lại, Lê Tuần đút cho câuh ăn, có lẽ là do máy bay còn hơi rung lắc, đồ ăn trên máy bay không đa dạng bằng đồ ăn dưới đất, mùi vị cũng không được tốt như vậy. Sau khi ăn một lúc, Lê Mông lại nôn, sau khi nôn xong, cậu nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục ăn, nhưng sau khi ăn xong, cậu lại lao vào nhà vệ sinh và nôn tiếp. Lê Tuần cho câuh uống nước ấm, khuyên nhủ: "Lát nữa ăn cơm đi, nghỉ ngơi một lát." Lê Mông cũng không ép nữa, nghỉ ngơi một lát cậu lại muốn đi ngủ, cho nên dứt khoát không ăn, trực tiếp đi ngủ. Cậu đã ngủ hơn một nửa trong mười giờ, xem phim với Lê Tuần và đọc sách một mình để giết thời gian, mặc dù cậurất lo lắng khi xuống máy bay, nhưng tinh thần cậu đang ở trong một trạng thái tốt. Thời gian nơi này và Trung Quốc chênh lệch hơn mười tiếng, hơn nữa còn là buổi sáng, Lê Mông thầm nghĩ mình bay từ một buổi sáng này sang một buổi sáng khác, như mình đang du hành xuyên thời gian và không gian. Nhiệt độ địa phương tương đối thấp, Lê Mông vừa xuống máy bay đã bị gió làm cho rùng mình, quản gia vội vàng đưa hai chiếc áo gió, Lê Tuần giúp Lê Mông mặc quần áo rồi tự mình mặc vào. Lê Mông nhìn hai chiếc áo khoác gió cùng bộ, cảm thấy giống đồ đôi, có chút đỏ mặt. Người quản gia chào hỏi bằng tiếng Anh và giới thiệu ngắn gọn về bản thân, Lê Mông có thể hiểu được ông nói và trả lời ông bằng tiếng Anh không thông thạo lắm. Xe đã đợi sẵn ở bên cạnh, Lê Tuần ôm eo Lê Mông, cùng cậu ngồi ở ghế sau, nghe quản gia báo cáo tình hình trong nhà, thấy Lê Mông hình như có chút không thoải mái, liền đóng cửa ngăn lại, vách ngăn khi kéo lên, bên trong xe chia làm hai không gian riêng biệt, Lê Mông thật sự thả lỏng một chút. Lê Tuần ôm cậu, kể cho cậu nghe phong tục địa phương và những giai thoại lịch sử, khi đến khu đô thị, anh chỉ ra những tòa nhà và cửa hàng dọc đường để giới thiệu cho cậu. Lê Mông yên lặng lắng nghe hiếm khi đặt câu hỏi. Lê Tuần nói lung tung, sau đó đột nhiên chuyển chủ đề, nói với Lê Mông: “Lát nữa chúng ta phải làm thủ tục đăng ký nhập cảnh, em lấy visa với lý do thăm người thân và bạn bè, đây là lý do chúng ta bên nhau." Lê Mông lơ đãng trả lời. Khi bọn họ đến đó, Lê Tuần vẫn đang nói chuyện với cậu, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cậu, nắm tay cậu sau khi xuống xe, Lê Mông rõ ràng là xấu hổ vì hành động của anh nên cậu không chú ý đến hàng chữ in hoa ở cửa bảng chữ cái tiếng Anh. Ngôn ngữ chính thức của nơi này là tiếng Pháp, Lê Mông nghe không hiểu, nhìn Lê Tuần giao tiếp bằng tiếng Pháp lưu loát với nhân viên mà không nói một lời nào, trò chuyện một lúc, quản gia đưa tài liệu đã chuẩn bị sẵn cho hai người. đến, Lê Mông điền vào theo lời nhắc của Lê Tuần, người quản gia hỏi họ thêm một số câu hỏi, lần này bằng tiếng Pháp, Lê Mông không hiểu, vì vậy cậu chỉ có thể trả lời theo lời nhắc của Lê Tuần. Cậu không biết rằng đây hoàn toàn không phải là thủ tục đăng ký nhập cảnh mà là một trong những thủ tục đăng ký kết hôn.Thủ tục kết hôn ở nước C khác với ở Trung Quốc, đương sự và người làm chứng cần mang hộ chiếu và giấy khai sinh đến tòa án để điền đơn và đặt lịch hẹn, sau đó đến tòa án vào thời gian đã định để ký kết có ít nhất hai người chứng kiến. Vừa rồi Lê Mông bị Lê Tuần dụ dỗ điền vào đơn xin bổ nhiệm, thời gian hẹn tổ chức lễ ký kết là thứ bảy tuần sau. Sau lễ ký kết, họ phải tự mình nộp đơn để lấy giấy chứng nhận kết hôn, chỉ có một bản sao, vì vậy họ không cần phải chụp ảnh. Vì không cần thiết phải chụp ảnh chung của hai người như ở Trung Quốc, Lê Tuần nghĩ rằng mình có thể dụ Lê Mông đăng ký kết hôn với mình trước, sau đó dùng giấy đăng ký kết hôn để xin visa sẽ tốt hơn. Hắn không nói trực tiếp với Lê Mông vì hắn biết rằng Lê Mông hiện tại không thực sự muốn kết hôn với hắn, visa du lịch của Lê Mông là ngắn hạn, nhưng visa du học thì dài hơn, nhưng nếu hắn xin visa lao động cũng phiền phức hơn, bởi vì Lê Môn phải làm thủ tục nhập cảnh và ký hợp đồng trước, hơn nữa cậu không thể phá vỡ nội quy công ty, biến Lê Mông thành người xuất khẩu lao động giả còn thà kết hôn với cậu dễ dàng hơn nhiều. Những biện pháp khác không phải là không thể, bản lĩnh của Lê Tuần có thể làm được, nhưng hắn không muốn làm, hắn muốn cưới Lê Mông càng sớm càng tốt, dù sao Lê Mông sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý, không bằng dỗ dành cậu để có được giấy chứng nhận kết hôn sớm một chút. Lê Mông điền đơn đăng ký kết hôn mà không hề hay biết, sau khi các thủ tục hoàn tất, Lê Tuần sợ cậu phát hiện nên đã gấp rút đưa cậu về nơi ở. Nơi Lê Tuần ở cách trung tâm thành phố chỉ nửa giờ lái xe, là một trang viên biệt thự có diện tích rộng, phía trước có sân vườn rộng, cuối vườn còn có bể bơi. Khu vực xung quanh trang viên rất yên tĩnh, ít ồn ào hơn nhiều so với trung tâm thành phố, không chỉ không khí rất trong lành mà còn có thể nghe thấy tiếng chim hót du dương sống động, cũng có nhiều cây cỏ, môi trường tự nhiên rất tốt giao thông vận tải cũng thuận tiện. Thành phố gần biển, lái xe từ trang viên ra biển mất mười phút. Sau khi xe dừng ở cửa, Lê Tuần xuống xe, nắm tay Lê Mông đi vào trong nói với Lê Mông: “Ở nhà nhìn chỗ nào không thích, nói cho anh biết để anh kêu người đổi nó." Lê Mông bối rối trước từ nhà, Lê Tuần có thực sự muốn lập gia đình với cậu không? Nếu cậu không thể mang thai thì sao? Cậu biết Lê Tuần nói muốn cưới cậu vì đứa bé, điều này cũng dễ hiểu, bởi vì dù có vứt bỏ của cải và địa vị xã hội, cậu còn lâu mớ xứng với Lê Tuần. Lê Tuần quá giỏi về mọi mặt. Về lý trí, Lê Mông cho rằng việc Lê Tuần muốn lấy cậu chỉ vì đứa con là điều hợp lý, nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, bây giờ cậu không thể kiểm soát được cảm giác khó chịu này cái loại ảo tưởng mà cậu không nên có. Cậu rõ ràng đã rất cố gắng để không để mình không phụ thuộc và thích Lê Tuần, nhưng cuối cùng đều đó vẫn nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. "Mông Mông? Sao lại mất tập trung? Em có nghe anh vừa nói gì không?" Lê Tuần nắm tay cậu hỏi. Lê Mông lấy lại tinh thần, vội vàng đáp: "Ừm, tôi không tập trung nghe nói, xin lỗi." “Không sao, anh dẫn em xem nhà trước, có ý kiến gì thì nói cho anh biết.” Lê Tuần lặp lại. Trước khi sinh con, có lẽ hắn sẽ không mua nhà mới, Lê Mông sống ở đây với hắn, đương nhiên hắn phải cân nhắc sở thích của Lê Mông. Lê Mông lấy lại tinh thần ừ một tiếng, đi theo hắn đi xuyên hoa viên, tạm thời vứt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, bắt đầu nghiêm túc quan sát. Căn biệt thự được thiết kế đẹp mắt, thoạt nhìn không có gì đặc biệt sang trọng nhưng lại rất có tính thẩm mỹ, rõ ràng người thiết kế đã dành rất nhiều tâm huyết cho các chi tiết, càng nhìn càng thấy tinh tế và độc đáo. Sau khi bước vào, bài trí bên trong cũng rất phong cách, phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, phòng đàn piano, phòng làm việc, phòng tập thể dục và phòng thay đồ trong phòng ngủ, tất cả đều quan sát từ trong ra ngoài, sau khi thăm quan xong, Lê Tuần liền kéo Lê Mông ngồi xuống ghế sô pha , ôm lấy cậu hỏi: "Có thích không? Có chỗ nào không vừa ý không?" Lê Mông lắc đầu,"Không có gì vừa ý, nơi này rất đẹp." Cho đến nay, điều kiện của trang viên này về mọi mặt đều tốt hơn nhiều so với những biệt thự tư nhân mà cậu đã thấy ở Trung Quốc, và cậu thực sự không thể tìm thấy bất kỳ lỗi nào.P/s: Chương này dài gấp 4 lần bình thường༎ຶ‿༎ຶ
Lê Mông vội vàng cự tuyệt, lấy gia quy ra tránh đạn nói gia đình không cho phép, những người đó đều đã nghe qua gia quy Lê gia khủng khiếp như thế nào, bọn họ sợ trưởng tử Lê gia phát hiện bọn họ đã khiến thiếu gia Lê Mông phải chịu trách nhiệm với cô gái nào đó. Sau ngày hôm đó, Lê Mông âm thầm tìm hiểu về mãnh này, cuối cùng xác định mình khác người, nhưng bí mật này tuyệt đối không được để bất kỳ ai biết, nếu không, cậu không thể tưởng tượng được Lê Kiến Xương sẽ trừng phạt mình như thế nào. Lúc tỉnh lại, Lê Mông vẫn nhớ rõ giấc mộng vừa rồi, nằm ở trên giường mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn một hồi, Lê Mông liền mở to hai mắt nhìn hắn. "Dậy? Xuống ăn cơm." Cậu nghe thấy một giọng nam trầm và dễ chịu nói. Lê Mông ngồi dậy, nhìn mỹ nam đi tới, tim bỗng đập nhanh hơn. Cậu bàng hoàng tự hỏi liệu những gì xảy ra trong khoảng thời gian này chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ rất dài, và khi cậu tỉnh dậy, liệu cậu có còn ở trong nhà Lê, tiếp tục bảo vệ bí mật của mình cẩn thận, cẩn thận để tránh mắc sai lầm hay không. Trong khu nhà trọ sinh viên chật chội và dột nát đó, cậu phải đối mặt với khối u trong bụng không biết là khối u hay phôi thai. "Làm sao vậy? Còn buồn ngủ sao?" Lê Tuần ngồi xuống bên giường, nhìn bộ dáng cậu ngẩn người của cậu, cười hỏi. Lê Mông lấy lại tinh thần, vén chăn nói: "Không sai, chúng ta đi ăn cơm." Lê Mông có chút thẩn thờ trong bữa ăn, cậu vô tình gắp bất kỳ món nào, làm bỏng canh, sặc nước và nôn ra hai lần khiến Lê Tuần lo lắng không thôi. Cuối cùng cũng dùng xong bữa, Lê Tuần ngồi trên sô pha, ôm cậu vào lòng an ủi hôn một cái, sau đó hỏi: “Manh Manh, hôm nay em sao vậy? Không phải muốn ra nước ngoài sao?” Lê Mông theo bản năng nói không sao, một lúc sau mới giải thích: "Có lẽ... có lẽ là tôi có chút lo lắng." Lo lắng về việc đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, lo lắng về một tương lai không xác định hoàn toàn không kiểm soát được. "Đừng lo, có anh ở đây, anh sẽ chăm sóc em và đứa nhỏ, đừng sợ." Lê Tuần tựa vào má cậu ôn nhu nói.Lê Mông cụp mắt nhìn bụng mình, bây giờ mới mang thai hai tháng, căn bản không nhìn thấy gì. Quả nhiên Lê Tuần vì đứa bé mà đối tốt với cậu như vậy, trong lòng Lê Mông có chút chua xót nghĩ. “Tối nay em định đi dạo à?” Lê Tuần ghé vào tai cậu nhẹ nhàng hỏi. Lê Mông hiện tại không muốn động, nhưng lại sợ béo, liền thỏa hiệp nói với Lê Tuần: "Lát nữa đi." "Được, vậy khi nào đi anh đi cùng em." Lê Tuần đồng ý. Lê Mông được hắn ôm, nằm nghỉ ước chừng nửa giờ, cậu nói là đang nghỉ ngơi, nhưng thực ra là đang mê man. Lê Tuần không chủ động tìm đề tài, chỉ lẳng lặng ôm Lê Mông như vậy, nhưng hai tay lại có chút không thành thật, giống như một con mèo đi tới đi lui trên người Lê Mông. Lê Mông đã đủ mê muội, đi ra ngoài tản bộ, sau đó trở về tắm rửa đi lên giường chuẩn bị ngủ. Bình thường lúc này cậu đã vô cùng buồn ngủ, nhưng hôm nay lại dị thường không buồn ngủ, mãi đến khi Lê Tuần cũng tắm xong leo lên giường ôm cậu vào lòng, cậu mới tỉnh. “Ngủ không được?” Thấy cậu đã nằm hồi lâu mà vẫn mở mắt, Lê Tuần nghi hoặc hỏi. “Không, tôi lập tức đi ngủ.” Lê Mông khẩn trương nói, nói xong nhắm mắt lại. Nhưng cậu nhắm mắt lại cũng không ngủ được, càng cưỡng ép mình ngủ càng nhanh, lại càng ngủ không được, rất khó chịu, khó chịu đến ngay cả hô hấp cũng rối loạn. Lê Tuần cảm giác được cậu có cái gì không đúng, liền nhẹ giọng gọi cậu: "Manh Manh?" “Hả?” Lê Mông theo bản năng đáp lại. Lê Tuần xác định cậu không ngủ, lật người cậu đối diện mình, sờ sờ mặt cậu, nhìn vào mắt cậu nói: "Không ngủ được, có muốn nói chuyện phiếm một chút không? Dù sao cũng có thể ngủ khi lên máy bay vào ngày mai." Lê Mông liếc nhìn khuôn mặt đang ở gần dưới ánh đèn tường, một lúc sau cũng không lên tiếng. Thấy cậu không định lên tiếng, Lê Tuần liền chọn ra một số giai thoại từng nghe hoặc từng trải để kể cho cậu nghe. Giọng nói của Lê Tuần rất mềm mại, giống như đang kể chuyện trước khi đi ngủ cho một đứa trẻ, cuối cùng Lê Mông cũng chìm vào giấc ngủ trong giọng nói của anh. Thấy cậu đã nhắm mắt lại, Lê Tuần khẽ gọi tên cậu, thấy cậu không có phản ứng, xác nhận lần này cậu thật sự ngủ, mới thở phào nhẹ nhõm, cúi người hôn lên lông mi của cậu hôn một cái hắn lại hôn lên chóp mũi cậu, sợ làm cậu tỉnh giấc nên không dám cử động nữa, lặng lẽ ôm lấy cậu, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Bởi vì Lê Tuần đi máy bay riêng của hắn, không phải đợi chuyến bay, nên sáng hôm sau Lê Tuần chờ Lê Mông ngủ đủ giấc, mới gọi cậu dậy, nhàn nhã cùng cậu ăn xong bữa sáng, rồi nghỉ ngơi một lúc, Lê Mông mới cùng hắn ra sân bay. Đây là lần đầu tiên Lê Mông đi máy bay riêng, trước đó cậu rất ít khi đi xa, nếu không có sự cho phép của Lê Kiến Xương, câuh thậm chí còn không dám đi du lịch cùng bạn bè. Nhà họ Lê cũng có phi cơ riêng, mấy năm nay chủ yếu do ông Lê và Lê Kiến Xương sử dụng, sau khi ông Lê qua đời, hoạt động kinh doanh của nhà họ Lê chủ yếu tập trung ở Vân Thành và các thành phố lân cận. Nhưng Lê Tuần thì khác, mặc dù hắn có hộ chiếu của nước C, nhưng hắn không chỉ kinh doanh ở nước C. Khi bận rộn, hắn thường xuyên phải đi lại giữa các quốc gia và khu vực khác trong nước, có máy bay riêng không chỉ thuận tiện cho việc đi lại còn tiện lợi bàn việc kinh doanh trong khi bay. Máy bay riêng của Lê Tuần đã được mua cách đây vài năm, không gian bên trong không quá lớn, thiên về công việc hơn, chỉ có bảy chỗ ngồi và một chiếc ghế dài để có thể nằm nghỉ ngơi, nhưng bài trí cũng đủ sang trọng, hơn nữa có quầy bar nhiều loại rượu vang cao cấp và nhà ăn. Sau khi bế Lê Mông lên máy bay, Lê Tuần nhìn vào không gian nhỏ bên trong v tự hỏi liệu sau này hắn có nên mua một cái lớn hơn không, làm một phòng riêng bên trong, đặt một chiếc giường lớn trong phòng và chờ em bé chào đời. Hắn có thể đưa Lê Mông và đứa trẻ đi du lịch, hoặc sống trong thế giới hai người với Lê Mông, thậm chí có thể thử quan hệ tình dục trên máy bay. Lê Tuần bề ngoài có vẻ nghiêm túc, thậm chí còn cười lịch sự với nữ tiếp viên riêng đang phục vụ hắn và Lê Mông, nhưng những điều này đều không nằm trong đầu hắn. Hai nữ tiếp viên trên máy bay đều là người da trắng, mặt họ rất ưa nhìn, trang điểm nhẹ nhàng, dáng người cũng hoàn hảo, nụ cười chuyên nghiệp trên môi, nhìn thôi đã cảm thấy nụ cười đó là giả tạo nhưng nó khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, Lê Mông không thể không nhìn lại lần thứ hai. Lê Tuần chú ý tới ánh mắt của cậu, ghé sát tai cậu nói nhỏ bằng tiếng Trung: "Em thấy có đẹp không?" Cô tiếp viên không hiểu tiếng Trung nên sẽ nghe không hiểu, nếu không thì Lê Tuần sẽ không hỏi câu hỏi như vậy vào lúc này. Lê Mông vội vàng thu hồi ánh mắt, cẩn thận nhìn Lê Tuần, sợ hắn vì chuyện này mà tức giận, liền đỏ mặt, lo lắng giải thích: "Tôi... Tôi không có ý gì khác, tôi không thích phụ nữ." Vốn dĩ thanh âm của cậu rất thấp, nửa câu sau gần như nhỏ như muỗi kêu, nhưng Lê Tuần vẫn nghe được. Nói thật, Lê Tuần chỉ biết trước kia Lê Mông thích nam nhân mà không biết cậu có chỉ thích mình nam nhân hay không, hiện tại Lê Mông nói như vậy, hắn liền cảm thấy vui vẻ hơn, cũng không để ý tới Lê Mông nhìn chằm chằm nữ tiếp viên xinh đẹp kia, dù sao ai cũng muốn nhìn người đẹp, không liên quan gì đến xu hướng tính dục, phần lớn chỉ là ngưỡng mộ, điều này hắn có thể hiểu được. Nhưng hắn vẫn không nhịn được trêu chọc Lê Mông, cố ý dùng vẻ mặt ủ rũ nhìn chằm chằm vào mắt Lê Mông, nhẹ giọng hỏi: "Meng Meng, em thấy tôi đẹp hơn hay họ đẹp hơn?" Lê Mông cảm thấy giọng điệu của anh chua ngoa, giống như đang ghen tị, loại "ghen tị" có tính chiếm hữu mạnh mẽ mà không cho phép người của mình nhìn người khác, dù chỉ liếc mắt một cái. Vì vậy Lê Mông trong lòng thoáng vui vẻ, đoán chừng anh vừa rồi hẳn là không có ý định thật sự để ý hành vi của mình, vội vàng bước xuống bậc thang anh đưa ra, đỏ mặt thành khẩn nói: "Trông anh đẹp hơn." Đây không phải là cái rắm cầu vồng (thúi cũng nói thơm), thực ra, theo ý của Lê Mông, Lê Tuần đẹp hơn nữ tiếp viên hàng không, nhưng cậu thường không dám để mình nhìn vào khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của Lê Tuần.Lê Tuần nhận được câu trả lời thỏa đáng, vui vẻ hôn lên gò má ửng đỏ của cậu, lúc hắn buông ra còn khẽ "ừ" một tiếng, cười nói: "Manh Manh cũng xinh." Lê Mông theo bản năng liếc nhìn phía trước máy bay, cậu hơi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô tiếp viên không nhìn về phía này. Bị Lê Tuần hôn trước mặt người khác, vẫn sẽ làm cho cậu thẹn thùng. Khi máy bay cất cánh, Lê Mông cảm thấy hơi chóng mặt và ù tai nên câuh nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ để chuyển hướng sự chú ý. Rất nhanh, bọn họ cách mặt đất càng lúc càng xa, không bao lâu liền có thể nhìn thấy toàn cảnh Vân Thành từ cửa sổ. Thật không muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi thành phố mà mình đã sống hai mươi năm này, Lê Mông nhìn những tòa nhà càng lúc càng nhỏ phía dưới, ngẩn ngơ nghĩ. Khi máy bay ổn định, Lê Tuần nghĩ rằng cậu đã ngủ không ngon vào ban đêm, vì vậy hắn hỏi cậu có muốn ngủ một lúc không. Lê Mông lắc đầu nói: "Tôi còn chưa buồn ngủ." "Vậy nếu buồn ngủ thì trở về ngủ, muốn ăn uống gì cứ nói với anh, bay đến đó sẽ mất hơn mười tiếng." Lê Tuần nhắc nhở. Lê Mông ậm ừ, tiếp tục ngẩn người nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Sau khi máy bay vào trong mây, ánh sáng bên ngoài mạnh hơn rất nhiều, thấy Lê Mông vẫn hướng về phía cửa sổ nhỏ, Lê Tuần lấy một cặp kính râm đưa cho Lê Mông. Lê Mông nhất thời không có phản ứng, có chút nghi hoặc nhìn Lê Tuần , Lê Tuần chỉ là giúp cậu đeo vào. Lê Mông chớp mắt nhìn Lê Ngôn qua cặp kính râm, có vẻ bối rối. “Ánh sáng quá cao, không tốt cho mắt.” Lê Tuần cười nói. "A, cám ơn." Lê Mông đáp, bên ngoài ánh sáng xác thực rất chói mắt. Những đám mây ngoài cửa sổ rất đẹp, trông mềm mại khiến người ta muốn lăn lộn trên đó, bầu trời trong xanh như được tẩy rửa bằng chất tẩy rửa, hiếm khi được nhìn thấy bầu trời xanh như vậy khi chúng ta ở trên mặt đất. Lê Mông nhìn một hồi cũng dần buồn ngủ, còn chưa tháo kính râm ra mà tựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi. “Muốn ngủ ở sô pha không?” Lê Tuần nhẹ giọng hỏi. Hiện tại máy bay rất ổn định, ngủ trên sô pha một lát chắc cũng không có vấn đề gì. Lê Mông ậm ừ trong sự bàng hoàng. Lê Tuần giúp cậu tháo dây an toàn, bế cậu đến ghế sô pha, để cậu ngồi trên đùi mình, sau đó yêu cầu tiếp viên tắt đèn và che cửa sổ. Lê Mông rất nhanh đã ngủ say, nằm nghiêng trên chiếc ghế dài mềm mại, gò má tiếp xúc với hai chân của Lê Tuần bị bóp méo biến dạng, cảm xúc sau khi ngủ say trực tiếp viết lên mặt, khóe miệng nhếch lên, có chút đắc ý. Lê Tuần vuốt mái tóc mềm mại của cậu, dịu dàng nhìn cậu, thấy cậu ngủ được một lúc rồi khóe miệng chậm rãi nhếch lên, thầm nghĩ đứa nhỏ nhất định đã mơ thấy một giấc mộng hạnh phúc nào đó. Lê Mông quả nhiên có một giấc mộng, cậu mơ thấy mình đang lăn lộn trên mây, nhảy lên nhảy xuống hết đám mây trắng này đến đám mây trắng khác, khi chơi mệt sẽ nằm trên mây há miệng ngoạm lấy một cái rất ngon và thú vị, cậu không thể hạnh phúc hơn nữa. Bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, máy bay bay ổn định, bên trong rất yên tĩnh, không có người quấy rầy, cho nên lần này Lê Mông ngủ mấy tiếng. Sau khi tỉnh lại, Lê Tuần đút cho câuh ăn, có lẽ là do máy bay còn hơi rung lắc, đồ ăn trên máy bay không đa dạng bằng đồ ăn dưới đất, mùi vị cũng không được tốt như vậy. Sau khi ăn một lúc, Lê Mông lại nôn, sau khi nôn xong, cậu nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục ăn, nhưng sau khi ăn xong, cậu lại lao vào nhà vệ sinh và nôn tiếp. Lê Tuần cho câuh uống nước ấm, khuyên nhủ: "Lát nữa ăn cơm đi, nghỉ ngơi một lát." Lê Mông cũng không ép nữa, nghỉ ngơi một lát cậu lại muốn đi ngủ, cho nên dứt khoát không ăn, trực tiếp đi ngủ. Cậu đã ngủ hơn một nửa trong mười giờ, xem phim với Lê Tuần và đọc sách một mình để giết thời gian, mặc dù cậurất lo lắng khi xuống máy bay, nhưng tinh thần cậu đang ở trong một trạng thái tốt. Thời gian nơi này và Trung Quốc chênh lệch hơn mười tiếng, hơn nữa còn là buổi sáng, Lê Mông thầm nghĩ mình bay từ một buổi sáng này sang một buổi sáng khác, như mình đang du hành xuyên thời gian và không gian. Nhiệt độ địa phương tương đối thấp, Lê Mông vừa xuống máy bay đã bị gió làm cho rùng mình, quản gia vội vàng đưa hai chiếc áo gió, Lê Tuần giúp Lê Mông mặc quần áo rồi tự mình mặc vào. Lê Mông nhìn hai chiếc áo khoác gió cùng bộ, cảm thấy giống đồ đôi, có chút đỏ mặt. Người quản gia chào hỏi bằng tiếng Anh và giới thiệu ngắn gọn về bản thân, Lê Mông có thể hiểu được ông nói và trả lời ông bằng tiếng Anh không thông thạo lắm. Xe đã đợi sẵn ở bên cạnh, Lê Tuần ôm eo Lê Mông, cùng cậu ngồi ở ghế sau, nghe quản gia báo cáo tình hình trong nhà, thấy Lê Mông hình như có chút không thoải mái, liền đóng cửa ngăn lại, vách ngăn khi kéo lên, bên trong xe chia làm hai không gian riêng biệt, Lê Mông thật sự thả lỏng một chút. Lê Tuần ôm cậu, kể cho cậu nghe phong tục địa phương và những giai thoại lịch sử, khi đến khu đô thị, anh chỉ ra những tòa nhà và cửa hàng dọc đường để giới thiệu cho cậu. Lê Mông yên lặng lắng nghe hiếm khi đặt câu hỏi. Lê Tuần nói lung tung, sau đó đột nhiên chuyển chủ đề, nói với Lê Mông: “Lát nữa chúng ta phải làm thủ tục đăng ký nhập cảnh, em lấy visa với lý do thăm người thân và bạn bè, đây là lý do chúng ta bên nhau." Lê Mông lơ đãng trả lời. Khi bọn họ đến đó, Lê Tuần vẫn đang nói chuyện với cậu, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cậu, nắm tay cậu sau khi xuống xe, Lê Mông rõ ràng là xấu hổ vì hành động của anh nên cậu không chú ý đến hàng chữ in hoa ở cửa bảng chữ cái tiếng Anh. Ngôn ngữ chính thức của nơi này là tiếng Pháp, Lê Mông nghe không hiểu, nhìn Lê Tuần giao tiếp bằng tiếng Pháp lưu loát với nhân viên mà không nói một lời nào, trò chuyện một lúc, quản gia đưa tài liệu đã chuẩn bị sẵn cho hai người. đến, Lê Mông điền vào theo lời nhắc của Lê Tuần, người quản gia hỏi họ thêm một số câu hỏi, lần này bằng tiếng Pháp, Lê Mông không hiểu, vì vậy cậu chỉ có thể trả lời theo lời nhắc của Lê Tuần. Cậu không biết rằng đây hoàn toàn không phải là thủ tục đăng ký nhập cảnh mà là một trong những thủ tục đăng ký kết hôn.Thủ tục kết hôn ở nước C khác với ở Trung Quốc, đương sự và người làm chứng cần mang hộ chiếu và giấy khai sinh đến tòa án để điền đơn và đặt lịch hẹn, sau đó đến tòa án vào thời gian đã định để ký kết có ít nhất hai người chứng kiến. Vừa rồi Lê Mông bị Lê Tuần dụ dỗ điền vào đơn xin bổ nhiệm, thời gian hẹn tổ chức lễ ký kết là thứ bảy tuần sau. Sau lễ ký kết, họ phải tự mình nộp đơn để lấy giấy chứng nhận kết hôn, chỉ có một bản sao, vì vậy họ không cần phải chụp ảnh. Vì không cần thiết phải chụp ảnh chung của hai người như ở Trung Quốc, Lê Tuần nghĩ rằng mình có thể dụ Lê Mông đăng ký kết hôn với mình trước, sau đó dùng giấy đăng ký kết hôn để xin visa sẽ tốt hơn. Hắn không nói trực tiếp với Lê Mông vì hắn biết rằng Lê Mông hiện tại không thực sự muốn kết hôn với hắn, visa du lịch của Lê Mông là ngắn hạn, nhưng visa du học thì dài hơn, nhưng nếu hắn xin visa lao động cũng phiền phức hơn, bởi vì Lê Môn phải làm thủ tục nhập cảnh và ký hợp đồng trước, hơn nữa cậu không thể phá vỡ nội quy công ty, biến Lê Mông thành người xuất khẩu lao động giả còn thà kết hôn với cậu dễ dàng hơn nhiều. Những biện pháp khác không phải là không thể, bản lĩnh của Lê Tuần có thể làm được, nhưng hắn không muốn làm, hắn muốn cưới Lê Mông càng sớm càng tốt, dù sao Lê Mông sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý, không bằng dỗ dành cậu để có được giấy chứng nhận kết hôn sớm một chút. Lê Mông điền đơn đăng ký kết hôn mà không hề hay biết, sau khi các thủ tục hoàn tất, Lê Tuần sợ cậu phát hiện nên đã gấp rút đưa cậu về nơi ở. Nơi Lê Tuần ở cách trung tâm thành phố chỉ nửa giờ lái xe, là một trang viên biệt thự có diện tích rộng, phía trước có sân vườn rộng, cuối vườn còn có bể bơi. Khu vực xung quanh trang viên rất yên tĩnh, ít ồn ào hơn nhiều so với trung tâm thành phố, không chỉ không khí rất trong lành mà còn có thể nghe thấy tiếng chim hót du dương sống động, cũng có nhiều cây cỏ, môi trường tự nhiên rất tốt giao thông vận tải cũng thuận tiện. Thành phố gần biển, lái xe từ trang viên ra biển mất mười phút. Sau khi xe dừng ở cửa, Lê Tuần xuống xe, nắm tay Lê Mông đi vào trong nói với Lê Mông: “Ở nhà nhìn chỗ nào không thích, nói cho anh biết để anh kêu người đổi nó." Lê Mông bối rối trước từ nhà, Lê Tuần có thực sự muốn lập gia đình với cậu không? Nếu cậu không thể mang thai thì sao? Cậu biết Lê Tuần nói muốn cưới cậu vì đứa bé, điều này cũng dễ hiểu, bởi vì dù có vứt bỏ của cải và địa vị xã hội, cậu còn lâu mớ xứng với Lê Tuần. Lê Tuần quá giỏi về mọi mặt. Về lý trí, Lê Mông cho rằng việc Lê Tuần muốn lấy cậu chỉ vì đứa con là điều hợp lý, nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, bây giờ cậu không thể kiểm soát được cảm giác khó chịu này cái loại ảo tưởng mà cậu không nên có. Cậu rõ ràng đã rất cố gắng để không để mình không phụ thuộc và thích Lê Tuần, nhưng cuối cùng đều đó vẫn nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. "Mông Mông? Sao lại mất tập trung? Em có nghe anh vừa nói gì không?" Lê Tuần nắm tay cậu hỏi. Lê Mông lấy lại tinh thần, vội vàng đáp: "Ừm, tôi không tập trung nghe nói, xin lỗi." “Không sao, anh dẫn em xem nhà trước, có ý kiến gì thì nói cho anh biết.” Lê Tuần lặp lại. Trước khi sinh con, có lẽ hắn sẽ không mua nhà mới, Lê Mông sống ở đây với hắn, đương nhiên hắn phải cân nhắc sở thích của Lê Mông. Lê Mông lấy lại tinh thần ừ một tiếng, đi theo hắn đi xuyên hoa viên, tạm thời vứt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, bắt đầu nghiêm túc quan sát. Căn biệt thự được thiết kế đẹp mắt, thoạt nhìn không có gì đặc biệt sang trọng nhưng lại rất có tính thẩm mỹ, rõ ràng người thiết kế đã dành rất nhiều tâm huyết cho các chi tiết, càng nhìn càng thấy tinh tế và độc đáo. Sau khi bước vào, bài trí bên trong cũng rất phong cách, phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, phòng đàn piano, phòng làm việc, phòng tập thể dục và phòng thay đồ trong phòng ngủ, tất cả đều quan sát từ trong ra ngoài, sau khi thăm quan xong, Lê Tuần liền kéo Lê Mông ngồi xuống ghế sô pha , ôm lấy cậu hỏi: "Có thích không? Có chỗ nào không vừa ý không?" Lê Mông lắc đầu,"Không có gì vừa ý, nơi này rất đẹp." Cho đến nay, điều kiện của trang viên này về mọi mặt đều tốt hơn nhiều so với những biệt thự tư nhân mà cậu đã thấy ở Trung Quốc, và cậu thực sự không thể tìm thấy bất kỳ lỗi nào.P/s: Chương này dài gấp 4 lần bình thường༎ຶ‿༎ຶ
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz