Edit Sasusaku Tieu Binh Dam
004.Đây không phải giả vờ khiêm tốn, cũng không phải cố tình lịch sự. Cô thực sự hâm mộ Hinata."Ít nhất Naruto có thể ở bên cạnh cậu mỗi ngày, không phải sao?" Uchiha Sakura trên mặt nở nụ cười rất chân thành, đôi mắt ngọc lục bảo xinh đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm. Hinata không khỏi cảm thấy trái tim đập rộn lên, cô ấy chợt hiểu tại sao chồng mình đã từng cố chấp với Uchiha Sakura đến vậy.Hinata thực sự không khó chịu khi có người nhắc đến chuyện cũ.Bởi vì cô ấy cũng từng là người chứng kiến, nên không có gì phải xoắn xuýt. Mỗi người đều có quyền thầm mến một người, cô có, Naruto tự nhiên cũng có, nhưng tất cả đã là quá khứ."Có lúc tớ cũng sẽ cảm thấy cô đơn, đặc biệt là... khi thấy mỗi người các cậu có thể cùng chồng sớm chiều ở chung." Sakura thong thả tựa lưng vào ghế, tay cầm tách trà nóng, khẽ nhấp một ngụm lại cười: "A, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ."Đúng vậy,Đây là lựa chọn của các cô, vì bọn họ là vợ của những anh hùng, tất nhiên phải khác với người bình thường.Trong khi chồng phải gánh vác nhiều trách nhiệm, tại sao vợ lại không có chứ?Chỉ là, Hinata chưa bao giờ thấy bất kỳ sự oán giận nào trên người Uchiha Sakura.Sakura luôn tỏ ra rất hài lòng và vui vẻ. Ngay cả khi con gái thỉnh thoảng nảy sinh nghi ngờ, cô vẫn có thể tìm ra lời giải thích rất hợp lý để cô bé yên lòng.Cha mẹ có ảnh hưởng lớn đến con cái. Hinata nhớ tới thằng nhóc nhà mình, bởi vì cha quá bận rộn nên cậu sẽ dùng phương thức kỳ lạ để thu hút sự chú ý của cha, nhưng Sarada lại không hành xử như vậy...Cô bé rất hiểu chuyện, ôn hòa và vô cùng lễ phép.Mỗi lần gặp Hinata, cô bé sẽ nhiệt tình đến giúp cô xách đồ.Rõ ràng ngay từ đầu, Sarada mới là đứa trẻ mọi người lo lắng."Đúng vậy, Sasuke là người duy nhất có Rinnegan, có một số việc không ai có thể làm được ngoại trừ cậu ấy." Temari hiểu rõ tình hình, có lúc ở nhà Shikamaru sẽ nói chuyện công việc với cô, sẽ không vì cô là người làng khác mà giấu giếm."Giống như Naruto-kun là Hokage... có một số việc ngoài anh ấy ra...không ai làm được." Hinata đáp lời, cô cầm tách trà lên, thổi hơi nóng bên trên, nước trà phản chiếu vẻ mặt dịu dàng của cô.005.Uchiha Sarada đã quen với việc hoàn thành bài tập ở trường học. Sau khi tan học, cô bé là người duy nhất còn lại trong lớp. Cô bé có thể một mình chiếm cả cái bàn lớn mà không cần lo người khác chiếm chỗ.Ngồi ở đằng trước là Boruto, hôm nay là ngày trực nhật của cậu, nên cậu cầm chổi quét tới quét lui trong phòng học.Sarada đẩy mắt kính, len lén nhìn con cún Golden kia, vốn dĩ cậu ta đã sớm hoàn thành nhiệm vụ và về nhà từ lâu... Nhưng có vẻ tên nhóc này trời sinh không tập trung nổi, quét một chút lại chơi một lúc, đóng vai anh hùng trong phim hoạt hình, cầm chổi làm vũ khí múa tới múa lui."Sarada, tớ không làm phiền đến cậu chứ?"Đột nhiên, Uzumaki Boruto bước lại gần. Cậu nằm trên bàn, cẩn thận lật xem vở bài tập của Sarada."Không có." Sarada nói, cô bé cũng sắp viết xong thì người này mới hỏi có làm phiền đến cô hay không, không phải rất vô nghĩa sao?"Sao cậu không về nhà mà viết?" Hôm nay Boruto hỏi hơi nhiều vấn đề, Sarada phớt lờ cậu, cô bé vừa dùng thước kẻ để vẽ vừa nói: "Tớ phải đợi mama đến đón.""Đừng đợi nữa. Hôm nay mẹ cậu uống trà chiều với mẹ tớ, khẳng định sẽ không đến đón cậu đâu." Boruto vừa ngáp vừa nói. Cậu dứt khoát ngồi vào chỗ, cây chổi trong tay tùy tiện dựa vào bên cạnh, cả người cứ như vậy nằm trên bàn.Sarada cau mày, rút cuốn sách giáo khoa từ dưới cánh tay Boruto ra: "Sẽ không, mỗi ngày mama đều đến đón tớ."Tiếng nói vừa dứt, quả nhiên cửa phòng học mở ra.Uchiha Sakura nghiêng người nhìn vào, khi thấy Sarada thì vui vẻ quơ quơ bánh ngọt trong tay.Mama đã hứa với bé từ lâu.Dù bận rộn thế nào, mama nhất định sẽ tới đón bé về nhà, cho nên dù muộn tới đâu Sarada cũng sẽ ở trong lớp đợi Sakura đến đón. Dù sao trong lúc đợi mẹ cũng không có việc gì làm, nên cô nhóc làm xong bài tập luôn một thể."Tớ về đây, Boruto." Sarada nhanh chóng đứng dậy, thu dọn đồ đạc: "Cậu cũng nhanh về nhà đi.""Tớ không vội..." Boruto lẩm bẩm nói,"Nhưng mà mẹ cháu sẽ sớm tới đây, cháu thật sự không vội sao?" Uchiha Sakura đột nhiên nói. Quả nhiên, cô thấy Boruto sắc mặt đỏ bừng, cậu bé nhanh chóng cầm lấy chổi tiếp tục quét dọn.Đúng là đứa trẻ nói một đằng làm một nẻo, Sakura không khỏi cảm thán trong lòng.Khi Hinata đến Học viện Ninja, cô nhìn thấy Boruto đã đứng trước cổng, khuôn mặt cậu hơi dơ, trên áo khoác dính bụi.Cô vội vàng bước tới ngồi xổm kiểm tra, rồi hỏi: "Tại sao cả người đều dơ thế này?""Con không gây chuyện, chỉ là mới vừa quét dọn vệ sinh." Boruto vội vàng nói. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của mẹ trở nên dịu dàng, cậu mới yên tâm, nói: "Mẹ không đón Himawari trước sao?""Cha con đi đón rồi." Hinata vừa nói vừa lấy khăn tay ra khỏi túi, lau đi vết bẩn trên mặt Boruto. Cậu bé trông y đúc bản sao của Naruto hồi nhỏ. Chẳng qua là khi Naruto bằng tuổi cậu, không có người nào sẽ lau bụi bẩn trên mặt cho cậu như thế này.Hinata phát hiện đến bây giờ mình vẫn vô thức đau lòng cho chồng, do đó càng yêu thương và bao dung Boruto hơn."Hôm nay cha có thời gian về nhà sao?"Boruto mím môi hỏi, cố gắng hết sức tỏ ra mình không quan tâm, nhưng ánh mắt bám đứng tâm trạng thực sự của cậu."Ừm, hôm nay anh ấy không cần làm thêm giờ." Hinata gõ nhẹ vào chóp mũi đỏ bừng của con trai: "Boruto không vui à?""Không, nào có, cũng bình thường thôi." Cậu bé quay mặt sang chỗ khác, chân đá hòn đá nhỏ bên cạnh, chốc lát sau mới nói: "Mẹ, mẹ chắc hẳn rất vui phải không?"Ừ, rất vui.006.Ào, nước bắn tung tóe vào mặt Sakura. Cô bé tóc đen vội vàng nói: "Mama, con xin lỗi..."Tối nay cô bé cùng mẹ chơi đùa vui vẻ, khi vào phòng tắm tắm rửa còn nghịch nước trong bồn tắm, kết quả..."Không sao, không sao đâu." Sakura mỉm cười nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái, sau đó cầm vòi hoa sen ở bên cạnh xả sạch bọt trên người cô bé.10 giờ tối, sau khi giúp Sarada tắm xong, cô lại bế cô nhóc về phòng ngủ.Mỗi khi Sasuke vắng nhà, cô thường ngủ trong phòng Sarada, Sarada cũng rất tình nguyện, mỗi lần trước khi ngủ đều nũng nịu đòi mama kể cho cô bé nghe những chuyện xảy ra hôm nay.Cô bé rất thích mama, một người vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, dù bận rộn đến mấy cũng sẽ đến trường họp phụ huynh cho cô bé... Rất nhiều bạn học trong lớp đều ghen tị với cô bé vì có một người mẹ xinh đẹp như vậy, không giống papa... Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sarada nhăn lại, Sakura nhanh chóng nhận ra."Có chuyện gì thế, Sarada?""Không... không có gì." Cô bé cúi đầu không nhìn mama. Đột nhiên, có thứ gì đó mềm mại nhét vào ngực, hóa ra là một chú khủng long bằng bông!"Con nhớ papa à? Ừm, đây là quà papa tặng con đó ~" Trán bị cốc nhẹ, Sarada ngước mắt nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của mẹ, không dám tin hỏi: "Có thật không? Là papa tặng con?""Đương nhiên rồi, mama có lúc nào gạt con chứ?" Uchiha Sakura vẻ mặt rất chân thành, cô nhìn xung quanh rồi ghé sát vào tai Sarada thần bí nói: "Với lại... mama lén nói cho con một bí mật, bên trong thú bông này đã bị papa làm ảo thuật, có thể khiến con nằm mơ thấy papa đấy."Quả nhiên, vừa nghe thấy lời này, cô con gái nhỏ hai mắt sáng lên, ôm con khủng long trong tay rồi tự giác chui vào trong chăn.Uchiha Sakura cảm thấy thật tốt khi có Sarada.Bất kể chuyện gì xảy ra, chỉ cần nhìn Sarada vui vẻ, bình an là cô đã vô cùng hạnh phúc.Đây chính là bảo bối mà chồng để lại cho cô, ý nghĩa rất quan trọng.Cô trở về phòng ngủ, đang ngồi trước bàn trang điểm cũng không quên chào bức ảnh trên bàn, không sai, đó là ảnh của Uchiha Sasuke.Việc này làm cho cô cảm thấy như Sasuke-kun luôn ở bên cạnh.Cô tháo bông tai xuống, sau đó tỉ mỉ tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, nhìn mặt mộc của mình trong gương, không khỏi cong môi.10 giờ 15, cô mở tủ lấy quần áo thay rồi chuẩn bị đi tắm.Ánh mắt chợt dừng trên chiếc áo phông đen trong tủ. Đó là chiếc áo chồng cô mặc ở nhà hằng ngày.Phía trên còn lưu lại mùi hương bạc hà đặc trưng của Sasuke. Sakura ôm vào lòng ngửi một cái, đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ....Ai có thể ngờ chồng cô lại đột ngột trở về chứ,Khi cô vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm, một bóng người cao lớn xuất hiện trong phòng khách, áo choàng đen bị cởi ra được đặt trên ghế sofa.Lúc đối phương xoay người, ý nghĩ đầu tiên của Sakura là về phòng thay lại quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz